Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 351

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 351: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (2)Hai thư ký nghe thấy tôi nói thế thìkhông khỏi nhìn thoáng qua nhau giốngnhư cảm thấy bất ngờ, có lẽ là họ bất ngờvì chuyện tôi và Phó Thắng Nam kết hôn.Tôi nhìn Tường Vân Nam rồi nói tiếp:“Lúc con người ta làm chuyện gì đó thìnhất định phải nghĩ đến hậu quả. CôTường à, nếu như tôi là cô thì bây giờ tôi sẽlập tức trờ về nhà thu dọn đồ đạc rồi dẫnmẹ của cô đi tìm một chỗ an toàn đề sốngyên ổn một thời gian, từ từ lên kế hoạchcho cuộc sống của mình, đừng đến điloanh quanh trong tập đoàn Phó Thiênnữa. Mức độ khoan dung và nhẫn nại củaPhó Thắng Nam có hạn, một khi anh ấy; Ï quyết xong chuyện trong tay thì khôngai có thể đảm bảo là anh ấy có làm đếntình trạng giải quyết sạch sẽ luôn haykhông đâu.”Sắc mặt của Tường Vân Nam tái đi:“Cô nói vậy là có ý gì?”“Ý của cô ấy đã rất rõ ràng rồi mà?Phó Thắng Nam chỉ chặn đứt con đườngminh tinh của cô chứ có ép cô đi chết đâu?Nếu cô tiếp tục làm ầm ï như vậy nữa, nóikhông chừng làm phiền đến anh ta thìtương lai của cô cũng sẽ bị hủy đi” Có côgái nói chen vào.Tôi hơi sửng sốt một chút, vừa quayđầu lại đã nhìn thấy Mạc Thanh Mây ănmặc một bộ âu phục thời thượng màu đenđang ôm tay không biết đã đứng ở cửathang máy từ bao giờ.Nụ cười trên mặt cô ấy như cười lạinhư không cười, nhìn thấy tôi nhìn qua, côấv cong môi cười sáng rờ: “Bốn năm khônggặp, hình như cô mập lên rồi.”Tôi… Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vuiLời mờ đầu giữa những cô gái thế nàythì có hơi thằng thắn rồi.Tôi không khỏi bật cười: “Phong thủyHoàng An nuôi người.”Cô ấy nhún vai đi về phía tôi: “Xem ralà thật rồi, khí sắc của cô rất tốt.”Cô ấy dừng một chút rồi nhìn về phíaTường Vân Nam còn chưa hồi thần lại, tiếptục nói: “Cô gái nhỏ này năm nay chắc haimươi sáu rồi nhỉ? Mới làm minh tỉnh có vàinăm mà đã cho rằng chính mình là ngườitrên người rồi à? Đúng rồi, chẳng phải mấyngày trước tôi nhìn thấy cô hù phóng viênchạy lên lầu chuẩn bị nhảy lầu à? Sao vẫnchưa nhảy nữa thế? Xem ra cũng chỉ làmdáng tí thôi ha”Bốn năm không gặp, dường như cáchnói chuyện của cô ấy vẫn luôn tùy tiện nhưthế.Sắc mặt Tường Vân Nam tái nhợt, môimỏng mím lại thật chặt: “Tôi có nhảy lầuhay không thì có liên quan gì đến cô? Cô làai? Cô dựa vào đâu mà ở đây xen vàochuyện của người khác?”“Chậc!” Mạc Thanh Mây thở dài: “Xemra mấy năm nay nhà họ Mạc chúng tôi thậtsự quá khiêm tốn rồi.Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn vềphía hai thư ký đứng bên cạnh, hơi nhíumày quyến rũ nói: “Đừng nói là hai ngườicác cô cũng không biết tôi đấy nhé?”Hai thư ký vội vàng lắc đầu, hấp tấpnói: “Tổng giám đốc Mạc, cô đừng đùachúng tôi vậy chứ”Mạc Thanh Mây gật đầu nhìn về phíaTường Vân Nam: “Nhưng mà nói đi nói lạilà bình thường, nếu đặt một đứa diễnviên như cô vào thời trước thì có lẽ ngay cảbàn tiệc cũng không lên được, chỉ là mộtcon hề lấy lòng thiên hạ mà thôi, khôngbiết sếp lớn trên thương trường cũng làchuyện bình thường.”“Cô..” Tường Vân Nam bị cô ấy mỉamai đến mức sắc mặt cũng tái mét.Mạc Thanh Mây chậc một tiếng, buồncười nhìn cô ta: “Nhìn bộ dạng này của côxem, e là đi loanh quanh bên cạnh PhóThắng Nam mấy năm cũng chưa từng trảisự đời nhỉ? Thôi thì thế này đi, không phảicô cảm thấy Thầm Xuân Hinh không đủ tưcách ð bên Phó Thắng Nam sao? Vậy chỉbằng tôi giúp cô bổ sung thêm chút kiếnthức tiện cho ngày đó cô có chết thì cũngchết được nhắm mắt.”“Cô ức hiếp người khác quá đáng!”Tường Vân Nam nói: “Chỉ là chủ của vài cáicông ty nhỏ mà lại tâng bốc chính mìnhthật nhì”Có đôi khi tôi cảm thấy thật ra TườngVân Nam này rất đáng yêu, ít nhất thì cô tađơn thuần. Nghe nói mẹ của cô ta là TrầnTrân, nếu như cần thận quan sát thì đúnglà có hơi giống thật, đúng là mẹ nào connấy.Mạc Thanh Mây cười lạnh một tiếngcảm thấy rất vô vị nhưng cũng phải nói hếtra, nếu cô ấy không nói gì thì sẽ cảm thấyvô cùng tẻ nhạt.Vì vậy cô ấy dứt khoát ngồi trên ghếthư ký chống cằm nhìn Tường Vân Nam rồinói: “Nếu chưa từng nghe nói đến nhà họMạc ở thủ đô vậy thì chỉ bằng nói về nhàhọ Thầm ở thủ đô đi. Cô Tường à, cô thậtsự cảm thấy một cô gái không có gì cả cóthề gả cho Phó Thắng Nam sao?”Tường Vân Nam sững sờ: “Ý cô là gì?”