Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 346

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 346: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (2)Tôi ôm Tuệ Minh ngồi trong taxi rồi gọicho Cố Diệc Hàn.Anh ta rốt cuộc cũng bắt máy, trôngcó vẻ bận rộn lắm, tôi có thể nghe đượctiếng lật hồ sơ thông qua điện thoại, thếnhưng giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng::“Em đã ăn gì chưa?”“Chúng ta gặp nhau đi!” Tôi nói, chiếcxe đã hướng đến tập đoàn Cố Nghĩa.Đầu dây bên kia im lặng, anh ta nói:“Được rồi!”Xe đậu trước cửa công ty, Tuệ Minhgục đầu vào vai tôi ngủ sau khi đã khócxong.Khu vực tiếp khách ð sảnh dưới của tập đoàn Cố Nghĩa khá rộng lớn, còn cótận hai nhân viên lễ tân đứng chăm sóc vàhướng dẫn khách hàng.Tôi không tiến lên hỏi bọn họ làm gì,dựa vào sự hiểu biết của tôi về Cố DiệcHàn thì anh ta sẽ tự mình đi xuống.Khoảng năm phút, anh ta bước đếntrước mặt tôi.Cố Diệc Hàn nhìn thấy Tuệ Minh đãngủ say thì anh ta cau mày, sau đó đưa tayra định bế con bé nhưng lại bị tôi né tránh:“Tìm chỗ nào đó đi, hay anh muốn nóichuyện ở đây?”Việc anh ta xuất hiện đã thu hút sựchú ý của mọi người trong và ngoài côngty.Anh ta nhíu mày: “Đến phòng làm việccủa anh đi, trong đó có phòng nghỉ, đề conbé nằm trên giường ngủ cho thoải mái.”Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vuiTôi gật đầu rồi không tình nguyện màđưa Tuệ Minh cho anh ta bồng, sau đó đitheo anh ta lên lầu bằng thang máy dànhcho khách V.I.P.Bốn năm không gặp, tập đoàn CốNghĩa đã lớn gấp đôi so với trước đây,ngay cả phòng làm việc của Tổng giámđốc cũng trờ nên sang trọng hẳn.Sau đi đặt Tuệ Minh lên giường thì tôicũng ngồi vào phòng khách, anh ta đề thưký của mình rót trà cho tôi. Bởi vì đây là lầnđầu tôi đến đây nên không thể khôngngắm nhìn mọi thứ xung quanh, trông tôigiống như một con cừu non vậy.“Lát nữa muốn ăn gì?” Cố Diệc Hàndường như không quan tâm tại sao tôi đếntìm anh ta mà chỉ hỏi tôi muốn ăn gì.Tôi mím môi trả lời: “Nếu anh muốn trảthù hay muốn khiến tôi phải khổ sờ, tôi sẽchấp nhận vô điều kiện. Tuy nhiên, Cố Diệc Hàn, trẻ con vô tội mà, tôi trở về cũng chỉvì một mục đích duy nhất. Tôi chỉ muốn đềTuệ Minh được sống tốt hơn, để con bé cómột tương lai tươi sáng hơn. Con bé chỉ làmột đứa con nít mà thôi, nó chằng biết cáigì cả, nhưng anh là người lớn mà. Dù có ácđến đâu thì cũng đâu cần làm tồn thươngngười vô tội, nhất là một đứa trẻ.”Cố Diệc Hàn cau mày, anh ta khônghiều những lời của tôi nói nên hỏi lại: “Trảthù? Khiến em phải khổ sờ? Tại sao anhphải làm như vậy?”Tôi nhún vai: “Tôi biết là anh chánghét tôi, hận tôi, tôi cũng tình nguyện nhậnhết mọi thứ. Nhưng mà đứa nhỏ vốn vô tội,tôi không muốn làm liên lụy đến con bé.”Anh ta im lặng một lúc lâu rồi ngầngđầu nhìn tôi: “Em cho rằng việc Tường VânNam tự tử rồi lan truyền tin tức đến phóngviên là do anh làm sao?”“Không phải à?” Tôi không quen biêtnhiều người, cho nên người có thể khuyếnkhích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồđề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôikhông thề nghĩ ra được người nào cả.Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sauđó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm XuânHinh, xem ra trong lòng em, trông anh thậtbuồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờnên dơ bần đến thế?”“Không phải là dơ bần, dù sao anhcũng là một người kinh doanh nên vốn dĩcũng không thiếu tiền, chẳng qua anhkhông cam lòng và oán hận tôi nên mớilàm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũngđược, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiềunăm như vậy, không phải muốn lợi dụng bàta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôinói thật, anh không cần phải làm thế, dùkhông ở trong nhà họ Phó thì tôi và Phó“Không phải à?” Tôi không quen biêtnhiều người, cho nên người có thề khuyếnkhích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồđề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôikhông thề nghĩ ra được người nào cả.Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sauđó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm XuânHinh, xem ra trong lòng em, trông anh thậtbuồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờnên dơ bần đến thế?”