Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 228
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 228: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (7)Phó Thắng Nam đặt tôi ngồitrên ghế ngồi đề nghỉ ngơi, bêncạnh Cố Diệc Hàn đã có rất nhiềungười vây quanh, máu chảy lan racả mảng lớn.Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũngđang nhìn về phía tôi mð miệng,môi mấp máy nói, tôi không biếtanh ấy đang nói gì, chỉ cảm thấytrong lòng đau đớn đến sắp nghẹt thở.Phó Thắng Nam đi đến bêncạnh anh ấy, đưa tay thăm dò hơithờ của anh ấy, rồi nhìn tôi với nétmặt nặng nề.Tôi đứng lên, dùng chút sứclực còn sót lại đi về phía anh ấy, CốDiệc Hàn giơ tay túm lấy tay tôi,anh vừa mới mờ miệng, thì mộtngụm máu đen sì liền từ trongmiệng anh phun ra ngoài.Tôi lắc đầu, nước mắt làm chotầm nhìn của tôi càng trở nên mơhồ, không rõ: “Cố Diệc Hàn, anhđừng nói chuyện, anh sẽ không cóviệc gì đâu, bác sĩ rất nhanh liền sẽtới đây ngay thôi.”Anh ấy cố gắng nờ một nụcười, nhìn có chút ảm đạm, nhợtnhạt, phờ phạc: “Thẩm Xuân Hinh,tất cả những chuyện này đều đãkết thúc rồi. Kiếp sau, đổi cho anhđược gặp gõ em trước, đồi cho emđược yêu anh trước.”Tôi không biết nên nói thế nàođược nữa, trái tim như bị tắc nghẽnlại, cảm giác vô cùng khó chịu,vang khắp đầu tôi toàn là nhữngtiếng ù ù. Tôi nghẹn ngào mờmiệng nói.“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Emkhông nên ích kỉ như vậy, xin lỗi, tấtcả là lỗi của em, em không nên…”Không nên không quan tâmđến anh khi anh cùng lúc mất đi cảcha lẫn mẹ, còn không đề ý đếncảm nhận của anh, còn cố tình giữkhoảng cách hết mức có thể vớianh. Tôi không nên không ngóngàng gì tới tâm trạng, cảm xúccủa anh, càng không nên xem nhẹ,không chú ý đến niềm tin duy nhấtđể anh tiếp tục sống tiếp. Tôi thậtsự sai rồi.Anh cố gắng mỉm cười, máu từkhóe miệng anh chảy ra càng lúccàng nhiều: “Không sao, anh biếtnỗi khổ, nỗi khó xử của em, hãy…sống thật tốt nhé!”Nhìn mắt anh từng chút từngchút mà nhắm lại, đây đã là lần thứmấy tôi tận mắt nhìn người khácdần dần rời xa tôi rồi. Tôi đã khôngnhớ nổi nữa, một lần lại tiếp mộtlần, nhìn những người yêu: tôi,những người tôi yêu, từng ngườitừng người một ở ngay bên cạnhtôi từ từ rði bỏ tôi mà di.Mà tôi chính là thủ phạm trựctiếp hoặc gián tiếp làm cho bọn họphải ra đi. Người phải chết, ngườinên chịu những thương đau, nhữngtrừng phạt này, rõ ràng phải làchính tôi, tại sao đến cuối cùngđều biến thành người khác.Tôi nhìn cả người của Cố DiệcHàn đã không còn dấu hiệu của sựsống nữa, nhìn Phó Thắng Nam vẻmặt lạnh nhạt, hð hững, nhìn PhóBảo Hân ở cách đó không xa nétmặt u ám, lộ vẻ không thèm đề ý,nhìn người ở bốn phía xung quanhkhông quan tâm mà bàn luận sôinổi, ồn ào.Từ trước đến giờ tôi chưa từngcảm thấy thế giờ này lại có thểlạnh nhạt, thờ ơ và hờ hững đếnnhư vậy. Trái tim giống như đang bịhàng trăm nhát dao sắc nhọn đâmvào vậy, đau đớn, đau đến ngay cảthờ thôi mà tôi cũng thấy đau vôcùng.Tại sao con người có thề ra đimột cách nhanh chóng, chóngvánh đến như vậy? Tôi còn chưakịp suy nghĩ đến câu nói cuối cùngmà anh để lại, còn chưa kịp nhớ lạinhững gì đã xảy ra trước đó, làmsao mà anh cứ như vậy liền đã đi rồi?Nhìn nhân viên y tế nâng thithể của Cố Diệc Hàn mang dị, tôichợt đầy Phó Thắng Nam ra, gắtgao mà túm chặt lấy tay của CốDiệc Hàn, không để cho bọn họđưa anh đi. Nhưng mà sức lực củaPhó Thắng Nam vô cùng lớn, anhôm chặt tôi vào trong lòng ngực,giọng nói lạnh lùng, kiểm nénkhông to tiếng.