Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 264
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 264: Sai một ly đi một dặm (2) Tôi đã nghĩ cả đời này cũng sẽ khôngthể nào gặp lại anh ấy nhưng tôi đã rấtngạc nhiên khi gặp lại anh ấy ờ thành phốTân Châu.Anh ấy đã thay đồi, tôi không biết mấynăm nay anh ấy trải qua những gì, nhưngtôi có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ hếtmọi chuyện, suy nghĩ cũng thoáng hơn.Thấy tôi không nói gì, anh ấy khẽ cười:“Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽnghĩ là em yêu anh đấy.”Tôi im lặng lườm anh ấy một cái, mờmiệng nói: “Nhưng bây giờ tôi không thểnào từ bỏ được, nếu không tranh thủ buồitiệc này thì không biết đến khi nào mới cóthể làm được như thế”Bên phía nhà họ Cố, tôi phải chờ ítnhất một năm, bây giờ Cố Diệc Hàn khôngcó ð đây, cơ hội đề tôi lợi dụng Tập đoànCố Nghĩa gần như bằng không, vì thế tôichỉ có thể ra tay vào bữa tiệc này mà thôi.Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi mới gậtđầu: “Được rồi, em muốn làm gì thì anhcũng sẽ giúp em.”Thấy anh như vậy, trong lòng tôi dầnấm áp, cười nhẹ nói: “Thẩm Minh Thành,cảm ơn anh.”Dường như từ trước đến giờ anh ấyvẫn luôn giúp tôi mà không hề cần đáp lại.Nếu không có mối quan hệ với chú baThẩm thì tôi muốn động đến Lâm Uyên sợlà dù tôi có nhiều thẻ đánh bạc hơn nữacũng không có tác dụng gì.Anh ấy bĩu môi, dáng vẻ ghét bỏ nói:“Một câu cảm ơn cũng không thể coi nhưăn cơm mà nói mãi được, thực tế chút đi.”Tôi buồn cười: “Mời anh ăn cơm nhé?”“Chỉ một bữa cơm?”“Anh quyết định đi, mấy bữa cũng được”Tôi đã xem qua một vài bộ lễ phục vàtrang sức được đặt làm riêng trong công tyhình ảnh, tôi không hề có khái niệm cơ bảnvề quần áo trang sức nên chỉ có thể dựavào ý kiến của nhà thiết kế đề lựa chọn.“Quầng thâm mắt của em quá nghiêmtrọng” Thẩm Minh Thành mở miệng nói,bảo thợ trang điểm trang điểm dày hơncho tôi.Thợ trang điểm vừa nhìn đã nói:“Khuôn mặt và khí chất của cô Hinh đềurất tốt, nhưng nước da của cô ấy hơi kémmột chút, trang điềm bình thường cũng rấtđẹp, mà mũi cô ấy cao, mắt to, nếu trangđiểm quá dày sẽ thiên về Âu Mỹ, như vậylại có vẻ lạnh lẽo cứng rắn”Thẩm Minh Thành nhìn tôi một vòngmới nói: “Được rồi, các cô cứ xem rồi trangđiểm, hãy đem em ấy trở thành người đẹpnhất là được.”Tôi cứng họng: “Người biết chuyện thìbiết tôi là em gái anh, người không biết sẽnghĩ tôi là bạn gái anh đấy.”Anh nhún vai, mặc kệ: “Muốn nghĩnhư thế nào thì nghĩ”Anh lấy di động ra, ra hiệu mình đi gọiđiện thoại, trang điểm thì không thể nhúcnhích nên ngồi lâu khiến tôi suýt chút nữathì ngủ quên.Trang điềm không đậm lắm, chỉ đánhchút phấn hồng để che đi sự tiều tụy trênkhuôn mặt, nhờ thế mà khuôn mặt trôngthanh tú hơn.Nhà thiết kế chọn cho cô một bộ sườnxám sẻ tà màu xanh lá viền vàng, khiến côvừa thanh lịch lại không mất đi vẻ quyếnrũ.Thẩm Minh Thành nói chuyện điệnthoại xong thì quay lại, thấy thời giankhông còn sớm, mở miệng nói: “Bảy giờbắt đầu, không còn nhiều thời gian nữa,làm xong…”Thấy tôi đã xong thì anh ấy hơi bấtngờ, sau đó ho khan một tiếng: “Đổi đi”Ban đầu nhà thiết kế và thợ trangđiểm rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảmngạc nhiên của anh ấy nhưng nghe thấy lờicủa anh ấy thì sững sờ.Cô ấy nói: “Cô Hinh mặc như thế nàyrất đẹp, khí chất của cô ấy thiên về cổ điểnưu nhã, bộ sườn xám này rất thích hợp với cô ấy”Thẩm Minh Thành nhìn tôi rồi bĩu môinói: “Cô không thấy eo và đùi em ấy khôngcó thịt à? Mặc sườn xám phải đầy đặn, emấy không hợp.”Tôi…Tôi không thể nhịn được nhìn ThầmMinh Thành nói: “Cứ quyết định là bộ nàyđi, thời gian không đủ còn đổi gì mà đổichứ?”Đổi qua đổi lại không phiền à.Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phíađùi tôi: “Tà áo của em xẻ đến tận bắp dùi,em thấy hợp lắm à? Quá hờ hang, đổi đi.”Tôi…Tôi khẽ cúi đầu nhìn chỗ tà xẻ, thật ranói không sao là hơi cường điệu quá,nhưng cũng không đến mức xẻ đến bắpđùi mà.“Thầm Minh Thành, anh đừng có mànhặt xương trong trứng, bộ sườn xám nàythiết kế rất bình thường, không hề khoatrương như thế, nếu anh còn tiếp tục thìchúng ta sẽ đến trễ đấy”“Không sao, anh chờ được.”Anh ấy nhìn về phía nhà thiết kế, mờmiệng nói: “Tìm cho em ấy một bộ bảothủ, bây giờ là mùa đông, không phải mùahè, xẻ tà cao như thế làm gì? Không biếtlạnh à? Hơn nữa em ấy dùng thân phậncon gái đến nhà họ Thẩm, chọn màu xanhnày làm cái quái gì? Em ấy là một cô gái trẻtrung đầy sức sống, tìm bộ lễ phục màusắc tươi sáng hơn cho em ấy.”Dừng một lúc, anh ấy lại nhìn chằmchằm mặt tôi: “Ngoài ra, khuôn mặt củaem ấy thiên về các ngôi sao Hồng Kông,Đài Loan, mấy người không cần phải làmcho em ấy trờ nên gợi cảm như vậy”Tôi không nhịn được bật cười: “Tổnggiám đốc Thẩm, hay là tự anh đến làm đi?”Thế này thì gợi cảm chỗ nào, không có hờhang gì hết nha.Anh ấy a một tiếng, nhìn hai người nói:“Tóm lại, hôm nay em ấy phải là người phụnữ đẹp nhất nhưng cũng không thể quágợi cảm, quá hờ hang, hiểu không?”Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùnggật đầu.Lại giày vò một lúc mới làm cho ThẩmMinh Thành hài lòng, sau đó chúng tôi vộichạy đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.Nhà họ Thầm chọn địa điểm là mộtkhu nghỉ mát tư nhân ở phía Nam thủ đô,có địa bàn sản xuất vừa rộng vừa pháttriển.Khi tôi và Thầm Minh Thành đến nơithì khách đã đến gần hết rồi, Thẩm Quangvà mấy người lớn nhà họ Thầm đang đónkhách ở lối vào sảnh khách sạn.Bởi vì hầu hết những người được mời,có một số là phóng viên và truyền thôngcủa công ty nhà họ, ngoài cửa có rất nhiềuvệ sĩ và nhân viên công tác.Tôi và Thẩm Minh Thành vừa xuốngxe thì Thầm Quang đã nhìn thấy chúng tôi,mỉm cười vẫy tay với tôi: “Xuân Hinh, AThành, bên này.”Thẩm