Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 325
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 325: Gặp lại người cũ (5) Tôi cười: “Anh đến Hoàng An có việcsao?”“Thăm eml” Anh ta nói với ánh mắtthẳng thắn: “Chú ba nói em đang ð HoàngAn, nên anh mới đến.”Tôi gật đầu mà không nói gì cả.Tính ra anh ta cũng đã hơn 30 tuổi rồi,thời gian trôi thật nhanh.“Em định khi nào quay lại thủ đô?”Anh ta nói mà không cần suy nghĩ trước.Tôi hơi sửng sốt, rồi cười nói: “Emkhông định về lại.”Anh ta cau mày: “Tương lai của TuệMinh tính sao đây? Con bé rõ ràng có thểđược tiếp cận với môi trường giáo dục tốthơn, sao em lại không muốn?”Thời tiết có chút khô nóng, tôi đưa taynhéo nhéo lông mày, có chút cáu kỉnh:“Thầm Minh Thành, chúng ta chỉ ăn cơmthôi không được sao?”Bạn đang đọc tại truyen.oneChuyện sau này thì đề sau này từ từrồi bàn, tương lai còn dài lắm, giờ nói hếtrồi thì sau này còn nói gì đây?Anh ta im lặng, không ăn mà chỉ nhìntôi ăn, một thói quen rất kỳ lạ.Ngày bọn họ chưa tới Hoàng An, tôikhông nỡ đến ăn ð một nhà hàng đắt tiền,bởi thật sự rất tốn kém, lương một thángcủa tôi thì hạn chế, thật sự không đủ để tôitiêu dùng hàng ngày.Ra khỏi nhà hàng, tôi nhìn lên mặt trờinóng hổi trên bầu trời, thành thật mà nói,mùa hè ở Hoàng An rất nóng, khiến ngườikhác rất dễ cáu kỉnh.“Để anh đưa em về nhé?”Anh ta nói, như thể đang hỏi ý kiếncủa tôi, tôi nghiêng mặt nhìn anh ta: “Anhcó muốn đi gặp Tuệ Minh không?”Anh ta liền sửng sốt, có phần kinhngạc: “Có thể sao?”“Anh là cậu của con bé mà, sao lạikhông được chứ?”Anh ta mỉm cười, cố gắng kìm nénniềm vui.Trường học.Trong bốn năm kể từ khi tôi đếnHoàng An, Tuệ Minh chưa từng gặp ThầmMinh Thành, nhưng vì mấy ngày nay ngườilạ cứ lần lượt xuất hiện nên dường như conbé cũng đã quen rồi.Lên xe, tôi và Tuệ Minh ngồi ở ghếSau, con bé ngước nhìn tôi, rồi nhìn về phíaghế lái và mím môi: “Mẹ, chú cũng là bạncủa mẹ phải không?”Tôi gật đầu: “Tuệ Minh, anh ấy là cậucủa con đấy, sau này con phải gọi là cậuchứ không phải chú đâu nhé.“Cậu?” Tuệ Minh sửng sốt.Thẩm Minh Thành nghĩ rằng con béđang gọi anh ta, nên quay đầu lại, trênkhuôn mặt đầy niềm vui và cảm xúc khôngthể tà được bằng lời.“Nhìn đường!” Nhìn thấy phía trước cómột chiếc xe đang lao tới, tôi giật mình toátmồ hôi lạnh.May mà Thẩm Minh Thành phản ứngnhanh, đánh tay lái đề tránh va chạm.Anh ta đậu chiếc xe vào một bênđường, rồi quay ra sau nhìn tôi và TuệMinh, anh ta nhìn Tuệ Minh với một khuônmặt đẹp trai và có chút mong đợi, rồi nói:“Tuệ Minh, con gọi lại một tiếng cậu lầnnữa đi.”Con…Tuệ Minh ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhẹnhàng cất tiếng: “Cậu!Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻvui mừng, rồi nhìn tôi với vẻ vô cùng thíchthú nói: “Xuân Hinh, em nghe gì không?Con bé gọi anh là cậu!”Tôi gật đầu, nhưng tôi có thể hiểu anhta rất rõ, anh ta cũng là một người cảmthấy cô đơn trong lòng giống như tôi thôi,có thề sống cả đời đề tìm kiếm thứ thuộcvề mình.Một tiếng gọi cậu của Tuệ Minh khiếnanh ta rất vui mừng và ấm áp.Anh ta rất hạnh phúc, nhưng cảm xúclại lẫn lộn, cảm xúc lẫn lộn ấy không phải làvì tôi mà là vì người khác.Sau khi đưa tôi và Tuệ Minh trở về,ánh mắt anh ta dường như vẫn dõi theoTuệ Minh, với vẻ sâu thằm và xa xăm.Anh ta có chuyện gì sao!Mỗi lần về nhà là Tuệ Minh rất thích rasân sau để hái hoa quả, Tuệ Minh vừa đi,tôi liền nhìn anh ta nói: “Có chuyện gì cầnem giúp sao?”Anh ta liền tỉnh táo lại, sửng sốt, ánhmắt có chút xa xăm: “Xuân Hinh, nếu nhưem mang thai, nhưng cha đứa bé lại muốnphá cái thai đó đi, thì em sẽ làm thế nào?”Tôi nhìn anh ta, mắt tôi hơi nheo lại:“Đứa bé vốn là con của anh rồi nên khôngcó lý do gì mà không muốn cả, Thẩm MinhThành, đừng phụ lòng mà khiến ngườikhác thất vọng.”Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt cóchút bối rối: “Anh không nói đứa nhỏ là củaanh”Tôi mỉm cười: “Khi anh nhìn Tuệ Minh,chắc hẳn anh đang nghĩ rằng nếu đứa trẻđó được sinh ra, thì sau này cũng sẽ dễthương như Tuệ Minh, có phải vậy không?Anh ta mím môi ú ớ, có chút khó chịungồi lên chiếc ghế mây đan.Anh ta lấy hai tay ôm đầu, dường nhưcó vẻ rất lúng túng.Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta,không khỏi an ủi: “Bất kể như thế nào, đãlà con của anh, thì anh không có lý do gìđể vứt bỏ đứa nhỏ mà không quản cả,huống chỉ dù không muốn đứa bé, thìThẩm Minh Thành, anh cũng đừng khiếnbản thân phải hối hận.”Anh đột ngột đứng dậy, có chút sữngsỡ nhìn tôi, sau đó nói: “Anh sẽ về thủ đômột chuyến, vài ngày nữa anh sẽ lại đếnthăm em.”Và rồi anh ta rời đi.Nhìn anh ta bước đi xa, tôi không khỏimỉm cười, con người ta rồi sẽ chữa lànhđược vết thương trong lòng thôi, có lẽ đó làvì cuộc đời luôn đầy màu sắc, nhưng cũngcó lẽ là vì một đứa trẻ.Tuệ Minh bước ra, trong tay còn khệnệ ôm quả dưa hấu, thấy Thẩm MinhThành không có ở đó, thì con bé liền nhìnmột vòng rồi nói: “Mẹ, cậu đâu rồi?”Tôi cầm lấy quả dưa hấu của con béđặt qua một bên: “Cậu về rồi.”Nhìn quả dưa hấu con bé hái về, tôikhông khỏi thờ dài: “Tuệ Minh, dưa hấunày nếu không ăn hết sẽ bị hư mất.Con bé cụp mắt xuống: “Con tườngcậu sẽ ở đây nên con mới hái nó.”Tôi sửng sốt, rồi ngồi trên ghế mâyđan mà ôm con bé vào lòng, vuốt mái tóccon bé và nói: “Tuệ Minh, con có muốnđến sống ở thành phố của ông ngoại vàcậu không?”Con bé nghiêng nghiêng đầu, suynghĩ một hồi, rồi lại nhìn tôi nói: “Mặc Bạchcũng đi chứ?