Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 373

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 373: Lảo đảo bước tới (6) Tôi có hơi lơ đãng, dường như Mộc Tửcũng thích mang giày cao gót, khi đóchúng tôi không có tiền, đôi giày cao gótcô ấy rất cao, rất cấn chân, mỗi lần cô ấy bịđau đến mức không chịu được, tôi sẽ muacho cô ấy một đôi dép lê ð cửa hàng venđường, sau đó vừa cười nhạo cô ấy, vừabắt cô ấy đổi giày, cô ấy sợ đau, lần nàocũng ngoan ngoãn đổi đi, sau đó lại phànnàn dép lê không hợp với khí chất củamình.Bây giờ nhớ lại, những chuyện này đãxảy ra lâu lắm rồi nhưng lại giống như mớixảy ra.Tôi đứng dậy, nhìn về phía cô ta nói:“Cô ở đây chờ tớ một chút nhé!”Trong trung tâm thương mại có khôngít cửa hàng, một lát sau thì tôi trở lại, đưahộp giày cho cô ta, cười nhẹ: “Vừa rồi tôithấy cỡ chân của cô là ba mươi bảy, có lẽcái này sẽ vừa chân đấy.”Cô ta sửng sốt một lát, đưa tay nhậncái hộp, sau khi mở ra thì nhìn tôi một cái,ngần người nói: “Cô cố ý mua cho tôi à?”Tôi gật đầu: “Tuy không biết cô thíchmẫu nào, nhưng nó có thể phối với quầnáo của cô đấy, có điều đây không phảinhãn hiệu gì lớn, nhưng chắc mang đỡcũng ổn.”Có một đôi giày hơn mấy chục triệu,tôi thật sự không dám mua, sau khi từHoàng An trờ về, tôi vẫn luôn không đi làm,Phó Thắng Nam cho tôi thẻ ngân hàngnhưng tôi không dùng mà chỉ dùng tiềntích góp của mình, tôi định thi nghiên cứusinh xong thì sẽ tìm một công việc nào đó,như vậy thì vấn đề chi tiêu hằng ngày củatôi sẽ được giải quyết rồi.Cô ta thay giày, gương mặt không giấunổi sự vui vẻ, nhìn tôi nói: “Thẩm XuânHinh, cô biết không, cô là cô gái đầu tiênmua giày cho tôi đấy, anh tôi là một cái cọcgỗ, căn bản là không có mắt thẩm mỹ, chonên tôi chưa bao giờ bảo anh ấy mua chotôi thứ gì, đều là tự mình mua thôi, gặpđược hạ biết thuyền cũng một cái cọc gỗluôn, từ nhỏ đến lớn chưa từng mua giàycho tôi.”Tôi cười nhẹ, dường như hai ông bànhà họ Mạc vẫn luôn ð nước ngoài, MạcThanh Mây là con gái nhỏ nhất của nhà họMạc, không có biết nhiều về chuyện nhàhọ Mạc.Chỉ biêt duy nhất một chuyện MạcThanh Mây và Mạc Đình Sinh là anh em,còn mấy chuyện khác thì hoàn toàn khôngbiết gì cả.“Cô mang vào đi, chỉ cần đi không bịđau chân là được.” Tôi mờ miệng, lúcngước mắt lên thì thấy Phó Thắng Nam,anh mặc cả cây đen, dáng người thon dài,gương mặt tuấn tú vô cùng, đi trong trungtâm thương mại khiến người khác phảingoái đầu lại nhìn.“Đúng là trai đẹp hại nước hại dân,quá đào hoa, quá phô trương.” Mạc ThanhMây nói thầm.Thấy Phó Thắng Nam đi tới thì nói:“Tổng giám đốc Phó, tôi nhắc anh lần sauít xuất hiện ð nơi đông người chút, đã cóngười chụp ảnh rồi đấy.”Cũng may khách hàng ở nơi này khá lítrí, cũng không có chen chúc tới như mấyngười mất liêm sỉ kia.Phó Thắng Nam cười nhẹ, mắt nhìntôi, giọng nói dịu dàng: “Mệt không? Emmua cái gì vậy?”Tay bị anh nắm, nóng ấm, tôi nhìn mấycái túi ở một bên, lúng túng nói: “Là mấymón quần áo thôi.”Tâm trạng Mạc Thanh Mây rất tốt,cười nói: “Còn mua một đôi giày tặng tôinữa.”Nói xong còn cố gắng đi vài bước thậtuyển chuyển, nhìn tôi nói: “Cô nói đúng,đôi giày này mang thật êm, tốt hơn giàycao gót nhiều.”Đọc full tại truyen.oneTôi cười cười, không nói gì thêm.Phó Thắng Nam nhìn tôi một cái,nhướng mày, bàn tay nắm tay tôi hơi siếtchặt, sau đó liền xách mấy chiếc túi trênđất lên rồi kéo tôi rời đi.“Này, Phó Thắng Nam, còn có mấy túinày nữa, anh mù à?” Mạc Thanh Mây ở saulưng la lên nhưng lại không cáu gắt mấy.Phó Thắng Nam không lên tiếng, làmnhư không có chuyện gì kéo tôi đi thẳng rangoài trung tâm thương mại.Tôi dừng lại một chút: “Còn mấy thứđó thì sao?”Anh nhướng mày, mắt nhìn về phíatrước.Lúc tôi ghé mắt nhìn sang thì thấy hạbiết thuyền đã tới, trong lòng đã hiểu rõ,cũng đi theo anh.Xe của anh đỗ ở bên ngoài trung tâmthương mại, bước lên chiếc xe McLaren thềthao, rất bắt mắt.