Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 238

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 238: Hợp tác với Phó Bảo Hân?Bà ấy vuốt vuốt mái tóc củamình, lười biếng nói: “Hay là chúngta nói một chút xem hợp tác thếnào đi, thực ra thì thành thật mànói cô cũng không thích Mạc HạnhNguyên. So ra thì cô muốn trờthành bạn bè của cháu hơn là trờthành kẻ thù.”Tôi mím môi, khẽ cười nhạt:“Bạn? Hay là thôi đi, ánh mắt củatổng giám đốc Phó cao lắm, cháuthật sự không thích hợp làm bạnvới cô đâu.”Làm bạn với người vì lợi íchmà đánh đổi tất cả, như vậy thậtđáng sợ!Bà ấy nhíu mày nói: “Conngười là như vậy đấy, đợi đến khicháu sống đến tuổi của cô thì cóthể nghĩ thông suốt hơn thôi.”Chưa tới mười năm nữa ư?Tôi cười cười không nói nhiều,nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:“Chuyện của nhà họ Cố, cháunhúng tay vào không được. Cho dùlà Thầm Quang nhận cháu là congái nuôi nhưng cháu cũng khôngvới cô đâu.”Làm bạn với người vì lợi íchmà đánh đổi tất cả, như vậy thậtđáng sợ!Bà ấy nhíu mày nói: “Conngười là như vậy đấy, đợi đến khicháu sống đến tuổi của cô thì cóthể nghĩ thông suốt hơn thôi.”Chưa tới mười năm nữa ư?Tôi cười cười không nói nhiều,nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:“Chuyện của nhà họ Cố, cháunhúng tay vào không được. Cho dùlà Thầm Quang nhận cháu là congái nuôi nhưng cháu cũng khôngthể nói gì cả, dù sao thì chuyện nàylà chủ ý của ông Phát, nếu nhưtoàn bộ nhà họ Cố đều nói khôngcó liên quan đến cô thì cháu càmthấy cô không cần phải căngthẳng như vậy. Chỉ cần qua khoảngthời gian này thì cô vẫn có thề tiếptục trờ về Cố Nghĩa làm chủ tịchcủa cô rồi.”Bà ấy hơi híp mắt lại, sắc mặttối sầm xuống: “Cho nên cháukhông tính sẽ hợp tác với cô đúngkhông?”Tôi nhún vai: “Cháu phải suynghĩ đối phó với Lâm Uyên, đươngnhiên sẽ có dự tính của riêng mình.Ý tốt của tổng giám đốc Phó, cháuxin nhận lấy vậy.”Nói xong, tôi lập tức đi thẳngvề phòng ngủ, Phó Bào Hân đitheo sau lưng tôi: “Thẩm XuânHinh, cháu không cần phải từ chốicô nhanh như vậy. Cô biết bây giờcháu đã có dự tính riêng, vô cùngkhinh thường phần tài liệu về LâmUyên trong tay cô. Nhưng mà cháucó nghĩ đến nếu như Mạc HạnhNguyên vẫn luôn chen chân vàogiữa cháu và Thắng Nam thì cuộchôn nhân của hai đứa sẽ trở nênnhư thế nào không?”Tôi dừng bước, quay đầu lạinhìn bà ấy: “Cho nên cô mới dùngMạc Hạnh Nguyên để đến đâyquấy nhiễu cuộc hôn nhân củacháu à?”Bà ấy mím môi, hơi không vuinói: “Cháu hoàn toàn không cầnphải trờ thành kẻ thù của cô,chuyện mà cô có thề giúp đỡ cháukhông chỉ là những thứ nhỏ nhặtnày thôi đâu.”Tôi muốn bật cười, nhưng cốgắng kiểm chế lại rồi nhìn bà ấynói: “Tổng giám đốc Phó, giữa côvà cháu chỉ có thể tồn tại loại quanhệ không can thiệp vào chuyệncủa nhau mà thôi. Chuyện của cô,cháu không giúp được, còn chuyệncủa cháu thì cháu tin rằng mình cónăng lực làm tốt. Vì thế, hy vọngrằng sau này chúng ta đều sốngyên ồn với nhau một cách bình anvô Sự.”Trờ lại phòng ngủ, tôi cảmthấy hơi khó chịu, cảm giác đaubụng dần dần ập tới, đến khi vàophòng tắm mới phát hiện mình đãtới kỳ kinh nguyệt.Sau khi sinh đứa bé, kinhnguyệt của tôi vẫn không trờ lạibình thường được, cũng may bâygiờ đã đến bình thường rồi.Lúc Phó Thắng Nam trở về, tôiđã ngồi trên ghế salon trong phòngngủ xem tivi, bởi vì sợ lạnh nên tôilấy một tấm chăn ra đắp.Những sợi tóc trên người anhcòn đọng chút hơi nước, trong tayôm nột bó hoa.Thấy tôi nằm trên ghế salonxem điện thoại, anh đi tới kéo chănlên cho tôi rồi nói: “Còn chưa ngủsao? Đợi tôi hà?”Tôi ngồi thằng người dây hơimệt mỏi, eo cũng có chút đaunhức, nhàn nhạt mờ miệng nói:“Ừm”Anh đặt hoa vào trong bìnhcắm, sau đó lại dùng tay xoa xoalên gương mặt tôi. Có lẽ đã ngồi ùấm được một lúc lâu nên khi bàntay anh chạm vào, đột nhiên tôi lạicảm thấy hơi lạnh.