Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 379

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 379: Oán hận bị chôn ở trong lòng (3) Thật sự làm người khác khó chịu!Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn vàgọi một tiếng: “Cô Lâm”Cô ta nhìn tôi, vẫn đeo cặp kính râmđen trên mặt, không nhìn thấy ánh mắt côta thề hiện điều gì.“Cô Lâm, cô có biết tại sao trong bốnnăm nay, ngay cả khi cô trờ thành ngườiphụ nữ của Trịnh Tuấn Anh rồi, Phó ThắngNam cũng không thèm liếc cô một cái nàokhông?”Một số người nói rằng nếu bị chó cắn,chúng ta không thể cắn lại nó, chỉ có thểánh đi để nó không tiếp tục cắn mình nữa.Vậy tại sao chúng ta không thể thằngtay đánh chết con chó đó luôn? Chó màcắn người, nếu giữ lại thì hậu quả sẽ càngnghiêm trọng, chi bằng giải quyết luôn mộtlần cho xong.Tôi chọc đúng vào nỗi đau của LâmDiên khiến cô ta nổi giận: “Liên quan gìđến cô!”“Tại sao lại không liên quan đến tôinhỉ? Tôi lo lắng cho chồng tôi chứ đâu phảilo lắng cho chồng người khác.” Tôi cũngkhông phải là người chấp nhặt với nhữngcô gái đem lòng mến mộ Phó Thắng Nam,nhưng Lâm Diên này lại gieo rắc nỗi uấthận của cô ta lên người tôi. Tôi không chấpnhận chuyện này, tôi thấp giọng, nhìn côta, bình tĩnh nói: “Cô Lâm nên về nhà và tựsoi gương kỹ lưỡng xem cái gì là của mình,cái gì không phải của mình. Con gái cóchút dã tâm cũng là điều tốt nhưng nếukhông từ thủ đoạn bỉ ổi, không biết điểmdừng thì sẽ tự phá hoại cuộc đời của mìnhmà thôi.”Tâm tư của cô ta đối với Phó ThắngNam có lẽ bắt đầu vào bữa tối bốn năm vềtrước, cô ta từng bước tiến vào Tập đoànPhó Thiên và trở thành thư ký của PhóThắng Nam.Sau này, vì một lời nói của tôi mà cô tađã đến bên cạnh Trịnh Tuấn Anh. Cô tathông minh và biết nắm bắt thời cơ, nhưngcon người ta luôn phải chịu trách nhiệm vớisự lựa chọn của mình.Người vốn kiêu ngạo như cô ta, bịnhững lời nói này chạm đúng nỗi đau,trong cơn giận dữ, cô ta bước tới và địnhmắng chửi tôi. May mà tôi có vệ sĩ đi theochặn cô ta lại.Tôi nhanh chóng đi vào thang máybệnh viện, nhìn cô ta kích động đến mứcvứt bỏ cả hình tượng kiêu ngạo của bảnthân, tôi thấy thật có chút đáng thương.Trong phòng bệnh, khuôn mặt của HồDiệp tái nhợt, phờ phạc không còn chútsức sống. Khi nhìn thấy tôi, cô ta nhoẻnmiệng cười nhẹ.Thật khiến người ta cảm thấy xót xa.“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi vốnkhông giỏi nói những câu thế này, nhưngkhi vừa hỏi xong, tôi liền thấy có chút đaulòng.Cô ta gật đầu, giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồibên cạnh, giọng nói có chút khàn khàn:“Đỡ nhiều rồi, có gây mê qua, bây giờ vẫncòn hơi đau.”Tôi cầm tay cô ta, trước khi lấy ra đứabé trong bụng ra, thuốc mê sẽ được tiêmvào cột sống, hôn mê rồi sẽ không thấynhưng một khi ý thức rõ ràng, thuốccũng đã hết, loại đau đớn sẽ khiến conngười ta cả đời cũng khó quên được.Tôi hiểu màiNắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ta,tôi xoa xoa, cố gắng truyền nhiệt độ củabản thân cho cô ta: “Cô đã ăn gì chưa?”Cô ta gật đầu, có lẽ vì động tác của tôimà hốc mắt có chút đỏ ửng lên: “Bác sĩvừa rồi dặn tôi chỉ được ăn chút cháotrắng. Tôi cũng đã ăn rồi”Tôi gật đầu, trong lòng càng thêm rốibời, khẽ hỏi: “Thế đứa bé có khỏe không?”Cô ta khẽ mỉm cười, đôi môi có chútnứt nẻ: “Còn đang ở trong lồng kính, cóthề phải ð trong đó một thời gian, trẻ sinhnon sức khỏe không được tốt lắm.”Nghe đến đây, tôi mới thờ phào nhẹnhõm: “Không sao đâu, sau này cố gắngnuôi nó cho tốt là được. Tuệ Minh nhà tôicũng là sinh non, hồi nhỏ nó vừa bé xíu lạivừa gầy gò. Cô xem, bây giờ con bé cũnghoạt bát lanh lợi, thông minh lắm”Hồ Diệp nở một nụ cười, gật đầu nói:“Ừm, đúng vậy.”Thấy môi cô ta hơi khô, tôi đứng dậyrót nước, đưa ống hút lên miệng cho cô ta:“Cô uống đi, đừng đề cơ thể thiếu nước,những người khác đi đâu hết rồi?”Tôi đến đây một lúc nhưng lại khôngnhìn thấy ai, đặc biệt là Thầm Minh Thành,trong lòng không khỏi trách móc.Cô ta hít nhẹ một hơi, đôi môi đã bớtkhô ráp, nhẹ giọng nói: “Bảo mẫu vừa đỉ rangoài ăn cơm, một mình tôi ở đây cũng yêntĩnh, không có vấn đề gì cả.”Tôi không hỏi về tung tích của ThầmMinh Thành nữa, bây giờ có hỏi xem ra chỉcàng buồn hơn mà thôi.Im lặng một lát, tôi lại hỏi: “Đứa bé đãđược đặt tên chưa? Là con trai hay congái?”