Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 414
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 414: Chúng ta đều biết mình muốn gì (6) Nhìn nước mắt bà ta rơi xuống, tôi không biếtnên làm thế nào, chỉ tiếp tục nhìn bà ta rồi nói: “Cólẽ lúc bắt đầu quyết định đi Giang Ninh đã sai rồi,đáng lẽ tôi không nên đi Giang Ninh, như vậy tôisẽ không gặp Phó Thắng Nam, sẽ càng khôngquen biết Mạc Hạnh Nguyên, như vậy cũng sẽkhông gặp phải các người”“Xuân Hinh…” Bà ta lên tiếng, giọng nói nghẹnngào, có lẽ là do cơn đau khiến cơ thể khựng lại,tay bà ta vịn vào tủ bếp, có chút thổn thức.Tôi thở dài, mỉm cười, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta,tiếp tục nói: “Chỉ cần không gặp mấy người, cuộcđời này của tôi có lẽ cũng sẽ không khổ sở nhưvậy, yêu Phó Thẳng Nam, tôi không biết có saikhông, vì yêu anh ấy, nên sau này tất cả nhữngchuyện đã xảy ra, tôi đều tự nhủ với bản thân, tôiyêu anh ấy, có thể tha thứ tất cả”“Biết được hai người là bố mẹ của tôi, tôi chỉcảm thấy cuộc đời thật trớ trêu, tôi không thểquang minh chính đại mà hận các người, càngkhông thể để nỗi hận các người ở trong lòng,thậm chí tôi còn không dám hận, bởi vì các ngườilà bố mẹ đẻ của tôi, giống như tôi yêu Phó ThắngNam vậy, vì yêu, có thể bao dung tất cả, nhưng,thật sự có thể bao dung sao? Tôi không làmđược”Nhìn bà ta, tôi bật cười, có chút đau khổ: “Bàvừa nói bà hận tôi, thế nhưng, bốn năm trước khibiết được tất cả việc đó, tôi lựa chọn rời xa tất cảmọi người, tất cả lý trí nói cho tôi biết, tôi khôngthể hận bà, bởi vì bà là mẹ ruột của tôi, là ngườithân có chung quan hệ huyết thống với tôi”Nói đến đây, bà ta im lặng, có lẽ là do tôi quánặng lời, sảc mặt bà ta trảng bệch, bà ta ngồi thụpxuống, nước mắt chảy xuống sàn nhà, tiếng nứcnở nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng vang.Tôi xoay người, đi ra khỏi nhà bếp, trong lònglại đau đớn, thế nhưng tôi vẫn có thể chịu được.Đời người dài đẳng đẵng, chúng tôi cứ mentheo con đường của mình mà đi, lúc đau khổ lạicho thêm một vết thương, sau khi lành lại, lại bắtđầu lại là được rồi.Trong vườn, Phó Thẳng Nam và Mạc ĐìnhSinh đã đi dạo quay trở lại.Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Phó ThắngNam bước tới, kéo tôi, giọng nói dịu dàng: “Saovậy? Chỗ nào không khỏe sao?”Tôi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh cười, trongmắt ngấn lệ, đau thì có liên quan gì, con khôngcòn nữa, sau này lại có thể sinh, không phải sao?Thấy giọt lệ nơi khóe mắt tôi, sảc mặt anhsầm xuống, kéo tôi vào lòng, giọng nói trâm thấp:“Đả xảy ra chuyện gì?”Tôi lắc đầu, lòng đau đến mức khó chịu,không muốn nói chuyện.Mạc Đình Sinh vẫn chưa thấy Lâm Uyên, đứngở một