Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 386
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 386: Oán hận bị chôn ở trong lòng (10) Tôi dừng lại khó hiểu hỏi: “Cảm ơn vìđiều gì?”Helen mím môi, nói: “Cảm ơn cô đãkhông yêu anh ấy.”Tôi ngần người ra, không biết phải nóigì.“Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”Helen mờ lời, ánh mắt của cô ấy rơi trênngười tôi.“Từ khi nào mà chúng ta không phải làbạn của nhau kia chứ?” Tôi đặt câu hỏingược lại.Cô ấy bật cười: “Thẩm Xuân Hinh,cảm ơn cô rất nhiều.”Tôi vốn tường cô ấy đến đây để kiếmchuyện cãi vã với tôi, thế nhưng không ngờrằng… lại là chuyện mà tôi không lườngtrước được như thế này.Ngồi một lúc sau, tôi không kìm lòngđược thốt lên: “Cái chết của chú Cố và dìTrương là một cú sốc nặng nề đối với CốDiệc Hàn. Sự xuất hiện của tôi đã khiếnanh ta bất ngờ, tôi biết mình đã mắc nợanh ta quá nhiều. Nhưng sau tất cả, tôi vẫnkhông thề dùng tình cảm hay thậm chí làsự ấm áp của mình đề đáp lại anh ta, thếnên tôi đã chọn cách né tránh.”Helen nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thằmrồi nói: “Trái tim anh ấy là một thung lũnghoang vắng. Tôi đã cố gắng kéo anh ấy lênnhưng tôi lại bất lực không thể làm gì được.Bốn năm trước tôi đã cùng anh ấy trờ vềđây, anh ấy ở Giang Ninh được nửa năm,tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn đếnGiang Ninh. Tối nào anh ấy cũng đi uốngrượu đến tận khuya, say khướt không thiếttha gì, ngay cả bản thân mình cũng khôngquan tâm, huống chỉ đến người khác. Sauđó, anh ấy thấy Phó Bảo Hân tuyên bố tạimột cuộc họp tài chính nói rằng sẽ cắtgiảm nhân sự, có người tìm đến anh ấy vànhờ anh ấy giúp đỡ.”“Sau này anh ấy trờ về Giang Ninhgiúp đỡ Phó Bảo Hân, biết được chuyện vềcha mẹ anh ấy, tôi vốn nghĩ anh ấy sẽkhiến Phó Bảo Hân sống không bằng chếtnhưng lại không ngờ anh ấy lại không làmgì cả. Anh ấy chỉ dồn hết tâm sức để giảiquyết vấn đề tranh đấu của Phó Thiên.Trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờdường như tôi đã hiều rồi, rốt cuộc thứ màanh ấy muốn tranh giành chỉ duy nhất mộtmình cô mà thôi.”Nói xong, Helen ngẩng đầu lên nhìntôi cười nói: “Cô cũng đừng để bụng, tôibiết những chuyện này không nên nói vớicô, nhưng mà mấy năm nay tôi đến nướcMỹ không có bất cứ người bạn nào cả.”“Thực ra thì đôi khi tôi thật sự rấtmuốn nói với cô rằng anh ấy cần cô đếnnhường nào, cô giống như người cứu rỗilinh hồn của anh ấy vậy. Đôi khi tôi cònnghĩ rằng nếu như cô ở bên cạnh anh ấythì có lẽ anh ấy cũng sẽ không đau khổnhư vậy, nhưng tôi… ”Tôi im lặng, không biết phải trả lời nhưthế nào.Helen giống như đang tự nói chuyệnvới chính mình: “Bốn năm trước, cô chỉ ởbên cạnh anh ấy vỏn vẹn trong một thángngắn ngủi mà đã khiến cho anh ấy nhớnhung cô cả một đời. Lúc đó tôi khônghiều, vào buồi tối ngày hôm đó khi cô xuấthiện trong văn phòng làm việc của CốNghĩa, tôi ð trong phòng đọc sách của anhấy nhìn thấy một cái thẻ USB. Cô có biếtkhông, bên trong cái thẻ USB đấy ghi lạitất cả sự suy sụp sau sinh của cô. Anh ấyyêu cô, tình cảm ấy cũng không biết từđâu mà có.”Sự xuất hiện đột ngột của Trần VănNghĩa khiến tôi hơi bất ngờ, trên tay củaanh ta cầm một chiếc áo khoác rồi khoáclên người tôi và nói: “Thưa cô chủ, tổnggiám đốc Phó nói rằng bên ngoài trời rấtlạnh, sức khỏe