“Không phải là dơ bần, dù sao anhcũng là một người kinh doanh nên vốn dĩcũng không thiếu tiền, chẳng qua anhkhông cam lòng và oán hận tôi nên mớilàm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũngđược, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiềunăm như vậy, không phải muốn lợi dụng bàta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôinói thật, anh không cần phải làm thế, dùkhông ở trong nhà họ Phó thì tôi và PhóBạn đang đọc tại truyen.oneThắng Nam cũng có thề ờ bên cạnh nhau.Ngoài ra, Phó Thắng Nam chỉ kính trọngPhó Bảo Hân bởi vì bà ta là cô của anh ấymà thôi. Tuy nhiên, đã là con người thì aicũng sẽ có một ranh giới mà người kháckhông thể vượt qua, một khi chạm đến nóthì anh và tôi cũng biết anh ấy có thề làmgì rồi đấy.”Anh ta cười một cách châm chọc, đôimắt đen nhìn chằm chằm vào tôi: “ThầmXuân Hinh, em thông minh hơn so vớitrước đây rồi.”Tôi mím môi, tôi không nghĩ là anh tađang khen tôi.Cố Diệc Hàn dừng lại một chút, haichân bắt chéo vào nhau rồi thản nhiên nói:“Anh đã gợi ý chuyện này cho Phó BảoHân từ lâu, mục đích rất đơn giản, anhkhông muốn em tiếp tục ð cạnh PhóThắng Nam. Anh cảm thấy rất ghen tị, cònvề phần Tường Vân Nam, anh cảm thấy emnghĩ quá nhiều nên mới vu oan cho anh rồi.Chuyện này không liên quan gì đến anh.Tin hay không thì tùy thuộc vào em. Hơnnữa, anh biết đối với em thì Tuệ Minh quantrọng đến mức nào, cho nên anh sẽ khôngra tay với con bé, anh sẽ bảo vệ nó. Anhkhông muốn em phải đau khổ, Xuân Hinh,anh yêu em. Bốn năm trước anh yêu em,bây gið cũng vậy, anh sẽ xử lý chuyện củaTường Vân Nam. Chỉ cần em không ở cạnhPhó Thắng Nam nữa, em tin anh đi, cuộcsống sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp, anhsẽ khiến tương lai của Tuệ Minh tốt đẹphơn, anh sẽ cho con bé những gì nó cần.”Tôi nhướng mày bời không cảm thấynhững lời này êm tai một chút nào, chonên tôi lạnh lùng nói: “Không cần…”“Cô Helen, cô đến rồi!” Một giọng nóivang lên từ ngoài cửa.Helen!Tôi sửng sốt trong giây lát, trái tim độtnhiên run rầy, khi tôi quay lại thì không biếttừ lúc nào, một Helen có mái tóc màu vàngkim đã đứng sẵn ở cửa.Khác hẳn với lần đầu tôi nhìn thấy côấy, Helen đã tăng cân hơn lúc trước, cáibụng hơi phình to như đang mang thai, máitóc dài vàng óng được buộc lên gọn gàng.Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi bằng đôi mắtxanh biếc.Tôi đứng dậy, theo bản năng mà mởmiệng: “Helen!”**********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnVợ Nhà Người Ta**********Cô ấy ngạc nhìn nhìn tôi, sau đó haimắt cũng ngấn nước: “Cô có quen biếtHàn sao?”Helen nhìn Cố Diệc Hàn, giọng nói cóchút khàn khàn: “Cho nên, căn phòng anhngăn không cho em vào là của cô ấy?ười phụ nữ mà anh cố gắng hết sức đềbảo vệ là cô ấy sao? Người phụ nữ mà anhgọi tên và nhung nhớ mỗi đêm cũng là côấy chứ gì?”Cố Diệc Hàn cau mày, vẻ mặt anh takhông được vui: “Ai cho cô vào?” Giọngđiệu cực kỳ chán ghét.Helen mỉm cười, nhưng ánh mắt củacô ấy lại trở nên chua xót: “Muốn em rờikhỏi đây hả? Anh muốn em đi chỗ khác đềanh và cô ấy có thể ð bên nhau đúngkhông?”Tôi mím môi, sau đó lại nghe đượcphòng ngủ truyền đến tiếng động nhỏ, cólẽ bên ngoài quá ồn nên Tuệ Minh đã tỉnhgiấc rồi.Tôi đứng dậy mà không định giải thíchđiều gì, chỉ kịp nhìn Helen: “Tôi xin lỗi vì đãxuất hiện ð nơi này. Tôi có gia đình và mộtđứa con rồi, hơn nữa, tôi cũng yêu ngườikhác.”Nói xong thì lập tức xoay người đi vàobên trong, Tuệ Minh tình dậy rồi, thân thềnhỏ nhắn của con bé nằm úp xuốnggiường khiến mái tóc trở nên rối tung.Khi thấy tôi, con bé lập tức ngồi bậtdậy rồi lào đảo vọt đến: “Mẹ, có phải vìcon mà mẹ đã cãi nhau với ai đó không?”Tôi sững sờ, sau đó lắc đầu rồi bế conbé lên: “Không phải, Tuệ Minh không liênquan gì cả, đây là việc riêng của ngườilớn.”Con bé dường như có chút tự tráchmình, cho nên nó vùi đầu vào lòng tôi mànghẹn ngào nói: “Mẹ, có phải con đã gâyra nhiều chuyện cho mẹ không?”Tôi lắc đầu, bỗng dưng cảm thấy vừaxót xa vừa hụt hãng, tôi muốn dẫn TuệMinh về Hà Nội đề cho con bé một tươnglai xán lạn hơn. Thế mà bây giờ lại xảy ranhiều chuyện như vậy, có phải tôi đã chọnsai rồi không?Ra khỏi phòng khách, tâm trạng củaHelen cực kỳ tồi tệ, cô ấy nhìn tôi bằng ánhmắt không còn thân thiện như bốn nămtrước.“Cô đã có gia đình và con riêng rồi, tạisao cô vẫn xuất hiện trong cuộc sống củaanh ấy? Cô không biết đâu, sự xuất hiệncủa cô đã phát nát những mộng tường tốtđẹp của tôi!”Cố Diệc Hàn lạnh lùng nhìn Helen:“Đủ rồi! Đây là công ty, không phải nơi đềcô làm xằng làm bậy.”Helen chế nhạo: “Làm xằng làm bậyhả? Anh mà cũng cần thề diện à? Cố DiệcHàn, người tán tỉnh em trước là anh, ngườimuốn nói kết hôn với em cũng là anh!Trong bốn năm, tất cà những ảo tường đẹpđẽ của em về hôn nhân và tình yêu đều bịanh phá hỏng hết. Anh đã cho em trảinghiệm khủng khiếp nhất, nhưng bây giờanh lại ghét bỏ em vì em suốt ngày dínhlấy anh sao?”