“Thẩm Xuân Hinh, em bìnhtĩnh lại một chút, anh ta đã chết rồi.”Tôi nhìn chằm chằm vào vũngmáu còn lưu lại ở trên mặt đất, độtnhiên trong lòng sinh ra một nỗioán hận lớn đến cực điểm, nhìnPhó Bảo Hân bị dọa sợ đến sắcmặt nhợt nhạt, gằn từng câu từngchữ mà nói.“Phó Bảo Hân, rõ ràng ngườiphải chết, chính là bà, không phảisao?”Bà ta bị dọa sợ đến nồi phải lùivề phía sau, sắc mặt phờ phạc,nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.“Thẩm Xuân Hinh, cháu nói cái gì?”“Người phải chết không phảilà bà sao? Tại sao cứ hết lần nàyđến lần khác bà vẫn cứ là ngườisống sót? Là bà đã dùng từng câutừng chữ mà giết chết Trần BảoLan, là bà đã dùng tính mạng củaCố Vân Dương và Trần Bảo Langiết chết Cố Diệc Hàn. Đều là bà,từ đầu tới cuối, bà mới là hung thủgiết người, bà mới là là người đángphải chết nhất.“Thầm Xuân Hinh, cháu đangnói bậy bạ, vớ vần cái gì vậy?” PhóBảo Hân trợn to hai mắt, vẻ mặtkhông thể tin được mà nhìn tôi.“Cháu điên rồi, cháu thật sự điên rồi!”Tôi nhìn bà ta với vẻ mặt mỉamai, trào phúng, cảm thấy ngườiphụ nữ này quả thật quá nực cười.“Chính tay bà đã lấy đi tínhmạng của một nhà ba người nhàhọ Cố, ba mạng người đang sốngsờ sờ, bà không sợ sẽ bị báo ứngsao? Là chính bà đã ép cho bọn họđang sống sờ sờ mà phải chết!”“Không phải tôi” Phó BảoHân tức giận thét lên: “Thẩm XuânHinh, tôi nề tình cô là vợ của ThắngNam nên tôi mới không có so đo,tính toán với cô. Cô tốt nhất làkhông nên ăn nói lung tung nữa,bằng không tôi có quyền kiện côtội phỉ báng, vu cáo hãm hại.”Tôi cười lạnh: “Được thôi, bàcứ đi kiện đi, miễn là khi nửa đêmcanh ba, lúc đêm khuya người lặngmà bà vẫn có thề yên tâm mà ngủđược, lương tâm không có bị cắnrứt, có thể yên tâm thoải mái, yênlòng yên dạ mà quên đi được bamạng người nhà họ Cố, vậy thì bàcứ việc đi kiện thôi!”Phó Bảo Hân bị tức tới mứcngực phập phồng lên xuống nhanhliên tục, nhìn tôi cả nửa ngày màkhông nói ra được lời nào, cuốicùng nhìn tôi cười khẩy nói.“Thầm Xuân Hinh, Cố DiệcHàn chết mà cô thương tâm nhưvậy đề làm cái gì? Cô đã yêu cậu tarồi sao? Đau lòng? Không buôngbỏ được? Cô đừng quên, cô là vợcủa ai, cô nên nói cái gì và khôngnên nói cái gì?”“Ha ha!” Đúng là con ngườikhông biết xấu hồ, trơ tráo, mặt dàyđến một cảnh giới nhất định, thậtlà quá tức cười rồi.Rất nhiều bông tuyết bắt đầurơi xuống từ trên bầu trời, tuyếttrắng bay là tả giống như lôngngỗng rơi xuống vũng máu đỏ đếnchói mắt ở trên mặt đất. Không baolâu sau đã phủ kín vũng máu đó,mỡ hồ còn có thể nhìn thấy cũngchỉ có những chấm nhỏ màu đỏtươi nồi bật trong nền tuyết trắng.Dường như tất cả những chuyệnvừa xảy ra giống như chỉ là mộtcơn ảo giác.Sau khi Phó Thắng Nam đưatôi trờ về biệt thự, thì anh vẫn luônkhông hề mờ miệng nói gì cả, màtôi cũng không có muốn nóichuyện. Trong lòng tôi trĩu nặng, cứluôn nghĩ đến hình ảnh vũng máuđỏ tươi của Cố Diệc Hàn để lại trênmặt đất.Còn có trong lòng tràn đầy sựtự trách và áy náy, hổ thẹn. Nếunhư tôi có thể nhận ra được nhữngthay đổi của anh ấy sớm hơn mộtchút, nếu biết được anh ấy đãkhông còn có niềm tin để tiếp tụcsống tiếp, tôi có thể không thèmquan tâm đến những lời đồn đạibịa đặt vô căn cứ, mặc kệ sự ghentuông của Phó Thắng Nam, mà ởbên anh ấy. Tôi có thể giúp anh ấyvượt qua được đoạn thời gian khókhăn này, thì có phải đến cuối cùnganh ấy sẽ không phải đi đến bướcđường cùng như thế này hay không?Là do tôi, tại tôi ích kỉ, tại tôi cóquá nhiều băn khoăn, kiêng dè, tấtcả đều tại tôi!Trời đã tối đen như mực, bênngoài tuyết rơi càng lúc