Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 383
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 383: Oán hận bị chôn ở trong lòng (7) Anh đứng ngoài cửa mà không lêntiếng, im lặng một cách lạ thường.Còn tôi, tôi không biết phải làm thếnào đề chấm dứt những ân oán không tên,và cuối cùng tôi cảm thấy như chính mìnhđang làm ầm lên.Đêm nay, như dự báo thời tiết đã nói ởthủ đô có tuyết rơi dày.Tôi ngồi trên ban công và ngắm tuyếtcả đêm, trái tim tôi bắt đầu chậm chạp rỉmáu.Ai cũng nói không thể sống mãi trongquá khứ, nhưng những nơi đã từng tồnthương thì vẫn thường tồn tại một nỗi đauâm ì trong góc tối mà thôi.Nửa đêm tôi mơ màng tựa vào bancông ngủ thiếp đi, điện thoại bỗng dưngreo lên, là Trần Văn Nghĩa gọi tới.Tôi nhìn thời gian, mới sáng sớm màanh ta gọi làm gì vậy?Trả lời điện thoại, tôi còn chưa kịp bắtđầu mỡ miệng thì Trần Văn Nghĩa đã cấttiếng, vừa vội vàng vừa lo lắng: “Cô chủ,tổng giám đốc ở trong nhà họ Mạc, cô cóthể… đến thuyết phục anh ấy không?”Tôi sững sờ, Phó Thắng Nam đến nhàhọ Mạc làm gì?Sau một lúc dừng lại, tôi nói: “Cóchuyện gì vậy?”Có vẻ không tiện nói, anh ta chần chừmột lúc rồi nói: “Tổng giám đốc nói muốnchuộc tội cho nên đã đến nhà họ Mạc. Bênngoài tuyết rơi dày lắm, anh ấy đã ở ngoàimấy tiếng rồi, tôi sợ thân thể anh ấy khôngchịu nôi.”Mũi của tôi đau nhức khó chịu, khôngbiết phải nói gì, có một số hồi ức khôngnên được nhắc đến, nếu không sẽ cónhiều người đau.“Được rồi, tôi sẽ qua” Tôi nói, sự đauđớn như đang muốn cả trái tim tôi trờ nêntê dại.Tuệ Minh vẫn đang ngủ, tôi ra khỏibiệt thự, tuyết rơi càng ngày càng nhiều,hình như không thề bắt được taxi, vì thế tôiđành phải tự mình lái xe.Do đường trơn trượt nên tôi chạy xechậm, đến nhà họ Mạc thì đã một tiếngđồng hồ rồi.Cả một khu biệt thự rộng lớn chỉ cónhà họ Mạc là sáng đèn, cũng mới chỉ rạngsáng nên mọi người vẫn còn đang ngủ.Đầy cửa nhà họ Mạc ra, không chúthôi hộp, tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam gầnnhư bị bông tuyết vùi lấp trong lớp tuyếtdày.Anh quỳ gối trước cửa nhà họ Mạc,một lớp tuyết dày đọng lại trên chiếc áokhoác màu đen sang trọng, xem ra anh đãð đây rất lâu rồi.Thế nhưng bóng lưng của anh vẫnvững chắc và thẳng đứng, dường như nókhông hề lung lay đi vì tuyết dày.Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đứngdưới mái hiên, sắc mặt của họ vô cùngphức tạp.Sự xuất hiện của tôi dường như phávỡ sự im lặng vốn có ban đầu, ánh mắt củaLâm Uyên đồ dồn vào tôi, khuôn mặt vốnđã tiều tụy lại càng lộ ra thêm vài phần yếuớt.Tôi đảo tầm mắt đau đớn đi về phíaPhó Thắng Nam, đứng ở phía sau anh.Tôi không nói câu nào mà chỉ lặng lẽđứng cùng anh dưới trời tuyết.Lúc đầu Trần Văn Nghĩa còn lộ ra chútvui mừng, nhưng một lúc sau cả người anhta lại cứng