Chương 346: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (2)

Tôi ôm Tuệ Minh ngồi trong taxi rồi gọi

cho Cố Diệc Hàn.

Anh ta rốt cuộc cũng bắt máy, trông

có vẻ bận rộn lắm, tôi có thể nghe được

tiếng lật hồ sơ thông qua điện thoại, thế

nhưng giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng::

“Em đã ăn gì chưa?”

“Chúng ta gặp nhau đi!” Tôi nói, chiếc

xe đã hướng đến tập đoàn Cố Nghĩa.

Đầu dây bên kia im lặng, anh ta nói:

“Được rồi!”

Xe đậu trước cửa công ty, Tuệ Minh

gục đầu vào vai tôi ngủ sau khi đã khóc

xong.

Khu vực tiếp khách ð sảnh dưới của

 

tập đoàn Cố Nghĩa khá rộng lớn, còn có

tận hai nhân viên lễ tân đứng chăm sóc và

hướng dẫn khách hàng.

Tôi không tiến lên hỏi bọn họ làm gì,

dựa vào sự hiểu biết của tôi về Cố Diệc

Hàn thì anh ta sẽ tự mình đi xuống.

Khoảng năm phút, anh ta bước đến

trước mặt tôi.

Cố Diệc Hàn nhìn thấy Tuệ Minh đã

ngủ say thì anh ta cau mày, sau đó đưa tay

ra định bế con bé nhưng lại bị tôi né tránh:

“Tìm chỗ nào đó đi, hay anh muốn nói

chuyện ở đây?”

Việc anh ta xuất hiện đã thu hút sự

chú ý của mọi người trong và ngoài công

ty.