càngnhiều, hình ảnh cứ lặp đi lặp lại mộtlần rồi lại nối tiếp một lần trong đầutôi đều là khoảnh khắc mà Cố DiệcHàn nhắm mắt lại.Khó chịu và buồn bực đếnkhông thề chịu nồi được nữa, tôiliền đi xuống tầng, đi dạo ð trongsân, sự lạnh lẽo, giá rét của mùađông đã làm cho những buồnphiền và đau khổ trong lòng đượcvơi đi rất nhiều.Nhưng sự hồ thẹn, áy náy,những mặc cảm tội lỗi đang ẩngiấu ở tận trong đáy lòng thì lạikhông có cách nào có thể xóa bỏđược. Tôi càng muốn xóa đi thìnhững hình ảnh mà Cố Diệc Hànđã từng đối tốt với tôi lại càngkhông thể kiểm soát được mà đềutuôn ra, hiện lên rõ ràng ở trongđầu.Cảm giác tội lỗi, hồ thẹn tronglòng tôi càng lớn hơn, tuyết rơicũng càng lúc càng dày. La Linhche ô đi ra, nhìn thấy tôi đã bị vùinửa người ð trong tuyết, thì đaulòng nói.“Bà chủ, cô mau vào nhà đi,thời tiết lạnh giá như thế này, sẽ rấtdễ bị bệnh.”Tôi nhìn bà ấy có chút mơ mơmàng màng, nở một nụ cười mơ hồkhông rõ, nhìn bà ấy lắc đầu, ồmồm nói.“La Linh, con người sống thậtsự là mệt mỏi quáBà ấy sửng sốt một chút, rồikhoác chiếc áo bông mà bà ấymang ra lên trên người tôi, đưa taykéo tôi nói.“Đứa bé này, đừng có nóinhảm nữa!”Khi bà chạm vào bàn tay lạnhnhư băng của tôi, bà ấy không kìmđược mà thốt lên: “Tay cô đều đãlạnh buốt, đông cứng thành cáidạng này rồi, mau vào nhà đi thôi,nếu không sẽ bị bệnh đấy.”Tôi vẫn không có nhúc nhích,chỉ cảm thấy ở trong hoàn cảnhthời tiết tổi tệ như thế này thì tôimới sẽ dễ chịu hơn một chút, LaLinh lôi kéo tôi mấy lần, với tuổi táccủa bà ấy thì không có cách nàokéo được tôi đi cả, không thề làmgì khác hơn đành phải nói.“Cô đừng có ngủ, đề tôi đi gọiông chủ, cô đây là đang muốnmạng của mình đấy có biết khônghà, đứa bé này!”Sau khi Phó Thắng Nam đưatôi trở về thì liền đi vào thư phòng,có lẽ là do nghe được tiếng của LaLinh, nên anh mới đi xuống tầng.Anh mím môi, bước nhanh rakhỏi biệt thự, nhìn thấy tôi đangđần độn ở trong tuyết, thì khôngnhịn được mà tỏa ra khí lạnh, nhìnvề phía La Linh hỏi.“Xảy ra chuyện gì vậy?”La Linh lắc đầu, thờ dài nói:“Bà chủ giống như có chút khôngồn cho lắm.”Tôi ngước mắt, nhìn cả ngườiPhó Thắng Nam mặc một bộ quầnáo màu đen, cảm thấy vô cùngkhông quen, nhẹ nhàng lắc đầu nói.“Không sao”
Chương 228: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (7)
Phó Thắng Nam đặt tôi ngồi
trên ghế ngồi đề nghỉ ngơi, bên
cạnh Cố Diệc Hàn đã có rất nhiều
người vây quanh, máu chảy lan ra
cả mảng lớn.
Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng
đang nhìn về phía tôi mð miệng,
môi mấp máy nói, tôi không biết
anh ấy đang nói gì, chỉ cảm thấy
trong lòng đau đớn đến sắp nghẹt thở.
Phó Thắng Nam đi đến bên
cạnh anh ấy, đưa tay thăm dò hơi
thờ của anh ấy, rồi nhìn tôi với nét
mặt nặng nề.
Tôi đứng lên, dùng chút sức
lực còn sót lại đi về phía anh ấy, Cố
Diệc Hàn giơ tay túm lấy tay tôi,
anh vừa mới mờ miệng, thì một
ngụm máu đen sì liền từ trong
miệng anh phun ra ngoài.
Tôi lắc đầu, nước mắt làm cho
tầm nhìn của tôi càng trở nên mơ
hồ, không rõ: “Cố Diệc Hàn, anh
đừng nói chuyện, anh sẽ không có
việc gì đâu, bác sĩ rất nhanh liền sẽ
tới đây ngay thôi.”
Anh ấy cố gắng nờ một nụ
cười, nhìn có chút ảm đạm, nhợt
nhạt, phờ phạc: “Thẩm Xuân Hinh,
tất cả những chuyện này đều đã
kết thúc rồi. Kiếp sau, đổi cho anh
được gặp gõ em trước, đồi cho em
được yêu anh trước.”
Tôi không biết nên nói thế nào
được nữa, trái tim như bị tắc nghẽn
lại, cảm giác vô cùng khó chịu,
vang khắp đầu tôi toàn là những
tiếng ù ù. Tôi nghẹn ngào mờ
miệng nói.