“Sao lại lái chiếc này?” Chiếc xe connày để ở bãi đỗ xe lâu rồi, rất là ngầu,nhưng tôi rất ít khi thấy anh lái nó.Lúc đặt đồ đạc vào cốp xe ở phía sau,tôi đề ý thấy hình như những túi anh cảmđi đều là do Mạc Thanh Mây chọn cho tôi,Sao anh biết những thứ này là của tôi nhỉ?“Lái đại thôi!” Trả lời một câu, anh kéotôi lên xe: “Muốn ăn cái gì?”Tôi đột nhiên nhớ tới việc gặp KiềuCảnh Thần trong trung tâm thương mại,mỡ miệng nói: “Tổng giám đốc Kiều hẹn tốicùng nhau đi ăn!”Anh mím môi, đôi mắt đen u ám: “ỪI”Đáp lại tôi một tiếng, sau đó anhnghiêng người cài dây an toàn cho tôi.Mạc Thanh Mây và hạ biết thuyền đira, ð phía xa nói vọng về hướng tôi: “Thẩmthù, buổi tối tôi với chồng tôi ăn bữa tốidưới ánh nến, không đi chung với hai ngườiđược, cám ơn giày của cô nhé, tôi rất thích,hẹn cô hôm khác tôi đãi cô nhé.”Tôi cười cười, vẫy tay với cô ta, PhóThắng Nam giúp tôi cài chắc dây an toàn,đột ngột cắn một cái vào cằm tôi.Tôi bị đau, khó hiểu nhìn anh: “Saovậy?”Đọc full tại truyen.one“Em chưa tặng quà cho anh bao giờ!”Câu này nghe thế nào cũng có chút đángthương.Tôi tặc lưỡi, há miệng nói: “Vậy hômnào mua cho anh, anh thích cái gì?”Anh cười lên: “Chỉ cần là em mua thìcái gì anh cũng thích hết.”Vị tiên tri nói đàn ông như đứa trẻ toxác nhất định là nữ, nếu không thì sao cóthề biết mà nói được như thế.Kiều Cảnh Thần đã đặt đồ ăn trongnhà hàng rồi, là món Quảng Đông.Món ăn được nấu rất tinh tế, khôngquá lửa, có vẻ không thích hợp ăn vào mùađông cho lắm, nhưng hơn ð chỗ thanhđạm ngon miệng.Năm người, trừ ba anh em bọn họ ra,Kiều Cảnh Thần dẫn Lục Hạnh Nguyêntheo, Phó Thắng Nam dẫn tôi theo.Tất cả ngồi xuống, Kiều Cảnh Thầnmỡ miệng đầu tiên: “Hai ngày trước tôi đếnphía nam tìm đầu bếp, khả năng nấunướng khá tốt, lát nữa mọi người nếm thửnhé.”Phó Thắng Nam luôn luôn ít nói, chỉgật đầu với anh ta thôi, không nói gì.Đương nhiên Trịnh Tuấn Anh cũng vậy,không nói nhiều, thản nhiên uống một hớpnước, rồi không lên tiếng nữa.Sau lần ấy, Trịnh Tuấn Anh không đếnbiệt thự thăm Tuệ Minh nữa, nguyên nhântrong đó, hẳn là do Phó Thắng Nam đã nóigì đó với anh ta.Bữa cơm này vô cùng im lặng, KiềuCảnh Thần vốn là muốn đề các anh em trởlại như xưa, nhưng bây giờ, có lẽ đều cảmthấy xấu hồ.Vậy trực tiếp gọi phục vụ, mang rượu lên.Đưa tất cả trà và trái cây xuống, thấyphục vụ muốn lấy ly nước trái cây trong taytôi đi, Phó Thắng Nam mờ miệng: “Cô ấykhông uống được rượu.”Người phục vụ cứng đờ, sau đó thutay về.Kiều Cảnh Thần nhướng mày, khôngnói gì thêm.Ánh mắt Trịnh Tuấn Anh rơi xuốngngười tôi, rất nhạt, nhưng dường như mangtheo một chút không vui.Sự không hài lòng này từ đâu ra, tôikhông biết, nhưng tóm lại là không tốt đẹp gì.“Mọi người có nhớ hôm nay ngày gìkhông?” Kiều Cảnh Thần mờ miệng, dễthấy là tâm trạng anh ta hơi suy sụp.Phó Thắng Nam nhíu mày, như đangnghĩ đến gì đó, Trịnh Tuấn Anh nhìn anh,nói ra câu đầu tiên: “Cậu đến thăm ngườiđó rồi à?”Kiều Cảnh Thần gật đầu: “Đi hồi tuầntrước rồi, lúc ấy thời tiết ở Giang Ninhkhông lạnh lắm, tôi đưa chút trái cây chongười đó.”Tôi không biết bọn họ đang nói tới ai,không khỏi im lặng.Mạc Hạnh Nguyên vốn không nói gì,lúc này đôi mắt cô ta mờ sương, nhìn vềphía Phó Thắng Nam rồi nói: “Anh ThắngNam, em đã mua căn nhà của anh trai emð Giang Ninh rồi, em muốn lên thủ đô sông.”Phó Thắng Nam nhăn mày, không cónhiều cảm xúc cho lắm, gật đầu thản nhiênnói: “Ừ, em tự quyết định đi, có cần gì thìtìm Cảnh Thần anh ta sẽ sắp xếp ồn thỏa.”