Minh Thành kéo tôi, bởi vì lễphục bị đồi thành váy đuôi cá rất dài, lạimang thêm giày cao gót tương đối cao nêntôi bước đi hơi chậm, Thẩm Minh Thànhcũng thả chậm bước chân đi chờ tôi.Tâm trạng Thẩm Quang vô cùng tốt,thấy chúng tôi đi chậm thì ông đi qua,khuôn mặt tuấn lãng cương nghị nðỡ nụcười nói: “Con gái tôi thật xinh đẹp, nhìnmà xem, con đẹp nhất, đẹp đến mức chói mắt”Thẩm Minh Thành cười: “Tất nhiên rồi,trai tài gái sắc, chắc chắn sẽ chói mắt”Thầm Quang cười ha ha: “Thằng nhóccon thật biết cách tạo thêm kịch cho bảnthân mình”Trong lúc nhất thời tiếng cười vang lênkhắp nơi.Đưa tôi đến sảnh tiệc, có rất nhiều vịkhách đi đến chào hỏi, cớ bản đều là giatộc gia thế hiển hách ở thủ đô, hôm nay tớinơi này đa số đều là người làm chính trị, dùsao thì Thẩm Quang cũng tham gia giớichính trị, nên vòng tròn giao tiếp của ôngchủ yếu đều là người nồi bật trong giớichính trị.Ngoài ra còn có một số gia tộc dòngdõi lâu đời. Gà cho Phó Thắng Nam nhiềunăm, cô cũng thường cùng anh tham giamột sự kiện trong buổi tiệc, nhưng phầnlớn đều mang tính thương nghiệp.Khách đã đến gần hết, giữa sảnhkhách sạn trải một tấm thảm đỏ dài dẫnđến sân khấu.Phó Thắng Nam nói anh sẽ tới muộnmột chút, người đàn ông đẹp trai, phongthái hiên ngang, đứng trong đám ngườicũng có thể dễ dàng nhận ra anh.Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhẹ nhàngquay mặt đi chỗ khác, không thề hiện bấtkỳ phản ứng gì.Ngược lại là Thẩm Minh Thành đứngcạnh tôi, anh ấy khẽ cau mày nói: “Cãinhau à?”Tôi mím môi, nói sang chuyện khác:“Người nhà họ Mạc đến chưa?”“Ừ. Chắc là tới rồi” Anh nói, ánh mắtnhìn về phía Phó Thắng Nam, quan sát mộtchút.Dù sao thì thủ đô và Thành phố GiangNinh cũng là hai nơi Nam Bắc khác nhau,nhiều tập tục cũng không giống nhau.
Chương 264: Sai một ly đi một dặm (2)
Tôi đã nghĩ cả đời này cũng sẽ không
thể nào gặp lại anh ấy nhưng tôi đã rất
ngạc nhiên khi gặp lại anh ấy ờ thành phố
Tân Châu.
Anh ấy đã thay đồi, tôi không biết mấy
năm nay anh ấy trải qua những gì, nhưng
tôi có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ hết
mọi chuyện, suy nghĩ cũng thoáng hơn.
Thấy tôi không nói gì, anh ấy khẽ cười:
“Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ
nghĩ là em yêu anh đấy.”
Tôi im lặng lườm anh ấy một cái, mờ
miệng nói: “Nhưng bây giờ tôi không thể
nào từ bỏ được, nếu không tranh thủ buồi
tiệc này thì không biết đến khi nào mới có
thể làm được như thế”
Bên phía nhà họ Cố, tôi phải chờ ít
nhất một năm, bây giờ Cố Diệc Hàn không
có ð đây, cơ hội đề tôi lợi dụng Tập đoàn
Cố Nghĩa gần như bằng không, vì thế tôi
chỉ có thể ra tay vào bữa tiệc này mà thôi.
Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi mới gật
đầu: “Được rồi, em muốn làm gì thì anh
cũng sẽ giúp em.”
Thấy anh như vậy, trong lòng tôi dần
ấm áp, cười nhẹ nói: “Thẩm Minh Thành,
cảm ơn anh.”
