Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 306

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 306: Rốt cuộc ai mới là con gái của nhà họ Mạc (3) Lâm Hạnh Nguyên cũng từ trên lầutheo xuống, nhìn tôi mà cười lạnh: “Biểucảm trên mặt chị bây giờ là sao? Thế nào?Anh Thắng Nam đã nói cho chị biết rồi hả,thấy thế nào, có phải cảm thấy mình rấtgiống một con ngốc, bị người khác tùy ýđùa bốn hay không?”Tôi nhìn cô ta, trong đầu cứ ong ong,không suy nghĩ được gì, không phản biệnđược gì.Còn cô ta có vẻ rất thích thú với tìnhtrạng hiện tại của tôi, tiếp tục cười lạnh nói:“Đứa trẻ kia thật đáng thương, thế mà lại bịbà ngoại mình tự tay hại chết, sao, conmình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảmxúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùngchút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:“Cô nói cái gì?”Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc nàysao? Thật ra cô mới là con gái ruột củaLâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đãđem hộp đàn hương mà bà ngoại để lạicho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nóinhững thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấylà người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi vàcô.”“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũngnhư cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảmxúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùngchút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:“Cô nói cái gì?”Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc nàysao? Thật ra cô mới là con gái ruột củaLâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đãđem hộp đàn hương mà bà ngoại để lạicho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nóinhững thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấylà người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi vàcỗ.“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũngnhư cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,nếu anh ấy thực yêu cô thì tại sao lại phảidùng trăm phương ngàn kế đề đưa tôi đếnnhà họ Mạc, khiến tôi trở thành thiên kimtiêu thư, được sống trong nhung lụa, màcô, lại phải sống trong thâm sơn cùng cốcđể sinh ra một đứa con hoang chứ?”Thân thể tôi như lục bình không nơinương tựa, tôi lùi lại mấy bước như từ chốisự thật tàn khốc này nhưng lại phát hiệnbản thân đã chẳng còn sức nữa, tôi cứ thếgục ngã, ngồi trên mặt đất, anh mắt vôthần nhìn hư vô như nhìn vào bóng tối đenđặc của đời mình.Vậy ra, con tôi chết, Vũ Linh cũngchết, bản thân tôi suýt chút nữa cũng theohọ, tất cả những chuyện này đều là tínhtoán của Phó Thắng Nam sao?“Tại sao?” Tôi mờ miệng hỏi, nhưngcâu hỏi này tôi không biết nên hỏi ai? Sốphận sao? Mạc Hạnh Nguyên sao? HayPhó Thắng Nam?Mạc Hạnh Nguyên cười lạnh: “Tại sao?Cô cảm thấy là tại sao? Bởi vì anh ấykhông yêu cô, trong lòng anh ấy, tôi mới làngười anh ấy muốn bảo vệ cả đời, anh ấyluôn muốn tôi được hường một cuộc sốngtốt đẹp nhất, một cuộc đời khiến ai nhìnvào cũng phải ganh tị, những lý do này cònchưa đủ sao?”Tôi nhìn cô ta, muốn nói nhưng lạikhông biết nói gì, một câu cũng không thốtra được, nhưng, ai mà ngờ được, lúc này tôilại có thể bật cười, dù nó còn khó nhìn hơncả khóc, dù lòng như đang nát bấy.“Vậy ra, thứ tình yêu đó là giả dối, tấtcả là già dối, ha ha.”Mạc Hạnh Nguyên nhìn tôi thê thảmtrên đất, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khoái trá“Đúng, tất cả chỉ là giả dối.”Cửa bệnh viện, kẻ ra người vào, ai điqua cũng quăng tới ánh mắt khó hiểu khinhìn tôi thê thảm ngồi đó.ba Mạc Hạnh Nguyên cúi người ngôi đôidiện với tôi, ánh mắt cô ta lộ vẻ u ám. Cô takề sát tai tôi, thấp giọng nói: “Cô nghĩ rằnganh ấy không biết chuyện đứa bé sao?Anh ấy biết, biết từ lâu rồi, chỉ là anh ấy vờnhư không biết thôi! Đứa bé đó từ khi hìnhthành đã bị anh ấy sắp xếp xong xuôi rồi,nó không phải bị mẹ ruột cô hại chết, màbị chết ngạt bởi mấy viên thuốc Trịnh TuấnAnh đưa cô! Thẩm Xuân Hinh, người đànông bên cạnh cô đáng sợ hơn cô tưởngnhiều.”Trong miệng tôi tràn ngập vị tanh ngọtcủa máu, dạ dày bỗng cuộn lên…“Hộc!”Một ngụm máu đỏ tươi tuôn trào khỏimiệng.Thấy bộ dạng tôi như vậy, Mạc HạnhNguyên càng thêm vui sướng: “Cô thua rồi,thua hoàn toàn, thua ngay từ giây phút đầuCô ta đứng dậy, từ cao nhìn xuống tôithảm bại trên đất, như một kẻ chiến thắng,cô ta ngạo nghễ quay người rời đi.Khi Phó Thắng Nam tới, tôi vẫn chậtvật ngồi trên đất, xung quanh bê bết đầymáu tươi. Tôi vẫn chưa tiếp nhận nổi cúsốc này, trong đầu chỉ toàn một màu trắng,như một cuốn sách rỗng tuếch, thứ cảmgiác duy nhất tôi cảm nhận được là sự đauđớn, đau từ tim, truyền khắp ngũ tạng, lantới từng đầu ngón tay.“Xuân Hinh, em xảy ra chuyện gìvậy?” Anh ta mỡ miệng, giơ tay đỡ lấy tôi.Bốp!Một cái tát này, tôi dùng hết sức lựcvào đó, thù hận lẫn đau thương, tất cảtrong đó. Nhưng, dường như những thứ đóđối với anh ta lại chằng hề gì.Thân thể cao lớn nhưng thon gọn củangười đàn ông bỗng sững lại, con mắt củaanh ta dân trở nên đen đặc, anh ta kìmxuống cơn giận, mờ miệng hỏi: “Xảy rachuyện gì?”Tôi nhìn anh, bỗng nhiên trong lòngcảm thấy gương mặt này thật đáng ghét.