“Ý của tôi chính là so về tài hoa vàtướng mạo thì cô không bằng Thẩm XuânHinh, luận về gia thế và bối cảnh thì côcàng khỏi phải nói. Mẹ của cô là ai, chacủa Thẩm Xuân Hinh là người nào bộ tronglòng cô không có điểm số à? Chuyện cônói xấu cô ấy nếu như đặt vào chỗ tôi thìtôi đã sớm cho người giết chết cô rồi,Thẩm Xuân Hinh có gia giáo tốt, không sođo với cô nhưng tôi nghe nói mặc dù conngười của Thẩm Quang cương trực côngchính nhưng vô cùng bệnh vực người củamình. Tôi nghe nói hình như mẹ của côtừng có tiền án, cái này cũng không cầnphải lấp liếm, chỉ tùy tiện tìm một chỗ sailầm tống hai mẹ con cô vào tù là được rồi,nếu còn sống thì coi như hai mẹ con cô tốtsố”Mấy lời này của Mạc Thanh Mây rõràng là đang hù dọa Tường Vân Namnhưng dường như Tường Vân Nam tin làthật, sắc mặt của cô ta tái mét nhìn cô ấynói: “Nghe nói Thầm Xuân Hinh là con gáicủa Thầm Quang?”Mạc Thanh Mây nhún vai: “Vậy là côchưa từng cũng không thèm xem tin tức cũà? Đề tôi chỉ hướng cho cô đi tìm kiếm tintức của bốn năm trước một chút, nóikhông chừng cô có thề có thu hoạch đấy”“Không thề nào!“ Sắc mặt của TườngVân Nam rất khó coi: “Rõ ràng Phó BảoHân đã nói Thầm Xuân Hinh chỉ là một đứamồ côi, năm đó chỉ là được ông Phó nhìntrúng nên mới gả cho Phó Thắng Nam màthôi, sao cô ấy có thể là con gái của ThầmQuang được chứ?”“Thì ra là thế” Mạc Thanh Mây nhìntôi rồi nhíu mày nói: “Tôi đã nói làm sao màcô ấy biết được nhiều chuyện của cô nhưvậy, hóa ra cô còn đắc tội với Phó Bảo Hân.Còn về chuyện vì sao cô đắc tội với bà tathì không phải cô đã đi bốn năm rồi sao?Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen oneSao vừa về lại chọc phải một kẻ thù vậy?”Tôi nhún vai: “Không biết phải giảithích với cô thế nào nhưng tóm lại đây vẫnlà chuyện cũ năm xưa.”Cô ấy à một tiếng rồi nhìn Tường VânNam, nói bằng giọng khinh thường: “Phảikhiến cô thất vọng rồi, cha mẹ của cô ấykhỏe mạnh, cực kỳ khỏe mạnh. Cô gái nhỏà, sau này làm gì cũng phải dùng đầu ócmột chút, đừng đề người ta sử dụng mìnhnhư vũ khí mà cũng không biết.”Nói xong, cô ấy nhíu mày nhìn về phíahai thư ký: “Hai vị này định ở đây xem kịchcả ngày à? Chất lượng làm việc của nhânviên trong tập đoàn Phó Thiên thấp nhưthế à? Có người xông vào trong văn phòngtổng giám đốc cũng không cản được, thếmà còn không đi gọi bảo vệ, hai cô đangtrắng trợn nói cho tổng giám đốc Phó làanh ta nên đổi thư ký rồi đúng không?” Nói thẳng ra thì hai thư ký này là nhânviên lễ tân của văn phòng tổng giám đốc,bây giờ nghe thấy Mạc Thanh Mây nói vậythì vội vàng xin lỗi rồi gọi điện thoại chobảo vệ.Không biết có phải là Tường Vân Namtin lời của Mạc Thanh Mây nói hay khôngmà cô ta cũng hơi không yên lòng đi theobảo vệ, đề lại tôi và Mạc Thanh Mây trongphòng.Cô ấy ôm tôi rồi nhíu mày nhìn tôi: “Đikhông nói một tiếng, về không nói một lời,cô thật sự không xem tôi là bạn đúngkhông?”Tôi hơi sửng sốt, không khỏi nhìn côấy: “Lúc đó đi rất vội nên cũng không nghĩgì nhiều, tôi vừa mới về thủ đô chưa đượcbao lâu nên…”“Được rồi.” Cô ấy bĩu môi nói: “Chuyệnđó tôi cũng được nghe nói vài phần,cho dù là ai cũng không thể chấp nhậnđược, nhưng mà rốt cuộc cô và Phó ThắngNam đã xảy ra chuyện gì? Không phải đãnói là ly hôn sao? Sao bây giờ lại thành thếnày? Cô nghĩ thế nào vậy?”Chuyện này phải nói thế nào đây chứ?Trong thời gian ngắn tôi không tìm đượccâu trả lời cho vấn đề của cô ấy.Thấy tôi trầm mặc, cô ấy thờ dàikhông hỏi nữa mà đi vào khu nghỉ ngơi vớitôi, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhìn tôi nói:“Nhà họ Mạc biết cô trờ về rồi, cô định làmthế nào đây? Cứ coi như không có chuyệngì xảy ra với nhà họ Mạc thế à?”“Bên nhà họ Mạc không có quan hệ gìvới tôi cả, từ đầu đến cuối tôi đều khôngcó ý định có tí quan hệ gì với nhà họ Mạc.Tôi trờ về thủ đô là muốn cho con gái củamình có một tương lai tốt, còn về phầnkhác thì tôi không nghĩ tới, cũng không hềsuy nghĩ một chút nào.”Nếu như không phải vì cho Tuệ Minhcó một tương lai thì tôi tình nguyện ở lạiHoàng An cả đời.

