Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 313
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 313: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (6)Ngày tháng cứ bình yên trôi qua, đơngiản đều là cơm áo gạo tiền. Trước kia tôivẫn luôn nghĩ rằng nếu tôi có phúc phậnđược sống một đời với Phó Thắng Nam, cóthể tôi sẽ là một con người yêu gia đình,mỗi ngày đều trông coi con cái, nghiêncứu xem đồ ăn nên nấu thế nào mới ngon,làm sao chăm sóc tốt cho cơ thề của anhvà con.Cuộc đời con người có rất nhiềuchuyện không như ý, thời gian bốn năm, tôithật sự đã buông bỏ được rất nhiều thứ,nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, anh cũng có nỗikhổ riêng trong lòng, anh gạt tôi, anh làmtổn thương tôi, đều có lý do riêng của anhcả.Bởi vì quá yêu, vì vậy nên có lúc dùhận dù oán nhưng vẫn yêu, thời gian lâurồi, ngược lại sẽ trờ lại bình thường thôi.Chương Nam xử lý công việc rất lưuloát nên khi tôi quay về công ty thì lại độtnhiên trở nên rất nhàn rỗi, như thế ngượclại làm tôi hơi không quen.Đại khái cũng do nhàn rỗi nên thờigian ð công ty tán gẫu cũng nhiều hơn,trong khách sạn có người tình cảm khôngthuận lợi nên nhảy lầu tự sát.Trong công ty có người thảo luận.“Nghe nói bố mẹ của cô gái đó làquan chức cấp cao ở bắc thành, mặc dùkhông phải là trách nhiệm của khách sạnchúng ta nhưng người ta dù sao cũng xảyra chuyện ở khách sạn chúng ta, đoánừng khách sạn cũng sẽ gặp không ítphiền toái.”Bạn đang đọc tại truyen.one“Đúng vậy! Khó khăn lắm mới khời sắcđược, kết quả là lại xảy ra loại chuyện này,sợ là chúng ta phải tìm một công việc khácmất thôi.”“Đúng vậy! Nghe nói tổng công ty “tàiđại khí thô” căn bản không thèm đề ý tớithu nhập của khách sạn nhỏ này, dườngnhư người bên trên cũng không muốn tốnthời gian đi giải quyết những chuyện này,nói không chừng còn trực tiếp đóng cửakhách sạn này luôn đó”“Vậy thì chúng ta sắp thất nghiệp rồisao? Thật nóng ruột mà, không dễ dàng gìmới tìm được việc, lương bồng và đãi ngộđều rất tốt, kết quả là náo loạn một trậnthế này, tôi lại sắp mất việc rồi.”Mấy người thay ca trong khách sạnđứng tụ tập lại trước quầy lễ tân thảo luận,tôi không tự giác cũng nghe được nhiềuvài câu, nghe có vẻ như là sự thật, mộtthành phố nhỏ như Hoàng An này khôngcó công ty nào lớn cả, cơ bản là chỉ cócông trường và một vài tiệm nhỏ.Quy mô của khách sạn này cũng coinhư hơi lớn rồi, tiền công và đãi ngộ đềucao hơn những nơi khác rất nhiều, nếu bâygiờ mà đóng cửa thì phải tìm một côngviệc mới.Chỉ sợ là không tìm được công việcnào lương tháng hơn trăm triệu cả, tôikhông khỏi thờ dài. Mắt thấy làm việc hơnmột tháng sắp được nhận tiền lương, kếtquả lại xảy ra chuyện, thật xui xẻo màiChương Nam đi vào thấy mấy vàingười than thờ trước quầy lễ tân, anhkhông khỏi nhíu mày: “Các cô có thời gianoán trời trách đất thì không bằng dành thờigian đó nghĩ xem nên làm tốt công việctrước mắt thế nào đi”Mấy người đó bị anh rống một tiếngđều vội vàng tản đi.Anh ấy đi về phía tôi, thấy tôi ngầnngười trước màn hình máy tính thì mởmiệng nói: “Nghĩ gì thế? Sắp tan làm rồi, látnữa cùng đi đón Tuệ Minh và Mặc Bạchkhông?”Tôi gật đầu, rồi lại nghĩ đến lát nữacòn phải làm bảng kê khai nên lại vôi lắcđầu: “Anh giúp em đón Tuệ Minh một látvới, lát nữa em còn có chút việc, làm phiềnanh rồi.”Thấy bảng kê khai vẫn chưa