“Cút! ”Anh nhíu mày, mặc kệ tôi cảm thấythế nào mà ôm ngang tôi lên rồi đưa tôiquay trờ lại bệnh viện.Đo đạc, kiểm tra…Sau khi làm xong một loạt các kiểmtra về tình trạng cơ thể, tôi ngồi trêngiường bệnh, anh mắt trống rỗng nhìn vàomàn hình TV đen ngòm treo đối diệngiường bệnh, đè thấp giọng nói: “PhóThắng Nam, chúng ta ly hôn thôi.Ly hôn, có lẽ sẽ là sự lựa chọn tốt nhấthiện tại.Anh ta nhìn về phía tôi, cơn tức giậnvân luôn bị kìm nén giờ lại như bị một mồilửa châm lên. Anh nhíu mày, nói bằnggiọng trầm mà lạnh băng: “Thẩm XuânHinh, em biết mình đang nói gì không?”Tôi rũ mắt xuống, đưa tay xoa bóp conmắt đang nhức nhối: “Tôi đã sai ngay từđầu rồi, nếu như đã sai, tôi nghĩ mình nênsửa nó lại khi còn kịp. Chúng ta ly hôn đi,sau đó để tất thảy quay lại từ điểm nó bắtđầu!”“Ha!” Anh cười lạnh: “Cái gì sai? Cái gìgọi là sai ngay từ đầu, Xuân Hinh, em đangđưa ra lời phán tử hình cho tôi sao?”Tôi ngước mắt nhìn anh, tâm trạng đãkhông còn bất kì chút xao động nào, “Thứcủa nhà họ Phó, kể cả phần tài sản anhchuyển cho tôi một phần ðở Hoa Vũ, mộtphần tôi cũng không động vào. Nhà, tôicũng sẽ rời đi mà không lấy bất cứ thứ gìcả, tất cả những thứ đó coi như là trả ơnanh bây lâu nay đã giúp đỡ, chăm sóc tôi.”Anh rũ mi, che đi đôi mắt dần trở nênđáng sợ, môi mỏng khẽ rung mà nở nụcười lạnh mang theo cơn tức giận đè nén:“Vì sao?”Vì sao?Tôi cười nhạt nhẽo, đi một quãngđường dài và khó khăn như vậy, cũng trảiqua rất nhiều thứ hình như đã khiến trái timtôi nguội lạnh rất nhiều, tôi đè nén mọi thứmình trải qua lại trong lòng, từng chút từngchút đợi nó mục rỗng và để thời gian thudọn tất thảy.“Tôi lấy anh cũng đã ba năm, từ khi tôibước chân vào nhà họ Phó tới giờ tôi vẫnluôn biết rõ rằng, Mạc Hạnh Nguyên làngười có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối vớianh. Từ khi bắt đầu tôi đã chuẩn bị sẵn bịsẵn tâm lý cho mình, tôi biết rồi sẽ có mộtngày anh sẽ vì cô ấy mà ly hôn với tôi, chonên, làm luôn lúc này đi, tôi có thể hiểumà.”Tôi nhìn thằng vào con ngươi đennhánh, thâm u tựa đáy vực của anh, tôi khẽnhếch mép nhưng cuối cùng lại không cócách nào để tươi cười nổi: “Anh khôngchăm sóc tôi, thậm chí còn chẳng yêu tôi,không, là do tôi không đủ tốt, không thểkhiến anh yêu tôi, vậy nên tôi không tráchanh, nhưng mà Phó Thắng Nam, anhkhông thể lợi dụng sự sỉ ngốc của tôi màdối gạt, tồn thương tôi, đúng, tôi yêu anh,nhưng anh không thể vì thế mà giãm đạplên tự tôn của tôi, càng không thể vì cuộcđời của Mạc Hạnh Nguyên mà khiến tôi vàcon trai anh trờ thành lót đường cho cô ta.”Con mắt anh trở nên vô cùng thâmtrầm, anh mờ miệng hỏi: “Mạc HạnhNguyên đã nói gì với em?”Tôi mím môi, hai tay siết chặt khiếnmóng gắm vào da thịt, có người nói đauđớn về thề xác làm bớt đau đớn trong tim.“Cái gì cần phải nói cô ta đều nói rồi.Thật ra, từ bé đến lớn tôi chưa từng muốntìm lại cha mẹ ruột của mình. Nếu anhmuốn cho Mạc Hạnh Nguyên có một cuộcsống trong nhung trong lụa mà đề cô tachiếm lấy thân phận, cuộc đời của tôi thìchắc có lẽ tôi sẽ không khó chịu đâu,nhưng anh cần gì phải đem tôi kéo vào bàntính đó. Lúc trước tôi cũng đã từng nói rồi,chỉ cần anh nói một tiếng ly hôn thôi thì tôisẽ tự nguyện mang theo con mình rồi đi,như vậy thì tôi và con vẫn có thề sống rấttốt, khi đó anh và Mạc Hạnh Nguyên cóthể thỏa thích tài nguyên của nhà họ Mạcmà nâng giá trị của chính mình lên càngcao.”“Xuân Hinh.. Anh khẽ gọi, con mắtđen nhuốm màu ưu phiền, giọng nói cũngchờ nặng tâm tình.Tôi không đề ý tới, hít sâu một hơi tiếptục nói: “Nhưng vì sao anh phải làm nhưvậy chứ, anh khiến cuộc sống của tôithành một mớ hỗn độn, khiến tôi trải quacái cảnh sinh ly tử biệt, còn khiến nhữngngười xung quanh tôi cũng bị liên lụy, saucùng anh vẫn không chịu tha cho tôi, rốtcuộc tôi đã làm sai điều gì? Đã đắc tội gìvới mấy người mà để anh căm hận tôi,khiến anh phải giam lỏng tôi bên cạnh anhđể giày vò, tra tấn chứ?”“Anh… Giọng anh có hơi nghẹn ngào.Sau cùng anh ta vẫn không thề nói gì,tôi thờ dài, thật muốn cười to một tiếngnhưng không tài nào cười nổi.“Giấy ly hôn tôi sẽ chuẩn bị để gửi choanh, xem như anh tôn trọng tôi một lần điđược không, tôi xin anh, buông tha tôi đi!”Mắt anh hắn đây tia máu, anh chămchú nhìn tôi, dưới con ngươi đen láy làsóng ngầm dữ dội.Tôi nhắm mắt chọn không nhìn anhnữa, rồi thờ dài nói: “Anh đi đi!”Bà ngoài từng nói với cô, cả đời ngườirất ngắn, có người mơ mơ hồ hồ mà sốngcho hết quãng thời gian đó, cũng có ngườicố gắng hết mình đi hết quãng đường đósao cho ý nghĩa, chỉ cần trong lòng thanhthản, tim thấy hạnh phúc thì sống ra saocũng được.Nhưng với tôi, đã sống nhiều nămphiêu dạt, không rõ mình nên đi về đâunhiều năm như vậy rồi, nếu như hôm naytôi muốn sống những ngày sau một cáchhết mình thì phải thay đổi, mà cú chuyểnmình này có lẽ sẽ lấy đi nửa mạng sốngcủa tôi.

