Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 316

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 316: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (3) Hai đứa trẻ vừa đi vừa tranh luận đi vềphía sau vườn.Tôi hết cách lắc đầu, bất giác cườinhẹ, trước đây cứ luôn lo lắng một mìnhtrải qua bốn mùa sẽ cô đơn lắm, bây giờtrông cô bé và Mặc Bạch sống bên nhaucũng khá giống anh em ruột rồi, tôi cũngcoi như được yên tâm.Thu ánh mắt lại, cảm nhận được hơinóng hầm hập nhìn về phía mình, tôi khôngkiểm được quay đầu, thấy đôi mắt đen láycủa Phó Thắng Nam nhìn tôi chằm chằm,ánh mắt thâm sâu phức tạp.Tôi ngơ ra một lúc, vô thức nói: “Tổnggiám đốc Phó, anh nghỉ ngơi chút đi, tôiđến nhà bếp xem có gì có thể giúp không.”Cổ tay bị anh kéo lấy, giọng anh trầmthấp không rõ vui buồn nói: “Mấy năm nay,em sống có tốt không?”Lòng tôi có chút khựng lại, nhìn anh,ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt, bốnnăm nay là bốn năm mà tôi sống bình annhất.”Trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng,cười tự giễu: “Đúng nhì, trông em đều rấtồn cả mà.”Tôi gật đầu nhẹ, cũng không tìm đượcquá nhiều chủ đề đề nói chuyện với anh ấy,mờ lời nói: “Anh ngồi ở đây chút đi, tôi quabên ấy giúp đỡ xem thế nào.”“Chỉ làm bạn thôi, có được không?”Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau,xăm cùng cam chịu: “Bốn năm rồi, anhđã dùng đủ mọi cách để làm tê liệt bảnthân mình, nhưng con người là thế đấy,càng muốn quên thì nỗi nhớ càng sâuđậm, càng khó xoá mờ.”Tôi than thờ, không biết phải an ủi anhthế nào, quay đầu nhìn anh nói: “Tổnggiám đốc Phó, ai rồi cũng phải học đượccách mờ lòng, tôi ở đây thật sự rất tốt, ởbên cạnh anh tôi sẽ oán hận, sẽ sụp đồ.Trông có vẻ như ở Giang Thành và thủ đôtôi có rất nhiều người thân và bạn bè,nhưng tôi lại rất đau khổ, tôi không cócách nào đề mờ lòng với những gì trongquá khứ, Hoàng An là nơi trái tim tôi thuộcvề, ở đây, tôi có thể sống như cách bảnthân mình muốn sống, tổng giám đốcNam, hy vọng anh có thề hiều cho tôi.”Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng lạnh phứctạp, nỗi đau khổ khó che giấu hiện lên, mộtlúc lâu sau, anh mở lời, gật đầu, trầm trọngnhả ra một chữ: “Được!”Anh quay người rời đi, tôi thở dài thannhẹ, khó khăn trong đời người thực chấtchỉ là lúc bắt đầu không thề qua nổi cửa ảicủa chính mình.Vào phòng bếp, Chương Nam đangrửa rau, thấy tôi bước vào, anh hơi sữngngười: “Em nói chuyện với tổng giám đốcNam đi, ở đây đề anh lo cho.”Tôi cười nhẹ: “Em có thề giúp anh rửarau.Anh lắc đầu, ánh mắt rơi vào mắt cáchân tôi: “Hình như lại sưng rồi, đi nghỉngơi đi!”Không lay chuyền được anh, tôi lại trờvề lại sân vườn, trông thấy Trần Văn Nghĩa,anh ta vẫn lạnh lùng như xưa, đôi mắt đenláy nhìn tôi, sống lưng thằng như bút.“Trợ lý Nghĩa, có chuyện gì sao?”Anh đưa túi ni lông cho tôi, mở lời nói:“Tổng giám đốc Phó bảo tôi đưa cho cô,dùng đề bôi vết thương do bị trật.”Tôi gật đầu, nhận lấy: “Thay tôi nóicảm ơn anh ấy một tiếng!”Anh gật đầu, hơi nhếch môi: “Mợ chủ,tổng giám đốc Phó vẫn luôn đợi cô, bốnnăm, anh ấy biết chỉ cần anh ấy muốn tìmthì sẽ có thể tìm cô dễ như trờ bàn tay,nhưng anh ấy sợ, sợ cô vẫn luôn oán hậnanh ấy, đầy anh ấy ra, cho nên anh ấy đangđợi, đợi cô mở lòng, đợi cô trở về.”Tôi cười nhạt, không đến nỗi khó chịu,khẽ mờ lời, bình tĩnh nói: “Cảm ơn tổnggiám đốc Phó đã giúp tôi, phiền anhkhuyên anh ấy, nói rằng mỗi người đều cócon đường riêng mà mình muốn đi, khôngcần phải níu kéo quá khứ.”Thấy tôi nói vậy, anh ta định mờ lời nóigì đó nữa nhưng cuối cùng cũng không nóichữ nào, sau khi thở dài nhẹ, anh rời khỏi.Hôm sau.Vết thương trên mắt cá chân đã đỡhơn nhiều, sau khi đưa Tuệ Minh đi, tôi dichuyền đến khách sạn.Thấy người chặn tôi trước cửa làTrương Hân Hân, sau lưng cô ta còn có haingười đàn ông lực lưỡng.Tôi không nhịn được mà nhíu mày,lạnh lùng nhìn cô ta, có chút ý giận đè nén.