bên, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nóigì, liền đi vào phòng khách tìm Lâm Uyên.Mười phút sau, ông ta dìu Lâm Uyên ra, sắcmặt của Lâm Uyên trảng bệch, trán ướt đẫm mồhôi.Phó Bảo Hân lại lên tiếng: “Làm sao thế này?Sao mặt lại trắng bệch ra như thế, ra nhiều mồ hôinhư vậy, mau đi bệnh viện khám xem.”Lâm Uyên lắc đầu, khua tay, nói: “Không cần,không sao đâu, chỉ là do đau dạ dày, lát nữa sẽkhỏi thôi”Mạc Đình Sinh lo lắng, nhìn bà ta một lát, vẫnlên tiếng: “Chúng ta đi viện kiểm tra trước đ㔓Không cần!” Lâm Uyên giữ ông ta lại, giọngnói có chút đau khổ: “Lát nữa sẽ khỏe thôi, tối naymọi người phải cùng nhau đón giao thừa”Mạc Đình Sinh chau mày, sắc mặt vô cùng lolắng.Tôi nhìn Lâm Uyên, im lặng một lát rồi lêntiếng: “Hay là đi viện đi, nếu như bị đau ruột thừa,có thể sẽ xảy ra chuyện”Mạc Đình sinh nhìn tôi, sau đó cũng khôngnghĩ nhiều, liền bế Lâm Uyên lên, đi ra khỏi biệtthự.Phó Bảo Hân đi theo ra ngoài.Nhìn bóng dáng gấp gáp của họ, tôi vô thứcnắm chặt tay lại, một đôi tay to lớn ôm lấy tôi.Tôi ngước mắt lên, thấy Phó Thắng Nam đangnhìn mình, một đôi mắt đen sâu sắc, giọng nóitrầm thấp cất lên: “Đừng lo, chỗ này rất gần bệnhviện”Tôi gật đầu, tóm lại là cảm thấy lo lắng bất an.Cuối cùng cũng theo qua đó.Tại bệnh viện.Bệnh viện đã kiểm tra ra Lâm Uyên bị đau ruộtthừa, cần phải phẫu thuật, thế là, Phó Bảo Hânquay trở về biệt thự chăm sóc Tuệ Minh, ngườikhác đều ở lại bệnh viện.Tại hành lang bệnh viện, một cơn gió thổi quađại sảnh, lạnh đến thê lương.Nhìn về một phía rất lâu , khó tránh khỏi mắtkhông bị đau, tôi hít một hơi rồi nhìn đi chỗ khác,ba chữ phòng cấp cứu khiến tôi thấy nhức mắt.“Đừng lo, không sao đâu!” Giọng nói của PhóThắng Nam rất khẽ, thậm chí còn đem theo sựbình tĩnh.Tôi gật đầu, dựa vào ngực anh, cơ thể lạnh lẽocứng đờ, anh cố gắng dùng nhiệt độ trên cơ thểmình để truyền hơi ấm sang cho tôi.“Kịch”Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ phẫu thuậttrưởng bước ra, cởi đôi găng tay y tế ra”Mạc Đình Sinh vội vàng tiến lên hỏi: “Bác sĩ,vợ tôi thế nào rồi?”“Cuộc phẫu thuật rất thành công, nằm việnmấy ngày sẽ ổn thôi, đừng lo” Nói xong, bác sĩcòn có ca phẫu thuật khác, liền rời đi.Tôi thở phải nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳngcuối cùng cũng biến mất rồi.Không lâu sau, mấy y tá đẩy xe của Lâm Uyênra, trực tiếp đưa tới phòng bệnh.Mạc Đình Sinh đi cùng, tôi đứng nguyên tạichỗ, một lúc sau mới lên tiếng: “Đi thôi!”Thấy tôi đi về hướng thang máy, Phó ThẳngNam lên tiếng: “Không đi thăm một chút sao?”Tôi lắc đầu: “Không đi nữa, Tuệ Minh vẫn cònđang ở nhà”Thấy vậy, Phó Thắng Nam không nói gì nữa.Chúng tôi lên xe về nhà, cả đoạn đường đi ainấy đều im lặng. Nhìn bóng đèn của những ngôinhà đang sáng thông qua ô cửa xe, tôi bất giácthở dài, hóa ra là trời đã tối rồi.Ban đầu định đi đưa cơm cho Hồ Diệp, lúcnày có lẽ cô ta đã ăn cơm rồi.Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ta, nhưngkhông biết điện thoại đã bị tắt nguồn từ lúc nào.Tôi bật lại điện thoại lên, rồi gọi điện thoại cho HồDiệp, điện thoại vừa được kết nối, cô đã hỏi:“Xuân Hinh, bác gái thế nào rồi? Đã khỏi chưa?”Tôi ngây ra, bất giác hỏi: “Sao cô… Biết thế?”Cô ta nói: “Vừa rồi cô gọi điện thoại cho tôixong, tôi có gọi lại cho cô, nhưng mà điện thoạicủa cô cứ tắt máy suốt, tôi lo cô xảy ra chuyện, vìthế gọi điện thoại đến máy bàn nhà cô, Tuệ Minhnghe máy, con bé nói có bà ngoại bệnh rồi, tôinghĩ có lẽ là bác gái, vì thế thì biết thôi”Tôi gật đâu, cảm thấy hơi tội lỗi, nói: “Ban đầuđịnh đưa đồ qua, việc xảy ra đột ngột quá nên tôiquên mất, cô đã ăn cơm chưa?”Cô ta “ừ” một tiếng: “Chuyện lớn như vậy, côvẫn còn lo cho tôi, tôi ở nhà đã có bảo mẫu chămsóc, đừng lo, bác gái không sao là tốt rồi”Tôi gật gật đầu, nhớ ra Thẩm Minh Thành, bènhỏi: “Anh trai tôi có đó không?”Có lẽ câu hỏi quá nhạy cảm, cô ta im lặngmột lát mới nói: “Có lẽ anh ấy đang bận”Xem ra gần đây có lẽ Thẩm Minh Thànhkhông đi thăm mẹ con họ, tôi kìm nén cảm xúc lại,khẽ nói: “Cô hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt”Hỏi thăm xong, tôi liền cúp điện thoại.Tay tôi được Phó Thắng Nam nảm lấy, ngườiđàn ông lên tiếng an ủi: “Đừng lo quá, về nhà nghỉngơi một chút đi.”Tôi gật đầu, quay qua nhìn anh, không biếtnên mở lời thế nào: “Trong sách nói, nếu như mộtngười đàn ông yêu một người thì đến chết cũngsẽ bò tới bên cạnh cô ta, nhưng vì sao điều emthấy lại không phải như vậy?”Thẩm Minh Thành không hề có tình cảm vớiHồ Điệp, đi cùng với nhau hết năm này thángkhác, anh ấy đã quen với sự có mặt của Hồ Điệprồi, thế nhưng vì sao vẫn còn lạnh lùng với cô ấylúc cô ấy yếu đuối nhất như vậy?Nỗi đau về tâm hồn còn khiến người ta đaukhổ hơn cả nỗi đau về thể xác.Phó Thẳng Nam đang bận lái xe nhưng vẫnquay qua nhìn tôi một cái, ánh mắt dịu dàng: “Trênsách có hồn ma, có thế giới thần kỳ, nhưng tronghiện thực có những điều đó sao?”
Chương 414: Chúng ta đều biết mình muốn gì (6)
Nhìn nước mắt bà ta rơi xuống, tôi không biết
nên làm thế nào, chỉ tiếp tục nhìn bà ta rồi nói: “Có
lẽ lúc bắt đầu quyết định đi Giang Ninh đã sai rồi,
đáng lẽ tôi không nên đi Giang Ninh, như vậy tôi
sẽ không gặp Phó Thắng Nam, sẽ càng không
quen biết Mạc Hạnh Nguyên, như vậy cũng sẽ
không gặp phải các người”
“Xuân Hinh…” Bà ta lên tiếng, giọng nói nghẹn
ngào, có lẽ là do cơn đau khiến cơ thể khựng lại,
tay bà ta vịn vào tủ bếp, có chút thổn thức.