“Đợi tôi làm gì thế?” Anhthuận thế kéo tôi vào trong ngực,trên mặt tràn đầy tươi cười, dùngrâu cọ vào mặt tôi.Tôi nhìn hoa anh đã mua về,trông thấy túi đựng và bó hoa nờvô cùng tươi đẹp kia thì cảm thấychắc cũng không rẻ.Anh thuận tay đưa hoa đếnbên cạnh tôi, cười yếu ớt nói: “Ngửithử xem có thơm không?”“Tặng cho em à?” Tôi nhậnlấy, nhàn nhạt ngửi một lát, quảthật rất thơm.Anh ôm lấy tôi vào lòng, thấpgiọng nói: “Không tặng cho em,chẳng lẽ tôi giữ lại cho mình à?”Tôi rũ mắt xuống, nhàn nhạtnói: “Nghe cô nói rằng cô HạnhNguyên còn ở lại đây thêm mấyngày.”Anh nhíu mày, vẻ mặt lãnhđạm: “Vậy thì sao?”Tôi buông bó hoa ra, quaysang nhìn anh nói: “Bày ở phòngkhách đi.”Anh cau mày, trên gương mặtanh tuấn dường như mang theochút tức giận: “Tôi tặng hoa choem, em giải quyết nó như vậysao?”Tôi đứng dậy, thoát khỏi ngựcanh rồi nhàn nhạt nói: “Vậy emphải làm sao đây? Ôm nó ngủ, bảovệ nó hà?”Anh mím môi, không lên tiếngnữa, trực tiếp đặt hoa lên kệ tivi rồisau đó cời áo khoác đi vào phòngtắm.Không bao lâu sau, trongphòng tắm lập tức vang lên tiếngnước chảy. Tôi thản nhiên nhìn bóhoa bị đặt trên kệ tivi, hơi mất hứngđứng dậy lên giường ngủ.Bụng dưới có chút khó chịu,vừa mới đứng dậy đi vài bước đãcảm thấy máu chảy thành sông,hơn nữa tâm trạng không tốt lắmkhiến cả người rất dễ cáu gắt.Lúc Phó Thắng Nam đi ra, trênngười quấn một chiếc khăn tắm,nửa người trên còn đọng chút hơinước, tóc vẫn chưa được lau khô.Thấy tôi đã nằm trên giường,anh hơi cau mày, quăng khăn vềphía tôi rồi nói: “Giúp tôi lau.”Tôi cau mày, chui sát vàotrong chăn không lên tiếng, khôngmuốn phản ứng với anh.Thấy tôi thờ ơ, anh sầm mặtxuống: “Thẩm Xuân Hinh, cóchuyện gì thì em nói rõ đi, đừng bòmặc tôi như thế. Chuyện tối nay làdo tôi không xử lý tốt, vì thế cũnglấy lòng em, để em trút giận rồi. Emcòn định làm gì nữa thì làm gì,đừng có tự mình tức giận như thế,được không?”Tôi hơi khó chịu, cộng thêmmệt mỏi trong người nên khẽ độngđậy một chút, ngước mắt lên nhìnanh. Sau khi suy nghĩ một lát, tôibèn nhỏm dậy hôn một cái trênmôi anh rồi nói: “m, cảm ơn anh.Em rất thích hoa của anh, ngủngon!”Nói xong, tôi lập tức nằm lêngiường.Tầm mắt của Phó Thắng Namquan sát tôi từ trên xuống dưới,nghe tôi nói xong thì hơi híp mắt lại,trầm giọng nói: “Qua loa lấy lệ.”Sau đó anh khom người, trựctiếp cúi người xuống hôn một cái.Cánh tay anh đặt bên người tôi, nụhôn này rất sâu khiến tôi không thểphản kháng được, vì thế bèn đáplại anh. Một lúc lâu sau, anh mớibuông tôi ra.Ánh mắt anh đen láy thâmthúy: “Tối nay có thề không?”Tôi thất thần trong chốc lát,cơn đau đớn ð bụng dần dầntruyền đến, vì thế bèn mờ miệngnói: “Phó Thắng Nam, em rất mệt.”Anh nghe hiểu ý, nên ngược lạicũng không cưỡng ép tôi nữa, khẽgật đầu nói: “Ừ, vậy em nghì ngơicho khỏe đi.”Nhưng ngay lập tức, khi PhóThắng Nam nằm bên cạnh tôi, vàolúc anh ôm tôi vào trong ngực thìhô hấp vẫn vô cùng dồn dập.Có thề càm nhận được dườngnhư anh phải nhịn rất khổ sờ.Tôi rút người muốn né tránh,thế nhưng ngay phía sau lưngchính là mép giường, nếu còn trốnnữa thì sẽ phải rới xuống giường. Vìthế tôi đành phải giơ tay lên đầyanh ra, nhưng lại bị anh nắm chặtThế nhưng cho dù tôi khôngnói gì cà thì ngay lập tức anh đãphát hiện ra, ánh mắt đen láy củaanh nhìn chằm chằm vào tôi, bấtngờ hỏi: “Đền lúc nào vậy?”“Tối nay!” Tôi mờ miệng, cảmgiác mệt mỏi vô cùng khó chịu.Anh đứng dậy, ra khỏi phòngngủ. Tôi nằm trên giường có chútthất thần, đang suy nghĩ khôngbiết nên làm sao đối mặt với anhthì đã nhìn thấy anh bưng mộtchén đường đỏ trứng gà tiến vàokhiến tôi không khỏi ngần người.Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi. https://www.facebook.com/groups/724738185068130