Anh ta nhíu mày: “Đến phòng làm việc

của anh đi, trong đó có phòng nghỉ, đề con

bé nằm trên giường ngủ cho thoải mái.”

Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vui

Tôi gật đầu rồi không tình nguyện mà

đưa Tuệ Minh cho anh ta bồng, sau đó đi

theo anh ta lên lầu bằng thang máy dành

cho khách V.I.P.

Bốn năm không gặp, tập đoàn Cố

Nghĩa đã lớn gấp đôi so với trước đây,

ngay cả phòng làm việc của Tổng giám

đốc cũng trờ nên sang trọng hẳn.

Sau đi đặt Tuệ Minh lên giường thì tôi

cũng ngồi vào phòng khách, anh ta đề thư

ký của mình rót trà cho tôi. Bởi vì đây là lần

đầu tôi đến đây nên không thể không

ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, trông tôi

giống như một con cừu non vậy.

“Lát nữa muốn ăn gì?” Cố Diệc Hàn

dường như không quan tâm tại sao tôi đến

tìm anh ta mà chỉ hỏi tôi muốn ăn gì.

Tôi mím môi trả lời: “Nếu anh muốn trả

thù hay muốn khiến tôi phải khổ sờ, tôi sẽ

chấp nhận vô điều kiện. Tuy nhiên, Cố Diệc

 

Hàn, trẻ con vô tội mà, tôi trở về cũng chỉ

vì một mục đích duy nhất. Tôi chỉ muốn đề

Tuệ Minh được sống tốt hơn, để con bé có

một tương lai tươi sáng hơn. Con bé chỉ là

một đứa con nít mà thôi, nó chằng biết cái

gì cả, nhưng anh là người lớn mà. Dù có ác

đến đâu thì cũng đâu cần làm tồn thương

người vô tội, nhất là một đứa trẻ.”

Cố Diệc Hàn cau mày, anh ta không

hiều những lời của tôi nói nên hỏi lại: “Trả

thù? Khiến em phải khổ sờ? Tại sao anh

phải làm như vậy?”

Tôi nhún vai: “Tôi biết là anh chán

ghét tôi, hận tôi, tôi cũng tình nguyện nhận

hết mọi thứ. Nhưng mà đứa nhỏ vốn vô tội,

tôi không muốn làm liên lụy đến con bé.”

Anh ta im lặng một lúc lâu rồi ngầng

đầu nhìn tôi: “Em cho rằng việc Tường Vân

Nam tự tử rồi lan truyền tin tức đến phóng

viên là do anh làm sao?”

“Không phải à?” Tôi không quen biêt

nhiều người, cho nên người có thể khuyến

khích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồ

đề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôi

không thề nghĩ ra được người nào cả.

Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sau

đó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm Xuân

Hinh, xem ra trong lòng em, trông anh thật

buồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờ

nên dơ bần đến thế?”

“Không phải là dơ bần, dù sao anh

cũng là một người kinh doanh nên vốn dĩ

cũng không thiếu tiền, chẳng qua anh

không cam lòng và oán hận tôi nên mới

làm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũng

được, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiều

năm như vậy, không phải muốn lợi dụng bà

ta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôi

nói thật, anh không cần phải làm thế, dù

không ở trong nhà họ Phó thì tôi và Phó

“Không phải à?” Tôi không quen biêt

nhiều người, cho nên người có thề khuyến

khích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồ

đề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôi

không thề nghĩ ra được người nào cả.

Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sau

đó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm Xuân

Hinh, xem ra trong lòng em, trông anh thật

buồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờ

nên dơ bần đến thế?”

“Không phải là dơ bần, dù sao anh

cũng là một người kinh doanh nên vốn dĩ

cũng không thiếu tiền, chẳng qua anh

không cam lòng và oán hận tôi nên mới

làm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũng

được, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiều

năm như vậy, không phải muốn lợi dụng bà

ta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôi

nói thật, anh không cần phải làm thế, dù

không ở trong nhà họ Phó thì tôi và Phó

Bạn đang đọc tại truyen.one

Thắng Nam cũng có thề ờ bên cạnh nhau.

Ngoài ra, Phó Thắng Nam chỉ kính trọng

Phó Bảo Hân bởi vì bà ta là cô của anh ấy

mà thôi. Tuy nhiên, đã là con người thì ai

cũng sẽ có một ranh giới mà người khác

không thể vượt qua, một khi chạm đến nó

thì anh và tôi cũng biết anh ấy có thề làm

gì rồi đấy.”

