Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 377
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 377: Oán hận bị chôn ở trong lòng (1)Phó Thắng Nam sợ tôi đối mặt vớinhững lời của các cổ đông trong công tythì sẽ bị tổn thương, nên để tôi ngồi lạitrong văn phòng.Thật ra tôi sẽ không như vậy, có mộtsố việc, cuối cùng rồi cũng sẽ phải đốimặt, muốn tránh cũng không có cách nào.Sợ tâm trạng của tôi bị ảnh hường,Phó Thắng Nam cố ý đề Trần Văn Nghĩa ởlại bên cạnh tôi để trông chừng.Đọc hết các bài báo liên quan xong,tôi để điện thoại di động xuống, đứng dậyđi đến trước cửa sổ sát đất, có thể nhìnthấy được rõ ràng vòng vây của các phóngviên ở tầng trệt của Tập đoàn Phó Thiên.“Cô chủ, trong phòng nghỉ có rấtnhiều người nổi tiếng, cô có thể qua xemthử.” Trần Văn Nghĩa mở miệng, với tư duycủa một tên trai thằng như anh ta, cách tốtnhất đề an ủi một người là nói lảng sangchuyện khác.Tôi cười yếu ớt, quay đầu nhìn anh ta:“Trong thủ đô có không ít người nổi tiếng,bọn họ để bao nhiêu người đến bao vâyTập đoàn Phó Thiên như thế này, khôngcảm thấy lãng phí tài nguyên à?”Anh ta mím môi, không trả lời tôi nữa.Tôi ngồi được một lúc lâu thì PhóThắng Nam tiến vào, sắc mặt của cũngkhông tốt, có vẻ là đang âm thầm kiềmchế gì đó.Thấy tôi nhìn mình, mặt anh giãn raphần nào, vẫy tay với tôi, tôi đi đến bênanh, anh thuận thế kéo tôi ngồixuông, mở miệng nói: “Việc nhỏ thôi, emkhông cần phải lo lắng!”Tôi gật đầu, cũng không biết nên nóigì, chuyện có thể làm anh phải nhíu màychắc chắn không phải là chuyện nhỏ,những chuyện xấu như thế này không chỉảnh hường đến cá nhân mà còn ảnh hườngđến cả công ty.Điều mà một công ty kinh doanh sợnhất là hình tượng của người đứng đầu bịảnh hường, Phó Thắng Nam vẫn luôn làhình tượng đại diện cho Tập đoàn PhóThiên, mặc dù anh vốn không hề tốn côngsức tạo nên nó.Nhưng anh có khí chất bầm sinh, tácphong nghiêm túc nhanh nhẹn, có thểđem lại cảm giác an toàn không nhỏ chothị trường chứng khoán.Anh đưa tôi đến công ty, đơn giản là vìsơ tôi một mình ở biệt thự nhìn thấy nhữngtin tức đó thì sẽ không kiểm chế được tâmtrạng mà không có ai ở bên cạnh tôi đểchăm sóc, nên anh không yên lòng.“Ừm!” Tôi chỉ đáp lại anh một chữ.Trần Văn Nghĩa giao giấy tờ và tài liệucho anh, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, thịtrường chứng khoán của Tập đoàn PhóThiên đã bị ảnh hưởng.Tôi không biết gì về cổ phiếu, nhưngcũng có thể nhìn thấy được rõ ràng hướngđi của đường màu đỏ trong biều đồ, tronglòng đoán được không ít.Nói chung là đã bị ảnh hường rấtnhiều, Phó Thắng Nam vỗ vỗ tay tôi, rahiệu cho tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi nhận lấytài liệu từ tay Trần Văn Nghĩa, đứng dậy điđến bàn làm việc.Thấy anh không nói gì, trông Trần VănNghĩa có vẻ đứng ngồi không yên.“Âm!” Một lát sau, anh buông giấy tờtrong tay xuống, không nặng tay lắm,nhưng lại vang rất lớn bên trong văn phòngtrống vắng.Nhận ra tôi đang nhìn mình, khóemiệng của anh nở một nụ cười dịu dàng:“Không sao đâu!”Giống như là đang trấn an.Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đã đoánđược ít nhiều, có thể làm anh cư xử nhưvậy, chắc không chỉ là chuyện nhỏ.Tôi biết nếu mình ð chỗ này thì sẽ ảnhhường đến anh và Trần Văn Nghĩa thảoluận, bèn đứng dậy đi vào phòng nghỉ, lấylý do là hơi buồn ngủ.Anh cười yếu ớt, dịu dàng trấn an:“Ừm, ngủ một giấc thật ngon đi, đừng lolắng.”Tôi gật đầu, nằm ở trên giường phòngnghỉ, làm sao mà tôi nghỉ được.Lần thứ nhất mờ ra web tài chính vàkinh tế, quả nhiên như tôi nghĩ, không ítchuyên gia đã bắt đầu phân tích nguy cơlần này Tập đoàn Phó Thiên gặp phải.Có chuyên gia nói, trong vòng nửanăm nay hình tượng của Tập đoàn PhóThiên đã bị ảnh hường ba lần, có to có nhỏ,lần này chuyện rất nghiêm trọng, một khiPhó Thắng Nam xử lý không tốt, Tập đoànPhó Thiên sụp đồ là chuyện có thể đoántrước.Có chuyên gia còn nói, nguy cơ lầnnày của Tập đoàn Phó Thiên cũng có thềlà một bước ngoặt phát triển khác của Tậpđoàn Phó Thiên, trong khoảng thời gianbốn năm, dù là nhân tài hay địa vị xã hội,Tập đoàn Phó Thiên đã đạt đến được mộtđỉnh cao nhất định, muốn tiếp tục đạt đếnmột đỉnh cao mới là một điều rất khó.Dù là kết quả nào thì cũng đều đượcquyết định bởi Phó Thắng Nam, anh sẽ xửlý nguy cơ lần này như thế nào.Bối rối một lúc lâu, tôi bèn gọi điệnthoại cho Cố Diệc Hàn, vào một đêm củarất nhiều năm trước, anh ta cho tôi cái điệnthoại này là để phòng ngừa cho nhữngviệc như tôi gặp chuyện và mất con xảy ramột lần nữa, cho nên anh ta cho tôi chiếcđiện thoại này, chỉ cần tôi gọi, dù có đangbận chuyện gì, anh ta cũng sẽ nghe máy.Bạn đang đọc tại truyen.oneAnh ta nói được thì cũng làm được,sau mấy giây chờ điện thoại kết nối, anh tanghe máy, giọng nói trầm thấp, tựa hồcũng đang bận rộn nhiều việc, anh takhông có tôi hỏi.Mà trực tiếp mờ miệng: “Những tấmhình kia, nếu như anh nói không phải là doanh làm lộ ra, em có tin không?”Tôi gật đầu: “Tin!” Nếu anh ta đã nói “cókhông phải, vậy thì là không phải.Im lặng một lát, anh ta mới mở miệng,giọng nói hơi khàn: “Lần này, anh sẽ xử lýtốt, tuyệt đối sẽ không để em bị tổnthương một chút nào.”Tôi không có cảm giác gì đối với anhta, chỉ cảm thấy biết ơn, bây giờ xảy rachuyện như thế này lại nảy sinh oán hận,không còn chút tình cảm nào.Tôi lạnh nhạt nói: “Xử lý chuyện lầnnày như thế nào là chuyện của anh, tôi gọiđiện thoại cho anh chỉ vì muốn nói cho anhbiết, sau này, tôi không nợ anh cái gì nữa.”Người ð đầu bên kia điện thoại im lặngthật lâu, tôi chuyển vào tài khoản của anhta gần 350 tỷ đồng, trong chuyện lần này,Tập đoàn Cố NgHĩa có thể bình an vô sự.Dù sao cũng có rất nhiều vốn lưu động.Ố đầu bên kia điện thoại, giọng nóianh ta hơi trầm thấp: “Em chuyển cho anhsố tiền này, Phó Thắng Nam có biếtkhông?”“Không biết!” Tôi mờ miệng, cũngkhông có cảm thấy tội lỗi gì, mấy năm nay,nhờ tài kinh doanh của Phó Thắng Nammà năm nào Hạ Vỹ cũng thu được rấtnhiều.Năm đó ông nội sợ ngày nào đó tôi sẽbị Phó Thắng Nam ly hôn, không có gì nuôithân, cho nên trực tiếp để tôi đứng tên choHạ Vỹ.Mấy năm nay, tôi không động đến bấtkì một khoản tiền nào của Hạ Vỹ, cũngkhông có ý định dùng.Lần này, Tập đoàn Phó Thiên và Tậpđoàn Cố Nghĩa đứng trước một vấn đềgiống nhau, khoản tiền này đem cho CốDiệc Hàn, từ đây xem như đã trả sạch ântình anh ta cứu tôi khi trước.