“Thẩm Xuân Hinh, nếu bây giờ chị quỳxuống xin lỗi tôi, tôi có thề suy nghĩ về việcbỏ qua chuyện trước đây chị làm bỏng tôi,đề cô ở lại khách sạn kiếm miếng ăn, nếukhông…”“Nêu không thì sao?” Tôi mở lời, giọnglạnh nhạt.Cô ta hừ lạnh: “Nếu không chị đừngtrách tôi không cho con gái cưng của chịcó kết quả tốt, khiến những việc chị làm…mọi người đều biết cả…”Tôi nhíu mày, tuồi trẻ vốn dĩ là khoảngthời gian vui vẻ đẹp đế, nhưng khi nhìn côta, tôi vô thức cảm thấy đôi lúc tuổi trẻ thậtsự khá khiến người khác ghét bỏ.Ánh mắt rơi vào người đàn ông saulưng cô ta, tôi mờ lời nói: “Cô có thề thửxem cô có bản lĩnh này không.”Cô ta thẹn quá hóa giận, nhìn haingười đàn ông sau lưng: “Anh họ, các anhnghe chưa? Đưa chị ta đi cho em, chơichết chị ta cho em, ai bảo chị ta kiêu ngạothế chứ”Ö nơi phố huyện bé như lòng bàn taynày, quả thật, có chút năng lực chính làđạo vua, người có tiền không nhiều, dùcho có là người có tiền cũng không đề tâmnhững người ở đây.Trương Hân Hân ngang ngược mộtphần cũng vì cha cô ta sống ở đây lâunăm, cũng được xem là địa đầu xà rồi.Thấy hai người đàn ông đến cạnh tôi,tôi không kiểm được nhíu mày, giọng điệulại xuống: “Trương Hân Hân, trước khi đắctội người khác cô không điều tra chút à?”Cô ta cười lạnh: “Điều tra à, chị tườngmình là cái thá gì mà đáng đề tôi điều tra.”Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho số ThầmQuang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương HânHân nói: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, địa vị củacha cô bị cô làm cho mất cả rồi, có thề nóilà cô đáng đời.”Sắc mặt vô ta không được tốt cholắm, tức đến nồi nói ngay với hai người đànông: “Chơi chết cô ta cho em.”Cuộc gọi trên tay tôi kết nối được,giọng Thẩm Quang nhẹ nhàng trầm đi:“Thẩm Xuân Hinh, có chuyện gì sao?”Cầm điện thoại, môi tôi nhếch lên, mờlời nói: “Chú ba, chủ tịch huyện Hoàng AnTrương Đức Nghị ức hiếp người dân, tiềnbên trên phát xuống để cứu dân nghèogần như không phần nào không bị ông tađể vào túi, chú cho người đến điều traxeml”Thầm Quang ừm một tiếng, mờ lời nói:“Bây gið con có sao không?”“Không sao, họ không dám làm gì conđâu!”Ông ừm một tiếng, mờ lời nói: “Tối chúqua, bảo vệ mình là được rồi, nhữngchuyện khác cứ đợi chú xử lý.”Tôi gật đầu, cúp điện thoại.Trương Hân Hân khựng lại vài giây,ngay sau đó cười lạnh, châm chọc nói:“Thầm Xuân Hinh, chẳng phải chị chỉ làmột người mẹ đơn thân sa sút thôi sao, cốià vờ tiểu thư nhà giàu trước mặt tôi làm gì?”Nhìn hai người đàn ông lực lưỡng, cômờ lời: “Hai anh đưa chị ta đến nơi khi hocò gáy tiếp đãi chu đáo cho em, chơi chếtchị ta cũng không sao, em gánh hậu quả.”Hai người đàn ông vẫn được xem là lýtrí, có chút lưỡng lự nhìn tôi, nhìn tôi mộtlát rồi nói: “Cô họ gì?”Tôi nhướn mày: “Thầm Xuân Hinh,Trương Hân Hân không nói với anh tôi têngì sao?”Hai người đàn ông ngơ ra, nhìn nhaunói: “Bên trên hình như có một người tênThầm Quang, lần trước cậu đến thành phốhọp có từng gặp, bảo là lại lên chức rồi.”Trương Hân Hân không quan tâm:“Hai người nghĩ nhiều rồi, chị ta ở HoàngAn bốn năm rồi, nếu thật có người chốnglưng thì cũng không đến nỗi ở đây cả bốnmà cũng chẳng có ai đến thăm mẹcon họ đâu.”“Ha!” Có tiếng cười lạnh truyền đến,giọng điệu lạnh lùng châm biếm: “Chưathấy quan tài chưa đồ lệ.”Trần Văn Nghĩa từ khách sạn bước ranói câu này, theo bên cạnh anh là PhóThắng Nam, ánh mắt người đàn ông thầmthấp lạnh lùng, mang theo vài phần ý lạnhthăm thằm.Trương Hân Hân ngớ ra, vội vàng nhìnvề phía Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩanói: “Tổng giám đốc Phó, trợ lý Trần!”Phó Thắng Nam vốn không thèm liếcnhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt nhìn về phíatôi, nhẹ nhàng hạ mắt xuống, mờ lời nói:“Vết thương đố chưa?”Tôi qât đầu, không mờ lời.