Dường như từ trước đến giờ anh ấy
vẫn luôn giúp tôi mà không hề cần đáp lại.
Nếu không có mối quan hệ với chú ba
Thẩm thì tôi muốn động đến Lâm Uyên sợ
là dù tôi có nhiều thẻ đánh bạc hơn nữa
cũng không có tác dụng gì.
Anh ấy bĩu môi, dáng vẻ ghét bỏ nói:
“Một câu cảm ơn cũng không thể coi như
ăn cơm mà nói mãi được, thực tế chút đi.”
Tôi buồn cười: “Mời anh ăn cơm nhé?”
“Chỉ một bữa cơm?”
“Anh quyết định đi, mấy bữa cũng được”
Tôi đã xem qua một vài bộ lễ phục và
trang sức được đặt làm riêng trong công ty
hình ảnh, tôi không hề có khái niệm cơ bản
về quần áo trang sức nên chỉ có thể dựa
vào ý kiến của nhà thiết kế đề lựa chọn.
“Quầng thâm mắt của em quá nghiêm
trọng” Thẩm Minh Thành mở miệng nói,
bảo thợ trang điểm trang điểm dày hơn
cho tôi.
Thợ trang điểm vừa nhìn đã nói:
“Khuôn mặt và khí chất của cô Hinh đều
rất tốt, nhưng nước da của cô ấy hơi kém
một chút, trang điềm bình thường cũng rất
đẹp, mà mũi cô ấy cao, mắt to, nếu trang
điểm quá dày sẽ thiên về Âu Mỹ, như vậy
lại có vẻ lạnh lẽo cứng rắn”
Thẩm Minh Thành nhìn tôi một vòng
mới nói: “Được rồi, các cô cứ xem rồi trang
điểm, hãy đem em ấy trở thành người đẹp
nhất là được.”
Tôi cứng họng: “Người biết chuyện thì
biết tôi là em gái anh, người không biết sẽ
nghĩ tôi là bạn gái anh đấy.”
Anh nhún vai, mặc kệ: “Muốn nghĩ
như thế nào thì nghĩ”
Anh lấy di động ra, ra hiệu mình đi gọi
điện thoại, trang điểm thì không thể nhúc
nhích nên ngồi lâu khiến tôi suýt chút nữa
thì ngủ quên.
Trang điềm không đậm lắm, chỉ đánh
chút phấn hồng để che đi sự tiều tụy trên
khuôn mặt, nhờ thế mà khuôn mặt trông
thanh tú hơn.
Nhà thiết kế chọn cho cô một bộ sườn
xám sẻ tà màu xanh lá viền vàng, khiến cô
vừa thanh lịch lại không mất đi vẻ quyến
rũ.
Thẩm Minh Thành nói chuyện điện
thoại xong thì quay lại, thấy thời gian
không còn sớm, mở miệng nói: “Bảy giờ
bắt đầu, không còn nhiều thời gian nữa,
làm xong…”
Thấy tôi đã xong thì anh ấy hơi bất
ngờ, sau đó ho khan một tiếng: “Đổi đi”
Ban đầu nhà thiết kế và thợ trang
điểm rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm
ngạc nhiên của anh ấy nhưng nghe thấy lời
của anh ấy thì sững sờ.
Cô ấy nói: “Cô Hinh mặc như thế này
rất đẹp, khí chất của cô ấy thiên về cổ điển
ưu nhã, bộ sườn xám này rất thích hợp với cô ấy”
Thẩm Minh Thành nhìn tôi rồi bĩu môi
nói: “Cô không thấy eo và đùi em ấy không
có thịt à? Mặc sườn xám phải đầy đặn, em
ấy không hợp.”
Tôi…
Tôi không thể nhịn được nhìn Thầm
Minh Thành nói: “Cứ quyết định là bộ này
đi, thời gian không đủ còn đổi gì mà đổi
chứ?”
Đổi qua đổi lại không phiền à.
Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía
đùi tôi: “Tà áo của em xẻ đến tận bắp dùi,
em thấy hợp lắm à? Quá hờ hang, đổi đi.”