Tôi thở dài, mỉm cười, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta,
tiếp tục nói: “Chỉ cần không gặp mấy người, cuộc
đời này của tôi có lẽ cũng sẽ không khổ sở như
vậy, yêu Phó Thẳng Nam, tôi không biết có sai
không, vì yêu anh ấy, nên sau này tất cả những
chuyện đã xảy ra, tôi đều tự nhủ với bản thân, tôi
yêu anh ấy, có thể tha thứ tất cả”
“Biết được hai người là bố mẹ của tôi, tôi chỉ
cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu, tôi không thể
quang minh chính đại mà hận các người, càng
không thể để nỗi hận các người ở trong lòng,
thậm chí tôi còn không dám hận, bởi vì các người
là bố mẹ đẻ của tôi, giống như tôi yêu Phó Thắng
Nam vậy, vì yêu, có thể bao dung tất cả, nhưng,
thật sự có thể bao dung sao? Tôi không làm
được”
Nhìn bà ta, tôi bật cười, có chút đau khổ: “Bà
vừa nói bà hận tôi, thế nhưng, bốn năm trước khi
biết được tất cả việc đó, tôi lựa chọn rời xa tất cả
mọi người, tất cả lý trí nói cho tôi biết, tôi không
thể hận bà, bởi vì bà là mẹ ruột của tôi, là người
thân có chung quan hệ huyết thống với tôi”
Nói đến đây, bà ta im lặng, có lẽ là do tôi quá
nặng lời, sảc mặt bà ta trảng bệch, bà ta ngồi thụp
xuống, nước mắt chảy xuống sàn nhà, tiếng nức
nở nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng vang.
Tôi xoay người, đi ra khỏi nhà bếp, trong lòng
lại đau đớn, thế nhưng tôi vẫn có thể chịu được.
Đời người dài đẳng đẵng, chúng tôi cứ men
theo con đường của mình mà đi, lúc đau khổ lại
cho thêm một vết thương, sau khi lành lại, lại bắt
đầu lại là được rồi.
Trong vườn, Phó Thẳng Nam và Mạc Đình
Sinh đã đi dạo quay trở lại.
Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Phó Thắng
Nam bước tới, kéo tôi, giọng nói dịu dàng: “Sao
vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”
Tôi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh cười, trong
mắt ngấn lệ, đau thì có liên quan gì, con không
còn nữa, sau này lại có thể sinh, không phải sao?
Thấy giọt lệ nơi khóe mắt tôi, sảc mặt anh
sầm xuống, kéo tôi vào lòng, giọng nói trâm thấp:
“Đả xảy ra chuyện gì?”
Tôi lắc đầu, lòng đau đến mức khó chịu,
không muốn nói chuyện.
Mạc Đình Sinh vẫn chưa thấy Lâm Uyên, đứng
ở một bên, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nói
gì, liền đi vào phòng khách tìm Lâm Uyên.
Mười phút sau, ông ta dìu Lâm Uyên ra, sắc
mặt của Lâm Uyên trảng bệch, trán ướt đẫm mồ
hôi.
Phó Bảo Hân lại lên tiếng: “Làm sao thế này?
Sao mặt lại trắng bệch ra như thế, ra nhiều mồ hôi
như vậy, mau đi bệnh viện khám xem.”
Lâm Uyên lắc đầu, khua tay, nói: “Không cần,
không sao đâu, chỉ là do đau dạ dày, lát nữa sẽ
khỏi thôi”
Mạc Đình Sinh lo lắng, nhìn bà ta một lát, vẫn
lên tiếng: “Chúng ta đi viện kiểm tra trước đã”
“Không cần!” Lâm Uyên giữ ông ta lại, giọng
nói có chút đau khổ: “Lát nữa sẽ khỏe thôi, tối nay
mọi người phải cùng nhau đón giao thừa”
Mạc Đình Sinh chau mày, sắc mặt vô cùng lo
lắng.
Tôi nhìn Lâm Uyên, im lặng một lát rồi lên
tiếng: “Hay là đi viện đi, nếu như bị đau ruột thừa,
có thể sẽ xảy ra chuyện”
Mạc Đình sinh nhìn tôi, sau đó cũng không
nghĩ nhiều, liền bế Lâm Uyên lên, đi ra khỏi biệt
thự.
Phó Bảo Hân đi theo ra ngoài.
Nhìn bóng dáng gấp gáp của họ, tôi vô thức
nắm chặt tay lại, một đôi tay to lớn ôm lấy tôi.
Tôi ngước mắt lên, thấy Phó Thắng Nam đang
nhìn mình, một đôi mắt đen sâu sắc, giọng nói
trầm thấp cất lên: “Đừng lo, chỗ này rất gần bệnh
viện”
Tôi gật đầu, tóm lại là cảm thấy lo lắng bất an.