Chương 316: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (3)

 

Hai đứa trẻ vừa đi vừa tranh luận đi về

phía sau vườn.

Tôi hết cách lắc đầu, bất giác cười

nhẹ, trước đây cứ luôn lo lắng một mình

trải qua bốn mùa sẽ cô đơn lắm, bây giờ

trông cô bé và Mặc Bạch sống bên nhau

cũng khá giống anh em ruột rồi, tôi cũng

coi như được yên tâm.

Thu ánh mắt lại, cảm nhận được hơi

nóng hầm hập nhìn về phía mình, tôi không

kiểm được quay đầu, thấy đôi mắt đen láy

của Phó Thắng Nam nhìn tôi chằm chằm,

ánh mắt thâm sâu phức tạp.

Tôi ngơ ra một lúc, vô thức nói: “Tổng

giám đốc Phó, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi

đến nhà bếp xem có gì có thể giúp không.”

Cổ tay bị anh kéo lấy, giọng anh trầm

thấp không rõ vui buồn nói: “Mấy năm nay,

em sống có tốt không?”

Lòng tôi có chút khựng lại, nhìn anh,

ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt, bốn

năm nay là bốn năm mà tôi sống bình an

nhất.”

Trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng,

cười tự giễu: “Đúng nhì, trông em đều rất

ồn cả mà.”

Tôi gật đầu nhẹ, cũng không tìm được

quá nhiều chủ đề đề nói chuyện với anh ấy,

mờ lời nói: “Anh ngồi ở đây chút đi, tôi qua

bên ấy giúp đỡ xem thế nào.”

