Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 241

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 241: Gài bây Lý AnÔng ta nhìn tôi, trợn mắt tànbạo nói: “Thẩm Xuân Hinh, nếunhư cô có bản lĩnh thì tốt nhất nênkhiến tôi bị xử tử hình giống nhưLâm Đình vậy. Nếu không khi tôi ratù thì tôi sẽ không đề cô sống yênđâu.”Nhìn ông ta bị công an đưa đi,tôi ngồi lại xuống chỗ ngồi, ánhmắt nhàn nhạt nhìn chằm chằmlên bàn thức ăn chưa hề đượcđộng tới trên bàn. ột mình nhàn nhã ngồi ăn,tóm lại cũng không rẻ mà, lãng phícũng không phải là một tính tốt.“Em quá bình tĩnh rồi, khôngnghe thấy vừa rồi ông ta vừa nóicái gì sao? Bây gið em còn tâmtrạng ngồi đây ăn à?” Thẩm MinhThành đi vào, ánh mắt rơi xuốngngười tôi, bất đắc dĩ nói: “Chờ đếnkhi ông ta được thả ra thì em thảmÀ*mrồi.Tôi ăn vài miếng thức ăn, cảmthấy mùi vị cũng không tệ lắm, vìthế bèn nhìn anh ta rồi nói: “Khôngăn một chút sao?” nh ta trả lời một tiếng, ngồixuống đối diện tôi rồi gọi nhân viênphục vụ lấy thêm chén đũa, vừa ănvừa nhìn tôi nói: “Em thật sự khôngsợ ông ta đi ra sẽ báo thù em à?”Tôi đặt đôi đũa trong tayxuống, từ từ uống một ngụm trà rồingước mắt lên nhìn anh ta: “Anh sẽcho ông ta cơ hội ra tay với tôisao?”Anh ta hơi sửng sốt, ngược lạicười nói: “Thầm Xuân Hinh, em lấytự tin ð đâu ra mà cảm thấy anh sẽche chð cho em thế?”“Người bắt ông ta đi chính là 241: Gài bẫy Lý An (anh chứ không phải tôi, ông ta tìmtôi báo thù thì được gì chứ?” Gọinhiều món ăn như vậy mà ănkhông hết, đúng là uồng phí mà.Anh ta không khỏi hỏi ngượclại: “Em quên mất bản thân mìnhcũng là đồng lõa à?”“Chủ mưu là tôi sao?”Anh ta lắc đầu.Tôi nhún vai, vô tội nói: “Đãnhư vậy thì không có liên quan gìđến tôi cả.”Ăn thêm vài miếng nữa, tôiquả thật không hề có khẩu vị, vì_ thế bèn nhìn anh ta rồi nói: “Thời 41: Gài bẫy Lý An (gian không còn sớm nữa, tôi đi vềtrước nhé. Chờ sau khi có kết quảđiều tra thì anh nói lại với tôi mộttiếng là được rồi.”Anh đáp lại một tiếng, khôngcòn cách nào khác đành hỏi lại:“Tại sao những chuyện nhỏ nhặtnày cũng bảo anh giải quyết chứ?”Tôi nhìn anh ta: “Chẳng lẽ kêutôi đi giải quyết à?”Anh ta cười cười: “Quả thậttiều nhân và phụ nữ đúng là khónuôi mà, Khổng Tử nói không hềsai chút nào cả. Thẩm Xuân Hinh,so với anh thì em càng ghi thù hơn ây.Tôi không phản bác lại, cũngchẳng có gì hay để nói nên đứngdậy chuẩn bị rời đi.Bên ngoài phòng ăn, anh ta đitheo tôi ra ngoài, mỡ miệng nói:“Chuyện của Lý An, em không dựđịnh sẽ nói lại với Phó Thắng Nammột chút sao?”Tôi lắc đầu, tìm chìa khóa xetrong túi xách: “Không cần thiết,chuyện này đã làm xong rồi. Anhnghĩ cách lấy được những thứbằng chứng của Lâm Uyên ð chỗLý An càng nhanh càng tốt.” ồn dĩ tôi chỉ muốn từ từ kéochết Lâm Uyên, nhưng bây giờxem ra không được nữa rồi.Trịnh Tuấn Anh và Phó ThắngNam bên này có rất nhiều chuyệnđều liên quan đến tôi, thậm chí cònliên quan đến Vũ Linh nữa. Bây giờVũ Linh như thế nào, tôi còn chưabiết được gì cả. Tôi muốn mauchóng kết thúc chuyện này đề vềsau còn tập trung điều tra kỹ vềquan hệ của Trịnh Tuấn Anh và VũLinh một chút.Anh ta gật đầu, khoanh taynói: “Ngược lại anh cảm thấy 241: Gài bẫy Lý An (3)chuyện này vô cùng đơn giản, thếmà em lại thả một cái lưới lớn nhưvậy, bây gið thu xong thì có cảmthấy không thú vị không?”Không thú vị?“Tôi còn có những chuyệnkhác phải làm nữa.” Ô đây hao tốnquá nhiều thời gian cho Lâm Uyêncũng không có ý nghĩa gì cả, tómlại bây giờ bà ấy giống như conkiến bò trên chảo nóng vậy, vôcùng gấp gáp!Sau khi tìm được chìa khóa xe,tôi mờ cửa xe ra, nhàn nhạt nhìnanh ta một cái rồi nói: “Được rồi, 1: Gài bây Lý An (ngày khác liên lạc nhé, tôi đi trướcđây.”Thế nhưng đường di lại bị anhta ngăn lại: “Chuyện của LâmUyên, em định làm tới mức nào?”