Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 375

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 375: Lảo đảo bước tới (8)Thấy vậy, anh đứng dậy, nhìn KiềuCảnh Thần rồi nói: “Cũng không còn sớmnữa, chúng tôi đi trước đây”Kiều Cảnh Thần cau mày, rõ ràng làkhông hài lòng: “Không phải là đang nóichuyện sao? Nói chưa xong mà đã đi rồi?”“Muộn rồi!” Nói xong, Phó Thắng Namkéo tôi ra khỏi phòng. Đến cửa lại gặpTrịnh Tuấn Anh đang đứng hút thuốc,nhưng chúng tôi cũng không nói với nhaucâu nào, lặng lẽ rời đi.Lên xe, tôi cảm thấy có chút đau đầu:“Phó Thắng Nam, em có thề giữ Tuệ Minhở bên cạnh em có đúng không?”Anh khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi:“Trịnh Tuấn Anh tìm em nói chuyện gìthế?”Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là emnghĩ dù có làm gì đi chăng nữa thì đềukhiến Tuệ Minh chịu thiệt thòi.”Khi Trịnh Tuấn Anh nhiều lần đến biệtthự để thăm Tuệ Minh, tôi không phải làkhông nghĩ đến việc kể mọi chuyện choTuệ Minh nghe, nhưng đối với một đứa trẻmới có bốn năm tuổi đầu, hầu như cái gìcũng chưa hiểu, tôi làm sao có thể nói vớicon bé đây?Có lẽ bọn họ nói không sai, sớm muộngì Tuệ Minh cũng phải rời đi. Nhưng cho dùvậy, cũng không phải là bây giờ.Tay tôi bị Phó Thắng Nam nắm chặtlấy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi, giọngnói trầm ấm: “Nếu như đề cho Tuệ Minh vànhà họ Trịnh nhận nhau, nhưng Tuệ Minhvân tiêp tục sống với chúng ta, còn bọn họsẽ thỉnh thoảng đến thăm Tuệ Minh thôi,thì em có đồng ý không?”Tôi sửng sốt một hồi, làm cách nàynếu xét theo góc độ của Tuệ Minh mà nóithì con bé chỉ càng có thêm người thân vàtình thương yêu mà thôi, con bé sẽ khôngmất đi thứ gì cả, đó là rất điều đáng mừng.Một lúc sau tôi mới nhìn anh, ngậpngừng hỏi: “Có thể làm theo cách nàysao?”Thấy tôi có vẻ đã đồng ý, anh mỉmcười gật đầu: “Có thể.”Về đến biệt thự, Tuệ Minh đã trờ lại rồi,con bé nhìn thấy Phó Thắng Nam và tôibước vào liền nhào vào vòng tay của PhóThắng Nam, mới bé tí mà đứa nhóc này đãrất thuần thục trong việc làm nững rồi.“Chú Phó, hôm nay cháu có một mónrất tuyệt muốn tặng chú.” Tuệ Minh ravẻ thân bí.Phó Thắng Nam mìm cười: “Món đồ gìvậy?”Tuệ Minh bí mật lấy trong túi ra mộtviên kẹo nhỏ giấu chặt trong tay, con bémuốn tạo ra sự bất ngờ nhưng người lớnvừa nhìn sẽ biết luôn đó là thứ gì.Con bé nhìn Phó Thắng Nam, nhanhnhảu nói: “Chú xòe tay ra trước đã.”Phó Thắng Nam gật đầu và xòe tay ra,quả nhiên, một viên kẹo nhỏ được bọctrong giấy gói sáng lấp lánh rơi vào lòngbàn tay anh.Tôi bật cười, niềm hạnh phúc của trẻcon dường như rất giản đơn.Phó Thắng Nam từ tốn ôm con béngồi lên trên ghế sô pha, hỏi chuyện: “Saođột nhiên lại tặng chú kẹo thế?”Con bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đâykhông phải là một viên kẹo bình thườngđâu mà là kẹo cưới đó chú. Bạn Hạt Dẻcùng lớp của cháu nói, cái kẹo này là đượcvợ mới cưới của cậu bạn ấy tặng đó. Chỉcần ăn kẹo này vào là có thể kết hôn rồi.Chú ăn cái kẹo này đi, chú ăn xong thì sẽlấy được mẹ cháu, cháu cũng sẽ có cha”Tôi đang đi về phía nhà bếp, nhưngnghe thấy câu nói này của Tuệ Minh, tôikhông khỏi dừng bước, quay đầu nhìn vềphía hai người đang ngồi trên ghế sô pha.Một lớn một nhỏ, vô cùng hòa hợp.Phó Thắng Nam cầm viên kẹo, đôimắt đen sáng ngời nhìn Tuệ Minh, nhưngsao tôi lại cảm thấy ánh mắt anh có chút gìđó mồ ám.Anh gật gật đầu với Tuệ Minh, nói:“Tốt lắm!”Hai từ “Tốt lắm” này quá nhiều ýnghĩa, tôi không biết phải nghĩ thế nào.Vào trong bếp, tâm trạng tôi càng lúc càngrối bời chẳng biết diễn tả ra sao.Bốn năm trước, trước lúc rời đi tôi đãký vào đơn ly hôn, nhưng sau đó tôi khônghề nhận được giấy ly hôn.Phó Thắng Nam nói rằng anh chưabao giờ ký, thực ra anh có ký hay khôngcũng không quan trọng.Rời đi rồi lại trở về, người đó vẫn luônlà anh.