của cô không được tốt,không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.”Rõ ràng vệ sĩ đã gọi điện cho PhóThận Ngôn và anh đã biết tôi đang gặp ai.Tôi gật đầu, nhìn Helen nói: “Chắc làbữa khác chúng ta sẽ hẹn gặp rồi nói tiếp.”Helen mím môi, ánh mắt rơi vào TrầnVăn Nghĩa, không biết tại sao cô ấy lại nói:“Tình yêu của Phó Thận Ngôn chính là sựgiam cầm và cấm đoán cô hay sao?”Tôi mỉm cười nhẹ và không đáp lại.Ra khỏi quán cà phê với Trần VănNghĩa, tôi ngồi im lặng trong xe.Trần Văn Nghĩa chốc chốc lại nhìnsang tôi, cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùnganh ta cũng lên tiếng: “Thưa cô chủ, tổnggiám đốc vẫn đang ở bệnh viện.”Ý của câu này chính là muốn tôi đếnbệnh viện thăm Phó Thận Ngôn, tôi mímmôi, cảm chặt thẻ USB do Helen đã đưacho tôi trong tay.“Về nhà đi, bên ngoài lạnh lắm”Chuyện này bây giờ nên đối mặt như thếnào tôi còn chưa từng nghĩ tới.Trần Văn Nghĩa hơi dừng lại, cũngkhông nói gì thêm rồi đưa tôi trờ về biệtthự.Tuệ Minh vừa nhìn thấy tôi thì cô béđã chạy tới rồi kéo tay tôi nói: “Mẹ, mẹ đãđi đâu thế?”Tôi ôm lấy cô bé rồi nói: “Mẹ đi gặpmột người bạn thôi.” Tôi trả lời qua loa choxong chuyện.Mấy ngày nay, dường như tôi lại bắtđầu lặp lại cái trạng thái ngơ ngác nhưngười mất hồn. Tôi không biết mình muốnlàm gì, không có định hướng và kế hoạchtrong tương lai, trong đầu tôi cảm thấy rấtrối bi.Lo xong hết cho Tuệ Minh, tôi đi đếnphòng đọc sách rồi mờ thẻ USB lên xem.Bốn năm trước, những ngày tôi ð bêncạnh Cố Diệc Hàn đối với tôi đều là nhữngký ức mơ hồ.Tôi biết rằng anh ta đối xử với tôi rấttốt, thế nhưng tôi đã chọn cách quên tấtcả các chỉ tiết ð đấy.Đoạn video được mờ ra, ngôi biệt thự,khung cảnh và con người quen thuộc ởvùng ngoại ô phía nam Hà Nội hiện ratrước mắt tôi.Sau khi đứa trẻ mất đi, tôi khôngmuốn nhìn thấy mọi thứ nên đã gào thét vàtìm cách trốn chạy.Sự quan tâm và bao dung của Cố DiệcHàn được ghi lại trong đoạn video từngchút từng chút một.Trong những ngày đó, tôi thườngxuyên suy sụp tỉnh thần, có khi nửa đêmđột nhiên lại tình dậy rồi dùng dao muốn tựsát trong biệt thự. Khi đó Cố Diệc Hàn đãchặn tôi lại, vì để không làm tôi bị thươngnên con dao đã vô tình đâm vào anh ta.Những ký ức này tôi không còn nhớ rõ nữanhưng tôi biết trên bụng của Cố Diệc Hàncó một vết sẹo.Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen oneTrong biệt thự ngoại ô phía nam, saunày tôi cũng không hề nhìn thấy thứ gì sắcnhọn nào khác nữa.Video rất dài, tôi không xem hết, tôibiết sau khi xem xong thì cảm giác áy náycó lỗi trong tôi sẽ giày vò tôi càng lúc càngsâu đậm hơn cho nên tôi tắt video di.Tại sao tất cả mọi chuyện đều phảilàm cho rõ ràng vậy? Cuộc sống mơ hồmới là một cuộc sống hạnh phúc nhất.Bà ngoại tôi thường nói rằng chỉ cónhững người phụ nữ ngốc nghếch mới cóthể sống hạnh phúc cả đời.Bởi vì họ biết cách quên và cáchbuông bỏ, họ luôn quan tâm đến trạng tháitrước mắt, quan tâm đến những thứ tốtđẹp khác đang đón chờ sau này.Chạng vạng tối, tôi nhận được mộtcuộc gọi từ Lâm Uyên.Giọng nói của người phụ nữ nghẹnngào trong điện thoại, mang theo vẻ đauđớn không thề chịu đựng được, bà ấy nói:“Thẩm Xuân Hinh, mẹ là… mẹ của con!”Loại tâm trạng gì đây?Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, trong lòngthoáng nhói lên sự đau đớn, cũng khôngphải oán hận hay tức giận gì, mà chỉ là sựbất lực khó nói.Bà ấy khiến tôi mất đi sinh mạng củamột đứa trẻ, tôi phải đối mặt với bà ấy nhưthế nào đây?Một lúc lâu sau, tôi nói: “Có chuyện gìvậy?”Giọng điệu này tôi đã cố gắng đểkiềm chế hết sức, cũng không phải lạnhlùng nhưng chắc chắn cũng không thể làsự thân thiện niềm nờ.Bà ấy thờ dài yếu ớt ð đầu dây bên kiarồi nói tiếp: “Nếu như con không muốn gặpmẹ thì mẹ cũng sẽ không ép con nhưngmà con là con của mẹ, con vẫn còn cả mộtchặng đường dài phía trước. Dù thế nào đichăng nữa thì con cũng đừng đề bản thânphải hối hận sau này, lỗi lầm của Phó ThậnNgôn mẹ cũng không có quyền để oángiận.”Tôi im lặng không trả lời, không phảitôi không biết nói gì mà là do tôi thấy ngườiđàn ông kia đang đi vào phòng đọc sách.Chỉ hơn mười giờ đồng hồ không gặpmà sắc mặt của anh đã trở nên hơi táinhợt, đôi mắt đen láy mang theo sự yếu ớtcủa người bệnh.Trần Văn Nghĩa nói rằng Phó ThậnNgôn đã quỳ ở nhà họ Mạc cả một đêmcho nên bị ốm và đang ở trong bệnh viện.“Tôi cúp máy trước!” Tôi nói xong thìđề điện thoại trên tay xuống, ánh mắt nhìnvề người đàn ông đang đi về phía tôi.Bốn mắt đối diện nhau, đôi mắt củaanh đen nhánh truyền đến vẻ dịu dàng, cóchút bất lực: “Trần Văn Nghĩa nói rằng cảsáng tới tối em đều không ăn cái gì cả, saoem lại không quan tâm đến chính mìnhnhư vậy?”Tôi nhìn anh và nói: “Em không đói!”Tôi cũng không hỏi anh đã khỏe lại chưa,cũng không hỏi tại sao anh không nằmtrong bệnh viện.Anh bước đến chỗ tôi, lòng bàn taynóng hầm hập: “Lát nữa em đi ăn với anhđi, gầy quá cũng không tốt đâu.”Phó Thận Ngôn kéo tôi xuống lầu,bước đi có chút nặng nề, dường như anhđang sợ sốt cao không khỏi nên muốnquay lại.Tôi đi theo bóng lưng anh, một nỗiđau mỡ mịt nào đó tràn về.“Các phóng viên đã bắt được tin tứcvê việc anh nhập viện và bị Phó Thiên tấncông. Anh đã nghĩ cách để đối phó chưa?”Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trênngười tôi: “Ồ bên cạnh anh, em có vuikhông?”Tôi sững sờ, im lặng một hồi lâu: “Emchưa từng nghĩ sẽ rời xa anh.”Không tính là hạnh phúc nhưng ít nhấtđó là sự yên tâm.
Chương 386: Oán hận bị chôn ở trong lòng (10)
Tôi dừng lại khó hiểu hỏi: “Cảm ơn vì
điều gì?”
Helen mím môi, nói: “Cảm ơn cô đã
không yêu anh ấy.”
Tôi ngần người ra, không biết phải nói
gì.
“Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Helen mờ lời, ánh mắt của cô ấy rơi trên
người tôi.
“Từ khi nào mà chúng ta không phải là
bạn của nhau kia chứ?” Tôi đặt câu hỏi
ngược lại.
Cô ấy bật cười: “Thẩm Xuân Hinh,
cảm ơn cô rất nhiều.”
Tôi vốn tường cô ấy đến đây để kiếm
chuyện cãi vã với tôi, thế nhưng không ngờ
rằng… lại là chuyện mà tôi không lường
trước được như thế này.
Ngồi một lúc sau, tôi không kìm lòng
được thốt lên: “Cái chết của chú Cố và dì
Trương là một cú sốc nặng nề đối với Cố
Diệc Hàn. Sự xuất hiện của tôi đã khiến
anh ta bất ngờ, tôi biết mình đã mắc nợ
anh ta quá nhiều. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn
không thề dùng tình cảm hay thậm chí là
sự ấm áp của mình đề đáp lại anh ta, thế
nên tôi đã chọn cách né tránh.”
Helen nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thằm
rồi nói: “Trái tim anh ấy là một thung lũng
hoang vắng. Tôi đã cố gắng kéo anh ấy lên
nhưng tôi lại bất lực không thể làm gì được.