“Là con trai. Tên thì vẫn đang đợi chúThẩm đến đặt, vẫn chưa quyết định.”Đang nói chuyện thì y tá bước vàokiểm tra cho cô ta.Tôi đứng dậy, tránh sang một bên, haicô y tá giúp cô ta co chân lại, rồi áp sát vàocái bụng vẫn còn hơi phồng của cô ta.Vì quá đau, cô ta cắn chặt môi nhưngkhông kêu một tiếng nào, nước mắt trào ratừ khóe mắt.Chỉ khoảng hai phút, hai cô y tá rời đi,cô ta cũng dần bình tĩnh lại, tôi kìm néncảm xúc, lấy chăn bông đắp cho cho cô tarồi nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô ta,không biết phải nói gì.Cô ta nhìn tôi, cười nhẹ: “Thực rakhông đau lắm đâu, nhưng chúng ta cứnghĩ nó rất kinh khủng”Những lời này rõ ràng là đang tự an ủibản thân, tôi cụp mắt xuống, cảm thấy cóchút đau lòng.Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Nỗiđau này, tôi cũng từng trải qua.” Chỉ là mọicảm xúc lúc đó của tôi đều dồn vào đứacon đã ra đi nên chút đau đớn thể xáccũng cảm thấy bình thường.truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻSau khi trò chuyện với cô ta một lúcthì Trần Văn Nghĩa gọi điện tới, tôi chầmchậm mờ điện thoại nghe máy.Âm thanh phía bên kia truyền đến,giọng điệu anh ta có vẻ thúc giục: “Thưacô, Tổng giám đốc Phó đang trong cuộchọp, nhưng vệ sĩ nói với tôi là cô đã gặpLâm Diên trong bệnh viện. Bây giờ cô cóthể cùng với đám vệ sĩ rời đến chỗ nàyđược không?”Tôi cau mày, đại khái là tôi cũng đãhiểu ý của anh ta. Bây giờ đám phóng viênvà giới truyền thông chỉ hận không thể tìmđược tôi. Mà vừa rồi tôi và Lâm Diên lạichạm mặt nhau như vậy, khó có thể đảmbảo rằng cô ta sẽ không tiết lộ chuyện tôiđang ở trong bệnh viện. Chưa kể còn cócuộc cãi vã khi nãy.Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm,được!”Tôi và Hồ Diệp nhanh chóng tạm biệtnhau, tôi đi ra ngoài cửa thì đã thấy mấyngười vệ sĩ đứng đó, vẻ mặt có vẻ rất lolắng.Có thể nhìn ra, khà năng rất cao làLâm Diên đã tiết lộ thông tin của tôi ở đâycho đám phóng viên rồi.Tôi nhanh chóng lên xe, nhưng vừa đimột đoạn đã có một vài chiếc xe chạy đuồitheo, một số người trên xe bắt đầu rút máyảnh ra và chụp liên hồi.Tài xế cố gắng phóng nhanh, cố gắngtránh bọn người kia, nhưng đám phóngviên sao có thể từ bỏ một cơ hội tốt nhưvậy.Một tên phóng viên không sợ chếtvượt xe lao thằng vào trước đầu xe tôi.Làm cách này rất dễ xảy ra va chạm,chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của ngườiqua đường.Đưỡng ở thủ đô lại càng dễ bị tắc, lolắng có thể xảy ra chuyện gì đó, tài xếnhanh nhẹn rẽ sang hướng khác.Nhưng động tĩnh lớn như vậy đã thuhút sự chú ý của rất nhiều người, chưa đếnđịa điểm mà Trần Văn Nghĩa chỉ, ô tô đã bịchặn lại.Chiếc xe buộc phải dừng lại, một đámngười ồ ạt chạy tới vây bốn phía xungquanh chiếc xe, đông đến mức con kiếncũng không chạy ra được nữa .Nhìn thấy tình huống này, vệ sĩ khôngkhỏi có chút đau đầu, đành gọi điện thoạicho Trần Văn Nghĩa.“Đã đến nước này, mọi người không aiđược phép xuống xe, ngồi trên xe bảo vệbà chủ thật tốt, đợi tôi đến!” Trần VănNghĩa lớn giọng nói.Vệ sĩ gật đầu, không tiếp tục hấp tấphành động nữa.Nhưng đám nhóm người xung quanhđang làm mọi cách ép buộc tôi phải xuốngxe, nếu không xuống thì không xong vớibọn họ.Cửa xe bị gõ ầm ầm, xe dù tốt cố nàocũng không chịu được khi quá nhiều ngườiphá như vậy.Bên ngoài xe là vô số tiếng người, vìchúng tôi ngồi trên xe rất lâu không xuống,đám người ở bên ngoài đã bắt đầu chuyểntừ đặt câu hỏi chất vấn sang mắng chửi,bịa đặt, thứ gì bọn họ cũng có thể nói rađược.Vì tiếng ồn cãi vã nhau quá nhiều, đầuóc tôi đau như búa bổ, ù đi, toàn thân bứtrứt không yên.Hai bàn tay tôi đan vào nhau thậtchặt, trên mu bàn tay đã có vài vết máu vìtôi nắm tay quá mạnh.

