Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 423
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 423: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (2) Cái gọi là rút dây động rừng cũng chỉ như thế.Tôi cũng đi theo sau Phó Thắng Nam vàophòng thay đồ.Thấy tôi thay đồ xong, anh ngẩn người, cườinhẹ: “Anh đến công ty tìm hiểu tình hình cụ thể,em ở nhà đợi anh”Tôi khẽ cười, ngước lên nhìn người đàn ôngcao hơn tôi một cái đầu, nói: “Anh đến công ty tìmhiểu tình hình, em đến bệnh viện thăm Chu NhiênAn. Tuy em không hiểu chuyện ở công ty, nhưngchút tài hèn sức mọn này có thể làm được mà”Anh nhíu mày, hôn lên mặt tôi một cái: “Để emở nhà thì đúng là nhân tài không được trọng dụngrồi. Có phải anh nên suy nghĩ đến việc để em đếncông ty làm thư ký cho anh không?”Tôi “hứ” một tiếng: “Em chỉ có thể làm thư kýthôi sao?”Anh tức cười: “Em muốn làm cái gì cũngđược!”Không lảm lời với anh nữa, tôi lấy túi và chìakhóa đi ra khỏi biệt thự. Dặn dò với nhau xong thìmột người đến công ty, một người đến bệnh viện.Từ biệt thự đến bệnh viện mất khoảng nửatiếng. Lúc xe dừng lại, tôi nhìn thấy Lâm Gia Hânđang đi vào bệnh viện.Tôi lớn tiếng gọi cô ấy: “Cô Lâm”Cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nhất thời tôi khôngnghĩ ra được nên xưng hô thế nào liền gọi như vậy.Lúc đầu cô ấy không nghe thấy, tôi gọi rấtnhiều lần, cô ấy mới quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, côấy hơi sững người một lát, có hơi bất ngờ: “Tổnggiám đốc Thẩm!”Đi đến cạnh cô ấy, tôi cười nhẹ: “Cô đừng gọitôi là tổng giám đốc Thẩm nữa. Tôi đã rời khỏi tậpđoàn Phó Thiên đã mấy năm rồi, cứ gọi thẳng têntôi là được.”Cô ấy cười cười: “Thói quen rồi!”Tôi đưa tay lên bấm thang máy, nhìn thấy sắcmặt của cô ấy không được tốt, tôi khựng lại hỏi:“Cô đến tìm Chu Nhiên An sao?”Chu Nhiên An xảy ra chuyện nhập viện, tôi nênhỏi là đến thăm chứ không phải đến tìm. Nhưngnhìn điệu bộ của cô ấy, không phải là đến thăm.Cô ấy đứng trước thang máy, vẻ mặt có chútlạnh lẽo, do dự rồi nhìn tôi nói: “Cô đến thăm cô tasao?”Tôi gật đầu, chân chừ một lát rồi nhìn cô ấy,nói: “Cho nên, là cô sao?”Cô ấy cười khổ, nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Nếutôi nói không phải, cô có tin không?”Đầu trang báo có đoạn video cô ấy đẩy ChuNhiên An, video quay rất rõ ràng, thậm chí là biểucảm của hai người cũng rất rõ ràng. Chỉ là trongvideo có âm thanh xen vào nên không rõ cuộc tròchuyện của hai người trước khi xảy ra chuyện.Trong lúc do dự, tôi nhìn cô ấy, cũng xem nhưlà đáp lại một cách khá là chân thành: “Chuyệnnày tôi không có cách nào đoán được. Nhưngtheo tình hình trước mắt, tạm thời tôi không tìm rađược lý do cô đẩy cô ta”Cô ấy cười nhẹ, ngược lại có hơi không quantâm lắm, khẽ nhún vai nói: “Chuyện này đúng làkhó mà giải thích rõ ràng được”Cửa thang máy mở ra, bên trong có mộtnhóm y tá đẩy bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuậtxong ra, tôi và cô ấy nhường đường cho họ.Đợi mọi người ra khỏi thang máy hết rồi tôimới vào trong, bấm số tầng, tôi nhìn cô ấy: “Hômnay cô đến là để xin lỗi hay là làm sáng tỏ mọichuyện?” Vào đọc tại truyen.one nhéCô ấy ôm túi, cười đau khổ: “Xem tình hìnhthôi!” Câu nói này rất nhẹ nhàng, gân như khôngcó cảm xúc gì.Tôi mím môi, không nói gì nữa.Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hình nhưLâm Gia Hân và Chu Nhiên An đâu có xuất hiệncùng lúc, sao lại xảy ra cọ xát trong tiệc tất niênđược chứ?Cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Hân chần chừmột lát rồi nhìn tôi nói: “Tổng… Cô Thẩm, cô vàotrước đi, lát nữa tôi sẽ vào!”Tôi ngây người một lát rồi cũng không nóinhiều, dứt khoát đi vào trong.Trong phòng bệnh, có y tá đang thay thuốcnước cho Chu Nhiên An, bệnh nhân quá xinh đẹpkhiến cho cô y tá nhỏ thay thuốc không kìm chếđược mà nhìn thêm mấy lần.Ai cũng nói đàn ông háo sắc, nhưng thực raphụ nữ cũng háo sắc không kém. Cô y tá kiachính là ví dụ điển hình.Trong tiểu thuyết cứ viết rằng, vì nữ chính quáxinh đẹp nên gây ra rất nhiều sự đố ky, tôi luônkhinh thường kiểu viết đó. ¡ “Tôi mím môi, không nói gì nữa.Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hình nhưLâm Gia Hân và Chu Nhiên An đâu có xuất hiệncùng lúc, sao lại xảy ra cọ xát trong tiệc tất niênđược chứ?Cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Hân chần chừmột lát rồi nhìn tôi nói: “Tổng… Cô Thẩm, cô vàotrước đi, lát nữa tôi sẽ vào!”Tôi ngây người một lát rồi cũng không nóinhiều, dứt khoát đi vào trong.Trong phòng bệnh, có y tá đang thay thuốcnước cho Chu Nhiên An, bệnh nhân quá xinh đẹpkhiến cho cô y tá nhỏ thay thuốc không kìm chếđược mà nhìn thêm mấy lần.Ai cũng nói đàn ông háo sắc, nhưng thực raphụ nữ cũng háo sắc không kém. Cô y tá kiachính là ví dụ điển hình.Trong tiểu thuyết cứ viết rằng, vì nữ chính quáxinh đẹp nên gây ra rất nhiều sự đố ky, tôi luônkhinh thường kiểu viết đó. li, –Trong cuộc sống thực tế, rất nhiều cô gái gặpphải người đẹp, người ta cũng chỉ không kìm chếđược nhìn thêm mấy cái thôi, lấy đâu ra nhiều ác ýnhư thế?Cho nên mới nói tiểu thuyết không đáng tin!Nghe thấy tiếng động, y tá nhìn vê phía tôi,ngây người một lát, thăm dò hỏi: “Chào cô, cô làcô Phó?”Tôi gật đầu, cười mỉm: “Ừm, tôi đến thăm côChu một lát, làm phiền cô rồi.”“Không có không có, cô Phó khách sáo rồi!”Cô y tá chào hỏi xong, dọn dẹp bình thuốc xongthì ra ngoài.Chu Nhiên An không ngủ, đương nhiên là cónghe cuộc trò chuyện lúc nấy. Nhưng hình như côta không muốn gặp tôi cho lảm.Vẻ mặt cô ta có chút lạnh lùng, cô ta mởmiệng hỏi: “Cô Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”Biết cô ta không muốn gặp tôi, tôi nói thẳngvào vấn đề chính: “Cô xem tin tức đầu trang báohôm nay rồi sao?”Cô ta nhìn tôi, bĩu môi, thái độ vẫn lạnh lùngnhư cũ: “Xem rồi!”Tôi gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn sắcmặt của cô ta, tuy nước trong hồ lạnh buốt nhưngmay mà cô ta được cứu lên kịp thời. Hơn nữa côta đã dưỡng bệnh ở bệnh viện một ngày rồi, cũngkhông có gì đáng ngại.“Tuy tôi không biết mục đích của cô là gì,nhưng tôi có thể nhìn ra được cô ít nhiều cóngưỡng mộ Phó Thẳng Nam. Nếu đã như vậy, côcó biết cô gây ra những tin tức này có ảnh hưởngthế nào với Phó Thắng Nam không?” Phải nói làkhả năng cô ta cố ý hại tập đoàn Phó Thiên khônglớn, mục đích lớn nhất cô ta làm như vậy là nhằmvào Lâm Gia Hân.Thế thì ân oán cá nhân giữa cô ta và Lâm GiaHân càng không cần thiết phải làm như vậy.