Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 276
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 276: Sai một ly đi một dặm (14) “Thẩm Xuân Hinh!“ Anh tức giận rồi.Anh tóm lấy tay tôi, lực mạnh đến dọangười: “Em coi chuyện ly hôn thành thóiquen rồi phải không? Mờ miệng, đóngmiệng đều là nhắc đến hai chữ này, emthật sự coi hôn nhân là trò đùa của trẻ conđấy à?”“Là trò đùa của trẻ con đấy! PhóThắng Nam, tôi coi hôn nhân là trò đùa củatrẻ con đấy. Cho nên, xin hỏi lúc nào thìanh định ly hôn với em?”Anh khẽ nheo mắt, ánh mắt mờ mịt.Rất lâu sau, anh dùng lực vừa đủ, mờ cửaxe ra, rồi lại với một lực gần như thô bạo,ném thăng tôi vào trong xe.Tôi căn bản là không có lực để phảnkháng lại anh, bị anh ném vào trong xe,còn chưa kịp ngồi thằng người thì anh đãkhời động xe rồi.Cả quãng đường, anh phóng với tốcđộ điên cuồng, không biết đã vượt baonhiêu lần đèn đỏ, chốc lát đã đến trướccửa biệt thự.Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã kéotôi từ trong xe ra, tôi giãy dụa: “Phó ThắngNam, anh bị điên à!”Anh không lên tiếng, chỉ vác tôi lên,làm tôi xây xẩm mặt mày, đầu hướngxuống đất, bị anh lắc lư đến choáng váng.Không lâu sau, cả người tôi liền bị anhném lên trên giường, còn chưa kịp bò từtrên giường ngồi dậy thì anh đã cời áokhoác ngoài.“Phó Thắng Nam, đồ khốn nạn này!”Trong lòng tôi càm thấy ấm ức, tôi cắnmạnh lên bả vai của anh, sống chết khôngnhà ra, cho đến khi trong miệng xộc lênmùi máu tanh, tôi mới buông ra.Căn bản là tôi chẳng thể làm gì được anh.Tôi không vùng vẫy nữa, mờ trừng haimắt, không hề động đậy mà nhìn anh.Không thể ly hôn với anh, lại không thoátkhỏi được anh, tôi có chút tuyệt vọng.Dưỡng như nhận thấy tôi không cònvùng vẫy nữa, anh ngừng lại động tác, đôimắt đen láy nhìn vào tôi, bốn mắt nhìnnhau.Anh mím môi, ánh mắt có chút lạnh:“Hận anh sao?”Tôi mím môi, chẳng còn hứng thú nóichuyện với anh.“Thâm Xuân Hinh, đừng hận anh.Chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù,không nên như thế này” Giọng anh trầmthấp, hơi thờ nặng nề.Tôi mím môi, hơi cắn răng, cố nhịn cơnđau.Giày vò một lúc lâu, cuối cùng anh đãngừng lại, ôm lấy tôi từ phía sau: “Trờ vềnhà ở đi, được không?”Anh lên tiếng, trong giọng nói mangtheo chút mệt mỏi.Tôi không muốn nói chuyện với anh,lựa chọn im lặng. Không lâu sau, John gọiđiện tới.Tôi nhận cuộc gọi: “Tôi đang ở chungcư Sơn Thủy!”Gần như ngay lập tức, John phản ứnglại, hơi dừng lại, nói: “Tuệ Minh khóc dữquá, tôi đã dỗ con bé đi ngủ trước rồi.Tôi đáp lại một câu, cậu ta nói: “Cậunghỉ ngơi đi!”Sau khi cúp điện thoại, Phó ThắngNam kéo tôi dính vào trong lòng anh: “TuệMinh?”