đờ như tượng tạc.Phó Thắng Nam nghe thấy động tĩnhnên quay đầu lại nhìn tôi, đôi môi có chúttái nhợt, giọng nói trầm thấp khàn khàn:“Trờ về nghỉ ngơi đi.”Tôi mím môi và vẫn không nhúc nhích.Anh cau mày hướng ánh mắt về phíaTrần Văn Nghĩa: “Đưa cô chủ trở về đi.”Trần Văn Nghĩa cảm thấy bất lực khinhìn thấy điều này, anh ta bước đến gầntôi, nhìn tôi và khế thờ dài: “Thưa cô chủ,cô hãy về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cô rấtyếu, không chịu nổi đâu.”Tôi nói: “Nếu đã tới rồi quay về thì cònÿ nghĩa gì nữa?”Anh ta nhất thời không biết phản ứngnhư thế nào, hơi tự trách mình: “Xin lỗi, tôiđã suy nghĩ không chu toàn.”Tôi không nói gì cả, anh ta đứng bêncạnh tôi nói gì cũng vô ích.Sắc mặt Phó Thắng Nam trở nên âm uthêm mấy phần.Ánh mắt của Mạc Đình Sinh dừng trênngười tôi, lộ ra vẻ yêu thương và nỗi đaumà tôi không thể hiểu được, bốn nămkhông gặp, đôi vợ chồng vốn cao quý taonhã hình như đã điểm thêm một chút giànua.Thời gian thực sự có thể phá hủy mọiđiều tốt đẹp nhất của con người.“Phó Thắng Nam, đây là cách xin lỗicủa cậu sao?” Mạc Đình Sinh nói, giọngnói rõ ràng có chút tức giận: “Sự ích kỉ củacậu đã khiến một nhà chúng tôi trở thànhnhư ngày hôm nay, bây giờ cậu đang làmcái gì? Đưa con gái của tôi tới nơi này cùngchịu tội, sau đó buộc chúng tôi tha lỗi chocậu sao?”Cơ thể Phó Thắng Nam khẽ chấnđộng, anh ngầng đầu lên nhưng không nóilời nào.Hiện tại đã đi đến nước này, bất luậncó làm như thế nào thì cũng đều có ngườibị tổn thương.Trong biệt thự, Mạc Thanh Mây cầmchiếc áo khoác đi xuống lầu, khẽ cau mày,khoác chiếc áo khoác sang trọng cho tôirồi nói: “Nếu cô muốn buông bỏ thì đằngnào cũng có một người bị tổn thương,Thẩm Xuân Hinh, vào trong với tôi đi, trongchuyện này, cô chính là người chấp nhậnviệc xin lỗi của mọi người.”Tôi mím môi, ánh mắt dừng trên ngườiPhó Thắng Nam, tôi biết trong vấn đề này,ngã ba đường bắt đầu từ lúc anh đề tôi vàLâm Hạnh Nguyên đổi chỗ cho nhau.Mọi đau đớn và khổ sở cũng bắt đầutừ giây phút đó.Lâm Uyên nhìn tôi, cất giọng nóinghẹn ngào: “Con của mẹ, con đừng giàyvò chính mình nữa, lỗi của chúng ta, chúngta sẽ gánh chịu tất cả.”Bà ấy cời áo khoác, giày và tất, đichân trần vào bãi tuyết lạnh lẽo kia, mỗibước đi như sắp lung lay ngã đổ.Mạc Đình Sinh nhìn bà ấy với ánh mắtđau khổ, nhưng vẫn không tiến lên ngăncản bà ấy.Tôi nhìn tất cả những điều này, mộtcảm giác khó nói dâng lên trong lồngngực, không biết như thế nào nhưng nóichung là không tốt.Tất cả mọi người đều đang tự trừngphạt, và tất cả dường như đều chấp nhậncái gọi là hình phạt đó.“Mọi người đang làm gì vậy?” Tôi nóivới một giọng hết sức bình tĩnh, nhìn PhóThắng Nam đang bị đóng băng trong tuyếtvà mỉm cười: “Anh biết rằng em yêu anh vàkhông muốn anh bị thương dù chỉ là mộtchút, nhưng tại sao anh lại làm như vậy?Vết thương em chôn chặt trong lòng, anhcứ để nó chôn chặt đi, sao cứ phải lôi ranhư thế này đề châm chích em?”