“Muốn sống không được,muốn chết cũng không xong!” Tôikhông có yêu cầu gì khác, chỉmuốn bà ấy tự mình trải nghiệmcảm giác thống khổ khi mất đi concái mà thôi.Anh ta cau mày, suy nghĩ mộtchút rồi nhìn tôi nói: “Nếu như cómột ngày em hối hận thì đừng nêntrách anh quá nặng tay.” ôi liếc nhìn anh ta, tức giậnnói: “Tôi mà hối hận có nghĩa là bàấy cũng sẽ hối hận, loại mệnh đềngu ngốc này mà anh cũng nóiđược sao. Tôi đi đây, ngày khácgặp!”Sau khi chia tay với anh ta, tôilái xe về thằng biệt thự.Bồi vì cứ mãi suy nghĩ vềchuyện này nên tôi nhanh chóngcảm thấy mệt mỏi, trờ về biệt thựkhông bao lâu thì lập tức đi ngủ.Thế nhưng vừa mới say giấcđã bị đánh thức, dưới bụng đauđớn đến mức khó chịu, lại cộng thêm âm thanh om sòm từ dưới lầutruyền đến khiến tôi càng phiềnnão hơn.Năm phút sau, âm thanh dướilầu vẫn còn tiếp diễn, tôi khôngnhịn được đứng dậy đi xuống.Đứng ð cửa cầu thang, cảngười Mạc Hạnh Nguyên đều bịnước mưa làm ướt, trên tóc cũng vôcùng ẩm ướt, gương mặt luôn luônxinh đẹp kia hiện lên chút tiểu tụychật vật.Nhìn thấy tôi, cô ta đẩy dìTriệu vẫn luôn ngăn cản mình ra,sau đó chạy nhanh lên lầu rồi nói với tÔI: Thầm Xuân Hinh, là do côlàm đúng không?”Tôi vừa ngủ dậy nên có chútmỡ màng, còn chưa kịp phản ứngcụ thể xem đã có chuyện gì xảy ra,vì thế bèn híp mắt nhìn cô ta rồinói: “Khi cô Hạnh Nguyên muốnbiều đạt chuyện gì đó, có thểthuận tiện phiên dịch luôn câu nóicủa mình một chút không?”Cặp mắt cô ta đỏ bừng lên,nắm lấy quần áo của tôi giống nhưđang cố gắng đè nén tâm trạngcủa mình lại vậy: “Thẩm XuânHinh, cô đừng giả ngu với tôi nữa,à cô hãm hại mẹ tôi có đúngkhông?”Tôi buồn cười, thì ra là chuyệnnày: “Hãm hại?” Cơn đau dướibụng không ngừng gia tăng, gầnnhư muốn đòi mạng tôi vậy, quảthật vô cùng khó chịu: “Cô HạnhNguyên tốt nghiệp tiểu học sao?Có cần tôi giải thích một chút ýnghĩa gốc của từ hãm hại nàykhông? Cô cảm thấy chuyện nàyđược xem như hãm hại mẹ côsao?”“Tại sao? Tại sao mọi chuyệnđều nhằm vào tôi chứ? Cô đã đoạtĐược anh Thắng Nam rồi, tôi khókhăn lắm mới có cha mẹ, có nhàcửa nhưng cô lại khiến cho tôi trờthành người không có nhà đề về.Thẩm Xuân Hinh, rốt cuộc tôi cóthù gì với cô mà cô lại đối xử với tôinhư vậy?”Trông cô ta có vẻ như đã vôcùng sụp đổ, trong lòng không yêndắt tay tôi, vừa tủi thân vừa oánhận.Tôi nhàn nhạt nhìn cô ta, lạnhlùng nói: “Cô Hạnh Nguyên vẫnnên ít hỏi tại sao đi, hỏi nhiều vềnhân quả hơn.”Nhìn thấy tình trạng hiện tạicủa Mạc Hạnh Nguyên thì có lẽhơn phân nửa là Lâm Uyên đã điđiều tra. Năng lực làm việc củaThẩm Minh Thành đúng là khôngbình thường chút nào!Cô ta cười nhạt, hận khôngthể xé nát tôi ra: “Đó là báo ứngcủa cô, là cô đáng đời. Cô cướp đianh Thắng Nam, vốn dĩ sự xuấthiện của đứa bé kia là không phảilúc, nó không nên tồn tại trên thếgiới này, thật đáng đời cho nó phảichết yều.”Tôi mím môi, ngực phập  phông tức giận, thế nhưng lại cốgắng che giấu tâm tình của mình,nhìn vào gương mặt khó ưa của côta một lúc lâu rồi đột nhiên bậtcười: “Nói như vậy thì dường nhưmẹ cô cũng không nên tiếp tục ởtrên đời này nữa, có lẽ cô khôngbiết kết cục tiếp theo sẽ như thếnào nhỉ, để tôi nói cho cô nghe mộtchút nhé.”Tôi híp mắt nhìn ánh mắt tứcgiận của cô ta, giọng nói lại cànglạnh lùng hơn: “Tiếp theo sau, bàấy sẽ bị định tội hối lộ, vì tiền giếtngười, tiến hành giao dịch phi pháp_ nên sẽ bị công an bắt nhốt. Sau đó 41: Gài bẫy Lý An (3)tật cả tài sản dưới tên của bà ấyđều được đem ra đấu giá và bị tịchthu, cuối cùng cho dù cô có nănglực có thề khiến bà ấy bình yên vôsự ra khỏi nhà tù thì khi đó bà ấycũng sẽ mất di tất cả.”Nói đến đây, tôi cười một cáchlạnh lùng: “Cô cảm thấy đối vớimột người phụ nữ luôn sống mộtcuộc sống như trên mây mà nói,đột nhiên mất đi hết tất cả nhữngkiêu ngạo, cuối cùng chỉ có thểnghèo nàn trắng tay trở về điểmxuất phát thì bà ấy có thể chịuđựng được sao? Đúng rồi, nghe nóicon gái út Mạc Phỉ Lâm của nhà họMạc đã trở về, bây gið hình nhưtình cảnh của mẹ con các ngườikhông được tốt cho lắm nhỉ. Nếunhư lại mất hết tất cả thì cảnhtượng kia rất khó nghĩ đến đấy.”Thấy vẻ mặt trắng bệch củaMạc Hạnh Nguyên, tôi nhún vai nóimột cách thong thả: “Tôi thật sự cóchút mong đợi đến tình cảnh củahai mẹ con các người.”