“Chỉ làm bạn thôi, có được không?”

Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau,

xăm cùng cam chịu: “Bốn năm rồi, anh

đã dùng đủ mọi cách để làm tê liệt bản

thân mình, nhưng con người là thế đấy,

càng muốn quên thì nỗi nhớ càng sâu

đậm, càng khó xoá mờ.”

Tôi than thờ, không biết phải an ủi anh

thế nào, quay đầu nhìn anh nói: “Tổng

giám đốc Phó, ai rồi cũng phải học được

cách mờ lòng, tôi ở đây thật sự rất tốt, ở

bên cạnh anh tôi sẽ oán hận, sẽ sụp đồ.

Trông có vẻ như ở Giang Thành và thủ đô

tôi có rất nhiều người thân và bạn bè,

nhưng tôi lại rất đau khổ, tôi không có

cách nào đề mờ lòng với những gì trong

quá khứ, Hoàng An là nơi trái tim tôi thuộc

về, ở đây, tôi có thể sống như cách bản

thân mình muốn sống, tổng giám đốc

Nam, hy vọng anh có thề hiều cho tôi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng lạnh phức

tạp, nỗi đau khổ khó che giấu hiện lên, một

lúc lâu sau, anh mở lời, gật đầu, trầm trọng

nhả ra một chữ: “Được!”

Anh quay người rời đi, tôi thở dài than

nhẹ, khó khăn trong đời người thực chất

chỉ là lúc bắt đầu không thề qua nổi cửa ải

của chính mình.

Vào phòng bếp, Chương Nam đang

rửa rau, thấy tôi bước vào, anh hơi sững

người: “Em nói chuyện với tổng giám đốc

Nam đi, ở đây đề anh lo cho.”

Tôi cười nhẹ: “Em có thề giúp anh rửa

rau.

Anh lắc đầu, ánh mắt rơi vào mắt cá

chân tôi: “Hình như lại sưng rồi, đi nghỉ

ngơi đi!”

Không lay chuyền được anh, tôi lại trờ

về lại sân vườn, trông thấy Trần Văn Nghĩa,

anh ta vẫn lạnh lùng như xưa, đôi mắt đen

láy nhìn tôi, sống lưng thằng như bút.

“Trợ lý Nghĩa, có chuyện gì sao?”

Anh đưa túi ni lông cho tôi, mở lời nói:

“Tổng giám đốc Phó bảo tôi đưa cho cô,

dùng đề bôi vết thương do bị trật.”

Tôi gật đầu, nhận lấy: “Thay tôi nói

cảm ơn anh ấy một tiếng!”

Anh gật đầu, hơi nhếch môi: “Mợ chủ,

tổng giám đốc Phó vẫn luôn đợi cô, bốn

năm, anh ấy biết chỉ cần anh ấy muốn tìm

thì sẽ có thể tìm cô dễ như trờ bàn tay,

nhưng anh ấy sợ, sợ cô vẫn luôn oán hận

anh ấy, đầy anh ấy ra, cho nên anh ấy đang

đợi, đợi cô mở lòng, đợi cô trở về.”

Tôi cười nhạt, không đến nỗi khó chịu,

khẽ mờ lời, bình tĩnh nói: “Cảm ơn tổng

giám đốc Phó đã giúp tôi, phiền anh

khuyên anh ấy, nói rằng mỗi người đều có

con đường riêng mà mình muốn đi, không

cần phải níu kéo quá khứ.”

Thấy tôi nói vậy, anh ta định mờ lời nói

gì đó nữa nhưng cuối cùng cũng không nói

chữ nào, sau khi thở dài nhẹ, anh rời khỏi.

Hôm sau.

Vết thương trên mắt cá chân đã đỡ

hơn nhiều, sau khi đưa Tuệ Minh đi, tôi di

chuyền đến khách sạn.

Thấy người chặn tôi trước cửa là

Trương Hân Hân, sau lưng cô ta còn có hai

người đàn ông lực lưỡng.