“Ừm..!”Tôi ngần người ra một chút, nghĩ mộthồi rồi nói: “Không đi, bạn ấy còn phải ởcùng cha bạn ấy nữa.”““Ô!” Con bé có chút mất hứng: “Nếunhư con đi rồi thì Mặc Bạch sẽ không cóbạn nữa.”Suy nghĩ một hồi, con bé nhìn tôi vànói: “Mẹ ơi, có phải con sẽ đến sống vớiông ngoại và cậu thì con sẽ có chakhông?”Tôi sững sð trong giây lát, trong lòngcó một cảm giác không thể nói ra được,đúng vậy, đứa trẻ nào mà chẳng hy vọngmình có cha chứ.Tôi nhìn con bé, trong lòng có chút áynáy: “Tuệ Minh, có phải con rất muốn chaphải không?”Con bé cắn chặt miệng, rồi chăm chúsuy nghĩ và nói: “Vâng ạ, nếu con có cha,cuối tuần con có thể cùng cha đi chơi nhưvới chú Nam rồi, cha cũng sẽ mua cho connhững món ăn, sẽ kể chuyện cho con nghevà còn có thể nâng con lên cao như chúNam vậy đó ”Tôi gật đầu, không biết phải nói thếnào với con bé.Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chocon bé biết về chuyện của Vũ Linh, cũngchưa từng nghĩ đến việc sẽ đề Trịnh TuấnAnh biết về sự tồn tại của Vũ Linh.Trong suốt bốn năm qua, tôi và đứatrẻ này như đã trờ thành một, tôi không thểnào yên lòng đề con bé sống cùng TrịnhTuấn Anh được.Nhưng tôi đã đối xử tệ với con bé khikhông cho nó biết về cha mình.Tôi ôm con bé vào lòng mà có chútnghẹn ngào: “Vậy mẹ sẽ dẫn Tuệ Minh đếnthủ đô để tìm cha, đề Tuệ Minh có thề ởbên cha mỗi ngày như những bạn khác,được không?”Con bé có chút kinh ngạc, trợn trònđôi mắt mà nói: “Thật sao? Mẹ, mẹ khôngđược lừa con đâu đấy.”Tôi mỉm cười: “Có khi nào mẹ lừa TuệMinh chưa nào?”“Vậy, con dẫn theo Mặc Bạch đượckhông?” Con bé nói, đôi mắt đen láy nhìntôi, trông thật đáng yêu.Tôi sửng sốt: “Tuệ Minh, Mặc Bạchcần phải sống cùng cha của bạn ấy, nếunhư bạn ấy cùng chúng ta đến thủ đô, vậythì bạn ấy và cha bạn ấy phải xa nhau rồi,con có hy vọng sẽ rời xa cha mình không?”Con bé lắc đầu: “Con không chịuđâu!”
Chương 325: Gặp lại người cũ (5)
Tôi cười: “Anh đến Hoàng An có việc
sao?”
“Thăm eml” Anh ta nói với ánh mắt
thẳng thắn: “Chú ba nói em đang ð Hoàng
An, nên anh mới đến.”
Tôi gật đầu mà không nói gì cả.
Tính ra anh ta cũng đã hơn 30 tuổi rồi,
thời gian trôi thật nhanh.
“Em định khi nào quay lại thủ đô?”
Anh ta nói mà không cần suy nghĩ trước.
Tôi hơi sửng sốt, rồi cười nói: “Em
không định về lại.”
Anh ta cau mày: “Tương lai của Tuệ
Minh tính sao đây? Con bé rõ ràng có thể
được tiếp cận với môi trường giáo dục tốt
hơn, sao em lại không muốn?”
Thời tiết có chút khô nóng, tôi đưa tay
nhéo nhéo lông mày, có chút cáu kỉnh:
“Thầm Minh Thành, chúng ta chỉ ăn cơm
thôi không được sao?”
Bạn đang đọc tại truyen.one
Chuyện sau này thì đề sau này từ từ
rồi bàn, tương lai còn dài lắm, giờ nói hết
rồi thì sau này còn nói gì đây?
Anh ta im lặng, không ăn mà chỉ nhìn
tôi ăn, một thói quen rất kỳ lạ.