Đầu bên kia điện thoại truyền đếncười lạnh, giọng nói cực kỳ hờ hững:“Thẩm Xuân Hinh, em điên rồi.”Điên?Tôi không cảm thấy mình như vậy, tôiđã nợ anh ta nhân tình này suốt bốn năm,trong lòng tôi bất an vô cùng, nếu là vàotrước đây, tôi biết ngoại trừ tôi ra, Cố DiệcHàn không thiếu cái gì cả, ngay cả tiền anhta cũng khinh thường.Nhưng hôm nay thì khác, Tập đoàn CốNghĩa và Tập đoàn Phó Thiên đang phảiđối mặt vấn đề giống như trước, Tập đoànPhó Thiên đã tồn tại thị trường bảy năm,Phó Thắng Nam muốn vượt qua đượcnguy cơ lần này, không thể tránh khỏi chútđau khổ, vất vả, nhưng vẫn có khả năngvượt qua rất cao.Nhưng Tập đoàn Cố Nghĩa thì khác,trước đây Tập đoàn Cố Nghĩa chưa hề ramắt thị trường, từ trước đến giờ vẫn luôn làcông ty gia đình, Cố Diệc Dương chưa baogiờ muốn mỡ rộng cách thức quản lý làkinh doanh.Mãi cho đến khi Cố Diệc Hàn tiếpnhận công ty, đọ sức với Phó Thắng Nam,muốn đuổi kịp địa vị của anh.Cho nên Cố Diệc Hàn mất hai năm đềTập đoàn Cố Nghĩa trở thành công ty thịtrường, thời gian quá ngắn, cho dù vẫn cóthể chiếm được ít lợi từ Tập đoàn PhóThiên.Nhưng thật sự phải quyết đấu, khảnăng tan rã chỉ trong một đêm của Tậpđoàn Cố Nghĩa cao đến tám mươi phầntrăm.Cho anh ta số tiền đó, không khác gìđưa than sườỡi ấm trong ngày tuyết rơi, cóthể làm cho Tập đoàn Cố Nghĩa duy trìthêm được vài ngày trong tình huống nướcsôi lửa bỏng này.Cúp điện thoại xong, trong lòng tôimới thả lỏng được đôi chút.Bây giờ đang giữa ban ngày, không tàinào ngủ được, nhưng nếu tôi không đi ngủthì còn có thề làm gì nữa đây?Hình như không thể làm gì nữa cả.Bọc chăn mền, ngồi trên giường, tôinhận được tin nhắn của Helen.Tin nhắn rất đơn giản, mời tôi gặp côấy một lần.Tôi có thể đoán được sơ sơ suy nghĩcủa cô ấy, chuyến đi đến Mỹ trước kia thậtéo le, nếu chưa từng gặp cô ấy, chưa từngnói chuyện hợp nhau đến như vậy thì bâygiờ dù có trừng mắt hay nói những lời ácđộc lúc gặp nhau cũng không đến mứccảm thấy khó xử như vậy.
Chương 377: Oán hận bị chôn ở trong lòng (1)
Phó Thắng Nam sợ tôi đối mặt với
những lời của các cổ đông trong công ty
thì sẽ bị tổn thương, nên để tôi ngồi lại
trong văn phòng.
Thật ra tôi sẽ không như vậy, có một
số việc, cuối cùng rồi cũng sẽ phải đối
mặt, muốn tránh cũng không có cách nào.
Sợ tâm trạng của tôi bị ảnh hường,
Phó Thắng Nam cố ý đề Trần Văn Nghĩa ở
lại bên cạnh tôi để trông chừng.
Đọc hết các bài báo liên quan xong,
tôi để điện thoại di động xuống, đứng dậy
đi đến trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn
thấy được rõ ràng vòng vây của các phóng
viên ở tầng trệt của Tập đoàn Phó Thiên.
“Cô chủ, trong phòng nghỉ có rất
nhiều người nổi tiếng, cô có thể qua xem
thử.” Trần Văn Nghĩa mở miệng, với tư duy
của một tên trai thằng như anh ta, cách tốt
nhất đề an ủi một người là nói lảng sang
chuyện khác.
Tôi cười yếu ớt, quay đầu nhìn anh ta:
“Trong thủ đô có không ít người nổi tiếng,
bọn họ để bao nhiêu người đến bao vây
Tập đoàn Phó Thiên như thế này, không
cảm thấy lãng phí tài nguyên à?”
Anh ta mím môi, không trả lời tôi nữa.
