Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 236

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 236: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (8)“Được rồi, em cứ chờ ở CốNghĩa đi, lát nữa anh sẽ tới đón.”Người này thật đúng là, tôi đãnói lâu như vậy mà lúc này anh tavẫn có thể tiếp tục suy nghĩ đếnchuyện cũ, đầu óc không dùngđược nữa sao.Sau khi hít một hơi, tôi bìnhtĩnh nói: “Anh không cần tới đây,bây giờ tôi chuẩn bị đi rồi.”Thang máy vừa đến, tôi trựctiếp cúp điện thoại rồi tiến vàothang máy, tổng cộng chỉ mất mấyphút, anh ta sẽ không đến mức baythẳng qua đây nhì.Nhưng cuối cùng tôi đã suynghĩ quá nhiều, bời vì ở cửa CốNghĩa tôi đã bắt gặp, không, nóiđúng ra là Phó Thắng Nam tới tìmtôi.Anh mặc một bộ vest đenđược đặt may riêng, dáng ngườithon dài, rắn ròi kết hợp với nhữngđường nét trên khuôn mặt điển trai,đặc biệt nồi bật trong đám đông.Nhìn thấy anh, tôi vô thứcmuốn né tránh, nhưng còn chưakịp phản ứng thì anh đã sài bướcvề phía tôi.Anh ôm tôi vào lòng mà khôngkiêng nể gì, mờ miệng nói: “Em tínhtức giận đến khi nào?”Tôi mím môi, e ngại xungquanh có nhiều người nên cũngkhông giãy giụa quá mức, trên mặtcố nờ nụ cười: “Tôi không có tứcgiận!”Anh kéo tôi ra khỏi Cố Nghĩa,một chiếc xe thề thao màu đỏ độtngột dừng lại dẫn đến sự chú ý củanhiều người trên đường.Cửa xe chói lọi xoay lên phíatrên mỡ ra, đặc biệt dễ dàng thấyThầm Minh Thành đeo kính râm,khí chất lạnh lùng bước xuống xe.Nhìn thấy tôi bị Phó ThắngNam ôm trong tay, anh ta tháo kínhtâm xuống, liếc mắt nhìn PhóThắng Nam rồi lạnh lùng nói: “Chủtịch Nam không nhìn thấy vẻ mặtkháng cự của cô ấy đối với anh haysao?”Phó Thắng Nam khinh thườngliếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt dừngtrên người tôi, giọng điệu lạnh ngắtnói: “Em vì anh ta mà lừa tôi xuốngxe, chuẩn bị trốn khỏi tôi sao?”Tôi…Đây hoàn toàn là vu khống.“Không có!” Tôi mờ miệng,thản nhiên nói: “Tôi không biết tạisao anh ấy lại ð đây.Ban đầu đối phó với mỗi PhóThắng Nam đã rất phiền phức, giờlại thêm một Thầm Minh Thành,thật sự khiến tôi có chút đau đầu.Nhìn hai người đàn ông, tôinói: “Tôi đi khám bệnh!”Nói xong, tôi trực tiếp ngồi lênxe của Phó Thắng Nam.Tại bệnh viện hàng đầu, trungtâm kiềm soát bệnh tâm lý.Trong phòng bệnh rộng lớn,chỉ có một mình tôi ngồi đối diệnvới bác sĩ tâm lý, bác sĩ là một ôngcụ tên Bằng.“Ông Bằng, đây là cậu Phóđưa cho ông.” Y tá mặc đồ trắng divào, đưa tài liệu trong tay cho ôngBằng, lúc rời đi cô ấy còn liếc nhìntôi một cái vô cùng nghiêm túc.Sau khi đọc xong hồ sơ, ôngBằng nâng chiếc kính viễn thị vànhìn về phía tôi rồi nói: “Bé con,dạo này cô có bị mất ngủ thườngxuyên không?”Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:“Cảm xúc không ồn định nên rấtdễ mất ngủ, không biết có được coilà thường xuyên không.”Ông ấy “ừ” một tiếng rồi tiếptục nói: “Đây là áp lực tâm lý, côphải học cách tự mình trút bỏnhững cảm xúc này. Nếu không cóbận việc gì thì cô có thể đến đâyngồi trò chuyện với ông cụ này,đừng để trong lòng có nhiều tâmsự. Cuộc sống này trôi qua rấtnhanh, có rất nhiều chuyện chưakịp nghĩ thông suốt thì cô đã già rồi.Dường như ông ấy đang tángẫu với tôi, tôi nhẹ gật đầu, bảnthân đã hiểu rõ ý tứ trong lời nóicủa ông ấy.Ông cụ cúi đầu viết gì đó lêntrang giấy đưa cho tôi rồi nhìn tôicười nói: “Cứ làm những gì bànthân muốn, không cần phải nặngnề như vậy.”Tôi tiếp nhận đơn thuốc,không khỏi sững sờ, đó chủ yếu làthuốc an thần. Sau một lúc dừnglại, tôi nói: “Những loại thuốc nàysao?”“Giống như cô trước đây, đãnhiều năm như vậy, trong thâm tâmcô cũng biết chì có thể dựa vàochính mình để chữa khỏi. Tất cảnhững gì bác sĩ có thể nói với côchính là động viên cô hướng vềphía trước.” Ông ấy nói, trên khuônmặt già nua không có một tia càmxúc.Tôi gật đầu, cũng không hỏithêm gì nữa.Từ trong phòng tâm lý đi ra,Phó Thắng Nam cùng Thầm MinhThành đều đồng thời nhìn tôi rồinói: “Như thế nào?”Tôi ngần người, không khỏicảm thấy thích thú, tôi đưa đơnthuốc trên tay cho Phó ThắngNam: “Bác sĩ nói cần uống nhiềunước ấm.”