Chương 238: Hợp tác với Phó Bảo Hân?

Bà ấy vuốt vuốt mái tóc của

mình, lười biếng nói: “Hay là chúng

ta nói một chút xem hợp tác thế

nào đi, thực ra thì thành thật mà

nói cô cũng không thích Mạc Hạnh

Nguyên. So ra thì cô muốn trờ

thành bạn bè của cháu hơn là trờ

thành kẻ thù.”

Tôi mím môi, khẽ cười nhạt:

“Bạn? Hay là thôi đi, ánh mắt của

tổng giám đốc Phó cao lắm, cháu

thật sự không thích hợp làm bạn

với cô đâu.”

Làm bạn với người vì lợi ích

mà đánh đổi tất cả, như vậy thật

đáng sợ!

Bà ấy nhíu mày nói: “Con

người là như vậy đấy, đợi đến khi

cháu sống đến tuổi của cô thì có

thể nghĩ thông suốt hơn thôi.”

Chưa tới mười năm nữa ư?

Tôi cười cười không nói nhiều,

nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:

“Chuyện của nhà họ Cố, cháu

nhúng tay vào không được. Cho dù

là Thầm Quang nhận cháu là con

gái nuôi nhưng cháu cũng không

với cô đâu.”

Làm bạn với người vì lợi ích

mà đánh đổi tất cả, như vậy thật

đáng sợ!

Bà ấy nhíu mày nói: “Con

người là như vậy đấy, đợi đến khi

cháu sống đến tuổi của cô thì có

thể nghĩ thông suốt hơn thôi.”

Chưa tới mười năm nữa ư?