Chương 379: Oán hận bị chôn ở trong lòng (3)

 

Thật sự làm người khác khó chịu!

Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn và

gọi một tiếng: “Cô Lâm”

Cô ta nhìn tôi, vẫn đeo cặp kính râm

đen trên mặt, không nhìn thấy ánh mắt cô

ta thề hiện điều gì.

“Cô Lâm, cô có biết tại sao trong bốn

năm nay, ngay cả khi cô trờ thành người

phụ nữ của Trịnh Tuấn Anh rồi, Phó Thắng

Nam cũng không thèm liếc cô một cái nào

không?”

Một số người nói rằng nếu bị chó cắn,

chúng ta không thể cắn lại nó, chỉ có thể

ánh đi để nó không tiếp tục cắn mình nữa.

Vậy tại sao chúng ta không thể thằng

tay đánh chết con chó đó luôn? Chó mà

cắn người, nếu giữ lại thì hậu quả sẽ càng

nghiêm trọng, chi bằng giải quyết luôn một

lần cho xong.

Tôi chọc đúng vào nỗi đau của Lâm

Diên khiến cô ta nổi giận: “Liên quan gì

đến cô!”

“Tại sao lại không liên quan đến tôi

nhỉ? Tôi lo lắng cho chồng tôi chứ đâu phải

lo lắng cho chồng người khác.” Tôi cũng

không phải là người chấp nhặt với những

cô gái đem lòng mến mộ Phó Thắng Nam,

nhưng Lâm Diên này lại gieo rắc nỗi uất

hận của cô ta lên người tôi. Tôi không chấp

nhận chuyện này, tôi thấp giọng, nhìn cô

ta, bình tĩnh nói: “Cô Lâm nên về nhà và tự

soi gương kỹ lưỡng xem cái gì là của mình,

cái gì không phải của mình. Con gái có

chút dã tâm cũng là điều tốt nhưng nếu

không từ thủ đoạn bỉ ổi, không biết điểm

dừng thì sẽ tự phá hoại cuộc đời của mình

mà thôi.”

Tâm tư của cô ta đối với Phó Thắng

Nam có lẽ bắt đầu vào bữa tối bốn năm về

trước, cô ta từng bước tiến vào Tập đoàn

Phó Thiên và trở thành thư ký của Phó

Thắng Nam.

Sau này, vì một lời nói của tôi mà cô ta

đã đến bên cạnh Trịnh Tuấn Anh. Cô ta

thông minh và biết nắm bắt thời cơ, nhưng

con người ta luôn phải chịu trách nhiệm với

sự lựa chọn của mình.

Người vốn kiêu ngạo như cô ta, bị

những lời nói này chạm đúng nỗi đau,

trong cơn giận dữ, cô ta bước tới và định

mắng chửi tôi. May mà tôi có vệ sĩ đi theo

chặn cô ta lại.

Tôi nhanh chóng đi vào thang máy

bệnh viện, nhìn cô ta kích động đến mức

vứt bỏ cả hình tượng kiêu ngạo của bản

thân, tôi thấy thật có chút đáng thương.

Trong phòng bệnh, khuôn mặt của Hồ

Diệp tái nhợt, phờ phạc không còn chút

sức sống. Khi nhìn thấy tôi, cô ta nhoẻn

miệng cười nhẹ.

Thật khiến người ta cảm thấy xót xa.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi vốn

không giỏi nói những câu thế này, nhưng

khi vừa hỏi xong, tôi liền thấy có chút đau

lòng.

Cô ta gật đầu, giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồi

bên cạnh, giọng nói có chút khàn khàn:

“Đỡ nhiều rồi, có gây mê qua, bây giờ vẫn

còn hơi đau.”

Tôi cầm tay cô ta, trước khi lấy ra đứa

bé trong bụng ra, thuốc mê sẽ được tiêm

vào cột sống, hôn mê rồi sẽ không thấy

nhưng một khi ý thức rõ ràng, thuốc

cũng đã hết, loại đau đớn sẽ khiến con

người ta cả đời cũng khó quên được.

Tôi hiểu mài

Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ta,

tôi xoa xoa, cố gắng truyền nhiệt độ của

bản thân cho cô ta: “Cô đã ăn gì chưa?”

Cô ta gật đầu, có lẽ vì động tác của tôi

mà hốc mắt có chút đỏ ửng lên: “Bác sĩ

vừa rồi dặn tôi chỉ được ăn chút cháo

trắng. Tôi cũng đã ăn rồi”

Tôi gật đầu, trong lòng càng thêm rối

bời, khẽ hỏi: “Thế đứa bé có khỏe không?”

Cô ta khẽ mỉm cười, đôi môi có chút

nứt nẻ: “Còn đang ở trong lồng kính, có

thề phải ð trong đó một thời gian, trẻ sinh

non sức khỏe không được tốt lắm.”

Nghe đến đây, tôi mới thờ phào nhẹ

nhõm: “Không sao đâu, sau này cố gắng

nuôi nó cho tốt là được. Tuệ Minh nhà tôi

cũng là sinh non, hồi nhỏ nó vừa bé xíu lại

vừa gầy gò. Cô xem, bây giờ con bé cũng

hoạt bát lanh lợi, thông minh lắm”

Hồ Diệp nở một nụ cười, gật đầu nói:

“Ừm, đúng vậy.”

Thấy môi cô ta hơi khô, tôi đứng dậy

rót nước, đưa ống hút lên miệng cho cô ta:

“Cô uống đi, đừng đề cơ thể thiếu nước,

những người khác đi đâu hết rồi?”

Tôi đến đây một lúc nhưng lại không

nhìn thấy ai, đặc biệt là Thầm Minh Thành,

trong lòng không khỏi trách móc.