“Cái gì?” Thầm Minh Thànhkhó hiểu hỏi: “Bác sĩ Bằng thật sựnói như vậy sao?”Tôi gật đầu, nghiêng đầu nhìnanh ta rồi nói: “Cho nên, bác sĩ nóitôi không bị bệnh, các anh sẽkhông bảo tôi tiếp tục đi khám nữađúng không?”Thầm Minh Thành cau mày:“Đó là ai…” Nói tới đây, anh ta nhìnthoáng qua vẻ mặt thâm trầm củaPhó Thắng Nam, sau đó ngừng lại,nhìn về phía tôi nói: “Chú ba muốntuần sau em đi một chuyến cùnganh về nhà họ Thầm. Mọi ngườicùng nhau ăn một bữa cơm, đồngthời gặp gỡ những người nhà họThầm.”Tôi sửng sốt chốc lát, nhưngsau khi suy nghĩ thì vẫn gật đầu,không khỏi ngáp dài, nhìn ThẩmMinh Thành rồi nói: “Tối hôm quangủ không ngon, tôi đi về trướcnhé!”Anh ta vốn còn định nói gì đónhưng khi thấy vẻ mặt buồn ngủcủa tôi nên đành dừng lại, gật đầunói: “Vậy thì trờ về nghì ngơi sớmđi.” Nói xong, tức giận liếc nhìn PhóThắng Nam rồi châm chọc nói:“Chủ tịch Nam không mệt sao?”Phó Thắng Nam cong môi:“Thân thề của tôi vẫn luôn tốt!”Thầm Minh Thành ôm mộtbụng tức giận rời đi.Ngay khi Thẩm Minh Thànhrời đi, Phó Thắng Nam hơi nheo lạimắt lại, nhìn tôi nói: “Đơn thuốc?”Tôi mím môi, siết chặt đơnthuốc trong tay, nhẹ giọng nói:“Không có đơn thuốc, bác sĩ nóiuống thêm nước ấm.”“Thầm Xuân Hinh!” Anh nói,giọng có chút nặng nề.Tôi hơi cáu kình, không muốnnói nhiều lời với anh nên đi thằngra khỏi bệnh viện và trực tiếp lênxe.Anh đi theo nhưng cũngkhông vội đòi hỏi, ngược lại nhìn tôirồi nói: “Cảnh Thần mời em đi ăncơm ð Nam Trung, muốn đikhông?”Trong tiềm thức muốn từ chối,nhưng sau một hồi ngập ngừng, tôilại nhìn anh rồi nói: “Tại sao lại mờitôi?”Anh khởi động xe: “Chuyệnlần trước ð trong điện thoại!”Tôi sừng sốt, vậy anh ta địnhxin lỗi tôi sao?Có người nói rằng khi sống vớimột người đàn ông, muốn biết anhấy có yêu bạn hay không, chì cầnnhìn vào thái độ của bạn bè anh ấyđối với bạn là biết.Sau khi suy nghĩ, tôi nhìn vềphía anh một lát, khẽ gật đầu:“Ừm.”Khi Phó Thắng Nam đưa tôiđến Nam Trung, tôi cảm thấy thờigian vẫn còn khá sớm nên mờmiệng hỏi: “Anh không nghĩ là quásớm rồi sao?”Anh “ừ” một tiếng rồi nói: “Ănxong sớm về nghì ngơi cho tốt.”Tôi…Trong phòng thuê riêng!Nhìn thấy có ba người đangngồi bên trong, tôi thật sự rất buồncười, quay đầu liếc nhìn Phó ThắngNam rồi châm chọc nói: “Hoànhtráng thế này sao?” mắt nhìn Kiểu Cảnh Thần, môimỏng khẽ mờ: “Sao lại thế này?”Kiều Cảnh Thần đứng lên, xấuhồ nói: “Anh ba, Hạnh Nguyên vẫnluôn ð trong bệnh viện, em ấy cũnglâu rồi không được ra ngoài nên lúcnày mới đến đây một chút. Thật xinlỗi vì đã không nói trước với anh,nhưng tôi cam đoan sẽ không cóchuyện gì xảy ra đâu.”Trịnh Tuấn Anh thản nhiênuống trà, bày ra bộ dáng chuyện gìcũng không liên quan đến anh ta.Ánh mắt nhàn nhạt của PhóThắng Nam khẽ liếc qua chỗ ngồi trên bàn ăn cùng dáng vẻ điểmđạm đáng yêu mà Mạc HạnhNguyên, đôi mắt đen sâu thẳmnhìn tôi nói: “Còn muốn ănkhông?”Kiều Cảnh Thần nhìn tôi vớiánh mắt xin lỗi vô cùng chânthành, nói: “Chị ba, thật xin lỗi,tôi…”“Từ khi nào em trờ nên thừathãi ờ đây như vậy chứ?” MạcHạnh Nguyên mờ miệng, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ravề kiêu ngạo cùng tùi thân: “Nếutất cà mọi người đã coi em là đồ dưthừa thì em sẽ không làm phiềnthêm nữa.”Nói xong, cô ta đứng dậy cầmlấy túi chuẩn bị rời đi.Kiều Cành Thần hơi khó xửnhìn tôi: “Chị ba, thật xin lỗi, tôi đitiễn em ấy!”“Không cần đâu, mọi người đãhẹn nhau ra ngoài ăn cơm thì nênvui vẻ cùng nhau ăn ngon miệngchứ!” Tôi mở miệng, nhìn về phíabộ dáng làm ra vẻ của Mạc HạnhNguyên rồi nói: “Cô Hạnh Nguyên,cô không ngại cùng nhau ăn chứ?”