Chương 306: Rốt cuộc ai mới là con gái của nhà họ Mạc (3)

 

Lâm Hạnh Nguyên cũng từ trên lầu

theo xuống, nhìn tôi mà cười lạnh: “Biểu

cảm trên mặt chị bây giờ là sao? Thế nào?

Anh Thắng Nam đã nói cho chị biết rồi hả,

thấy thế nào, có phải cảm thấy mình rất

giống một con ngốc, bị người khác tùy ý

đùa bốn hay không?”

Tôi nhìn cô ta, trong đầu cứ ong ong,

không suy nghĩ được gì, không phản biện

được gì.

Còn cô ta có vẻ rất thích thú với tình

trạng hiện tại của tôi, tiếp tục cười lạnh nói:

“Đứa trẻ kia thật đáng thương, thế mà lại bị

bà ngoại mình tự tay hại chết, sao, con

mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảm

xúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”

Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùng

chút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:

“Cô nói cái gì?”

Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?

Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc này

sao? Thật ra cô mới là con gái ruột của

Lâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đã

đem hộp đàn hương mà bà ngoại để lại

cho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nói

những thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấy

là người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi và

cô.”

“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũng

như cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.

Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,

mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảm

xúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”

Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùng

chút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:

“Cô nói cái gì?”

Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?

Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc này

sao? Thật ra cô mới là con gái ruột của

Lâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đã

đem hộp đàn hương mà bà ngoại để lại

cho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nói

những thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấy

là người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi và

cỗ.

“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũng

như cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.

Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,

nếu anh ấy thực yêu cô thì tại sao lại phải

dùng trăm phương ngàn kế đề đưa tôi đến

nhà họ Mạc, khiến tôi trở thành thiên kim

tiêu thư, được sống trong nhung lụa, mà

cô, lại phải sống trong thâm sơn cùng cốc

để sinh ra một đứa con hoang chứ?”