Ngày bọn họ chưa tới Hoàng An, tôi
không nỡ đến ăn ð một nhà hàng đắt tiền,
bởi thật sự rất tốn kém, lương một tháng
của tôi thì hạn chế, thật sự không đủ để tôi
tiêu dùng hàng ngày.
Ra khỏi nhà hàng, tôi nhìn lên mặt trời
nóng hổi trên bầu trời, thành thật mà nói,
mùa hè ở Hoàng An rất nóng, khiến người
khác rất dễ cáu kỉnh.
“Để anh đưa em về nhé?”
Anh ta nói, như thể đang hỏi ý kiến
của tôi, tôi nghiêng mặt nhìn anh ta: “Anh
có muốn đi gặp Tuệ Minh không?”
Anh ta liền sửng sốt, có phần kinh
ngạc: “Có thể sao?”
“Anh là cậu của con bé mà, sao lại
không được chứ?”
Anh ta mỉm cười, cố gắng kìm nén
niềm vui.
Trường học.
Trong bốn năm kể từ khi tôi đến
Hoàng An, Tuệ Minh chưa từng gặp Thầm
Minh Thành, nhưng vì mấy ngày nay người
lạ cứ lần lượt xuất hiện nên dường như con
bé cũng đã quen rồi.
Lên xe, tôi và Tuệ Minh ngồi ở ghế
Sau, con bé ngước nhìn tôi, rồi nhìn về phía
ghế lái và mím môi: “Mẹ, chú cũng là bạn
của mẹ phải không?”
Tôi gật đầu: “Tuệ Minh, anh ấy là cậu
của con đấy, sau này con phải gọi là cậu
chứ không phải chú đâu nhé.
“Cậu?” Tuệ Minh sửng sốt.
Thẩm Minh Thành nghĩ rằng con bé
đang gọi anh ta, nên quay đầu lại, trên
khuôn mặt đầy niềm vui và cảm xúc không
thể tà được bằng lời.
“Nhìn đường!” Nhìn thấy phía trước có
một chiếc xe đang lao tới, tôi giật mình toát
mồ hôi lạnh.
May mà Thẩm Minh Thành phản ứng
nhanh, đánh tay lái đề tránh va chạm.
Anh ta đậu chiếc xe vào một bên
đường, rồi quay ra sau nhìn tôi và Tuệ
Minh, anh ta nhìn Tuệ Minh với một khuôn
mặt đẹp trai và có chút mong đợi, rồi nói:
“Tuệ Minh, con gọi lại một tiếng cậu lần
nữa đi.”
Con…
Tuệ Minh ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhẹ
nhàng cất tiếng: “Cậu!
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻ
vui mừng, rồi nhìn tôi với vẻ vô cùng thích
thú nói: “Xuân Hinh, em nghe gì không?
Con bé gọi anh là cậu!”
Tôi gật đầu, nhưng tôi có thể hiểu anh
ta rất rõ, anh ta cũng là một người cảm
thấy cô đơn trong lòng giống như tôi thôi,
có thề sống cả đời đề tìm kiếm thứ thuộc
về mình.
Một tiếng gọi cậu của Tuệ Minh khiến
anh ta rất vui mừng và ấm áp.
Anh ta rất hạnh phúc, nhưng cảm xúc
lại lẫn lộn, cảm xúc lẫn lộn ấy không phải là
vì tôi mà là vì người khác.
Sau khi đưa tôi và Tuệ Minh trở về,
ánh mắt anh ta dường như vẫn dõi theo
Tuệ Minh, với vẻ sâu thằm và xa xăm.
Anh ta có chuyện gì sao!
Mỗi lần về nhà là Tuệ Minh rất thích ra
sân sau để hái hoa quả, Tuệ Minh vừa đi,
tôi liền nhìn anh ta nói: “Có chuyện gì cần
em giúp sao?”
Anh ta liền tỉnh táo lại, sửng sốt, ánh
mắt có chút xa xăm: “Xuân Hinh, nếu như
em mang thai, nhưng cha đứa bé lại muốn
phá cái thai đó đi, thì em sẽ làm thế nào?”