Tôi ngồi được một lúc lâu thì Phó
Thắng Nam tiến vào, sắc mặt của cũng
không tốt, có vẻ là đang âm thầm kiềm
chế gì đó.
Thấy tôi nhìn mình, mặt anh giãn ra
phần nào, vẫy tay với tôi, tôi đi đến bên
anh, anh thuận thế kéo tôi ngồi
xuông, mở miệng nói: “Việc nhỏ thôi, em
không cần phải lo lắng!”
Tôi gật đầu, cũng không biết nên nói
gì, chuyện có thể làm anh phải nhíu mày
chắc chắn không phải là chuyện nhỏ,
những chuyện xấu như thế này không chỉ
ảnh hường đến cá nhân mà còn ảnh hường
đến cả công ty.
Điều mà một công ty kinh doanh sợ
nhất là hình tượng của người đứng đầu bị
ảnh hường, Phó Thắng Nam vẫn luôn là
hình tượng đại diện cho Tập đoàn Phó
Thiên, mặc dù anh vốn không hề tốn công
sức tạo nên nó.
Nhưng anh có khí chất bầm sinh, tác
phong nghiêm túc nhanh nhẹn, có thể
đem lại cảm giác an toàn không nhỏ cho
thị trường chứng khoán.
Anh đưa tôi đến công ty, đơn giản là vì
sơ tôi một mình ở biệt thự nhìn thấy những
tin tức đó thì sẽ không kiểm chế được tâm
trạng mà không có ai ở bên cạnh tôi để
chăm sóc, nên anh không yên lòng.
“Ừm!” Tôi chỉ đáp lại anh một chữ.
Trần Văn Nghĩa giao giấy tờ và tài liệu
cho anh, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, thị
trường chứng khoán của Tập đoàn Phó
Thiên đã bị ảnh hưởng.
Tôi không biết gì về cổ phiếu, nhưng
cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng hướng
đi của đường màu đỏ trong biều đồ, trong
lòng đoán được không ít.
Nói chung là đã bị ảnh hường rất
nhiều, Phó Thắng Nam vỗ vỗ tay tôi, ra
hiệu cho tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi nhận lấy
tài liệu từ tay Trần Văn Nghĩa, đứng dậy đi
đến bàn làm việc.
Thấy anh không nói gì, trông Trần Văn
Nghĩa có vẻ đứng ngồi không yên.
“Âm!” Một lát sau, anh buông giấy tờ
trong tay xuống, không nặng tay lắm,
nhưng lại vang rất lớn bên trong văn phòng
trống vắng.
Nhận ra tôi đang nhìn mình, khóe
miệng của anh nở một nụ cười dịu dàng:
“Không sao đâu!”
Giống như là đang trấn an.
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đã đoán
được ít nhiều, có thể làm anh cư xử như
vậy, chắc không chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi biết nếu mình ð chỗ này thì sẽ ảnh
hường đến anh và Trần Văn Nghĩa thảo
luận, bèn đứng dậy đi vào phòng nghỉ, lấy
lý do là hơi buồn ngủ.
Anh cười yếu ớt, dịu dàng trấn an:
“Ừm, ngủ một giấc thật ngon đi, đừng lo
lắng.”
Tôi gật đầu, nằm ở trên giường phòng
nghỉ, làm sao mà tôi nghỉ được.
Lần thứ nhất mờ ra web tài chính và
kinh tế, quả nhiên như tôi nghĩ, không ít
chuyên gia đã bắt đầu phân tích nguy cơ
lần này Tập đoàn Phó Thiên gặp phải.
Có chuyên gia nói, trong vòng nửa
năm nay hình tượng của Tập đoàn Phó
Thiên đã bị ảnh hường ba lần, có to có nhỏ,
lần này chuyện rất nghiêm trọng, một khi
Phó Thắng Nam xử lý không tốt, Tập đoàn
Phó Thiên sụp đồ là chuyện có thể đoán
trước.
Có chuyên gia còn nói, nguy cơ lần
này của Tập đoàn Phó Thiên cũng có thề
là một bước ngoặt phát triển khác của Tập
đoàn Phó Thiên, trong khoảng thời gian
bốn năm, dù là nhân tài hay địa vị xã hội,
Tập đoàn Phó Thiên đã đạt đến được một
đỉnh cao nhất định, muốn tiếp tục đạt đến
một đỉnh cao mới là một điều rất khó.
Dù là kết quả nào thì cũng đều được
quyết định bởi Phó Thắng Nam, anh sẽ xử
lý nguy cơ lần này như thế nào.