Đêm đó.Tôi buồn ngủ nên đã đi ngủ từ sớm,trong cơn mơ màng tôi nghe thấy tiếngchuông điện thoại, cho đến lúc tôi mở mắtra thì thấy điện thoại đã được Phó ThắngNam nghe.Có lẽ anh vừa từ trong phòng làm việcđi ra, trên tay vẫn cầm tập tài liệu.Thấy tôi thức giấc, anh đưa điện thoạicho tôi, nhỏ giọng nói: “Là Hồ Diệp.”Tôi sững sð một lúc, nhìn đồng hồ đãlà mười hai giờ, muộn thế này rồi còn gọiđiện thoại sao, tôi không muốn nghe cholắm.Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng, đã nghethấy một giọng nói chật vật từ đầu bên kiatruyền đến: “Thẩm Xuân Hinh, tôi đaubụng quá, cô tới đây được không, hình nhưtôi sắp sinh rồi.Trong đầu tôi như có tiếng nồ lớn, tôivội vàng bật dậy khỏi giường, động tácquá nhanh khiến tôi suýt nữa ngã nhàoxuống.May mà Phó Thắng Nam nhanh tay,ôm tôi vào lòng, anh bất đắc dĩ nói: “Cầnthận một chút.”Tôi gật đầu, lấy lại bình tĩnh và nói vàođiện thoại: “Cô đang ở đâu, gửi địa chỉ chotôi, tôi sẽ đến ngay.”“Được.”Cúp điện thoại xong, Phó Thắng Namnhíu mày nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”“Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, xungquanh cô ấy không có ai, em phải đến đómột chuyến” Sau đó, tôi vội vã chạy đếnphòng quần áo đề thay đồ.Khi bước ra, tôi đã thấy Phó ThắngNam đang đứng đớợi tôi ở cửa với chìa khóaxe trên tay.Tôi sững sờ một chút nhưng cũngkhông nói gì nhiều, ngồi lên xe rồi báo địachỉ cho anh.Sau đó tôi bắt đầu gọi cho Thầm MinhThành, nhưng gọi mấy cuộc đều không kếtnối được.Trong lòng không khỏi nóng giận:“Sao Thẩm Minh Thành này không ngheđiện thoại cơ chứ?”Phó Thắng Nam lái xe, ánh mắt bìnhtĩnh, trấn an tôi: “Đừng lo lắng quá.”Tôi biết mình không nên lo lắng,nhưng tay tôi không tự chủ được mà cứrun rầy. Đứa bé trong bụng Hồ Diệp mớiđược bảy tám tháng. Đột nhiên lại nói rằngsắp sinh. Làm sao như vậy được chứ, cóthể là đã có chuyện gì đó rồi.Hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện,Thẩm Minh Thành đều không có mặt.Suy nghĩ một lát, tôi liền gọi điện thoạicho Thẩm Quang. Một hồi sau mới cóngười bắt máy, bên kia rất yên tĩnh, giọngnói của chú ba trầm trầm: “Thẩm XuânHinh, có chuyện gì vậy?”“Chú ba, Thầm Minh Thành đang ởđâu? Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, chúliên lạc với Thẩm Minh Thành được không?”Thẩm Quang im lặng một chút rồi mớinói: “Để chú gọi cho nó xem, tình hình HồDiệp như thế nào rồi?”Tôi lắc đầu: “Cháu vẫn đang trênđường đi, còn chưa biết tình hình ra sao.”“Được rồi, đừng lo lắng, chú sẽ liên lạcvới Thầm Minh Thành ngay, cháu cố gắngđưa người đến bệnh viện càng sớm càngtốt nhé, đừng lo lắng quái”Tôi gật đầu, Phó Thắng Nam đang láixe cực kỳ nhanh. Cúp điện thoại xong, tôiquay sang thấy anh đang cau mày, hìnhnhư gặp phải vấn đề gì đó.“Có chuyện gì vậy anh?”“Hướng dẫn định vị là ở trong hẻm, xekhông vào được, chúng ta có thể phảixuống xe.” Anh dừng xe lại, sau đó xem xéthướng dẫn chỉ đường, rồi nhanh chóng đivào hẻm.Khi chúng tôi tìm thấy Hồ Diệp thì đãthấy Hồ Diệp đang nằm dưới sân, dưới cơthể là một vũng máu lớn, cả người đanghấp hối.Vừa trông thấy chúng tôi, Hồ Diệp nhưthờ phào nhẹ nhõm, một chữ cũng khôngnói được nữa, lập tức ngất đi.Đưa người đến tận bệnh viện xong, HồDiệp được các bác sĩ đầy vào phòng cấpcứu, tôi mới có thể bình tĩnh lại một chút.Sau khi định thần lại, tôi nhìn thấykhắp người và trên tay Phó Thắng Namdính đầy máu.Thấy tôi đã có vẻ tỉnh táo trở lại, anhcụp mắt xuống nhìn bộ dạng nhếch nháccủa mình rồi động viên tôi: “Không saođâu, lát nữa anh về tắm chút là được”Tôi sợ tới mức run rầy cả hai chân,ngồi ở trên ghế ngoài hành lang bệnh việnlúc lâu mới nhận ra là bản thân đang ômchặt lấy anh.Chính tôi đã trải qua điều đó một lầnrồi cho nên tôi biết nó đáng sợ như thếnào, đó là lý do tại sao tôi lại hoảng loạnđến như vậy.Phó Thắng Nam ôm tôi, nhẹ nhàng anủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gìđâu”Sau khi bình tĩnh, tôi lấy điện thoại diđộng ra tiếp tục gọi cho Thẩm MinhThành, hồi lâu sau mới có người bắt máy.Nhưng đó lại là giọng của một ngườiphụ nữ: “Alo, cậu chủ Thầm đang tắm, làmphiền bạn lát nữa hãy gọi lại sau.Vương Yên Nhiên?Giọng nói này rất quen thuộc đối với tôi.