Tôi nhìn anh ta, mắt tôi hơi nheo lại:
“Đứa bé vốn là con của anh rồi nên không
có lý do gì mà không muốn cả, Thẩm Minh
Thành, đừng phụ lòng mà khiến người
khác thất vọng.”
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt có
chút bối rối: “Anh không nói đứa nhỏ là của
anh”
Tôi mỉm cười: “Khi anh nhìn Tuệ Minh,
chắc hẳn anh đang nghĩ rằng nếu đứa trẻ
đó được sinh ra, thì sau này cũng sẽ dễ
thương như Tuệ Minh, có phải vậy không?
Anh ta mím môi ú ớ, có chút khó chịu
ngồi lên chiếc ghế mây đan.
Anh ta lấy hai tay ôm đầu, dường như
có vẻ rất lúng túng.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta,
không khỏi an ủi: “Bất kể như thế nào, đã
là con của anh, thì anh không có lý do gì
để vứt bỏ đứa nhỏ mà không quản cả,
huống chỉ dù không muốn đứa bé, thì
Thẩm Minh Thành, anh cũng đừng khiến
bản thân phải hối hận.”
Anh đột ngột đứng dậy, có chút sững
sỡ nhìn tôi, sau đó nói: “Anh sẽ về thủ đô
một chuyến, vài ngày nữa anh sẽ lại đến
thăm em.”
Và rồi anh ta rời đi.
Nhìn anh ta bước đi xa, tôi không khỏi
mỉm cười, con người ta rồi sẽ chữa lành
được vết thương trong lòng thôi, có lẽ đó là
vì cuộc đời luôn đầy màu sắc, nhưng cũng
có lẽ là vì một đứa trẻ.
Tuệ Minh bước ra, trong tay còn khệ
nệ ôm quả dưa hấu, thấy Thẩm Minh
Thành không có ở đó, thì con bé liền nhìn
một vòng rồi nói: “Mẹ, cậu đâu rồi?”
Tôi cầm lấy quả dưa hấu của con bé
đặt qua một bên: “Cậu về rồi.”
Nhìn quả dưa hấu con bé hái về, tôi
không khỏi thờ dài: “Tuệ Minh, dưa hấu
này nếu không ăn hết sẽ bị hư mất.
Con bé cụp mắt xuống: “Con tường
cậu sẽ ở đây nên con mới hái nó.”
Tôi sửng sốt, rồi ngồi trên ghế mây
đan mà ôm con bé vào lòng, vuốt mái tóc
con bé và nói: “Tuệ Minh, con có muốn
đến sống ở thành phố của ông ngoại và
cậu không?”
Con bé nghiêng nghiêng đầu, suy
nghĩ một hồi, rồi lại nhìn tôi nói: “Mặc Bạch
cũng đi chứ?
“Ừm..!”
Tôi ngần người ra một chút, nghĩ một
hồi rồi nói: “Không đi, bạn ấy còn phải ở
cùng cha bạn ấy nữa.”
““Ô!” Con bé có chút mất hứng: “Nếu
như con đi rồi thì Mặc Bạch sẽ không có
bạn nữa.”
Suy nghĩ một hồi, con bé nhìn tôi và
nói: “Mẹ ơi, có phải con sẽ đến sống với
ông ngoại và cậu thì con sẽ có cha
không?”
Tôi sững sð trong giây lát, trong lòng
có một cảm giác không thể nói ra được,
đúng vậy, đứa trẻ nào mà chẳng hy vọng
mình có cha chứ.
Tôi nhìn con bé, trong lòng có chút áy
náy: “Tuệ Minh, có phải con rất muốn cha
phải không?”
Con bé cắn chặt miệng, rồi chăm chú
suy nghĩ và nói: “Vâng ạ, nếu con có cha,
cuối tuần con có thể cùng cha đi chơi như
với chú Nam rồi, cha cũng sẽ mua cho con
những món ăn, sẽ kể chuyện cho con nghe
và còn có thể nâng con lên cao như chú
Nam vậy đó ”
Tôi gật đầu, không biết phải nói thế
nào với con bé.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho
con bé biết về chuyện của Vũ Linh, cũng
chưa từng nghĩ đến việc sẽ đề Trịnh Tuấn
Anh biết về sự tồn tại của Vũ Linh.