Chương 241: Gài bây Lý An

Ông ta nhìn tôi, trợn mắt tàn

bạo nói: “Thẩm Xuân Hinh, nếu

như cô có bản lĩnh thì tốt nhất nên

khiến tôi bị xử tử hình giống như

Lâm Đình vậy. Nếu không khi tôi ra

tù thì tôi sẽ không đề cô sống yên

đâu.”

Nhìn ông ta bị công an đưa đi,

tôi ngồi lại xuống chỗ ngồi, ánh

mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm

lên bàn thức ăn chưa hề được

động tới trên bàn.

 

ột mình nhàn nhã ngồi ăn,

tóm lại cũng không rẻ mà, lãng phí

cũng không phải là một tính tốt.

“Em quá bình tĩnh rồi, không

nghe thấy vừa rồi ông ta vừa nói

cái gì sao? Bây gið em còn tâm

trạng ngồi đây ăn à?” Thẩm Minh

Thành đi vào, ánh mắt rơi xuống

người tôi, bất đắc dĩ nói: “Chờ đến

khi ông ta được thả ra thì em thảm

À*m

rồi.

Tôi ăn vài miếng thức ăn, cảm

thấy mùi vị cũng không tệ lắm, vì

thế bèn nhìn anh ta rồi nói: “Không

ăn một chút sao?”

 

nh ta trả lời một tiếng, ngồi

xuống đối diện tôi rồi gọi nhân viên

phục vụ lấy thêm chén đũa, vừa ăn

vừa nhìn tôi nói: “Em thật sự không

sợ ông ta đi ra sẽ báo thù em à?”