“Phó Thắng Nam, em mệt lắm rồi.Chúng ta chia tay đi!” Tôi nói, giọng điệuvô cùng bình tĩnh: “Em thừa nhận tôi rấtyêu anh, cũng rất quan tâm anh. Nhưngđiều này không có nghĩa là em thật sựbằng lòng cứ tiếp tục dây dưa thế này vớianh mãi. Anh đã hủy hoại toàn bộ nhữngkỳ vọng tốt đẹp của em đối với hôn nhân.Em không trách anh. Bởi vì trong cuộc hônnhân này, bản thân em cũng chưa làm tốt,cho nên chúng ta coi như là đã công bằng rồi:Cơ thể anh có chút cứng lại, tôi cảmnhận được. Không đợi anh lên tiếng, tôi nóitiếp: “Lúc lấy anh, em nghĩ anh cái gì cũngtốt, là chàng bạch mã hoàng tử trong giấcmơ của mỗi một người con gái, em lấy anhlà phúc ba đời của em. Cho nên em rấttrân trọng phần tình nghĩa vợ chồng này.Bất kể khi đó, rốt cuộc anh và Mạc HạnhNguyên đã gây ra chuyện thế nào, emcũng đều có thề chấp nhận. Em chỉ nghĩem ở lâu bên cạnh anh thì anh có thể nhìnthấy điểm tốt của em, đương nhiên cũngsẽ không đối xử với em như vậy nữa.Nhưng đã ba năm rồi.”“Phải, hiện giờ quả thật anh khônglạnh nhạt với em nữa. Nhưng Phó ThắngNam, chúng ta cùng suy nghĩ thật kỹ càngxem, anh không lạnh nhạt với em nữa,nhưng cách thức của anh so với lạnh nhạtthì còn đáng sợ hơn. Em mệt lắm rồi. Giờem nghĩ đến anh là trong đầu toàn là ýnghĩ muốn trốn đi. Chút tình yêu mà emdành cho anh đó, căn bản không đủ đểống đỡ cho em tiếp được nữa. Cho nên,xin lỗi anh.”Không khí tràn ngập sự lạnh nhạt, anhkhông lên tiếng, chỉ là sự im lặng kéo dài.Rất lâu sau, anh lên tiếng, giọng nóitrầm thấp, kiểm chế: “Em muốn anh thếnào thì mới có thể ð lại?”Tôi lập tức sững người, đột nhiênkhông biết nên mở miệng thế nào.Thấy tôi lặng im không nói, anh táchngười tôi ra, để tôi và anh mặt đối mặt:“Thẩm Xuân Hinh, anh đang rất cố gắngđể tiếp tục cuộc hôn nhân này. Em nói choanh biết, em muốn gì?”Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút mệt,nhắm mắt lại, không muốn nói nữa.Đúng vậy, hình như vấn đề là ở chỗtôi, về mặt tinh thần đã xuất hiện vấn đề.Tôi không cách nào nói cho anh biết rốtcuộc tôi làm sao. Nhưng mỗi lần chúng tôiđều sẽ vì chút chuyện cỏn con, mà cuốicùng sẽ gây đến sức cùng lực kiệt.Tôi biết ly hôn không phải là cách giảiquyết vấn đề, nhưng quả thật tôi khôngnghĩ ra cách gì có thể giải quyết vấn đềđược nữa.“Phó Thắng Nam, em…“Anh biết. Sau này em muốn làm gì chỉcần nói cho anh biết là được. Chuyện củanhà họ Cố, em có thể tiếp tục lo, nhưngđừng để bản thân lún sâu vào trong đó làđược. Những chuyện khác, em muốn làmthế nào đều được. Thầm Xuân Hinh, ở lạiđi, chúng ta sống cùng nhau thật tốt, đượckhông?”Từ trước đến nay, tôi không hề biếtanh có thể nói chuyện với tôi bình tĩnh nhưvậy, trong giọng nói còn mang theo sựthỉnh cầu và thỏa hiệp.Dường