Trong suốt bốn năm qua, tôi và đứa
trẻ này như đã trờ thành một, tôi không thể
nào yên lòng đề con bé sống cùng Trịnh
Tuấn Anh được.
Nhưng tôi đã đối xử tệ với con bé khi
không cho nó biết về cha mình.
Tôi ôm con bé vào lòng mà có chút
nghẹn ngào: “Vậy mẹ sẽ dẫn Tuệ Minh đến
thủ đô để tìm cha, đề Tuệ Minh có thề ở
bên cha mỗi ngày như những bạn khác,
được không?”
Con bé có chút kinh ngạc, trợn tròn
đôi mắt mà nói: “Thật sao? Mẹ, mẹ không
được lừa con đâu đấy.”
Tôi mỉm cười: “Có khi nào mẹ lừa Tuệ
Minh chưa nào?”
“Vậy, con dẫn theo Mặc Bạch được
không?” Con bé nói, đôi mắt đen láy nhìn
tôi, trông thật đáng yêu.
Tôi sửng sốt: “Tuệ Minh, Mặc Bạch
cần phải sống cùng cha của bạn ấy, nếu
như bạn ấy cùng chúng ta đến thủ đô, vậy
thì bạn ấy và cha bạn ấy phải xa nhau rồi,
con có hy vọng sẽ rời xa cha mình không?”
Con bé lắc đầu: “Con không chịu
đâu!”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 325: Gặp lại người cũ (5) Tôi cười: “Anh đến Hoàng An có việcsao?”“Thăm eml” Anh ta nói với ánh mắtthẳng thắn: “Chú ba nói em đang ð HoàngAn, nên anh mới đến.”Tôi gật đầu mà không nói gì cả.Tính ra anh ta cũng đã hơn 30 tuổi rồi,thời gian trôi thật nhanh.“Em định khi nào quay lại thủ đô?”Anh ta nói mà không cần suy nghĩ trước.Tôi hơi sửng sốt, rồi cười nói: “Emkhông định về lại.”Anh ta cau mày: “Tương lai của TuệMinh tính sao đây? Con bé rõ ràng có thểđược tiếp cận với môi trường giáo dục tốthơn, sao em lại không muốn?”Thời tiết có chút khô nóng, tôi đưa taynhéo nhéo lông mày, có chút cáu kỉnh:“Thầm Minh Thành, chúng ta chỉ ăn cơmthôi không được sao?”Bạn đang đọc tại truyen.oneChuyện sau này thì đề sau này từ từrồi bàn, tương lai còn dài lắm, giờ nói hếtrồi thì sau này còn nói gì đây?Anh ta im lặng, không ăn mà chỉ nhìntôi ăn, một thói quen rất kỳ lạ.Ngày bọn họ chưa tới Hoàng An, tôikhông nỡ đến ăn ð một nhà hàng đắt tiền,bởi thật sự rất tốn kém, lương một thángcủa tôi thì hạn chế, thật sự không đủ để tôitiêu dùng hàng ngày.Ra khỏi nhà hàng, tôi nhìn lên mặt trờinóng hổi trên bầu trời, thành thật mà nói,mùa hè ở Hoàng An rất nóng, khiến ngườikhác rất dễ cáu kỉnh.“Để anh đưa em về nhé?”Anh ta nói, như thể đang hỏi ý kiếncủa tôi, tôi nghiêng mặt nhìn anh ta: “Anhcó muốn đi gặp Tuệ Minh không?”Anh ta liền sửng sốt, có phần kinhngạc: “Có thể sao?”“Anh là cậu của con bé mà, sao lạikhông được chứ?”Anh ta mỉm cười, cố gắng kìm nénniềm vui.Trường học.Trong bốn năm kể từ khi tôi đếnHoàng An, Tuệ Minh chưa từng gặp ThầmMinh Thành, nhưng vì mấy ngày nay ngườilạ cứ lần lượt xuất hiện nên dường như conbé cũng đã quen rồi.Lên xe, tôi và Tuệ Minh ngồi ở ghếSau, con bé ngước nhìn tôi, rồi nhìn về phíaghế lái và mím môi: “Mẹ, chú cũng là bạncủa mẹ phải không?”Tôi gật đầu: “Tuệ Minh, anh ấy là cậucủa con đấy, sau này con phải gọi là cậuchứ không phải chú đâu nhé.