làm xongtrên máy tính tôi, anh cười cười, cũngkhông nói nhiều thêm nữa liền đi ra ngoài.Anh vừa đi thì những người vừa bàntán ð trước quầy lễ tân lại thì thầm, nhưngmà lần này lại chuyền đề tài về phía tôi.Trương Hân Hân nhìn tôi, bộ dángnhìn thế nào thì cũng thấy không quáthuận mắt: “Chị Hinh, chị nói chị là dì củaBảo Khiết, xoay người một cái liền biếnthành người phụ trách hai vị trí thanh nhànnhất trong khách sạn của chúng ta, lấymột phần lương cao mà công việc lại thanhnhàn như thế, chị làm sao mà làm đượcvậy?”Trương Hân Hân cười lạnh, khinhthường nói: “Tôi thấy chị không phải làngười biết nịnh bợ, mà là biết ngủ với đànông thế nào đúng không? Tôi nghe nói phụnữ ba mươi như sài lang, xem ra quản lýChương Nam cũng không thoát khỏi ai củamột người phụ nữ lớn tuổi nhỉ? Chức vị nhờngủ mà có này, thật sự còn tốt hơn củanhững người phải nỗ lực từng bước nhưchúng tôi đây!”Tôi nhìn những người đó, nghe bọn họnói từng câu phụ nữ lớn tuổi, từng câu câudẫn đàn ông.Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổitrẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nềgì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôivừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trướcmặt Trương Hân Hân, cũng không tính làtức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:“Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôicũng lớn hơn cô bốn, năm tuổi, đề tôi nghĩkĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộdáng thế nào đây?”Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đótôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầucông tác, công tác lúc đó phức tạp hơnbây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũnggặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bảnthân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúcđó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, màkhông phải làm thế nào đề công kích cácchị ấy”Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổitrẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nềgì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôivừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trướcmặt Trương Hân Hân, cũng không tính làtức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:“Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôicũng lớn hơn cô bốn, năm tuồi, đề tôi nghĩkĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộdáng thế nào đây?”Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đótôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầucông tác, công tác lúc đó phức tạp hơnbây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũnggặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bảnthân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúcđó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, màkhông phải làm thế nào đề công kích cácchị ấy”“Bây giờ thấy cô miệng lưỡi trơn trunhư vậy, tôi đột nhiên cảm thấy giáodưỡng và học thức mà người nhà tôi đãcho tôi thật sự rất quan trọng, họ dạy tôinhìn những người ưu tú đề nỗ lực học tập,mà không phải là hạ thấp và phá hủy, côTrương, gia giáo của cô, thật sự là rất… tầmthường đó!”Lời này cũng không tính là khó nghenhưng đề cập đến gia giáo và nhân phầmthì dĩ nhiên sẽ không giống nữa.Trương Hân Hân dù sao cũng trẻ tuổi,nghe thấy lời nói chói tai như thế của tôi thìnhất thời liền bùng nồ, cô ta giơ tay chuầnbị đánh tôi.Tôi cũng phải là một ngốc bạch ngọthai mấy tuổi, tôi vươn tay ngăn động đánhxuống tác của cô ta, sau đó liền bức lêncốc nước trên bàn, tạt về phía khuôn mặtnhỏ nhắn tỉnh xảo của cô ta.