Chương 236: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (8)

“Được rồi, em cứ chờ ở Cố

Nghĩa đi, lát nữa anh sẽ tới đón.”

Người này thật đúng là, tôi đã

nói lâu như vậy mà lúc này anh ta

vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ đến

chuyện cũ, đầu óc không dùng

được nữa sao.

Sau khi hít một hơi, tôi bình

tĩnh nói: “Anh không cần tới đây,

bây giờ tôi chuẩn bị đi rồi.”

Thang máy vừa đến, tôi trực

tiếp cúp điện thoại rồi tiến vào

thang máy, tổng cộng chỉ mất mấy

phút, anh ta sẽ không đến mức bay

thẳng qua đây nhì.

Nhưng cuối cùng tôi đã suy

nghĩ quá nhiều, bời vì ở cửa Cố

Nghĩa tôi đã bắt gặp, không, nói

đúng ra là Phó Thắng Nam tới tìm

tôi.

Anh mặc một bộ vest đen

được đặt may riêng, dáng người

thon dài, rắn ròi kết hợp với những

đường nét trên khuôn mặt điển trai,

đặc biệt nồi bật trong đám đông.

Nhìn thấy anh, tôi vô thức

muốn né tránh, nhưng còn chưa

kịp phản ứng thì anh đã sài bước

về phía tôi.

Anh ôm tôi vào lòng mà không

kiêng nể gì, mờ miệng nói: “Em tính

tức giận đến khi nào?”

Tôi mím môi, e ngại xung

quanh có nhiều người nên cũng

không giãy giụa quá mức, trên mặt

cố nờ nụ cười: “Tôi không có tức

giận!”