Bối rối một lúc lâu, tôi bèn gọi điện
thoại cho Cố Diệc Hàn, vào một đêm của
rất nhiều năm trước, anh ta cho tôi cái điện
thoại này là để phòng ngừa cho những
việc như tôi gặp chuyện và mất con xảy ra
một lần nữa, cho nên anh ta cho tôi chiếc
điện thoại này, chỉ cần tôi gọi, dù có đang
bận chuyện gì, anh ta cũng sẽ nghe máy.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Anh ta nói được thì cũng làm được,
sau mấy giây chờ điện thoại kết nối, anh ta
nghe máy, giọng nói trầm thấp, tựa hồ
cũng đang bận rộn nhiều việc, anh ta
không có tôi hỏi.
Mà trực tiếp mờ miệng: “Những tấm
hình kia, nếu như anh nói không phải là do
anh làm lộ ra, em có tin không?”
Tôi gật đầu: “Tin!” Nếu anh ta đã nói “có
không phải, vậy thì là không phải.
Im lặng một lát, anh ta mới mở miệng,
giọng nói hơi khàn: “Lần này, anh sẽ xử lý
tốt, tuyệt đối sẽ không để em bị tổn
thương một chút nào.”
Tôi không có cảm giác gì đối với anh
ta, chỉ cảm thấy biết ơn, bây giờ xảy ra
chuyện như thế này lại nảy sinh oán hận,
không còn chút tình cảm nào.
Tôi lạnh nhạt nói: “Xử lý chuyện lần
này như thế nào là chuyện của anh, tôi gọi
điện thoại cho anh chỉ vì muốn nói cho anh
biết, sau này, tôi không nợ anh cái gì nữa.”
Người ð đầu bên kia điện thoại im lặng
thật lâu, tôi chuyển vào tài khoản của anh
ta gần 350 tỷ đồng, trong chuyện lần này,
Tập đoàn Cố NgHĩa có thể bình an vô sự.
Dù sao cũng có rất nhiều vốn lưu động.
Ố đầu bên kia điện thoại, giọng nói
anh ta hơi trầm thấp: “Em chuyển cho anh
số tiền này, Phó Thắng Nam có biết
không?”
“Không biết!” Tôi mờ miệng, cũng
không có cảm thấy tội lỗi gì, mấy năm nay,
nhờ tài kinh doanh của Phó Thắng Nam
mà năm nào Hạ Vỹ cũng thu được rất
nhiều.
Năm đó ông nội sợ ngày nào đó tôi sẽ
bị Phó Thắng Nam ly hôn, không có gì nuôi
thân, cho nên trực tiếp để tôi đứng tên cho
Hạ Vỹ.
Mấy năm nay, tôi không động đến bất
kì một khoản tiền nào của Hạ Vỹ, cũng
không có ý định dùng.
Lần này, Tập đoàn Phó Thiên và Tập
đoàn Cố Nghĩa đứng trước một vấn đề
giống nhau, khoản tiền này đem cho Cố
Diệc Hàn, từ đây xem như đã trả sạch ân
tình anh ta cứu tôi khi trước.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến
cười lạnh, giọng nói cực kỳ hờ hững:
“Thẩm Xuân Hinh, em điên rồi.”
Điên?
Tôi không cảm thấy mình như vậy, tôi
đã nợ anh ta nhân tình này suốt bốn năm,
trong lòng tôi bất an vô cùng, nếu là vào
trước đây, tôi biết ngoại trừ tôi ra, Cố Diệc
Hàn không thiếu cái gì cả, ngay cả tiền anh
ta cũng khinh thường.
Nhưng hôm nay thì khác, Tập đoàn Cố
Nghĩa và Tập đoàn Phó Thiên đang phải
đối mặt vấn đề giống như trước, Tập đoàn
Phó Thiên đã tồn tại thị trường bảy năm,
Phó Thắng Nam muốn vượt qua được
nguy cơ lần này, không thể tránh khỏi chút
đau khổ, vất vả, nhưng vẫn có khả năng
vượt qua rất cao.
Nhưng Tập đoàn Cố Nghĩa thì khác,
trước đây Tập đoàn Cố Nghĩa chưa hề ra
mắt thị trường, từ trước đến giờ vẫn luôn là
công ty gia đình, Cố Diệc Dương chưa bao
giờ muốn mỡ rộng cách thức quản lý là
kinh doanh.
Mãi cho đến khi Cố Diệc Hàn tiếp
nhận công ty, đọ sức với Phó Thắng Nam,
muốn đuổi kịp địa vị của anh.