Chương 373: Lảo đảo bước tới (6)

 

Tôi có hơi lơ đãng, dường như Mộc Tử

cũng thích mang giày cao gót, khi đó

chúng tôi không có tiền, đôi giày cao gót

cô ấy rất cao, rất cấn chân, mỗi lần cô ấy bị

đau đến mức không chịu được, tôi sẽ mua

cho cô ấy một đôi dép lê ð cửa hàng ven

đường, sau đó vừa cười nhạo cô ấy, vừa

bắt cô ấy đổi giày, cô ấy sợ đau, lần nào

cũng ngoan ngoãn đổi đi, sau đó lại phàn

nàn dép lê không hợp với khí chất của

mình.

Bây giờ nhớ lại, những chuyện này đã

xảy ra lâu lắm rồi nhưng lại giống như mới

xảy ra.

Tôi đứng dậy, nhìn về phía cô ta nói:

“Cô ở đây chờ tớ một chút nhé!”

Trong trung tâm thương mại có không

ít cửa hàng, một lát sau thì tôi trở lại, đưa

hộp giày cho cô ta, cười nhẹ: “Vừa rồi tôi

thấy cỡ chân của cô là ba mươi bảy, có lẽ

cái này sẽ vừa chân đấy.”

Cô ta sửng sốt một lát, đưa tay nhận

cái hộp, sau khi mở ra thì nhìn tôi một cái,

ngần người nói: “Cô cố ý mua cho tôi à?”