Tôi không nhịn được mà nhíu mày,

lạnh lùng nhìn cô ta, có chút ý giận đè nén.

“Thẩm Xuân Hinh, nếu bây giờ chị quỳ

xuống xin lỗi tôi, tôi có thề suy nghĩ về việc

bỏ qua chuyện trước đây chị làm bỏng tôi,

đề cô ở lại khách sạn kiếm miếng ăn, nếu

không…”

“Nêu không thì sao?” Tôi mở lời, giọng

lạnh nhạt.

Cô ta hừ lạnh: “Nếu không chị đừng

trách tôi không cho con gái cưng của chị

có kết quả tốt, khiến những việc chị làm…

mọi người đều biết cả…”

Tôi nhíu mày, tuồi trẻ vốn dĩ là khoảng

thời gian vui vẻ đẹp đế, nhưng khi nhìn cô

ta, tôi vô thức cảm thấy đôi lúc tuổi trẻ thật

sự khá khiến người khác ghét bỏ.

Ánh mắt rơi vào người đàn ông sau

lưng cô ta, tôi mờ lời nói: “Cô có thề thử

xem cô có bản lĩnh này không.”

Cô ta thẹn quá hóa giận, nhìn hai

người đàn ông sau lưng: “Anh họ, các anh

nghe chưa? Đưa chị ta đi cho em, chơi

chết chị ta cho em, ai bảo chị ta kiêu ngạo

thế chứ”

Ö nơi phố huyện bé như lòng bàn tay

này, quả thật, có chút năng lực chính là

đạo vua, người có tiền không nhiều, dù

cho có là người có tiền cũng không đề tâm

những người ở đây.

Trương Hân Hân ngang ngược một

phần cũng vì cha cô ta sống ở đây lâu

năm, cũng được xem là địa đầu xà rồi.

Thấy hai người đàn ông đến cạnh tôi,

tôi không kiểm được nhíu mày, giọng điệu

lại xuống: “Trương Hân Hân, trước khi đắc

tội người khác cô không điều tra chút à?”

Cô ta cười lạnh: “Điều tra à, chị tường

mình là cái thá gì mà đáng đề tôi điều tra.”

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho số Thầm

Quang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Hân

Hân nói: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, địa vị của

cha cô bị cô làm cho mất cả rồi, có thề nói

là cô đáng đời.”

Sắc mặt vô ta không được tốt cho

lắm, tức đến nồi nói ngay với hai người đàn

ông: “Chơi chết cô ta cho em.”

Cuộc gọi trên tay tôi kết nối được,

giọng Thẩm Quang nhẹ nhàng trầm đi:

“Thẩm Xuân Hinh, có chuyện gì sao?”

Cầm điện thoại, môi tôi nhếch lên, mờ

lời nói: “Chú ba, chủ tịch huyện Hoàng An

Trương Đức Nghị ức hiếp người dân, tiền

bên trên phát xuống để cứu dân nghèo

gần như không phần nào không bị ông ta

để vào túi, chú cho người đến điều tra

xeml”

Thầm Quang ừm một tiếng, mờ lời nói:

“Bây gið con có sao không?”

“Không sao, họ không dám làm gì con

đâu!”

Ông ừm một tiếng, mờ lời nói: “Tối chú

qua, bảo vệ mình là được rồi, những

chuyện khác cứ đợi chú xử lý.”

Tôi gật đầu, cúp điện thoại.

Trương Hân Hân khựng lại vài giây,

ngay sau đó cười lạnh, châm chọc nói:

“Thầm Xuân Hinh, chẳng phải chị chỉ là

một người mẹ đơn thân sa sút thôi sao, cố

ià vờ tiểu thư nhà giàu trước mặt tôi làm gì?”

Nhìn hai người đàn ông lực lưỡng, cô

mờ lời: “Hai anh đưa chị ta đến nơi khi ho

cò gáy tiếp đãi chu đáo cho em, chơi chết

chị ta cũng không sao, em gánh hậu quả.”

Hai người đàn ông vẫn được xem là lý

trí, có chút lưỡng lự nhìn tôi, nhìn tôi một

lát rồi nói: “Cô họ gì?”