Anh ta cười một cách châm chọc, đôi

mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi: “Thầm

Xuân Hinh, em thông minh hơn so với

trước đây rồi.”

Tôi mím môi, tôi không nghĩ là anh ta

đang khen tôi.

Cố Diệc Hàn dừng lại một chút, hai

chân bắt chéo vào nhau rồi thản nhiên nói:

“Anh đã gợi ý chuyện này cho Phó Bảo

Hân từ lâu, mục đích rất đơn giản, anh

không muốn em tiếp tục ð cạnh Phó

Thắng Nam. Anh cảm thấy rất ghen tị, còn

về phần Tường Vân Nam, anh cảm thấy em

nghĩ quá nhiều nên mới vu oan cho anh rồi.

Chuyện này không liên quan gì đến anh.

Tin hay không thì tùy thuộc vào em. Hơn

nữa, anh biết đối với em thì Tuệ Minh quan

trọng đến mức nào, cho nên anh sẽ không

ra tay với con bé, anh sẽ bảo vệ nó. Anh

không muốn em phải đau khổ, Xuân Hinh,

anh yêu em. Bốn năm trước anh yêu em,

bây gið cũng vậy, anh sẽ xử lý chuyện của

Tường Vân Nam. Chỉ cần em không ở cạnh

Phó Thắng Nam nữa, em tin anh đi, cuộc

sống sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp, anh

sẽ khiến tương lai của Tuệ Minh tốt đẹp

hơn, anh sẽ cho con bé những gì nó cần.”

Tôi nhướng mày bời không cảm thấy

những lời này êm tai một chút nào, cho

nên tôi lạnh lùng nói: “Không cần…”

“Cô Helen, cô đến rồi!” Một giọng nói

vang lên từ ngoài cửa.

Helen!

Tôi sửng sốt trong giây lát, trái tim đột

nhiên run rầy, khi tôi quay lại thì không biết

từ lúc nào, một Helen có mái tóc màu vàng

kim đã đứng sẵn ở cửa.

Khác hẳn với lần đầu tôi nhìn thấy cô

ấy, Helen đã tăng cân hơn lúc trước, cái

bụng hơi phình to như đang mang thai, mái

tóc dài vàng óng được buộc lên gọn gàng.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi bằng đôi mắt

xanh biếc.

Tôi đứng dậy, theo bản năng mà mở

miệng: “Helen!”

**********

Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện

Vợ Nhà Người Ta

**********

Cô ấy ngạc nhìn nhìn tôi, sau đó hai

mắt cũng ngấn nước: “Cô có quen biết

Hàn sao?”

Helen nhìn Cố Diệc Hàn, giọng nói có

chút khàn khàn: “Cho nên, căn phòng anh

ngăn không cho em vào là của cô ấy?

ười phụ nữ mà anh cố gắng hết sức đề

bảo vệ là cô ấy sao? Người phụ nữ mà anh

gọi tên và nhung nhớ mỗi đêm cũng là cô

ấy chứ gì?”

Cố Diệc Hàn cau mày, vẻ mặt anh ta

không được vui: “Ai cho cô vào?” Giọng

điệu cực kỳ chán ghét.

Helen mỉm cười, nhưng ánh mắt của

cô ấy lại trở nên chua xót: “Muốn em rời

khỏi đây hả? Anh muốn em đi chỗ khác đề

anh và cô ấy có thể ð bên nhau đúng

không?”

Tôi mím môi, sau đó lại nghe được

phòng ngủ truyền đến tiếng động nhỏ, có

lẽ bên ngoài quá ồn nên Tuệ Minh đã tỉnh

giấc rồi.

Tôi đứng dậy mà không định giải thích

điều gì, chỉ kịp nhìn Helen: “Tôi xin lỗi vì đã

xuất hiện ð nơi này. Tôi có gia đình và một

đứa con rồi, hơn nữa, tôi cũng yêu người

khác.”

Nói xong thì lập tức xoay người đi vào

bên trong, Tuệ Minh tình dậy rồi, thân thề

nhỏ nhắn của con bé nằm úp xuống

giường khiến mái tóc trở nên rối tung.

Khi thấy tôi, con bé lập tức ngồi bật

dậy rồi lào đảo vọt đến: “Mẹ, có phải vì

con mà mẹ đã cãi nhau với ai đó không?”

Tôi sững sờ, sau đó lắc đầu rồi bế con

bé lên: “Không phải, Tuệ Minh không liên

quan gì cả, đây là việc riêng của người

lớn.”

