Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 401

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 401: Vẫn là gừng càng già càng cay (3) Tôi biết chứ, nếu đổi lại là bất kỳ người đànông nào, khi thấy vợ mình hôn môi với một ngườiđàn ông khác, mặc dù biết rõ cô ấy không muốnhoặc là chỉ vô ý, nhưng cảm xúc trong lòng tóm lạivẫn không dễ chịu.Chuyện kiểu này giống như một cái tát đánhmạnh vào mặt anh, anh tức giận, thậm chí phẫnnộ đều là chuyện đương nhiên.Tôi yên lặng nhìn anh một lúc lâu không nói gìcả, sau đó lặng lặng xoay người đi lên lầu.Để thời gian trả lời đi, có một số việc có thểthẳng thắn nói với nhau, nhưng có một số việc lạikhông thể.Sau khi về đến phòng ngủ, tôi bước vào phòngtắm, dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào ngườiđem đến nỗi đau đớn thấu xương.Tôi tự hỏi, không biết từ khi nào tôi và PhóThẳng Nam đã bắt đầu quan tâm đến cảm xúccủa đối phương?Helen đưa cho tôi chiếc USB ấy, thứ bên trongtôi chưa xem hết, một tháng nay đầu óc tôi khôngđược tỉnh táo lắm, tình cảm suy sụp, lại sớmchiều ở chung với Cố Diệc Hàn nữa cho nênkhông tránh khỏi có hành động thân mật.Có những hình ảnh mà ngay cả tôi cũng thấylạ lãm huống chỉ là Phó Thắng Nam, những ngàynày anh vẫn đang kiềm chế và nhẫn nại này, có lẽquá nửa là có liên quan đến đoạn video kia.Mạc Thanh Mây nói với tôi, Cố Diệc Hàn đãnói với anh điều gì đó trong buổi tiệc cưới, với tínhcách của Cố Diệc Hàn, thì những điều anh ta nóira chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.Trong lòng anh ta có oán hận, nhưng anh takhông hề muốn oán hận tôi.Do tắm quá lâu, khi đi ra khỏi phòng tắm chântay tôi có chút bủn rủn, cố gắng lắm mới vịn tườngđi được một đoạn rồi ngã xuống giường.Có lẽ ngủ một giấc dậy mọi chuyện sẽ tốt lên.Đêm hôm ấy, hoàn toàn giống như những gìtôi nghĩ, Phó Thảng Nam chưa từng bước vàophòng ngủ, anh không muốn trút giận lên ngườitôi, cũng không muốn cãi nhau với tôi.Cãi nhau, một lần thôi là đủ rồi.Ngày hôm sau.Khi tôi xuống lầu thì Tuệ Minh đã được đưa đihọc rồi, trong nhà chỉ còn chị bảo mẫu.Thấy tôi xuống dưới, chị Linh đến gần cườinói: “Cô chủ, cậu chủ vừa đi chưa lâu, cậu ấy bảotôi chuẩn bị cháo cho cô, nói rằng cô thích ăncháo, cô nếm thử xem”Nói xong, chị ta bưng cháo ra bàn, nhân tiệncòn đưa cho tôi một tờ giấy, rồi mỉm cười mập mờnói: “Sáng nay cậu chủ sợ đánh thức cô, nên bảotôi đưa cái này cho cô.”Trên tờ giấy chỉ có vài chữ đơn giản: ‘Ăn uốngtử tế, tối nay chờ anh về, ăn tối với nhau.”Vẫn săn sóc hệt như trước đây, nhưng màchúng tôi đều hiểu, trái tim của cả hai đã bị phủđầy bụi rồi. Tôi và anh dường như đều đang rơivào ngõ cụt, mê mang không tìm thấy lối ra.Tôi gật đầu, nhìn về phía chị Linh cười nóicám ơn, sau đó ngồi xuống ăn một chút đồ ănsáng.Thật ra tôi cũng không muốn ăn lắm, chỉ ănmấy miếng đã cảm thấy buồn nôn rồi.Nhưng mà tôi vẫn cố nhịn để ăn thêm mộtchút. Vào đọc tại truyen.one nhéChỉ là nửa tiếng sau, đã nôn ra toàn bộ.Mùa đông đã đến rồi, Thủ đô trở nên lạnh giá,đi ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt.Tôi vào trong phòng làm việc, ôm chiếc hộpbằng đàn hương mà bà ngoại để lại nghiên cứu.Mạc Thanh Mây nói rằng chiếc hộp này khôngdùng khóa mở, vậy thì phải dùng cái gì?Nhìn cách chế tác và cấu tạo của nó, có vẻkhông giống công nghệ chế tạo vài năm gần đây,ngược lại giống như nó được tạo nên từ tay củanhững người thợ mộc già những năm sáu mươivậy.Xem xét một lúc lâu, tôi có chút bực bội, dứtkhoát bỏ qua không nghiên cứu nữa mà đi tìmmột quyển sách để đọc.Lúc đang tìm sách, tôi vô tình nhìn thoángqua bản hợp đồng trên bàn làm việc của PhóThẳng Nam, tôi xem qua vài trang, đây đều là hợpđồng về vụ kiện thu mua Tập đoàn Cố Nghĩa.Tôi không thể không đến gần lật xem kỹ hơn,chuyện mua bán sáp nhập các doanh nghiệp trênthị trường là điều cũng thường thấy.Cho dù kết quả ra sao, thì tôi cũng không thểtham dự vào việc này. Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnAnh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn Tôi khế thở dài rồi khép hợp đồng lại, sau đóbỏ vào ngăn kéo. Lúc mở ngăn kéo ra, tôi nhìnthấy một xấp ảnh chụp ở trong đó.Tôi có chút sững sờ, vốn dĩ tôi cho rằng ảnhchụp trước đây Phó Thẳng Nam đều đặt trongbiệt thự ở Thành phố Giang Ninh, không ngờ anhlại mang theo đến đây.