Tôi cười cười không nói nhiều,

nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:

“Chuyện của nhà họ Cố, cháu

nhúng tay vào không được. Cho dù

là Thầm Quang nhận cháu là con

gái nuôi nhưng cháu cũng không

thể nói gì cả, dù sao thì chuyện này

là chủ ý của ông Phát, nếu như

toàn bộ nhà họ Cố đều nói không

có liên quan đến cô thì cháu càm

thấy cô không cần phải căng

thẳng như vậy. Chỉ cần qua khoảng

thời gian này thì cô vẫn có thề tiếp

tục trờ về Cố Nghĩa làm chủ tịch

của cô rồi.”

Bà ấy hơi híp mắt lại, sắc mặt

tối sầm xuống: “Cho nên cháu

không tính sẽ hợp tác với cô đúng

không?”

Tôi nhún vai: “Cháu phải suy

nghĩ đối phó với Lâm Uyên, đương

nhiên sẽ có dự tính của riêng mình.

Ý tốt của tổng giám đốc Phó, cháu

xin nhận lấy vậy.”

Nói xong, tôi lập tức đi thẳng

về phòng ngủ, Phó Bào Hân đi

theo sau lưng tôi: “Thẩm Xuân

Hinh, cháu không cần phải từ chối

cô nhanh như vậy. Cô biết bây giờ

cháu đã có dự tính riêng, vô cùng

khinh thường phần tài liệu về Lâm

Uyên trong tay cô. Nhưng mà cháu

có nghĩ đến nếu như Mạc Hạnh

Nguyên vẫn luôn chen chân vào

giữa cháu và Thắng Nam thì cuộc

hôn nhân của hai đứa sẽ trở nên

như thế nào không?”

Tôi dừng bước, quay đầu lại

nhìn bà ấy: “Cho nên cô mới dùng

Mạc Hạnh Nguyên để đến đây

quấy nhiễu cuộc hôn nhân của

cháu à?”

Bà ấy mím môi, hơi không vui

nói: “Cháu hoàn toàn không cần

phải trờ thành kẻ thù của cô,

chuyện mà cô có thề giúp đỡ cháu

không chỉ là những thứ nhỏ nhặt

này thôi đâu.”

Tôi muốn bật cười, nhưng cố

gắng kiểm chế lại rồi nhìn bà ấy

nói: “Tổng giám đốc Phó, giữa cô

và cháu chỉ có thể tồn tại loại quan

hệ không can thiệp vào chuyện

của nhau mà thôi. Chuyện của cô,

cháu không giúp được, còn chuyện

của cháu thì cháu tin rằng mình có

năng lực làm tốt. Vì thế, hy vọng

rằng sau này chúng ta đều sống

yên ồn với nhau một cách bình an

vô Sự.”

Trờ lại phòng ngủ, tôi cảm

thấy hơi khó chịu, cảm giác đau

bụng dần dần ập tới, đến khi vào

phòng tắm mới phát hiện mình đã

tới kỳ kinh nguyệt.

Sau khi sinh đứa bé, kinh

nguyệt của tôi vẫn không trờ lại

bình thường được, cũng may bây

giờ đã đến bình thường rồi.

Lúc Phó Thắng Nam trở về, tôi

đã ngồi trên ghế salon trong phòng

ngủ xem tivi, bởi vì sợ lạnh nên tôi

lấy một tấm chăn ra đắp.

Những sợi tóc trên người anh

còn đọng chút hơi nước, trong tay

ôm nột bó hoa.

Thấy tôi nằm trên ghế salon

xem điện thoại, anh đi tới kéo chăn

lên cho tôi rồi nói: “Còn chưa ngủ

sao? Đợi tôi hà?”

Tôi ngồi thằng người dây hơi

mệt mỏi, eo cũng có chút đau

nhức, nhàn nhạt mờ miệng nói:

“Ừm”

Anh đặt hoa vào trong bình

cắm, sau đó lại dùng tay xoa xoa

lên gương mặt tôi. Có lẽ đã ngồi ù

ấm được một lúc lâu nên khi bàn

tay anh chạm vào, đột nhiên tôi lại

cảm thấy hơi lạnh.