“Hân này, muốn nói chuyện thì phảiuốn lưỡi bảy lần trước khi nói, lần sau phảinhớ khi nói chuyện thì phải dùng não suynghĩ trước đã.” Nói xong thì tôi cũng khôngcòn tâm trạng nào mà tiếp tục làm bảng kêkhai, trực tiếp đi ra khỏi công ty.“A a a..” Cô ta tức giận la lớn: “ThẩmXuân Hinh, đồ xấu xa nhà chị, chị chờ đócho tôi!”Sau lưng truyền tới âm thanh tan vỡcủa cô ta, tôi không đề ý, trực tiếp trờ vềnhà.Chương Nam đón Tuệ Minh về, gầnđây cô nhóc vẫn luôn thích đi theo tôi, cóthể là bởi vì chuyện bị bệnh lần trước, conbé lo lắng cho tôi nên vẫn luôn thích đitheo phía sau tôi, như sợ tôi xảy ra chuyệngì vậy.Trong lúc ăn cơm, Chương Nam độtnhiên nhìn tôi rồi nói: “Ngày mai Bắc Thànhcó một nhà đầu tư muốn tới khách sạn ở,có khả năng em phải đi ra ngoài đón tiếpmột lát, thuận tiện cũng sắp xếp hành trìnhð Hoàng An trong mấy ngày nay cho anhta luôn, khách sạn xảy ra chuyện, dựa theoý của cấp trên thì chính là sẽ để nhà đầu tưđó tiếp nhận khách sạn.”Tôi ngây người một lát, không hiều màhỏi: “Một nhà đầu tư thì tiếp nhận kháchsạn làm gì?”Anh ấy cười nhẹ: “Bên cạnh khách sạncơ bản đều là đất hoang, mục đích củanhững nhà đầu tư đó đương nhiên khôngphải là khách sạn, mà là tính toán tiến hànhquy hoạch khu đất xung quanh khách sạn,hai năm nay Hoàng An phát triển không tệnên người bên ngoài đồ tới cũng nhiều,muốn phát triển thành thành phố du lịchthì cũng chỉ là vấn đề một, hai năm màthôi”Này ngược lại thì cũng đúng, địa giớiHoàng An không lớn, nhưng bởi vì cảnhsắc thiên nhiên tuyệt đẹp, đặc biệt là mùaxuân mỗi năm, xung quanh thị trấn đều nởđầy hoa cải dầu, thị trấn ở một nơi khôngthu hút này ngược lại lại giống như bị hoahải đường vây quanh.Hơn nữa vùng lân cận thị trấn cũng cókhông ít thác nước tự nhiên và dân tộcthiểu số, bây giờ ngày càng nhiều ngườitrong thành phố lớn muốn đến một thị trấnnhỏ có hoàn cảnh tốt đẹp thế này đềdưỡng lão. Hoàng An thật sự là một sự lựachọn tốt.
Chương 313: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (6)
Ngày tháng cứ bình yên trôi qua, đơn
giản đều là cơm áo gạo tiền. Trước kia tôi
vẫn luôn nghĩ rằng nếu tôi có phúc phận
được sống một đời với Phó Thắng Nam, có
thể tôi sẽ là một con người yêu gia đình,
mỗi ngày đều trông coi con cái, nghiên
cứu xem đồ ăn nên nấu thế nào mới ngon,
làm sao chăm sóc tốt cho cơ thề của anh
và con.
Cuộc đời con người có rất nhiều
chuyện không như ý, thời gian bốn năm, tôi
thật sự đã buông bỏ được rất nhiều thứ,
nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, anh cũng có nỗi
khổ riêng trong lòng, anh gạt tôi, anh làm
tổn thương tôi, đều có lý do riêng của anh
cả.
Bởi vì quá yêu, vì vậy nên có lúc dù
hận dù oán nhưng vẫn yêu, thời gian lâu
rồi, ngược lại sẽ trờ lại bình thường thôi.
Chương Nam xử lý công việc rất lưu
loát nên khi tôi quay về công ty thì lại đột
nhiên trở nên rất nhàn rỗi, như thế ngược
lại làm tôi hơi không quen.
Đại khái cũng do nhàn rỗi nên thời
gian ð công ty tán gẫu cũng nhiều hơn,
trong khách sạn có người tình cảm không
thuận lợi nên nhảy lầu tự sát.