Đã nhìn thấy rồi tôi không thể không lấy raxem.Nhưng vừa lấy quyển album ra, thì lại trôngthấy mấy tấm ảnh chụp một đứa trẻ bị đè ở dướinó.Một gương mặt rất thân quen, mặc dù chưabao giờ tôi nhìn thấy dáng vẻ của đứa bé ấy saukhi nó ra đời, nhưng mà tôi thường xuyên thấy nótrong giấc mộng.Trên trán cậu bé có một vết bầm xanh tím, bởivì khi đó cậu bé đang cố gắng ra ngoài để gặpmặt tôi.Đứa trẻ mới sinh ra, hai mắt vẫn đang híp lại,gương mặt cậu bé rất giống Phó Thắng Nam, mặcdù trên mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn nhưng màvẫn có thể nhận ra được đây là một cậu bé xinh xắn.Tại sao Phó Thắng Nam lại có những bức ảnhnày? Trước đây khi Cố Diệc Hàn hỏi tôi có muốntrông thấy đứa trẻ một chút hay không, tôi đã từchối, vì tôi sợ khi nhìn thấy rồi, cả đời này tôi sẽkhông có cách nào quên được.Hôm nay bỗng nhiên những tấm ảnh này lạixuất hiện ngay trước mắt, nỗi đau đớn khó chịutrong lòng trào dâng không thể nói thành lời.Tôi để những bức hình ấy vào chỗ cũ, PhóThẳng Nam không thể nào có những tấm hìnhnày được, chỉ có một khả năng, là Cố Diệc Hàn đãđưa cho anh.Đột nhiên anh lại đuổi tận giết tuyệt Tập đoànCố Nghĩa như vậy, chỉ sợ là do Cố Diệc Hàn đã nóigì đó không nên nói.Quay lại phòng ngủ, tôi trốn trong chăn, đầuóc trống rỗng không nghĩ được gì cả.Cố Diệc Hàn hỏi tôi, tại sao cứ phải là PhóThắng Nam, người khác không thể sao? lãa 9gkhông biết nữa, nhưng trên thế giới này, ngoài anhra tôi không biết mình có thể sống chung với ainữa.Đời này kiếp này, đã đến lúc chúng tôi nghênhđón hạnh phúc và vui vẻ.Nhưng mà quanh đi quẩn lại, chúng tôi lạiquên mất ánh bình minh trông như thế nào mà chỉnhớ duy nhất ánh hoàng hôn.Do đêm qua ngủ không ngon, hiện giờ nằmtrong chăn một lát sau tôi đã mơ mơ màng màngngủ quên mất, khi tỉnh dậy, thì trời đã tối rồi.Chị Linh gõ cửa vài tiếng, tôi mới đứng dậy ramở cửa, trông thấy tôi chị ta nói: “Cô chủ, cô cóđói bụng không? Hay là xuống dưới nhà ăn mộtchút gì đó.”Tôi không đói bụng nên lắc đầu theo bảnnăng, nghĩ đến việc sáng nay Phó Thắng Nam nóibuổi tối muốn ăn cùng nhau, tôi lại mở miệng nóivới chị ta: “Đợi cậu chủ về rồi cùng ăn”Chị Linh có chút lúng túng: “Cậu chủcậu ấy đã ngồi ở phòng khách rất lâu, vẫn luônhút thuốc, cô có muốn xuống xem thử một chút không?”Đã về rồi?“Về từ lúc nào?”“Khoảng năm giờ cậu ấy đã về rồi”Tôi không biết bây giờ mình nên cười hay nênkhóc nữa, không biết nên có biểu cảm thế nào,cũng không biết phải làm sao.Anh đã về rồi chúng tỏ anh vẫn nhớ lời hẹnsáng nay, nhưng anh lại chưa hề bước chân lênphòng ngủ, chắc hẳn trong lòng anh vẫn còn đangđể bụng.Mà thôi!Tôi nhìn về phía chị Linh, rồi gượng cười nói:“Hai người ăn đi, tôi không đói bụng.”Không gặp nhau có lẽ trong lòng mỗi ngườisẽ dễ chịu hơn một chút.Chị Linh há hốc mồm, cuối cùng cũng khôngnói gì mà đi thẳng xuống lầu.Tôi quay lại giường nằm xuống nhìn lên trânnhà, ngủ tiếp sao? Có lẽ không dễ ngủ tiếp được.Không biết tôi đã nằm đấy nhìn lên trân nhàbao lâu, đến khi cả căn phòng đều chìm trongbóng tối.Bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếngbước chân tiến lại gần, tôi nhắm mắt lại, hít thởnhẹ nhàng, tôi biết là anh đến, có lẽ không nhìnnhau chính là lựa chọn tốt nhất.Sau đó có tiếng nước chảy vang lên trongphòng tắm, một lúc lâu sau anh bước ra ngoài.Anh ngồi xuống bên giường một lúc lâu, vốndĩ tôi cho rằng, đêm nay anh vẫn sang phòng làmviệc ngủ.Nhưng không lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếnggập sách, rồi chỗ bên cạnh mình lõm xuống, chiếcđèn ngủ ở đầu giường cũng bị tắt đi.Bên tai tôi có tiếng hít thở nhẹ nhàng truyềnđến, đồng sàng dị mộng, có lẽ là như thế này phảikhông? Vào đọc tại truyen.one nhéThời gian trôi qua từng giây từng phút, tôikhông thể nào ngủ nổi, bên tai vẫn có tiếng hít thởđều đều của anh truyền đến.Hình như anh đã ngủ rồi.Tôi khẽ quay người lại mở mắt ra, bốn mắtnhìn thẳng vào nhau khiến tôi sững sờ.Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã vươn tay rakéo tôi vào trong ngực: “Chị Linh nói, sáng nay emăn vào lại nôn ra, tối nay cũng chưa ăn gì cả”