Cô ta hít nhẹ một hơi, đôi môi đã bớt

khô ráp, nhẹ giọng nói: “Bảo mẫu vừa đỉ ra

ngoài ăn cơm, một mình tôi ở đây cũng yên

tĩnh, không có vấn đề gì cả.”

Tôi không hỏi về tung tích của Thầm

Minh Thành nữa, bây giờ có hỏi xem ra chỉ

càng buồn hơn mà thôi.

Im lặng một lát, tôi lại hỏi: “Đứa bé đã

được đặt tên chưa? Là con trai hay con

gái?”

“Là con trai. Tên thì vẫn đang đợi chú

Thẩm đến đặt, vẫn chưa quyết định.”

Đang nói chuyện thì y tá bước vào

kiểm tra cho cô ta.

Tôi đứng dậy, tránh sang một bên, hai

cô y tá giúp cô ta co chân lại, rồi áp sát vào

cái bụng vẫn còn hơi phồng của cô ta.

Vì quá đau, cô ta cắn chặt môi nhưng

không kêu một tiếng nào, nước mắt trào ra

từ khóe mắt.

Chỉ khoảng hai phút, hai cô y tá rời đi,

cô ta cũng dần bình tĩnh lại, tôi kìm nén

cảm xúc, lấy chăn bông đắp cho cho cô ta

rồi nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô ta,

không biết phải nói gì.

Cô ta nhìn tôi, cười nhẹ: “Thực ra

không đau lắm đâu, nhưng chúng ta cứ

nghĩ nó rất kinh khủng”

Những lời này rõ ràng là đang tự an ủi

bản thân, tôi cụp mắt xuống, cảm thấy có

chút đau lòng.

Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Nỗi

đau này, tôi cũng từng trải qua.” Chỉ là mọi

cảm xúc lúc đó của tôi đều dồn vào đứa

con đã ra đi nên chút đau đớn thể xác

cũng cảm thấy bình thường.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Sau khi trò chuyện với cô ta một lúc

thì Trần Văn Nghĩa gọi điện tới, tôi chầm

chậm mờ điện thoại nghe máy.

Âm thanh phía bên kia truyền đến,

giọng điệu anh ta có vẻ thúc giục: “Thưa

cô, Tổng giám đốc Phó đang trong cuộc

họp, nhưng vệ sĩ nói với tôi là cô đã gặp

Lâm Diên trong bệnh viện. Bây giờ cô có

thể cùng với đám vệ sĩ rời đến chỗ này

được không?”

Tôi cau mày, đại khái là tôi cũng đã

hiểu ý của anh ta. Bây giờ đám phóng viên

và giới truyền thông chỉ hận không thể tìm

được tôi. Mà vừa rồi tôi và Lâm Diên lại

chạm mặt nhau như vậy, khó có thể đảm

bảo rằng cô ta sẽ không tiết lộ chuyện tôi

đang ở trong bệnh viện. Chưa kể còn có

cuộc cãi vã khi nãy.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm,

được!”

Tôi và Hồ Diệp nhanh chóng tạm biệt

nhau, tôi đi ra ngoài cửa thì đã thấy mấy

người vệ sĩ đứng đó, vẻ mặt có vẻ rất lo

lắng.

Có thể nhìn ra, khà năng rất cao là

Lâm Diên đã tiết lộ thông tin của tôi ở đây

cho đám phóng viên rồi.

Tôi nhanh chóng lên xe, nhưng vừa đi

một đoạn đã có một vài chiếc xe chạy đuồi

theo, một số người trên xe bắt đầu rút máy

ảnh ra và chụp liên hồi.

Tài xế cố gắng phóng nhanh, cố gắng

tránh bọn người kia, nhưng đám phóng

viên sao có thể từ bỏ một cơ hội tốt như

vậy.

Một tên phóng viên không sợ chết

vượt xe lao thằng vào trước đầu xe tôi.

Làm cách này rất dễ xảy ra va chạm,

chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người

qua đường.

Đưỡng ở thủ đô lại càng dễ bị tắc, lo

lắng có thể xảy ra chuyện gì đó, tài xế

nhanh nhẹn rẽ sang hướng khác.

Nhưng động tĩnh lớn như vậy đã thu

hút sự chú ý của rất nhiều người, chưa đến

địa điểm mà Trần Văn Nghĩa chỉ, ô tô đã bị

chặn lại.