Cuối cùng cũng theo qua đó.
Tại bệnh viện.
Bệnh viện đã kiểm tra ra Lâm Uyên bị đau ruột
thừa, cần phải phẫu thuật, thế là, Phó Bảo Hân
quay trở về biệt thự chăm sóc Tuệ Minh, người
khác đều ở lại bệnh viện.
Tại hành lang bệnh viện, một cơn gió thổi qua
đại sảnh, lạnh đến thê lương.
Nhìn về một phía rất lâu , khó tránh khỏi mắt
không bị đau, tôi hít một hơi rồi nhìn đi chỗ khác,
ba chữ phòng cấp cứu khiến tôi thấy nhức mắt.
“Đừng lo, không sao đâu!” Giọng nói của Phó
Thắng Nam rất khẽ, thậm chí còn đem theo sự
bình tĩnh.
Tôi gật đầu, dựa vào ngực anh, cơ thể lạnh lẽo
cứng đờ, anh cố gắng dùng nhiệt độ trên cơ thể
mình để truyền hơi ấm sang cho tôi.
“Kịch”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ phẫu thuật
trưởng bước ra, cởi đôi găng tay y tế ra”
Mạc Đình Sinh vội vàng tiến lên hỏi: “Bác sĩ,
vợ tôi thế nào rồi?”
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, nằm viện
mấy ngày sẽ ổn thôi, đừng lo” Nói xong, bác sĩ
còn có ca phẫu thuật khác, liền rời đi.
Tôi thở phải nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng
cuối cùng cũng biến mất rồi.
Không lâu sau, mấy y tá đẩy xe của Lâm Uyên
ra, trực tiếp đưa tới phòng bệnh.
Mạc Đình Sinh đi cùng, tôi đứng nguyên tại
chỗ, một lúc sau mới lên tiếng: “Đi thôi!”
Thấy tôi đi về hướng thang máy, Phó Thẳng
Nam lên tiếng: “Không đi thăm một chút sao?”
Tôi lắc đầu: “Không đi nữa, Tuệ Minh vẫn còn
đang ở nhà”
Thấy vậy, Phó Thắng Nam không nói gì nữa.
Chúng tôi lên xe về nhà, cả đoạn đường đi ai
nấy đều im lặng. Nhìn bóng đèn của những ngôi
nhà đang sáng thông qua ô cửa xe, tôi bất giác
thở dài, hóa ra là trời đã tối rồi.
Ban đầu định đi đưa cơm cho Hồ Diệp, lúc
này có lẽ cô ta đã ăn cơm rồi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ta, nhưng
không biết điện thoại đã bị tắt nguồn từ lúc nào.
Tôi bật lại điện thoại lên, rồi gọi điện thoại cho Hồ
Diệp, điện thoại vừa được kết nối, cô đã hỏi:
“Xuân Hinh, bác gái thế nào rồi? Đã khỏi chưa?”
Tôi ngây ra, bất giác hỏi: “Sao cô… Biết thế?”
Cô ta nói: “Vừa rồi cô gọi điện thoại cho tôi
xong, tôi có gọi lại cho cô, nhưng mà điện thoại
của cô cứ tắt máy suốt, tôi lo cô xảy ra chuyện, vì
thế gọi điện thoại đến máy bàn nhà cô, Tuệ Minh
nghe máy, con bé nói có bà ngoại bệnh rồi, tôi
nghĩ có lẽ là bác gái, vì thế thì biết thôi”
Tôi gật đâu, cảm thấy hơi tội lỗi, nói: “Ban đầu
định đưa đồ qua, việc xảy ra đột ngột quá nên tôi
quên mất, cô đã ăn cơm chưa?”
Cô ta “ừ” một tiếng: “Chuyện lớn như vậy, cô
vẫn còn lo cho tôi, tôi ở nhà đã có bảo mẫu chăm
sóc, đừng lo, bác gái không sao là tốt rồi”
Tôi gật gật đầu, nhớ ra Thẩm Minh Thành, bèn
hỏi: “Anh trai tôi có đó không?”