“Cậu?” Tuệ Minh sửng sốt.Thẩm Minh Thành nghĩ rằng con béđang gọi anh ta, nên quay đầu lại, trênkhuôn mặt đầy niềm vui và cảm xúc khôngthể tà được bằng lời.“Nhìn đường!” Nhìn thấy phía trước cómột chiếc xe đang lao tới, tôi giật mình toátmồ hôi lạnh.May mà Thẩm Minh Thành phản ứngnhanh, đánh tay lái đề tránh va chạm.Anh ta đậu chiếc xe vào một bênđường, rồi quay ra sau nhìn tôi và TuệMinh, anh ta nhìn Tuệ Minh với một khuônmặt đẹp trai và có chút mong đợi, rồi nói:“Tuệ Minh, con gọi lại một tiếng cậu lầnnữa đi.”Con…Tuệ Minh ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhẹnhàng cất tiếng: “Cậu!Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻvui mừng, rồi nhìn tôi với vẻ vô cùng thíchthú nói: “Xuân Hinh, em nghe gì không?Con bé gọi anh là cậu!”Tôi gật đầu, nhưng tôi có thể hiểu anhta rất rõ, anh ta cũng là một người cảmthấy cô đơn trong lòng giống như tôi thôi,có thề sống cả đời đề tìm kiếm thứ thuộcvề mình.Một tiếng gọi cậu của Tuệ Minh khiếnanh ta rất vui mừng và ấm áp.Anh ta rất hạnh phúc, nhưng cảm xúclại lẫn lộn, cảm xúc lẫn lộn ấy không phải làvì tôi mà là vì người khác.Sau khi đưa tôi và Tuệ Minh trở về,ánh mắt anh ta dường như vẫn dõi theoTuệ Minh, với vẻ sâu thằm và xa xăm.Anh ta có chuyện gì sao!Mỗi lần về nhà là Tuệ Minh rất thích rasân sau để hái hoa quả, Tuệ Minh vừa đi,tôi liền nhìn anh ta nói: “Có chuyện gì cầnem giúp sao?”Anh ta liền tỉnh táo lại, sửng sốt, ánhmắt có chút xa xăm: “Xuân Hinh, nếu nhưem mang thai, nhưng cha đứa bé lại muốnphá cái thai đó đi, thì em sẽ làm thế nào?”Tôi nhìn anh ta, mắt tôi hơi nheo lại:“Đứa bé vốn là con của anh rồi nên khôngcó lý do gì mà không muốn cả, Thẩm MinhThành, đừng phụ lòng mà khiến ngườikhác thất vọng.”Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt cóchút bối rối: “Anh không nói đứa nhỏ là củaanh”Tôi mỉm cười: “Khi anh nhìn Tuệ Minh,chắc hẳn anh đang nghĩ rằng nếu đứa trẻđó được sinh ra, thì sau này cũng sẽ dễthương như Tuệ Minh, có phải vậy không?Anh ta mím môi ú ớ, có chút khó chịungồi lên chiếc ghế mây đan.Anh ta lấy hai tay ôm đầu, dường nhưcó vẻ rất lúng túng.Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta,không khỏi an ủi: “Bất kể như thế nào, đãlà con của anh, thì anh không có lý do gìđể vứt bỏ đứa nhỏ mà không quản cả,huống chỉ dù không muốn đứa bé, thìThẩm Minh Thành, anh cũng đừng khiếnbản thân phải hối hận.”Anh đột ngột đứng dậy, có chút sữngsỡ nhìn tôi, sau đó nói: “Anh sẽ về thủ đômột chuyến, vài ngày nữa anh sẽ lại đếnthăm em.”Và rồi anh ta rời