Tôi gật đầu: “Tuy không biết cô thích

mẫu nào, nhưng nó có thể phối với quần

áo của cô đấy, có điều đây không phải

nhãn hiệu gì lớn, nhưng chắc mang đỡ

cũng ổn.”

Có một đôi giày hơn mấy chục triệu,

tôi thật sự không dám mua, sau khi từ

Hoàng An trờ về, tôi vẫn luôn không đi làm,

Phó Thắng Nam cho tôi thẻ ngân hàng

nhưng tôi không dùng mà chỉ dùng tiền

tích góp của mình, tôi định thi nghiên cứu

sinh xong thì sẽ tìm một công việc nào đó,

như vậy thì vấn đề chi tiêu hằng ngày của

tôi sẽ được giải quyết rồi.

Cô ta thay giày, gương mặt không giấu

nổi sự vui vẻ, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân

Hinh, cô biết không, cô là cô gái đầu tiên

mua giày cho tôi đấy, anh tôi là một cái cọc

gỗ, căn bản là không có mắt thẩm mỹ, cho

nên tôi chưa bao giờ bảo anh ấy mua cho

tôi thứ gì, đều là tự mình mua thôi, gặp

được hạ biết thuyền cũng một cái cọc gỗ

luôn, từ nhỏ đến lớn chưa từng mua giày

cho tôi.”

Tôi cười nhẹ, dường như hai ông bà

nhà họ Mạc vẫn luôn ð nước ngoài, Mạc

Thanh Mây là con gái nhỏ nhất của nhà họ

Mạc, không có biết nhiều về chuyện nhà

họ Mạc.

Chỉ biêt duy nhất một chuyện Mạc

Thanh Mây và Mạc Đình Sinh là anh em,

còn mấy chuyện khác thì hoàn toàn không

biết gì cả.

“Cô mang vào đi, chỉ cần đi không bị

đau chân là được.” Tôi mờ miệng, lúc

ngước mắt lên thì thấy Phó Thắng Nam,

anh mặc cả cây đen, dáng người thon dài,

gương mặt tuấn tú vô cùng, đi trong trung

tâm thương mại khiến người khác phải

ngoái đầu lại nhìn.

“Đúng là trai đẹp hại nước hại dân,

quá đào hoa, quá phô trương.” Mạc Thanh

Mây nói thầm.

Thấy Phó Thắng Nam đi tới thì nói:

“Tổng giám đốc Phó, tôi nhắc anh lần sau

ít xuất hiện ð nơi đông người chút, đã có

người chụp ảnh rồi đấy.”

Cũng may khách hàng ở nơi này khá lí

trí, cũng không có chen chúc tới như mấy

người mất liêm sỉ kia.

Phó Thắng Nam cười nhẹ, mắt nhìn

tôi, giọng nói dịu dàng: “Mệt không? Em

mua cái gì vậy?”

Tay bị anh nắm, nóng ấm, tôi nhìn mấy

cái túi ở một bên, lúng túng nói: “Là mấy

món quần áo thôi.”

Tâm trạng Mạc Thanh Mây rất tốt,

cười nói: “Còn mua một đôi giày tặng tôi

nữa.”

Nói xong còn cố gắng đi vài bước thật

uyển chuyển, nhìn tôi nói: “Cô nói đúng,

đôi giày này mang thật êm, tốt hơn giày

cao gót nhiều.”

Đọc full tại truyen.one

Tôi cười cười, không nói gì thêm.

Phó Thắng Nam nhìn tôi một cái,

nhướng mày, bàn tay nắm tay tôi hơi siết

chặt, sau đó liền xách mấy chiếc túi trên

đất lên rồi kéo tôi rời đi.

“Này, Phó Thắng Nam, còn có mấy túi

này nữa, anh mù à?” Mạc Thanh Mây ở sau

lưng la lên nhưng lại không cáu gắt mấy.

Phó Thắng Nam không lên tiếng, làm

như không có chuyện gì kéo tôi đi thẳng ra

ngoài trung tâm thương mại.

Tôi dừng lại một chút: “Còn mấy thứ

đó thì sao?”

Anh nhướng mày, mắt nhìn về phía

trước.

Lúc tôi ghé mắt nhìn sang thì thấy hạ

biết thuyền đã tới, trong lòng đã hiểu rõ,

cũng đi theo anh.