Chiếc xe buộc phải dừng lại, một đám

người ồ ạt chạy tới vây bốn phía xung

quanh chiếc xe, đông đến mức con kiến

cũng không chạy ra được nữa .

Nhìn thấy tình huống này, vệ sĩ không

khỏi có chút đau đầu, đành gọi điện thoại

cho Trần Văn Nghĩa.

“Đã đến nước này, mọi người không ai

được phép xuống xe, ngồi trên xe bảo vệ

bà chủ thật tốt, đợi tôi đến!” Trần Văn

Nghĩa lớn giọng nói.

Vệ sĩ gật đầu, không tiếp tục hấp tấp

hành động nữa.

Nhưng đám nhóm người xung quanh

đang làm mọi cách ép buộc tôi phải xuống

xe, nếu không xuống thì không xong với

bọn họ.

Cửa xe bị gõ ầm ầm, xe dù tốt cố nào

cũng không chịu được khi quá nhiều người

phá như vậy.

Bên ngoài xe là vô số tiếng người, vì

chúng tôi ngồi trên xe rất lâu không xuống,

đám người ở bên ngoài đã bắt đầu chuyển

từ đặt câu hỏi chất vấn sang mắng chửi,

bịa đặt, thứ gì bọn họ cũng có thể nói ra

được.

Vì tiếng ồn cãi vã nhau quá nhiều, đầu

óc tôi đau như búa bổ, ù đi, toàn thân bứt

rứt không yên.