Tôi đặt đôi đũa trong tay

xuống, từ từ uống một ngụm trà rồi

ngước mắt lên nhìn anh ta: “Anh sẽ

cho ông ta cơ hội ra tay với tôi

sao?”

Anh ta hơi sửng sốt, ngược lại

cười nói: “Thầm Xuân Hinh, em lấy

tự tin ð đâu ra mà cảm thấy anh sẽ

che chð cho em thế?”

“Người bắt ông ta đi chính là

 

241: Gài bẫy Lý An (

anh chứ không phải tôi, ông ta tìm

tôi báo thù thì được gì chứ?” Gọi

nhiều món ăn như vậy mà ăn

không hết, đúng là uồng phí mà.

Anh ta không khỏi hỏi ngược

lại: “Em quên mất bản thân mình

cũng là đồng lõa à?”

“Chủ mưu là tôi sao?”

Anh ta lắc đầu.

Tôi nhún vai, vô tội nói: “Đã

như vậy thì không có liên quan gì

đến tôi cả.”

Ăn thêm vài miếng nữa, tôi

quả thật không hề có khẩu vị, vì

_ thế bèn nhìn anh ta rồi nói: “Thời

 

41: Gài bẫy Lý An (

gian không còn sớm nữa, tôi đi về

trước nhé. Chờ sau khi có kết quả

điều tra thì anh nói lại với tôi một

tiếng là được rồi.”

Anh đáp lại một tiếng, không

còn cách nào khác đành hỏi lại:

“Tại sao những chuyện nhỏ nhặt

này cũng bảo anh giải quyết chứ?”

Tôi nhìn anh ta: “Chẳng lẽ kêu

tôi đi giải quyết à?”

Anh ta cười cười: “Quả thật

tiều nhân và phụ nữ đúng là khó

nuôi mà, Khổng Tử nói không hề

sai chút nào cả. Thẩm Xuân Hinh,

so với anh thì em càng ghi thù hơn

 

ây.

Tôi không phản bác lại, cũng

chẳng có gì hay để nói nên đứng

dậy chuẩn bị rời đi.

Bên ngoài phòng ăn, anh ta đi

theo tôi ra ngoài, mỡ miệng nói:

“Chuyện của Lý An, em không dự

định sẽ nói lại với Phó Thắng Nam

một chút sao?”

Tôi lắc đầu, tìm chìa khóa xe

trong túi xách: “Không cần thiết,

chuyện này đã làm xong rồi. Anh

nghĩ cách lấy được những thứ

bằng chứng của Lâm Uyên ð chỗ

Lý An càng nhanh càng tốt.”

 

ồn dĩ tôi chỉ muốn từ từ kéo

chết Lâm Uyên, nhưng bây giờ

xem ra không được nữa rồi.

Trịnh Tuấn Anh và Phó Thắng

Nam bên này có rất nhiều chuyện

đều liên quan đến tôi, thậm chí còn

liên quan đến Vũ Linh nữa. Bây giờ

Vũ Linh như thế nào, tôi còn chưa

biết được gì cả. Tôi muốn mau

chóng kết thúc chuyện này đề về

sau còn tập trung điều tra kỹ về

quan hệ của Trịnh Tuấn Anh và Vũ

Linh một chút.

Anh ta gật đầu, khoanh tay

nói: “Ngược lại anh cảm thấy

 

241: Gài bẫy Lý An (3)

chuyện này vô cùng đơn giản, thế

mà em lại thả một cái lưới lớn như

vậy, bây gið thu xong thì có cảm

thấy không thú vị không?”

Không thú vị?

“Tôi còn có những chuyện

khác phải làm nữa.” Ô đây hao tốn

quá nhiều thời gian cho Lâm Uyên

cũng không có ý nghĩa gì cả, tóm

lại bây giờ bà ấy giống như con

kiến bò trên chảo nóng vậy, vô

cùng gấp gáp!

Sau khi tìm được chìa khóa xe,

tôi mờ cửa xe ra, nhàn nhạt nhìn

anh ta một cái rồi nói: “Được rồi,

 

1: Gài bây Lý An (

ngày khác liên lạc nhé, tôi đi trước

đây.”

Thế nhưng đường di lại bị anh

ta ngăn lại: “Chuyện của Lâm

Uyên, em định làm tới mức nào?”

“Muốn sống không được,

muốn chết cũng không xong!” Tôi

không có yêu cầu gì khác, chỉ

muốn bà ấy tự mình trải nghiệm

cảm giác thống khổ khi mất đi con

cái mà thôi.

Anh ta cau mày, suy nghĩ một

chút rồi nhìn tôi nói: “Nếu như có

một ngày em hối hận thì đừng nên

trách anh quá nặng tay.”