“Anh tự hành hạ mình như thế này,nghĩ theo góc độ của em thì em phải làmsao đây? Thuyết phục anh đứng dậy, xúcđộng khóc lóc nói với anh rằng em tha thứcho anh, tha thứ cho anh vì đã thay đổicuộc đời em, hại chết con của chúng ta,tất cả những điều này em đều tha lỗi choanh sao? Phó Thắng Nam, em không phảithánh mẫu mà bao dung hết mọi tồnthương mà mọi người gây ra đâu.”Đọc full tại truyen.oneTất cả những điều này không nênđược nhắc đến, miễn là nó không đượcnhắc đến, tôi có thể giả vờ như không cóchuyện gì xảy ra, và tiếp tục với tình yêu vàsự bao dung hiện tại cho anh.“Phó Thắng Nam, tại sao anh lại bắtem phải xé toạc vết thương và lấy phần thịtthối rữa rỉ máu này ra chứ?”Đôi môi mỏng của anh thâm tím, cánhmôi mấp máy nhìn tôi, nhưng anh khôngnói một lời nào cả.Sau đó anh cúi đầu nð một nụ cười tựgiễu, phun ra một câu mơ hồ: “Là anhkhông suy nghĩ chu toàn.”Tôi cố nén cảm giác khó chịu tronglòng, đè nén một tia tức giận: “Phó ThắngNam, anh muốn em làm gì bây giờ? Anhuốn nhà họ Mạc làm gì? Dung túng nóicho anh biết rằng tất cả những chuyện nàykhông ai quan tâm cả, cứ tiếp tục sốngcuộc đời tươi đẹp và coi như không cóchuyện gì xảy ra sao?”Đúng, tôi không có cách nào buôngbỏ được những tồn thương ấy, nhưng tôicó thể làm gì đây?Cái gọi là đù đắp không nên như thếnày.Nhìn về phía Lâm Uyên đang ở trongtuyết, tôi không biết phải nói gì: “Bà có biếtbà hiện tại như thế nào không? Bà đangdùng thủ đoạn cay đắng ép tôi nói với bàrằng tôi không hận hay trách bà. Tôi hyvọng bà không nên tự làm tổn thương bảnthân, sai là sai, mặc dù là đề trừng phạtnhưng không phải bảo các người phải làmthế này, mục đích các người làm như vậy làgì chứ?”
Chương 383: Oán hận bị chôn ở trong lòng (7)
Anh đứng ngoài cửa mà không lên
tiếng, im lặng một cách lạ thường.
Còn tôi, tôi không biết phải làm thế
nào đề chấm dứt những ân oán không tên,
và cuối cùng tôi cảm thấy như chính mình
đang làm ầm lên.
Đêm nay, như dự báo thời tiết đã nói ở
thủ đô có tuyết rơi dày.
Tôi ngồi trên ban công và ngắm tuyết
cả đêm, trái tim tôi bắt đầu chậm chạp rỉ
máu.
Ai cũng nói không thể sống mãi trong
quá khứ, nhưng những nơi đã từng tồn
thương thì vẫn thường tồn tại một nỗi đau
âm ì trong góc tối mà thôi.
Nửa đêm tôi mơ màng tựa vào ban
công ngủ thiếp đi, điện thoại bỗng dưng
reo lên, là Trần Văn Nghĩa gọi tới.
Tôi nhìn thời gian, mới sáng sớm mà
anh ta gọi làm gì vậy?
Trả lời điện thoại, tôi còn chưa kịp bắt
đầu mỡ miệng thì Trần Văn Nghĩa đã cất
tiếng, vừa vội vàng vừa lo lắng: “Cô chủ,
tổng giám đốc ở trong nhà họ Mạc, cô có
thể… đến thuyết phục anh ấy không?”