“Đợi tôi làm gì thế?” Anh

thuận thế kéo tôi vào trong ngực,

trên mặt tràn đầy tươi cười, dùng

râu cọ vào mặt tôi.

Tôi nhìn hoa anh đã mua về,

trông thấy túi đựng và bó hoa nờ

vô cùng tươi đẹp kia thì cảm thấy

chắc cũng không rẻ.

Anh thuận tay đưa hoa đến

bên cạnh tôi, cười yếu ớt nói: “Ngửi

thử xem có thơm không?”

“Tặng cho em à?” Tôi nhận

lấy, nhàn nhạt ngửi một lát, quả

thật rất thơm.

Anh ôm lấy tôi vào lòng, thấp

giọng nói: “Không tặng cho em,

chẳng lẽ tôi giữ lại cho mình à?”

Tôi rũ mắt xuống, nhàn nhạt

nói: “Nghe cô nói rằng cô Hạnh

Nguyên còn ở lại đây thêm mấy

ngày.”

Anh nhíu mày, vẻ mặt lãnh

đạm: “Vậy thì sao?”

Tôi buông bó hoa ra, quay

sang nhìn anh nói: “Bày ở phòng

khách đi.”

Anh cau mày, trên gương mặt

anh tuấn dường như mang theo

chút tức giận: “Tôi tặng hoa cho

em, em giải quyết nó như vậy

sao?”

Tôi đứng dậy, thoát khỏi ngực

anh rồi nhàn nhạt nói: “Vậy em

phải làm sao đây? Ôm nó ngủ, bảo

vệ nó hà?”

Anh mím môi, không lên tiếng

nữa, trực tiếp đặt hoa lên kệ tivi rồi

sau đó cời áo khoác đi vào phòng

tắm.

Không bao lâu sau, trong

phòng tắm lập tức vang lên tiếng

nước chảy. Tôi thản nhiên nhìn bó

hoa bị đặt trên kệ tivi, hơi mất hứng

đứng dậy lên giường ngủ.

Bụng dưới có chút khó chịu,

vừa mới đứng dậy đi vài bước đã

cảm thấy máu chảy thành sông,

hơn nữa tâm trạng không tốt lắm

khiến cả người rất dễ cáu gắt.

Lúc Phó Thắng Nam đi ra, trên

người quấn một chiếc khăn tắm,

nửa người trên còn đọng chút hơi

nước, tóc vẫn chưa được lau khô.

Thấy tôi đã nằm trên giường,

anh hơi cau mày, quăng khăn về

phía tôi rồi nói: “Giúp tôi lau.”

Tôi cau mày, chui sát vào

trong chăn không lên tiếng, không

muốn phản ứng với anh.

Thấy tôi thờ ơ, anh sầm mặt

xuống: “Thẩm Xuân Hinh, có

chuyện gì thì em nói rõ đi, đừng bò

mặc tôi như thế. Chuyện tối nay là

do tôi không xử lý tốt, vì thế cũng

lấy lòng em, để em trút giận rồi. Em

còn định làm gì nữa thì làm gì,

đừng có tự mình tức giận như thế,

được không?”

Tôi hơi khó chịu, cộng thêm

mệt mỏi trong người nên khẽ động

đậy một chút, ngước mắt lên nhìn

anh. Sau khi suy nghĩ một lát, tôi

bèn nhỏm dậy hôn một cái trên

môi anh rồi nói: “m, cảm ơn anh.

Em rất thích hoa của anh, ngủ

ngon!”

Nói xong, tôi lập tức nằm lên

giường.

Tầm mắt của Phó Thắng Nam

quan sát tôi từ trên xuống dưới,

nghe tôi nói xong thì hơi híp mắt lại,

trầm giọng nói: “Qua loa lấy lệ.”

Sau đó anh khom người, trực

tiếp cúi người xuống hôn một cái.

Cánh tay anh đặt bên người tôi, nụ

hôn này rất sâu khiến tôi không thể

phản kháng được, vì thế bèn đáp

lại anh. Một lúc lâu sau, anh mới

buông tôi ra.

Ánh mắt anh đen láy thâm

thúy: “Tối nay có thề không?”

Tôi thất thần trong chốc lát,

cơn đau đớn ð bụng dần dần

truyền đến, vì thế bèn mờ miệng

nói: “Phó Thắng Nam, em rất mệt.”