Chương 401: Vẫn là gừng càng già càng cay (3)

 

Tôi biết chứ, nếu đổi lại là bất kỳ người đàn

ông nào, khi thấy vợ mình hôn môi với một người

đàn ông khác, mặc dù biết rõ cô ấy không muốn

hoặc là chỉ vô ý, nhưng cảm xúc trong lòng tóm lại

vẫn không dễ chịu.

Chuyện kiểu này giống như một cái tát đánh

mạnh vào mặt anh, anh tức giận, thậm chí phẫn

nộ đều là chuyện đương nhiên.

Tôi yên lặng nhìn anh một lúc lâu không nói gì

cả, sau đó lặng lặng xoay người đi lên lầu.

Để thời gian trả lời đi, có một số việc có thể

thẳng thắn nói với nhau, nhưng có một số việc lại

không thể.

Sau khi về đến phòng ngủ, tôi bước vào phòng

tắm, dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào người

đem đến nỗi đau đớn thấu xương.

Tôi tự hỏi, không biết từ khi nào tôi và Phó

Thẳng Nam đã bắt đầu quan tâm đến cảm xúc

của đối phương?

Helen đưa cho tôi chiếc USB ấy, thứ bên trong

tôi chưa xem hết, một tháng nay đầu óc tôi không

được tỉnh táo lắm, tình cảm suy sụp, lại sớm

chiều ở chung với Cố Diệc Hàn nữa cho nên

không tránh khỏi có hành động thân mật.