Anh kéo tôi ra khỏi Cố Nghĩa,

một chiếc xe thề thao màu đỏ đột

ngột dừng lại dẫn đến sự chú ý của

nhiều người trên đường.

Cửa xe chói lọi xoay lên phía

trên mỡ ra, đặc biệt dễ dàng thấy

Thầm Minh Thành đeo kính râm,

khí chất lạnh lùng bước xuống xe.

Nhìn thấy tôi bị Phó Thắng

Nam ôm trong tay, anh ta tháo kính

tâm xuống, liếc mắt nhìn Phó

Thắng Nam rồi lạnh lùng nói: “Chủ

tịch Nam không nhìn thấy vẻ mặt

kháng cự của cô ấy đối với anh hay

sao?”

Phó Thắng Nam khinh thường

liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt dừng

trên người tôi, giọng điệu lạnh ngắt

nói: “Em vì anh ta mà lừa tôi xuống

xe, chuẩn bị trốn khỏi tôi sao?”

Tôi…

Đây hoàn toàn là vu khống.

“Không có!” Tôi mờ miệng,

thản nhiên nói: “Tôi không biết tại

sao anh ấy lại ð đây.

Ban đầu đối phó với mỗi Phó

Thắng Nam đã rất phiền phức, giờ

lại thêm một Thầm Minh Thành,

thật sự khiến tôi có chút đau đầu.

Nhìn hai người đàn ông, tôi

nói: “Tôi đi khám bệnh!”

Nói xong, tôi trực tiếp ngồi lên

xe của Phó Thắng Nam.

Tại bệnh viện hàng đầu, trung

tâm kiềm soát bệnh tâm lý.

Trong phòng bệnh rộng lớn,

chỉ có một mình tôi ngồi đối diện

với bác sĩ tâm lý, bác sĩ là một ông

cụ tên Bằng.

“Ông Bằng, đây là cậu Phó

đưa cho ông.” Y tá mặc đồ trắng di

vào, đưa tài liệu trong tay cho ông

Bằng, lúc rời đi cô ấy còn liếc nhìn

tôi một cái vô cùng nghiêm túc.

Sau khi đọc xong hồ sơ, ông

Bằng nâng chiếc kính viễn thị và

nhìn về phía tôi rồi nói: “Bé con,

dạo này cô có bị mất ngủ thường

xuyên không?”

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Cảm xúc không ồn định nên rất

dễ mất ngủ, không biết có được coi

là thường xuyên không.”

Ông ấy “ừ” một tiếng rồi tiếp

tục nói: “Đây là áp lực tâm lý, cô

phải học cách tự mình trút bỏ

những cảm xúc này. Nếu không có

bận việc gì thì cô có thể đến đây

ngồi trò chuyện với ông cụ này,

đừng để trong lòng có nhiều tâm

sự. Cuộc sống này trôi qua rất

nhanh, có rất nhiều chuyện chưa

kịp nghĩ thông suốt thì cô đã già rồi.

Dường như ông ấy đang tán

gẫu với tôi, tôi nhẹ gật đầu, bản

thân đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói

của ông ấy.

Ông cụ cúi đầu viết gì đó lên

trang giấy đưa cho tôi rồi nhìn tôi

cười nói: “Cứ làm những gì bàn

thân muốn, không cần phải nặng

nề như vậy.”

Tôi tiếp nhận đơn thuốc,

không khỏi sững sờ, đó chủ yếu là

thuốc an thần. Sau một lúc dừng

lại, tôi nói: “Những loại thuốc này

sao?”

“Giống như cô trước đây, đã

nhiều năm như vậy, trong thâm tâm

cô cũng biết chì có thể dựa vào

chính mình để chữa khỏi. Tất cả

những gì bác sĩ có thể nói với cô

chính là động viên cô hướng về

phía trước.” Ông ấy nói, trên khuôn

mặt già nua không có một tia càm

xúc.

Tôi gật đầu, cũng không hỏi

thêm gì nữa.

Từ trong phòng tâm lý đi ra,

Phó Thắng Nam cùng Thầm Minh

Thành đều đồng thời nhìn tôi rồi

nói: “Như thế nào?”

Tôi ngần người, không khỏi

cảm thấy thích thú, tôi đưa đơn

thuốc trên tay cho Phó Thắng

Nam: “Bác sĩ nói cần uống nhiều

nước ấm.”