Bốn năm trước tôi đã cùng anh ấy trờ về
đây, anh ấy ở Giang Ninh được nửa năm,
tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn đến
Giang Ninh. Tối nào anh ấy cũng đi uống
rượu đến tận khuya, say khướt không thiết
tha gì, ngay cả bản thân mình cũng không
quan tâm, huống chỉ đến người khác. Sau
đó, anh ấy thấy Phó Bảo Hân tuyên bố tại
một cuộc họp tài chính nói rằng sẽ cắt
giảm nhân sự, có người tìm đến anh ấy và
nhờ anh ấy giúp đỡ.”
“Sau này anh ấy trờ về Giang Ninh
giúp đỡ Phó Bảo Hân, biết được chuyện về
cha mẹ anh ấy, tôi vốn nghĩ anh ấy sẽ
khiến Phó Bảo Hân sống không bằng chết
nhưng lại không ngờ anh ấy lại không làm
gì cả. Anh ấy chỉ dồn hết tâm sức để giải
quyết vấn đề tranh đấu của Phó Thiên.
Trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ
dường như tôi đã hiều rồi, rốt cuộc thứ mà
anh ấy muốn tranh giành chỉ duy nhất một
mình cô mà thôi.”
Nói xong, Helen ngẩng đầu lên nhìn
tôi cười nói: “Cô cũng đừng để bụng, tôi
biết những chuyện này không nên nói với
cô, nhưng mà mấy năm nay tôi đến nước
Mỹ không có bất cứ người bạn nào cả.”
“Thực ra thì đôi khi tôi thật sự rất
muốn nói với cô rằng anh ấy cần cô đến
nhường nào, cô giống như người cứu rỗi
linh hồn của anh ấy vậy. Đôi khi tôi còn
nghĩ rằng nếu như cô ở bên cạnh anh ấy
thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không đau khổ
như vậy, nhưng tôi… ”
Tôi im lặng, không biết phải trả lời như
thế nào.
Helen giống như đang tự nói chuyện
với chính mình: “Bốn năm trước, cô chỉ ở
bên cạnh anh ấy vỏn vẹn trong một tháng
ngắn ngủi mà đã khiến cho anh ấy nhớ
nhung cô cả một đời. Lúc đó tôi không
hiều, vào buồi tối ngày hôm đó khi cô xuất
hiện trong văn phòng làm việc của Cố
Nghĩa, tôi ð trong phòng đọc sách của anh
ấy nhìn thấy một cái thẻ USB. Cô có biết
không, bên trong cái thẻ USB đấy ghi lại
tất cả sự suy sụp sau sinh của cô. Anh ấy
yêu cô, tình cảm ấy cũng không biết từ
đâu mà có.”
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Văn
Nghĩa khiến tôi hơi bất ngờ, trên tay của
anh ta cầm một chiếc áo khoác rồi khoác
lên người tôi và nói: “Thưa cô chủ, tổng
giám đốc Phó nói rằng bên ngoài trời rất
lạnh, sức khỏe của cô không được tốt,
không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.”
Rõ ràng vệ sĩ đã gọi điện cho Phó
Thận Ngôn và anh đã biết tôi đang gặp ai.
Tôi gật đầu, nhìn Helen nói: “Chắc là
bữa khác chúng ta sẽ hẹn gặp rồi nói tiếp.”
Helen mím môi, ánh mắt rơi vào Trần
Văn Nghĩa, không biết tại sao cô ấy lại nói:
“Tình yêu của Phó Thận Ngôn chính là sự
giam cầm và cấm đoán cô hay sao?”
Tôi mỉm cười nhẹ và không đáp lại.
Ra khỏi quán cà phê với Trần Văn
Nghĩa, tôi ngồi im lặng trong xe.
Trần Văn Nghĩa chốc chốc lại nhìn
sang tôi, cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng
anh ta cũng lên tiếng: “Thưa cô chủ, tổng
giám đốc vẫn đang ở bệnh viện.”
Ý của câu này chính là muốn tôi đến
bệnh viện thăm Phó Thận Ngôn, tôi mím
môi, cảm chặt thẻ USB do Helen đã đưa
cho tôi trong tay.
“Về nhà đi, bên ngoài lạnh lắm”
Chuyện này bây giờ nên đối mặt như thế
nào tôi còn chưa từng nghĩ tới.
Trần Văn Nghĩa hơi dừng lại, cũng
không nói gì thêm rồi đưa tôi trờ về biệt
thự.
Tuệ Minh vừa nhìn thấy tôi thì cô bé
đã chạy tới rồi kéo tay tôi nói: “Mẹ, mẹ đã
đi đâu thế?”
Tôi ôm lấy cô bé rồi nói: “Mẹ đi gặp
một người bạn thôi.” Tôi trả lời qua loa cho
xong chuyện.