Chương 375: Lảo đảo bước tới (8)

Thấy vậy, anh đứng dậy, nhìn Kiều

Cảnh Thần rồi nói: “Cũng không còn sớm

nữa, chúng tôi đi trước đây”

Kiều Cảnh Thần cau mày, rõ ràng là

không hài lòng: “Không phải là đang nói

chuyện sao? Nói chưa xong mà đã đi rồi?”

“Muộn rồi!” Nói xong, Phó Thắng Nam

kéo tôi ra khỏi phòng. Đến cửa lại gặp

Trịnh Tuấn Anh đang đứng hút thuốc,

nhưng chúng tôi cũng không nói với nhau

câu nào, lặng lẽ rời đi.

Lên xe, tôi cảm thấy có chút đau đầu:

“Phó Thắng Nam, em có thề giữ Tuệ Minh

ở bên cạnh em có đúng không?”

Anh khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi:

“Trịnh Tuấn Anh tìm em nói chuyện gì

thế?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em

nghĩ dù có làm gì đi chăng nữa thì đều

khiến Tuệ Minh chịu thiệt thòi.”

Khi Trịnh Tuấn Anh nhiều lần đến biệt

thự để thăm Tuệ Minh, tôi không phải là

không nghĩ đến việc kể mọi chuyện cho

Tuệ Minh nghe, nhưng đối với một đứa trẻ

mới có bốn năm tuổi đầu, hầu như cái gì

cũng chưa hiểu, tôi làm sao có thể nói với

con bé đây?

Có lẽ bọn họ nói không sai, sớm muộn

gì Tuệ Minh cũng phải rời đi. Nhưng cho dù

vậy, cũng không phải là bây giờ.