như ngay từ lúc bắt đầu, điềumà chúng tôi muốn đã không giống nhau,tôi thì muốn trốn đi, còn anh thì chỉ muốngiải quyết vấn đề.Tôi không trả lời, nhắm mắt lại, khóchịu quá. Cả một đêm này, tôi ngủ khôngngon lắm, có lẽ là bởi vì trong lòng cóchuyện, cũng có lẽ là vì sự mù mờ của bảnthân tôi.Ngày hôm sau.Tôi tự mình tỉnh lại, mờ mắt, một lúclâu mới nhìn thấy Phó Thắng Nam ở bêncạnh đang nhìn tôi, khuôn mặt mang theonét cười.Tôi hơi ngần người: “Sao vậy?”Anh cụp mắt xuống, ánh mắt mờ mịt:“Muốn rồi?”Tôi có chút không hiểu gì cả.Đột nhiên tôi nghĩ ra, tối qua tôi đãuống thuốc Bắc, dường như có liên quantới thuốc Bắc.Ngần ngơ trong chốc lát, tôi liền ngồidậy, đi vào nhà vệ sinh. Bác sĩ nói tự mìnhxoa bóp, kết hợp với thuốc, thử tự mìnhnặn một chút xem có thể đạt được hiệuquả kích thích tiết sữa không.Mở vòi hoa sen, tắm rửa sạch sẽ mộtchút, tôi liền tự mình thử mấy lần. Nhưngdù sao cũng chưa từng làm, cuối cùngkhông nặn ra gì cả, ngược lại còn đaumuốn chết.Lúc Phó Thắng Nam đi vào, vừa haytôi đang nặn đến có chút sụp đồ. Độtnhiên anh đi vào, làm tôi sợ đến suýt thìngã ra.Nhìn thấy động tác kỳ lạ của tôi, anhngần ra khoảng mấy giây, nhíu mày: “Emđang làm gì vậy?”Tôi có thể nói thằng với anh, tôi đangkích thích tiết sữa sao?Kéo lấy khăn tắm, tôi quấn chặt ngườilại, nhìn anh, nói: “Không có gì. Tôi đangtăm, rửa nó một chút.”Cái cớ này… Tệ quá!Đương nhiên là Phó Thắng Nam sẽkhông tin, cản lại đường đi của tôi, ánh mắthờ hững: “Em nói, hay là để anh đi hỏiJohn”Tôi…“Tuệ Minh là con của Vũ Linh. Do sinhnon nên không có sữa, sức khỏe của conbé không tốt, cho nên… Tôi nói rất nhanh,lời phía sau thì không nói nữa, cho dù anhlà đồ ngốc thì cũng hiểu được.
Chương 276: Sai một ly đi một dặm (14)
“Thẩm Xuân Hinh!“ Anh tức giận rồi.
Anh tóm lấy tay tôi, lực mạnh đến dọa
người: “Em coi chuyện ly hôn thành thói
quen rồi phải không? Mờ miệng, đóng
miệng đều là nhắc đến hai chữ này, em
thật sự coi hôn nhân là trò đùa của trẻ con
đấy à?”
“Là trò đùa của trẻ con đấy! Phó
Thắng Nam, tôi coi hôn nhân là trò đùa của
trẻ con đấy. Cho nên, xin hỏi lúc nào thì
anh định ly hôn với em?”
Anh khẽ nheo mắt, ánh mắt mờ mịt.
Rất lâu sau, anh dùng lực vừa đủ, mờ cửa
xe ra, rồi lại với một lực gần như thô bạo,
ném thăng tôi vào trong xe.
Tôi căn bản là không có lực để phản
kháng lại anh, bị anh ném vào trong xe,
còn chưa kịp ngồi thằng người thì anh đã
khời động xe rồi.
Cả quãng đường, anh phóng với tốc
độ điên cuồng, không biết đã vượt bao
nhiêu lần đèn đỏ, chốc lát đã đến trước
cửa biệt thự.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã kéo
tôi từ trong xe ra, tôi giãy dụa: “Phó Thắng
Nam, anh bị điên à!”