Có lẽ câu hỏi quá nhạy cảm, cô ta im lặng
một lát mới nói: “Có lẽ anh ấy đang bận”
Xem ra gần đây có lẽ Thẩm Minh Thành
không đi thăm mẹ con họ, tôi kìm nén cảm xúc lại,
khẽ nói: “Cô hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt”
Hỏi thăm xong, tôi liền cúp điện thoại.
Tay tôi được Phó Thắng Nam nảm lấy, người
đàn ông lên tiếng an ủi: “Đừng lo quá, về nhà nghỉ
ngơi một chút đi.”
Tôi gật đầu, quay qua nhìn anh, không biết
nên mở lời thế nào: “Trong sách nói, nếu như một
người đàn ông yêu một người thì đến chết cũng
sẽ bò tới bên cạnh cô ta, nhưng vì sao điều em
thấy lại không phải như vậy?”
Thẩm Minh Thành không hề có tình cảm với
Hồ Điệp, đi cùng với nhau hết năm này tháng
khác, anh ấy đã quen với sự có mặt của Hồ Điệp
rồi, thế nhưng vì sao vẫn còn lạnh lùng với cô ấy
lúc cô ấy yếu đuối nhất như vậy?
Nỗi đau về tâm hồn còn khiến người ta đau
khổ hơn cả nỗi đau về thể xác.
Phó Thẳng Nam đang bận lái xe nhưng vẫn
quay qua nhìn tôi một cái, ánh mắt dịu dàng: “Trên
sách có hồn ma, có thế giới thần kỳ, nhưng trong
hiện thực có những điều đó sao?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 414: Chúng ta đều biết mình muốn gì (6) Nhìn nước mắt bà ta rơi xuống, tôi không biếtnên làm thế nào, chỉ tiếp tục nhìn bà ta rồi nói: “Cólẽ lúc bắt đầu quyết định đi Giang Ninh đã sai rồi,đáng lẽ tôi không nên đi Giang Ninh, như vậy tôisẽ không gặp Phó Thắng Nam, sẽ càng khôngquen biết Mạc Hạnh Nguyên, như vậy cũng sẽkhông gặp phải các người”“Xuân Hinh…” Bà ta lên tiếng, giọng nói nghẹnngào, có lẽ là do cơn đau khiến cơ thể khựng lại,tay bà ta vịn vào tủ bếp, có chút thổn thức.Tôi thở dài, mỉm cười, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta,tiếp tục nói: “Chỉ cần không gặp mấy người, cuộcđời này của tôi có lẽ cũng sẽ không khổ sở nhưvậy, yêu Phó Thẳng Nam, tôi không biết có saikhông, vì yêu anh ấy, nên sau này tất cả nhữngchuyện đã xảy ra, tôi đều tự nhủ với bản thân, tôiyêu anh ấy, có thể tha thứ tất cả”“Biết được hai người là bố mẹ của tôi, tôi chỉcảm thấy cuộc đời thật trớ trêu, tôi không thểquang minh chính đại mà hận các người, càngkhông thể để nỗi hận các người ở trong lòng,thậm chí tôi còn không dám hận, bởi vì các ngườilà bố mẹ đẻ của tôi, giống như tôi yêu Phó ThắngNam vậy, vì yêu, có thể bao dung tất cả, nhưng,thật sự có thể bao dung sao? Tôi không làmđược”Nhìn bà ta, tôi bật cười, có chút đau khổ: “Bàvừa nói bà hận tôi, thế nhưng, bốn năm trước khibiết được tất cả việc đó, tôi lựa chọn rời xa tất cảmọi người, tất cả lý trí nói cho tôi biết, tôi khôngthể hận bà, bởi vì bà là mẹ ruột của tôi, là ngườithân có chung quan hệ huyết thống với tôi”Nói đến đây, bà ta im lặng, có lẽ là do tôi quánặng lời, sảc mặt bà ta trảng bệch, bà ta ngồi thụpxuống, nước mắt chảy xuống sàn nhà, tiếng nứcnở nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng vang.Tôi xoay người, đi ra khỏi nhà bếp, trong lònglại đau đớn, thế nhưng tôi vẫn có thể chịu được.