“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em
không nên ích kỉ như vậy, xin lỗi, tất
cả là lỗi của em, em không nên…”
Không nên không quan tâm
đến anh khi anh cùng lúc mất đi cả
cha lẫn mẹ, còn không đề ý đến
cảm nhận của anh, còn cố tình giữ
khoảng cách hết mức có thể với
anh. Tôi không nên không ngó
ngàng gì tới tâm trạng, cảm xúc
của anh, càng không nên xem nhẹ,
không chú ý đến niềm tin duy nhất
để anh tiếp tục sống tiếp. Tôi thật
sự sai rồi.
Anh cố gắng mỉm cười, máu từ
khóe miệng anh chảy ra càng lúc
càng nhiều: “Không sao, anh biết
nỗi khổ, nỗi khó xử của em, hãy…
sống thật tốt nhé!”
Nhìn mắt anh từng chút từng
chút mà nhắm lại, đây đã là lần thứ
mấy tôi tận mắt nhìn người khác
dần dần rời xa tôi rồi. Tôi đã không
nhớ nổi nữa, một lần lại tiếp một
lần, nhìn những người yêu: tôi,
những người tôi yêu, từng người
từng người một ở ngay bên cạnh
tôi từ từ rði bỏ tôi mà di.
Mà tôi chính là thủ phạm trực
tiếp hoặc gián tiếp làm cho bọn họ
phải ra đi. Người phải chết, người
nên chịu những thương đau, những
trừng phạt này, rõ ràng phải là
chính tôi, tại sao đến cuối cùng
đều biến thành người khác.
Tôi nhìn cả người của Cố Diệc
Hàn đã không còn dấu hiệu của sự
sống nữa, nhìn Phó Thắng Nam vẻ
mặt lạnh nhạt, hð hững, nhìn Phó
Bảo Hân ở cách đó không xa nét
mặt u ám, lộ vẻ không thèm đề ý,
nhìn người ở bốn phía xung quanh
không quan tâm mà bàn luận sôi
nổi, ồn ào.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng
cảm thấy thế giờ này lại có thể
lạnh nhạt, thờ ơ và hờ hững đến
như vậy. Trái tim giống như đang bị
hàng trăm nhát dao sắc nhọn đâm
vào vậy, đau đớn, đau đến ngay cả
thờ thôi mà tôi cũng thấy đau vô
cùng.
Tại sao con người có thề ra đi
một cách nhanh chóng, chóng
vánh đến như vậy? Tôi còn chưa
kịp suy nghĩ đến câu nói cuối cùng
mà anh để lại, còn chưa kịp nhớ lại
những gì đã xảy ra trước đó, làm
sao mà anh cứ như vậy liền đã đi rồi?
Nhìn nhân viên y tế nâng thi
thể của Cố Diệc Hàn mang dị, tôi
chợt đầy Phó Thắng Nam ra, gắt
gao mà túm chặt lấy tay của Cố
Diệc Hàn, không để cho bọn họ
đưa anh đi. Nhưng mà sức lực của
Phó Thắng Nam vô cùng lớn, anh
ôm chặt tôi vào trong lòng ngực,
giọng nói lạnh lùng, kiểm nén
không to tiếng.
“Thẩm Xuân Hinh, em bình
tĩnh lại một chút, anh ta đã chết rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào vũng
máu còn lưu lại ở trên mặt đất, đột
nhiên trong lòng sinh ra một nỗi
oán hận lớn đến cực điểm, nhìn
Phó Bảo Hân bị dọa sợ đến sắc
mặt nhợt nhạt, gằn từng câu từng
chữ mà nói.
“Phó Bảo Hân, rõ ràng người
phải chết, chính là bà, không phải
sao?”
Bà ta bị dọa sợ đến nồi phải lùi
về phía sau, sắc mặt phờ phạc,
nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.
“Thẩm Xuân Hinh, cháu nói cái gì?”
“Người phải chết không phải
là bà sao? Tại sao cứ hết lần này
đến lần khác bà vẫn cứ là người
sống sót? Là bà đã dùng từng câu
từng chữ mà giết chết Trần Bảo
Lan, là bà đã dùng tính mạng của
Cố Vân Dương và Trần Bảo Lan
giết chết Cố Diệc Hàn. Đều là bà,
từ đầu tới cuối, bà mới là hung thủ
giết người, bà mới là là người đáng
phải chết nhất.
“Thầm Xuân Hinh, cháu đang
nói bậy bạ, vớ vần cái gì vậy?” Phó
Bảo Hân trợn to hai mắt, vẻ mặt
không thể tin được mà nhìn tôi.
“Cháu điên rồi, cháu thật sự điên rồi!”
Tôi nhìn bà ta với vẻ mặt mỉa
mai, trào phúng, cảm thấy người
phụ nữ này quả thật quá nực cười.
“Chính tay bà đã lấy đi tính
mạng của một nhà ba người nhà
họ Cố, ba mạng người đang sống
sờ sờ, bà không sợ sẽ bị báo ứng
sao? Là chính bà đã ép cho bọn họ
đang sống sờ sờ mà phải chết!”
