Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 233
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 233: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (S)Câu này là Phó Bảo Hân nóicho Phó Thắng Nam nghe.Phó Thắng Nam khẽ híp mắt,ánh mắt đen láy nhìn về phía tôi rồinói: “Trong nhà có khách muốnngủ lại, em có ý kiến gì không?”Tôi nhíu mày, hơi phiền não:“Có liên quan gì tới em đâu?”Nói xong, tôi lập tức chuẩn bịlên lầu. Thế nhưng lại bị cánh tayanh kéo lại, anh thấp giọng mờmiệng nói: “Một lát nữa bảo tài xếđưa Hạnh Nguyên trở về di.”Phó Bảo Hân hơi không vui,sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Cáithằng bé này, tại sao càng ngàycàng không biết cách đối nhân xửthế vậy chứ? Ở bên ngoài lạnh đếnmức nào, cháu bảo một cô gái tựmình trở về làm sao được. Căn nhànày lớn như thế, cháu đâu có thiếumột căn phòng chứ? Huống chi côcảm thấy rất cô đơn nên muốn giữcon bé lại ð bên cạnh, buổi tối côcũng không còn một mình nữa.”Mạc Hạnh Nguyên thấy sắcmặt Phó Thắng Nam sầm xuốngthì chủ động mở miệng giảng hòa:“Anh Thắng Nam, gần đây cô gặpphải nhiều chuyện như thế, emmuốn ở lại để trò chuyện với cô.Anh yên tâm đi, em sẽ không quấyrầy đến anh và chị Xuân Hinh đâu,em chỉ muốn ở lại trò chuyện với côđể cô bớt cô đơn mà thôi.”Chậc chậc!Hay cho một câu hòa giải đầytốt đẹp.Phó Thắng Nam cau mày, cóchút không vui nhưng Phó BảoHân cũng đã nói như vậy rồi, anhlàm sao dám từ chối nữa chứ.Anh quay sang ôm lấy tôi rồinhàn nhạt nói: “Tùy các ngườivậy!”Sau đó, bèn kéo tôi lên lâu:“Tức giận sao?”Tôi ngần người, lắc đầu nhưngkhông nói tiếng nào, mệt mỏi lêngười vào phòng tắm.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Phó Bảo Hân trắng trợn đưaMạc Hạnh Nguyên đến đây, rất rõràng mục đích chính là uy hiếp tôi.Thân là một người phụ nữ đãlâp gia đình, sợ nhất chính làchồng mình và kẻ thứ ba mập mờkhông rõ ngay dưới mí mắt mình.Phó Bảo Hân đúng là thấuhiều lòng người, ngay cả chiêu nàycũng đã nghĩ tới.Nhưng mà hình như bà ấy đãđánh giá cao vị trí của Phó ThắngNam trong lòng tôi rồi, nếu như PhóThắng Nam và Mạc Hạnh Nguyêncòn tình xưa nghĩa cũ thì tôi hoàntoàn có thể chắp tay nhường nhịn.Chuyện này đối với tôi mà nói còndễ hơn đối phó với Lâm Uyên nữa.Tôi ở trong phòng tắm suynghĩ một lúc lâu, Phó Thắng Namcho rằng tôi đã ngủ nên vội vànggõ cửa phòng tắm vài cái, thúcgiục tôi nhanh lên.Sau khi lau khô tóc, tôi bước rangoài thì Phó Thắng Nam lại caumày nhìn tôi rồi khẽ nói: “Khôngmuốn gặp tôi nên tránh trongphòng tắm à?”Tôi cười nhạt: “Đầu óc củachủ tịch Nam suy nghĩ sâu xa thậtđấy”Anh mím môi, khẽ híp mắt rồimờ miệng nói: “Lau khô tóc đi,đừng để bị cảm.”Vừa nói xong, anh đã lập tứcbước vào phòng tắm.Điện thoại di động reo lên, làThẩm Minh Thành gọi điện đến.Tôi vừa mới nhận điện thoại, cònchưa kịp mở miệng thì bên kia đãnói: “Phó Bảo Hân không phải ởngay trước mắt em sao? Em bảoanh trông chừng bà ấy, chẳngbằng bản thân em tự trông chừngbà ta đi.”Tôi ừ một tiếng, hơi mệt mỏinói: “Bà ấy vừa mới đến đây, khinãy tôi có gửi có anh một ít tài liệutrong hộp thư đấy. Anh xem lại di,có thể chú ba sẽ cần dùng đến.”