Đời người dài đẳng đẵng, chúng tôi cứ mentheo con đường của mình mà đi, lúc đau khổ lạicho thêm một vết thương, sau khi lành lại, lại bắtđầu lại là được rồi.Trong vườn, Phó Thẳng Nam và Mạc ĐìnhSinh đã đi dạo quay trở lại.Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Phó ThắngNam bước tới, kéo tôi, giọng nói dịu dàng: “Saovậy? Chỗ nào không khỏe sao?”Tôi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh cười, trongmắt ngấn lệ, đau thì có liên quan gì, con khôngcòn nữa, sau này lại có thể sinh, không phải sao?Thấy giọt lệ nơi khóe mắt tôi, sảc mặt anhsầm xuống, kéo tôi vào lòng, giọng nói trâm thấp:“Đả xảy ra chuyện gì?”Tôi lắc đầu, lòng đau đến mức khó chịu,không muốn nói chuyện.Mạc Đình Sinh vẫn chưa thấy Lâm Uyên, đứngở một bên, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nóigì, liền đi vào phòng khách tìm Lâm Uyên.Mười phút sau, ông ta dìu Lâm Uyên ra, sắcmặt của Lâm Uyên trảng bệch, trán ướt đẫm mồhôi.Phó Bảo Hân lại lên tiếng: “Làm sao thế này?Sao mặt lại trắng bệch ra như thế, ra nhiều mồ hôinhư vậy, mau đi bệnh viện khám xem.”Lâm Uyên lắc đầu, khua tay, nói: “Không cần,không sao đâu, chỉ là do đau dạ dày, lát nữa sẽkhỏi thôi”Mạc Đình Sinh lo lắng, nhìn bà ta một lát, vẫnlên tiếng: “Chúng ta đi viện kiểm tra trước đ㔓Không cần!” Lâm Uyên giữ ông ta lại, giọngnói có chút đau khổ: “Lát nữa sẽ khỏe thôi, tối naymọi người phải cùng nhau đón giao thừa”Mạc Đình Sinh chau mày, sắc mặt vô cùng lolắng.Tôi nhìn Lâm Uyên, im lặng một lát rồi lêntiếng: “Hay là đi viện đi, nếu như bị đau ruột thừa,có thể sẽ xảy ra chuyện”Mạc Đình sinh nhìn tôi, sau đó cũng khôngnghĩ nhiều, liền bế Lâm Uyên lên, đi ra khỏi biệtthự.Phó Bảo Hân đi theo ra ngoài.Nhìn bóng dáng gấp gáp của họ, tôi vô thứcnắm chặt tay lại, một đôi tay to lớn ôm lấy tôi.Tôi ngước mắt lên, thấy Phó Thắng Nam đangnhìn mình, một đôi mắt đen sâu sắc, giọng nóitrầm thấp cất lên: “Đừng lo, chỗ này rất gần bệnhviện”Tôi gật đầu, tóm lại là cảm thấy lo lắng bất an.Cuối cùng cũng theo qua đó.Tại bệnh viện.Bệnh viện đã kiểm tra ra Lâm Uyên bị đau ruộtthừa, cần phải phẫu thuật, thế là, Phó Bảo Hânquay trở về biệt thự chăm sóc Tuệ Minh, ngườikhác đều ở lại bệnh viện.Tại hành lang bệnh viện, một cơn gió thổi quađại sảnh, lạnh đến thê lương.Nhìn về một phía rất lâu , khó tránh khỏi mắtkhông bị đau, tôi hít một hơi rồi nhìn đi chỗ khác,ba chữ phòng cấp cứu khiến tôi thấy nhức mắt.“Đừng lo, không sao đâu!” Giọng nói của PhóThắng Nam rất khẽ, thậm chí còn đem theo sựbình tĩnh.Tôi gật đầu, dựa vào ngực anh, cơ thể lạnh lẽocứng đờ, anh cố gắng dùng nhiệt độ trên cơ thểmình để truyền hơi ấm sang cho tôi.“Kịch”Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ phẫu thuậttrưởng bước ra, cởi đôi găng tay y tế ra”Mạc Đình Sinh vội vàng tiến lên hỏi: “Bác sĩ,vợ tôi thế nào rồi?”