“Không phải tôi” Phó Bảo
Hân tức giận thét lên: “Thẩm Xuân
Hinh, tôi nề tình cô là vợ của Thắng
Nam nên tôi mới không có so đo,
tính toán với cô. Cô tốt nhất là
không nên ăn nói lung tung nữa,
bằng không tôi có quyền kiện cô
tội phỉ báng, vu cáo hãm hại.”
Tôi cười lạnh: “Được thôi, bà
cứ đi kiện đi, miễn là khi nửa đêm
canh ba, lúc đêm khuya người lặng
mà bà vẫn có thề yên tâm mà ngủ
được, lương tâm không có bị cắn
rứt, có thể yên tâm thoải mái, yên
lòng yên dạ mà quên đi được ba
mạng người nhà họ Cố, vậy thì bà
cứ việc đi kiện thôi!”
Phó Bảo Hân bị tức tới mức
ngực phập phồng lên xuống nhanh
liên tục, nhìn tôi cả nửa ngày mà
không nói ra được lời nào, cuối
cùng nhìn tôi cười khẩy nói.
“Thầm Xuân Hinh, Cố Diệc
Hàn chết mà cô thương tâm như
vậy đề làm cái gì? Cô đã yêu cậu ta
rồi sao? Đau lòng? Không buông
bỏ được? Cô đừng quên, cô là vợ
của ai, cô nên nói cái gì và không
nên nói cái gì?”
“Ha ha!” Đúng là con người
không biết xấu hồ, trơ tráo, mặt dày
đến một cảnh giới nhất định, thật
là quá tức cười rồi.
Rất nhiều bông tuyết bắt đầu
rơi xuống từ trên bầu trời, tuyết
trắng bay là tả giống như lông
ngỗng rơi xuống vũng máu đỏ đến
chói mắt ở trên mặt đất. Không bao
lâu sau đã phủ kín vũng máu đó,
mỡ hồ còn có thể nhìn thấy cũng
chỉ có những chấm nhỏ màu đỏ
tươi nồi bật trong nền tuyết trắng.
Dường như tất cả những chuyện
vừa xảy ra giống như chỉ là một
cơn ảo giác.
Sau khi Phó Thắng Nam đưa
tôi trờ về biệt thự, thì anh vẫn luôn
không hề mờ miệng nói gì cả, mà
tôi cũng không có muốn nói
chuyện. Trong lòng tôi trĩu nặng, cứ
luôn nghĩ đến hình ảnh vũng máu
đỏ tươi của Cố Diệc Hàn để lại trên
mặt đất.
Còn có trong lòng tràn đầy sự
tự trách và áy náy, hổ thẹn. Nếu
như tôi có thể nhận ra được những
thay đổi của anh ấy sớm hơn một
chút, nếu biết được anh ấy đã
không còn có niềm tin để tiếp tục
sống tiếp, tôi có thể không thèm
quan tâm đến những lời đồn đại
bịa đặt vô căn cứ, mặc kệ sự ghen
tuông của Phó Thắng Nam, mà ở
bên anh ấy. Tôi có thể giúp anh ấy
vượt qua được đoạn thời gian khó
khăn này, thì có phải đến cuối cùng
anh ấy sẽ không phải đi đến bước
đường cùng như thế này hay không?
Là do tôi, tại tôi ích kỉ, tại tôi có
quá nhiều băn khoăn, kiêng dè, tất
cả đều tại tôi!
Trời đã tối đen như mực, bên
ngoài tuyết rơi càng lúc càng
nhiều, hình ảnh cứ lặp đi lặp lại một
lần rồi lại nối tiếp một lần trong đầu
tôi đều là khoảnh khắc mà Cố Diệc
Hàn nhắm mắt lại.
Khó chịu và buồn bực đến
không thề chịu nồi được nữa, tôi
liền đi xuống tầng, đi dạo ð trong
sân, sự lạnh lẽo, giá rét của mùa
đông đã làm cho những buồn
phiền và đau khổ trong lòng được
vơi đi rất nhiều.
Nhưng sự hồ thẹn, áy náy,
những mặc cảm tội lỗi đang ẩn
giấu ở tận trong đáy lòng thì lại
không có cách nào có thể xóa bỏ
được. Tôi càng muốn xóa đi thì
những hình ảnh mà Cố Diệc Hàn
đã từng đối tốt với tôi lại càng
không thể kiểm soát được mà đều
tuôn ra, hiện lên rõ ràng ở trong
đầu.
Cảm giác tội lỗi, hồ thẹn trong
lòng tôi càng lớn hơn, tuyết rơi
cũng càng lúc càng dày. La Linh
che ô đi ra, nhìn thấy tôi đã bị vùi
nửa người ð trong tuyết, thì đau
lòng nói.
“Bà chủ, cô mau vào nhà đi,
thời tiết lạnh giá như thế này, sẽ rất
dễ bị bệnh.”
Tôi nhìn bà ấy có chút mơ mơ
màng màng, nở một nụ cười mơ hồ
không rõ, nhìn bà ấy lắc đầu, ồm
ồm nói.