Có những hình ảnh mà ngay cả tôi cũng thấy

lạ lãm huống chỉ là Phó Thắng Nam, những ngày

này anh vẫn đang kiềm chế và nhẫn nại này, có lẽ

quá nửa là có liên quan đến đoạn video kia.

Mạc Thanh Mây nói với tôi, Cố Diệc Hàn đã

nói với anh điều gì đó trong buổi tiệc cưới, với tính

cách của Cố Diệc Hàn, thì những điều anh ta nói

ra chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Trong lòng anh ta có oán hận, nhưng anh ta

không hề muốn oán hận tôi.

Do tắm quá lâu, khi đi ra khỏi phòng tắm chân

tay tôi có chút bủn rủn, cố gắng lắm mới vịn tường

đi được một đoạn rồi ngã xuống giường.

Có lẽ ngủ một giấc dậy mọi chuyện sẽ tốt lên.

Đêm hôm ấy, hoàn toàn giống như những gì

tôi nghĩ, Phó Thảng Nam chưa từng bước vào

phòng ngủ, anh không muốn trút giận lên người

tôi, cũng không muốn cãi nhau với tôi.

Cãi nhau, một lần thôi là đủ rồi.

Ngày hôm sau.

Khi tôi xuống lầu thì Tuệ Minh đã được đưa đi

học rồi, trong nhà chỉ còn chị bảo mẫu.

Thấy tôi xuống dưới, chị Linh đến gần cười

nói: “Cô chủ, cậu chủ vừa đi chưa lâu, cậu ấy bảo

tôi chuẩn bị cháo cho cô, nói rằng cô thích ăn

cháo, cô nếm thử xem”

Nói xong, chị ta bưng cháo ra bàn, nhân tiện

còn đưa cho tôi một tờ giấy, rồi mỉm cười mập mờ

nói: “Sáng nay cậu chủ sợ đánh thức cô, nên bảo

tôi đưa cái này cho cô.”

Trên tờ giấy chỉ có vài chữ đơn giản: ‘Ăn uống

tử tế, tối nay chờ anh về, ăn tối với nhau.”

Vẫn săn sóc hệt như trước đây, nhưng mà

chúng tôi đều hiểu, trái tim của cả hai đã bị phủ

đầy bụi rồi. Tôi và anh dường như đều đang rơi

vào ngõ cụt, mê mang không tìm thấy lối ra.

Tôi gật đầu, nhìn về phía chị Linh cười nói

cám ơn, sau đó ngồi xuống ăn một chút đồ ăn

sáng.

Thật ra tôi cũng không muốn ăn lắm, chỉ ăn

mấy miếng đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Nhưng mà tôi vẫn cố nhịn để ăn thêm một

chút. Vào đọc tại truyen.one nhé

Chỉ là nửa tiếng sau, đã nôn ra toàn bộ.

Mùa đông đã đến rồi, Thủ đô trở nên lạnh giá,

đi ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt.

Tôi vào trong phòng làm việc, ôm chiếc hộp

bằng đàn hương mà bà ngoại để lại nghiên cứu.

Mạc Thanh Mây nói rằng chiếc hộp này không

dùng khóa mở, vậy thì phải dùng cái gì?

Nhìn cách chế tác và cấu tạo của nó, có vẻ

không giống công nghệ chế tạo vài năm gần đây,

ngược lại giống như nó được tạo nên từ tay của

những người thợ mộc già những năm sáu mươi

vậy.

Xem xét một lúc lâu, tôi có chút bực bội, dứt

khoát bỏ qua không nghiên cứu nữa mà đi tìm

một quyển sách để đọc.

Lúc đang tìm sách, tôi vô tình nhìn thoáng

qua bản hợp đồng trên bàn làm việc của Phó

Thẳng Nam, tôi xem qua vài trang, đây đều là hợp

đồng về vụ kiện thu mua Tập đoàn Cố Nghĩa.

Tôi không thể không đến gần lật xem kỹ hơn,

chuyện mua bán sáp nhập các doanh nghiệp trên

thị trường là điều cũng thường thấy.

Cho dù kết quả ra sao, thì tôi cũng không thể

tham dự vào việc này.

 

Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

 

Tôi khế thở dài rồi khép hợp đồng lại, sau đó

bỏ vào ngăn kéo. Lúc mở ngăn kéo ra, tôi nhìn

thấy một xấp ảnh chụp ở trong đó.

Tôi có chút sững sờ, vốn dĩ tôi cho rằng ảnh

chụp trước đây Phó Thẳng Nam đều đặt trong

biệt thự ở Thành phố Giang Ninh, không ngờ anh

lại mang theo đến đây.