 

ôi liếc nhìn anh ta, tức giận

nói: “Tôi mà hối hận có nghĩa là bà

ấy cũng sẽ hối hận, loại mệnh đề

ngu ngốc này mà anh cũng nói

được sao. Tôi đi đây, ngày khác

gặp!”

Sau khi chia tay với anh ta, tôi

lái xe về thằng biệt thự.

Bồi vì cứ mãi suy nghĩ về

chuyện này nên tôi nhanh chóng

cảm thấy mệt mỏi, trờ về biệt thự

không bao lâu thì lập tức đi ngủ.

Thế nhưng vừa mới say giấc

đã bị đánh thức, dưới bụng đau

đớn đến mức khó chịu, lại cộng

 

thêm âm thanh om sòm từ dưới lầu

truyền đến khiến tôi càng phiền

não hơn.

Năm phút sau, âm thanh dưới

lầu vẫn còn tiếp diễn, tôi không

nhịn được đứng dậy đi xuống.

Đứng ð cửa cầu thang, cả

người Mạc Hạnh Nguyên đều bị

nước mưa làm ướt, trên tóc cũng vô

cùng ẩm ướt, gương mặt luôn luôn

xinh đẹp kia hiện lên chút tiểu tụy

chật vật.

Nhìn thấy tôi, cô ta đẩy dì

Triệu vẫn luôn ngăn cản mình ra,

sau đó chạy nhanh lên lầu rồi nói

 

với tÔI: Thầm Xuân Hinh, là do cô

làm đúng không?”

Tôi vừa ngủ dậy nên có chút

mỡ màng, còn chưa kịp phản ứng

cụ thể xem đã có chuyện gì xảy ra,

vì thế bèn híp mắt nhìn cô ta rồi

nói: “Khi cô Hạnh Nguyên muốn

biều đạt chuyện gì đó, có thể

thuận tiện phiên dịch luôn câu nói

của mình một chút không?”

Cặp mắt cô ta đỏ bừng lên,

nắm lấy quần áo của tôi giống như

đang cố gắng đè nén tâm trạng

của mình lại vậy: “Thẩm Xuân

Hinh, cô đừng giả ngu với tôi nữa,

à cô hãm hại mẹ tôi có đúng

không?”

Tôi buồn cười, thì ra là chuyện

này: “Hãm hại?” Cơn đau dưới

bụng không ngừng gia tăng, gần

như muốn đòi mạng tôi vậy, quả

thật vô cùng khó chịu: “Cô Hạnh

Nguyên tốt nghiệp tiểu học sao?

Có cần tôi giải thích một chút ý

nghĩa gốc của từ hãm hại này

không? Cô cảm thấy chuyện này

được xem như hãm hại mẹ cô

sao?”

“Tại sao? Tại sao mọi chuyện

đều nhằm vào tôi chứ? Cô đã đoạt

Được anh Thắng Nam rồi, tôi khó

khăn lắm mới có cha mẹ, có nhà

cửa nhưng cô lại khiến cho tôi trờ

thành người không có nhà đề về.

Thẩm Xuân Hinh, rốt cuộc tôi có

thù gì với cô mà cô lại đối xử với tôi

như vậy?”

Trông cô ta có vẻ như đã vô

cùng sụp đổ, trong lòng không yên

dắt tay tôi, vừa tủi thân vừa oán

hận.

Tôi nhàn nhạt nhìn cô ta, lạnh

lùng nói: “Cô Hạnh Nguyên vẫn

nên ít hỏi tại sao đi, hỏi nhiều về

nhân quả hơn.”

Nhìn thấy tình trạng hiện tại

của Mạc Hạnh Nguyên thì có lẽ

hơn phân nửa là Lâm Uyên đã đi

điều tra. Năng lực làm việc của

Thẩm Minh Thành đúng là không

bình thường chút nào!

Cô ta cười nhạt, hận không

thể xé nát tôi ra: “Đó là báo ứng

của cô, là cô đáng đời. Cô cướp đi

anh Thắng Nam, vốn dĩ sự xuất

hiện của đứa bé kia là không phải

lúc, nó không nên tồn tại trên thế

giới này, thật đáng đời cho nó phải

chết yều.”

Tôi mím môi, ngực phập

 

 

phông tức giận, thế nhưng lại cố

gắng che giấu tâm tình của mình,

nhìn vào gương mặt khó ưa của cô

ta một lúc lâu rồi đột nhiên bật

cười: “Nói như vậy thì dường như

mẹ cô cũng không nên tiếp tục ở

trên đời này nữa, có lẽ cô không

biết kết cục tiếp theo sẽ như thế

nào nhỉ, để tôi nói cho cô nghe một

chút nhé.”