“La Linh, con người sống thật
sự là mệt mỏi quá
Bà ấy sửng sốt một chút, rồi
khoác chiếc áo bông mà bà ấy
mang ra lên trên người tôi, đưa tay
kéo tôi nói.
“Đứa bé này, đừng có nói
nhảm nữa!”
Khi bà chạm vào bàn tay lạnh
như băng của tôi, bà ấy không kìm
được mà thốt lên: “Tay cô đều đã
lạnh buốt, đông cứng thành cái
dạng này rồi, mau vào nhà đi thôi,
nếu không sẽ bị bệnh đấy.”
Tôi vẫn không có nhúc nhích,
chỉ cảm thấy ở trong hoàn cảnh
thời tiết tổi tệ như thế này thì tôi
mới sẽ dễ chịu hơn một chút, La
Linh lôi kéo tôi mấy lần, với tuổi tác
của bà ấy thì không có cách nào
kéo được tôi đi cả, không thề làm
gì khác hơn đành phải nói.
“Cô đừng có ngủ, đề tôi đi gọi
ông chủ, cô đây là đang muốn
mạng của mình đấy có biết không
hà, đứa bé này!”
Sau khi Phó Thắng Nam đưa
tôi trở về thì liền đi vào thư phòng,
có lẽ là do nghe được tiếng của La
Linh, nên anh mới đi xuống tầng.
Anh mím môi, bước nhanh ra
khỏi biệt thự, nhìn thấy tôi đang
đần độn ở trong tuyết, thì không
nhịn được mà tỏa ra khí lạnh, nhìn
về phía La Linh hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
La Linh lắc đầu, thờ dài nói:
“Bà chủ giống như có chút không
ồn cho lắm.”
Tôi ngước mắt, nhìn cả người
Phó Thắng Nam mặc một bộ quần
áo màu đen, cảm thấy vô cùng
không quen, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Không sao”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 228: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (7)Phó Thắng Nam đặt tôi ngồitrên ghế ngồi đề nghỉ ngơi, bêncạnh Cố Diệc Hàn đã có rất nhiềungười vây quanh, máu chảy lan racả mảng lớn.Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũngđang nhìn về phía tôi mð miệng,môi mấp máy nói, tôi không biếtanh ấy đang nói gì, chỉ cảm thấytrong lòng đau đớn đến sắp nghẹt thở.Phó Thắng Nam đi đến bêncạnh anh ấy, đưa tay thăm dò hơithờ của anh ấy, rồi nhìn tôi với nétmặt nặng nề.Tôi đứng lên, dùng chút sứclực còn sót lại đi về phía anh ấy, CốDiệc Hàn giơ tay túm lấy tay tôi,anh vừa mới mờ miệng, thì mộtngụm máu đen sì liền từ trongmiệng anh phun ra ngoài.Tôi lắc đầu, nước mắt làm chotầm nhìn của tôi càng trở nên mơhồ, không rõ: “Cố Diệc Hàn, anhđừng nói chuyện, anh sẽ không cóviệc gì đâu, bác sĩ rất nhanh liền sẽtới đây ngay thôi.”Anh ấy cố gắng nờ một nụcười, nhìn có chút ảm đạm, nhợtnhạt, phờ phạc: “Thẩm Xuân Hinh,tất cả những chuyện này đều đãkết thúc rồi. Kiếp sau, đổi cho anhđược gặp gõ em trước, đồi cho emđược yêu anh trước.”Tôi không biết nên nói thế nàođược nữa, trái tim như bị tắc nghẽnlại, cảm giác vô cùng khó chịu,vang khắp đầu tôi toàn là nhữngtiếng ù ù. Tôi nghẹn ngào mờmiệng nói.“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Emkhông nên ích kỉ như vậy, xin lỗi, tấtcả là lỗi của em, em không nên…”Không nên không quan tâmđến anh khi anh cùng lúc mất đi cảcha lẫn mẹ, còn không đề ý đếncảm nhận của anh, còn cố tình giữkhoảng cách hết mức có thể vớianh. Tôi không nên không ngóngàng gì tới tâm trạng, cảm xúccủa anh, càng không nên xem nhẹ,không chú ý đến niềm tin duy nhấtđể anh tiếp tục sống tiếp. Tôi thậtsự sai rồi.Anh cố gắng mỉm cười, máu từkhóe miệng anh chảy ra càng lúccàng nhiều: “Không sao, anh biếtnỗi khổ, nỗi khó xử của em, hãy…sống thật tốt nhé!”Nhìn mắt anh từng chút từngchút mà nhắm lại, đây đã là lần thứmấy tôi tận mắt nhìn người khácdần dần rời xa tôi rồi. Tôi đã khôngnhớ nổi nữa, một lần lại tiếp mộtlần, nhìn những người yêu: tôi,những người tôi yêu, từng ngườitừng người một ở ngay bên