Tôi sững sờ, Phó Thắng Nam đến nhà
họ Mạc làm gì?
Sau một lúc dừng lại, tôi nói: “Có
chuyện gì vậy?”
Có vẻ không tiện nói, anh ta chần chừ
một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc nói muốn
chuộc tội cho nên đã đến nhà họ Mạc. Bên
ngoài tuyết rơi dày lắm, anh ấy đã ở ngoài
mấy tiếng rồi, tôi sợ thân thể anh ấy không
chịu nôi.”
Mũi của tôi đau nhức khó chịu, không
biết phải nói gì, có một số hồi ức không
nên được nhắc đến, nếu không sẽ có
nhiều người đau.
“Được rồi, tôi sẽ qua” Tôi nói, sự đau
đớn như đang muốn cả trái tim tôi trờ nên
tê dại.
Tuệ Minh vẫn đang ngủ, tôi ra khỏi
biệt thự, tuyết rơi càng ngày càng nhiều,
hình như không thề bắt được taxi, vì thế tôi
đành phải tự mình lái xe.
Do đường trơn trượt nên tôi chạy xe
chậm, đến nhà họ Mạc thì đã một tiếng
đồng hồ rồi.
Cả một khu biệt thự rộng lớn chỉ có
nhà họ Mạc là sáng đèn, cũng mới chỉ rạng
sáng nên mọi người vẫn còn đang ngủ.
Đầy cửa nhà họ Mạc ra, không chút
hôi hộp, tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam gần
như bị bông tuyết vùi lấp trong lớp tuyết
dày.
Anh quỳ gối trước cửa nhà họ Mạc,
một lớp tuyết dày đọng lại trên chiếc áo
khoác màu đen sang trọng, xem ra anh đã
ð đây rất lâu rồi.
Thế nhưng bóng lưng của anh vẫn
vững chắc và thẳng đứng, dường như nó
không hề lung lay đi vì tuyết dày.
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đứng
dưới mái hiên, sắc mặt của họ vô cùng
phức tạp.
Sự xuất hiện của tôi dường như phá
vỡ sự im lặng vốn có ban đầu, ánh mắt của
Lâm Uyên đồ dồn vào tôi, khuôn mặt vốn
đã tiều tụy lại càng lộ ra thêm vài phần yếu
ớt.
Tôi đảo tầm mắt đau đớn đi về phía
Phó Thắng Nam, đứng ở phía sau anh.
Tôi không nói câu nào mà chỉ lặng lẽ
đứng cùng anh dưới trời tuyết.
Lúc đầu Trần Văn Nghĩa còn lộ ra chút
vui mừng, nhưng một lúc sau cả người anh
ta lại cứng đờ như tượng tạc.
Phó Thắng Nam nghe thấy động tĩnh
nên quay đầu lại nhìn tôi, đôi môi có chút
tái nhợt, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Trờ về nghỉ ngơi đi.”
Tôi mím môi và vẫn không nhúc nhích.
Anh cau mày hướng ánh mắt về phía
Trần Văn Nghĩa: “Đưa cô chủ trở về đi.”
Trần Văn Nghĩa cảm thấy bất lực khi
nhìn thấy điều này, anh ta bước đến gần
tôi, nhìn tôi và khế thờ dài: “Thưa cô chủ,
cô hãy về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cô rất
yếu, không chịu nổi đâu.”
Tôi nói: “Nếu đã tới rồi quay về thì còn
ÿ nghĩa gì nữa?”
Anh ta nhất thời không biết phản ứng
như thế nào, hơi tự trách mình: “Xin lỗi, tôi
đã suy nghĩ không chu toàn.”
Tôi không nói gì cả, anh ta đứng bên
cạnh tôi nói gì cũng vô ích.
Sắc mặt Phó Thắng Nam trở nên âm u
thêm mấy phần.
Ánh mắt của Mạc Đình Sinh dừng trên
người tôi, lộ ra vẻ yêu thương và nỗi đau
mà tôi không thể hiểu được, bốn năm
không gặp, đôi vợ chồng vốn cao quý tao
nhã hình như đã điểm thêm một chút già
nua.