Con bé dường như có chút tự trách

mình, cho nên nó vùi đầu vào lòng tôi mà

nghẹn ngào nói: “Mẹ, có phải con đã gây

ra nhiều chuyện cho mẹ không?”

Tôi lắc đầu, bỗng dưng cảm thấy vừa

xót xa vừa hụt hãng, tôi muốn dẫn Tuệ

Minh về Hà Nội đề cho con bé một tương

lai xán lạn hơn. Thế mà bây giờ lại xảy ra

nhiều chuyện như vậy, có phải tôi đã chọn

sai rồi không?

Ra khỏi phòng khách, tâm trạng của

Helen cực kỳ tồi tệ, cô ấy nhìn tôi bằng ánh

mắt không còn thân thiện như bốn năm

trước.

“Cô đã có gia đình và con riêng rồi, tại

sao cô vẫn xuất hiện trong cuộc sống của

anh ấy? Cô không biết đâu, sự xuất hiện

của cô đã phát nát những mộng tường tốt

đẹp của tôi!”

Cố Diệc Hàn lạnh lùng nhìn Helen:

“Đủ rồi! Đây là công ty, không phải nơi đề

cô làm xằng làm bậy.”

Helen chế nhạo: “Làm xằng làm bậy

hả? Anh mà cũng cần thề diện à? Cố Diệc

Hàn, người tán tỉnh em trước là anh, người

muốn nói kết hôn với em cũng là anh!