cạnhtôi từ từ rði bỏ tôi mà di.Mà tôi chính là thủ phạm trựctiếp hoặc gián tiếp làm cho bọn họphải ra đi. Người phải chết, ngườinên chịu những thương đau, nhữngtrừng phạt này, rõ ràng phải làchính tôi, tại sao đến cuối cùngđều biến thành người khác.Tôi nhìn cả người của Cố DiệcHàn đã không còn dấu hiệu của sựsống nữa, nhìn Phó Thắng Nam vẻmặt lạnh nhạt, hð hững, nhìn PhóBảo Hân ở cách đó không xa nétmặt u ám, lộ vẻ không thèm đề ý,nhìn người ở bốn phía xung quanhkhông quan tâm mà bàn luận sôinổi, ồn ào.Từ trước đến giờ tôi chưa từngcảm thấy thế giờ này lại có thểlạnh nhạt, thờ ơ và hờ hững đếnnhư vậy. Trái tim giống như đang bịhàng trăm nhát dao sắc nhọn đâmvào vậy, đau đớn, đau đến ngay cảthờ thôi mà tôi cũng thấy đau vôcùng.Tại sao con người có thề ra đimột cách nhanh chóng, chóngvánh đến như vậy? Tôi còn chưakịp suy nghĩ đến câu nói cuối cùngmà anh để lại, còn chưa kịp nhớ lạinhững gì đã xảy ra trước đó, làmsao mà anh cứ như vậy liền đã đi rồi?Nhìn nhân viên y tế nâng thithể của Cố Diệc Hàn mang dị, tôichợt đầy Phó Thắng Nam ra, gắtgao mà túm chặt lấy tay của CốDiệc Hàn, không để cho bọn họđưa anh đi. Nhưng mà sức lực củaPhó Thắng Nam vô cùng lớn, anhôm chặt tôi vào trong lòng ngực,giọng nói lạnh lùng, kiểm nénkhông to tiếng.“Thẩm Xuân Hinh, em bìnhtĩnh lại một chút, anh ta đã chết rồi.”Tôi nhìn chằm chằm vào vũngmáu còn lưu lại ở trên mặt đất, độtnhiên trong lòng sinh ra một nỗioán hận lớn đến cực điểm, nhìnPhó Bảo Hân bị dọa sợ đến sắcmặt nhợt nhạt, gằn từng câu từngchữ mà nói.“Phó Bảo Hân, rõ ràng ngườiphải chết, chính là bà, không phảisao?”Bà ta bị dọa sợ đến nồi phải lùivề phía sau, sắc mặt phờ phạc,nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.“Thẩm Xuân Hinh, cháu nói cái gì?”“Người phải chết không phảilà bà sao? Tại sao cứ hết lần nàyđến lần khác bà vẫn cứ là ngườisống sót? Là bà đã dùng từng câutừng chữ mà giết chết Trần BảoLan, là bà đã dùng tính mạng củaCố Vân Dương và Trần Bảo Langiết chết Cố Diệc Hàn. Đều là bà,từ đầu tới cuối, bà mới là hung thủgiết người, bà mới là là người đángphải chết nhất.“Thầm Xuân Hinh, cháu đangnói bậy bạ, vớ vần cái gì vậy?” PhóBảo Hân trợn to hai mắt, vẻ mặtkhông thể tin được mà nhìn tôi.“Cháu điên rồi, cháu thật sự điên rồi!”Tôi nhìn bà ta với vẻ mặt mỉamai, trào phúng, cảm thấy ngườiphụ nữ này quả thật quá nực cười.“Chính tay bà đã lấy đi tínhmạng của một nhà ba người nhàhọ Cố, ba mạng người đang sốngsờ sờ, bà không sợ sẽ bị báo ứngsao? Là chính bà đã ép cho bọn họđang sống sờ sờ mà phải chết!”“Không phải tôi” Phó BảoHân tức giận thét lên: “Thẩm XuânHinh, tôi nề tình cô là vợ của ThắngNam nên tôi mới không có so đo,tính toán với cô. Cô tốt nhất làkhông nên ăn nói lung tung nữa,bằng không tôi có quyền kiện côtội phỉ báng, vu cáo hãm hại.”Tôi cười lạnh: “Được thôi, bàcứ đi kiện đi, miễn là khi nửa đêmcanh ba, lúc đêm khuya người lặngmà bà vẫn có thề yên tâm mà ngủđược, lương tâm không có bị cắnrứt, có thể yên tâm thoải mái, yênlòng yên dạ mà quên đi được bamạng người nhà họ Cố, vậy thì bàcứ việc đi kiện thôi!”Phó Bảo Hân bị tức tới mứcngực phập phồng lên xuống nhanhliên tục, nhìn tôi cả nửa ngày màkhông nói ra được lời nào, cuốicùng nhìn tôi cười khẩy nói.“Thầm Xuân Hinh, Cố DiệcHàn chết mà cô thương tâm nhưvậy đề làm cái gì? Cô đã yêu cậu tarồi sao? Đau lòng? Không buôngbỏ được? Cô đừng quên, cô là vợcủa ai, cô nên nói cái gì và khôngnên nói cái gì?”