Cho nên Cố Diệc Hàn mất hai năm đề
Tập đoàn Cố Nghĩa trở thành công ty thị
trường, thời gian quá ngắn, cho dù vẫn có
thể chiếm được ít lợi từ Tập đoàn Phó
Thiên.
Nhưng thật sự phải quyết đấu, khả
năng tan rã chỉ trong một đêm của Tập
đoàn Cố Nghĩa cao đến tám mươi phần
trăm.
Cho anh ta số tiền đó, không khác gì
đưa than sườỡi ấm trong ngày tuyết rơi, có
thể làm cho Tập đoàn Cố Nghĩa duy trì
thêm được vài ngày trong tình huống nước
sôi lửa bỏng này.
Cúp điện thoại xong, trong lòng tôi
mới thả lỏng được đôi chút.
Bây giờ đang giữa ban ngày, không tài
nào ngủ được, nhưng nếu tôi không đi ngủ
thì còn có thề làm gì nữa đây?
Hình như không thể làm gì nữa cả.
Bọc chăn mền, ngồi trên giường, tôi
nhận được tin nhắn của Helen.
Tin nhắn rất đơn giản, mời tôi gặp cô
ấy một lần.
Tôi có thể đoán được sơ sơ suy nghĩ
của cô ấy, chuyến đi đến Mỹ trước kia thật
éo le, nếu chưa từng gặp cô ấy, chưa từng
nói chuyện hợp nhau đến như vậy thì bây
giờ dù có trừng mắt hay nói những lời ác
độc lúc gặp nhau cũng không đến mức
cảm thấy khó xử như vậy.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 377: Oán hận bị chôn ở trong lòng (1)Phó Thắng Nam sợ tôi đối mặt vớinhững lời của các cổ đông trong công tythì sẽ bị tổn thương, nên để tôi ngồi lạitrong văn phòng.Thật ra tôi sẽ không như vậy, có mộtsố việc, cuối cùng rồi cũng sẽ phải đốimặt, muốn tránh cũng không có cách nào.Sợ tâm trạng của tôi bị ảnh hường,Phó Thắng Nam cố ý đề Trần Văn Nghĩa ởlại bên cạnh tôi để trông chừng.Đọc hết các bài báo liên quan xong,tôi để điện thoại di động xuống, đứng dậyđi đến trước cửa sổ sát đất, có thể nhìnthấy được rõ ràng vòng vây của các phóngviên ở tầng trệt của Tập đoàn Phó Thiên.“Cô chủ, trong phòng nghỉ có rấtnhiều người nổi tiếng, cô có thể qua xemthử.” Trần Văn Nghĩa mở miệng, với tư duycủa một tên trai thằng như anh ta, cách tốtnhất đề an ủi một người là nói lảng sangchuyện khác.Tôi cười yếu ớt, quay đầu nhìn anh ta:“Trong thủ đô có không ít người nổi tiếng,bọn họ để bao nhiêu người đến bao vâyTập đoàn Phó Thiên như thế này, khôngcảm thấy lãng phí tài nguyên à?”Anh ta mím môi, không trả lời tôi nữa.Tôi ngồi được một lúc lâu thì PhóThắng Nam tiến vào, sắc mặt của cũngkhông tốt, có vẻ là đang âm thầm kiềmchế gì đó.Thấy tôi nhìn mình, mặt anh giãn raphần nào, vẫy tay với tôi, tôi đi đến bênanh, anh thuận thế kéo tôi ngồixuông, mở miệng nói: “Việc nhỏ thôi, emkhông cần phải lo lắng!”Tôi gật đầu, cũng không biết nên nóigì, chuyện có thể làm anh phải nhíu màychắc chắn không phải là chuyện nhỏ,những chuyện xấu như thế này không chỉảnh hường đến cá nhân mà còn ảnh hườngđến cả công ty.Điều mà một công ty kinh doanh sợnhất là hình tượng của người đứng đầu bịảnh hường, Phó Thắng Nam vẫn luôn làhình tượng đại diện cho Tập đoàn PhóThiên, mặc dù anh vốn không hề tốn côngsức tạo nên nó.Nhưng anh có khí chất bầm sinh, tácphong nghiêm túc nhanh nhẹn, có thểđem lại cảm giác an toàn không nhỏ chothị trường chứng khoán.Anh đưa tôi đến công ty, đơn giản là vìsơ tôi một mình ở biệt thự nhìn thấy nhữngtin tức đó thì sẽ không kiểm chế được tâmtrạng mà không có ai ở bên cạnh tôi đểchăm sóc, nên anh không yên lòng.