Tay tôi bị Phó Thắng Nam nắm chặt

lấy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi, giọng

nói trầm ấm: “Nếu như đề cho Tuệ Minh và

nhà họ Trịnh nhận nhau, nhưng Tuệ Minh

vân tiêp tục sống với chúng ta, còn bọn họ

sẽ thỉnh thoảng đến thăm Tuệ Minh thôi,

thì em có đồng ý không?”

Tôi sửng sốt một hồi, làm cách này

nếu xét theo góc độ của Tuệ Minh mà nói

thì con bé chỉ càng có thêm người thân và

tình thương yêu mà thôi, con bé sẽ không

mất đi thứ gì cả, đó là rất điều đáng mừng.

Một lúc sau tôi mới nhìn anh, ngập

ngừng hỏi: “Có thể làm theo cách này

sao?”

Thấy tôi có vẻ đã đồng ý, anh mỉm

cười gật đầu: “Có thể.”

Về đến biệt thự, Tuệ Minh đã trờ lại rồi,

con bé nhìn thấy Phó Thắng Nam và tôi

bước vào liền nhào vào vòng tay của Phó

Thắng Nam, mới bé tí mà đứa nhóc này đã

rất thuần thục trong việc làm nững rồi.

“Chú Phó, hôm nay cháu có một món

rất tuyệt muốn tặng chú.” Tuệ Minh ra

vẻ thân bí.

Phó Thắng Nam mìm cười: “Món đồ gì

vậy?”

Tuệ Minh bí mật lấy trong túi ra một

viên kẹo nhỏ giấu chặt trong tay, con bé

muốn tạo ra sự bất ngờ nhưng người lớn

vừa nhìn sẽ biết luôn đó là thứ gì.

Con bé nhìn Phó Thắng Nam, nhanh

nhảu nói: “Chú xòe tay ra trước đã.”

Phó Thắng Nam gật đầu và xòe tay ra,

quả nhiên, một viên kẹo nhỏ được bọc

trong giấy gói sáng lấp lánh rơi vào lòng

bàn tay anh.

Tôi bật cười, niềm hạnh phúc của trẻ

con dường như rất giản đơn.

Phó Thắng Nam từ tốn ôm con bé

ngồi lên trên ghế sô pha, hỏi chuyện: “Sao

đột nhiên lại tặng chú kẹo thế?”

Con bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đây

không phải là một viên kẹo bình thường

đâu mà là kẹo cưới đó chú. Bạn Hạt Dẻ

cùng lớp của cháu nói, cái kẹo này là được

vợ mới cưới của cậu bạn ấy tặng đó. Chỉ

cần ăn kẹo này vào là có thể kết hôn rồi.

Chú ăn cái kẹo này đi, chú ăn xong thì sẽ

lấy được mẹ cháu, cháu cũng sẽ có cha”

Tôi đang đi về phía nhà bếp, nhưng

nghe thấy câu nói này của Tuệ Minh, tôi

không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn về

phía hai người đang ngồi trên ghế sô pha.

Một lớn một nhỏ, vô cùng hòa hợp.

Phó Thắng Nam cầm viên kẹo, đôi

mắt đen sáng ngời nhìn Tuệ Minh, nhưng

sao tôi lại cảm thấy ánh mắt anh có chút gì

đó mồ ám.

Anh gật gật đầu với Tuệ Minh, nói:

“Tốt lắm!”

Hai từ “Tốt lắm” này quá nhiều ý

nghĩa, tôi không biết phải nghĩ thế nào.

Vào trong bếp, tâm trạng tôi càng lúc càng

rối bời chẳng biết diễn tả ra sao.

Bốn năm trước, trước lúc rời đi tôi đã

ký vào đơn ly hôn, nhưng sau đó tôi không

hề nhận được giấy ly hôn.

Phó Thắng Nam nói rằng anh chưa

bao giờ ký, thực ra anh có ký hay không

cũng không quan trọng.

Rời đi rồi lại trở về, người đó vẫn luôn

là anh.

Đêm đó.

Tôi buồn ngủ nên đã đi ngủ từ sớm,

trong cơn mơ màng tôi nghe thấy tiếng

chuông điện thoại, cho đến lúc tôi mở mắt

ra thì thấy điện thoại đã được Phó Thắng

Nam nghe.