Tôi…
Tôi khẽ cúi đầu nhìn chỗ tà xẻ, thật ra
nói không sao là hơi cường điệu quá,
nhưng cũng không đến mức xẻ đến bắp
đùi mà.
“Thầm Minh Thành, anh đừng có mà
nhặt xương trong trứng, bộ sườn xám này
thiết kế rất bình thường, không hề khoa
trương như thế, nếu anh còn tiếp tục thì
chúng ta sẽ đến trễ đấy”
“Không sao, anh chờ được.”
Anh ấy nhìn về phía nhà thiết kế, mờ
miệng nói: “Tìm cho em ấy một bộ bảo
thủ, bây giờ là mùa đông, không phải mùa
hè, xẻ tà cao như thế làm gì? Không biết
lạnh à? Hơn nữa em ấy dùng thân phận
con gái đến nhà họ Thẩm, chọn màu xanh
này làm cái quái gì? Em ấy là một cô gái trẻ
trung đầy sức sống, tìm bộ lễ phục màu
sắc tươi sáng hơn cho em ấy.”
Dừng một lúc, anh ấy lại nhìn chằm
chằm mặt tôi: “Ngoài ra, khuôn mặt của
em ấy thiên về các ngôi sao Hồng Kông,
Đài Loan, mấy người không cần phải làm
cho em ấy trờ nên gợi cảm như vậy”
Tôi không nhịn được bật cười: “Tổng
giám đốc Thẩm, hay là tự anh đến làm đi?”
Thế này thì gợi cảm chỗ nào, không có hờ
hang gì hết nha.
Anh ấy a một tiếng, nhìn hai người nói:
“Tóm lại, hôm nay em ấy phải là người phụ
nữ đẹp nhất nhưng cũng không thể quá
gợi cảm, quá hờ hang, hiểu không?”
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng
gật đầu.
Lại giày vò một lúc mới làm cho Thẩm
Minh Thành hài lòng, sau đó chúng tôi vội
chạy đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Nhà họ Thầm chọn địa điểm là một
khu nghỉ mát tư nhân ở phía Nam thủ đô,
có địa bàn sản xuất vừa rộng vừa phát
triển.
Khi tôi và Thầm Minh Thành đến nơi
thì khách đã đến gần hết rồi, Thẩm Quang
và mấy người lớn nhà họ Thầm đang đón
khách ở lối vào sảnh khách sạn.
Bởi vì hầu hết những người được mời,
có một số là phóng viên và truyền thông
của công ty nhà họ, ngoài cửa có rất nhiều
vệ sĩ và nhân viên công tác.
Tôi và Thẩm Minh Thành vừa xuống
xe thì Thầm Quang đã nhìn thấy chúng tôi,
mỉm cười vẫy tay với tôi: “Xuân Hinh, A
Thành, bên này.”
Thẩm Minh Thành kéo tôi, bởi vì lễ
phục bị đồi thành váy đuôi cá rất dài, lại
mang thêm giày cao gót tương đối cao nên
tôi bước đi hơi chậm, Thẩm Minh Thành
cũng thả chậm bước chân đi chờ tôi.
Tâm trạng Thẩm Quang vô cùng tốt,
thấy chúng tôi đi chậm thì ông đi qua,
khuôn mặt tuấn lãng cương nghị nðỡ nụ
cười nói: “Con gái tôi thật xinh đẹp, nhìn
mà xem, con đẹp nhất, đẹp đến mức chói mắt”
Thẩm Minh Thành cười: “Tất nhiên rồi,
trai tài gái sắc, chắc chắn sẽ chói mắt”
Thầm Quang cười ha ha: “Thằng nhóc
con thật biết cách tạo thêm kịch cho bản
thân mình”
Trong lúc nhất thời tiếng cười vang lên
khắp nơi.
Đưa tôi đến sảnh tiệc, có rất nhiều vị
khách đi đến chào hỏi, cớ bản đều là gia
tộc gia thế hiển hách ở thủ đô, hôm nay tới
nơi này đa số đều là người làm chính trị, dù
sao thì Thẩm Quang cũng tham gia giới
chính trị, nên vòng tròn giao tiếp của ông
chủ yếu đều là người nồi bật trong giới
chính trị.