Chương 351: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (2)

Hai thư ký nghe thấy tôi nói thế thì

không khỏi nhìn thoáng qua nhau giống

như cảm thấy bất ngờ, có lẽ là họ bất ngờ

vì chuyện tôi và Phó Thắng Nam kết hôn.

Tôi nhìn Tường Vân Nam rồi nói tiếp:

“Lúc con người ta làm chuyện gì đó thì

nhất định phải nghĩ đến hậu quả. Cô

Tường à, nếu như tôi là cô thì bây giờ tôi sẽ

lập tức trờ về nhà thu dọn đồ đạc rồi dẫn

mẹ của cô đi tìm một chỗ an toàn đề sống

yên ổn một thời gian, từ từ lên kế hoạch

cho cuộc sống của mình, đừng đến đi

loanh quanh trong tập đoàn Phó Thiên

nữa. Mức độ khoan dung và nhẫn nại của

Phó Thắng Nam có hạn, một khi anh ấy

; Ï quyết xong chuyện trong tay thì không

ai có thể đảm bảo là anh ấy có làm đến

tình trạng giải quyết sạch sẽ luôn hay

không đâu.”

Sắc mặt của Tường Vân Nam tái đi:

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Ý của cô ấy đã rất rõ ràng rồi mà?

Phó Thắng Nam chỉ chặn đứt con đường

minh tinh của cô chứ có ép cô đi chết đâu?

Nếu cô tiếp tục làm ầm ï như vậy nữa, nói

không chừng làm phiền đến anh ta thì

tương lai của cô cũng sẽ bị hủy đi” Có cô

gái nói chen vào.