“Ha ha!” Đúng là con ngườikhông biết xấu hồ, trơ tráo, mặt dàyđến một cảnh giới nhất định, thậtlà quá tức cười rồi.Rất nhiều bông tuyết bắt đầurơi xuống từ trên bầu trời, tuyếttrắng bay là tả giống như lôngngỗng rơi xuống vũng máu đỏ đếnchói mắt ở trên mặt đất. Không baolâu sau đã phủ kín vũng máu đó,mỡ hồ còn có thể nhìn thấy cũngchỉ có những chấm nhỏ màu đỏtươi nồi bật trong nền tuyết trắng.Dường như tất cả những chuyệnvừa xảy ra giống như chỉ là mộtcơn ảo giác.Sau khi Phó Thắng Nam đưatôi trờ về biệt thự, thì anh vẫn luônkhông hề mờ miệng nói gì cả, màtôi cũng không có muốn nóichuyện. Trong lòng tôi trĩu nặng, cứluôn nghĩ đến hình ảnh vũng máuđỏ tươi của Cố Diệc Hàn để lại trênmặt đất.Còn có trong lòng tràn đầy sựtự trách và áy náy, hổ thẹn. Nếunhư tôi có thể nhận ra được nhữngthay đổi của anh ấy sớm hơn mộtchút, nếu biết được anh ấy đãkhông còn có niềm tin để tiếp tụcsống tiếp, tôi có thể không thèmquan tâm đến những lời đồn đạibịa đặt vô căn cứ, mặc kệ sự ghentuông của Phó Thắng Nam, mà ởbên anh ấy. Tôi có thể giúp anh ấyvượt qua được đoạn thời gian khókhăn này, thì có phải đến cuối cùnganh ấy sẽ không phải đi đến bướcđường cùng như thế này hay không?Là do tôi, tại tôi ích kỉ, tại tôi cóquá nhiều băn khoăn, kiêng dè, tấtcả đều tại tôi!Trời đã tối đen như mực, bênngoài tuyết rơi càng lúc càngnhiều, hình ảnh cứ lặp đi lặp lại mộtlần rồi lại nối tiếp một lần trong đầutôi đều là khoảnh khắc mà Cố DiệcHàn nhắm mắt lại.Khó chịu và buồn bực đếnkhông thề chịu nồi được nữa, tôiliền đi xuống tầng, đi dạo ð trongsân, sự lạnh lẽo, giá rét của mùađông đã làm cho những buồnphiền và đau khổ trong lòng đượcvơi đi rất nhiều.Nhưng sự hồ thẹn, áy náy,những mặc cảm tội lỗi đang ẩngiấu ở tận trong đáy lòng thì lạikhông có cách nào có thể xóa bỏđược. Tôi càng muốn xóa đi thìnhững hình ảnh mà Cố Diệc Hànđã từng đối tốt với tôi lại càngkhông thể kiểm soát được mà đềutuôn ra, hiện lên rõ ràng ở trongđầu.Cảm giác tội lỗi, hồ thẹn tronglòng tôi càng lớn hơn, tuyết rơicũng càng lúc càng dày. La Linhche ô đi ra, nhìn thấy tôi đã bị vùinửa người ð trong tuyết, thì đaulòng nói.“Bà chủ, cô mau vào nhà đi,thời tiết lạnh giá như thế này, sẽ rấtdễ bị bệnh.”Tôi nhìn bà ấy có chút mơ mơmàng màng, nở một nụ cười mơ hồkhông rõ, nhìn bà ấy lắc đầu, ồmồm nói.“La Linh, con người sống thậtsự là mệt mỏi quáBà ấy sửng sốt một chút, rồikhoác chiếc áo bông mà bà ấymang ra lên trên người tôi, đưa taykéo tôi nói.“Đứa bé này, đừng có nóinhảm nữa!”Khi bà chạm vào bàn tay lạnhnhư băng của tôi, bà ấy không kìmđược mà thốt lên: “Tay cô đều đãlạnh buốt, đông cứng thành cáidạng này rồi, mau vào nhà đi thôi,nếu không sẽ bị bệnh đấy.”Tôi vẫn không có nhúc nhích,chỉ cảm thấy ở trong hoàn cảnhthời tiết tổi tệ như thế này thì tôimới sẽ dễ chịu hơn một chút, LaLinh lôi kéo tôi mấy lần, với tuổi táccủa bà ấy thì không có cách nàokéo được tôi đi cả, không thề làmgì khác hơn đành phải nói.“Cô đừng có ngủ, đề tôi đi gọiông chủ, cô đây là đang muốnmạng của mình đấy có biết khônghà, đứa bé này!”Sau khi Phó Thắng Nam đưatôi trở về thì liền đi vào thư phòng,có lẽ là do nghe được tiếng của LaLinh, nên anh mới đi xuống tầng.Anh mím môi, bước nhanh rakhỏi biệt thự, nhìn thấy tôi đangđần độn ở trong tuyết, thì khôngnhịn được mà tỏa ra khí lạnh, nhìnvề phía La Linh hỏi.“Xảy ra chuyện gì vậy?”La Linh lắc đầu, thờ dài nói:“Bà chủ giống như có chút khôngồn cho lắm.”Tôi ngước mắt, nhìn cả ngườiPhó Thắng Nam mặc một bộ quầnáo màu đen, cảm thấy vô cùngkhông quen, nhẹ nhàng lắc đầu nói.“Không sao”