Tôi híp mắt nhìn ánh mắt tức

giận của cô ta, giọng nói lại càng

lạnh lùng hơn: “Tiếp theo sau, bà

ấy sẽ bị định tội hối lộ, vì tiền giết

người, tiến hành giao dịch phi pháp

_ nên sẽ bị công an bắt nhốt. Sau đó

 

41: Gài bẫy Lý An (3)

tật cả tài sản dưới tên của bà ấy

đều được đem ra đấu giá và bị tịch

thu, cuối cùng cho dù cô có năng

lực có thề khiến bà ấy bình yên vô

sự ra khỏi nhà tù thì khi đó bà ấy

cũng sẽ mất di tất cả.”

Nói đến đây, tôi cười một cách

lạnh lùng: “Cô cảm thấy đối với

một người phụ nữ luôn sống một

cuộc sống như trên mây mà nói,

đột nhiên mất đi hết tất cả những

kiêu ngạo, cuối cùng chỉ có thể

nghèo nàn trắng tay trở về điểm

xuất phát thì bà ấy có thể chịu

đựng được sao? Đúng rồi, nghe nói

con gái út Mạc Phỉ Lâm của nhà họ

Mạc đã trở về, bây gið hình như

tình cảnh của mẹ con các người

không được tốt cho lắm nhỉ. Nếu

như lại mất hết tất cả thì cảnh

tượng kia rất khó nghĩ đến đấy.”