Thời gian thực sự có thể phá hủy mọi
điều tốt đẹp nhất của con người.
“Phó Thắng Nam, đây là cách xin lỗi
của cậu sao?” Mạc Đình Sinh nói, giọng
nói rõ ràng có chút tức giận: “Sự ích kỉ của
cậu đã khiến một nhà chúng tôi trở thành
như ngày hôm nay, bây giờ cậu đang làm
cái gì? Đưa con gái của tôi tới nơi này cùng
chịu tội, sau đó buộc chúng tôi tha lỗi cho
cậu sao?”
Cơ thể Phó Thắng Nam khẽ chấn
động, anh ngầng đầu lên nhưng không nói
lời nào.
Hiện tại đã đi đến nước này, bất luận
có làm như thế nào thì cũng đều có người
bị tổn thương.
Trong biệt thự, Mạc Thanh Mây cầm
chiếc áo khoác đi xuống lầu, khẽ cau mày,
khoác chiếc áo khoác sang trọng cho tôi
rồi nói: “Nếu cô muốn buông bỏ thì đằng
nào cũng có một người bị tổn thương,
Thẩm Xuân Hinh, vào trong với tôi đi, trong
chuyện này, cô chính là người chấp nhận
việc xin lỗi của mọi người.”
Tôi mím môi, ánh mắt dừng trên người
Phó Thắng Nam, tôi biết trong vấn đề này,
ngã ba đường bắt đầu từ lúc anh đề tôi và
Lâm Hạnh Nguyên đổi chỗ cho nhau.
Mọi đau đớn và khổ sở cũng bắt đầu
từ giây phút đó.
Lâm Uyên nhìn tôi, cất giọng nói
nghẹn ngào: “Con của mẹ, con đừng giày
vò chính mình nữa, lỗi của chúng ta, chúng
ta sẽ gánh chịu tất cả.”
Bà ấy cời áo khoác, giày và tất, đi
chân trần vào bãi tuyết lạnh lẽo kia, mỗi
bước đi như sắp lung lay ngã đổ.
Mạc Đình Sinh nhìn bà ấy với ánh mắt
đau khổ, nhưng vẫn không tiến lên ngăn
cản bà ấy.
Tôi nhìn tất cả những điều này, một
cảm giác khó nói dâng lên trong lồng
ngực, không biết như thế nào nhưng nói
chung là không tốt.
Tất cả mọi người đều đang tự trừng
phạt, và tất cả dường như đều chấp nhận
cái gọi là hình phạt đó.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Tôi nói
với một giọng hết sức bình tĩnh, nhìn Phó
Thắng Nam đang bị đóng băng trong tuyết
và mỉm cười: “Anh biết rằng em yêu anh và
không muốn anh bị thương dù chỉ là một
chút, nhưng tại sao anh lại làm như vậy?
Vết thương em chôn chặt trong lòng, anh
cứ để nó chôn chặt đi, sao cứ phải lôi ra
như thế này đề châm chích em?”
“Anh tự hành hạ mình như thế này,
nghĩ theo góc độ của em thì em phải làm
sao đây? Thuyết phục anh đứng dậy, xúc
động khóc lóc nói với anh rằng em tha thứ
cho anh, tha thứ cho anh vì đã thay đổi
cuộc đời em, hại chết con của chúng ta,
tất cả những điều này em đều tha lỗi cho
anh sao? Phó Thắng Nam, em không phải
thánh mẫu mà bao dung hết mọi tồn
thương mà mọi người gây ra đâu.”
Đọc full tại truyen.one
Tất cả những điều này không nên
được nhắc đến, miễn là nó không được
nhắc đến, tôi có thể giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, và tiếp tục với tình yêu và
sự bao dung hiện tại cho anh.
“Phó Thắng Nam, tại sao anh lại bắt
em phải xé toạc vết thương và lấy phần thịt
thối rữa rỉ máu này ra chứ?”