Anh nghe hiểu ý, nên ngược lại

cũng không cưỡng ép tôi nữa, khẽ

gật đầu nói: “Ừ, vậy em nghì ngơi

cho khỏe đi.”

Nhưng ngay lập tức, khi Phó

Thắng Nam nằm bên cạnh tôi, vào

lúc anh ôm tôi vào trong ngực thì

hô hấp vẫn vô cùng dồn dập.

Có thề càm nhận được dường

như anh phải nhịn rất khổ sờ.

Tôi rút người muốn né tránh,

thế nhưng ngay phía sau lưng

chính là mép giường, nếu còn trốn

nữa thì sẽ phải rới xuống giường. Vì

thế tôi đành phải giơ tay lên đầy

anh ra, nhưng lại bị anh nắm chặt

Thế nhưng cho dù tôi không

nói gì cà thì ngay lập tức anh đã

phát hiện ra, ánh mắt đen láy của

anh nhìn chằm chằm vào tôi, bất

ngờ hỏi: “Đền lúc nào vậy?”

“Tối nay!” Tôi mờ miệng, cảm

giác mệt mỏi vô cùng khó chịu.

Anh đứng dậy, ra khỏi phòng

ngủ. Tôi nằm trên giường có chút

thất thần, đang suy nghĩ không

biết nên làm sao đối mặt với anh

thì đã nhìn thấy anh bưng một

chén đường đỏ trứng gà tiến vào

khiến tôi không khỏi ngần người.

Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi. https://www.facebook.com/groups/724738185068130