“Cũng được!” Anh ta đáp lạimột tiếng rồi nói: “Em âm thầm làmnhiều chuyện như vậy, có bản lĩnhquá nhỉ? Phó Thắng Nam tìm cho em à?”“Không phải!” Hiện tại cũngchẳng có gì hay ho để nói, cộngthêm thời gian đã hơi trễ nên tôi uềoải nói: “Thời gian đã không cònsớm nữa, thay mặt tôi hỏi thăm sứckhỏe của chú ba nhé, lần sau tròchuyện tiếp!”Anh ta vội vàng hỏi: “XuânHinh, gần đây em không có gì bất ồn chứ?”Tôi hơi sững sờ: “Không có,sao vậy?”Anh ta ừ một tiếng rồi nói: “Öđây anh có một hồ sơ bệnh lý liênquan đến chứng bệnh của em, vấnđề có chút nghiêm trọng. Chuyệncủa Cố Diệc Hàn, em không saochứ?”Tôi nhéo nhéo ấn đường, nhànnhạt lắc đầu nói: “Không sao, đã làchuyện của quá khứ rồi.”“Nếu không thì ngày mai cóthời gian rảnh, anh dẫn em đến chỗbác sĩ nhé?”“Không cần đâu.” Tôi hơiphiền não, giọng nói nặng nề hơn:“Thẩm Minh Thành, chuyện của tôithì tôi tự biết, thôi được rồi, nghỉngơi sớm một chút đi.”Nói xong, tôi trực tiếp cúpđiện thoại.Có thể bởi vì liên quan đếnMạc Hạnh Nguyên nên dường nhưtrong lòng tôi cảm thấy hơi buồnphiền, tùy tiện ném điện thoại sangmột bên.Nhận thấy sau lưng có người,tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy PhóThắng Nam đã ở phía sau từ lúcnào, ánh mắt nhìn tôi vô cùng lạnh lùng.Tôi không khỏi cau mày, vừarồi tôi nói chuyện với Thẩm MinhThành, anh nghe được bao nhiêurồi?Tôi há miệng, cũng muốn hỏinhưng đột nhiên anh lại cúi ngườixuống, ôm lấy eo tôi rồi cúi đầu hônlên môi tôi.Tôi hơi mơ màng, không ngờanh lại hành động đột ngột như vậy.Nhưng ngay lập tức tôi phảnứng lại, dùng sức đẩy anh ra rồibuồn bực nói: “Phó Thắng Nam,anh buông em ra đi.”Anh hơi sững người lại, caumày rồi kéo tôi vào trong ngực mộtlần nữa, giọng nói khàn khàn vanglên: “Giữa vợ chồng làm như vậycũng không được sao?”“Anh có cảm thấy mình phiềnkhông?” Tôi hơi tức giận, trợn trắngmắt nhìn anh rồi nói: “Người yêucủa anh còn đang ở dưới lâu đấy,anh không chút kiêng ky gì mà làmnhư vậy sao? Chẳng lẽ anh khôngsợ cô ta lên đây nhìn thấy sẽ tannát cõi lòng à?”Thế nhưng đột nhiên anh lạibật cười, đè tôi xuống rồi nói:“Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, saonghe lời này của em giống nhưđang ghen tuông vậy?”Tôi đẩy anh một cái nhưngkhông thể đẩy ra được, né tránhđôi môi đang hạ xuống của anh,khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam,anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anhnghĩ em sẽ ghen sao?”Anh cong môi, trên gương mặtanh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Nhưvậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấntôi vào trong ngực, giọng nói từtính của anh lại vang lên: “ThẩmXuân Hinh, em yêu tôi đúng không?”Trong lúc nhất thời, cả trái timvà cơ thể tôi đều không thề khốngchế được, theo bản năng tôi bắt lấycánh tay anh.Dáng vẻ có chút thê thảm.Chú ý đến động tác của tôi,anh thấp giọng kề sát bên tai tôinói: “Có phản ứng, hửm?”Cả gương mặt tôi lập tức đỏbừng lên, áp chế sự tức giận rồinhìn chằm chằm vào anh: “PhóThắng Nam, anh nói xong chưa?Anh đi ra ngoài di.”bật cười, đè tôi xuống rồi nói:“Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, saonghe