Thân thể tôi như lục bình không nơi

nương tựa, tôi lùi lại mấy bước như từ chối

sự thật tàn khốc này nhưng lại phát hiện

bản thân đã chẳng còn sức nữa, tôi cứ thế

gục ngã, ngồi trên mặt đất, anh mắt vô

thần nhìn hư vô như nhìn vào bóng tối đen

đặc của đời mình.

Vậy ra, con tôi chết, Vũ Linh cũng

chết, bản thân tôi suýt chút nữa cũng theo

họ, tất cả những chuyện này đều là tính

toán của Phó Thắng Nam sao?

“Tại sao?” Tôi mờ miệng hỏi, nhưng

câu hỏi này tôi không biết nên hỏi ai? Số

phận sao? Mạc Hạnh Nguyên sao? Hay

Phó Thắng Nam?

Mạc Hạnh Nguyên cười lạnh: “Tại sao?

Cô cảm thấy là tại sao? Bởi vì anh ấy

không yêu cô, trong lòng anh ấy, tôi mới là

người anh ấy muốn bảo vệ cả đời, anh ấy

luôn muốn tôi được hường một cuộc sống

tốt đẹp nhất, một cuộc đời khiến ai nhìn

vào cũng phải ganh tị, những lý do này còn

chưa đủ sao?”

Tôi nhìn cô ta, muốn nói nhưng lại

không biết nói gì, một câu cũng không thốt

ra được, nhưng, ai mà ngờ được, lúc này tôi

lại có thể bật cười, dù nó còn khó nhìn hơn

cả khóc, dù lòng như đang nát bấy.

“Vậy ra, thứ tình yêu đó là giả dối, tất

cả là già dối, ha ha.”

Mạc Hạnh Nguyên nhìn tôi thê thảm

trên đất, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khoái trá

“Đúng, tất cả chỉ là giả dối.”

Cửa bệnh viện, kẻ ra người vào, ai đi

qua cũng quăng tới ánh mắt khó hiểu khi

nhìn tôi thê thảm ngồi đó.

ba Mạc Hạnh Nguyên cúi người ngôi đôi

diện với tôi, ánh mắt cô ta lộ vẻ u ám. Cô ta

kề sát tai tôi, thấp giọng nói: “Cô nghĩ rằng

anh ấy không biết chuyện đứa bé sao?

Anh ấy biết, biết từ lâu rồi, chỉ là anh ấy vờ

như không biết thôi! Đứa bé đó từ khi hình

thành đã bị anh ấy sắp xếp xong xuôi rồi,

nó không phải bị mẹ ruột cô hại chết, mà

bị chết ngạt bởi mấy viên thuốc Trịnh Tuấn

Anh đưa cô! Thẩm Xuân Hinh, người đàn

ông bên cạnh cô đáng sợ hơn cô tưởng

nhiều.”

Trong miệng tôi tràn ngập vị tanh ngọt

của máu, dạ dày bỗng cuộn lên…

“Hộc!”

Một ngụm máu đỏ tươi tuôn trào khỏi

miệng.

Thấy bộ dạng tôi như vậy, Mạc Hạnh

Nguyên càng thêm vui sướng: “Cô thua rồi,

thua hoàn toàn, thua ngay từ giây phút đầu

Cô ta đứng dậy, từ cao nhìn xuống tôi

thảm bại trên đất, như một kẻ chiến thắng,

cô ta ngạo nghễ quay người rời đi.

Khi Phó Thắng Nam tới, tôi vẫn chật

vật ngồi trên đất, xung quanh bê bết đầy

máu tươi. Tôi vẫn chưa tiếp nhận nổi cú

sốc này, trong đầu chỉ toàn một màu trắng,

như một cuốn sách rỗng tuếch, thứ cảm

giác duy nhất tôi cảm nhận được là sự đau

đớn, đau từ tim, truyền khắp ngũ tạng, lan

tới từng đầu ngón tay.

“Xuân Hinh, em xảy ra chuyện gì

vậy?” Anh ta mỡ miệng, giơ tay đỡ lấy tôi.

Bốp!

Một cái tát này, tôi dùng hết sức lực

vào đó, thù hận lẫn đau thương, tất cả

trong đó. Nhưng, dường như những thứ đó

đối với anh ta lại chằng hề gì.

Thân thể cao lớn nhưng thon gọn của

người đàn ông bỗng sững lại, con mắt của

anh ta dân trở nên đen đặc, anh ta kìm

xuống cơn giận, mờ miệng hỏi: “Xảy ra

chuyện gì?”

Tôi nhìn anh, bỗng nhiên trong lòng

cảm thấy gương mặt này thật đáng ghét.

“Cút! ”

Anh nhíu mày, mặc kệ tôi cảm thấy

thế nào mà ôm ngang tôi lên rồi đưa tôi

quay trờ lại bệnh viện.

Đo đạc, kiểm tra…

Sau khi làm xong một loạt các kiểm

tra về tình trạng cơ thể, tôi ngồi trên

giường bệnh, anh mắt trống rỗng nhìn vào

màn hình TV đen ngòm treo đối diện

giường bệnh, đè thấp giọng nói: “Phó

Thắng Nam, chúng ta ly hôn thôi.