Thấy vẻ mặt trắng bệch của

Mạc Hạnh Nguyên, tôi nhún vai nói

một cách thong thả: “Tôi thật sự có

chút mong đợi đến tình cảnh của

hai mẹ con các người.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 241: Gài bây Lý AnÔng ta nhìn tôi, trợn mắt tànbạo nói: “Thẩm Xuân Hinh, nếunhư cô có bản lĩnh thì tốt nhất nênkhiến tôi bị xử tử hình giống nhưLâm Đình vậy. Nếu không khi tôi ratù thì tôi sẽ không đề cô sống yênđâu.”Nhìn ông ta bị công an đưa đi,tôi ngồi lại xuống chỗ ngồi, ánhmắt nhàn nhạt nhìn chằm chằmlên bàn thức ăn chưa hề đượcđộng tới trên bàn. ột mình nhàn nhã ngồi ăn,tóm lại cũng không rẻ mà, lãng phícũng không phải là một tính tốt.“Em quá bình tĩnh rồi, khôngnghe thấy vừa rồi ông ta vừa nóicái gì sao? Bây gið em còn tâmtrạng ngồi đây ăn à?” Thẩm MinhThành đi vào, ánh mắt rơi xuốngngười tôi, bất đắc dĩ nói: “Chờ đếnkhi ông ta được thả ra thì em thảmÀ*mrồi.Tôi ăn vài miếng thức ăn, cảmthấy mùi vị cũng không tệ lắm, vìthế bèn nhìn anh ta rồi nói: “Khôngăn một chút sao?” nh ta trả lời một tiếng, ngồixuống đối diện tôi rồi gọi nhân viênphục vụ lấy thêm chén đũa, vừa ănvừa nhìn tôi nói: “Em thật sự khôngsợ ông ta đi ra sẽ báo thù em à?”Tôi đặt đôi đũa trong tayxuống, từ từ uống một ngụm trà rồingước mắt lên nhìn anh ta: “Anh sẽcho ông ta cơ hội ra tay với tôisao?”Anh ta hơi sửng sốt, ngược lạicười nói: “Thầm Xuân Hinh, em lấytự tin ð đâu ra mà cảm thấy anh sẽche chð cho em thế?”“Người bắt ông ta đi chính là 241: Gài bẫy Lý An (anh chứ không phải tôi, ông ta tìmtôi báo thù thì được gì chứ?” Gọinhiều món ăn như vậy mà ănkhông hết, đúng là uồng phí mà.Anh ta không khỏi hỏi ngượclại: “Em quên mất bản thân mìnhcũng là đồng lõa à?”“Chủ mưu là tôi sao?”Anh ta lắc đầu.Tôi nhún vai, vô tội nói: “Đãnhư vậy thì không có liên quan gìđến tôi cả.”Ăn thêm vài miếng nữa, tôiquả thật không hề có khẩu vị, vì_ thế bèn nhìn anh ta rồi nói: “Thời 41: Gài bẫy Lý An (gian không còn sớm nữa, tôi đi vềtrước nhé. Chờ sau khi có kết quảđiều tra thì anh nói lại với tôi mộttiếng là được rồi.”Anh đáp lại một tiếng, khôngcòn cách nào khác đành hỏi lại:“Tại sao những chuyện nhỏ nhặtnày cũng bảo anh giải quyết chứ?”Tôi nhìn anh ta: “Chẳng lẽ kêutôi đi giải quyết à?”Anh ta cười cười: “Quả thậttiều nhân và phụ nữ đúng là khónuôi mà, Khổng Tử nói không hềsai chút nào cả. Thẩm Xuân Hinh,so với anh thì em càng ghi thù hơn ây.Tôi không phản bác lại, cũngchẳng có gì hay để nói nên đứngdậy chuẩn bị rời đi.Bên ngoài phòng ăn, anh ta đitheo tôi ra ngoài, mỡ miệng nói:“Chuyện của Lý An, em không dựđịnh sẽ nói lại với Phó Thắng Nammột chút sao?”Tôi lắc đầu, tìm chìa khóa xetrong túi xách: “Không cần thiết,chuyện này đã làm xong rồi. Anhnghĩ cách lấy được những thứbằng chứng của Lâm Uyên ð chỗLý An càng nhanh càng tốt.” ồn dĩ tôi chỉ muốn từ từ kéochết Lâm Uyên, nhưng bây giờxem ra không được nữa rồi.Trịnh Tuấn Anh và Phó ThắngNam bên này có rất nhiều chuyệnđều liên quan đến tôi, thậm chí cònliên quan đến Vũ Linh nữa. Bây giờVũ Linh như thế nào, tôi còn chưabiết được gì cả. Tôi muốn mauchóng kết thúc chuyện này đề vềsau còn tập trung điều tra kỹ vềquan hệ của Trịnh Tuấn Anh và VũLinh một chút.Anh ta gật đầu, khoanh taynói: “Ngược lại anh cảm thấy 241: Gài bẫy Lý An (3)chuyện này vô cùng đơn giản, thếmà em lại thả một cái lưới lớn nhưvậy, bây gið thu xong thì có cảmthấy không thú vị không?”Không thú vị?“Tôi còn có những chuyệnkhác phải làm nữa.” Ô đây hao tốnquá nhiều thời gian cho Lâm Uyêncũng không có ý nghĩa gì cả, tómlại bây giờ bà ấy giống như conkiến bò trên chảo nóng vậy, vôcùng gấp gáp!Sau khi tìm được chìa khóa xe,tôi mờ cửa xe ra, nhàn nhạt nhìnanh ta một cái rồi nói: “Được rồi, 1: Gài bây Lý An (ngày khác liên lạc nhé, tôi đi trướcđây.”Thế nhưng đường di lại bị anhta ngăn lại: “Chuyện của LâmUyên, em định làm tới mức nào?”