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 238: Hợp tác với Phó Bảo Hân?Bà ấy vuốt vuốt mái tóc củamình, lười biếng nói: “Hay là chúngta nói một chút xem hợp tác thếnào đi, thực ra thì thành thật mànói cô cũng không thích Mạc HạnhNguyên. So ra thì cô muốn trờthành bạn bè của cháu hơn là trờthành kẻ thù.”Tôi mím môi, khẽ cười nhạt:“Bạn? Hay là thôi đi, ánh mắt củatổng giám đốc Phó cao lắm, cháuthật sự không thích hợp làm bạnvới cô đâu.”Làm bạn với người vì lợi íchmà đánh đổi tất cả, như vậy thậtđáng sợ!Bà ấy nhíu mày nói: “Conngười là như vậy đấy, đợi đến khicháu sống đến tuổi của cô thì cóthể nghĩ thông suốt hơn thôi.”Chưa tới mười năm nữa ư?Tôi cười cười không nói nhiều,nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:“Chuyện của nhà họ Cố, cháunhúng tay vào không được. Cho dùlà Thầm Quang nhận cháu là congái nuôi nhưng cháu cũng khôngvới cô đâu.”Làm bạn với người vì lợi íchmà đánh đổi tất cả, như vậy thậtđáng sợ!Bà ấy nhíu mày nói: “Conngười là như vậy đấy, đợi đến khicháu sống đến tuổi của cô thì cóthể nghĩ thông suốt hơn thôi.”Chưa tới mười năm nữa ư?Tôi cười cười không nói nhiều,nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:“Chuyện của nhà họ Cố, cháunhúng tay vào không được. Cho dùlà Thầm Quang nhận cháu là congái nuôi nhưng cháu cũng khôngthể nói gì cả, dù sao thì chuyện nàylà chủ ý của ông Phát, nếu nhưtoàn bộ nhà họ Cố đều nói khôngcó liên quan đến cô thì cháu càmthấy cô không cần phải căngthẳng như vậy. Chỉ cần qua khoảngthời gian này thì cô vẫn có thề tiếptục trờ về Cố Nghĩa làm chủ tịchcủa cô rồi.”Bà ấy hơi híp mắt lại, sắc mặttối sầm xuống: “Cho nên cháukhông tính sẽ hợp tác với cô đúngkhông?”Tôi nhún vai: “Cháu phải suynghĩ đối phó với Lâm Uyên, đươngnhiên sẽ có dự tính của riêng mình.Ý tốt của tổng giám đốc Phó, cháuxin nhận lấy vậy.”Nói xong, tôi lập tức đi thẳngvề phòng ngủ, Phó Bào Hân đitheo sau lưng tôi: “Thẩm XuânHinh, cháu không cần phải từ chốicô nhanh như vậy. Cô biết bây giờcháu đã có dự tính riêng, vô cùngkhinh thường phần tài liệu về LâmUyên trong tay cô. Nhưng mà cháucó nghĩ đến nếu như Mạc HạnhNguyên vẫn luôn chen chân vàogiữa cháu và Thắng Nam thì cuộchôn nhân của hai đứa sẽ trở nênnhư thế nào không?”Tôi dừng bước, quay đầu lạinhìn bà ấy: “Cho nên cô mới dùngMạc Hạnh Nguyên để đến đâyquấy nhiễu cuộc hôn nhân củacháu à?”Bà ấy mím môi, hơi không vuinói: “Cháu hoàn toàn không cầnphải trờ thành kẻ thù của cô,chuyện mà cô có thề giúp đỡ cháukhông chỉ là những thứ nhỏ nhặtnày thôi đâu.”Tôi muốn bật cười, nhưng cốgắng kiểm chế lại rồi nhìn bà ấynói: “Tổng giám đốc Phó, giữa côvà cháu chỉ có thể tồn tại loại quanhệ không can thiệp vào chuyệncủa nhau mà thôi. Chuyện của cô,cháu không giúp được, còn chuyệncủa cháu thì cháu tin rằng mình cónăng lực làm tốt. Vì thế, hy vọngrằng sau này chúng ta đều sốngyên ồn với nhau một cách bình anvô Sự.”Trờ lại phòng ngủ, tôi cảmthấy hơi khó chịu, cảm giác đaubụng dần dần ập tới, đến khi vàophòng tắm mới phát hiện mình đãtới kỳ kinh nguyệt.Sau khi sinh đứa bé, kinhnguyệt của tôi vẫn không trờ lạibình thường được, cũng may bâygiờ đã đến bình thường rồi.Lúc Phó Thắng Nam trở về, tôiđã ngồi trên ghế salon trong phòngngủ xem tivi, bởi vì sợ lạnh nên tôilấy một tấm chăn ra đắp.Những sợi tóc trên người anhcòn đọng chút hơi nước, trong tayôm nột bó hoa.Thấy tôi nằm trên ghế salonxem điện thoại, anh đi tới kéo chănlên cho tôi rồi nói: “Còn chưa ngủsao? Đợi tôi hà?”Tôi ngồi thằng người dây hơimệt mỏi, eo cũng có chút đaunhức, nhàn nhạt mờ miệng nói:“Ừm”Anh đặt hoa vào trong bìnhcắm, sau đó lại dùng tay xoa xoalên gương mặt tôi. Có lẽ đã ngồi ùấm được một lúc lâu nên khi bàntay anh chạm vào, đột nhiên tôi lạicảm thấy hơi lạnh.