lời này của em giống nhưđang ghen tuông vậy?”Tôi đẩy anh một cái nhưngkhông thể đẩy ra được, né tránhđôi môi đang hạ xuống của anh,khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam,anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anhnghĩ em sẽ ghen sao?”Anh cong môi, trên gương mặtanh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Nhưvậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấntôi vào trong ngực, giọng nói từtính của anh lại vang lên: “ThẩmAnh kéo tôi lại, không hề cảmthấy tôi đang nổi giận, ôm tôi rồinói: “Em định bảo tôi đi đâu?”“Yêu chỗ nào thì đi chỗ đó.Tôi mím môi, đẩy anh ra bêngiường, mệt mỏi nhắm mắt lạimuốn đi ngủ.Anh kề sát phía sau, vòng tayqua cầm lấy chiếc điện thoại đangrung lên bị tôi ném một bên đưacho tôi.Tôi cau mày, ngước lên nhìnthì thấy người gọi đến vẫn là ThẩmMinh Thành, vì thế bèn bắt máy.Bên kia mở miệng nói: “Ngàymai em chờ anh nhé, anh đưa emđến gặp bác sĩ.”Tôi không vui, vừa muốn mờmiệng từ chối thì Phó Thắng Namđã lên tiếng, sắc mặt tối sầmxuống: “Trễ như vậy mà tổng giámđốc Thẩm còn gọi điện thoại đến,muốn nghe những lời nói đườngmật của vợ chồng chúng tôi sao?”Có lẽ Thẩm Minh Thànhkhông ngð người nghe máy là PhóThắng Nam, đầu dây bên kia điệnthoại im lặng một lúc rồi cười lạnhnói: “Lời đường mật? Chủ tịch Namthật sự cho rằng trên mặt mình códát vàng sao, nếu như một cặp vợchồng nói lời đường mật thì còn cóthời gian nghe điện thoại à?”Ngược lại, câu nói này đã đâmtrúng nhược điềm của Phó ThắngNam.Bàn tay đang đặt ngang hôngtôi của Phó Thắng Nam hơi dùngsức, không cho tôi động đậy, sauđó lại sâu xa nói với đầu dây bênkia điện thoại: “Sở thích giữa hai vợchồng chúng tôi, tổng giám đốcThẩm không biết sao?”“Hừ, vậy sao? Loại sở thíchnày hiếm thấy thật đấy, thế nào?Trước kia lúc chủ tịch Nam ở bêncạnh cô Hạnh Nguyên cũng gọiđiện thoại cho Xuân Hinh thế này à?”
Chương 233: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (S)
Câu này là Phó Bảo Hân nói
cho Phó Thắng Nam nghe.
Phó Thắng Nam khẽ híp mắt,
ánh mắt đen láy nhìn về phía tôi rồi
nói: “Trong nhà có khách muốn
ngủ lại, em có ý kiến gì không?”
Tôi nhíu mày, hơi phiền não:
“Có liên quan gì tới em đâu?”
Nói xong, tôi lập tức chuẩn bị
lên lầu. Thế nhưng lại bị cánh tay
anh kéo lại, anh thấp giọng mờ
miệng nói: “Một lát nữa bảo tài xế
đưa Hạnh Nguyên trở về di.”
Phó Bảo Hân hơi không vui,
sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Cái
thằng bé này, tại sao càng ngày
càng không biết cách đối nhân xử
thế vậy chứ? Ở bên ngoài lạnh đến
mức nào, cháu bảo một cô gái tự
mình trở về làm sao được. Căn nhà
này lớn như thế, cháu đâu có thiếu
một căn phòng chứ? Huống chi cô
cảm thấy rất cô đơn nên muốn giữ
con bé lại ð bên cạnh, buổi tối cô
cũng không còn một mình nữa.”
Mạc Hạnh Nguyên thấy sắc
mặt Phó Thắng Nam sầm xuống
thì chủ động mở miệng giảng hòa:
“Anh Thắng Nam, gần đây cô gặp
phải nhiều chuyện như thế, em
muốn ở lại để trò chuyện với cô.
Anh yên tâm đi, em sẽ không quấy
rầy đến anh và chị Xuân Hinh đâu,
em chỉ muốn ở lại trò chuyện với cô
để cô bớt cô đơn mà thôi.”