Tôi nhướn mày: “Thầm Xuân Hinh,

Trương Hân Hân không nói với anh tôi tên

gì sao?”

Hai người đàn ông ngơ ra, nhìn nhau

nói: “Bên trên hình như có một người tên

Thầm Quang, lần trước cậu đến thành phố

họp có từng gặp, bảo là lại lên chức rồi.”

Trương Hân Hân không quan tâm:

“Hai người nghĩ nhiều rồi, chị ta ở Hoàng

An bốn năm rồi, nếu thật có người chống

lưng thì cũng không đến nỗi ở đây cả bốn

mà cũng chẳng có ai đến thăm mẹ

con họ đâu.”

“Ha!” Có tiếng cười lạnh truyền đến,

giọng điệu lạnh lùng châm biếm: “Chưa

thấy quan tài chưa đồ lệ.”

Trần Văn Nghĩa từ khách sạn bước ra

nói câu này, theo bên cạnh anh là Phó

Thắng Nam, ánh mắt người đàn ông thầm

thấp lạnh lùng, mang theo vài phần ý lạnh

thăm thằm.

Trương Hân Hân ngớ ra, vội vàng nhìn

về phía Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa

nói: “Tổng giám đốc Phó, trợ lý Trần!”

Phó Thắng Nam vốn không thèm liếc

nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt nhìn về phía

tôi, nhẹ nhàng hạ mắt xuống, mờ lời nói:

“Vết thương đố chưa?”