Mấy ngày nay, dường như tôi lại bắt
đầu lặp lại cái trạng thái ngơ ngác như
người mất hồn. Tôi không biết mình muốn
làm gì, không có định hướng và kế hoạch
trong tương lai, trong đầu tôi cảm thấy rất
rối bi.
Lo xong hết cho Tuệ Minh, tôi đi đến
phòng đọc sách rồi mờ thẻ USB lên xem.
Bốn năm trước, những ngày tôi ð bên
cạnh Cố Diệc Hàn đối với tôi đều là những
ký ức mơ hồ.
Tôi biết rằng anh ta đối xử với tôi rất
tốt, thế nhưng tôi đã chọn cách quên tất
cả các chỉ tiết ð đấy.
Đoạn video được mờ ra, ngôi biệt thự,
khung cảnh và con người quen thuộc ở
vùng ngoại ô phía nam Hà Nội hiện ra
trước mắt tôi.
Sau khi đứa trẻ mất đi, tôi không
muốn nhìn thấy mọi thứ nên đã gào thét và
tìm cách trốn chạy.
Sự quan tâm và bao dung của Cố Diệc
Hàn được ghi lại trong đoạn video từng
chút từng chút một.
Trong những ngày đó, tôi thường
xuyên suy sụp tỉnh thần, có khi nửa đêm
đột nhiên lại tình dậy rồi dùng dao muốn tự
sát trong biệt thự. Khi đó Cố Diệc Hàn đã
chặn tôi lại, vì để không làm tôi bị thương
nên con dao đã vô tình đâm vào anh ta.
Những ký ức này tôi không còn nhớ rõ nữa
nhưng tôi biết trên bụng của Cố Diệc Hàn
có một vết sẹo.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
Trong biệt thự ngoại ô phía nam, sau
này tôi cũng không hề nhìn thấy thứ gì sắc
nhọn nào khác nữa.
Video rất dài, tôi không xem hết, tôi
biết sau khi xem xong thì cảm giác áy náy
có lỗi trong tôi sẽ giày vò tôi càng lúc càng
sâu đậm hơn cho nên tôi tắt video di.
Tại sao tất cả mọi chuyện đều phải
làm cho rõ ràng vậy? Cuộc sống mơ hồ
mới là một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Bà ngoại tôi thường nói rằng chỉ có
những người phụ nữ ngốc nghếch mới có
thể sống hạnh phúc cả đời.
Bởi vì họ biết cách quên và cách
buông bỏ, họ luôn quan tâm đến trạng thái
trước mắt, quan tâm đến những thứ tốt
đẹp khác đang đón chờ sau này.
Chạng vạng tối, tôi nhận được một
cuộc gọi từ Lâm Uyên.
Giọng nói của người phụ nữ nghẹn
ngào trong điện thoại, mang theo vẻ đau
đớn không thề chịu đựng được, bà ấy nói:
“Thẩm Xuân Hinh, mẹ là… mẹ của con!”
Loại tâm trạng gì đây?
Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, trong lòng
thoáng nhói lên sự đau đớn, cũng không
phải oán hận hay tức giận gì, mà chỉ là sự
bất lực khó nói.
Bà ấy khiến tôi mất đi sinh mạng của
một đứa trẻ, tôi phải đối mặt với bà ấy như
thế nào đây?
Một lúc lâu sau, tôi nói: “Có chuyện gì
vậy?”
Giọng điệu này tôi đã cố gắng để
kiềm chế hết sức, cũng không phải lạnh
lùng nhưng chắc chắn cũng không thể là
sự thân thiện niềm nờ.
Bà ấy thờ dài yếu ớt ð đầu dây bên kia
rồi nói tiếp: “Nếu như con không muốn gặp
mẹ thì mẹ cũng sẽ không ép con nhưng
mà con là con của mẹ, con vẫn còn cả một
chặng đường dài phía trước. Dù thế nào đi
chăng nữa thì con cũng đừng đề bản thân
phải hối hận sau này, lỗi lầm của Phó Thận
Ngôn mẹ cũng không có quyền để oán
giận.”
Tôi im lặng không trả lời, không phải
tôi không biết nói gì mà là do tôi thấy người
đàn ông kia đang đi vào phòng đọc sách.
Chỉ hơn mười giờ đồng hồ không gặp
mà sắc mặt của anh đã trở nên hơi tái
nhợt, đôi mắt đen láy mang theo sự yếu ớt
của người bệnh.
Trần Văn Nghĩa nói rằng Phó Thận
Ngôn đã quỳ ở nhà họ Mạc cả một đêm
cho nên bị ốm và đang ở trong bệnh viện.