Hai bàn tay tôi đan vào nhau thật

chặt, trên mu bàn tay đã có vài vết máu vì

tôi nắm tay quá mạnh.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 379: Oán hận bị chôn ở trong lòng (3) Thật sự làm người khác khó chịu!Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn vàgọi một tiếng: “Cô Lâm”Cô ta nhìn tôi, vẫn đeo cặp kính râmđen trên mặt, không nhìn thấy ánh mắt côta thề hiện điều gì.“Cô Lâm, cô có biết tại sao trong bốnnăm nay, ngay cả khi cô trờ thành ngườiphụ nữ của Trịnh Tuấn Anh rồi, Phó ThắngNam cũng không thèm liếc cô một cái nàokhông?”Một số người nói rằng nếu bị chó cắn,chúng ta không thể cắn lại nó, chỉ có thểánh đi để nó không tiếp tục cắn mình nữa.Vậy tại sao chúng ta không thể thằngtay đánh chết con chó đó luôn? Chó màcắn người, nếu giữ lại thì hậu quả sẽ càngnghiêm trọng, chi bằng giải quyết luôn mộtlần cho xong.Tôi chọc đúng vào nỗi đau của LâmDiên khiến cô ta nổi giận: “Liên quan gìđến cô!”“Tại sao lại không liên quan đến tôinhỉ? Tôi lo lắng cho chồng tôi chứ đâu phảilo lắng cho chồng người khác.” Tôi cũngkhông phải là người chấp nhặt với nhữngcô gái đem lòng mến mộ Phó Thắng Nam,nhưng Lâm Diên này lại gieo rắc nỗi uấthận của cô ta lên người tôi. Tôi không chấpnhận chuyện này, tôi thấp giọng, nhìn côta, bình tĩnh nói: “Cô Lâm nên về nhà và tựsoi gương kỹ lưỡng xem cái gì là của mình,cái gì không phải của mình. Con gái cóchút dã tâm cũng là điều tốt nhưng nếukhông từ thủ đoạn bỉ ổi, không biết điểmdừng thì sẽ tự phá hoại cuộc đời của mìnhmà thôi.”Tâm tư của cô ta đối với Phó ThắngNam có lẽ bắt đầu vào bữa tối bốn năm vềtrước, cô ta từng bước tiến vào Tập đoànPhó Thiên và trở thành thư ký của PhóThắng Nam.Sau này, vì một lời nói của tôi mà cô tađã đến bên cạnh Trịnh Tuấn Anh. Cô tathông minh và biết nắm bắt thời cơ, nhưngcon người ta luôn phải chịu trách nhiệm vớisự lựa chọn của mình.Người vốn kiêu ngạo như cô ta, bịnhững lời nói này chạm đúng nỗi đau,trong cơn giận dữ, cô ta bước tới và địnhmắng chửi tôi. May mà tôi có vệ sĩ đi theochặn cô ta lại.Tôi nhanh chóng đi vào thang máybệnh viện, nhìn cô ta kích động đến mứcvứt bỏ cả hình tượng kiêu ngạo của bảnthân, tôi thấy thật có chút đáng thương.Trong phòng bệnh, khuôn mặt của HồDiệp tái nhợt, phờ phạc không còn chútsức sống. Khi nhìn thấy tôi, cô ta nhoẻnmiệng cười nhẹ.Thật khiến người ta cảm thấy xót xa.