Anh không lên tiếng, chỉ vác tôi lên,
làm tôi xây xẩm mặt mày, đầu hướng
xuống đất, bị anh lắc lư đến choáng váng.
Không lâu sau, cả người tôi liền bị anh
ném lên trên giường, còn chưa kịp bò từ
trên giường ngồi dậy thì anh đã cời áo
khoác ngoài.
“Phó Thắng Nam, đồ khốn nạn này!”
Trong lòng tôi càm thấy ấm ức, tôi cắn
mạnh lên bả vai của anh, sống chết không
nhà ra, cho đến khi trong miệng xộc lên
mùi máu tanh, tôi mới buông ra.
Căn bản là tôi chẳng thể làm gì được anh.
Tôi không vùng vẫy nữa, mờ trừng hai
mắt, không hề động đậy mà nhìn anh.
Không thể ly hôn với anh, lại không thoát
khỏi được anh, tôi có chút tuyệt vọng.
Dưỡng như nhận thấy tôi không còn
vùng vẫy nữa, anh ngừng lại động tác, đôi
mắt đen láy nhìn vào tôi, bốn mắt nhìn
nhau.
Anh mím môi, ánh mắt có chút lạnh:
“Hận anh sao?”
Tôi mím môi, chẳng còn hứng thú nói
chuyện với anh.
“Thâm Xuân Hinh, đừng hận anh.
Chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù,
không nên như thế này” Giọng anh trầm
thấp, hơi thờ nặng nề.
Tôi mím môi, hơi cắn răng, cố nhịn cơn
đau.
Giày vò một lúc lâu, cuối cùng anh đã
ngừng lại, ôm lấy tôi từ phía sau: “Trờ về
nhà ở đi, được không?”
Anh lên tiếng, trong giọng nói mang
theo chút mệt mỏi.
Tôi không muốn nói chuyện với anh,
lựa chọn im lặng. Không lâu sau, John gọi
điện tới.
Tôi nhận cuộc gọi: “Tôi đang ở chung
cư Sơn Thủy!”
Gần như ngay lập tức, John phản ứng
lại, hơi dừng lại, nói: “Tuệ Minh khóc dữ
quá, tôi đã dỗ con bé đi ngủ trước rồi.
Tôi đáp lại một câu, cậu ta nói: “Cậu
nghỉ ngơi đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Thắng
Nam kéo tôi dính vào trong lòng anh: “Tuệ
Minh?”
“Phó Thắng Nam, em mệt lắm rồi.
Chúng ta chia tay đi!” Tôi nói, giọng điệu
vô cùng bình tĩnh: “Em thừa nhận tôi rất
yêu anh, cũng rất quan tâm anh. Nhưng
điều này không có nghĩa là em thật sự
bằng lòng cứ tiếp tục dây dưa thế này với
anh mãi. Anh đã hủy hoại toàn bộ những
kỳ vọng tốt đẹp của em đối với hôn nhân.
Em không trách anh. Bởi vì trong cuộc hôn
nhân này, bản thân em cũng chưa làm tốt,
cho nên chúng ta coi như là đã công bằng rồi:
Cơ thể anh có chút cứng lại, tôi cảm
nhận được. Không đợi anh lên tiếng, tôi nói
tiếp: “Lúc lấy anh, em nghĩ anh cái gì cũng
tốt, là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc
mơ của mỗi một người con gái, em lấy anh
là phúc ba đời của em. Cho nên em rất
trân trọng phần tình nghĩa vợ chồng này.
Bất kể khi đó, rốt cuộc anh và Mạc Hạnh
Nguyên đã gây ra chuyện thế nào, em
cũng đều có thề chấp nhận. Em chỉ nghĩ
em ở lâu bên cạnh anh thì anh có thể nhìn
thấy điểm tốt của em, đương nhiên cũng
sẽ không đối xử với em như vậy nữa.