Ánh mắt cô ta lướt qua nhìn tôi, sắc mặt cànglạnh lùng hơn, giọng nói trầm thấp: “Tại sao cô lạicảm thấy tôi hại cô ta?”Tôi để cái túi ra đằng sau ghế, nghĩ một hồi rồiđáp: “Tôi và cô ấy đã quen biết nhau bảy năm rồi,cũng không quá thân thiết, nhưng cô ấy làm nhiềunăm ở tập đoàn Phó Thiên như vậy, về nhân phẩmcủa cô ấy thì tôi có thể hiểu rõ. Hơn nữa cô ấy vớicô không thù không oán, tôi không tìm ra lý do côấy đẩy cô”“Ha Ha!” Cô ta cười giễu, có chút mỉa mai:“Quả nhiên, đàn ông càng giỏi giang, thì lúc chọnphụ nữ đều mù cả. Thẩm Xuân Hinh, tôi không thểđánh giá trí tuệ thông minh của cô, nhưng côđánh giá thấp tính người quá rồi. Vả lại, cô khônghiểu quan hệ giữa tôi và Lâm Gia Hân, làm sao côbiết được giữa tôi với cô ta không có qua lại?”Tôi cười nhẹ, cũng không có tức giận: “Chonên, chuyện cô ấy không đẩy cô là thật? Việc ngãxuống hồ bơi là do cô tự biên tự diễn?”Cô ta cười giêu, tránh nói vào vấn đề chính:“Về việc ai đúng ai sai, chuyện này nên để tổnggiám đốc Phó đến hỏi. Tôi nghĩ cô đến đây, mụcđích chắc không phải thẩm vấn tôi, không phảisao?”Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài fullTôi nhất thời không nói được gì. Quả thật, lýdo lớn nhất tôi đến đây là động viên.Nhưng quả thật tôi không thể dịu dàng nổi vớicô gái mà cả người toàn là gai này.Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Cô với Lâm Gia Hâncó ân oán gì, đúng là tôi không quản nổi. Nhưngcô làm như thế đã khiến cho Tập đoàn Phó Thiênphải chịu tổn thất rất lớn. Nếu như cần thiết, tôi sẽkhuyên Phó Thắng Nam để cô rời khỏi tập đoànPhó Thiên, suy cho cùng thì tập đoàn Phó Thiêncũng không phải là nơi cho các cô đấu đá vớinhau”Cô ta cười giễu, kiêu ngạo như con chimcông: “Cô cảm thấy cô có cái khả năng đókhông?” Vào đọc tại truyen.one nhéTôi nhướng mày: “Chúng ta cứ chờ mà xem”Đứng dậy, tôi cảm thấy không cần thiết phảitiếp tục nói chuyện tiếp nữa.Vừa đến trước cửa, cô ta mở lời: “Thẩm XuânHinh, cô không xứng với anh ấy”Lời này, không có chút hồi hộp theo dõi nào,mà trong đó chứa đựng đầy sự khinh thường.Tôi quay đầu nhìn cô ta, cười nhẹ: “Vậy côcảm thấy cô xứng với anh ấy sao?”
Chương 423: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (2)
Cái gọi là rút dây động rừng cũng chỉ như thế.
Tôi cũng đi theo sau Phó Thắng Nam vào
phòng thay đồ.
Thấy tôi thay đồ xong, anh ngẩn người, cười
nhẹ: “Anh đến công ty tìm hiểu tình hình cụ thể,
em ở nhà đợi anh”
Tôi khẽ cười, ngước lên nhìn người đàn ông
cao hơn tôi một cái đầu, nói: “Anh đến công ty tìm
hiểu tình hình, em đến bệnh viện thăm Chu Nhiên
An. Tuy em không hiểu chuyện ở công ty, nhưng
chút tài hèn sức mọn này có thể làm được mà”
Anh nhíu mày, hôn lên mặt tôi một cái: “Để em
ở nhà thì đúng là nhân tài không được trọng dụng
rồi. Có phải anh nên suy nghĩ đến việc để em đến
công ty làm thư ký cho anh không?”
Tôi “hứ” một tiếng: “Em chỉ có thể làm thư ký
thôi sao?”
Anh tức cười: “Em muốn làm cái gì cũng
được!”
Không lảm lời với anh nữa, tôi lấy túi và chìa
khóa đi ra khỏi biệt thự. Dặn dò với nhau xong thì
một người đến công ty, một người đến bệnh viện.
Từ biệt thự đến bệnh viện mất khoảng nửa
tiếng. Lúc xe dừng lại, tôi nhìn thấy Lâm Gia Hân
đang đi vào bệnh viện.
Tôi lớn tiếng gọi cô ấy: “Cô Lâm”
Cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nhất thời tôi không
nghĩ ra được nên xưng hô thế nào liền gọi như vậy.
Lúc đầu cô ấy không nghe thấy, tôi gọi rất
nhiều lần, cô ấy mới quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, cô
ấy hơi sững người một lát, có hơi bất ngờ: “Tổng
giám đốc Thẩm!”