Có lẽ anh vừa từ trong phòng làm việc

đi ra, trên tay vẫn cầm tập tài liệu.

Thấy tôi thức giấc, anh đưa điện thoại

cho tôi, nhỏ giọng nói: “Là Hồ Diệp.”

Tôi sững sð một lúc, nhìn đồng hồ đã

là mười hai giờ, muộn thế này rồi còn gọi

điện thoại sao, tôi không muốn nghe cho

lắm.

Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng, đã nghe

thấy một giọng nói chật vật từ đầu bên kia

truyền đến: “Thẩm Xuân Hinh, tôi đau

bụng quá, cô tới đây được không, hình như

tôi sắp sinh rồi.

Trong đầu tôi như có tiếng nồ lớn, tôi

vội vàng bật dậy khỏi giường, động tác

quá nhanh khiến tôi suýt nữa ngã nhào

xuống.

May mà Phó Thắng Nam nhanh tay,

ôm tôi vào lòng, anh bất đắc dĩ nói: “Cần

thận một chút.”

Tôi gật đầu, lấy lại bình tĩnh và nói vào

điện thoại: “Cô đang ở đâu, gửi địa chỉ cho

tôi, tôi sẽ đến ngay.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Phó Thắng Nam

nhíu mày nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”

“Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, xung

quanh cô ấy không có ai, em phải đến đó

một chuyến” Sau đó, tôi vội vã chạy đến

phòng quần áo đề thay đồ.

Khi bước ra, tôi đã thấy Phó Thắng

Nam đang đứng đớợi tôi ở cửa với chìa khóa

xe trên tay.

Tôi sững sờ một chút nhưng cũng

không nói gì nhiều, ngồi lên xe rồi báo địa

chỉ cho anh.

Sau đó tôi bắt đầu gọi cho Thầm Minh

Thành, nhưng gọi mấy cuộc đều không kết

nối được.

Trong lòng không khỏi nóng giận:

“Sao Thẩm Minh Thành này không nghe

điện thoại cơ chứ?”

Phó Thắng Nam lái xe, ánh mắt bình

tĩnh, trấn an tôi: “Đừng lo lắng quá.”

Tôi biết mình không nên lo lắng,

nhưng tay tôi không tự chủ được mà cứ

run rầy. Đứa bé trong bụng Hồ Diệp mới

được bảy tám tháng. Đột nhiên lại nói rằng

sắp sinh. Làm sao như vậy được chứ, có

thể là đã có chuyện gì đó rồi.

Hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện,

Thẩm Minh Thành đều không có mặt.

Suy nghĩ một lát, tôi liền gọi điện thoại

cho Thẩm Quang. Một hồi sau mới có

người bắt máy, bên kia rất yên tĩnh, giọng

nói của chú ba trầm trầm: “Thẩm Xuân

Hinh, có chuyện gì vậy?”

“Chú ba, Thầm Minh Thành đang ở

đâu? Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, chú

liên lạc với Thẩm Minh Thành được không?”

Thẩm Quang im lặng một chút rồi mới

nói: “Để chú gọi cho nó xem, tình hình Hồ

Diệp như thế nào rồi?”

Tôi lắc đầu: “Cháu vẫn đang trên

đường đi, còn chưa biết tình hình ra sao.”

“Được rồi, đừng lo lắng, chú sẽ liên lạc

với Thầm Minh Thành ngay, cháu cố gắng

đưa người đến bệnh viện càng sớm càng

tốt nhé, đừng lo lắng quái”

Tôi gật đầu, Phó Thắng Nam đang lái

xe cực kỳ nhanh. Cúp điện thoại xong, tôi

quay sang thấy anh đang cau mày, hình

như gặp phải vấn đề gì đó.

“Có chuyện gì vậy anh?”

“Hướng dẫn định vị là ở trong hẻm, xe

không vào được, chúng ta có thể phải

xuống xe.” Anh dừng xe lại, sau đó xem xét

hướng dẫn chỉ đường, rồi nhanh chóng đi

vào hẻm.

Khi chúng tôi tìm thấy Hồ Diệp thì đã

thấy Hồ Diệp đang nằm dưới sân, dưới cơ

thể là một vũng máu lớn, cả người đang

hấp hối.

Vừa trông thấy chúng tôi, Hồ Diệp như

thờ phào nhẹ nhõm, một chữ cũng không

nói được nữa, lập tức ngất đi.