Đã nhìn thấy rồi tôi không thể không lấy ra

xem.

Nhưng vừa lấy quyển album ra, thì lại trông

thấy mấy tấm ảnh chụp một đứa trẻ bị đè ở dưới

nó.

Một gương mặt rất thân quen, mặc dù chưa

bao giờ tôi nhìn thấy dáng vẻ của đứa bé ấy sau

khi nó ra đời, nhưng mà tôi thường xuyên thấy nó

trong giấc mộng.

Trên trán cậu bé có một vết bầm xanh tím, bởi

vì khi đó cậu bé đang cố gắng ra ngoài để gặp

mặt tôi.

Đứa trẻ mới sinh ra, hai mắt vẫn đang híp lại,

gương mặt cậu bé rất giống Phó Thắng Nam, mặc

dù trên mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn nhưng mà

vẫn có thể nhận ra được đây là một cậu bé xinh xắn.

Tại sao Phó Thắng Nam lại có những bức ảnh

này? Trước đây khi Cố Diệc Hàn hỏi tôi có muốn

trông thấy đứa trẻ một chút hay không, tôi đã từ

chối, vì tôi sợ khi nhìn thấy rồi, cả đời này tôi sẽ

không có cách nào quên được.

Hôm nay bỗng nhiên những tấm ảnh này lại

xuất hiện ngay trước mắt, nỗi đau đớn khó chịu

trong lòng trào dâng không thể nói thành lời.

Tôi để những bức hình ấy vào chỗ cũ, Phó

Thẳng Nam không thể nào có những tấm hình

này được, chỉ có một khả năng, là Cố Diệc Hàn đã

đưa cho anh.

Đột nhiên anh lại đuổi tận giết tuyệt Tập đoàn

Cố Nghĩa như vậy, chỉ sợ là do Cố Diệc Hàn đã nói

gì đó không nên nói.

Quay lại phòng ngủ, tôi trốn trong chăn, đầu

óc trống rỗng không nghĩ được gì cả.

Cố Diệc Hàn hỏi tôi, tại sao cứ phải là Phó

Thắng Nam, người khác không thể sao? lãa 9g

không biết nữa, nhưng trên thế giới này, ngoài anh

ra tôi không biết mình có thể sống chung với ai

nữa.

Đời này kiếp này, đã đến lúc chúng tôi nghênh

đón hạnh phúc và vui vẻ.

Nhưng mà quanh đi quẩn lại, chúng tôi lại

quên mất ánh bình minh trông như thế nào mà chỉ

nhớ duy nhất ánh hoàng hôn.

Do đêm qua ngủ không ngon, hiện giờ nằm

trong chăn một lát sau tôi đã mơ mơ màng màng

ngủ quên mất, khi tỉnh dậy, thì trời đã tối rồi.

Chị Linh gõ cửa vài tiếng, tôi mới đứng dậy ra

mở cửa, trông thấy tôi chị ta nói: “Cô chủ, cô có

đói bụng không? Hay là xuống dưới nhà ăn một

chút gì đó.”

Tôi không đói bụng nên lắc đầu theo bản

năng, nghĩ đến việc sáng nay Phó Thắng Nam nói

buổi tối muốn ăn cùng nhau, tôi lại mở miệng nói

với chị ta: “Đợi cậu chủ về rồi cùng ăn”

Chị Linh có chút lúng túng: “Cậu chủ

cậu ấy đã ngồi ở phòng khách rất lâu, vẫn luôn

hút thuốc, cô có muốn xuống xem thử một chút không?”

Đã về rồi?

“Về từ lúc nào?”

“Khoảng năm giờ cậu ấy đã về rồi”

Tôi không biết bây giờ mình nên cười hay nên

khóc nữa, không biết nên có biểu cảm thế nào,

cũng không biết phải làm sao.

Anh đã về rồi chúng tỏ anh vẫn nhớ lời hẹn

sáng nay, nhưng anh lại chưa hề bước chân lên

phòng ngủ, chắc hẳn trong lòng anh vẫn còn đang

để bụng.

Mà thôi!

Tôi nhìn về phía chị Linh, rồi gượng cười nói:

“Hai người ăn đi, tôi không đói bụng.”

Không gặp nhau có lẽ trong lòng mỗi người

sẽ dễ chịu hơn một chút.

Chị Linh há hốc mồm, cuối cùng cũng không

nói gì mà đi thẳng xuống lầu.