Đôi môi mỏng của anh thâm tím, cánh
môi mấp máy nhìn tôi, nhưng anh không
nói một lời nào cả.
Sau đó anh cúi đầu nð một nụ cười tự
giễu, phun ra một câu mơ hồ: “Là anh
không suy nghĩ chu toàn.”
Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong
lòng, đè nén một tia tức giận: “Phó Thắng
Nam, anh muốn em làm gì bây giờ? Anh
uốn nhà họ Mạc làm gì? Dung túng nói
cho anh biết rằng tất cả những chuyện này
không ai quan tâm cả, cứ tiếp tục sống
cuộc đời tươi đẹp và coi như không có
chuyện gì xảy ra sao?”
Đúng, tôi không có cách nào buông
bỏ được những tồn thương ấy, nhưng tôi
có thể làm gì đây?
Cái gọi là đù đắp không nên như thế
này.
Nhìn về phía Lâm Uyên đang ở trong
tuyết, tôi không biết phải nói gì: “Bà có biết
bà hiện tại như thế nào không? Bà đang
dùng thủ đoạn cay đắng ép tôi nói với bà
rằng tôi không hận hay trách bà. Tôi hy
vọng bà không nên tự làm tổn thương bản
thân, sai là sai, mặc dù là đề trừng phạt
nhưng không phải bảo các người phải làm
thế này, mục đích các người làm như vậy là
gì chứ?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 383: Oán hận bị chôn ở trong lòng (7) Anh đứng ngoài cửa mà không lêntiếng, im lặng một cách lạ thường.Còn tôi, tôi không biết phải làm thếnào đề chấm dứt những ân oán không tên,và cuối cùng tôi cảm thấy như chính mìnhđang làm ầm lên.Đêm nay, như dự báo thời tiết đã nói ởthủ đô có tuyết rơi dày.Tôi ngồi trên ban công và ngắm tuyếtcả đêm, trái tim tôi bắt đầu chậm chạp rỉmáu.Ai cũng nói không thể sống mãi trongquá khứ, nhưng những nơi đã từng tồnthương thì vẫn thường tồn tại một nỗi đauâm ì trong góc tối mà thôi.Nửa đêm tôi mơ màng tựa vào bancông ngủ thiếp đi, điện thoại bỗng dưngreo lên, là Trần Văn Nghĩa gọi tới.Tôi nhìn thời gian, mới sáng sớm màanh ta gọi làm gì vậy?Trả lời điện thoại, tôi còn chưa kịp bắtđầu mỡ miệng thì Trần Văn Nghĩa đã cấttiếng, vừa vội vàng vừa lo lắng: “Cô chủ,tổng giám đốc ở trong nhà họ Mạc, cô cóthể… đến thuyết phục anh ấy không?”Tôi sững sờ, Phó Thắng Nam đến nhàhọ Mạc làm gì?Sau một lúc dừng lại, tôi nói: “Cóchuyện gì vậy?”Có vẻ không tiện nói, anh ta chần chừmột lúc rồi nói: “Tổng giám đốc nói muốnchuộc tội cho nên đã đến nhà họ Mạc. Bênngoài tuyết rơi dày lắm, anh ấy đã ở ngoàimấy tiếng rồi, tôi sợ thân thể anh ấy khôngchịu nôi.”Mũi của tôi đau nhức khó chịu, khôngbiết phải nói gì, có một số hồi ức khôngnên được nhắc đến, nếu không sẽ cónhiều người đau.“Được rồi, tôi sẽ qua” Tôi nói, sự đauđớn như đang muốn cả trái tim tôi trờ nêntê dại.Tuệ Minh vẫn đang ngủ, tôi ra khỏibiệt thự, tuyết rơi càng ngày càng nhiều,hình như không thề bắt được taxi, vì thế tôiđành phải tự mình lái xe.Do đường trơn trượt nên tôi chạy xechậm, đến nhà họ Mạc thì đã một tiếngđồng hồ rồi.Cả một khu biệt thự rộng lớn chỉ cónhà họ Mạc là sáng đèn, cũng mới chỉ rạngsáng nên mọi người vẫn còn đang ngủ.