Đi đến cạnh cô ấy, tôi cười nhẹ: “Cô đừng gọi
tôi là tổng giám đốc Thẩm nữa. Tôi đã rời khỏi tập
đoàn Phó Thiên đã mấy năm rồi, cứ gọi thẳng tên
tôi là được.”
Cô ấy cười cười: “Thói quen rồi!”
Tôi đưa tay lên bấm thang máy, nhìn thấy sắc
mặt của cô ấy không được tốt, tôi khựng lại hỏi:
“Cô đến tìm Chu Nhiên An sao?”
Chu Nhiên An xảy ra chuyện nhập viện, tôi nên
hỏi là đến thăm chứ không phải đến tìm. Nhưng
nhìn điệu bộ của cô ấy, không phải là đến thăm.
Cô ấy đứng trước thang máy, vẻ mặt có chút
lạnh lẽo, do dự rồi nhìn tôi nói: “Cô đến thăm cô ta
sao?”
Tôi gật đầu, chân chừ một lát rồi nhìn cô ấy,
nói: “Cho nên, là cô sao?”
Cô ấy cười khổ, nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Nếu
tôi nói không phải, cô có tin không?”
Đầu trang báo có đoạn video cô ấy đẩy Chu
Nhiên An, video quay rất rõ ràng, thậm chí là biểu
cảm của hai người cũng rất rõ ràng. Chỉ là trong
video có âm thanh xen vào nên không rõ cuộc trò
chuyện của hai người trước khi xảy ra chuyện.
Trong lúc do dự, tôi nhìn cô ấy, cũng xem như
là đáp lại một cách khá là chân thành: “Chuyện
này tôi không có cách nào đoán được. Nhưng
theo tình hình trước mắt, tạm thời tôi không tìm ra
được lý do cô đẩy cô ta”
Cô ấy cười nhẹ, ngược lại có hơi không quan
tâm lắm, khẽ nhún vai nói: “Chuyện này đúng là
khó mà giải thích rõ ràng được”
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một
nhóm y tá đẩy bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuật
xong ra, tôi và cô ấy nhường đường cho họ.
Đợi mọi người ra khỏi thang máy hết rồi tôi
mới vào trong, bấm số tầng, tôi nhìn cô ấy: “Hôm
nay cô đến là để xin lỗi hay là làm sáng tỏ mọi
chuyện?” Vào đọc tại truyen.one nhé
Cô ấy ôm túi, cười đau khổ: “Xem tình hình
thôi!” Câu nói này rất nhẹ nhàng, gân như không
có cảm xúc gì.
Tôi mím môi, không nói gì nữa.
Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hình như
Lâm Gia Hân và Chu Nhiên An đâu có xuất hiện
cùng lúc, sao lại xảy ra cọ xát trong tiệc tất niên
được chứ?
Cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Hân chần chừ
một lát rồi nhìn tôi nói: “Tổng… Cô Thẩm, cô vào
trước đi, lát nữa tôi sẽ vào!”
Tôi ngây người một lát rồi cũng không nói
nhiều, dứt khoát đi vào trong.
Trong phòng bệnh, có y tá đang thay thuốc
nước cho Chu Nhiên An, bệnh nhân quá xinh đẹp
khiến cho cô y tá nhỏ thay thuốc không kìm chế
được mà nhìn thêm mấy lần.
Ai cũng nói đàn ông háo sắc, nhưng thực ra
phụ nữ cũng háo sắc không kém. Cô y tá kia
chính là ví dụ điển hình.
Trong tiểu thuyết cứ viết rằng, vì nữ chính quá
xinh đẹp nên gây ra rất nhiều sự đố ky, tôi luôn
khinh thường kiểu viết đó. ¡ “
Tôi mím môi, không nói gì nữa.
Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hình như
Lâm Gia Hân và Chu Nhiên An đâu có xuất hiện
cùng lúc, sao lại xảy ra cọ xát trong tiệc tất niên
được chứ?
Cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Hân chần chừ
một lát rồi nhìn tôi nói: “Tổng… Cô Thẩm, cô vào
trước đi, lát nữa tôi sẽ vào!”
Tôi ngây người một lát rồi cũng không nói
nhiều, dứt khoát đi vào trong.
Trong phòng bệnh, có y tá đang thay thuốc
nước cho Chu Nhiên An, bệnh nhân quá xinh đẹp
khiến cho cô y tá nhỏ thay thuốc không kìm chế
được mà nhìn thêm mấy lần.
Ai cũng nói đàn ông háo sắc, nhưng thực ra
phụ nữ cũng háo sắc không kém. Cô y tá kia
chính là ví dụ điển hình.