Tôi qât đầu, không mờ lời.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 316: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (3) Hai đứa trẻ vừa đi vừa tranh luận đi vềphía sau vườn.Tôi hết cách lắc đầu, bất giác cườinhẹ, trước đây cứ luôn lo lắng một mìnhtrải qua bốn mùa sẽ cô đơn lắm, bây giờtrông cô bé và Mặc Bạch sống bên nhaucũng khá giống anh em ruột rồi, tôi cũngcoi như được yên tâm.Thu ánh mắt lại, cảm nhận được hơinóng hầm hập nhìn về phía mình, tôi khôngkiểm được quay đầu, thấy đôi mắt đen láycủa Phó Thắng Nam nhìn tôi chằm chằm,ánh mắt thâm sâu phức tạp.Tôi ngơ ra một lúc, vô thức nói: “Tổnggiám đốc Phó, anh nghỉ ngơi chút đi, tôiđến nhà bếp xem có gì có thể giúp không.”Cổ tay bị anh kéo lấy, giọng anh trầmthấp không rõ vui buồn nói: “Mấy năm nay,em sống có tốt không?”Lòng tôi có chút khựng lại, nhìn anh,ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt, bốnnăm nay là bốn năm mà tôi sống bình annhất.”Trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng,cười tự giễu: “Đúng nhì, trông em đều rấtồn cả mà.”Tôi gật đầu nhẹ, cũng không tìm đượcquá nhiều chủ đề đề nói chuyện với anh ấy,mờ lời nói: “Anh ngồi ở đây chút đi, tôi quabên ấy giúp đỡ xem thế nào.”“Chỉ làm bạn thôi, có được không?”Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau,xăm cùng cam chịu: “Bốn năm rồi, anhđã dùng đủ mọi cách để làm tê liệt bảnthân mình, nhưng con người là thế đấy,càng muốn quên thì nỗi nhớ càng sâuđậm, càng khó xoá mờ.”Tôi than thờ, không biết phải an ủi anhthế nào, quay đầu nhìn anh nói: “Tổnggiám đốc Phó, ai rồi cũng phải học đượccách mờ lòng, tôi ở đây thật sự rất tốt, ởbên cạnh anh tôi sẽ oán hận, sẽ sụp đồ.Trông có vẻ như ở Giang Thành và thủ đôtôi có rất nhiều người thân và bạn bè,nhưng tôi lại rất đau khổ, tôi không cócách nào đề mờ lòng với những gì trongquá khứ, Hoàng An là nơi trái tim tôi thuộcvề, ở đây, tôi có thể sống như cách bảnthân mình muốn sống, tổng giám đốcNam, hy vọng anh có thề hiều cho tôi.”Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng lạnh phứctạp, nỗi đau khổ khó che giấu hiện lên, mộtlúc lâu sau, anh mở lời, gật đầu, trầm trọngnhả ra một chữ: “Được!”Anh quay người rời đi, tôi thở dài thannhẹ, khó khăn trong đời người thực chấtchỉ là lúc bắt đầu không thề qua nổi cửa ảicủa chính mình.Vào phòng bếp, Chương Nam đangrửa rau, thấy tôi bước vào, anh hơi sữngngười: “Em nói chuyện với tổng giám đốcNam đi, ở đây đề anh lo cho.”Tôi cười nhẹ: “Em có thề giúp anh rửarau.Anh lắc đầu, ánh mắt rơi vào mắt cáchân tôi: “Hình như lại sưng rồi, đi nghỉngơi đi!”Không lay chuyền được anh, tôi lại trờvề lại sân vườn, trông thấy Trần Văn Nghĩa,anh ta vẫn lạnh lùng như xưa, đôi mắt đenláy nhìn tôi, sống lưng thằng như bút.“Trợ lý Nghĩa, có chuyện gì sao?”Anh đưa túi ni lông cho tôi, mở lời nói:“Tổng giám đốc Phó bảo tôi đưa cho cô,dùng đề bôi vết thương do bị trật.”Tôi gật đầu, nhận lấy: “Thay tôi nóicảm ơn anh ấy một tiếng!”Anh gật đầu, hơi nhếch môi: “Mợ chủ,tổng giám đốc Phó vẫn luôn đợi cô, bốnnăm, anh ấy biết chỉ cần anh ấy muốn tìmthì sẽ có thể tìm cô dễ như trờ bàn tay,nhưng anh ấy sợ, sợ cô vẫn luôn oán hậnanh ấy, đầy anh ấy ra, cho nên anh ấy đangđợi, đợi cô mở lòng, đợi cô trở về.”Tôi cười nhạt, không đến nỗi khó chịu,khẽ mờ lời, bình tĩnh nói: “Cảm ơn tổnggiám đốc Phó đã giúp tôi, phiền anhkhuyên anh ấy, nói rằng mỗi người đều cócon đường riêng mà mình muốn đi, khôngcần phải níu kéo quá khứ.”Thấy tôi nói vậy, anh ta định mờ lời nóigì đó nữa nhưng cuối cùng cũng không nóichữ nào, sau khi thở dài nhẹ, anh rời khỏi.Hôm sau.Vết thương trên mắt cá chân đã đỡhơn nhiều, sau khi đưa Tuệ Minh đi, tôi dichuyền đến khách sạn.Thấy người chặn tôi trước cửa làTrương Hân Hân, sau lưng cô ta còn có haingười đàn ông lực lưỡng.Tôi không nhịn được mà nhíu mày,lạnh lùng nhìn cô ta, có chút ý giận đè nén.