Đưa người đến tận bệnh viện xong, Hồ

Diệp được các bác sĩ đầy vào phòng cấp

cứu, tôi mới có thể bình tĩnh lại một chút.

Sau khi định thần lại, tôi nhìn thấy

khắp người và trên tay Phó Thắng Nam

dính đầy máu.

Thấy tôi đã có vẻ tỉnh táo trở lại, anh

cụp mắt xuống nhìn bộ dạng nhếch nhác

của mình rồi động viên tôi: “Không sao

đâu, lát nữa anh về tắm chút là được”

Tôi sợ tới mức run rầy cả hai chân,

ngồi ở trên ghế ngoài hành lang bệnh viện

lúc lâu mới nhận ra là bản thân đang ôm

chặt lấy anh.

Chính tôi đã trải qua điều đó một lần

rồi cho nên tôi biết nó đáng sợ như thế

nào, đó là lý do tại sao tôi lại hoảng loạn

đến như vậy.

Phó Thắng Nam ôm tôi, nhẹ nhàng an

ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì

đâu”

Sau khi bình tĩnh, tôi lấy điện thoại di

động ra tiếp tục gọi cho Thẩm Minh

Thành, hồi lâu sau mới có người bắt máy.

Nhưng đó lại là giọng của một người

phụ nữ: “Alo, cậu chủ Thầm đang tắm, làm

phiền bạn lát nữa hãy gọi lại sau.

Vương Yên Nhiên?