Chậc chậc!
Hay cho một câu hòa giải đầy
tốt đẹp.
Phó Thắng Nam cau mày, có
chút không vui nhưng Phó Bảo
Hân cũng đã nói như vậy rồi, anh
làm sao dám từ chối nữa chứ.
Anh quay sang ôm lấy tôi rồi
nhàn nhạt nói: “Tùy các người
vậy!”
Sau đó, bèn kéo tôi lên lâu:
“Tức giận sao?”
Tôi ngần người, lắc đầu nhưng
không nói tiếng nào, mệt mỏi lê
người vào phòng tắm.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Phó Bảo Hân trắng trợn đưa
Mạc Hạnh Nguyên đến đây, rất rõ
ràng mục đích chính là uy hiếp tôi.
Thân là một người phụ nữ đã
lâp gia đình, sợ nhất chính là
chồng mình và kẻ thứ ba mập mờ
không rõ ngay dưới mí mắt mình.
Phó Bảo Hân đúng là thấu
hiều lòng người, ngay cả chiêu này
cũng đã nghĩ tới.
Nhưng mà hình như bà ấy đã
đánh giá cao vị trí của Phó Thắng
Nam trong lòng tôi rồi, nếu như Phó
Thắng Nam và Mạc Hạnh Nguyên
còn tình xưa nghĩa cũ thì tôi hoàn
toàn có thể chắp tay nhường nhịn.
Chuyện này đối với tôi mà nói còn
dễ hơn đối phó với Lâm Uyên nữa.
Tôi ở trong phòng tắm suy
nghĩ một lúc lâu, Phó Thắng Nam
cho rằng tôi đã ngủ nên vội vàng
gõ cửa phòng tắm vài cái, thúc
giục tôi nhanh lên.
Sau khi lau khô tóc, tôi bước ra
ngoài thì Phó Thắng Nam lại cau
mày nhìn tôi rồi khẽ nói: “Không
muốn gặp tôi nên tránh trong
phòng tắm à?”
Tôi cười nhạt: “Đầu óc của
chủ tịch Nam suy nghĩ sâu xa thật
đấy”
Anh mím môi, khẽ híp mắt rồi
mờ miệng nói: “Lau khô tóc đi,
đừng để bị cảm.”
Vừa nói xong, anh đã lập tức
bước vào phòng tắm.
Điện thoại di động reo lên, là
Thẩm Minh Thành gọi điện đến.
Tôi vừa mới nhận điện thoại, còn
chưa kịp mở miệng thì bên kia đã
nói: “Phó Bảo Hân không phải ở
ngay trước mắt em sao? Em bảo
anh trông chừng bà ấy, chẳng
bằng bản thân em tự trông chừng
bà ta đi.”
Tôi ừ một tiếng, hơi mệt mỏi
nói: “Bà ấy vừa mới đến đây, khi
nãy tôi có gửi có anh một ít tài liệu
trong hộp thư đấy. Anh xem lại di,
có thể chú ba sẽ cần dùng đến.”
“Cũng được!” Anh ta đáp lại
một tiếng rồi nói: “Em âm thầm làm
nhiều chuyện như vậy, có bản lĩnh
quá nhỉ? Phó Thắng Nam tìm cho em à?”
“Không phải!” Hiện tại cũng
chẳng có gì hay ho để nói, cộng
thêm thời gian đã hơi trễ nên tôi uề
oải nói: “Thời gian đã không còn
sớm nữa, thay mặt tôi hỏi thăm sức
khỏe của chú ba nhé, lần sau trò
chuyện tiếp!”
Anh ta vội vàng hỏi: “Xuân
Hinh, gần đây em không có gì bất ồn chứ?”
Tôi hơi sững sờ: “Không có,
sao vậy?”
Anh ta ừ một tiếng rồi nói: “Ö
đây anh có một hồ sơ bệnh lý liên
quan đến chứng bệnh của em, vấn
đề có chút nghiêm trọng. Chuyện
của Cố Diệc Hàn, em không sao
chứ?”
Tôi nhéo nhéo ấn đường, nhàn
nhạt lắc đầu nói: “Không sao, đã là
chuyện của quá khứ rồi.”
“Nếu không thì ngày mai có
thời gian rảnh, anh dẫn em đến chỗ
bác sĩ nhé?”