Trong bốn năm, tất cà những ảo tường đẹp

đẽ của em về hôn nhân và tình yêu đều bị

anh phá hỏng hết. Anh đã cho em trải

nghiệm khủng khiếp nhất, nhưng bây giờ

anh lại ghét bỏ em vì em suốt ngày dính

lấy anh sao?”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 346: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (2)Tôi ôm Tuệ Minh ngồi trong taxi rồi gọicho Cố Diệc Hàn.Anh ta rốt cuộc cũng bắt máy, trôngcó vẻ bận rộn lắm, tôi có thể nghe đượctiếng lật hồ sơ thông qua điện thoại, thếnhưng giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng::“Em đã ăn gì chưa?”“Chúng ta gặp nhau đi!” Tôi nói, chiếcxe đã hướng đến tập đoàn Cố Nghĩa.Đầu dây bên kia im lặng, anh ta nói:“Được rồi!”Xe đậu trước cửa công ty, Tuệ Minhgục đầu vào vai tôi ngủ sau khi đã khócxong.Khu vực tiếp khách ð sảnh dưới của tập đoàn Cố Nghĩa khá rộng lớn, còn cótận hai nhân viên lễ tân đứng chăm sóc vàhướng dẫn khách hàng.Tôi không tiến lên hỏi bọn họ làm gì,dựa vào sự hiểu biết của tôi về Cố DiệcHàn thì anh ta sẽ tự mình đi xuống.Khoảng năm phút, anh ta bước đếntrước mặt tôi.Cố Diệc Hàn nhìn thấy Tuệ Minh đãngủ say thì anh ta cau mày, sau đó đưa tayra định bế con bé nhưng lại bị tôi né tránh:“Tìm chỗ nào đó đi, hay anh muốn nóichuyện ở đây?”Việc anh ta xuất hiện đã thu hút sựchú ý của mọi người trong và ngoài côngty.Anh ta nhíu mày: “Đến phòng làm việccủa anh đi, trong đó có phòng nghỉ, đề conbé nằm trên giường ngủ cho thoải mái.”Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vuiTôi gật đầu rồi không tình nguyện màđưa Tuệ Minh cho anh ta bồng, sau đó đitheo anh ta lên lầu bằng thang máy dànhcho khách V.I.P.Bốn năm không gặp, tập đoàn CốNghĩa đã lớn gấp đôi so với trước đây,ngay cả phòng làm việc của Tổng giámđốc cũng trờ nên sang trọng hẳn.Sau đi đặt Tuệ Minh lên giường thì tôicũng ngồi vào phòng khách, anh ta đề thưký của mình rót trà cho tôi. Bởi vì đây là lầnđầu tôi đến đây nên không thể khôngngắm nhìn mọi thứ xung quanh, trông tôigiống như một con cừu non vậy.“Lát nữa muốn ăn gì?” Cố Diệc Hàndường như không quan tâm tại sao tôi đếntìm anh ta mà chỉ hỏi tôi muốn ăn gì.Tôi mím môi trả lời: “Nếu anh muốn trảthù hay muốn khiến tôi phải khổ sờ, tôi sẽchấp nhận vô điều kiện. Tuy nhiên, Cố Diệc Hàn, trẻ con vô tội mà, tôi trở về cũng chỉvì một mục đích duy nhất. Tôi chỉ muốn đềTuệ Minh được sống tốt hơn, để con bé cómột tương lai tươi sáng hơn. Con bé chỉ làmột đứa con nít mà thôi, nó chằng biết cáigì cả, nhưng anh là người lớn mà. Dù có ácđến đâu thì cũng đâu cần làm tồn thươngngười vô tội, nhất là một đứa trẻ.”Cố Diệc Hàn cau mày, anh ta khônghiều những lời của tôi nói nên hỏi lại: “Trảthù? Khiến em phải khổ sờ? Tại sao anhphải làm như vậy?”Tôi nhún vai: “Tôi biết là anh chánghét tôi, hận tôi, tôi cũng tình nguyện nhậnhết mọi thứ. Nhưng mà đứa nhỏ vốn vô tội,tôi không muốn làm liên lụy đến con bé.”Anh ta im lặng một lúc lâu rồi ngầngđầu nhìn tôi: “Em cho rằng việc Tường VânNam tự tử rồi lan truyền tin tức đến phóngviên là do anh làm sao?”“Không phải à?” Tôi không quen biêtnhiều người, cho nên người có thể khuyếnkhích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồđề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôikhông thề nghĩ ra được người nào cả.Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sauđó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm XuânHinh, xem ra trong lòng em, trông anh thậtbuồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờnên dơ bần đến thế?”“Không phải là dơ bần, dù sao anhcũng là một người kinh doanh nên vốn dĩcũng không thiếu tiền, chẳng qua anhkhông cam lòng và oán hận tôi nên mớilàm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũngđược, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiềunăm như vậy, không phải muốn lợi dụng bàta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôinói thật, anh không cần phải làm thế, dùkhông ở trong nhà họ Phó thì tôi và Phó“Không phải à?” Tôi không quen biêtnhiều người, cho nên người có thề khuyếnkhích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồđề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôikhông thề nghĩ ra được người nào cả.Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sauđó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm XuânHinh, xem ra trong lòng em, trông anh thậtbuồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờnên dơ bần đến thế?”