“Ừm!” Tôi chỉ đáp lại anh một chữ.Trần Văn Nghĩa giao giấy tờ và tài liệucho anh, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, thịtrường chứng khoán của Tập đoàn PhóThiên đã bị ảnh hưởng.Tôi không biết gì về cổ phiếu, nhưngcũng có thể nhìn thấy được rõ ràng hướngđi của đường màu đỏ trong biều đồ, tronglòng đoán được không ít.Nói chung là đã bị ảnh hường rấtnhiều, Phó Thắng Nam vỗ vỗ tay tôi, rahiệu cho tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi nhận lấytài liệu từ tay Trần Văn Nghĩa, đứng dậy điđến bàn làm việc.Thấy anh không nói gì, trông Trần VănNghĩa có vẻ đứng ngồi không yên.“Âm!” Một lát sau, anh buông giấy tờtrong tay xuống, không nặng tay lắm,nhưng lại vang rất lớn bên trong văn phòngtrống vắng.Nhận ra tôi đang nhìn mình, khóemiệng của anh nở một nụ cười dịu dàng:“Không sao đâu!”Giống như là đang trấn an.Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đã đoánđược ít nhiều, có thể làm anh cư xử nhưvậy, chắc không chỉ là chuyện nhỏ.Tôi biết nếu mình ð chỗ này thì sẽ ảnhhường đến anh và Trần Văn Nghĩa thảoluận, bèn đứng dậy đi vào phòng nghỉ, lấylý do là hơi buồn ngủ.Anh cười yếu ớt, dịu dàng trấn an:“Ừm, ngủ một giấc thật ngon đi, đừng lolắng.”Tôi gật đầu, nằm ở trên giường phòngnghỉ, làm sao mà tôi nghỉ được.Lần thứ nhất mờ ra web tài chính vàkinh tế, quả nhiên như tôi nghĩ, không ítchuyên gia đã bắt đầu phân tích nguy cơlần này Tập đoàn Phó Thiên gặp phải.Có chuyên gia nói, trong vòng nửanăm nay hình tượng của Tập đoàn PhóThiên đã bị ảnh hường ba lần, có to có nhỏ,lần này chuyện rất nghiêm trọng, một khiPhó Thắng Nam xử lý không tốt, Tập đoànPhó Thiên sụp đồ là chuyện có thể đoántrước.Có chuyên gia còn nói, nguy cơ lầnnày của Tập đoàn Phó Thiên cũng có thềlà một bước ngoặt phát triển khác của Tậpđoàn Phó Thiên, trong khoảng thời gianbốn năm, dù là nhân tài hay địa vị xã hội,Tập đoàn Phó Thiên đã đạt đến được mộtđỉnh cao nhất định, muốn tiếp tục đạt đếnmột đỉnh cao mới là một điều rất khó.Dù là kết quả nào thì cũng đều đượcquyết định bởi Phó Thắng Nam, anh sẽ xửlý nguy cơ lần này như thế nào.Bối rối một lúc lâu, tôi bèn gọi điệnthoại cho Cố Diệc Hàn, vào một đêm củarất nhiều năm trước, anh ta cho tôi cái điệnthoại này là để phòng ngừa cho nhữngviệc như tôi gặp chuyện và mất con xảy ramột lần nữa, cho nên anh ta cho tôi chiếcđiện thoại này, chỉ cần tôi gọi, dù có đangbận chuyện gì, anh ta cũng sẽ nghe máy.Bạn đang đọc tại truyen.oneAnh ta nói được thì cũng làm được,sau mấy giây chờ điện thoại kết nối, anh tanghe máy, giọng nói trầm thấp, tựa hồcũng đang bận rộn nhiều việc, anh takhông có tôi hỏi.Mà trực tiếp mờ miệng: “Những tấmhình kia, nếu như anh nói không phải là doanh làm lộ ra, em có tin không?”Tôi gật đầu: “Tin!” Nếu anh ta đã nói “cókhông phải, vậy thì là không phải.Im lặng một lát, anh ta mới mở miệng,giọng nói hơi khàn: “Lần này, anh sẽ xử lýtốt, tuyệt đối sẽ không để em bị tổnthương một chút nào.”Tôi không có cảm giác gì đối với anhta, chỉ cảm thấy biết ơn, bây giờ xảy rachuyện như thế này lại nảy sinh oán hận,không còn chút tình cảm nào.Tôi lạnh nhạt nói: “Xử lý chuyện lầnnày như thế nào là chuyện của anh, tôi gọiđiện thoại cho anh chỉ vì muốn nói cho anhbiết, sau này, tôi không nợ anh cái gì nữa.”Người ð đầu bên kia điện thoại im lặngthật lâu, tôi chuyển vào tài khoản của anhta gần 350 tỷ đồng, trong chuyện lần này,Tập đoàn Cố NgHĩa có thể bình an vô sự.Dù sao cũng có rất nhiều vốn lưu động.