Xe của anh đỗ ở bên ngoài trung tâm

thương mại, bước lên chiếc xe McLaren thề

thao, rất bắt mắt.

“Sao lại lái chiếc này?” Chiếc xe con

này để ở bãi đỗ xe lâu rồi, rất là ngầu,

nhưng tôi rất ít khi thấy anh lái nó.

Lúc đặt đồ đạc vào cốp xe ở phía sau,

tôi đề ý thấy hình như những túi anh cảm

đi đều là do Mạc Thanh Mây chọn cho tôi,

Sao anh biết những thứ này là của tôi nhỉ?

“Lái đại thôi!” Trả lời một câu, anh kéo

tôi lên xe: “Muốn ăn cái gì?”

Tôi đột nhiên nhớ tới việc gặp Kiều

Cảnh Thần trong trung tâm thương mại,

mỡ miệng nói: “Tổng giám đốc Kiều hẹn tối

cùng nhau đi ăn!”

Anh mím môi, đôi mắt đen u ám: “ỪI”

Đáp lại tôi một tiếng, sau đó anh

nghiêng người cài dây an toàn cho tôi.

Mạc Thanh Mây và hạ biết thuyền đi

ra, ð phía xa nói vọng về hướng tôi: “Thẩm

thù, buổi tối tôi với chồng tôi ăn bữa tối

dưới ánh nến, không đi chung với hai người

được, cám ơn giày của cô nhé, tôi rất thích,

hẹn cô hôm khác tôi đãi cô nhé.”

Tôi cười cười, vẫy tay với cô ta, Phó

Thắng Nam giúp tôi cài chắc dây an toàn,

đột ngột cắn một cái vào cằm tôi.

Tôi bị đau, khó hiểu nhìn anh: “Sao

vậy?”

Đọc full tại truyen.one

“Em chưa tặng quà cho anh bao giờ!”

Câu này nghe thế nào cũng có chút đáng

thương.

Tôi tặc lưỡi, há miệng nói: “Vậy hôm

nào mua cho anh, anh thích cái gì?”

Anh cười lên: “Chỉ cần là em mua thì

cái gì anh cũng thích hết.”

Vị tiên tri nói đàn ông như đứa trẻ to

xác nhất định là nữ, nếu không thì sao có

thề biết mà nói được như thế.

Kiều Cảnh Thần đã đặt đồ ăn trong

nhà hàng rồi, là món Quảng Đông.

Món ăn được nấu rất tinh tế, không

quá lửa, có vẻ không thích hợp ăn vào mùa

đông cho lắm, nhưng hơn ð chỗ thanh

đạm ngon miệng.

Năm người, trừ ba anh em bọn họ ra,

Kiều Cảnh Thần dẫn Lục Hạnh Nguyên

theo, Phó Thắng Nam dẫn tôi theo.

Tất cả ngồi xuống, Kiều Cảnh Thần

mỡ miệng đầu tiên: “Hai ngày trước tôi đến

phía nam tìm đầu bếp, khả năng nấu

nướng khá tốt, lát nữa mọi người nếm thử

nhé.”

Phó Thắng Nam luôn luôn ít nói, chỉ

gật đầu với anh ta thôi, không nói gì.

Đương nhiên Trịnh Tuấn Anh cũng vậy,

không nói nhiều, thản nhiên uống một hớp

nước, rồi không lên tiếng nữa.

Sau lần ấy, Trịnh Tuấn Anh không đến

biệt thự thăm Tuệ Minh nữa, nguyên nhân

trong đó, hẳn là do Phó Thắng Nam đã nói

gì đó với anh ta.

Bữa cơm này vô cùng im lặng, Kiều

Cảnh Thần vốn là muốn đề các anh em trở

lại như xưa, nhưng bây giờ, có lẽ đều cảm

thấy xấu hồ.

Vậy trực tiếp gọi phục vụ, mang rượu lên.

Đưa tất cả trà và trái cây xuống, thấy

phục vụ muốn lấy ly nước trái cây trong tay

tôi đi, Phó Thắng Nam mờ miệng: “Cô ấy

không uống được rượu.”

Người phục vụ cứng đờ, sau đó thu

tay về.

Kiều Cảnh Thần nhướng mày, không

nói gì thêm.