Tôi quay lại giường nằm xuống nhìn lên trân

nhà, ngủ tiếp sao? Có lẽ không dễ ngủ tiếp được.

Không biết tôi đã nằm đấy nhìn lên trân nhà

bao lâu, đến khi cả căn phòng đều chìm trong

bóng tối.

Bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng

bước chân tiến lại gần, tôi nhắm mắt lại, hít thở

nhẹ nhàng, tôi biết là anh đến, có lẽ không nhìn

nhau chính là lựa chọn tốt nhất.

Sau đó có tiếng nước chảy vang lên trong

phòng tắm, một lúc lâu sau anh bước ra ngoài.

Anh ngồi xuống bên giường một lúc lâu, vốn

dĩ tôi cho rằng, đêm nay anh vẫn sang phòng làm

việc ngủ.

Nhưng không lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếng

gập sách, rồi chỗ bên cạnh mình lõm xuống, chiếc

đèn ngủ ở đầu giường cũng bị tắt đi.

Bên tai tôi có tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền

đến, đồng sàng dị mộng, có lẽ là như thế này phải

không? Vào đọc tại truyen.one nhé

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi

không thể nào ngủ nổi, bên tai vẫn có tiếng hít thở

đều đều của anh truyền đến.

Hình như anh đã ngủ rồi.

Tôi khẽ quay người lại mở mắt ra, bốn mắt

nhìn thẳng vào nhau khiến tôi sững sờ.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã vươn tay ra