Nhưng đã ba năm rồi.”
“Phải, hiện giờ quả thật anh không
lạnh nhạt với em nữa. Nhưng Phó Thắng
Nam, chúng ta cùng suy nghĩ thật kỹ càng
xem, anh không lạnh nhạt với em nữa,
nhưng cách thức của anh so với lạnh nhạt
thì còn đáng sợ hơn. Em mệt lắm rồi. Giờ
em nghĩ đến anh là trong đầu toàn là ý
nghĩ muốn trốn đi. Chút tình yêu mà em
dành cho anh đó, căn bản không đủ để
ống đỡ cho em tiếp được nữa. Cho nên,
xin lỗi anh.”
Không khí tràn ngập sự lạnh nhạt, anh
không lên tiếng, chỉ là sự im lặng kéo dài.
Rất lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói
trầm thấp, kiểm chế: “Em muốn anh thế
nào thì mới có thể ð lại?”
Tôi lập tức sững người, đột nhiên
không biết nên mở miệng thế nào.
Thấy tôi lặng im không nói, anh tách
người tôi ra, để tôi và anh mặt đối mặt:
“Thẩm Xuân Hinh, anh đang rất cố gắng
để tiếp tục cuộc hôn nhân này. Em nói cho
anh biết, em muốn gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút mệt,
nhắm mắt lại, không muốn nói nữa.
Đúng vậy, hình như vấn đề là ở chỗ
tôi, về mặt tinh thần đã xuất hiện vấn đề.
Tôi không cách nào nói cho anh biết rốt
cuộc tôi làm sao. Nhưng mỗi lần chúng tôi
đều sẽ vì chút chuyện cỏn con, mà cuối
cùng sẽ gây đến sức cùng lực kiệt.
Tôi biết ly hôn không phải là cách giải
quyết vấn đề, nhưng quả thật tôi không
nghĩ ra cách gì có thể giải quyết vấn đề
được nữa.
“Phó Thắng Nam, em…
“Anh biết. Sau này em muốn làm gì chỉ
cần nói cho anh biết là được. Chuyện của
nhà họ Cố, em có thể tiếp tục lo, nhưng
đừng để bản thân lún sâu vào trong đó là
được. Những chuyện khác, em muốn làm
thế nào đều được. Thầm Xuân Hinh, ở lại
đi, chúng ta sống cùng nhau thật tốt, được
không?”
Từ trước đến nay, tôi không hề biết
anh có thể nói chuyện với tôi bình tĩnh như
vậy, trong giọng nói còn mang theo sự
thỉnh cầu và thỏa hiệp.
Dường như ngay từ lúc bắt đầu, điều
mà chúng tôi muốn đã không giống nhau,
tôi thì muốn trốn đi, còn anh thì chỉ muốn
giải quyết vấn đề.
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại, khó
chịu quá. Cả một đêm này, tôi ngủ không
ngon lắm, có lẽ là bởi vì trong lòng có
chuyện, cũng có lẽ là vì sự mù mờ của bản
thân tôi.
Ngày hôm sau.
Tôi tự mình tỉnh lại, mờ mắt, một lúc
lâu mới nhìn thấy Phó Thắng Nam ở bên
cạnh đang nhìn tôi, khuôn mặt mang theo
nét cười.
Tôi hơi ngần người: “Sao vậy?”
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt mờ mịt:
“Muốn rồi?”
Tôi có chút không hiểu gì cả.
Đột nhiên tôi nghĩ ra, tối qua tôi đã
uống thuốc Bắc, dường như có liên quan
tới thuốc Bắc.
Ngần ngơ trong chốc lát, tôi liền ngồi
dậy, đi vào nhà vệ sinh. Bác sĩ nói tự mình
xoa bóp, kết hợp với thuốc, thử tự mình
nặn một chút xem có thể đạt được hiệu
quả kích thích tiết sữa không.