“Không cần đâu.” Tôi hơi
phiền não, giọng nói nặng nề hơn:
“Thẩm Minh Thành, chuyện của tôi
thì tôi tự biết, thôi được rồi, nghỉ
ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp
điện thoại.
Có thể bởi vì liên quan đến
Mạc Hạnh Nguyên nên dường như
trong lòng tôi cảm thấy hơi buồn
phiền, tùy tiện ném điện thoại sang
một bên.
Nhận thấy sau lưng có người,
tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy Phó
Thắng Nam đã ở phía sau từ lúc
nào, ánh mắt nhìn tôi vô cùng lạnh lùng.
Tôi không khỏi cau mày, vừa
rồi tôi nói chuyện với Thẩm Minh
Thành, anh nghe được bao nhiêu
rồi?
Tôi há miệng, cũng muốn hỏi
nhưng đột nhiên anh lại cúi người
xuống, ôm lấy eo tôi rồi cúi đầu hôn
lên môi tôi.
Tôi hơi mơ màng, không ngờ
anh lại hành động đột ngột như vậy.
Nhưng ngay lập tức tôi phản
ứng lại, dùng sức đẩy anh ra rồi
buồn bực nói: “Phó Thắng Nam,
anh buông em ra đi.”
Anh hơi sững người lại, cau
mày rồi kéo tôi vào trong ngực một
lần nữa, giọng nói khàn khàn vang
lên: “Giữa vợ chồng làm như vậy
cũng không được sao?”
“Anh có cảm thấy mình phiền
không?” Tôi hơi tức giận, trợn trắng
mắt nhìn anh rồi nói: “Người yêu
của anh còn đang ở dưới lâu đấy,
anh không chút kiêng ky gì mà làm
như vậy sao? Chẳng lẽ anh không
sợ cô ta lên đây nhìn thấy sẽ tan
nát cõi lòng à?”
Thế nhưng đột nhiên anh lại
bật cười, đè tôi xuống rồi nói:
“Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, sao
nghe lời này của em giống như
đang ghen tuông vậy?”
Tôi đẩy anh một cái nhưng
không thể đẩy ra được, né tránh
đôi môi đang hạ xuống của anh,
khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam,
anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anh
nghĩ em sẽ ghen sao?”
Anh cong môi, trên gương mặt
anh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Như
vậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấn
tôi vào trong ngực, giọng nói từ
tính của anh lại vang lên: “Thẩm
Xuân Hinh, em yêu tôi đúng không?”
Trong lúc nhất thời, cả trái tim
và cơ thể tôi đều không thề khống
chế được, theo bản năng tôi bắt lấy
cánh tay anh.
Dáng vẻ có chút thê thảm.
Chú ý đến động tác của tôi,
anh thấp giọng kề sát bên tai tôi
nói: “Có phản ứng, hửm?”
Cả gương mặt tôi lập tức đỏ
bừng lên, áp chế sự tức giận rồi
nhìn chằm chằm vào anh: “Phó
Thắng Nam, anh nói xong chưa?
Anh đi ra ngoài di.”
bật cười, đè tôi xuống rồi nói:
“Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, sao
nghe lời này của em giống như
đang ghen tuông vậy?”
Tôi đẩy anh một cái nhưng
không thể đẩy ra được, né tránh
đôi môi đang hạ xuống của anh,
khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam,
anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anh
nghĩ em sẽ ghen sao?”
Anh cong môi, trên gương mặt
anh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Như
vậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấn
tôi vào trong ngực, giọng nói từ
tính của anh lại vang lên: “Thẩm
Anh kéo tôi lại, không hề cảm
thấy tôi đang nổi giận, ôm tôi rồi
nói: “Em định bảo tôi đi đâu?”
“Yêu chỗ nào thì đi chỗ đó.
Tôi mím môi, đẩy anh ra bên
giường, mệt mỏi nhắm mắt lại
muốn đi ngủ.
Anh kề sát phía sau, vòng tay
qua cầm lấy chiếc điện thoại đang
rung lên bị tôi ném một bên đưa
cho tôi.
Tôi cau mày, ngước lên nhìn
thì thấy người gọi đến vẫn là Thẩm
Minh Thành, vì thế bèn bắt máy.
Bên kia mở miệng nói: “Ngày
mai em chờ anh nhé, anh đưa em
đến gặp bác sĩ.”