Ánh mắt Trịnh Tuấn Anh rơi xuống

người tôi, rất nhạt, nhưng dường như mang

theo một chút không vui.

Sự không hài lòng này từ đâu ra, tôi

không biết, nhưng tóm lại là không tốt đẹp gì.

“Mọi người có nhớ hôm nay ngày gì

không?” Kiều Cảnh Thần mờ miệng, dễ

thấy là tâm trạng anh ta hơi suy sụp.

Phó Thắng Nam nhíu mày, như đang

nghĩ đến gì đó, Trịnh Tuấn Anh nhìn anh,

nói ra câu đầu tiên: “Cậu đến thăm người

đó rồi à?”

Kiều Cảnh Thần gật đầu: “Đi hồi tuần

trước rồi, lúc ấy thời tiết ở Giang Ninh

không lạnh lắm, tôi đưa chút trái cây cho

người đó.”

Tôi không biết bọn họ đang nói tới ai,

không khỏi im lặng.

Mạc Hạnh Nguyên vốn không nói gì,

lúc này đôi mắt cô ta mờ sương, nhìn về

phía Phó Thắng Nam rồi nói: “Anh Thắng

Nam, em đã mua căn nhà của anh trai em

ð Giang Ninh rồi, em muốn lên thủ đô sông.”