Mở vòi hoa sen, tắm rửa sạch sẽ một
chút, tôi liền tự mình thử mấy lần. Nhưng
dù sao cũng chưa từng làm, cuối cùng
không nặn ra gì cả, ngược lại còn đau
muốn chết.
Lúc Phó Thắng Nam đi vào, vừa hay
tôi đang nặn đến có chút sụp đồ. Đột
nhiên anh đi vào, làm tôi sợ đến suýt thì
ngã ra.
Nhìn thấy động tác kỳ lạ của tôi, anh
ngần ra khoảng mấy giây, nhíu mày: “Em
đang làm gì vậy?”
Tôi có thể nói thằng với anh, tôi đang
kích thích tiết sữa sao?
Kéo lấy khăn tắm, tôi quấn chặt người
lại, nhìn anh, nói: “Không có gì. Tôi đang
tăm, rửa nó một chút.”
Cái cớ này… Tệ quá!
Đương nhiên là Phó Thắng Nam sẽ
không tin, cản lại đường đi của tôi, ánh mắt
hờ hững: “Em nói, hay là để anh đi hỏi
John”
Tôi…
“Tuệ Minh là con của Vũ Linh. Do sinh
non nên không có sữa, sức khỏe của con
bé không tốt, cho nên… Tôi nói rất nhanh,
lời phía sau thì không nói nữa, cho dù anh
là đồ ngốc thì cũng hiểu được.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 276: Sai một ly đi một dặm (14) “Thẩm Xuân Hinh!“ Anh tức giận rồi.Anh tóm lấy tay tôi, lực mạnh đến dọangười: “Em coi chuyện ly hôn thành thóiquen rồi phải không? Mờ miệng, đóngmiệng đều là nhắc đến hai chữ này, emthật sự coi hôn nhân là trò đùa của trẻ conđấy à?”“Là trò đùa của trẻ con đấy! PhóThắng Nam, tôi coi hôn nhân là trò đùa củatrẻ con đấy. Cho nên, xin hỏi lúc nào thìanh định ly hôn với em?”Anh khẽ nheo mắt, ánh mắt mờ mịt.Rất lâu sau, anh dùng lực vừa đủ, mờ cửaxe ra, rồi lại với một lực gần như thô bạo,ném thăng tôi vào trong xe.Tôi căn bản là không có lực để phảnkháng lại anh, bị anh ném vào trong xe,còn chưa kịp ngồi thằng người thì anh đãkhời động xe rồi.Cả quãng đường, anh phóng với tốcđộ điên cuồng, không biết đã vượt baonhiêu lần đèn đỏ, chốc lát đã đến trướccửa biệt thự.Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã kéotôi từ trong xe ra, tôi giãy dụa: “Phó ThắngNam, anh bị điên à!”Anh không lên tiếng, chỉ vác tôi lên,làm tôi xây xẩm mặt mày, đầu hướngxuống đất, bị anh lắc lư đến choáng váng.Không lâu sau, cả người tôi liền bị anhném lên trên giường, còn chưa kịp bò từtrên giường ngồi dậy thì anh đã cời áokhoác ngoài.“Phó Thắng Nam, đồ khốn nạn này!”Trong lòng tôi càm thấy ấm ức, tôi cắnmạnh lên bả vai của anh, sống chết khôngnhà ra, cho đến khi trong miệng xộc lênmùi máu tanh, tôi mới buông ra.Căn bản là tôi chẳng thể làm gì được anh.Tôi không vùng vẫy nữa, mờ trừng haimắt, không hề động đậy mà nhìn anh.Không thể ly hôn với anh, lại không thoátkhỏi được anh, tôi có chút tuyệt vọng.Dưỡng như nhận thấy tôi không cònvùng vẫy nữa, anh ngừng lại động tác, đôimắt đen láy nhìn vào tôi, bốn mắt nhìnnhau.Anh mím môi, ánh mắt có chút lạnh:“Hận anh sao?”Tôi mím môi, chẳng còn hứng thú nóichuyện với anh.