Tôi không vui, vừa muốn mờ
miệng từ chối thì Phó Thắng Nam
đã lên tiếng, sắc mặt tối sầm
xuống: “Trễ như vậy mà tổng giám
đốc Thẩm còn gọi điện thoại đến,
muốn nghe những lời nói đường
mật của vợ chồng chúng tôi sao?”
Có lẽ Thẩm Minh Thành
không ngð người nghe máy là Phó
Thắng Nam, đầu dây bên kia điện
thoại im lặng một lúc rồi cười lạnh
nói: “Lời đường mật? Chủ tịch Nam
thật sự cho rằng trên mặt mình có
dát vàng sao, nếu như một cặp vợ
chồng nói lời đường mật thì còn có
thời gian nghe điện thoại à?”
Ngược lại, câu nói này đã đâm
trúng nhược điềm của Phó Thắng
Nam.
Bàn tay đang đặt ngang hông
tôi của Phó Thắng Nam hơi dùng
sức, không cho tôi động đậy, sau
đó lại sâu xa nói với đầu dây bên
kia điện thoại: “Sở thích giữa hai vợ
chồng chúng tôi, tổng giám đốc
Thẩm không biết sao?”
“Hừ, vậy sao? Loại sở thích
này hiếm thấy thật đấy, thế nào?
Trước kia lúc chủ tịch Nam ở bên
cạnh cô Hạnh Nguyên cũng gọi
điện thoại cho Xuân Hinh thế này à?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 233: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (S)Câu này là Phó Bảo Hân nóicho Phó Thắng Nam nghe.Phó Thắng Nam khẽ híp mắt,ánh mắt đen láy nhìn về phía tôi rồinói: “Trong nhà có khách muốnngủ lại, em có ý kiến gì không?”Tôi nhíu mày, hơi phiền não:“Có liên quan gì tới em đâu?”Nói xong, tôi lập tức chuẩn bịlên lầu. Thế nhưng lại bị cánh tayanh kéo lại, anh thấp giọng mờmiệng nói: “Một lát nữa bảo tài xếđưa Hạnh Nguyên trở về di.”Phó Bảo Hân hơi không vui,sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Cáithằng bé này, tại sao càng ngàycàng không biết cách đối nhân xửthế vậy chứ? Ở bên ngoài lạnh đếnmức nào, cháu bảo một cô gái tựmình trở về làm sao được. Căn nhànày lớn như thế, cháu đâu có thiếumột căn phòng chứ? Huống chi côcảm thấy rất cô đơn nên muốn giữcon bé lại ð bên cạnh, buổi tối côcũng không còn một mình nữa.”Mạc Hạnh Nguyên thấy sắcmặt Phó Thắng Nam sầm xuốngthì chủ động mở miệng giảng hòa:“Anh Thắng Nam, gần đây cô gặpphải nhiều chuyện như thế, emmuốn ở lại để trò chuyện với cô.Anh yên tâm đi, em sẽ không quấyrầy đến anh và chị Xuân Hinh đâu,em chỉ muốn ở lại trò chuyện với côđể cô bớt cô đơn mà thôi.”Chậc chậc!Hay cho một câu hòa giải đầytốt đẹp.Phó Thắng Nam cau mày, cóchút không vui nhưng Phó BảoHân cũng đã nói như vậy rồi, anhlàm sao dám từ chối nữa chứ.Anh quay sang ôm lấy tôi rồinhàn nhạt nói: “Tùy các ngườivậy!”Sau đó, bèn kéo tôi lên lâu:“Tức giận sao?”Tôi ngần người, lắc đầu nhưngkhông nói tiếng nào, mệt mỏi lêngười vào phòng tắm.