“Cái gì?” Thầm Minh Thành

khó hiểu hỏi: “Bác sĩ Bằng thật sự

nói như vậy sao?”

Tôi gật đầu, nghiêng đầu nhìn

anh ta rồi nói: “Cho nên, bác sĩ nói

tôi không bị bệnh, các anh sẽ

không bảo tôi tiếp tục đi khám nữa

đúng không?”

Thầm Minh Thành cau mày:

“Đó là ai…” Nói tới đây, anh ta nhìn

thoáng qua vẻ mặt thâm trầm của

Phó Thắng Nam, sau đó ngừng lại,

nhìn về phía tôi nói: “Chú ba muốn

tuần sau em đi một chuyến cùng

anh về nhà họ Thầm. Mọi người

cùng nhau ăn một bữa cơm, đồng

thời gặp gỡ những người nhà họ

Thầm.”

Tôi sửng sốt chốc lát, nhưng

sau khi suy nghĩ thì vẫn gật đầu,

không khỏi ngáp dài, nhìn Thẩm

Minh Thành rồi nói: “Tối hôm qua

ngủ không ngon, tôi đi về trước

nhé!”

Anh ta vốn còn định nói gì đó

nhưng khi thấy vẻ mặt buồn ngủ

của tôi nên đành dừng lại, gật đầu

nói: “Vậy thì trờ về nghì ngơi sớm

đi.” Nói xong, tức giận liếc nhìn Phó

Thắng Nam rồi châm chọc nói:

“Chủ tịch Nam không mệt sao?”

Phó Thắng Nam cong môi:

“Thân thề của tôi vẫn luôn tốt!”

Thầm Minh Thành ôm một

bụng tức giận rời đi.

Ngay khi Thẩm Minh Thành

rời đi, Phó Thắng Nam hơi nheo lại

mắt lại, nhìn tôi nói: “Đơn thuốc?”

Tôi mím môi, siết chặt đơn

thuốc trong tay, nhẹ giọng nói:

“Không có đơn thuốc, bác sĩ nói

uống thêm nước ấm.”

“Thầm Xuân Hinh!” Anh nói,

giọng có chút nặng nề.

Tôi hơi cáu kình, không muốn

nói nhiều lời với anh nên đi thằng

ra khỏi bệnh viện và trực tiếp lên

xe.

Anh đi theo nhưng cũng

không vội đòi hỏi, ngược lại nhìn tôi

rồi nói: “Cảnh Thần mời em đi ăn

cơm ð Nam Trung, muốn đi

không?”

Trong tiềm thức muốn từ chối,

nhưng sau một hồi ngập ngừng, tôi

lại nhìn anh rồi nói: “Tại sao lại mời

tôi?”

Anh khởi động xe: “Chuyện

lần trước ð trong điện thoại!”

Tôi sừng sốt, vậy anh ta định

xin lỗi tôi sao?

Có người nói rằng khi sống với

một người đàn ông, muốn biết anh

ấy có yêu bạn hay không, chì cần

nhìn vào thái độ của bạn bè anh ấy

đối với bạn là biết.

Sau khi suy nghĩ, tôi nhìn về

phía anh một lát, khẽ gật đầu:

“Ừm.”

Khi Phó Thắng Nam đưa tôi

đến Nam Trung, tôi cảm thấy thời

gian vẫn còn khá sớm nên mờ

miệng hỏi: “Anh không nghĩ là quá

sớm rồi sao?”

Anh “ừ” một tiếng rồi nói: “Ăn

xong sớm về nghì ngơi cho tốt.”

Tôi…

Trong phòng thuê riêng!

Nhìn thấy có ba người đang

ngồi bên trong, tôi thật sự rất buồn

cười, quay đầu liếc nhìn Phó Thắng

Nam rồi châm chọc nói: “Hoành

tráng thế này sao?”

 

mắt nhìn Kiểu Cảnh Thần, môi

mỏng khẽ mờ: “Sao lại thế này?”

Kiều Cảnh Thần đứng lên, xấu

hồ nói: “Anh ba, Hạnh Nguyên vẫn

luôn ð trong bệnh viện, em ấy cũng

lâu rồi không được ra ngoài nên lúc

này mới đến đây một chút. Thật xin

lỗi vì đã không nói trước với anh,

nhưng tôi cam đoan sẽ không có

chuyện gì xảy ra đâu.”