Đầy cửa nhà họ Mạc ra, không chúthôi hộp, tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam gầnnhư bị bông tuyết vùi lấp trong lớp tuyếtdày.Anh quỳ gối trước cửa nhà họ Mạc,một lớp tuyết dày đọng lại trên chiếc áokhoác màu đen sang trọng, xem ra anh đãð đây rất lâu rồi.Thế nhưng bóng lưng của anh vẫnvững chắc và thẳng đứng, dường như nókhông hề lung lay đi vì tuyết dày.Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đứngdưới mái hiên, sắc mặt của họ vô cùngphức tạp.Sự xuất hiện của tôi dường như phávỡ sự im lặng vốn có ban đầu, ánh mắt củaLâm Uyên đồ dồn vào tôi, khuôn mặt vốnđã tiều tụy lại càng lộ ra thêm vài phần yếuớt.Tôi đảo tầm mắt đau đớn đi về phíaPhó Thắng Nam, đứng ở phía sau anh.Tôi không nói câu nào mà chỉ lặng lẽđứng cùng anh dưới trời tuyết.Lúc đầu Trần Văn Nghĩa còn lộ ra chútvui mừng, nhưng một lúc sau cả người anhta lại cứng đờ như tượng tạc.Phó Thắng Nam nghe thấy động tĩnhnên quay đầu lại nhìn tôi, đôi môi có chúttái nhợt, giọng nói trầm thấp khàn khàn:“Trờ về nghỉ ngơi đi.”Tôi mím môi và vẫn không nhúc nhích.Anh cau mày hướng ánh mắt về phíaTrần Văn Nghĩa: “Đưa cô chủ trở về đi.”Trần Văn Nghĩa cảm thấy bất lực khinhìn thấy điều này, anh ta bước đến gầntôi, nhìn tôi và khế thờ dài: “Thưa cô chủ,cô hãy về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cô rấtyếu, không chịu nổi đâu.”Tôi nói: “Nếu đã tới rồi quay về thì cònÿ nghĩa gì nữa?”Anh ta nhất thời không biết phản ứngnhư thế nào, hơi tự trách mình: “Xin lỗi, tôiđã suy nghĩ không chu toàn.”Tôi không nói gì cả, anh ta đứng bêncạnh tôi nói gì cũng vô ích.Sắc mặt Phó Thắng Nam trở nên âm uthêm mấy phần.Ánh mắt của Mạc Đình Sinh dừng trênngười tôi, lộ ra vẻ yêu thương và nỗi đaumà tôi không thể hiểu được, bốn nămkhông gặp, đôi vợ chồng vốn cao quý taonhã hình như đã điểm thêm một chút giànua.Thời gian thực sự có thể phá hủy mọiđiều tốt đẹp nhất của con người.“Phó Thắng Nam, đây là cách xin lỗicủa cậu sao?” Mạc Đình Sinh nói, giọngnói rõ ràng có chút tức giận: “Sự ích kỉ củacậu đã khiến một nhà chúng tôi trở thànhnhư ngày hôm nay, bây giờ cậu đang làmcái gì? Đưa con gái của tôi tới nơi này cùngchịu tội, sau đó buộc chúng tôi tha lỗi chocậu sao?”Cơ thể Phó Thắng Nam khẽ chấnđộng, anh ngầng đầu lên nhưng không nóilời nào.Hiện tại đã đi đến nước này, bất luậncó làm như thế nào thì cũng đều có ngườibị tổn thương.Trong biệt thự, Mạc Thanh Mây cầmchiếc áo khoác đi xuống lầu, khẽ cau mày,khoác chiếc áo khoác sang trọng cho tôirồi nói: “Nếu cô muốn buông bỏ thì đằngnào cũng có một người bị tổn thương,Thẩm Xuân Hinh, vào trong với tôi đi, trongchuyện này, cô chính là người chấp nhậnviệc xin lỗi của mọi người.”Tôi mím môi, ánh mắt