Ngoài ra còn có một số gia tộc dòng
dõi lâu đời. Gà cho Phó Thắng Nam nhiều
năm, cô cũng thường cùng anh tham gia
một sự kiện trong buổi tiệc, nhưng phần
lớn đều mang tính thương nghiệp.
Khách đã đến gần hết, giữa sảnh
khách sạn trải một tấm thảm đỏ dài dẫn
đến sân khấu.
Phó Thắng Nam nói anh sẽ tới muộn
một chút, người đàn ông đẹp trai, phong
thái hiên ngang, đứng trong đám người
cũng có thể dễ dàng nhận ra anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhẹ nhàng
quay mặt đi chỗ khác, không thề hiện bất
kỳ phản ứng gì.
Ngược lại là Thẩm Minh Thành đứng
cạnh tôi, anh ấy khẽ cau mày nói: “Cãi
nhau à?”
Tôi mím môi, nói sang chuyện khác:
“Người nhà họ Mạc đến chưa?”
“Ừ. Chắc là tới rồi” Anh nói, ánh mắt
nhìn về phía Phó Thắng Nam, quan sát một
chút.
Dù sao thì thủ đô và Thành phố Giang
Ninh cũng là hai nơi Nam Bắc khác nhau,
nhiều tập tục cũng không giống nhau.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 264: Sai một ly đi một dặm (2) Tôi đã nghĩ cả đời này cũng sẽ khôngthể nào gặp lại anh ấy nhưng tôi đã rấtngạc nhiên khi gặp lại anh ấy ờ thành phốTân Châu.Anh ấy đã thay đồi, tôi không biết mấynăm nay anh ấy trải qua những gì, nhưngtôi có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ hếtmọi chuyện, suy nghĩ cũng thoáng hơn.Thấy tôi không nói gì, anh ấy khẽ cười:“Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽnghĩ là em yêu anh đấy.”Tôi im lặng lườm anh ấy một cái, mờmiệng nói: “Nhưng bây giờ tôi không thểnào từ bỏ được, nếu không tranh thủ buồitiệc này thì không biết đến khi nào mới cóthể làm được như thế”Bên phía nhà họ Cố, tôi phải chờ ítnhất một năm, bây giờ Cố Diệc Hàn khôngcó ð đây, cơ hội đề tôi lợi dụng Tập đoànCố Nghĩa gần như bằng không, vì thế tôichỉ có thể ra tay vào bữa tiệc này mà thôi.Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi mới gậtđầu: “Được rồi, em muốn làm gì thì anhcũng sẽ giúp em.”Thấy anh như vậy, trong lòng tôi dầnấm áp, cười nhẹ nói: “Thẩm Minh Thành,cảm ơn anh.”Dường như từ trước đến giờ anh ấyvẫn luôn giúp tôi mà không hề cần đáp lại.Nếu không có mối quan hệ với chú baThẩm thì tôi muốn động đến Lâm Uyên sợlà dù tôi có nhiều thẻ đánh bạc hơn nữacũng không có tác dụng gì.Anh ấy bĩu môi, dáng vẻ ghét bỏ nói:“Một câu cảm ơn cũng không thể coi nhưăn cơm mà nói mãi được, thực tế chút đi.”Tôi buồn cười: “Mời anh ăn cơm nhé?”“Chỉ một bữa cơm?”“Anh quyết định đi, mấy bữa cũng được”Tôi đã xem qua một vài bộ lễ phục vàtrang sức được đặt làm riêng trong công tyhình ảnh, tôi không hề có khái niệm cơ bảnvề quần áo trang sức nên chỉ có thể dựavào ý kiến của nhà thiết kế đề lựa chọn.