“Đợi tôi làm gì thế?” Anhthuận thế kéo tôi vào trong ngực,trên mặt tràn đầy tươi cười, dùngrâu cọ vào mặt tôi.Tôi nhìn hoa anh đã mua về,trông thấy túi đựng và bó hoa nờvô cùng tươi đẹp kia thì cảm thấychắc cũng không rẻ.Anh thuận tay đưa hoa đếnbên cạnh tôi, cười yếu ớt nói: “Ngửithử xem có thơm không?”“Tặng cho em à?” Tôi nhậnlấy, nhàn nhạt ngửi một lát, quảthật rất thơm.Anh ôm lấy tôi vào lòng, thấpgiọng nói: “Không tặng cho em,chẳng lẽ tôi giữ lại cho mình à?”Tôi rũ mắt xuống, nhàn nhạtnói: “Nghe cô nói rằng cô HạnhNguyên còn ở lại đây thêm mấyngày.”Anh nhíu mày, vẻ mặt lãnhđạm: “Vậy thì sao?”Tôi buông bó hoa ra, quaysang nhìn anh nói: “Bày ở phòngkhách đi.”Anh cau mày, trên gương mặtanh tuấn dường như mang theochút tức giận: “Tôi tặng hoa choem, em giải quyết nó như vậysao?”Tôi đứng dậy, thoát khỏi ngựcanh rồi nhàn nhạt nói: “Vậy emphải làm sao đây? Ôm nó ngủ, bảovệ nó hà?”Anh mím môi, không lên tiếngnữa, trực tiếp đặt hoa lên kệ tivi rồisau đó cời áo khoác đi vào phòngtắm.Không bao lâu sau, trongphòng tắm lập tức vang lên tiếngnước chảy. Tôi thản nhiên nhìn bóhoa bị đặt trên kệ tivi, hơi mất hứngđứng dậy lên giường ngủ.Bụng dưới có chút khó chịu,vừa mới đứng dậy đi vài bước đãcảm thấy máu chảy thành sông,hơn nữa tâm trạng không tốt lắmkhiến cả người rất dễ cáu gắt.Lúc Phó Thắng Nam đi ra, trênngười quấn một chiếc khăn tắm,nửa người trên còn đọng chút hơinước, tóc vẫn chưa được lau khô.Thấy tôi đã nằm trên giường,anh hơi cau mày, quăng khăn vềphía tôi rồi nói: “Giúp tôi lau.”Tôi cau mày, chui sát vàotrong chăn không lên tiếng, khôngmuốn phản ứng với anh.Thấy tôi thờ ơ, anh sầm mặtxuống: “Thẩm Xuân Hinh, cóchuyện gì thì em nói rõ đi, đừng bòmặc tôi như thế. Chuyện tối nay làdo tôi không xử lý tốt, vì thế cũnglấy lòng em, để em trút giận rồi. Emcòn định làm gì nữa thì làm gì,đừng có tự mình tức giận như thế,được không?”Tôi hơi khó chịu, cộng thêmmệt mỏi trong người nên khẽ độngđậy một chút, ngước mắt lên nhìnanh. Sau khi suy nghĩ một lát, tôibèn nhỏm dậy hôn một cái trênmôi anh rồi nói: “m, cảm ơn anh.Em rất thích hoa của anh, ngủngon!”Nói xong, tôi lập tức nằm lêngiường.Tầm mắt của Phó Thắng Namquan sát tôi từ trên xuống dưới,nghe tôi nói xong thì hơi híp mắt lại,trầm giọng nói: “Qua loa lấy lệ.”Sau đó anh khom người, trựctiếp cúi người xuống hôn một cái.Cánh tay anh đặt bên người tôi, nụhôn này rất sâu khiến tôi không thểphản kháng được, vì thế bèn đáplại anh. Một lúc lâu sau, anh mớibuông tôi ra.Ánh mắt anh đen láy thâmthúy: “Tối nay có thề không?”Tôi thất thần trong chốc lát,cơn đau đớn ð bụng dần dầntruyền đến, vì thế bèn mờ miệngnói: “Phó Thắng Nam, em rất mệt.”Anh nghe hiểu ý, nên ngược lạicũng không cưỡng ép tôi nữa, khẽgật đầu nói: “Ừ, vậy em nghì ngơicho khỏe đi.”Nhưng ngay lập tức, khi PhóThắng Nam nằm bên cạnh tôi, vàolúc anh ôm tôi vào trong ngực thìhô hấp vẫn vô cùng dồn dập.Có thề càm nhận được dườngnhư anh phải nhịn rất khổ sờ.Tôi rút người muốn né tránh,thế nhưng ngay phía sau lưngchính là mép giường, nếu còn trốnnữa thì sẽ phải rới xuống giường. Vìthế tôi đành phải giơ tay lên đầyanh ra, nhưng lại bị anh nắm chặtThế nhưng cho dù tôi khôngnói gì cà thì ngay lập tức anh đãphát hiện ra, ánh mắt đen láy củaanh nhìn chằm chằm vào tôi, bấtngờ hỏi: “Đền lúc nào vậy?”“Tối nay!” Tôi mờ miệng, cảmgiác mệt mỏi vô cùng khó chịu.Anh đứng dậy, ra khỏi phòngngủ. Tôi nằm trên giường có chútthất thần, đang suy nghĩ khôngbiết nên làm sao đối mặt với anhthì đã nhìn thấy anh bưng mộtchén đường đỏ trứng gà tiến vàokhiến tôi không khỏi ngần người.Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi. https://www.facebook.com/groups/724738185068130

Chương 238