Trịnh Tuấn Anh thản nhiên

uống trà, bày ra bộ dáng chuyện gì

cũng không liên quan đến anh ta.

Ánh mắt nhàn nhạt của Phó

Thắng Nam khẽ liếc qua chỗ ngồi

 

trên bàn ăn cùng dáng vẻ điểm

đạm đáng yêu mà Mạc Hạnh

Nguyên, đôi mắt đen sâu thẳm

nhìn tôi nói: “Còn muốn ăn

không?”

Kiều Cảnh Thần nhìn tôi với

ánh mắt xin lỗi vô cùng chân

thành, nói: “Chị ba, thật xin lỗi,

tôi…”

“Từ khi nào em trờ nên thừa

thãi ờ đây như vậy chứ?” Mạc

Hạnh Nguyên mờ miệng, trên

khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra

về kiêu ngạo cùng tùi thân: “Nếu

tất cà mọi người đã coi em là đồ dư

thừa thì em sẽ không làm phiền

thêm nữa.”

Nói xong, cô ta đứng dậy cầm

lấy túi chuẩn bị rời đi.

Kiều Cành Thần hơi khó xử

nhìn tôi: “Chị ba, thật xin lỗi, tôi đi

tiễn em ấy!”

“Không cần đâu, mọi người đã

hẹn nhau ra ngoài ăn cơm thì nên

vui vẻ cùng nhau ăn ngon miệng

chứ!” Tôi mở miệng, nhìn về phía

bộ dáng làm ra vẻ của Mạc Hạnh

Nguyên rồi nói: “Cô Hạnh Nguyên,

cô không ngại cùng nhau ăn chứ?”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 236: Kẻ địch nhảy ra giữa đường Phó Bảo Hân (8)“Được rồi, em cứ chờ ở CốNghĩa đi, lát nữa anh sẽ tới đón.”Người này thật đúng là, tôi đãnói lâu như vậy mà lúc này anh tavẫn có thể tiếp tục suy nghĩ đếnchuyện cũ, đầu óc không dùngđược nữa sao.Sau khi hít một hơi, tôi bìnhtĩnh nói: “Anh không cần tới đây,bây giờ tôi chuẩn bị đi rồi.”Thang máy vừa đến, tôi trựctiếp cúp điện thoại rồi tiến vàothang máy, tổng cộng chỉ mất mấyphút, anh ta sẽ không đến mức baythẳng qua đây nhì.Nhưng cuối cùng tôi đã suynghĩ quá nhiều, bời vì ở cửa CốNghĩa tôi đã bắt gặp, không, nóiđúng ra là Phó Thắng Nam tới tìmtôi.Anh mặc một bộ vest đenđược đặt may riêng, dáng ngườithon dài, rắn ròi kết hợp với nhữngđường nét trên khuôn mặt điển trai,đặc biệt nồi bật trong đám đông.Nhìn thấy anh, tôi vô thứcmuốn né tránh, nhưng còn chưakịp phản ứng thì anh đã sài bướcvề phía tôi.Anh ôm tôi vào lòng mà khôngkiêng nể gì, mờ miệng nói: “Em tínhtức giận đến khi nào?”Tôi mím môi, e ngại xungquanh có nhiều người nên cũngkhông giãy giụa quá mức, trên mặtcố nờ nụ cười: “Tôi không có tứcgiận!”Anh kéo tôi ra khỏi Cố Nghĩa,một chiếc xe thề thao màu đỏ độtngột dừng lại dẫn đến sự chú ý củanhiều người trên đường.Cửa xe chói lọi xoay lên phíatrên mỡ ra, đặc biệt dễ dàng thấyThầm Minh Thành đeo kính râm,khí chất lạnh lùng bước xuống xe.Nhìn thấy tôi bị Phó ThắngNam ôm trong tay, anh ta tháo kínhtâm xuống, liếc mắt nhìn PhóThắng Nam rồi lạnh lùng nói: “Chủtịch Nam không nhìn thấy vẻ mặtkháng cự của cô ấy đối với anh haysao?”Phó Thắng Nam khinh thườngliếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt dừngtrên người tôi, giọng điệu lạnh ngắtnói: “Em vì anh ta mà lừa tôi xuốngxe, chuẩn bị trốn khỏi tôi sao?”Tôi…Đây hoàn toàn là vu khống.