Tôi hơi sửng sốt một chút, vừa quay

đầu lại đã nhìn thấy Mạc Thanh Mây ăn

mặc một bộ âu phục thời thượng màu đen

đang ôm tay không biết đã đứng ở cửa

thang máy từ bao giờ.

Nụ cười trên mặt cô ấy như cười lại

như không cười, nhìn thấy tôi nhìn qua, cô

ấv cong môi cười sáng rờ: “Bốn năm không

gặp, hình như cô mập lên rồi.”

Tôi… Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vui

Lời mờ đầu giữa những cô gái thế này

thì có hơi thằng thắn rồi.

Tôi không khỏi bật cười: “Phong thủy

Hoàng An nuôi người.”

Cô ấy nhún vai đi về phía tôi: “Xem ra

là thật rồi, khí sắc của cô rất tốt.”

Cô ấy dừng một chút rồi nhìn về phía

Tường Vân Nam còn chưa hồi thần lại, tiếp

tục nói: “Cô gái nhỏ này năm nay chắc hai

mươi sáu rồi nhỉ? Mới làm minh tỉnh có vài

năm mà đã cho rằng chính mình là người

trên người rồi à? Đúng rồi, chẳng phải mấy

ngày trước tôi nhìn thấy cô hù phóng viên

chạy lên lầu chuẩn bị nhảy lầu à? Sao vẫn

chưa nhảy nữa thế? Xem ra cũng chỉ làm

dáng tí thôi ha”

Bốn năm không gặp, dường như cách

nói chuyện của cô ấy vẫn luôn tùy tiện như

thế.

Sắc mặt Tường Vân Nam tái nhợt, môi

mỏng mím lại thật chặt: “Tôi có nhảy lầu

hay không thì có liên quan gì đến cô? Cô là

ai? Cô dựa vào đâu mà ở đây xen vào

chuyện của người khác?”

“Chậc!” Mạc Thanh Mây thở dài: “Xem

ra mấy năm nay nhà họ Mạc chúng tôi thật

sự quá khiêm tốn rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn về

phía hai thư ký đứng bên cạnh, hơi nhíu

mày quyến rũ nói: “Đừng nói là hai người

các cô cũng không biết tôi đấy nhé?”

Hai thư ký vội vàng lắc đầu, hấp tấp

nói: “Tổng giám đốc Mạc, cô đừng đùa

chúng tôi vậy chứ”

Mạc Thanh Mây gật đầu nhìn về phía

Tường Vân Nam: “Nhưng mà nói đi nói lại

là bình thường, nếu đặt một đứa diễn

viên như cô vào thời trước thì có lẽ ngay cả

bàn tiệc cũng không lên được, chỉ là một

con hề lấy lòng thiên hạ mà thôi, không

biết sếp lớn trên thương trường cũng là

chuyện bình thường.”

“Cô..” Tường Vân Nam bị cô ấy mỉa

mai đến mức sắc mặt cũng tái mét.

Mạc Thanh Mây chậc một tiếng, buồn

cười nhìn cô ta: “Nhìn bộ dạng này của cô

xem, e là đi loanh quanh bên cạnh Phó

Thắng Nam mấy năm cũng chưa từng trải

sự đời nhỉ? Thôi thì thế này đi, không phải

cô cảm thấy Thầm Xuân Hinh không đủ tư

cách ð bên Phó Thắng Nam sao? Vậy chỉ

bằng tôi giúp cô bổ sung thêm chút kiến

thức tiện cho ngày đó cô có chết thì cũng

chết được nhắm mắt.”

“Cô ức hiếp người khác quá đáng!”

Tường Vân Nam nói: “Chỉ là chủ của vài cái

công ty nhỏ mà lại tâng bốc chính mình

thật nhì”

Có đôi khi tôi cảm thấy thật ra Tường

Vân Nam này rất đáng yêu, ít nhất thì cô ta

đơn thuần. Nghe nói mẹ của cô ta là Trần

Trân, nếu như cần thận quan sát thì đúng

là có hơi giống thật, đúng là mẹ nào con

nấy.

Mạc Thanh Mây cười lạnh một tiếng

cảm thấy rất vô vị nhưng cũng phải nói hết

ra, nếu cô ấy không nói gì thì sẽ cảm thấy

vô cùng tẻ nhạt.

Vì vậy cô ấy dứt khoát ngồi trên ghế

thư ký chống cằm nhìn Tường Vân Nam rồi

nói: “Nếu chưa từng nghe nói đến nhà họ

Mạc ở thủ đô vậy thì chỉ bằng nói về nhà

họ Thầm ở thủ đô đi. Cô Tường à, cô thật

sự cảm thấy một cô gái không có gì cả có

thề gả cho Phó Thắng Nam sao?”