“Không phải là dơ bần, dù sao anhcũng là một người kinh doanh nên vốn dĩcũng không thiếu tiền, chẳng qua anhkhông cam lòng và oán hận tôi nên mớilàm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũngđược, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiềunăm như vậy, không phải muốn lợi dụng bàta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôinói thật, anh không cần phải làm thế, dùkhông ở trong nhà họ Phó thì tôi và PhóBạn đang đọc tại truyen.oneThắng Nam cũng có thề ờ bên cạnh nhau.Ngoài ra, Phó Thắng Nam chỉ kính trọngPhó Bảo Hân bởi vì bà ta là cô của anh ấymà thôi. Tuy nhiên, đã là con người thì aicũng sẽ có một ranh giới mà người kháckhông thể vượt qua, một khi chạm đến nóthì anh và tôi cũng biết anh ấy có thề làmgì rồi đấy.”Anh ta cười một cách châm chọc, đôimắt đen nhìn chằm chằm vào tôi: “ThầmXuân Hinh, em thông minh hơn so vớitrước đây rồi.”Tôi mím môi, tôi không nghĩ là anh tađang khen tôi.Cố Diệc Hàn dừng lại một chút, haichân bắt chéo vào nhau rồi thản nhiên nói:“Anh đã gợi ý chuyện này cho Phó BảoHân từ lâu, mục đích rất đơn giản, anhkhông muốn em tiếp tục ð cạnh PhóThắng Nam. Anh cảm thấy rất ghen tị, cònvề phần Tường Vân Nam, anh cảm thấy emnghĩ quá nhiều nên mới vu oan cho anh rồi.Chuyện này không liên quan gì đến anh.Tin hay không thì tùy thuộc vào em. Hơnnữa, anh biết đối với em thì Tuệ Minh quantrọng đến mức nào, cho nên anh sẽ khôngra tay với con bé, anh sẽ bảo vệ nó. Anhkhông muốn em phải đau khổ, Xuân Hinh,anh yêu em. Bốn năm trước anh yêu em,bây gið cũng vậy, anh sẽ xử lý chuyện củaTường Vân Nam. Chỉ cần em không ở cạnhPhó Thắng Nam nữa, em tin anh đi, cuộcsống sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp, anhsẽ khiến tương lai của Tuệ Minh tốt đẹphơn, anh sẽ cho con bé những gì nó cần.”Tôi nhướng mày bời không cảm thấynhững lời này êm tai một chút nào, chonên tôi lạnh lùng nói: “Không cần…”“Cô Helen, cô đến rồi!” Một giọng nóivang lên từ ngoài cửa.Helen!Tôi sửng sốt trong giây lát, trái tim độtnhiên run rầy, khi tôi quay lại thì không biếttừ lúc nào, một Helen có mái tóc màu vàngkim đã đứng sẵn ở cửa.Khác hẳn với lần đầu tôi nhìn thấy côấy, Helen đã tăng cân hơn lúc trước, cáibụng hơi phình to như đang mang thai, máitóc dài vàng óng được buộc lên gọn gàng.Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi bằng đôi mắtxanh biếc.Tôi đứng dậy, theo bản năng mà mởmiệng: “Helen!”**********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnVợ Nhà Người Ta**********Cô ấy ngạc nhìn nhìn tôi, sau đó haimắt cũng ngấn nước: “Cô có quen biếtHàn sao?”Helen nhìn Cố Diệc Hàn, giọng nói cóchút khàn khàn: “Cho nên, căn phòng anhngăn không cho em vào là của cô ấy?ười phụ nữ mà anh cố gắng hết sức đềbảo vệ là cô ấy sao? Người phụ nữ mà anhgọi tên và nhung nhớ mỗi đêm cũng là côấy chứ gì?”Cố Diệc Hàn cau mày, vẻ mặt anh takhông được vui: “Ai cho cô vào?” Giọngđiệu cực kỳ chán ghét.Helen mỉm cười, nhưng ánh mắt củacô ấy lại trở nên chua xót: “Muốn em rờikhỏi đây hả? Anh muốn em đi chỗ khác đềanh và cô ấy có thể ð bên nhau đúngkhông?”Tôi mím môi, sau đó lại nghe đượcphòng ngủ truyền đến tiếng động nhỏ, cólẽ bên ngoài quá ồn nên Tuệ Minh đã tỉnhgiấc rồi.Tôi đứng dậy mà không định giải thíchđiều gì, chỉ kịp nhìn Helen: “Tôi xin lỗi vì đãxuất hiện ð nơi này. Tôi có gia đình và mộtđứa con rồi, hơn nữa, tôi cũng yêu ngườikhác.”Nói xong thì lập tức xoay người đi vàobên trong, Tuệ Minh tình dậy rồi, thân thềnhỏ nhắn của con bé nằm úp xuốnggiường khiến mái tóc trở nên rối tung.Khi thấy tôi, con bé lập tức ngồi bậtdậy rồi lào đảo vọt đến: “Mẹ, có phải vìcon mà mẹ đã cãi nhau với ai đó không?”Tôi sững sờ, sau đó lắc đầu rồi bế conbé lên: “Không phải, Tuệ Minh không liênquan gì cả, đây là việc riêng của ngườilớn.”Con bé dường như có chút tự tráchmình, cho nên nó vùi đầu vào lòng tôi mànghẹn ngào nói: “Mẹ, có phải con đã gâyra nhiều chuyện cho mẹ không?”Tôi lắc đầu, bỗng dưng cảm thấy vừaxót xa vừa hụt hãng, tôi muốn dẫn TuệMinh về Hà Nội đề cho con bé một tươnglai xán lạn hơn. Thế mà bây giờ lại xảy ranhiều chuyện như vậy, có phải tôi đã chọnsai rồi không?Ra khỏi phòng khách, tâm trạng củaHelen cực kỳ tồi tệ, cô ấy nhìn tôi bằng ánhmắt không còn thân thiện như bốn nămtrước.“Cô đã có gia đình và con riêng rồi, tạisao cô vẫn xuất hiện trong cuộc sống củaanh ấy? Cô không biết đâu, sự xuất hiệncủa cô đã phát nát những mộng tường tốtđẹp của tôi!”Cố Diệc Hàn lạnh lùng nhìn Helen:“Đủ rồi! Đây là công ty, không phải nơi đềcô làm xằng làm bậy.”Helen chế nhạo: “Làm xằng làm bậyhả? Anh mà cũng cần thề diện à? Cố DiệcHàn, người tán tỉnh em trước là anh, ngườimuốn nói kết hôn với em cũng là anh!Trong bốn năm, tất cà những ảo tường đẹpđẽ của em về hôn nhân và tình yêu đều bịanh phá hỏng hết. Anh đã cho em trảinghiệm khủng khiếp nhất, nhưng bây giờanh lại ghét bỏ em vì em suốt ngày dínhlấy anh sao?”

Chương 346