Phó Thắng Nam nhăn mày, không có

nhiều cảm xúc cho lắm, gật đầu thản nhiên

nói: “Ừ, em tự quyết định đi, có cần gì thì

tìm Cảnh Thần anh ta sẽ sắp xếp ồn thỏa.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 373: Lảo đảo bước tới (6) Tôi có hơi lơ đãng, dường như Mộc Tửcũng thích mang giày cao gót, khi đóchúng tôi không có tiền, đôi giày cao gótcô ấy rất cao, rất cấn chân, mỗi lần cô ấy bịđau đến mức không chịu được, tôi sẽ muacho cô ấy một đôi dép lê ð cửa hàng venđường, sau đó vừa cười nhạo cô ấy, vừabắt cô ấy đổi giày, cô ấy sợ đau, lần nàocũng ngoan ngoãn đổi đi, sau đó lại phànnàn dép lê không hợp với khí chất củamình.Bây giờ nhớ lại, những chuyện này đãxảy ra lâu lắm rồi nhưng lại giống như mớixảy ra.Tôi đứng dậy, nhìn về phía cô ta nói:“Cô ở đây chờ tớ một chút nhé!”Trong trung tâm thương mại có khôngít cửa hàng, một lát sau thì tôi trở lại, đưahộp giày cho cô ta, cười nhẹ: “Vừa rồi tôithấy cỡ chân của cô là ba mươi bảy, có lẽcái này sẽ vừa chân đấy.”Cô ta sửng sốt một lát, đưa tay nhậncái hộp, sau khi mở ra thì nhìn tôi một cái,ngần người nói: “Cô cố ý mua cho tôi à?”Tôi gật đầu: “Tuy không biết cô thíchmẫu nào, nhưng nó có thể phối với quầnáo của cô đấy, có điều đây không phảinhãn hiệu gì lớn, nhưng chắc mang đỡcũng ổn.”Có một đôi giày hơn mấy chục triệu,tôi thật sự không dám mua, sau khi từHoàng An trờ về, tôi vẫn luôn không đi làm,Phó Thắng Nam cho tôi thẻ ngân hàngnhưng tôi không dùng mà chỉ dùng tiềntích góp của mình, tôi định thi nghiên cứusinh xong thì sẽ tìm một công việc nào đó,như vậy thì vấn đề chi tiêu hằng ngày củatôi sẽ được giải quyết rồi.Cô ta thay giày, gương mặt không giấunổi sự vui vẻ, nhìn tôi nói: “Thẩm XuânHinh, cô biết không, cô là cô gái đầu tiênmua giày cho tôi đấy, anh tôi là một cái cọcgỗ, căn bản là không có mắt thẩm mỹ, chonên tôi chưa bao giờ bảo anh ấy mua chotôi thứ gì, đều là tự mình mua thôi, gặpđược hạ biết thuyền cũng một cái cọc gỗluôn, từ nhỏ đến lớn chưa từng mua giàycho tôi.”Tôi cười nhẹ, dường như hai ông bànhà họ Mạc vẫn luôn ð nước ngoài, MạcThanh Mây là con gái nhỏ nhất của nhà họMạc, không có biết nhiều về chuyện nhàhọ Mạc.Chỉ biêt duy nhất một chuyện MạcThanh Mây và Mạc Đình Sinh là anh em,còn mấy chuyện khác thì hoàn toàn khôngbiết gì cả.“Cô mang vào đi, chỉ cần đi không bịđau chân là được.” Tôi mờ miệng, lúcngước mắt lên thì thấy Phó Thắng Nam,anh mặc cả cây đen, dáng người thon dài,gương mặt tuấn tú vô cùng, đi trong trungtâm thương mại khiến người khác phảingoái đầu lại nhìn.“Đúng là trai đẹp hại nước hại dân,quá đào hoa, quá phô trương.” Mạc ThanhMây nói thầm.Thấy Phó Thắng Nam đi tới thì nói:“Tổng giám đốc Phó, tôi nhắc anh lần sauít xuất hiện ð nơi đông người chút, đã cóngười chụp ảnh rồi đấy.”Cũng may khách hàng ở nơi này khá lítrí, cũng không có chen chúc tới như mấyngười mất liêm sỉ kia.Phó Thắng Nam cười nhẹ, mắt nhìntôi, giọng nói dịu dàng: “Mệt không? Emmua cái gì vậy?”Tay bị anh nắm, nóng ấm, tôi nhìn mấycái túi ở một bên, lúng túng nói: “Là mấymón quần áo thôi.”Tâm trạng Mạc Thanh Mây rất tốt,cười nói: “Còn mua một đôi giày tặng tôinữa.”Nói xong còn cố gắng đi vài bước thậtuyển chuyển, nhìn tôi nói: “Cô nói đúng,đôi giày này mang thật êm, tốt hơn giàycao gót nhiều.”Đọc full tại truyen.oneTôi cười cười, không nói gì thêm.Phó Thắng Nam nhìn tôi một cái,nhướng mày, bàn tay nắm tay tôi hơi siếtchặt, sau đó liền xách mấy chiếc túi trênđất lên rồi kéo tôi rời đi.“Này, Phó Thắng Nam, còn có mấy túinày nữa, anh mù à?” Mạc Thanh Mây ở saulưng la lên nhưng lại không cáu gắt mấy.Phó Thắng Nam không lên tiếng, làmnhư không có chuyện gì kéo tôi đi thẳng rangoài trung tâm thương mại.Tôi dừng lại một chút: “Còn mấy thứđó thì sao?”Anh nhướng mày, mắt nhìn về phíatrước.Lúc tôi ghé mắt nhìn sang thì thấy hạbiết thuyền đã tới, trong lòng đã hiểu rõ,cũng đi theo anh.Xe của anh đỗ ở bên ngoài trung tâmthương mại, bước lên chiếc xe McLaren thềthao, rất bắt mắt.