kéo tôi vào trong ngực: “Chị Linh nói, sáng nay em

ăn vào lại nôn ra, tối nay cũng chưa ăn gì cả”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 401: Vẫn là gừng càng già càng cay (3) Tôi biết chứ, nếu đổi lại là bất kỳ người đànông nào, khi thấy vợ mình hôn môi với một ngườiđàn ông khác, mặc dù biết rõ cô ấy không muốnhoặc là chỉ vô ý, nhưng cảm xúc trong lòng tóm lạivẫn không dễ chịu.Chuyện kiểu này giống như một cái tát đánhmạnh vào mặt anh, anh tức giận, thậm chí phẫnnộ đều là chuyện đương nhiên.Tôi yên lặng nhìn anh một lúc lâu không nói gìcả, sau đó lặng lặng xoay người đi lên lầu.Để thời gian trả lời đi, có một số việc có thểthẳng thắn nói với nhau, nhưng có một số việc lạikhông thể.Sau khi về đến phòng ngủ, tôi bước vào phòngtắm, dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào ngườiđem đến nỗi đau đớn thấu xương.Tôi tự hỏi, không biết từ khi nào tôi và PhóThẳng Nam đã bắt đầu quan tâm đến cảm xúccủa đối phương?Helen đưa cho tôi chiếc USB ấy, thứ bên trongtôi chưa xem hết, một tháng nay đầu óc tôi khôngđược tỉnh táo lắm, tình cảm suy sụp, lại sớmchiều ở chung với Cố Diệc Hàn nữa cho nênkhông tránh khỏi có hành động thân mật.Có những hình ảnh mà ngay cả tôi cũng thấylạ lãm huống chỉ là Phó Thắng Nam, những ngàynày anh vẫn đang kiềm chế và nhẫn nại này, có lẽquá nửa là có liên quan đến đoạn video kia.Mạc Thanh Mây nói với tôi, Cố Diệc Hàn đãnói với anh điều gì đó trong buổi tiệc cưới, với tínhcách của Cố Diệc Hàn, thì những điều anh ta nóira chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.Trong lòng anh ta có oán hận, nhưng anh takhông hề muốn oán hận tôi.Do tắm quá lâu, khi đi ra khỏi phòng tắm chântay tôi có chút bủn rủn, cố gắng lắm mới vịn tườngđi được một đoạn rồi ngã xuống giường.Có lẽ ngủ một giấc dậy mọi chuyện sẽ tốt lên.Đêm hôm ấy, hoàn toàn giống như những gìtôi nghĩ, Phó Thảng Nam chưa từng bước vàophòng ngủ, anh không muốn trút giận lên ngườitôi, cũng không muốn cãi nhau với tôi.Cãi nhau, một lần thôi là đủ rồi.Ngày hôm sau.Khi tôi xuống lầu thì Tuệ Minh đã được đưa đihọc rồi, trong nhà chỉ còn chị bảo mẫu.Thấy tôi xuống dưới, chị Linh đến gần cườinói: “Cô chủ, cậu chủ vừa đi chưa lâu, cậu ấy bảotôi chuẩn bị cháo cho cô, nói rằng cô thích ăncháo, cô nếm thử xem”Nói xong, chị ta bưng cháo ra bàn, nhân tiệncòn đưa cho tôi một tờ giấy, rồi mỉm cười mập mờnói: “Sáng nay cậu chủ sợ đánh thức cô, nên bảotôi đưa cái này cho cô.”Trên tờ giấy chỉ có vài chữ đơn giản: ‘Ăn uốngtử tế, tối nay chờ anh về, ăn tối với nhau.”Vẫn săn sóc hệt như trước đây, nhưng màchúng tôi đều hiểu, trái tim của cả hai đã bị phủđầy bụi rồi. Tôi và anh dường như đều đang rơivào ngõ cụt, mê mang không tìm thấy lối ra.Tôi gật đầu, nhìn về phía chị Linh cười nóicám ơn, sau đó ngồi xuống ăn một chút đồ ănsáng.Thật ra tôi cũng không muốn ăn lắm, chỉ ănmấy miếng đã cảm thấy buồn nôn rồi.Nhưng mà tôi vẫn cố nhịn để ăn thêm mộtchút. Vào đọc tại truyen.one nhéChỉ là nửa tiếng sau, đã nôn ra toàn bộ.Mùa đông đã đến rồi, Thủ đô trở nên lạnh giá,đi ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt.Tôi vào trong phòng làm việc, ôm chiếc hộpbằng đàn hương mà bà ngoại để lại nghiên cứu.Mạc Thanh Mây nói rằng chiếc hộp này khôngdùng khóa mở, vậy thì phải dùng cái gì?Nhìn cách chế tác và cấu tạo của nó, có vẻkhông giống công nghệ chế tạo vài năm gần đây,ngược lại giống như nó được tạo nên từ tay củanhững người thợ mộc già những năm sáu mươivậy.Xem xét một lúc lâu, tôi có chút bực bội, dứtkhoát bỏ qua không nghiên cứu nữa mà đi tìmmột quyển sách để đọc.Lúc đang tìm sách, tôi vô tình nhìn thoángqua bản hợp đồng trên bàn làm việc của PhóThẳng Nam, tôi xem qua vài trang, đây đều là hợpđồng về vụ kiện thu mua Tập đoàn Cố Nghĩa.Tôi không thể không đến gần lật xem kỹ hơn,chuyện mua bán sáp nhập các doanh nghiệp trênthị trường là điều cũng thường thấy.Cho dù kết quả ra sao, thì tôi cũng không thểtham dự vào việc này. Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnAnh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn Tôi khế thở dài rồi khép hợp đồng lại, sau đóbỏ vào ngăn kéo. Lúc mở ngăn kéo ra, tôi nhìnthấy một xấp ảnh chụp ở trong đó.Tôi có chút sững sờ, vốn dĩ tôi cho rằng ảnhchụp trước đây Phó Thẳng Nam đều đặt trongbiệt thự ở Thành phố Giang Ninh, không ngờ anhlại mang theo đến đây.