“Không có!” Tôi mờ miệng,thản nhiên nói: “Tôi không biết tạisao anh ấy lại ð đây.Ban đầu đối phó với mỗi PhóThắng Nam đã rất phiền phức, giờlại thêm một Thầm Minh Thành,thật sự khiến tôi có chút đau đầu.Nhìn hai người đàn ông, tôinói: “Tôi đi khám bệnh!”Nói xong, tôi trực tiếp ngồi lênxe của Phó Thắng Nam.Tại bệnh viện hàng đầu, trungtâm kiềm soát bệnh tâm lý.Trong phòng bệnh rộng lớn,chỉ có một mình tôi ngồi đối diệnvới bác sĩ tâm lý, bác sĩ là một ôngcụ tên Bằng.“Ông Bằng, đây là cậu Phóđưa cho ông.” Y tá mặc đồ trắng divào, đưa tài liệu trong tay cho ôngBằng, lúc rời đi cô ấy còn liếc nhìntôi một cái vô cùng nghiêm túc.Sau khi đọc xong hồ sơ, ôngBằng nâng chiếc kính viễn thị vànhìn về phía tôi rồi nói: “Bé con,dạo này cô có bị mất ngủ thườngxuyên không?”Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:“Cảm xúc không ồn định nên rấtdễ mất ngủ, không biết có được coilà thường xuyên không.”Ông ấy “ừ” một tiếng rồi tiếptục nói: “Đây là áp lực tâm lý, côphải học cách tự mình trút bỏnhững cảm xúc này. Nếu không cóbận việc gì thì cô có thể đến đâyngồi trò chuyện với ông cụ này,đừng để trong lòng có nhiều tâmsự. Cuộc sống này trôi qua rấtnhanh, có rất nhiều chuyện chưakịp nghĩ thông suốt thì cô đã già rồi.Dường như ông ấy đang tángẫu với tôi, tôi nhẹ gật đầu, bảnthân đã hiểu rõ ý tứ trong lời nóicủa ông ấy.Ông cụ cúi đầu viết gì đó lêntrang giấy đưa cho tôi rồi nhìn tôicười nói: “Cứ làm những gì bànthân muốn, không cần phải nặngnề như vậy.”Tôi tiếp nhận đơn thuốc,không khỏi sững sờ, đó chủ yếu làthuốc an thần. Sau một lúc dừnglại, tôi nói: “Những loại thuốc nàysao?”“Giống như cô trước đây, đãnhiều năm như vậy, trong thâm tâmcô cũng biết chì có thể dựa vàochính mình để chữa khỏi. Tất cảnhững gì bác sĩ có thể nói với côchính là động viên cô hướng vềphía trước.” Ông ấy nói, trên khuônmặt già nua không có một tia càmxúc.Tôi gật đầu, cũng không hỏithêm gì nữa.Từ trong phòng tâm lý đi ra,Phó Thắng Nam cùng Thầm MinhThành đều đồng thời nhìn tôi rồinói: “Như thế nào?”Tôi ngần người, không khỏicảm thấy thích thú, tôi đưa đơnthuốc trên tay cho Phó ThắngNam: “Bác sĩ nói cần uống nhiềunước ấm.”“Cái gì?” Thầm Minh Thànhkhó hiểu hỏi: “Bác sĩ Bằng thật sựnói như vậy sao?”Tôi gật đầu, nghiêng đầu nhìnanh ta rồi nói: “Cho nên, bác sĩ nóitôi không bị bệnh, các anh sẽkhông bảo tôi tiếp tục đi khám nữađúng không?”Thầm Minh Thành cau mày:“Đó là ai…” Nói tới đây, anh ta nhìnthoáng qua vẻ mặt thâm trầm củaPhó Thắng Nam, sau đó ngừng lại,nhìn về phía tôi nói: “Chú ba muốntuần sau em đi một chuyến cùnganh về nhà họ Thầm. Mọi ngườicùng nhau ăn một bữa cơm, đồngthời gặp gỡ những người nhà họThầm.”Tôi sửng sốt chốc lát, nhưngsau khi suy nghĩ thì vẫn gật đầu,không khỏi ngáp dài, nhìn ThẩmMinh Thành rồi nói: “Tối hôm quangủ không ngon, tôi đi về trướcnhé!”Anh ta vốn còn định nói gì