Giọng nói này rất quen thuộc đối với tôi.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 375: Lảo đảo bước tới (8)Thấy vậy, anh đứng dậy, nhìn KiềuCảnh Thần rồi nói: “Cũng không còn sớmnữa, chúng tôi đi trước đây”Kiều Cảnh Thần cau mày, rõ ràng làkhông hài lòng: “Không phải là đang nóichuyện sao? Nói chưa xong mà đã đi rồi?”“Muộn rồi!” Nói xong, Phó Thắng Namkéo tôi ra khỏi phòng. Đến cửa lại gặpTrịnh Tuấn Anh đang đứng hút thuốc,nhưng chúng tôi cũng không nói với nhaucâu nào, lặng lẽ rời đi.Lên xe, tôi cảm thấy có chút đau đầu:“Phó Thắng Nam, em có thề giữ Tuệ Minhở bên cạnh em có đúng không?”Anh khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi:“Trịnh Tuấn Anh tìm em nói chuyện gìthế?”Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là emnghĩ dù có làm gì đi chăng nữa thì đềukhiến Tuệ Minh chịu thiệt thòi.”Khi Trịnh Tuấn Anh nhiều lần đến biệtthự để thăm Tuệ Minh, tôi không phải làkhông nghĩ đến việc kể mọi chuyện choTuệ Minh nghe, nhưng đối với một đứa trẻmới có bốn năm tuổi đầu, hầu như cái gìcũng chưa hiểu, tôi làm sao có thể nói vớicon bé đây?Có lẽ bọn họ nói không sai, sớm muộngì Tuệ Minh cũng phải rời đi. Nhưng cho dùvậy, cũng không phải là bây giờ.Tay tôi bị Phó Thắng Nam nắm chặtlấy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi, giọngnói trầm ấm: “Nếu như đề cho Tuệ Minh vànhà họ Trịnh nhận nhau, nhưng Tuệ Minhvân tiêp tục sống với chúng ta, còn bọn họsẽ thỉnh thoảng đến thăm Tuệ Minh thôi,thì em có đồng ý không?”Tôi sửng sốt một hồi, làm cách nàynếu xét theo góc độ của Tuệ Minh mà nóithì con bé chỉ càng có thêm người thân vàtình thương yêu mà thôi, con bé sẽ khôngmất đi thứ gì cả, đó là rất điều đáng mừng.Một lúc sau tôi mới nhìn anh, ngậpngừng hỏi: “Có thể làm theo cách nàysao?”Thấy tôi có vẻ đã đồng ý, anh mỉmcười gật đầu: “Có thể.”Về đến biệt thự, Tuệ Minh đã trờ lại rồi,con bé nhìn thấy Phó Thắng Nam và tôibước vào liền nhào vào vòng tay của PhóThắng Nam, mới bé tí mà đứa nhóc này đãrất thuần thục trong việc làm nững rồi.“Chú Phó, hôm nay cháu có một mónrất tuyệt muốn tặng chú.” Tuệ Minh ravẻ thân bí.Phó Thắng Nam mìm cười: “Món đồ gìvậy?”Tuệ Minh bí mật lấy trong túi ra mộtviên kẹo nhỏ giấu chặt trong tay, con bémuốn tạo ra sự bất ngờ nhưng người lớnvừa nhìn sẽ biết luôn đó là thứ gì.Con bé nhìn Phó Thắng Nam, nhanhnhảu nói: “Chú xòe tay ra trước đã.”Phó Thắng Nam gật đầu và xòe tay ra,quả nhiên, một viên kẹo nhỏ được bọctrong giấy gói sáng lấp lánh rơi vào lòngbàn tay anh.Tôi bật cười, niềm hạnh phúc của trẻcon dường như rất giản đơn.Phó Thắng Nam từ tốn ôm con béngồi lên trên ghế sô pha, hỏi chuyện: “Saođột nhiên lại tặng chú kẹo thế?”Con bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đâykhông phải là một viên kẹo bình thườngđâu mà là kẹo cưới đó chú. Bạn Hạt Dẻcùng lớp của cháu nói, cái kẹo này là đượcvợ mới cưới của cậu bạn ấy tặng đó. Chỉcần ăn kẹo này vào là có thể kết hôn rồi.Chú ăn cái kẹo này đi, chú ăn xong thì sẽlấy được mẹ cháu, cháu cũng sẽ có cha”Tôi đang đi về phía nhà bếp, nhưngnghe thấy câu nói này của Tuệ Minh, tôikhông khỏi dừng bước, quay đầu nhìn vềphía hai người đang ngồi trên ghế sô pha.Một lớn một nhỏ, vô cùng hòa hợp.Phó Thắng Nam cầm viên kẹo, đôimắt đen sáng ngời nhìn Tuệ Minh, nhưngsao tôi lại cảm thấy ánh mắt anh có chút gìđó mồ ám.Anh gật gật đầu với Tuệ Minh, nói:“Tốt lắm!”Hai từ “Tốt lắm” này quá nhiều ýnghĩa, tôi không biết phải nghĩ thế nào.Vào trong bếp, tâm trạng tôi càng lúc càngrối bời chẳng biết diễn tả ra sao.Bốn năm trước, trước lúc rời đi tôi đãký vào đơn ly hôn, nhưng sau đó tôi khônghề nhận được giấy ly hôn.Phó Thắng Nam nói rằng anh chưabao giờ ký, thực ra anh có ký hay khôngcũng không quan trọng.Rời đi rồi lại trở về, người đó vẫn luônlà anh.