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Phó Bảo Hân trắng trợn đưaMạc Hạnh Nguyên đến đây, rất rõràng mục đích chính là uy hiếp tôi.Thân là một người phụ nữ đãlâp gia đình, sợ nhất chính làchồng mình và kẻ thứ ba mập mờkhông rõ ngay dưới mí mắt mình.Phó Bảo Hân đúng là thấuhiều lòng người, ngay cả chiêu nàycũng đã nghĩ tới.Nhưng mà hình như bà ấy đãđánh giá cao vị trí của Phó ThắngNam trong lòng tôi rồi, nếu như PhóThắng Nam và Mạc Hạnh Nguyêncòn tình xưa nghĩa cũ thì tôi hoàntoàn có thể chắp tay nhường nhịn.Chuyện này đối với tôi mà nói còndễ hơn đối phó với Lâm Uyên nữa.Tôi ở trong phòng tắm suynghĩ một lúc lâu, Phó Thắng Namcho rằng tôi đã ngủ nên vội vànggõ cửa phòng tắm vài cái, thúcgiục tôi nhanh lên.Sau khi lau khô tóc, tôi bước rangoài thì Phó Thắng Nam lại caumày nhìn tôi rồi khẽ nói: “Khôngmuốn gặp tôi nên tránh trongphòng tắm à?”Tôi cười nhạt: “Đầu óc củachủ tịch Nam suy nghĩ sâu xa thậtđấy”Anh mím môi, khẽ híp mắt rồimờ miệng nói: “Lau khô tóc đi,đừng để bị cảm.”Vừa nói xong, anh đã lập tứcbước vào phòng tắm.Điện thoại di động reo lên, làThẩm Minh Thành gọi điện đến.Tôi vừa mới nhận điện thoại, cònchưa kịp mở miệng thì bên kia đãnói: “Phó Bảo Hân không phải ởngay trước mắt em sao? Em bảoanh trông chừng bà ấy, chẳngbằng bản thân em tự trông chừngbà ta đi.”Tôi ừ một tiếng, hơi mệt mỏinói: “Bà ấy vừa mới đến đây, khinãy tôi có gửi có anh một ít tài liệutrong hộp thư đấy. Anh xem lại di,có thể chú ba sẽ cần dùng đến.”“Cũng được!” Anh ta đáp lạimột tiếng rồi nói: “Em âm thầm làmnhiều chuyện như vậy, có bản lĩnhquá nhỉ? Phó Thắng Nam tìm cho em à?”“Không phải!” Hiện tại cũngchẳng có gì hay ho để nói, cộngthêm thời gian đã hơi trễ nên tôi uềoải nói: “Thời gian đã không cònsớm nữa, thay mặt tôi hỏi thăm sứckhỏe của chú ba nhé, lần sau tròchuyện tiếp!”Anh ta vội vàng hỏi: “XuânHinh, gần đây em không có gì bất ồn chứ?”Tôi hơi sững sờ: “Không có,sao vậy?”Anh ta ừ một tiếng rồi nói: “Öđây anh có một hồ sơ bệnh lý liênquan đến chứng bệnh của em, vấnđề có chút nghiêm trọng. Chuyệncủa Cố Diệc Hàn, em không saochứ?”Tôi nhéo nhéo ấn đường, nhànnhạt lắc đầu nói: “Không sao, đã làchuyện của quá khứ rồi.”“Nếu không thì ngày mai cóthời gian rảnh, anh dẫn em đến chỗbác sĩ nhé?”“Không cần đâu.” Tôi hơiphiền não, giọng nói nặng nề hơn:“Thẩm Minh Thành, chuyện của tôithì tôi tự biết, thôi được rồi, nghỉngơi sớm một chút đi.”Nói xong, tôi trực tiếp cúpđiện thoại.Có thể bởi vì liên quan đếnMạc Hạnh Nguyên nên dường nhưtrong lòng tôi cảm thấy hơi buồnphiền, tùy tiện ném điện thoại sangmột bên.Nhận thấy sau lưng có người,tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy PhóThắng Nam đã ở phía sau từ lúcnào, ánh mắt nhìn tôi vô cùng lạnh lùng.Tôi không khỏi cau mày, vừarồi tôi nói chuyện với Thẩm MinhThành, anh nghe được bao nhiêurồi?Tôi há miệng, cũng muốn hỏinhưng đột nhiên anh lại cúi ngườixuống, ôm lấy eo tôi rồi cúi đầu hônlên môi tôi.Tôi hơi mơ màng, không ngờanh lại hành động đột ngột như vậy.Nhưng ngay lập tức tôi phảnứng lại, dùng sức đẩy anh ra rồibuồn bực nói: “Phó Thắng Nam,anh buông em ra đi.”Anh hơi sững người lại, caumày rồi kéo tôi vào trong ngực mộtlần nữa, giọng nói khàn khàn vanglên: “Giữa vợ chồng làm như vậycũng không được sao?”