Ly hôn, có lẽ sẽ là sự lựa chọn tốt nhất

hiện tại.

Anh ta nhìn về phía tôi, cơn tức giận

vân luôn bị kìm nén giờ lại như bị một mồi

lửa châm lên. Anh nhíu mày, nói bằng

giọng trầm mà lạnh băng: “Thẩm Xuân

Hinh, em biết mình đang nói gì không?”

Tôi rũ mắt xuống, đưa tay xoa bóp con

mắt đang nhức nhối: “Tôi đã sai ngay từ

đầu rồi, nếu như đã sai, tôi nghĩ mình nên

sửa nó lại khi còn kịp. Chúng ta ly hôn đi,

sau đó để tất thảy quay lại từ điểm nó bắt

đầu!”

“Ha!” Anh cười lạnh: “Cái gì sai? Cái gì

gọi là sai ngay từ đầu, Xuân Hinh, em đang

đưa ra lời phán tử hình cho tôi sao?”

Tôi ngước mắt nhìn anh, tâm trạng đã

không còn bất kì chút xao động nào, “Thứ

của nhà họ Phó, kể cả phần tài sản anh

chuyển cho tôi một phần ðở Hoa Vũ, một

phần tôi cũng không động vào. Nhà, tôi

cũng sẽ rời đi mà không lấy bất cứ thứ gì

cả, tất cả những thứ đó coi như là trả ơn

anh bây lâu nay đã giúp đỡ, chăm sóc tôi.”

Anh rũ mi, che đi đôi mắt dần trở nên

đáng sợ, môi mỏng khẽ rung mà nở nụ

cười lạnh mang theo cơn tức giận đè nén:

“Vì sao?”

Vì sao?

Tôi cười nhạt nhẽo, đi một quãng

đường dài và khó khăn như vậy, cũng trải

qua rất nhiều thứ hình như đã khiến trái tim

tôi nguội lạnh rất nhiều, tôi đè nén mọi thứ

mình trải qua lại trong lòng, từng chút từng

chút đợi nó mục rỗng và để thời gian thu

dọn tất thảy.

“Tôi lấy anh cũng đã ba năm, từ khi tôi

bước chân vào nhà họ Phó tới giờ tôi vẫn

luôn biết rõ rằng, Mạc Hạnh Nguyên là

người có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với

anh. Từ khi bắt đầu tôi đã chuẩn bị sẵn bị

sẵn tâm lý cho mình, tôi biết rồi sẽ có một

ngày anh sẽ vì cô ấy mà ly hôn với tôi, cho

nên, làm luôn lúc này đi, tôi có thể hiểu

mà.”

Tôi nhìn thằng vào con ngươi đen

nhánh, thâm u tựa đáy vực của anh, tôi khẽ

nhếch mép nhưng cuối cùng lại không có

cách nào để tươi cười nổi: “Anh không

chăm sóc tôi, thậm chí còn chẳng yêu tôi,

không, là do tôi không đủ tốt, không thể

khiến anh yêu tôi, vậy nên tôi không trách

anh, nhưng mà Phó Thắng Nam, anh

không thể lợi dụng sự sỉ ngốc của tôi mà

dối gạt, tồn thương tôi, đúng, tôi yêu anh,

nhưng anh không thể vì thế mà giãm đạp

lên tự tôn của tôi, càng không thể vì cuộc

đời của Mạc Hạnh Nguyên mà khiến tôi và

con trai anh trờ thành lót đường cho cô ta.”

Con mắt anh trở nên vô cùng thâm

trầm, anh mờ miệng hỏi: “Mạc Hạnh

Nguyên đã nói gì với em?”

Tôi mím môi, hai tay siết chặt khiến

móng gắm vào da thịt, có người nói đau

đớn về thề xác làm bớt đau đớn trong tim.

“Cái gì cần phải nói cô ta đều nói rồi.

Thật ra, từ bé đến lớn tôi chưa từng muốn

tìm lại cha mẹ ruột của mình. Nếu anh

muốn cho Mạc Hạnh Nguyên có một cuộc

sống trong nhung trong lụa mà đề cô ta

chiếm lấy thân phận, cuộc đời của tôi thì

chắc có lẽ tôi sẽ không khó chịu đâu,

nhưng anh cần gì phải đem tôi kéo vào bàn

tính đó. Lúc trước tôi cũng đã từng nói rồi,

chỉ cần anh nói một tiếng ly hôn thôi thì tôi

sẽ tự nguyện mang theo con mình rồi đi,

như vậy thì tôi và con vẫn có thề sống rất

tốt, khi đó anh và Mạc Hạnh Nguyên có

thể thỏa thích tài nguyên của nhà họ Mạc

mà nâng giá trị của chính mình lên càng

cao.”

“Xuân Hinh.. Anh khẽ gọi, con mắt

đen nhuốm màu ưu phiền, giọng nói cũng

chờ nặng tâm tình.