Ố đầu bên kia điện thoại, giọng nóianh ta hơi trầm thấp: “Em chuyển cho anhsố tiền này, Phó Thắng Nam có biếtkhông?”“Không biết!” Tôi mờ miệng, cũngkhông có cảm thấy tội lỗi gì, mấy năm nay,nhờ tài kinh doanh của Phó Thắng Nammà năm nào Hạ Vỹ cũng thu được rấtnhiều.Năm đó ông nội sợ ngày nào đó tôi sẽbị Phó Thắng Nam ly hôn, không có gì nuôithân, cho nên trực tiếp để tôi đứng tên choHạ Vỹ.Mấy năm nay, tôi không động đến bấtkì một khoản tiền nào của Hạ Vỹ, cũngkhông có ý định dùng.Lần này, Tập đoàn Phó Thiên và Tậpđoàn Cố Nghĩa đứng trước một vấn đềgiống nhau, khoản tiền này đem cho CốDiệc Hàn, từ đây xem như đã trả sạch ântình anh ta cứu tôi khi trước.Đầu bên kia điện thoại truyền đếncười lạnh, giọng nói cực kỳ hờ hững:“Thẩm Xuân Hinh, em điên rồi.”Điên?Tôi không cảm thấy mình như vậy, tôiđã nợ anh ta nhân tình này suốt bốn năm,trong lòng tôi bất an vô cùng, nếu là vàotrước đây, tôi biết ngoại trừ tôi ra, Cố DiệcHàn không thiếu cái gì cả, ngay cả tiền anhta cũng khinh thường.Nhưng hôm nay thì khác, Tập đoàn CốNghĩa và Tập đoàn Phó Thiên đang phảiđối mặt vấn đề giống như trước, Tập đoànPhó Thiên đã tồn tại thị trường bảy năm,Phó Thắng Nam muốn vượt qua đượcnguy cơ lần này, không thể tránh khỏi chútđau khổ, vất vả, nhưng vẫn có khả năngvượt qua rất cao.Nhưng Tập đoàn Cố Nghĩa thì khác,trước đây Tập đoàn Cố Nghĩa chưa hề ramắt thị trường, từ trước đến giờ vẫn luôn làcông ty gia đình, Cố Diệc Dương chưa baogiờ muốn mỡ rộng cách thức quản lý làkinh doanh.Mãi cho đến khi Cố Diệc Hàn tiếpnhận công ty, đọ sức với Phó Thắng Nam,muốn đuổi kịp địa vị của anh.Cho nên Cố Diệc Hàn mất hai năm đềTập đoàn Cố Nghĩa trở thành công ty thịtrường, thời gian quá ngắn, cho dù vẫn cóthể chiếm được ít lợi từ Tập đoàn PhóThiên.Nhưng thật sự phải quyết đấu, khảnăng tan rã chỉ trong một đêm của Tậpđoàn Cố Nghĩa cao đến tám mươi phầntrăm.Cho anh ta số tiền đó, không khác gìđưa than sườỡi ấm trong ngày tuyết rơi, cóthể làm cho Tập đoàn Cố Nghĩa duy trìthêm được vài ngày trong tình huống nướcsôi lửa bỏng này.Cúp điện thoại xong, trong lòng tôimới thả lỏng được đôi chút.Bây giờ đang giữa ban ngày, không tàinào ngủ được, nhưng nếu tôi không đi ngủthì còn có thề làm gì nữa đây?Hình như không thể làm gì nữa cả.Bọc chăn mền, ngồi trên giường, tôinhận được tin nhắn của Helen.Tin nhắn rất đơn giản, mời tôi gặp côấy một lần.Tôi có thể đoán được sơ sơ suy nghĩcủa cô ấy, chuyến đi đến Mỹ trước kia thậtéo le, nếu chưa từng gặp cô ấy, chưa từngnói chuyện hợp nhau đến như vậy thì bâygiờ dù có trừng mắt hay nói những lời ácđộc lúc gặp nhau cũng không đến mứccảm thấy khó xử như vậy.