“Tôi cúp máy trước!” Tôi nói xong thì
đề điện thoại trên tay xuống, ánh mắt nhìn
về người đàn ông đang đi về phía tôi.
Bốn mắt đối diện nhau, đôi mắt của
anh đen nhánh truyền đến vẻ dịu dàng, có
chút bất lực: “Trần Văn Nghĩa nói rằng cả
sáng tới tối em đều không ăn cái gì cả, sao
em lại không quan tâm đến chính mình
như vậy?”
Tôi nhìn anh và nói: “Em không đói!”
Tôi cũng không hỏi anh đã khỏe lại chưa,
cũng không hỏi tại sao anh không nằm
trong bệnh viện.
Anh bước đến chỗ tôi, lòng bàn tay
nóng hầm hập: “Lát nữa em đi ăn với anh
đi, gầy quá cũng không tốt đâu.”
Phó Thận Ngôn kéo tôi xuống lầu,
bước đi có chút nặng nề, dường như anh
đang sợ sốt cao không khỏi nên muốn
quay lại.
Tôi đi theo bóng lưng anh, một nỗi
đau mỡ mịt nào đó tràn về.
“Các phóng viên đã bắt được tin tức
vê việc anh nhập viện và bị Phó Thiên tấn
công. Anh đã nghĩ cách để đối phó chưa?”
Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trên
người tôi: “Ồ bên cạnh anh, em có vui
không?”
Tôi sững sờ, im lặng một hồi lâu: “Em
chưa từng nghĩ sẽ rời xa anh.”
Không tính là hạnh phúc nhưng ít nhất
đó là sự yên tâm.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 386: Oán hận bị chôn ở trong lòng (10) Tôi dừng lại khó hiểu hỏi: “Cảm ơn vìđiều gì?”Helen mím môi, nói: “Cảm ơn cô đãkhông yêu anh ấy.”Tôi ngần người ra, không biết phải nóigì.“Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”Helen mờ lời, ánh mắt của cô ấy rơi trênngười tôi.“Từ khi nào mà chúng ta không phải làbạn của nhau kia chứ?” Tôi đặt câu hỏingược lại.Cô ấy bật cười: “Thẩm Xuân Hinh,cảm ơn cô rất nhiều.”Tôi vốn tường cô ấy đến đây để kiếmchuyện cãi vã với tôi, thế nhưng không ngờrằng… lại là chuyện mà tôi không lườngtrước được như thế này.Ngồi một lúc sau, tôi không kìm lòngđược thốt lên: “Cái chết của chú Cố và dìTrương là một cú sốc nặng nề đối với CốDiệc Hàn. Sự xuất hiện của tôi đã khiếnanh ta bất ngờ, tôi biết mình đã mắc nợanh ta quá nhiều. Nhưng sau tất cả, tôi vẫnkhông thề dùng tình cảm hay thậm chí làsự ấm áp của mình đề đáp lại anh ta, thếnên tôi đã chọn cách né tránh.”Helen nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thằmrồi nói: “Trái tim anh ấy là một thung lũnghoang vắng. Tôi đã cố gắng kéo anh ấy lênnhưng tôi lại bất lực không thể làm gì được.Bốn năm trước tôi đã cùng anh ấy trờ vềđây, anh ấy ở Giang Ninh được nửa năm,tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn đếnGiang Ninh. Tối nào anh ấy cũng đi uốngrượu đến tận khuya, say khướt không thiếttha gì, ngay cả bản thân mình cũng khôngquan tâm, huống chỉ đến người khác. Sauđó, anh ấy thấy Phó Bảo Hân tuyên bố tạimột cuộc họp tài chính nói rằng sẽ cắtgiảm nhân sự, có người tìm đến anh ấy vànhờ anh ấy giúp đỡ.”“Sau này anh ấy trờ về Giang Ninhgiúp đỡ Phó Bảo Hân, biết được chuyện vềcha mẹ anh ấy, tôi vốn nghĩ anh ấy sẽkhiến Phó Bảo Hân sống không bằng chếtnhưng lại không ngờ anh ấy lại không làmgì cả. Anh ấy chỉ dồn hết tâm sức để giảiquyết vấn đề tranh đấu của Phó Thiên.Trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờdường như tôi đã hiều rồi, rốt cuộc thứ màanh ấy muốn tranh giành chỉ duy nhất mộtmình cô mà thôi.”Nói xong, Helen ngẩng đầu lên nhìntôi cười nói: “Cô cũng đừng để bụng, tôibiết những chuyện này không nên nói vớicô, nhưng mà mấy năm nay tôi đến nướcMỹ không có bất cứ người bạn nào cả.”