Tôi không đề ý tới, hít sâu một hơi tiếp

tục nói: “Nhưng vì sao anh phải làm như

vậy chứ, anh khiến cuộc sống của tôi

thành một mớ hỗn độn, khiến tôi trải qua

cái cảnh sinh ly tử biệt, còn khiến những

người xung quanh tôi cũng bị liên lụy, sau

cùng anh vẫn không chịu tha cho tôi, rốt

cuộc tôi đã làm sai điều gì? Đã đắc tội gì

với mấy người mà để anh căm hận tôi,

khiến anh phải giam lỏng tôi bên cạnh anh

để giày vò, tra tấn chứ?”

“Anh… Giọng anh có hơi nghẹn ngào.

Sau cùng anh ta vẫn không thề nói gì,

tôi thờ dài, thật muốn cười to một tiếng

nhưng không tài nào cười nổi.

“Giấy ly hôn tôi sẽ chuẩn bị để gửi cho

anh, xem như anh tôn trọng tôi một lần đi

được không, tôi xin anh, buông tha tôi đi!”

Mắt anh hắn đây tia máu, anh chăm

chú nhìn tôi, dưới con ngươi đen láy là

sóng ngầm dữ dội.

Tôi nhắm mắt chọn không nhìn anh

nữa, rồi thờ dài nói: “Anh đi đi!”

Bà ngoài từng nói với cô, cả đời người

rất ngắn, có người mơ mơ hồ hồ mà sống

cho hết quãng thời gian đó, cũng có người

cố gắng hết mình đi hết quãng đường đó

sao cho ý nghĩa, chỉ cần trong lòng thanh

thản, tim thấy hạnh phúc thì sống ra sao

cũng được.