Tường Vân Nam sững sờ: “Ý cô là gì?”

“Ý của tôi chính là so về tài hoa và

tướng mạo thì cô không bằng Thẩm Xuân

Hinh, luận về gia thế và bối cảnh thì cô

càng khỏi phải nói. Mẹ của cô là ai, cha

của Thẩm Xuân Hinh là người nào bộ trong

lòng cô không có điểm số à? Chuyện cô

nói xấu cô ấy nếu như đặt vào chỗ tôi thì

tôi đã sớm cho người giết chết cô rồi,

Thẩm Xuân Hinh có gia giáo tốt, không so

đo với cô nhưng tôi nghe nói mặc dù con

người của Thẩm Quang cương trực công

chính nhưng vô cùng bệnh vực người của

mình. Tôi nghe nói hình như mẹ của cô

từng có tiền án, cái này cũng không cần

phải lấp liếm, chỉ tùy tiện tìm một chỗ sai

lầm tống hai mẹ con cô vào tù là được rồi,

nếu còn sống thì coi như hai mẹ con cô tốt

số”

Mấy lời này của Mạc Thanh Mây rõ

ràng là đang hù dọa Tường Vân Nam

nhưng dường như Tường Vân Nam tin là

thật, sắc mặt của cô ta tái mét nhìn cô ấy

nói: “Nghe nói Thầm Xuân Hinh là con gái

của Thầm Quang?”

Mạc Thanh Mây nhún vai: “Vậy là cô

chưa từng cũng không thèm xem tin tức cũ

à? Đề tôi chỉ hướng cho cô đi tìm kiếm tin

tức của bốn năm trước một chút, nói

không chừng cô có thề có thu hoạch đấy”

“Không thề nào!“ Sắc mặt của Tường

Vân Nam rất khó coi: “Rõ ràng Phó Bảo

Hân đã nói Thầm Xuân Hinh chỉ là một đứa

mồ côi, năm đó chỉ là được ông Phó nhìn

trúng nên mới gả cho Phó Thắng Nam mà

thôi, sao cô ấy có thể là con gái của Thầm

Quang được chứ?”

“Thì ra là thế” Mạc Thanh Mây nhìn

tôi rồi nhíu mày nói: “Tôi đã nói làm sao mà

cô ấy biết được nhiều chuyện của cô như

vậy, hóa ra cô còn đắc tội với Phó Bảo Hân.

Còn về chuyện vì sao cô đắc tội với bà ta

thì không phải cô đã đi bốn năm rồi sao?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

Sao vừa về lại chọc phải một kẻ thù vậy?”

Tôi nhún vai: “Không biết phải giải

thích với cô thế nào nhưng tóm lại đây vẫn

là chuyện cũ năm xưa.”

Cô ấy à một tiếng rồi nhìn Tường Vân

Nam, nói bằng giọng khinh thường: “Phải

khiến cô thất vọng rồi, cha mẹ của cô ấy

khỏe mạnh, cực kỳ khỏe mạnh. Cô gái nhỏ

à, sau này làm gì cũng phải dùng đầu óc

một chút, đừng đề người ta sử dụng mình

như vũ khí mà cũng không biết.”

Nói xong, cô ấy nhíu mày nhìn về phía

hai thư ký: “Hai vị này định ở đây xem kịch

cả ngày à? Chất lượng làm việc của nhân

viên trong tập đoàn Phó Thiên thấp như

thế à? Có người xông vào trong văn phòng

tổng giám đốc cũng không cản được, thế

mà còn không đi gọi bảo vệ, hai cô đang

trắng trợn nói cho tổng giám đốc Phó là

anh ta nên đổi thư ký rồi đúng không?”

 

Nói thẳng ra thì hai thư ký này là nhân

viên lễ tân của văn phòng tổng giám đốc,

bây giờ nghe thấy Mạc Thanh Mây nói vậy

thì vội vàng xin lỗi rồi gọi điện thoại cho

bảo vệ.

Không biết có phải là Tường Vân Nam

tin lời của Mạc Thanh Mây nói hay không

mà cô ta cũng hơi không yên lòng đi theo

bảo vệ, đề lại tôi và Mạc Thanh Mây trong

phòng.

Cô ấy ôm tôi rồi nhíu mày nhìn tôi: “Đi

không nói một tiếng, về không nói một lời,

cô thật sự không xem tôi là bạn đúng

không?”