“Anh có cảm thấy mình phiềnkhông?” Tôi hơi tức giận, trợn trắngmắt nhìn anh rồi nói: “Người yêucủa anh còn đang ở dưới lâu đấy,anh không chút kiêng ky gì mà làmnhư vậy sao? Chẳng lẽ anh khôngsợ cô ta lên đây nhìn thấy sẽ tannát cõi lòng à?”Thế nhưng đột nhiên anh lạibật cười, đè tôi xuống rồi nói:“Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, saonghe lời này của em giống nhưđang ghen tuông vậy?”Tôi đẩy anh một cái nhưngkhông thể đẩy ra được, né tránhđôi môi đang hạ xuống của anh,khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam,anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anhnghĩ em sẽ ghen sao?”Anh cong môi, trên gương mặtanh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Nhưvậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấntôi vào trong ngực, giọng nói từtính của anh lại vang lên: “ThẩmXuân Hinh, em yêu tôi đúng không?”Trong lúc nhất thời, cả trái timvà cơ thể tôi đều không thề khốngchế được, theo bản năng tôi bắt lấycánh tay anh.Dáng vẻ có chút thê thảm.Chú ý đến động tác của tôi,anh thấp giọng kề sát bên tai tôinói: “Có phản ứng, hửm?”Cả gương mặt tôi lập tức đỏbừng lên, áp chế sự tức giận rồinhìn chằm chằm vào anh: “PhóThắng Nam, anh nói xong chưa?Anh đi ra ngoài di.”bật cười, đè tôi xuống rồi nói:“Người yêu? Thẩm Xuân Hinh, saonghe lời này của em giống nhưđang ghen tuông vậy?”Tôi đẩy anh một cái nhưngkhông thể đẩy ra được, né tránhđôi môi đang hạ xuống của anh,khẽ cau mày nói: “Phó Thắng Nam,anh lấy tự tin ð đâu ra vậy? Anhnghĩ em sẽ ghen sao?”Anh cong môi, trên gương mặtanh tuấn khẽ tươi tắn hẳn lên: “Nhưvậy chính là ghen rồi.” Sau khi ấntôi vào trong ngực, giọng nói từtính của anh lại vang lên: “ThẩmAnh kéo tôi lại, không hề cảmthấy tôi đang nổi giận, ôm tôi rồinói: “Em định bảo tôi đi đâu?”“Yêu chỗ nào thì đi chỗ đó.Tôi mím môi, đẩy anh ra bêngiường, mệt mỏi nhắm mắt lạimuốn đi ngủ.Anh kề sát phía sau, vòng tayqua cầm lấy chiếc điện thoại đangrung lên bị tôi ném một bên đưacho tôi.Tôi cau mày, ngước lên nhìnthì thấy người gọi đến vẫn là ThẩmMinh Thành, vì thế bèn bắt máy.Bên kia mở miệng nói: “Ngàymai em chờ anh nhé, anh đưa emđến gặp bác sĩ.”Tôi không vui, vừa muốn mờmiệng từ chối thì Phó Thắng Namđã lên tiếng, sắc mặt tối sầmxuống: “Trễ như vậy mà tổng giámđốc Thẩm còn gọi điện thoại đến,muốn nghe những lời nói đườngmật của vợ chồng chúng tôi sao?”Có lẽ Thẩm Minh Thànhkhông ngð người nghe máy là PhóThắng Nam, đầu dây bên kia điệnthoại im lặng một lúc rồi cười lạnhnói: “Lời đường mật? Chủ tịch Namthật sự cho rằng trên mặt mình códát vàng sao, nếu như một cặp vợchồng nói lời đường mật thì còn cóthời gian nghe điện thoại à?”Ngược lại, câu nói này đã đâmtrúng nhược điềm của Phó ThắngNam.Bàn tay đang đặt ngang hôngtôi của Phó Thắng Nam hơi dùngsức, không cho tôi động đậy, sauđó lại sâu xa nói với đầu dây bênkia điện thoại: “Sở thích giữa hai vợchồng chúng tôi, tổng giám đốcThẩm không biết sao?”“Hừ, vậy sao? Loại sở thíchnày hiếm thấy thật đấy, thế nào?Trước kia lúc chủ tịch Nam ở bêncạnh cô Hạnh Nguyên cũng gọiđiện thoại cho Xuân Hinh thế này à?”