“Sao lại lái chiếc này?” Chiếc xe connày để ở bãi đỗ xe lâu rồi, rất là ngầu,nhưng tôi rất ít khi thấy anh lái nó.Lúc đặt đồ đạc vào cốp xe ở phía sau,tôi đề ý thấy hình như những túi anh cảmđi đều là do Mạc Thanh Mây chọn cho tôi,Sao anh biết những thứ này là của tôi nhỉ?“Lái đại thôi!” Trả lời một câu, anh kéotôi lên xe: “Muốn ăn cái gì?”Tôi đột nhiên nhớ tới việc gặp KiềuCảnh Thần trong trung tâm thương mại,mỡ miệng nói: “Tổng giám đốc Kiều hẹn tốicùng nhau đi ăn!”Anh mím môi, đôi mắt đen u ám: “ỪI”Đáp lại tôi một tiếng, sau đó anhnghiêng người cài dây an toàn cho tôi.Mạc Thanh Mây và hạ biết thuyền đira, ð phía xa nói vọng về hướng tôi: “Thẩmthù, buổi tối tôi với chồng tôi ăn bữa tốidưới ánh nến, không đi chung với hai ngườiđược, cám ơn giày của cô nhé, tôi rất thích,hẹn cô hôm khác tôi đãi cô nhé.”Tôi cười cười, vẫy tay với cô ta, PhóThắng Nam giúp tôi cài chắc dây an toàn,đột ngột cắn một cái vào cằm tôi.Tôi bị đau, khó hiểu nhìn anh: “Saovậy?”Đọc full tại truyen.one“Em chưa tặng quà cho anh bao giờ!”Câu này nghe thế nào cũng có chút đángthương.Tôi tặc lưỡi, há miệng nói: “Vậy hômnào mua cho anh, anh thích cái gì?”Anh cười lên: “Chỉ cần là em mua thìcái gì anh cũng thích hết.”Vị tiên tri nói đàn ông như đứa trẻ toxác nhất định là nữ, nếu không thì sao cóthề biết mà nói được như thế.Kiều Cảnh Thần đã đặt đồ ăn trongnhà hàng rồi, là món Quảng Đông.Món ăn được nấu rất tinh tế, khôngquá lửa, có vẻ không thích hợp ăn vào mùađông cho lắm, nhưng hơn ð chỗ thanhđạm ngon miệng.Năm người, trừ ba anh em bọn họ ra,Kiều Cảnh Thần dẫn Lục Hạnh Nguyêntheo, Phó Thắng Nam dẫn tôi theo.Tất cả ngồi xuống, Kiều Cảnh Thầnmỡ miệng đầu tiên: “Hai ngày trước tôi đếnphía nam tìm đầu bếp, khả năng nấunướng khá tốt, lát nữa mọi người nếm thửnhé.”Phó Thắng Nam luôn luôn ít nói, chỉgật đầu với anh ta thôi, không nói gì.Đương nhiên Trịnh Tuấn Anh cũng vậy,không nói nhiều, thản nhiên uống một hớpnước, rồi không lên tiếng nữa.Sau lần ấy, Trịnh Tuấn Anh không đếnbiệt thự thăm Tuệ Minh nữa, nguyên nhântrong đó, hẳn là do Phó Thắng Nam đã nóigì đó với anh ta.Bữa cơm này vô cùng im lặng, KiềuCảnh Thần vốn là muốn đề các anh em trởlại như xưa, nhưng bây giờ, có lẽ đều cảmthấy xấu hồ.Vậy trực tiếp gọi phục vụ, mang rượu lên.Đưa tất cả trà và trái cây xuống, thấyphục vụ muốn lấy ly nước trái cây trong taytôi đi, Phó Thắng Nam mờ miệng: “Cô ấykhông uống được rượu.”Người phục vụ cứng đờ, sau đó thutay về.Kiều Cảnh Thần nhướng mày, khôngnói gì thêm.Ánh mắt Trịnh Tuấn Anh rơi xuốngngười tôi, rất nhạt, nhưng dường như mangtheo một chút không vui.Sự không hài lòng này từ đâu ra, tôikhông biết, nhưng tóm lại là không tốt đẹp gì.“Mọi người có nhớ hôm nay ngày gìkhông?” Kiều Cảnh Thần mờ miệng, dễthấy là tâm trạng anh ta hơi suy sụp.Phó Thắng Nam nhíu mày, như đangnghĩ đến gì đó, Trịnh Tuấn Anh nhìn anh,nói ra câu đầu tiên: “Cậu đến thăm ngườiđó rồi à?”Kiều Cảnh Thần gật đầu: “Đi hồi tuầntrước rồi, lúc ấy thời tiết ở Giang Ninhkhông lạnh lắm, tôi đưa chút trái cây chongười đó.”Tôi không biết bọn họ đang nói tới ai,không khỏi im lặng.Mạc Hạnh Nguyên vốn không nói gì,lúc này đôi mắt cô ta mờ sương, nhìn vềphía Phó Thắng Nam rồi nói: “Anh ThắngNam, em đã mua căn nhà của anh trai emð Giang Ninh rồi, em muốn lên thủ đô sông.”Phó Thắng Nam nhăn mày, không cónhiều cảm xúc cho lắm, gật đầu thản nhiênnói: “Ừ, em tự quyết định đi, có cần gì thìtìm Cảnh Thần anh ta sẽ sắp xếp ồn thỏa.”

Chương 373