đónhưng khi thấy vẻ mặt buồn ngủcủa tôi nên đành dừng lại, gật đầunói: “Vậy thì trờ về nghì ngơi sớmđi.” Nói xong, tức giận liếc nhìn PhóThắng Nam rồi châm chọc nói:“Chủ tịch Nam không mệt sao?”Phó Thắng Nam cong môi:“Thân thề của tôi vẫn luôn tốt!”Thầm Minh Thành ôm mộtbụng tức giận rời đi.Ngay khi Thẩm Minh Thànhrời đi, Phó Thắng Nam hơi nheo lạimắt lại, nhìn tôi nói: “Đơn thuốc?”Tôi mím môi, siết chặt đơnthuốc trong tay, nhẹ giọng nói:“Không có đơn thuốc, bác sĩ nóiuống thêm nước ấm.”“Thầm Xuân Hinh!” Anh nói,giọng có chút nặng nề.Tôi hơi cáu kình, không muốnnói nhiều lời với anh nên đi thằngra khỏi bệnh viện và trực tiếp lênxe.Anh đi theo nhưng cũngkhông vội đòi hỏi, ngược lại nhìn tôirồi nói: “Cảnh Thần mời em đi ăncơm ð Nam Trung, muốn đikhông?”Trong tiềm thức muốn từ chối,nhưng sau một hồi ngập ngừng, tôilại nhìn anh rồi nói: “Tại sao lại mờitôi?”Anh khởi động xe: “Chuyệnlần trước ð trong điện thoại!”Tôi sừng sốt, vậy anh ta địnhxin lỗi tôi sao?Có người nói rằng khi sống vớimột người đàn ông, muốn biết anhấy có yêu bạn hay không, chì cầnnhìn vào thái độ của bạn bè anh ấyđối với bạn là biết.Sau khi suy nghĩ, tôi nhìn vềphía anh một lát, khẽ gật đầu:“Ừm.”Khi Phó Thắng Nam đưa tôiđến Nam Trung, tôi cảm thấy thờigian vẫn còn khá sớm nên mờmiệng hỏi: “Anh không nghĩ là quásớm rồi sao?”Anh “ừ” một tiếng rồi nói: “Ănxong sớm về nghì ngơi cho tốt.”Tôi…Trong phòng thuê riêng!Nhìn thấy có ba người đangngồi bên trong, tôi thật sự rất buồncười, quay đầu liếc nhìn Phó ThắngNam rồi châm chọc nói: “Hoànhtráng thế này sao?” mắt nhìn Kiểu Cảnh Thần, môimỏng khẽ mờ: “Sao lại thế này?”Kiều Cảnh Thần đứng lên, xấuhồ nói: “Anh ba, Hạnh Nguyên vẫnluôn ð trong bệnh viện, em ấy cũnglâu rồi không được ra ngoài nên lúcnày mới đến đây một chút. Thật xinlỗi vì đã không nói trước với anh,nhưng tôi cam đoan sẽ không cóchuyện gì xảy ra đâu.”Trịnh Tuấn Anh thản nhiênuống trà, bày ra bộ dáng chuyện gìcũng không liên quan đến anh ta.Ánh mắt nhàn nhạt của PhóThắng Nam khẽ liếc qua chỗ ngồi trên bàn ăn cùng dáng vẻ điểmđạm đáng yêu mà Mạc HạnhNguyên, đôi mắt đen sâu thẳmnhìn tôi nói: “Còn muốn ănkhông?”Kiều Cảnh Thần nhìn tôi vớiánh mắt xin lỗi vô cùng chânthành, nói: “Chị ba, thật xin lỗi,tôi…”“Từ khi nào em trờ nên thừathãi ờ đây như vậy chứ?” MạcHạnh Nguyên mờ miệng, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ravề kiêu ngạo cùng tùi thân: “Nếutất cà mọi người đã coi em là đồ dưthừa thì em sẽ không làm phiềnthêm nữa.”Nói xong, cô ta đứng dậy cầmlấy túi chuẩn bị rời đi.Kiều Cành Thần hơi khó xửnhìn tôi: “Chị ba, thật xin lỗi, tôi đitiễn em ấy!”“Không cần đâu, mọi người đãhẹn nhau ra ngoài ăn cơm thì nênvui vẻ cùng nhau ăn ngon miệngchứ!” Tôi mở miệng, nhìn về phíabộ dáng làm ra vẻ của Mạc HạnhNguyên rồi nói: “Cô Hạnh Nguyên,cô không ngại cùng nhau ăn chứ?”

Chương 236