“Thực ra thì đôi khi tôi thật sự rấtmuốn nói với cô rằng anh ấy cần cô đếnnhường nào, cô giống như người cứu rỗilinh hồn của anh ấy vậy. Đôi khi tôi cònnghĩ rằng nếu như cô ở bên cạnh anh ấythì có lẽ anh ấy cũng sẽ không đau khổnhư vậy, nhưng tôi… ”Tôi im lặng, không biết phải trả lời nhưthế nào.Helen giống như đang tự nói chuyệnvới chính mình: “Bốn năm trước, cô chỉ ởbên cạnh anh ấy vỏn vẹn trong một thángngắn ngủi mà đã khiến cho anh ấy nhớnhung cô cả một đời. Lúc đó tôi khônghiều, vào buồi tối ngày hôm đó khi cô xuấthiện trong văn phòng làm việc của CốNghĩa, tôi ð trong phòng đọc sách của anhấy nhìn thấy một cái thẻ USB. Cô có biếtkhông, bên trong cái thẻ USB đấy ghi lạitất cả sự suy sụp sau sinh của cô. Anh ấyyêu cô, tình cảm ấy cũng không biết từđâu mà có.”Sự xuất hiện đột ngột của Trần VănNghĩa khiến tôi hơi bất ngờ, trên tay củaanh ta cầm một chiếc áo khoác rồi khoáclên người tôi và nói: “Thưa cô chủ, tổnggiám đốc Phó nói rằng bên ngoài trời rấtlạnh, sức khỏe của cô không được tốt,không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.”Rõ ràng vệ sĩ đã gọi điện cho PhóThận Ngôn và anh đã biết tôi đang gặp ai.Tôi gật đầu, nhìn Helen nói: “Chắc làbữa khác chúng ta sẽ hẹn gặp rồi nói tiếp.”Helen mím môi, ánh mắt rơi vào TrầnVăn Nghĩa, không biết tại sao cô ấy lại nói:“Tình yêu của Phó Thận Ngôn chính là sựgiam cầm và cấm đoán cô hay sao?”Tôi mỉm cười nhẹ và không đáp lại.Ra khỏi quán cà phê với Trần VănNghĩa, tôi ngồi im lặng trong xe.Trần Văn Nghĩa chốc chốc lại nhìnsang tôi, cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùnganh ta cũng lên tiếng: “Thưa cô chủ, tổnggiám đốc vẫn đang ở bệnh viện.”Ý của câu này chính là muốn tôi đếnbệnh viện thăm Phó Thận Ngôn, tôi mímmôi, cảm chặt thẻ USB do Helen đã đưacho tôi trong tay.“Về nhà đi, bên ngoài lạnh lắm”Chuyện này bây giờ nên đối mặt như thếnào tôi còn chưa từng nghĩ tới.Trần Văn Nghĩa hơi dừng lại, cũngkhông nói gì thêm rồi đưa tôi trờ về biệtthự.Tuệ Minh vừa nhìn thấy tôi thì cô béđã chạy tới rồi kéo tay tôi nói: “Mẹ, mẹ đãđi đâu thế?”Tôi ôm lấy cô bé rồi nói: “Mẹ đi gặpmột người bạn thôi.” Tôi trả lời qua loa choxong chuyện.Mấy ngày nay, dường như tôi lại bắtđầu lặp lại cái trạng thái ngơ ngác nhưngười mất hồn. Tôi không biết mình muốnlàm gì, không có định hướng và kế hoạchtrong tương lai, trong đầu tôi cảm thấy rấtrối bi.Lo xong hết cho Tuệ Minh, tôi đi đếnphòng đọc sách rồi mờ thẻ USB lên xem.Bốn năm trước, những ngày tôi ð bêncạnh Cố Diệc Hàn đối với tôi đều là nhữngký ức mơ hồ.Tôi biết rằng anh ta đối xử với tôi rấttốt, thế nhưng tôi đã chọn cách quên tấtcả các chỉ tiết ð đấy.Đoạn video được mờ ra, ngôi biệt thự,khung cảnh và con người quen thuộc ởvùng ngoại ô phía nam Hà Nội hiện ratrước mắt tôi.Sau khi đứa trẻ mất đi, tôi khôngmuốn nhìn thấy mọi thứ nên đã gào thét vàtìm cách trốn chạy.Sự quan tâm và bao dung của Cố DiệcHàn được ghi lại trong đoạn video từngchút từng chút một.Trong những ngày đó, tôi thườngxuyên suy sụp tỉnh thần, có khi nửa đêmđột nhiên lại tình dậy rồi dùng dao muốn tựsát trong biệt thự. Khi đó Cố Diệc Hàn đãchặn tôi lại, vì để không làm tôi bị thươngnên con dao đã vô tình đâm vào anh ta.Những ký ức này tôi không còn nhớ rõ nữanhưng tôi biết trên bụng của Cố Diệc Hàncó một vết sẹo.Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen oneTrong biệt thự ngoại ô phía nam, saunày tôi cũng không hề nhìn thấy thứ gì sắcnhọn nào khác nữa.Video rất dài, tôi không xem hết, tôibiết sau khi xem xong thì cảm giác áy náycó lỗi trong tôi sẽ giày vò tôi càng lúc càngsâu đậm hơn cho nên tôi tắt video di.Tại sao tất cả mọi chuyện đều phảilàm cho rõ ràng vậy? Cuộc sống mơ hồmới là một cuộc sống hạnh phúc nhất.Bà ngoại tôi thường nói rằng chỉ cónhững người phụ nữ ngốc nghếch mới cóthể sống hạnh phúc cả đời.Bởi vì họ biết cách quên và cáchbuông bỏ, họ luôn quan tâm đến trạng tháitrước mắt, quan tâm đến những thứ tốtđẹp khác đang đón chờ sau này.Chạng vạng tối, tôi nhận được mộtcuộc gọi từ Lâm Uyên.Giọng nói của người phụ nữ nghẹnngào trong điện thoại, mang theo vẻ đauđớn không thề chịu đựng được, bà ấy nói:“Thẩm Xuân Hinh, mẹ là… mẹ của con!”Loại tâm trạng gì đây?Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, trong lòngthoáng nhói lên sự đau đớn, cũng khôngphải oán hận hay tức giận gì, mà chỉ là sựbất lực khó nói.Bà ấy khiến tôi mất đi sinh mạng củamột đứa trẻ, tôi phải đối mặt với bà ấy nhưthế nào đây?Một lúc lâu sau, tôi nói: “Có chuyện gìvậy?”Giọng điệu này tôi đã cố gắng đểkiềm chế hết sức, cũng không phải lạnhlùng nhưng chắc chắn cũng không thể làsự thân thiện niềm nờ.Bà ấy thờ dài yếu ớt ð đầu dây bên kiarồi nói tiếp: “Nếu như con không muốn gặpmẹ thì mẹ cũng sẽ không ép con nhưngmà con là con của mẹ, con vẫn còn cả mộtchặng đường dài phía trước. Dù thế nào đichăng nữa thì con cũng đừng đề bản thânphải hối hận sau này, lỗi lầm của Phó ThậnNgôn mẹ cũng không có quyền để oángiận.”Tôi im lặng không trả lời, không phảitôi không biết nói gì mà là do tôi thấy ngườiđàn ông kia đang đi vào phòng đọc sách.Chỉ hơn mười giờ đồng hồ không gặpmà sắc mặt của anh đã trở nên hơi táinhợt, đôi mắt đen láy mang theo sự yếu ớtcủa người bệnh.Trần Văn Nghĩa nói rằng Phó ThậnNgôn đã quỳ ở nhà họ Mạc cả một đêmcho nên bị ốm và đang ở trong bệnh viện.“Tôi cúp máy trước!” Tôi nói xong thìđề điện thoại trên tay xuống, ánh mắt nhìnvề người đàn ông đang đi về phía tôi.Bốn mắt đối diện nhau, đôi mắt củaanh đen nhánh truyền đến vẻ dịu dàng, cóchút bất lực: “Trần Văn Nghĩa nói rằng cảsáng tới tối em đều không ăn cái gì cả, saoem lại không quan tâm đến chính mìnhnhư vậy?”Tôi nhìn anh và nói: “Em không đói!”Tôi cũng không hỏi anh đã khỏe lại chưa,cũng không hỏi tại sao anh không nằmtrong bệnh viện.Anh bước đến chỗ tôi, lòng bàn taynóng hầm hập: “Lát nữa em đi ăn với anhđi, gầy quá cũng không tốt đâu.”Phó Thận Ngôn kéo tôi xuống lầu,bước đi có chút nặng nề, dường như anhđang sợ sốt cao không khỏi nên muốnquay lại.Tôi đi theo bóng lưng anh, một nỗiđau mỡ mịt nào đó tràn về.“Các phóng viên đã bắt được tin tứcvê việc anh nhập viện và bị Phó Thiên tấncông. Anh đã nghĩ cách để đối phó chưa?”Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trênngười tôi: “Ồ bên cạnh anh, em có vuikhông?”Tôi sững sờ, im lặng một hồi lâu: “Emchưa từng nghĩ sẽ rời xa anh.”Không tính là hạnh phúc nhưng ít nhấtđó là sự yên tâm.