Trong công ty có người thảo luận.
“Nghe nói bố mẹ của cô gái đó là
quan chức cấp cao ở bắc thành, mặc dù
không phải là trách nhiệm của khách sạn
chúng ta nhưng người ta dù sao cũng xảy
ra chuyện ở khách sạn chúng ta, đoán
ừng khách sạn cũng sẽ gặp không ít
phiền toái.”
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Đúng vậy! Khó khăn lắm mới khời sắc
được, kết quả là lại xảy ra loại chuyện này,
sợ là chúng ta phải tìm một công việc khác
mất thôi.”
“Đúng vậy! Nghe nói tổng công ty “tài
đại khí thô” căn bản không thèm đề ý tới
thu nhập của khách sạn nhỏ này, dường
như người bên trên cũng không muốn tốn
thời gian đi giải quyết những chuyện này,
nói không chừng còn trực tiếp đóng cửa
khách sạn này luôn đó”
“Vậy thì chúng ta sắp thất nghiệp rồi
sao? Thật nóng ruột mà, không dễ dàng gì
mới tìm được việc, lương bồng và đãi ngộ
đều rất tốt, kết quả là náo loạn một trận
thế này, tôi lại sắp mất việc rồi.”
Mấy người thay ca trong khách sạn
đứng tụ tập lại trước quầy lễ tân thảo luận,
tôi không tự giác cũng nghe được nhiều
vài câu, nghe có vẻ như là sự thật, một
thành phố nhỏ như Hoàng An này không
có công ty nào lớn cả, cơ bản là chỉ có
công trường và một vài tiệm nhỏ.
Quy mô của khách sạn này cũng coi
như hơi lớn rồi, tiền công và đãi ngộ đều
cao hơn những nơi khác rất nhiều, nếu bây
giờ mà đóng cửa thì phải tìm một công
việc mới.
Chỉ sợ là không tìm được công việc
nào lương tháng hơn trăm triệu cả, tôi
không khỏi thờ dài. Mắt thấy làm việc hơn
một tháng sắp được nhận tiền lương, kết
quả lại xảy ra chuyện, thật xui xẻo mài
Chương Nam đi vào thấy mấy vài
người than thờ trước quầy lễ tân, anh
không khỏi nhíu mày: “Các cô có thời gian
oán trời trách đất thì không bằng dành thời
gian đó nghĩ xem nên làm tốt công việc
trước mắt thế nào đi”
Mấy người đó bị anh rống một tiếng
đều vội vàng tản đi.
Anh ấy đi về phía tôi, thấy tôi ngần
người trước màn hình máy tính thì mở
miệng nói: “Nghĩ gì thế? Sắp tan làm rồi, lát
nữa cùng đi đón Tuệ Minh và Mặc Bạch
không?”
Tôi gật đầu, rồi lại nghĩ đến lát nữa
còn phải làm bảng kê khai nên lại vôi lắc
đầu: “Anh giúp em đón Tuệ Minh một lát
với, lát nữa em còn có chút việc, làm phiền
anh rồi.”
Thấy bảng kê khai vẫn chưa làm xong
trên máy tính tôi, anh cười cười, cũng
không nói nhiều thêm nữa liền đi ra ngoài.
Anh vừa đi thì những người vừa bàn
tán ð trước quầy lễ tân lại thì thầm, nhưng
mà lần này lại chuyền đề tài về phía tôi.
Trương Hân Hân nhìn tôi, bộ dáng
nhìn thế nào thì cũng thấy không quá
thuận mắt: “Chị Hinh, chị nói chị là dì của
Bảo Khiết, xoay người một cái liền biến
thành người phụ trách hai vị trí thanh nhàn
nhất trong khách sạn của chúng ta, lấy
một phần lương cao mà công việc lại thanh
nhàn như thế, chị làm sao mà làm được
vậy?”