Nhưng với tôi, đã sống nhiều năm

phiêu dạt, không rõ mình nên đi về đâu

nhiều năm như vậy rồi, nếu như hôm nay

tôi muốn sống những ngày sau một cách

hết mình thì phải thay đổi, mà cú chuyển

mình này có lẽ sẽ lấy đi nửa mạng sống

của tôi.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 306: Rốt cuộc ai mới là con gái của nhà họ Mạc (3) Lâm Hạnh Nguyên cũng từ trên lầutheo xuống, nhìn tôi mà cười lạnh: “Biểucảm trên mặt chị bây giờ là sao? Thế nào?Anh Thắng Nam đã nói cho chị biết rồi hả,thấy thế nào, có phải cảm thấy mình rấtgiống một con ngốc, bị người khác tùy ýđùa bốn hay không?”Tôi nhìn cô ta, trong đầu cứ ong ong,không suy nghĩ được gì, không phản biệnđược gì.Còn cô ta có vẻ rất thích thú với tìnhtrạng hiện tại của tôi, tiếp tục cười lạnh nói:“Đứa trẻ kia thật đáng thương, thế mà lại bịbà ngoại mình tự tay hại chết, sao, conmình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảmxúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùngchút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:“Cô nói cái gì?”Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc nàysao? Thật ra cô mới là con gái ruột củaLâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đãđem hộp đàn hương mà bà ngoại để lạicho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nóinhững thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấylà người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi vàcô.”“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũngnhư cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảmxúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùngchút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi:“Cô nói cái gì?”Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy?Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc nàysao? Thật ra cô mới là con gái ruột củaLâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đãđem hộp đàn hương mà bà ngoại để lạicho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nóinhững thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấylà người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi vàcỗ.“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũngnhư cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy.Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,nếu anh ấy thực yêu cô thì tại sao lại phảidùng trăm phương ngàn kế đề đưa tôi đếnnhà họ Mạc, khiến tôi trở thành thiên kimtiêu thư, được sống trong nhung lụa, màcô, lại phải sống trong thâm sơn cùng cốcđể sinh ra một đứa con hoang chứ?”Thân thể tôi như lục bình không nơinương tựa, tôi lùi lại mấy bước như từ chốisự thật tàn khốc này nhưng lại phát hiệnbản thân đã chẳng còn sức nữa, tôi cứ thếgục ngã, ngồi trên mặt đất, anh mắt vôthần nhìn hư vô như nhìn vào bóng tối đenđặc của đời mình.Vậy ra, con tôi chết, Vũ Linh cũngchết, bản thân tôi suýt chút nữa cũng theohọ, tất cả những chuyện này đều là tínhtoán của Phó Thắng Nam sao?“Tại sao?” Tôi mờ miệng hỏi, nhưngcâu hỏi này tôi không biết nên hỏi ai? Sốphận sao? Mạc Hạnh Nguyên sao? HayPhó Thắng Nam?Mạc Hạnh Nguyên cười lạnh: “Tại sao?Cô cảm thấy là tại sao? Bởi vì anh ấykhông yêu cô, trong lòng anh ấy, tôi mới làngười anh ấy muốn bảo vệ cả đời, anh ấyluôn muốn tôi được hường một cuộc sốngtốt đẹp nhất, một cuộc đời khiến ai nhìnvào cũng phải ganh tị, những lý do này cònchưa đủ sao?”Tôi nhìn cô ta, muốn nói nhưng lạikhông biết nói gì, một câu cũng không thốtra được, nhưng, ai mà ngờ được, lúc này tôilại có thể bật cười, dù nó còn khó nhìn hơncả khóc, dù lòng như đang nát bấy.“Vậy ra, thứ tình yêu đó là giả dối, tấtcả là già dối, ha ha.”Mạc Hạnh Nguyên nhìn tôi thê thảmtrên đất, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khoái trá“Đúng, tất cả chỉ là giả dối.”Cửa bệnh viện, kẻ ra người vào, ai điqua cũng quăng tới ánh mắt khó hiểu khinhìn tôi thê thảm ngồi đó.ba Mạc Hạnh Nguyên cúi người ngôi đôidiện với tôi, ánh mắt cô ta lộ vẻ u ám. Cô takề sát tai tôi, thấp giọng nói: “Cô nghĩ rằnganh ấy không biết chuyện đứa bé sao?Anh ấy biết, biết từ lâu rồi, chỉ là anh ấy vờnhư không biết thôi! Đứa bé đó từ khi hìnhthành đã bị anh ấy sắp xếp xong xuôi rồi,nó không phải bị mẹ ruột cô hại chết, màbị chết ngạt bởi mấy viên thuốc Trịnh TuấnAnh đưa cô! Thẩm Xuân Hinh, người đànông bên cạnh cô đáng sợ hơn cô tưởngnhiều.”Trong miệng tôi tràn ngập vị tanh ngọtcủa máu, dạ dày bỗng cuộn lên…“Hộc!”Một ngụm máu đỏ tươi tuôn trào khỏimiệng.Thấy bộ dạng tôi như vậy, Mạc HạnhNguyên càng thêm vui sướng: “Cô thua rồi,thua hoàn toàn, thua ngay từ giây phút đầuCô ta đứng dậy, từ cao nhìn xuống tôithảm bại trên đất, như một kẻ chiến thắng,cô ta ngạo nghễ quay người rời đi.Khi Phó Thắng Nam tới, tôi vẫn chậtvật ngồi trên đất, xung quanh bê bết đầymáu tươi. Tôi vẫn chưa tiếp nhận nổi cúsốc này, trong đầu chỉ toàn một màu trắng,như một cuốn sách rỗng tuếch, thứ cảmgiác duy nhất tôi cảm nhận được là sự đauđớn, đau từ tim, truyền khắp ngũ tạng, lantới từng đầu ngón tay.