“Quầng thâm mắt của em quá nghiêmtrọng” Thẩm Minh Thành mở miệng nói,bảo thợ trang điểm trang điểm dày hơncho tôi.Thợ trang điểm vừa nhìn đã nói:“Khuôn mặt và khí chất của cô Hinh đềurất tốt, nhưng nước da của cô ấy hơi kémmột chút, trang điềm bình thường cũng rấtđẹp, mà mũi cô ấy cao, mắt to, nếu trangđiểm quá dày sẽ thiên về Âu Mỹ, như vậylại có vẻ lạnh lẽo cứng rắn”Thẩm Minh Thành nhìn tôi một vòngmới nói: “Được rồi, các cô cứ xem rồi trangđiểm, hãy đem em ấy trở thành người đẹpnhất là được.”Tôi cứng họng: “Người biết chuyện thìbiết tôi là em gái anh, người không biết sẽnghĩ tôi là bạn gái anh đấy.”Anh nhún vai, mặc kệ: “Muốn nghĩnhư thế nào thì nghĩ”Anh lấy di động ra, ra hiệu mình đi gọiđiện thoại, trang điểm thì không thể nhúcnhích nên ngồi lâu khiến tôi suýt chút nữathì ngủ quên.Trang điềm không đậm lắm, chỉ đánhchút phấn hồng để che đi sự tiều tụy trênkhuôn mặt, nhờ thế mà khuôn mặt trôngthanh tú hơn.Nhà thiết kế chọn cho cô một bộ sườnxám sẻ tà màu xanh lá viền vàng, khiến côvừa thanh lịch lại không mất đi vẻ quyếnrũ.Thẩm Minh Thành nói chuyện điệnthoại xong thì quay lại, thấy thời giankhông còn sớm, mở miệng nói: “Bảy giờbắt đầu, không còn nhiều thời gian nữa,làm xong…”Thấy tôi đã xong thì anh ấy hơi bấtngờ, sau đó ho khan một tiếng: “Đổi đi”Ban đầu nhà thiết kế và thợ trangđiểm rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảmngạc nhiên của anh ấy nhưng nghe thấy lờicủa anh ấy thì sững sờ.Cô ấy nói: “Cô Hinh mặc như thế nàyrất đẹp, khí chất của cô ấy thiên về cổ điểnưu nhã, bộ sườn xám này rất thích hợp với cô ấy”Thẩm Minh Thành nhìn tôi rồi bĩu môinói: “Cô không thấy eo và đùi em ấy khôngcó thịt à? Mặc sườn xám phải đầy đặn, emấy không hợp.”Tôi…Tôi không thể nhịn được nhìn ThầmMinh Thành nói: “Cứ quyết định là bộ nàyđi, thời gian không đủ còn đổi gì mà đổichứ?”Đổi qua đổi lại không phiền à.Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phíađùi tôi: “Tà áo của em xẻ đến tận bắp dùi,em thấy hợp lắm à? Quá hờ hang, đổi đi.”Tôi…Tôi khẽ cúi đầu nhìn chỗ tà xẻ, thật ranói không sao là hơi cường điệu quá,nhưng cũng không đến mức xẻ đến bắpđùi mà.“Thầm Minh Thành, anh đừng có mànhặt xương trong trứng, bộ sườn xám nàythiết kế rất bình thường, không hề khoatrương như thế, nếu anh còn tiếp tục thìchúng ta sẽ đến trễ đấy”“Không sao, anh chờ được.”Anh ấy nhìn về phía nhà thiết kế, mờmiệng nói: “Tìm cho em ấy một bộ bảothủ, bây giờ là mùa đông, không phải mùahè, xẻ tà cao như thế làm gì? Không biếtlạnh à? Hơn nữa em ấy dùng thân phậncon gái đến nhà họ Thẩm, chọn màu xanhnày làm cái quái gì? Em ấy là một cô gái trẻtrung đầy sức sống, tìm bộ lễ phục màusắc tươi sáng hơn cho em ấy.”Dừng một lúc, anh ấy lại nhìn chằmchằm mặt tôi: “Ngoài ra, khuôn mặt củaem ấy thiên về các ngôi sao Hồng Kông,Đài Loan, mấy người không cần phải làmcho em ấy trờ nên gợi cảm như vậy”Tôi không nhịn được bật cười: “Tổnggiám đốc Thẩm, hay là tự anh đến làm đi?”Thế này thì gợi cảm chỗ nào, không có hờhang gì hết nha.Anh ấy a một tiếng, nhìn hai người nói:“Tóm lại, hôm nay em ấy phải là người phụnữ đẹp nhất nhưng cũng không thể quágợi cảm, quá hờ hang, hiểu không?”Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùnggật đầu.Lại giày vò một lúc mới làm cho ThẩmMinh Thành hài lòng, sau đó chúng tôi vộichạy đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.Nhà họ Thầm chọn địa điểm là mộtkhu nghỉ mát tư nhân ở phía Nam thủ đô,có địa bàn sản xuất vừa rộng vừa pháttriển.Khi tôi và Thầm Minh Thành đến nơithì khách đã đến gần hết rồi, Thẩm Quangvà mấy người lớn nhà họ Thầm đang đónkhách ở lối vào sảnh khách sạn.Bởi vì hầu hết những người được mời,có một số là phóng viên và truyền thôngcủa công ty nhà họ, ngoài cửa có rất nhiềuvệ sĩ và nhân viên công tác.Tôi và Thẩm Minh Thành vừa xuốngxe thì Thầm Quang đã nhìn thấy chúng tôi,mỉm cười vẫy tay với tôi: “Xuân Hinh, AThành, bên này.”Thẩm Minh Thành kéo tôi, bởi vì lễphục bị đồi thành váy đuôi cá rất dài, lạimang thêm giày cao gót tương đối cao nêntôi bước đi hơi chậm, Thẩm Minh Thànhcũng thả chậm bước chân đi chờ tôi.Tâm trạng Thẩm Quang vô cùng tốt,thấy chúng tôi đi chậm thì ông đi qua,khuôn mặt tuấn lãng cương nghị nðỡ nụcười nói: “Con gái tôi thật xinh đẹp, nhìnmà xem, con đẹp nhất, đẹp đến mức chói mắt”Thẩm Minh Thành cười: “Tất nhiên rồi,trai tài gái sắc, chắc chắn sẽ chói mắt”Thầm Quang cười ha ha: “Thằng nhóccon thật biết cách tạo thêm kịch cho bảnthân mình”Trong lúc nhất thời tiếng cười vang lênkhắp nơi.Đưa tôi đến sảnh tiệc, có rất nhiều vịkhách đi đến chào hỏi, cớ bản đều là giatộc gia thế hiển hách ở thủ đô, hôm nay tớinơi này đa số đều là người làm chính trị, dùsao thì Thẩm Quang cũng tham gia giớichính trị, nên vòng tròn giao tiếp của ôngchủ yếu đều là người nồi bật trong giớichính trị.Ngoài ra còn có một số gia tộc dòngdõi lâu đời. Gà cho Phó Thắng Nam nhiềunăm, cô cũng thường cùng anh tham giamột sự kiện trong buổi tiệc, nhưng phầnlớn đều mang tính thương nghiệp.Khách đã đến gần hết, giữa sảnhkhách sạn trải một tấm thảm đỏ dài dẫnđến sân khấu.Phó Thắng Nam nói anh sẽ tới muộnmột chút, người đàn ông đẹp trai, phongthái hiên ngang, đứng trong đám ngườicũng có thể dễ dàng nhận ra anh.Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhẹ nhàngquay mặt đi chỗ khác, không thề hiện bấtkỳ phản ứng gì.Ngược lại là Thẩm Minh Thành đứngcạnh tôi, anh ấy khẽ cau mày nói: “Cãinhau à?”Tôi mím môi, nói sang chuyện khác:“Người nhà họ Mạc đến chưa?”“Ừ. Chắc là tới rồi” Anh nói, ánh mắtnhìn về phía Phó Thắng Nam, quan sát mộtchút.Dù sao thì thủ đô và Thành phố GiangNinh cũng là hai nơi Nam Bắc khác nhau,nhiều tập tục cũng không giống nhau.