“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi vốnkhông giỏi nói những câu thế này, nhưngkhi vừa hỏi xong, tôi liền thấy có chút đaulòng.Cô ta gật đầu, giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồibên cạnh, giọng nói có chút khàn khàn:“Đỡ nhiều rồi, có gây mê qua, bây giờ vẫncòn hơi đau.”Tôi cầm tay cô ta, trước khi lấy ra đứabé trong bụng ra, thuốc mê sẽ được tiêmvào cột sống, hôn mê rồi sẽ không thấynhưng một khi ý thức rõ ràng, thuốccũng đã hết, loại đau đớn sẽ khiến conngười ta cả đời cũng khó quên được.Tôi hiểu màiNắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ta,tôi xoa xoa, cố gắng truyền nhiệt độ củabản thân cho cô ta: “Cô đã ăn gì chưa?”Cô ta gật đầu, có lẽ vì động tác của tôimà hốc mắt có chút đỏ ửng lên: “Bác sĩvừa rồi dặn tôi chỉ được ăn chút cháotrắng. Tôi cũng đã ăn rồi”Tôi gật đầu, trong lòng càng thêm rốibời, khẽ hỏi: “Thế đứa bé có khỏe không?”Cô ta khẽ mỉm cười, đôi môi có chútnứt nẻ: “Còn đang ở trong lồng kính, cóthề phải ð trong đó một thời gian, trẻ sinhnon sức khỏe không được tốt lắm.”Nghe đến đây, tôi mới thờ phào nhẹnhõm: “Không sao đâu, sau này cố gắngnuôi nó cho tốt là được. Tuệ Minh nhà tôicũng là sinh non, hồi nhỏ nó vừa bé xíu lạivừa gầy gò. Cô xem, bây giờ con bé cũnghoạt bát lanh lợi, thông minh lắm”Hồ Diệp nở một nụ cười, gật đầu nói:“Ừm, đúng vậy.”Thấy môi cô ta hơi khô, tôi đứng dậyrót nước, đưa ống hút lên miệng cho cô ta:“Cô uống đi, đừng đề cơ thể thiếu nước,những người khác đi đâu hết rồi?”Tôi đến đây một lúc nhưng lại khôngnhìn thấy ai, đặc biệt là Thầm Minh Thành,trong lòng không khỏi trách móc.Cô ta hít nhẹ một hơi, đôi môi đã bớtkhô ráp, nhẹ giọng nói: “Bảo mẫu vừa đỉ rangoài ăn cơm, một mình tôi ở đây cũng yêntĩnh, không có vấn đề gì cả.”Tôi không hỏi về tung tích của ThầmMinh Thành nữa, bây giờ có hỏi xem ra chỉcàng buồn hơn mà thôi.Im lặng một lát, tôi lại hỏi: “Đứa bé đãđược đặt tên chưa? Là con trai hay congái?”“Là con trai. Tên thì vẫn đang đợi chúThẩm đến đặt, vẫn chưa quyết định.”Đang nói chuyện thì y tá bước vàokiểm tra cho cô ta.Tôi đứng dậy, tránh sang một bên, haicô y tá giúp cô ta co chân lại, rồi áp sát vàocái bụng vẫn còn hơi phồng của cô ta.Vì quá đau, cô ta cắn chặt môi nhưngkhông kêu một tiếng nào, nước mắt trào ratừ khóe mắt.Chỉ khoảng hai phút, hai cô y tá rời đi,cô ta cũng dần bình tĩnh lại, tôi kìm néncảm xúc, lấy chăn bông đắp cho cho cô tarồi nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô ta,không biết phải nói gì.Cô ta nhìn tôi, cười nhẹ: “Thực rakhông đau lắm đâu, nhưng chúng ta cứnghĩ nó rất kinh khủng”Những lời này rõ ràng là đang tự an ủibản thân, tôi cụp mắt xuống, cảm thấy cóchút đau lòng.Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Nỗiđau này, tôi cũng từng trải qua.” Chỉ là mọicảm xúc lúc đó của tôi đều dồn vào đứacon đã ra đi nên chút đau đớn thể xáccũng cảm thấy bình thường.truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻSau khi trò chuyện với cô ta một lúcthì Trần Văn Nghĩa gọi điện tới, tôi chầmchậm mờ điện thoại nghe máy.