“Muốn sống không được,muốn chết cũng không xong!” Tôikhông có yêu cầu gì khác, chỉmuốn bà ấy tự mình trải nghiệmcảm giác thống khổ khi mất đi concái mà thôi.Anh ta cau mày, suy nghĩ mộtchút rồi nhìn tôi nói: “Nếu như cómột ngày em hối hận thì đừng nêntrách anh quá nặng tay.” ôi liếc nhìn anh ta, tức giậnnói: “Tôi mà hối hận có nghĩa là bàấy cũng sẽ hối hận, loại mệnh đềngu ngốc này mà anh cũng nóiđược sao. Tôi đi đây, ngày khácgặp!”Sau khi chia tay với anh ta, tôilái xe về thằng biệt thự.Bồi vì cứ mãi suy nghĩ vềchuyện này nên tôi nhanh chóngcảm thấy mệt mỏi, trờ về biệt thựkhông bao lâu thì lập tức đi ngủ.Thế nhưng vừa mới say giấcđã bị đánh thức, dưới bụng đauđớn đến mức khó chịu, lại cộng thêm âm thanh om sòm từ dưới lầutruyền đến khiến tôi càng phiềnnão hơn.Năm phút sau, âm thanh dướilầu vẫn còn tiếp diễn, tôi khôngnhịn được đứng dậy đi xuống.Đứng ð cửa cầu thang, cảngười Mạc Hạnh Nguyên đều bịnước mưa làm ướt, trên tóc cũng vôcùng ẩm ướt, gương mặt luôn luônxinh đẹp kia hiện lên chút tiểu tụychật vật.Nhìn thấy tôi, cô ta đẩy dìTriệu vẫn luôn ngăn cản mình ra,sau đó chạy nhanh lên lầu rồi nói với tÔI: Thầm Xuân Hinh, là do côlàm đúng không?”Tôi vừa ngủ dậy nên có chútmỡ màng, còn chưa kịp phản ứngcụ thể xem đã có chuyện gì xảy ra,vì thế bèn híp mắt nhìn cô ta rồinói: “Khi cô Hạnh Nguyên muốnbiều đạt chuyện gì đó, có thểthuận tiện phiên dịch luôn câu nóicủa mình một chút không?”Cặp mắt cô ta đỏ bừng lên,nắm lấy quần áo của tôi giống nhưđang cố gắng đè nén tâm trạngcủa mình lại vậy: “Thẩm XuânHinh, cô đừng giả ngu với tôi nữa,à cô hãm hại mẹ tôi có đúngkhông?”Tôi buồn cười, thì ra là chuyệnnày: “Hãm hại?” Cơn đau dướibụng không ngừng gia tăng, gầnnhư muốn đòi mạng tôi vậy, quảthật vô cùng khó chịu: “Cô HạnhNguyên tốt nghiệp tiểu học sao?Có cần tôi giải thích một chút ýnghĩa gốc của từ hãm hại nàykhông? Cô cảm thấy chuyện nàyđược xem như hãm hại mẹ côsao?”“Tại sao? Tại sao mọi chuyệnđều nhằm vào tôi chứ? Cô đã đoạtĐược anh Thắng Nam rồi, tôi khókhăn lắm mới có cha mẹ, có nhàcửa nhưng cô lại khiến cho tôi trờthành người không có nhà đề về.Thẩm Xuân Hinh, rốt cuộc tôi cóthù gì với cô mà cô lại đối xử với tôinhư vậy?”Trông cô ta có vẻ như đã vôcùng sụp đổ, trong lòng không yêndắt tay tôi, vừa tủi thân vừa oánhận.Tôi nhàn nhạt nhìn cô ta, lạnhlùng nói: “Cô Hạnh Nguyên vẫnnên ít hỏi tại sao đi, hỏi nhiều vềnhân quả hơn.”Nhìn thấy tình trạng hiện tạicủa Mạc Hạnh Nguyên thì có lẽhơn phân nửa là Lâm Uyên đã điđiều tra. Năng lực làm việc củaThẩm Minh Thành đúng là khôngbình thường chút nào!Cô ta cười nhạt, hận khôngthể xé nát tôi ra: “Đó là báo ứngcủa cô, là cô đáng đời. Cô cướp đianh Thắng Nam, vốn dĩ sự xuấthiện của đứa bé kia là không phảilúc, nó không nên tồn tại trên thếgiới này, thật đáng đời cho nó phảichết yều.”Tôi mím môi, ngực phập  phông tức giận, thế nhưng lại cốgắng che giấu tâm tình của mình,nhìn vào gương mặt khó ưa của côta một lúc lâu rồi đột nhiên bậtcười: “Nói như vậy thì dường nhưmẹ cô cũng không nên tiếp tục ởtrên đời này nữa, có lẽ cô khôngbiết kết cục tiếp theo sẽ như thếnào nhỉ, để tôi nói cho cô nghe mộtchút nhé.”Tôi híp mắt nhìn ánh mắt tứcgiận của cô ta, giọng nói lại cànglạnh lùng hơn: “Tiếp theo sau, bàấy sẽ bị định tội hối lộ, vì tiền giếtngười, tiến hành giao dịch phi pháp_ nên sẽ bị công an bắt nhốt. Sau đó 41: Gài bẫy Lý An (3)tật cả tài sản dưới tên của bà ấyđều được đem ra đấu giá và bị tịchthu, cuối cùng cho dù cô có nănglực có thề khiến bà ấy bình yên vôsự ra khỏi nhà tù thì khi đó bà ấycũng sẽ mất di tất cả.”Nói đến đây, tôi cười một cáchlạnh lùng: “Cô cảm thấy đối vớimột người phụ nữ luôn sống mộtcuộc sống như trên mây mà nói,đột nhiên mất đi hết tất cả nhữngkiêu ngạo, cuối cùng chỉ có thểnghèo nàn trắng tay trở về điểmxuất phát thì bà ấy có thể chịuđựng được sao? Đúng rồi, nghe nóicon gái út Mạc Phỉ Lâm của nhà họMạc đã trở về, bây gið hình nhưtình cảnh của mẹ con các ngườikhông được tốt cho lắm nhỉ. Nếunhư lại mất hết tất cả thì cảnhtượng kia rất khó nghĩ đến đấy.”Thấy vẻ mặt trắng bệch củaMạc Hạnh Nguyên, tôi nhún vai nóimột cách thong thả: “Tôi thật sự cóchút mong đợi đến tình cảnh củahai mẹ con các người.”

Chương 241