Tôi hơi sửng sốt, không khỏi nhìn cô

ấy: “Lúc đó đi rất vội nên cũng không nghĩ

gì nhiều, tôi vừa mới về thủ đô chưa được

bao lâu nên…”

“Được rồi.” Cô ấy bĩu môi nói: “Chuyện

đó tôi cũng được nghe nói vài phần,

cho dù là ai cũng không thể chấp nhận

được, nhưng mà rốt cuộc cô và Phó Thắng

Nam đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã

nói là ly hôn sao? Sao bây giờ lại thành thế

này? Cô nghĩ thế nào vậy?”

Chuyện này phải nói thế nào đây chứ?

Trong thời gian ngắn tôi không tìm được

câu trả lời cho vấn đề của cô ấy.

Thấy tôi trầm mặc, cô ấy thờ dài

không hỏi nữa mà đi vào khu nghỉ ngơi với

tôi, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhìn tôi nói:

“Nhà họ Mạc biết cô trờ về rồi, cô định làm

thế nào đây? Cứ coi như không có chuyện

gì xảy ra với nhà họ Mạc thế à?”

“Bên nhà họ Mạc không có quan hệ gì

với tôi cả, từ đầu đến cuối tôi đều không

có ý định có tí quan hệ gì với nhà họ Mạc.

Tôi trờ về thủ đô là muốn cho con gái của

mình có một tương lai tốt, còn về phần

khác thì tôi không nghĩ tới, cũng không hề

suy nghĩ một chút nào.”