Âm thanh phía bên kia truyền đến,giọng điệu anh ta có vẻ thúc giục: “Thưacô, Tổng giám đốc Phó đang trong cuộchọp, nhưng vệ sĩ nói với tôi là cô đã gặpLâm Diên trong bệnh viện. Bây giờ cô cóthể cùng với đám vệ sĩ rời đến chỗ nàyđược không?”Tôi cau mày, đại khái là tôi cũng đãhiểu ý của anh ta. Bây giờ đám phóng viênvà giới truyền thông chỉ hận không thể tìmđược tôi. Mà vừa rồi tôi và Lâm Diên lạichạm mặt nhau như vậy, khó có thể đảmbảo rằng cô ta sẽ không tiết lộ chuyện tôiđang ở trong bệnh viện. Chưa kể còn cócuộc cãi vã khi nãy.Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm,được!”Tôi và Hồ Diệp nhanh chóng tạm biệtnhau, tôi đi ra ngoài cửa thì đã thấy mấyngười vệ sĩ đứng đó, vẻ mặt có vẻ rất lolắng.Có thể nhìn ra, khà năng rất cao làLâm Diên đã tiết lộ thông tin của tôi ở đâycho đám phóng viên rồi.Tôi nhanh chóng lên xe, nhưng vừa đimột đoạn đã có một vài chiếc xe chạy đuồitheo, một số người trên xe bắt đầu rút máyảnh ra và chụp liên hồi.Tài xế cố gắng phóng nhanh, cố gắngtránh bọn người kia, nhưng đám phóngviên sao có thể từ bỏ một cơ hội tốt nhưvậy.Một tên phóng viên không sợ chếtvượt xe lao thằng vào trước đầu xe tôi.Làm cách này rất dễ xảy ra va chạm,chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của ngườiqua đường.Đưỡng ở thủ đô lại càng dễ bị tắc, lolắng có thể xảy ra chuyện gì đó, tài xếnhanh nhẹn rẽ sang hướng khác.Nhưng động tĩnh lớn như vậy đã thuhút sự chú ý của rất nhiều người, chưa đếnđịa điểm mà Trần Văn Nghĩa chỉ, ô tô đã bịchặn lại.Chiếc xe buộc phải dừng lại, một đámngười ồ ạt chạy tới vây bốn phía xungquanh chiếc xe, đông đến mức con kiếncũng không chạy ra được nữa .Nhìn thấy tình huống này, vệ sĩ khôngkhỏi có chút đau đầu, đành gọi điện thoạicho Trần Văn Nghĩa.“Đã đến nước này, mọi người không aiđược phép xuống xe, ngồi trên xe bảo vệbà chủ thật tốt, đợi tôi đến!” Trần VănNghĩa lớn giọng nói.Vệ sĩ gật đầu, không tiếp tục hấp tấphành động nữa.Nhưng đám nhóm người xung quanhđang làm mọi cách ép buộc tôi phải xuốngxe, nếu không xuống thì không xong vớibọn họ.Cửa xe bị gõ ầm ầm, xe dù tốt cố nàocũng không chịu được khi quá nhiều ngườiphá như vậy.Bên ngoài xe là vô số tiếng người, vìchúng tôi ngồi trên xe rất lâu không xuống,đám người ở bên ngoài đã bắt đầu chuyểntừ đặt câu hỏi chất vấn sang mắng chửi,bịa đặt, thứ gì bọn họ cũng có thể nói rađược.Vì tiếng ồn cãi vã nhau quá nhiều, đầuóc tôi đau như búa bổ, ù đi, toàn thân bứtrứt không yên.Hai bàn tay tôi đan vào nhau thậtchặt, trên mu bàn tay đã có vài vết máu vìtôi nắm tay quá mạnh.

Chương 379