“Thâm Xuân Hinh, đừng hận anh.Chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù,không nên như thế này” Giọng anh trầmthấp, hơi thờ nặng nề.Tôi mím môi, hơi cắn răng, cố nhịn cơnđau.Giày vò một lúc lâu, cuối cùng anh đãngừng lại, ôm lấy tôi từ phía sau: “Trờ vềnhà ở đi, được không?”Anh lên tiếng, trong giọng nói mangtheo chút mệt mỏi.Tôi không muốn nói chuyện với anh,lựa chọn im lặng. Không lâu sau, John gọiđiện tới.Tôi nhận cuộc gọi: “Tôi đang ở chungcư Sơn Thủy!”Gần như ngay lập tức, John phản ứnglại, hơi dừng lại, nói: “Tuệ Minh khóc dữquá, tôi đã dỗ con bé đi ngủ trước rồi.Tôi đáp lại một câu, cậu ta nói: “Cậunghỉ ngơi đi!”Sau khi cúp điện thoại, Phó ThắngNam kéo tôi dính vào trong lòng anh: “TuệMinh?”“Phó Thắng Nam, em mệt lắm rồi.Chúng ta chia tay đi!” Tôi nói, giọng điệuvô cùng bình tĩnh: “Em thừa nhận tôi rấtyêu anh, cũng rất quan tâm anh. Nhưngđiều này không có nghĩa là em thật sựbằng lòng cứ tiếp tục dây dưa thế này vớianh mãi. Anh đã hủy hoại toàn bộ nhữngkỳ vọng tốt đẹp của em đối với hôn nhân.Em không trách anh. Bởi vì trong cuộc hônnhân này, bản thân em cũng chưa làm tốt,cho nên chúng ta coi như là đã công bằng rồi:Cơ thể anh có chút cứng lại, tôi cảmnhận được. Không đợi anh lên tiếng, tôi nóitiếp: “Lúc lấy anh, em nghĩ anh cái gì cũngtốt, là chàng bạch mã hoàng tử trong giấcmơ của mỗi một người con gái, em lấy anhlà phúc ba đời của em. Cho nên em rấttrân trọng phần tình nghĩa vợ chồng này.Bất kể khi đó, rốt cuộc anh và Mạc HạnhNguyên đã gây ra chuyện thế nào, emcũng đều có thề chấp nhận. Em chỉ nghĩem ở lâu bên cạnh anh thì anh có thể nhìnthấy điểm tốt của em, đương nhiên cũngsẽ không đối xử với em như vậy nữa.Nhưng đã ba năm rồi.”“Phải, hiện giờ quả thật anh khônglạnh nhạt với em nữa. Nhưng Phó ThắngNam, chúng ta cùng suy nghĩ thật kỹ càngxem, anh không lạnh nhạt với em nữa,nhưng cách thức của anh so với lạnh nhạtthì còn đáng sợ hơn. Em mệt lắm rồi. Giờem nghĩ đến anh là trong đầu toàn là ýnghĩ muốn trốn đi. Chút tình yêu mà emdành cho anh đó, căn bản không đủ đểống đỡ cho em tiếp được nữa. Cho nên,xin lỗi anh.”Không khí tràn ngập sự lạnh nhạt, anhkhông lên tiếng, chỉ là sự im lặng kéo dài.Rất lâu sau, anh lên tiếng, giọng nóitrầm thấp, kiểm chế: “Em muốn anh thếnào thì mới có thể ð lại?”Tôi lập tức sững người, đột nhiênkhông biết nên mở miệng thế nào.Thấy tôi lặng im không nói, anh táchngười tôi ra, để tôi và anh mặt đối mặt:“Thẩm Xuân Hinh, anh đang rất cố gắngđể tiếp tục cuộc hôn nhân này. Em nói choanh biết, em muốn gì?”Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút mệt,nhắm mắt lại, không muốn nói nữa.Đúng vậy, hình như vấn đề là ở chỗtôi, về mặt tinh thần đã xuất hiện vấn đề.Tôi không cách nào nói cho anh biết rốtcuộc tôi làm sao. Nhưng mỗi lần chúng tôiđều sẽ vì chút chuyện cỏn con, mà cuốicùng sẽ gây đến sức cùng lực kiệt.Tôi biết ly hôn không phải là cách giảiquyết vấn đề, nhưng quả thật tôi khôngnghĩ ra cách gì có thể giải quyết vấn đềđược nữa.“Phó Thắng Nam, em…“Anh biết. Sau này em muốn làm gì chỉcần nói cho anh biết là được. Chuyện củanhà họ Cố, em có thể tiếp tục lo, nhưngđừng để bản thân lún sâu vào trong đó làđược. Những chuyện khác, em muốn làmthế nào đều được. Thầm Xuân Hinh, ở lạiđi, chúng ta sống cùng nhau thật tốt, đượckhông?”Từ trước đến nay, tôi không hề biếtanh có thể nói chuyện với tôi bình tĩnh nhưvậy, trong giọng nói còn mang theo sựthỉnh cầu và thỏa hiệp.Dường như ngay từ lúc bắt đầu, điềumà chúng tôi muốn đã không giống nhau,tôi thì muốn trốn đi, còn anh thì chỉ muốngiải quyết vấn đề.Tôi không trả lời, nhắm mắt lại, khóchịu quá. Cả một đêm này, tôi ngủ khôngngon lắm, có lẽ là bởi vì trong lòng cóchuyện, cũng có lẽ là vì sự mù mờ của bảnthân tôi.Ngày hôm sau.Tôi tự mình tỉnh lại, mờ mắt, một lúclâu mới nhìn thấy Phó Thắng Nam ở bêncạnh đang nhìn tôi, khuôn mặt mang theonét cười.Tôi hơi ngần người: “Sao vậy?”Anh cụp mắt xuống, ánh mắt mờ mịt:“Muốn rồi?”Tôi có chút không hiểu gì cả.Đột nhiên tôi nghĩ ra, tối qua tôi đãuống thuốc Bắc, dường như có liên quantới thuốc Bắc.Ngần ngơ trong chốc lát, tôi liền ngồidậy, đi vào nhà vệ sinh. Bác sĩ nói tự mìnhxoa bóp, kết hợp với thuốc, thử tự mìnhnặn một chút xem có thể đạt được hiệuquả kích thích tiết sữa không.Mở vòi hoa sen, tắm rửa sạch sẽ mộtchút, tôi liền tự mình thử mấy lần. Nhưngdù sao cũng chưa từng làm, cuối cùngkhông nặn ra gì cả, ngược lại còn đaumuốn chết.Lúc Phó Thắng Nam đi vào, vừa haytôi đang nặn đến có chút sụp đồ. Độtnhiên anh đi vào, làm tôi sợ đến suýt thìngã ra.Nhìn thấy động tác kỳ lạ của tôi, anhngần ra khoảng mấy giây, nhíu mày: “Emđang làm gì vậy?”Tôi có thể nói thằng với anh, tôi đangkích thích tiết sữa sao?Kéo lấy khăn tắm, tôi quấn chặt ngườilại, nhìn anh, nói: “Không có gì. Tôi đangtăm, rửa nó một chút.”Cái cớ này… Tệ quá!Đương nhiên là Phó Thắng Nam sẽkhông tin, cản lại đường đi của tôi, ánh mắthờ hững: “Em nói, hay là để anh đi hỏiJohn”Tôi…“Tuệ Minh là con của Vũ Linh. Do sinhnon nên không có sữa, sức khỏe của conbé không tốt, cho nên… Tôi nói rất nhanh,lời phía sau thì không nói nữa, cho dù anhlà đồ ngốc thì cũng hiểu được.