Nếu như không phải vì cho Tuệ Minh

có một tương lai thì tôi tình nguyện ở lại

Hoàng An cả đời.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 351: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (2)Hai thư ký nghe thấy tôi nói thế thìkhông khỏi nhìn thoáng qua nhau giốngnhư cảm thấy bất ngờ, có lẽ là họ bất ngờvì chuyện tôi và Phó Thắng Nam kết hôn.Tôi nhìn Tường Vân Nam rồi nói tiếp:“Lúc con người ta làm chuyện gì đó thìnhất định phải nghĩ đến hậu quả. CôTường à, nếu như tôi là cô thì bây giờ tôi sẽlập tức trờ về nhà thu dọn đồ đạc rồi dẫnmẹ của cô đi tìm một chỗ an toàn đề sốngyên ổn một thời gian, từ từ lên kế hoạchcho cuộc sống của mình, đừng đến điloanh quanh trong tập đoàn Phó Thiênnữa. Mức độ khoan dung và nhẫn nại củaPhó Thắng Nam có hạn, một khi anh ấy; Ï quyết xong chuyện trong tay thì khôngai có thể đảm bảo là anh ấy có làm đếntình trạng giải quyết sạch sẽ luôn haykhông đâu.”Sắc mặt của Tường Vân Nam tái đi:“Cô nói vậy là có ý gì?”“Ý của cô ấy đã rất rõ ràng rồi mà?Phó Thắng Nam chỉ chặn đứt con đườngminh tinh của cô chứ có ép cô đi chết đâu?Nếu cô tiếp tục làm ầm ï như vậy nữa, nóikhông chừng làm phiền đến anh ta thìtương lai của cô cũng sẽ bị hủy đi” Có côgái nói chen vào.Tôi hơi sửng sốt một chút, vừa quayđầu lại đã nhìn thấy Mạc Thanh Mây ănmặc một bộ âu phục thời thượng màu đenđang ôm tay không biết đã đứng ở cửathang máy từ bao giờ.Nụ cười trên mặt cô ấy như cười lạinhư không cười, nhìn thấy tôi nhìn qua, côấv cong môi cười sáng rờ: “Bốn năm khônggặp, hình như cô mập lên rồi.”Tôi… Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vuiLời mờ đầu giữa những cô gái thế nàythì có hơi thằng thắn rồi.Tôi không khỏi bật cười: “Phong thủyHoàng An nuôi người.”Cô ấy nhún vai đi về phía tôi: “Xem ralà thật rồi, khí sắc của cô rất tốt.”Cô ấy dừng một chút rồi nhìn về phíaTường Vân Nam còn chưa hồi thần lại, tiếptục nói: “Cô gái nhỏ này năm nay chắc haimươi sáu rồi nhỉ? Mới làm minh tỉnh có vàinăm mà đã cho rằng chính mình là ngườitrên người rồi à? Đúng rồi, chẳng phải mấyngày trước tôi nhìn thấy cô hù phóng viênchạy lên lầu chuẩn bị nhảy lầu à? Sao vẫnchưa nhảy nữa thế? Xem ra cũng chỉ làmdáng tí thôi ha”Bốn năm không gặp, dường như cáchnói chuyện của cô ấy vẫn luôn tùy tiện nhưthế.Sắc mặt Tường Vân Nam tái nhợt, môimỏng mím lại thật chặt: “Tôi có nhảy lầuhay không thì có liên quan gì đến cô? Cô làai? Cô dựa vào đâu mà ở đây xen vàochuyện của người khác?”“Chậc!” Mạc Thanh Mây thở dài: “Xemra mấy năm nay nhà họ Mạc chúng tôi thậtsự quá khiêm tốn rồi.Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn vềphía hai thư ký đứng bên cạnh, hơi nhíumày quyến rũ nói: “Đừng nói là hai ngườicác cô cũng không biết tôi đấy nhé?”Hai thư ký vội vàng lắc đầu, hấp tấpnói: “Tổng giám đốc Mạc, cô đừng đùachúng tôi vậy chứ”Mạc Thanh Mây gật đầu nhìn về phíaTường Vân Nam: “Nhưng mà nói đi nói lạilà bình thường, nếu đặt một đứa diễnviên như cô vào thời trước thì có lẽ ngay cảbàn tiệc cũng không lên được, chỉ là mộtcon hề lấy lòng thiên hạ mà thôi, khôngbiết sếp lớn trên thương trường cũng làchuyện bình thường.”“Cô..” Tường Vân Nam bị cô ấy mỉamai đến mức sắc mặt cũng tái mét.Mạc Thanh Mây chậc một tiếng, buồncười nhìn cô ta: “Nhìn bộ dạng này của côxem, e là đi loanh quanh bên cạnh PhóThắng Nam mấy năm cũng chưa từng trảisự đời nhỉ? Thôi thì thế này đi, không phảicô cảm thấy Thầm Xuân Hinh không đủ tưcách ð bên Phó Thắng Nam sao? Vậy chỉbằng tôi giúp cô bổ sung thêm chút kiếnthức tiện cho ngày đó cô có chết thì cũngchết được nhắm mắt.”“Cô ức hiếp người khác quá đáng!”Tường Vân Nam nói: “Chỉ là chủ của vài cáicông ty nhỏ mà lại tâng bốc chính mìnhthật nhì”Có đôi khi tôi cảm thấy thật ra TườngVân Nam này rất đáng yêu, ít nhất thì cô tađơn thuần. Nghe nói mẹ của cô ta là TrầnTrân, nếu như cần thận quan sát thì đúnglà có hơi giống thật, đúng là mẹ nào connấy.Mạc Thanh Mây cười lạnh một tiếngcảm thấy rất vô vị nhưng cũng phải nói hếtra, nếu cô ấy không nói gì thì sẽ cảm thấyvô cùng tẻ nhạt.Vì vậy cô ấy dứt khoát ngồi trên ghếthư ký chống cằm nhìn Tường Vân Nam rồinói: “Nếu chưa từng nghe nói đến nhà họMạc ở thủ đô vậy thì chỉ bằng nói về nhàhọ Thầm ở thủ đô đi. Cô Tường à, cô thậtsự cảm thấy một cô gái không có gì cả cóthề gả cho Phó Thắng Nam sao?”Tường Vân Nam sững sờ: “Ý cô là gì?”