Trương Hân Hân cười lạnh, khinh
thường nói: “Tôi thấy chị không phải là
người biết nịnh bợ, mà là biết ngủ với đàn
ông thế nào đúng không? Tôi nghe nói phụ
nữ ba mươi như sài lang, xem ra quản lý
Chương Nam cũng không thoát khỏi ai của
một người phụ nữ lớn tuổi nhỉ? Chức vị nhờ
ngủ mà có này, thật sự còn tốt hơn của
những người phải nỗ lực từng bước như
chúng tôi đây!”
Tôi nhìn những người đó, nghe bọn họ
nói từng câu phụ nữ lớn tuổi, từng câu câu
dẫn đàn ông.
Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổi
trẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nề
gì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.
Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôi
vừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trước
mặt Trương Hân Hân, cũng không tính là
tức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:
“Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôi
cũng lớn hơn cô bốn, năm tuổi, đề tôi nghĩ
kĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộ
dáng thế nào đây?”
Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đó
tôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầu
công tác, công tác lúc đó phức tạp hơn
bây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũng
gặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bản
thân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúc
đó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, mà
không phải làm thế nào đề công kích các
chị ấy”
Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổi
trẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nề
gì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.
Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôi
vừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trước
mặt Trương Hân Hân, cũng không tính là
tức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:
“Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôi
cũng lớn hơn cô bốn, năm tuồi, đề tôi nghĩ
kĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộ
dáng thế nào đây?”
Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đó
tôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầu
công tác, công tác lúc đó phức tạp hơn
bây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũng
gặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bản
thân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúc
đó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, mà
không phải làm thế nào đề công kích các
chị ấy”
“Bây giờ thấy cô miệng lưỡi trơn tru
như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy giáo
dưỡng và học thức mà người nhà tôi đã
cho tôi thật sự rất quan trọng, họ dạy tôi
nhìn những người ưu tú đề nỗ lực học tập,
mà không phải là hạ thấp và phá hủy, cô
Trương, gia giáo của cô, thật sự là rất… tầm
thường đó!”
Lời này cũng không tính là khó nghe
nhưng đề cập đến gia giáo và nhân phầm
thì dĩ nhiên sẽ không giống nữa.
Trương Hân Hân dù sao cũng trẻ tuổi,
nghe thấy lời nói chói tai như thế của tôi thì
nhất thời liền bùng nồ, cô ta giơ tay chuần
bị đánh tôi.
Tôi cũng phải là một ngốc bạch ngọt
hai mấy tuổi, tôi vươn tay ngăn động đánh
xuống tác của cô ta, sau đó liền bức lên
cốc nước trên bàn, tạt về phía khuôn mặt
nhỏ nhắn tỉnh xảo của cô ta.
“Hân này, muốn nói chuyện thì phải
uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, lần sau phải
nhớ khi nói chuyện thì phải dùng não suy
nghĩ trước đã.” Nói xong thì tôi cũng không
còn tâm trạng nào mà tiếp tục làm bảng kê
khai, trực tiếp đi ra khỏi công ty.
“A a a..” Cô ta tức giận la lớn: “Thẩm
Xuân Hinh, đồ xấu xa nhà chị, chị chờ đó
cho tôi!”
Sau lưng truyền tới âm thanh tan vỡ
của cô ta, tôi không đề ý, trực tiếp trờ về
nhà.
Chương Nam đón Tuệ Minh về, gần
đây cô nhóc vẫn luôn thích đi theo tôi, có
thể là bởi vì chuyện bị bệnh lần trước, con
bé lo lắng cho tôi nên vẫn luôn thích đi
theo phía sau tôi, như sợ tôi xảy ra chuyện
gì vậy.
Trong lúc ăn cơm, Chương Nam đột
nhiên nhìn tôi rồi nói: “Ngày mai Bắc Thành
có một nhà đầu tư muốn tới khách sạn ở,
có khả năng em phải đi ra ngoài đón tiếp
một lát, thuận tiện cũng sắp xếp hành trình
ð Hoàng An trong mấy ngày nay cho anh
ta luôn, khách sạn xảy ra chuyện, dựa theo
ý của cấp trên thì chính là sẽ để nhà đầu tư
đó tiếp nhận khách sạn.”