đi.Nhìn anh ta bước đi xa, tôi không khỏimỉm cười, con người ta rồi sẽ chữa lànhđược vết thương trong lòng thôi, có lẽ đó làvì cuộc đời luôn đầy màu sắc, nhưng cũngcó lẽ là vì một đứa trẻ.Tuệ Minh bước ra, trong tay còn khệnệ ôm quả dưa hấu, thấy Thẩm MinhThành không có ở đó, thì con bé liền nhìnmột vòng rồi nói: “Mẹ, cậu đâu rồi?”Tôi cầm lấy quả dưa hấu của con béđặt qua một bên: “Cậu về rồi.”Nhìn quả dưa hấu con bé hái về, tôikhông khỏi thờ dài: “Tuệ Minh, dưa hấunày nếu không ăn hết sẽ bị hư mất.Con bé cụp mắt xuống: “Con tườngcậu sẽ ở đây nên con mới hái nó.”Tôi sửng sốt, rồi ngồi trên ghế mâyđan mà ôm con bé vào lòng, vuốt mái tóccon bé và nói: “Tuệ Minh, con có muốnđến sống ở thành phố của ông ngoại vàcậu không?”Con bé nghiêng nghiêng đầu, suynghĩ một hồi, rồi lại nhìn tôi nói: “Mặc Bạchcũng đi chứ?“Ừm..!”Tôi ngần người ra một chút, nghĩ mộthồi rồi nói: “Không đi, bạn ấy còn phải ởcùng cha bạn ấy nữa.”““Ô!” Con bé có chút mất hứng: “Nếunhư con đi rồi thì Mặc Bạch sẽ không cóbạn nữa.”Suy nghĩ một hồi, con bé nhìn tôi vànói: “Mẹ ơi, có phải con sẽ đến sống vớiông ngoại và cậu thì con sẽ có chakhông?”Tôi sững sð trong giây lát, trong lòngcó một cảm giác không thể nói ra được,đúng vậy, đứa trẻ nào mà chẳng hy vọngmình có cha chứ.Tôi nhìn con bé, trong lòng có chút áynáy: “Tuệ Minh, có phải con rất muốn chaphải không?”Con bé cắn chặt miệng, rồi chăm chúsuy nghĩ và nói: “Vâng ạ, nếu con có cha,cuối tuần con có thể cùng cha đi chơi nhưvới chú Nam rồi, cha cũng sẽ mua cho connhững món ăn, sẽ kể chuyện cho con nghevà còn có thể nâng con lên cao như chúNam vậy đó ”Tôi gật đầu, không biết phải nói thếnào với con bé.Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chocon bé biết về chuyện của Vũ Linh, cũngchưa từng nghĩ đến việc sẽ đề Trịnh TuấnAnh biết về sự tồn tại của Vũ Linh.Trong suốt bốn năm qua, tôi và đứatrẻ này như đã trờ thành một, tôi không thểnào yên lòng đề con bé sống cùng TrịnhTuấn Anh được.Nhưng tôi đã đối xử tệ với con bé khikhông cho nó biết về cha mình.Tôi ôm con bé vào lòng mà có chútnghẹn ngào: “Vậy mẹ sẽ dẫn Tuệ Minh đếnthủ đô để tìm cha, đề Tuệ Minh có thề ởbên cha mỗi ngày như những bạn khác,được không?”Con bé có chút kinh ngạc, trợn trònđôi mắt mà nói: “Thật sao? Mẹ, mẹ khôngđược lừa con đâu đấy.”Tôi mỉm cười: “Có khi nào mẹ lừa TuệMinh chưa nào?”“Vậy, con dẫn theo Mặc Bạch đượckhông?” Con bé nói, đôi mắt đen láy nhìntôi, trông thật đáng yêu.Tôi sửng sốt: “Tuệ Minh, Mặc Bạchcần phải sống cùng cha của bạn ấy, nếunhư bạn ấy cùng chúng ta đến thủ đô, vậythì bạn ấy và cha bạn ấy phải xa nhau rồi,con có hy vọng sẽ rời xa cha mình không?”Con bé lắc đầu: “Con không chịuđâu!”