“Ý của tôi chính là so về tài hoa vàtướng mạo thì cô không bằng Thẩm XuânHinh, luận về gia thế và bối cảnh thì côcàng khỏi phải nói. Mẹ của cô là ai, chacủa Thẩm Xuân Hinh là người nào bộ tronglòng cô không có điểm số à? Chuyện cônói xấu cô ấy nếu như đặt vào chỗ tôi thìtôi đã sớm cho người giết chết cô rồi,Thẩm Xuân Hinh có gia giáo tốt, không sođo với cô nhưng tôi nghe nói mặc dù conngười của Thẩm Quang cương trực côngchính nhưng vô cùng bệnh vực người củamình. Tôi nghe nói hình như mẹ của côtừng có tiền án, cái này cũng không cầnphải lấp liếm, chỉ tùy tiện tìm một chỗ sailầm tống hai mẹ con cô vào tù là được rồi,nếu còn sống thì coi như hai mẹ con cô tốtsố”Mấy lời này của Mạc Thanh Mây rõràng là đang hù dọa Tường Vân Namnhưng dường như Tường Vân Nam tin làthật, sắc mặt của cô ta tái mét nhìn cô ấynói: “Nghe nói Thầm Xuân Hinh là con gáicủa Thầm Quang?”Mạc Thanh Mây nhún vai: “Vậy là côchưa từng cũng không thèm xem tin tức cũà? Đề tôi chỉ hướng cho cô đi tìm kiếm tintức của bốn năm trước một chút, nóikhông chừng cô có thề có thu hoạch đấy”“Không thề nào!“ Sắc mặt của TườngVân Nam rất khó coi: “Rõ ràng Phó BảoHân đã nói Thầm Xuân Hinh chỉ là một đứamồ côi, năm đó chỉ là được ông Phó nhìntrúng nên mới gả cho Phó Thắng Nam màthôi, sao cô ấy có thể là con gái của ThầmQuang được chứ?”“Thì ra là thế” Mạc Thanh Mây nhìntôi rồi nhíu mày nói: “Tôi đã nói làm sao màcô ấy biết được nhiều chuyện của cô nhưvậy, hóa ra cô còn đắc tội với Phó Bảo Hân.Còn về chuyện vì sao cô đắc tội với bà tathì không phải cô đã đi bốn năm rồi sao?Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen oneSao vừa về lại chọc phải một kẻ thù vậy?”Tôi nhún vai: “Không biết phải giảithích với cô thế nào nhưng tóm lại đây vẫnlà chuyện cũ năm xưa.”Cô ấy à một tiếng rồi nhìn Tường VânNam, nói bằng giọng khinh thường: “Phảikhiến cô thất vọng rồi, cha mẹ của cô ấykhỏe mạnh, cực kỳ khỏe mạnh. Cô gái nhỏà, sau này làm gì cũng phải dùng đầu ócmột chút, đừng đề người ta sử dụng mìnhnhư vũ khí mà cũng không biết.”Nói xong, cô ấy nhíu mày nhìn về phíahai thư ký: “Hai vị này định ở đây xem kịchcả ngày à? Chất lượng làm việc của nhânviên trong tập đoàn Phó Thiên thấp nhưthế à? Có người xông vào trong văn phòngtổng giám đốc cũng không cản được, thếmà còn không đi gọi bảo vệ, hai cô đangtrắng trợn nói cho tổng giám đốc Phó làanh ta nên đổi thư ký rồi đúng không?” Nói thẳng ra thì hai thư ký này là nhânviên lễ tân của văn phòng tổng giám đốc,bây giờ nghe thấy Mạc Thanh Mây nói vậythì vội vàng xin lỗi rồi gọi điện thoại chobảo vệ.Không biết có phải là Tường Vân Namtin lời của Mạc Thanh Mây nói hay khôngmà cô ta cũng hơi không yên lòng đi theobảo vệ, đề lại tôi và Mạc Thanh Mây trongphòng.Cô ấy ôm tôi rồi nhíu mày nhìn tôi: “Đikhông nói một tiếng, về không nói một lời,cô thật sự không xem tôi là bạn đúngkhông?”Tôi hơi sửng sốt, không khỏi nhìn côấy: “Lúc đó đi rất vội nên cũng không nghĩgì nhiều, tôi vừa mới về thủ đô chưa đượcbao lâu nên…”“Được rồi.” Cô ấy bĩu môi nói: “Chuyệnđó tôi cũng được nghe nói vài phần,cho dù là ai cũng không thể chấp nhậnđược, nhưng mà rốt cuộc cô và Phó ThắngNam đã xảy ra chuyện gì? Không phải đãnói là ly hôn sao? Sao bây giờ lại thành thếnày? Cô nghĩ thế nào vậy?”Chuyện này phải nói thế nào đây chứ?Trong thời gian ngắn tôi không tìm đượccâu trả lời cho vấn đề của cô ấy.Thấy tôi trầm mặc, cô ấy thờ dàikhông hỏi nữa mà đi vào khu nghỉ ngơi vớitôi, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhìn tôi nói:“Nhà họ Mạc biết cô trờ về rồi, cô định làmthế nào đây? Cứ coi như không có chuyệngì xảy ra với nhà họ Mạc thế à?”“Bên nhà họ Mạc không có quan hệ gìvới tôi cả, từ đầu đến cuối tôi đều khôngcó ý định có tí quan hệ gì với nhà họ Mạc.Tôi trờ về thủ đô là muốn cho con gái củamình có một tương lai tốt, còn về phầnkhác thì tôi không nghĩ tới, cũng không hềsuy nghĩ một chút nào.”Nếu như không phải vì cho Tuệ Minhcó một tương lai thì tôi tình nguyện ở lạiHoàng An cả đời.

Chương 351