Tôi ngây người một lát, không hiều mà
hỏi: “Một nhà đầu tư thì tiếp nhận khách
sạn làm gì?”
Anh ấy cười nhẹ: “Bên cạnh khách sạn
cơ bản đều là đất hoang, mục đích của
những nhà đầu tư đó đương nhiên không
phải là khách sạn, mà là tính toán tiến hành
quy hoạch khu đất xung quanh khách sạn,
hai năm nay Hoàng An phát triển không tệ
nên người bên ngoài đồ tới cũng nhiều,
muốn phát triển thành thành phố du lịch
thì cũng chỉ là vấn đề một, hai năm mà
thôi”
Này ngược lại thì cũng đúng, địa giới
Hoàng An không lớn, nhưng bởi vì cảnh
sắc thiên nhiên tuyệt đẹp, đặc biệt là mùa
xuân mỗi năm, xung quanh thị trấn đều nở
đầy hoa cải dầu, thị trấn ở một nơi không
thu hút này ngược lại lại giống như bị hoa
hải đường vây quanh.
Hơn nữa vùng lân cận thị trấn cũng có
không ít thác nước tự nhiên và dân tộc
thiểu số, bây giờ ngày càng nhiều người
trong thành phố lớn muốn đến một thị trấn
nhỏ có hoàn cảnh tốt đẹp thế này đề
dưỡng lão. Hoàng An thật sự là một sự lựa
chọn tốt.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 313: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (6)Ngày tháng cứ bình yên trôi qua, đơngiản đều là cơm áo gạo tiền. Trước kia tôivẫn luôn nghĩ rằng nếu tôi có phúc phậnđược sống một đời với Phó Thắng Nam, cóthể tôi sẽ là một con người yêu gia đình,mỗi ngày đều trông coi con cái, nghiêncứu xem đồ ăn nên nấu thế nào mới ngon,làm sao chăm sóc tốt cho cơ thề của anhvà con.Cuộc đời con người có rất nhiềuchuyện không như ý, thời gian bốn năm, tôithật sự đã buông bỏ được rất nhiều thứ,nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, anh cũng có nỗikhổ riêng trong lòng, anh gạt tôi, anh làmtổn thương tôi, đều có lý do riêng của anhcả.Bởi vì quá yêu, vì vậy nên có lúc dùhận dù oán nhưng vẫn yêu, thời gian lâurồi, ngược lại sẽ trờ lại bình thường thôi.Chương Nam xử lý công việc rất lưuloát nên khi tôi quay về công ty thì lại độtnhiên trở nên rất nhàn rỗi, như thế ngượclại làm tôi hơi không quen.Đại khái cũng do nhàn rỗi nên thờigian ð công ty tán gẫu cũng nhiều hơn,trong khách sạn có người tình cảm khôngthuận lợi nên nhảy lầu tự sát.Trong công ty có người thảo luận.“Nghe nói bố mẹ của cô gái đó làquan chức cấp cao ở bắc thành, mặc dùkhông phải là trách nhiệm của khách sạnchúng ta nhưng người ta dù sao cũng xảyra chuyện ở khách sạn chúng ta, đoánừng khách sạn cũng sẽ gặp không ítphiền toái.”Bạn đang đọc tại truyen.one“Đúng vậy! Khó khăn lắm mới khời sắcđược, kết quả là lại xảy ra loại chuyện này,sợ là chúng ta phải tìm một công việc khácmất thôi.”“Đúng vậy! Nghe nói tổng công ty “tàiđại khí thô” căn bản không thèm đề ý tớithu nhập của khách sạn nhỏ này, dườngnhư người bên trên cũng không muốn tốnthời gian đi giải quyết những chuyện này,nói không chừng còn trực tiếp đóng cửakhách sạn này luôn đó”“Vậy thì chúng ta sắp thất nghiệp rồisao? Thật nóng ruột mà, không dễ dàng gìmới tìm được việc, lương bồng và đãi ngộđều rất tốt, kết quả là náo loạn một trậnthế này, tôi lại sắp mất việc rồi.”Mấy người thay ca trong khách sạnđứng tụ tập lại trước quầy lễ tân thảo luận,tôi không tự giác cũng nghe được nhiềuvài câu, nghe có vẻ như là sự thật, mộtthành phố nhỏ như Hoàng An này khôngcó công ty nào lớn cả, cơ bản là chỉ cócông trường và một vài tiệm