“Cuộc phẫu thuật rất thành công, nằm việnmấy ngày sẽ ổn thôi, đừng lo” Nói xong, bác sĩcòn có ca phẫu thuật khác, liền rời đi.Tôi thở phải nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳngcuối cùng cũng biến mất rồi.Không lâu sau, mấy y tá đẩy xe của Lâm Uyênra, trực tiếp đưa tới phòng bệnh.Mạc Đình Sinh đi cùng, tôi đứng nguyên tạichỗ, một lúc sau mới lên tiếng: “Đi thôi!”Thấy tôi đi về hướng thang máy, Phó ThẳngNam lên tiếng: “Không đi thăm một chút sao?”Tôi lắc đầu: “Không đi nữa, Tuệ Minh vẫn cònđang ở nhà”Thấy vậy, Phó Thắng Nam không nói gì nữa.Chúng tôi lên xe về nhà, cả đoạn đường đi ainấy đều im lặng. Nhìn bóng đèn của những ngôinhà đang sáng thông qua ô cửa xe, tôi bất giácthở dài, hóa ra là trời đã tối rồi.Ban đầu định đi đưa cơm cho Hồ Diệp, lúcnày có lẽ cô ta đã ăn cơm rồi.Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ta, nhưngkhông biết điện thoại đã bị tắt nguồn từ lúc nào.Tôi bật lại điện thoại lên, rồi gọi điện thoại cho HồDiệp, điện thoại vừa được kết nối, cô đã hỏi:“Xuân Hinh, bác gái thế nào rồi? Đã khỏi chưa?”Tôi ngây ra, bất giác hỏi: “Sao cô… Biết thế?”Cô ta nói: “Vừa rồi cô gọi điện thoại cho tôixong, tôi có gọi lại cho cô, nhưng mà điện thoạicủa cô cứ tắt máy suốt, tôi lo cô xảy ra chuyện, vìthế gọi điện thoại đến máy bàn nhà cô, Tuệ Minhnghe máy, con bé nói có bà ngoại bệnh rồi, tôinghĩ có lẽ là bác gái, vì thế thì biết thôi”Tôi gật đâu, cảm thấy hơi tội lỗi, nói: “Ban đầuđịnh đưa đồ qua, việc xảy ra đột ngột quá nên tôiquên mất, cô đã ăn cơm chưa?”Cô ta “ừ” một tiếng: “Chuyện lớn như vậy, côvẫn còn lo cho tôi, tôi ở nhà đã có bảo mẫu chămsóc, đừng lo, bác gái không sao là tốt rồi”Tôi gật gật đầu, nhớ ra Thẩm Minh Thành, bènhỏi: “Anh trai tôi có đó không?”Có lẽ câu hỏi quá nhạy cảm, cô ta im lặngmột lát mới nói: “Có lẽ anh ấy đang bận”Xem ra gần đây có lẽ Thẩm Minh Thànhkhông đi thăm mẹ con họ, tôi kìm nén cảm xúc lại,khẽ nói: “Cô hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt”Hỏi thăm xong, tôi liền cúp điện thoại.Tay tôi được Phó Thắng Nam nảm lấy, ngườiđàn ông lên tiếng an ủi: “Đừng lo quá, về nhà nghỉngơi một chút đi.”Tôi gật đầu, quay qua nhìn anh, không biếtnên mở lời thế nào: “Trong sách nói, nếu như mộtngười đàn ông yêu một người thì đến chết cũngsẽ bò tới bên cạnh cô ta, nhưng vì sao điều emthấy lại không phải như vậy?”Thẩm Minh Thành không hề có tình cảm vớiHồ Điệp, đi cùng với nhau hết năm này thángkhác, anh ấy đã quen với sự có mặt của Hồ Điệprồi, thế nhưng vì sao vẫn còn lạnh lùng với cô ấylúc cô ấy yếu đuối nhất như vậy?Nỗi đau về tâm hồn còn khiến người ta đaukhổ hơn cả nỗi đau về thể xác.Phó Thẳng Nam đang bận lái xe nhưng vẫnquay qua nhìn tôi một cái, ánh mắt dịu dàng: “Trênsách có hồn ma, có thế giới thần kỳ, nhưng tronghiện thực có những điều đó sao?”