Đã nhìn thấy rồi tôi không thể không lấy raxem.Nhưng vừa lấy quyển album ra, thì lại trôngthấy mấy tấm ảnh chụp một đứa trẻ bị đè ở dướinó.Một gương mặt rất thân quen, mặc dù chưabao giờ tôi nhìn thấy dáng vẻ của đứa bé ấy saukhi nó ra đời, nhưng mà tôi thường xuyên thấy nótrong giấc mộng.Trên trán cậu bé có một vết bầm xanh tím, bởivì khi đó cậu bé đang cố gắng ra ngoài để gặpmặt tôi.Đứa trẻ mới sinh ra, hai mắt vẫn đang híp lại,gương mặt cậu bé rất giống Phó Thắng Nam, mặcdù trên mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn nhưng màvẫn có thể nhận ra được đây là một cậu bé xinh xắn.Tại sao Phó Thắng Nam lại có những bức ảnhnày? Trước đây khi Cố Diệc Hàn hỏi tôi có muốntrông thấy đứa trẻ một chút hay không, tôi đã từchối, vì tôi sợ khi nhìn thấy rồi, cả đời này tôi sẽkhông có cách nào quên được.Hôm nay bỗng nhiên những tấm ảnh này lạixuất hiện ngay trước mắt, nỗi đau đớn khó chịutrong lòng trào dâng không thể nói thành lời.Tôi để những bức hình ấy vào chỗ cũ, PhóThẳng Nam không thể nào có những tấm hìnhnày được, chỉ có một khả năng, là Cố Diệc Hàn đãđưa cho anh.Đột nhiên anh lại đuổi tận giết tuyệt Tập đoànCố Nghĩa như vậy, chỉ sợ là do Cố Diệc Hàn đã nóigì đó không nên nói.Quay lại phòng ngủ, tôi trốn trong chăn, đầuóc trống rỗng không nghĩ được gì cả.Cố Diệc Hàn hỏi tôi, tại sao cứ phải là PhóThắng Nam, người khác không thể sao? lãa 9gkhông biết nữa, nhưng trên thế giới này, ngoài anhra tôi không biết mình có thể sống chung với ainữa.Đời này kiếp này, đã đến lúc chúng tôi nghênhđón hạnh phúc và vui vẻ.Nhưng mà quanh đi quẩn lại, chúng tôi lạiquên mất ánh bình minh trông như thế nào mà chỉnhớ duy nhất ánh hoàng hôn.Do đêm qua ngủ không ngon, hiện giờ nằmtrong chăn một lát sau tôi đã mơ mơ màng màngngủ quên mất, khi tỉnh dậy, thì trời đã tối rồi.Chị Linh gõ cửa vài tiếng, tôi mới đứng dậy ramở cửa, trông thấy tôi chị ta nói: “Cô chủ, cô cóđói bụng không? Hay là xuống dưới nhà ăn mộtchút gì đó.”Tôi không đói bụng nên lắc đầu theo bảnnăng, nghĩ đến việc sáng nay Phó Thắng Nam nóibuổi tối muốn ăn cùng nhau, tôi lại mở miệng nóivới chị ta: “Đợi cậu chủ về rồi cùng ăn”Chị Linh có chút lúng túng: “Cậu chủcậu ấy đã ngồi ở phòng khách rất lâu, vẫn luônhút thuốc, cô có muốn xuống xem thử một chút không?”Đã về rồi?“Về từ lúc nào?”“Khoảng năm giờ cậu ấy đã về rồi”Tôi không biết bây giờ mình nên cười hay nênkhóc nữa, không biết nên có biểu cảm thế nào,cũng không biết phải làm sao.Anh đã về rồi chúng tỏ anh vẫn nhớ lời hẹnsáng nay, nhưng anh lại chưa hề bước chân lênphòng ngủ, chắc hẳn trong lòng anh vẫn còn đangđể bụng.Mà thôi!Tôi nhìn về phía chị Linh, rồi gượng cười nói:“Hai người ăn đi, tôi không đói bụng.”Không gặp nhau có lẽ trong lòng mỗi ngườisẽ dễ chịu hơn một chút.Chị Linh há hốc mồm, cuối cùng cũng khôngnói gì mà đi thẳng xuống lầu.Tôi quay lại giường nằm xuống nhìn lên trânnhà, ngủ tiếp sao? Có lẽ không dễ ngủ tiếp được.Không biết tôi đã nằm đấy nhìn lên trân nhàbao lâu, đến khi cả căn phòng đều chìm trongbóng tối.Bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếngbước chân tiến lại gần, tôi nhắm mắt lại, hít thởnhẹ nhàng, tôi biết là anh đến, có lẽ không nhìnnhau chính là lựa chọn tốt nhất.Sau đó có tiếng nước chảy vang lên trongphòng tắm, một lúc lâu sau anh bước ra ngoài.Anh ngồi xuống bên giường một lúc lâu, vốndĩ tôi cho rằng, đêm nay anh vẫn sang phòng làmviệc ngủ.Nhưng không lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếnggập sách, rồi chỗ bên cạnh mình lõm xuống, chiếcđèn ngủ ở đầu giường cũng bị tắt đi.Bên tai tôi có tiếng hít thở nhẹ nhàng truyềnđến, đồng sàng dị mộng, có lẽ là như thế này phảikhông? Vào đọc tại truyen.one nhéThời gian trôi qua từng giây từng phút, tôikhông thể nào ngủ nổi, bên tai vẫn có tiếng hít thởđều đều của anh truyền đến.Hình như anh đã ngủ rồi.Tôi khẽ quay người lại mở mắt ra, bốn mắtnhìn thẳng vào nhau khiến tôi sững sờ.Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã vươn tay rakéo tôi vào trong ngực: “Chị Linh nói, sáng nay emăn vào lại nôn ra, tối nay cũng chưa ăn gì cả”

Chương 401