Đêm đó.Tôi buồn ngủ nên đã đi ngủ từ sớm,trong cơn mơ màng tôi nghe thấy tiếngchuông điện thoại, cho đến lúc tôi mở mắtra thì thấy điện thoại đã được Phó ThắngNam nghe.Có lẽ anh vừa từ trong phòng làm việcđi ra, trên tay vẫn cầm tập tài liệu.Thấy tôi thức giấc, anh đưa điện thoạicho tôi, nhỏ giọng nói: “Là Hồ Diệp.”Tôi sững sð một lúc, nhìn đồng hồ đãlà mười hai giờ, muộn thế này rồi còn gọiđiện thoại sao, tôi không muốn nghe cholắm.Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng, đã nghethấy một giọng nói chật vật từ đầu bên kiatruyền đến: “Thẩm Xuân Hinh, tôi đaubụng quá, cô tới đây được không, hình nhưtôi sắp sinh rồi.Trong đầu tôi như có tiếng nồ lớn, tôivội vàng bật dậy khỏi giường, động tácquá nhanh khiến tôi suýt nữa ngã nhàoxuống.May mà Phó Thắng Nam nhanh tay,ôm tôi vào lòng, anh bất đắc dĩ nói: “Cầnthận một chút.”Tôi gật đầu, lấy lại bình tĩnh và nói vàođiện thoại: “Cô đang ở đâu, gửi địa chỉ chotôi, tôi sẽ đến ngay.”“Được.”Cúp điện thoại xong, Phó Thắng Namnhíu mày nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”“Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, xungquanh cô ấy không có ai, em phải đến đómột chuyến” Sau đó, tôi vội vã chạy đếnphòng quần áo đề thay đồ.Khi bước ra, tôi đã thấy Phó ThắngNam đang đứng đớợi tôi ở cửa với chìa khóaxe trên tay.Tôi sững sờ một chút nhưng cũngkhông nói gì nhiều, ngồi lên xe rồi báo địachỉ cho anh.Sau đó tôi bắt đầu gọi cho Thầm MinhThành, nhưng gọi mấy cuộc đều không kếtnối được.Trong lòng không khỏi nóng giận:“Sao Thẩm Minh Thành này không ngheđiện thoại cơ chứ?”Phó Thắng Nam lái xe, ánh mắt bìnhtĩnh, trấn an tôi: “Đừng lo lắng quá.”Tôi biết mình không nên lo lắng,nhưng tay tôi không tự chủ được mà cứrun rầy. Đứa bé trong bụng Hồ Diệp mớiđược bảy tám tháng. Đột nhiên lại nói rằngsắp sinh. Làm sao như vậy được chứ, cóthể là đã có chuyện gì đó rồi.Hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện,Thẩm Minh Thành đều không có mặt.Suy nghĩ một lát, tôi liền gọi điện thoạicho Thẩm Quang. Một hồi sau mới cóngười bắt máy, bên kia rất yên tĩnh, giọngnói của chú ba trầm trầm: “Thẩm XuânHinh, có chuyện gì vậy?”“Chú ba, Thầm Minh Thành đang ởđâu? Hồ Diệp hình như sắp sinh rồi, chúliên lạc với Thẩm Minh Thành được không?”Thẩm Quang im lặng một chút rồi mớinói: “Để chú gọi cho nó xem, tình hình HồDiệp như thế nào rồi?”Tôi lắc đầu: “Cháu vẫn đang trênđường đi, còn chưa biết tình hình ra sao.”“Được rồi, đừng lo lắng, chú sẽ liên lạcvới Thầm Minh Thành ngay, cháu cố gắngđưa người đến bệnh viện càng sớm càngtốt nhé, đừng lo lắng quái”Tôi gật đầu, Phó Thắng Nam đang láixe cực kỳ nhanh. Cúp điện thoại xong, tôiquay sang thấy anh đang cau mày, hìnhnhư gặp phải vấn đề gì đó.“Có chuyện gì vậy anh?”“Hướng dẫn định vị là ở trong hẻm, xekhông vào được, chúng ta có thể phảixuống xe.” Anh dừng xe lại, sau đó xem xéthướng dẫn chỉ đường, rồi nhanh chóng đivào hẻm.Khi chúng tôi tìm thấy Hồ Diệp thì đãthấy Hồ Diệp đang nằm dưới sân, dưới cơthể là một vũng máu lớn, cả người đanghấp hối.Vừa trông thấy chúng tôi, Hồ Diệp nhưthờ phào nhẹ nhõm, một chữ cũng khôngnói được nữa, lập tức ngất đi.Đưa người đến tận bệnh viện xong, HồDiệp được các bác sĩ đầy vào phòng cấpcứu, tôi mới có thể bình tĩnh lại một chút.Sau khi định thần lại, tôi nhìn thấykhắp người và trên tay Phó Thắng Namdính đầy máu.Thấy tôi đã có vẻ tỉnh táo trở lại, anhcụp mắt xuống nhìn bộ dạng nhếch nháccủa mình rồi động viên tôi: “Không saođâu, lát nữa anh về tắm chút là được”Tôi sợ tới mức run rầy cả hai chân,ngồi ở trên ghế ngoài hành lang bệnh việnlúc lâu mới nhận ra là bản thân đang ômchặt lấy anh.Chính tôi đã trải qua điều đó một lầnrồi cho nên tôi biết nó đáng sợ như thếnào, đó là lý do tại sao tôi lại hoảng loạnđến như vậy.Phó Thắng Nam ôm tôi, nhẹ nhàng anủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gìđâu”Sau khi bình tĩnh, tôi lấy điện thoại diđộng ra tiếp tục gọi cho Thẩm MinhThành, hồi lâu sau mới có người bắt máy.Nhưng đó lại là giọng của một ngườiphụ nữ: “Alo, cậu chủ Thầm đang tắm, làmphiền bạn lát nữa hãy gọi lại sau.Vương Yên Nhiên?Giọng nói này rất quen thuộc đối với tôi.

Chương 375