dừng trên ngườiPhó Thắng Nam, tôi biết trong vấn đề này,ngã ba đường bắt đầu từ lúc anh đề tôi vàLâm Hạnh Nguyên đổi chỗ cho nhau.Mọi đau đớn và khổ sở cũng bắt đầutừ giây phút đó.Lâm Uyên nhìn tôi, cất giọng nóinghẹn ngào: “Con của mẹ, con đừng giàyvò chính mình nữa, lỗi của chúng ta, chúngta sẽ gánh chịu tất cả.”Bà ấy cời áo khoác, giày và tất, đichân trần vào bãi tuyết lạnh lẽo kia, mỗibước đi như sắp lung lay ngã đổ.Mạc Đình Sinh nhìn bà ấy với ánh mắtđau khổ, nhưng vẫn không tiến lên ngăncản bà ấy.Tôi nhìn tất cả những điều này, mộtcảm giác khó nói dâng lên trong lồngngực, không biết như thế nào nhưng nóichung là không tốt.Tất cả mọi người đều đang tự trừngphạt, và tất cả dường như đều chấp nhậncái gọi là hình phạt đó.“Mọi người đang làm gì vậy?” Tôi nóivới một giọng hết sức bình tĩnh, nhìn PhóThắng Nam đang bị đóng băng trong tuyếtvà mỉm cười: “Anh biết rằng em yêu anh vàkhông muốn anh bị thương dù chỉ là mộtchút, nhưng tại sao anh lại làm như vậy?Vết thương em chôn chặt trong lòng, anhcứ để nó chôn chặt đi, sao cứ phải lôi ranhư thế này đề châm chích em?”“Anh tự hành hạ mình như thế này,nghĩ theo góc độ của em thì em phải làmsao đây? Thuyết phục anh đứng dậy, xúcđộng khóc lóc nói với anh rằng em tha thứcho anh, tha thứ cho anh vì đã thay đổicuộc đời em, hại chết con của chúng ta,tất cả những điều này em đều tha lỗi choanh sao? Phó Thắng Nam, em không phảithánh mẫu mà bao dung hết mọi tồnthương mà mọi người gây ra đâu.”Đọc full tại truyen.oneTất cả những điều này không nênđược nhắc đến, miễn là nó không đượcnhắc đến, tôi có thể giả vờ như không cóchuyện gì xảy ra, và tiếp tục với tình yêu vàsự bao dung hiện tại cho anh.“Phó Thắng Nam, tại sao anh lại bắtem phải xé toạc vết thương và lấy phần thịtthối rữa rỉ máu này ra chứ?”Đôi môi mỏng của anh thâm tím, cánhmôi mấp máy nhìn tôi, nhưng anh khôngnói một lời nào cả.Sau đó anh cúi đầu nð một nụ cười tựgiễu, phun ra một câu mơ hồ: “Là anhkhông suy nghĩ chu toàn.”Tôi cố nén cảm giác khó chịu tronglòng, đè nén một tia tức giận: “Phó ThắngNam, anh muốn em làm gì bây giờ? Anhuốn nhà họ Mạc làm gì? Dung túng nóicho anh biết rằng tất cả những chuyện nàykhông ai quan tâm cả, cứ tiếp tục sốngcuộc đời tươi đẹp và coi như không cóchuyện gì xảy ra sao?”Đúng, tôi không có cách nào buôngbỏ được những tồn thương ấy, nhưng tôicó thể làm gì đây?Cái gọi là đù đắp không nên như thếnày.Nhìn về phía Lâm Uyên đang ở trongtuyết, tôi không biết phải nói gì: “Bà có biếtbà hiện tại như thế nào không? Bà đangdùng thủ đoạn cay đắng ép tôi nói với bàrằng tôi không hận hay trách bà. Tôi hyvọng bà không nên tự làm tổn thương bảnthân, sai là sai, mặc dù là đề trừng phạtnhưng không phải bảo các người phải làmthế này, mục đích các người làm như vậy làgì chứ?”