“Xuân Hinh, em xảy ra chuyện gìvậy?” Anh ta mỡ miệng, giơ tay đỡ lấy tôi.Bốp!Một cái tát này, tôi dùng hết sức lựcvào đó, thù hận lẫn đau thương, tất cảtrong đó. Nhưng, dường như những thứ đóđối với anh ta lại chằng hề gì.Thân thể cao lớn nhưng thon gọn củangười đàn ông bỗng sững lại, con mắt củaanh ta dân trở nên đen đặc, anh ta kìmxuống cơn giận, mờ miệng hỏi: “Xảy rachuyện gì?”Tôi nhìn anh, bỗng nhiên trong lòngcảm thấy gương mặt này thật đáng ghét.“Cút! ”Anh nhíu mày, mặc kệ tôi cảm thấythế nào mà ôm ngang tôi lên rồi đưa tôiquay trờ lại bệnh viện.Đo đạc, kiểm tra…Sau khi làm xong một loạt các kiểmtra về tình trạng cơ thể, tôi ngồi trêngiường bệnh, anh mắt trống rỗng nhìn vàomàn hình TV đen ngòm treo đối diệngiường bệnh, đè thấp giọng nói: “PhóThắng Nam, chúng ta ly hôn thôi.Ly hôn, có lẽ sẽ là sự lựa chọn tốt nhấthiện tại.Anh ta nhìn về phía tôi, cơn tức giậnvân luôn bị kìm nén giờ lại như bị một mồilửa châm lên. Anh nhíu mày, nói bằnggiọng trầm mà lạnh băng: “Thẩm XuânHinh, em biết mình đang nói gì không?”Tôi rũ mắt xuống, đưa tay xoa bóp conmắt đang nhức nhối: “Tôi đã sai ngay từđầu rồi, nếu như đã sai, tôi nghĩ mình nênsửa nó lại khi còn kịp. Chúng ta ly hôn đi,sau đó để tất thảy quay lại từ điểm nó bắtđầu!”“Ha!” Anh cười lạnh: “Cái gì sai? Cái gìgọi là sai ngay từ đầu, Xuân Hinh, em đangđưa ra lời phán tử hình cho tôi sao?”Tôi ngước mắt nhìn anh, tâm trạng đãkhông còn bất kì chút xao động nào, “Thứcủa nhà họ Phó, kể cả phần tài sản anhchuyển cho tôi một phần ðở Hoa Vũ, mộtphần tôi cũng không động vào. Nhà, tôicũng sẽ rời đi mà không lấy bất cứ thứ gìcả, tất cả những thứ đó coi như là trả ơnanh bây lâu nay đã giúp đỡ, chăm sóc tôi.”Anh rũ mi, che đi đôi mắt dần trở nênđáng sợ, môi mỏng khẽ rung mà nở nụcười lạnh mang theo cơn tức giận đè nén:“Vì sao?”Vì sao?Tôi cười nhạt nhẽo, đi một quãngđường dài và khó khăn như vậy, cũng trảiqua rất nhiều thứ hình như đã khiến trái timtôi nguội lạnh rất nhiều, tôi đè nén mọi thứmình trải qua lại trong lòng, từng chút từngchút đợi nó mục rỗng và để thời gian thudọn tất thảy.“Tôi lấy anh cũng đã ba năm, từ khi tôibước chân vào nhà họ Phó tới giờ tôi vẫnluôn biết rõ rằng, Mạc Hạnh Nguyên làngười có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối vớianh. Từ khi bắt đầu tôi đã chuẩn bị sẵn bịsẵn tâm lý cho mình, tôi biết rồi sẽ có mộtngày anh sẽ vì cô ấy mà ly hôn với tôi, chonên, làm luôn lúc này đi, tôi có thể hiểumà.”Tôi nhìn thằng vào con ngươi đennhánh, thâm u tựa đáy vực của anh, tôi khẽnhếch mép nhưng cuối cùng lại không cócách nào để tươi cười nổi: “Anh khôngchăm sóc tôi, thậm chí còn chẳng yêu tôi,không, là do tôi không đủ tốt, không thểkhiến anh yêu tôi, vậy nên tôi không tráchanh, nhưng mà Phó Thắng Nam, anhkhông thể lợi dụng sự sỉ ngốc của tôi màdối gạt, tồn thương tôi, đúng, tôi yêu anh,nhưng anh không thể vì thế mà giãm đạplên tự tôn của tôi, càng không thể vì cuộcđời của Mạc Hạnh Nguyên mà khiến tôi vàcon trai anh trờ thành lót đường cho cô ta.”Con mắt anh trở nên vô cùng thâmtrầm, anh mờ miệng hỏi: “Mạc HạnhNguyên đã nói gì với em?”Tôi mím môi, hai tay siết chặt khiếnmóng gắm vào da thịt, có người nói đauđớn về thề xác làm bớt đau đớn trong tim.“Cái gì cần phải nói cô ta đều nói rồi.Thật ra, từ bé đến lớn tôi chưa từng muốntìm lại cha mẹ ruột của mình. Nếu anhmuốn cho Mạc Hạnh Nguyên có một cuộcsống trong nhung trong lụa mà đề cô tachiếm lấy thân phận, cuộc đời của tôi thìchắc có lẽ tôi sẽ không khó chịu đâu,nhưng anh cần gì phải đem tôi kéo vào bàntính đó. Lúc trước tôi cũng đã từng nói rồi,chỉ cần anh nói một tiếng ly hôn thôi thì tôisẽ tự nguyện mang theo con mình rồi đi,như vậy thì tôi và con vẫn có thề sống rấttốt, khi đó anh và Mạc Hạnh Nguyên cóthể thỏa thích tài nguyên của nhà họ Mạcmà nâng giá trị của chính mình lên càngcao.”“Xuân Hinh.. Anh khẽ gọi, con mắtđen nhuốm màu ưu phiền, giọng nói cũngchờ nặng tâm tình.Tôi không đề ý tới, hít sâu một hơi tiếptục nói: “Nhưng vì sao anh phải làm nhưvậy chứ, anh khiến cuộc sống của tôithành một mớ hỗn độn, khiến tôi trải quacái cảnh sinh ly tử biệt, còn khiến nhữngngười xung quanh tôi cũng bị liên lụy, saucùng anh vẫn không chịu tha cho tôi, rốtcuộc tôi đã làm sai điều gì? Đã đắc tội gìvới mấy người mà để anh căm hận tôi,khiến anh phải giam lỏng tôi bên cạnh anhđể giày vò, tra tấn chứ?”“Anh… Giọng anh có hơi nghẹn ngào.Sau cùng anh ta vẫn không thề nói gì,tôi thờ dài, thật muốn cười to một tiếngnhưng không tài nào cười nổi.“Giấy ly hôn tôi sẽ chuẩn bị để gửi choanh, xem như anh tôn trọng tôi một lần điđược không, tôi xin anh, buông tha tôi đi!”Mắt anh hắn đây tia máu, anh chămchú nhìn tôi, dưới con ngươi đen láy làsóng ngầm dữ dội.Tôi nhắm mắt chọn không nhìn anhnữa, rồi thờ dài nói: “Anh đi đi!”Bà ngoài từng nói với cô, cả đời ngườirất ngắn, có người mơ mơ hồ hồ mà sốngcho hết quãng thời gian đó, cũng có ngườicố gắng hết mình đi hết quãng đường đósao cho ý nghĩa, chỉ cần trong lòng thanhthản, tim thấy hạnh phúc thì sống ra saocũng được.Nhưng với tôi, đã sống nhiều nămphiêu dạt, không rõ mình nên đi về đâunhiều năm như vậy rồi, nếu như hôm naytôi muốn sống những ngày sau một cáchhết mình thì phải thay đổi, mà cú chuyểnmình này có lẽ sẽ lấy đi nửa mạng sốngcủa tôi.

Chương 306