nhỏ.Quy mô của khách sạn này cũng coinhư hơi lớn rồi, tiền công và đãi ngộ đềucao hơn những nơi khác rất nhiều, nếu bâygiờ mà đóng cửa thì phải tìm một côngviệc mới.Chỉ sợ là không tìm được công việcnào lương tháng hơn trăm triệu cả, tôikhông khỏi thờ dài. Mắt thấy làm việc hơnmột tháng sắp được nhận tiền lương, kếtquả lại xảy ra chuyện, thật xui xẻo màiChương Nam đi vào thấy mấy vàingười than thờ trước quầy lễ tân, anhkhông khỏi nhíu mày: “Các cô có thời gianoán trời trách đất thì không bằng dành thờigian đó nghĩ xem nên làm tốt công việctrước mắt thế nào đi”Mấy người đó bị anh rống một tiếngđều vội vàng tản đi.Anh ấy đi về phía tôi, thấy tôi ngầnngười trước màn hình máy tính thì mởmiệng nói: “Nghĩ gì thế? Sắp tan làm rồi, látnữa cùng đi đón Tuệ Minh và Mặc Bạchkhông?”Tôi gật đầu, rồi lại nghĩ đến lát nữacòn phải làm bảng kê khai nên lại vôi lắcđầu: “Anh giúp em đón Tuệ Minh một látvới, lát nữa em còn có chút việc, làm phiềnanh rồi.”Thấy bảng kê khai vẫn chưa làm xongtrên máy tính tôi, anh cười cười, cũngkhông nói nhiều thêm nữa liền đi ra ngoài.Anh vừa đi thì những người vừa bàntán ð trước quầy lễ tân lại thì thầm, nhưngmà lần này lại chuyền đề tài về phía tôi.Trương Hân Hân nhìn tôi, bộ dángnhìn thế nào thì cũng thấy không quáthuận mắt: “Chị Hinh, chị nói chị là dì củaBảo Khiết, xoay người một cái liền biếnthành người phụ trách hai vị trí thanh nhànnhất trong khách sạn của chúng ta, lấymột phần lương cao mà công việc lại thanhnhàn như thế, chị làm sao mà làm đượcvậy?”Trương Hân Hân cười lạnh, khinhthường nói: “Tôi thấy chị không phải làngười biết nịnh bợ, mà là biết ngủ với đànông thế nào đúng không? Tôi nghe nói phụnữ ba mươi như sài lang, xem ra quản lýChương Nam cũng không thoát khỏi ai củamột người phụ nữ lớn tuổi nhỉ? Chức vị nhờngủ mà có này, thật sự còn tốt hơn củanhững người phải nỗ lực từng bước nhưchúng tôi đây!”Tôi nhìn những người đó, nghe bọn họnói từng câu phụ nữ lớn tuổi, từng câu câudẫn đàn ông.Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổitrẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nềgì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôivừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trướcmặt Trương Hân Hân, cũng không tính làtức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:“Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôicũng lớn hơn cô bốn, năm tuổi, đề tôi nghĩkĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộdáng thế nào đây?”Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đótôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầucông tác, công tác lúc đó phức tạp hơnbây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũnggặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bảnthân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúcđó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, màkhông phải làm thế nào đề công kích cácchị ấy”Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổitrẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nềgì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôivừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trướcmặt Trương Hân Hân, cũng không tính làtức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:“Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôicũng lớn hơn cô bốn, năm tuồi, đề tôi nghĩkĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộdáng thế nào đây?”Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đótôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầucông tác, công tác lúc đó phức tạp hơnbây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũnggặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bảnthân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúcđó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, màkhông phải làm thế nào đề công kích cácchị ấy”“Bây giờ thấy cô miệng lưỡi trơn trunhư vậy, tôi đột nhiên cảm thấy giáodưỡng và học thức mà người nhà tôi đãcho tôi thật sự rất quan trọng, họ dạy tôinhìn những người ưu tú đề nỗ lực học tập,mà không phải là hạ thấp và phá hủy, côTrương, gia giáo của cô, thật sự là rất… tầmthường đó!”Lời này cũng không tính là khó nghenhưng đề cập đến gia giáo và nhân phầmthì dĩ nhiên sẽ không giống nữa.Trương Hân Hân dù sao cũng trẻ tuổi,nghe thấy lời nói chói tai như thế của tôi thìnhất thời liền bùng nồ, cô ta giơ tay chuầnbị đánh tôi.Tôi cũng phải là một ngốc bạch ngọthai mấy tuổi, tôi vươn tay ngăn động đánhxuống tác của cô ta, sau đó liền bức lêncốc nước trên bàn, tạt về phía khuôn mặtnhỏ nhắn tỉnh xảo của cô ta.“Hân này, muốn nói chuyện thì phảiuốn lưỡi bảy lần trước khi nói, lần sau phảinhớ khi nói chuyện thì phải dùng não suynghĩ trước đã.” Nói xong thì tôi cũng khôngcòn tâm trạng nào mà tiếp tục làm bảng kêkhai, trực tiếp đi ra khỏi công ty.“A a a..” Cô ta tức giận la lớn: “ThẩmXuân Hinh, đồ xấu xa nhà chị, chị chờ đócho tôi!”Sau lưng truyền tới âm thanh tan vỡcủa cô ta, tôi không đề ý, trực tiếp trờ vềnhà.Chương Nam đón Tuệ Minh về, gầnđây cô nhóc vẫn luôn thích đi theo tôi, cóthể là bởi vì chuyện bị bệnh lần trước, conbé lo lắng cho tôi nên vẫn luôn thích đitheo phía sau tôi, như sợ tôi xảy ra chuyệngì vậy.Trong lúc ăn cơm, Chương Nam độtnhiên nhìn tôi rồi nói: “Ngày mai Bắc Thànhcó một nhà đầu tư muốn tới khách sạn ở,có khả năng em phải đi ra ngoài đón tiếpmột lát, thuận tiện cũng sắp xếp hành trìnhð Hoàng An trong mấy ngày nay cho anhta luôn, khách sạn xảy ra chuyện, dựa theoý của cấp trên thì chính là sẽ để nhà đầu tưđó tiếp nhận khách sạn.”Tôi ngây người một lát, không hiều màhỏi: “Một nhà đầu tư thì tiếp nhận kháchsạn làm gì?”Anh ấy cười nhẹ: “Bên cạnh khách sạncơ bản đều là đất hoang, mục đích củanhững nhà đầu tư đó đương nhiên khôngphải là khách sạn, mà là tính toán tiến hànhquy hoạch khu đất xung quanh khách sạn,hai năm nay Hoàng An phát triển không tệnên người bên ngoài đồ tới cũng nhiều,muốn phát triển thành thành phố du lịchthì cũng chỉ là vấn đề một, hai năm màthôi”Này ngược lại thì cũng đúng, địa giớiHoàng An không lớn, nhưng bởi vì cảnhsắc thiên nhiên tuyệt đẹp, đặc biệt là mùaxuân mỗi năm, xung quanh thị trấn đều nởđầy hoa cải dầu, thị trấn ở một nơi khôngthu hút này ngược lại lại giống như bị hoahải đường vây quanh.Hơn nữa vùng lân cận thị trấn cũng cókhông ít thác nước tự nhiên và dân tộcthiểu số, bây giờ ngày càng nhiều ngườitrong thành phố lớn muốn đến một thị trấnnhỏ có hoàn cảnh tốt đẹp thế này đềdưỡng lão. Hoàng An thật sự là một sự lựachọn tốt.