“Thẩm Xuân Hinh, nếu bây giờ chị quỳxuống xin lỗi tôi, tôi có thề suy nghĩ về việcbỏ qua chuyện trước đây chị làm bỏng tôi,đề cô ở lại khách sạn kiếm miếng ăn, nếukhông…”“Nêu không thì sao?” Tôi mở lời, giọnglạnh nhạt.Cô ta hừ lạnh: “Nếu không chị đừngtrách tôi không cho con gái cưng của chịcó kết quả tốt, khiến những việc chị làm…mọi người đều biết cả…”Tôi nhíu mày, tuồi trẻ vốn dĩ là khoảngthời gian vui vẻ đẹp đế, nhưng khi nhìn côta, tôi vô thức cảm thấy đôi lúc tuổi trẻ thậtsự khá khiến người khác ghét bỏ.Ánh mắt rơi vào người đàn ông saulưng cô ta, tôi mờ lời nói: “Cô có thề thửxem cô có bản lĩnh này không.”Cô ta thẹn quá hóa giận, nhìn haingười đàn ông sau lưng: “Anh họ, các anhnghe chưa? Đưa chị ta đi cho em, chơichết chị ta cho em, ai bảo chị ta kiêu ngạothế chứ”Ö nơi phố huyện bé như lòng bàn taynày, quả thật, có chút năng lực chính làđạo vua, người có tiền không nhiều, dùcho có là người có tiền cũng không đề tâmnhững người ở đây.Trương Hân Hân ngang ngược mộtphần cũng vì cha cô ta sống ở đây lâunăm, cũng được xem là địa đầu xà rồi.Thấy hai người đàn ông đến cạnh tôi,tôi không kiểm được nhíu mày, giọng điệulại xuống: “Trương Hân Hân, trước khi đắctội người khác cô không điều tra chút à?”Cô ta cười lạnh: “Điều tra à, chị tườngmình là cái thá gì mà đáng đề tôi điều tra.”Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho số ThầmQuang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương HânHân nói: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, địa vị củacha cô bị cô làm cho mất cả rồi, có thề nóilà cô đáng đời.”Sắc mặt vô ta không được tốt cholắm, tức đến nồi nói ngay với hai người đànông: “Chơi chết cô ta cho em.”Cuộc gọi trên tay tôi kết nối được,giọng Thẩm Quang nhẹ nhàng trầm đi:“Thẩm Xuân Hinh, có chuyện gì sao?”Cầm điện thoại, môi tôi nhếch lên, mờlời nói: “Chú ba, chủ tịch huyện Hoàng AnTrương Đức Nghị ức hiếp người dân, tiềnbên trên phát xuống để cứu dân nghèogần như không phần nào không bị ông tađể vào túi, chú cho người đến điều traxeml”Thầm Quang ừm một tiếng, mờ lời nói:“Bây gið con có sao không?”“Không sao, họ không dám làm gì conđâu!”Ông ừm một tiếng, mờ lời nói: “Tối chúqua, bảo vệ mình là được rồi, nhữngchuyện khác cứ đợi chú xử lý.”Tôi gật đầu, cúp điện thoại.Trương Hân Hân khựng lại vài giây,ngay sau đó cười lạnh, châm chọc nói:“Thầm Xuân Hinh, chẳng phải chị chỉ làmột người mẹ đơn thân sa sút thôi sao, cốià vờ tiểu thư nhà giàu trước mặt tôi làm gì?”Nhìn hai người đàn ông lực lưỡng, cômờ lời: “Hai anh đưa chị ta đến nơi khi hocò gáy tiếp đãi chu đáo cho em, chơi chếtchị ta cũng không sao, em gánh hậu quả.”Hai người đàn ông vẫn được xem là lýtrí, có chút lưỡng lự nhìn tôi, nhìn tôi mộtlát rồi nói: “Cô họ gì?”Tôi nhướn mày: “Thầm Xuân Hinh,Trương Hân Hân không nói với anh tôi têngì sao?”Hai người đàn ông ngơ ra, nhìn nhaunói: “Bên trên hình như có một người tênThầm Quang, lần trước cậu đến thành phốhọp có từng gặp, bảo là lại lên chức rồi.”Trương Hân Hân không quan tâm:“Hai người nghĩ nhiều rồi, chị ta ở HoàngAn bốn năm rồi, nếu thật có người chốnglưng thì cũng không đến nỗi ở đây cả bốnmà cũng chẳng có ai đến thăm mẹcon họ đâu.”“Ha!” Có tiếng cười lạnh truyền đến,giọng điệu lạnh lùng châm biếm: “Chưathấy quan tài chưa đồ lệ.”Trần Văn Nghĩa từ khách sạn bước ranói câu này, theo bên cạnh anh là PhóThắng Nam, ánh mắt người đàn ông thầmthấp lạnh lùng, mang theo vài phần ý lạnhthăm thằm.Trương Hân Hân ngớ ra, vội vàng nhìnvề phía Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩanói: “Tổng giám đốc Phó, trợ lý Trần!”Phó Thắng Nam vốn không thèm liếcnhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt nhìn về phíatôi, nhẹ nhàng hạ mắt xuống, mờ lời nói:“Vết thương đố chưa?”Tôi qât đầu, không mờ lời.

Chương 316