Trong tiểu thuyết cứ viết rằng, vì nữ chính quá
xinh đẹp nên gây ra rất nhiều sự đố ky, tôi luôn
khinh thường kiểu viết đó. li, –
Trong cuộc sống thực tế, rất nhiều cô gái gặp
phải người đẹp, người ta cũng chỉ không kìm chế
được nhìn thêm mấy cái thôi, lấy đâu ra nhiều ác ý
như thế?
Cho nên mới nói tiểu thuyết không đáng tin!
Nghe thấy tiếng động, y tá nhìn vê phía tôi,
ngây người một lát, thăm dò hỏi: “Chào cô, cô là
cô Phó?”
Tôi gật đầu, cười mỉm: “Ừm, tôi đến thăm cô
Chu một lát, làm phiền cô rồi.”
“Không có không có, cô Phó khách sáo rồi!”
Cô y tá chào hỏi xong, dọn dẹp bình thuốc xong
thì ra ngoài.
Chu Nhiên An không ngủ, đương nhiên là có
nghe cuộc trò chuyện lúc nấy. Nhưng hình như cô
ta không muốn gặp tôi cho lảm.
Vẻ mặt cô ta có chút lạnh lùng, cô ta mở
miệng hỏi: “Cô Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”
Biết cô ta không muốn gặp tôi, tôi nói thẳng
vào vấn đề chính: “Cô xem tin tức đầu trang báo
hôm nay rồi sao?”
Cô ta nhìn tôi, bĩu môi, thái độ vẫn lạnh lùng
như cũ: “Xem rồi!”
Tôi gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn sắc
mặt của cô ta, tuy nước trong hồ lạnh buốt nhưng
may mà cô ta được cứu lên kịp thời. Hơn nữa cô
ta đã dưỡng bệnh ở bệnh viện một ngày rồi, cũng
không có gì đáng ngại.
“Tuy tôi không biết mục đích của cô là gì,
nhưng tôi có thể nhìn ra được cô ít nhiều có
ngưỡng mộ Phó Thẳng Nam. Nếu đã như vậy, cô
có biết cô gây ra những tin tức này có ảnh hưởng
thế nào với Phó Thắng Nam không?” Phải nói là
khả năng cô ta cố ý hại tập đoàn Phó Thiên không
lớn, mục đích lớn nhất cô ta làm như vậy là nhằm
vào Lâm Gia Hân.
Thế thì ân oán cá nhân giữa cô ta và Lâm Gia
Hân càng không cần thiết phải làm như vậy.
Ánh mắt cô ta lướt qua nhìn tôi, sắc mặt càng
lạnh lùng hơn, giọng nói trầm thấp: “Tại sao cô lại
cảm thấy tôi hại cô ta?”
Tôi để cái túi ra đằng sau ghế, nghĩ một hồi rồi
đáp: “Tôi và cô ấy đã quen biết nhau bảy năm rồi,
cũng không quá thân thiết, nhưng cô ấy làm nhiều
năm ở tập đoàn Phó Thiên như vậy, về nhân phẩm
của cô ấy thì tôi có thể hiểu rõ. Hơn nữa cô ấy với
cô không thù không oán, tôi không tìm ra lý do cô
ấy đẩy cô”
“Ha Ha!” Cô ta cười giễu, có chút mỉa mai:
“Quả nhiên, đàn ông càng giỏi giang, thì lúc chọn
phụ nữ đều mù cả. Thẩm Xuân Hinh, tôi không thể
đánh giá trí tuệ thông minh của cô, nhưng cô
đánh giá thấp tính người quá rồi. Vả lại, cô không
hiểu quan hệ giữa tôi và Lâm Gia Hân, làm sao cô
biết được giữa tôi với cô ta không có qua lại?”
Tôi cười nhẹ, cũng không có tức giận: “Cho
nên, chuyện cô ấy không đẩy cô là thật? Việc ngã
xuống hồ bơi là do cô tự biên tự diễn?”
Cô ta cười giêu, tránh nói vào vấn đề chính:
“Về việc ai đúng ai sai, chuyện này nên để tổng
giám đốc Phó đến hỏi. Tôi nghĩ cô đến đây, mục
đích chắc không phải thẩm vấn tôi, không phải
sao?”Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài full
Tôi nhất thời không nói được gì. Quả thật, lý
do lớn nhất tôi đến đây là động viên.
Nhưng quả thật tôi không thể dịu dàng nổi với
cô gái mà cả người toàn là gai này.
Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Cô với Lâm Gia Hân
có ân oán gì, đúng là tôi không quản nổi. Nhưng
cô làm như thế đã khiến cho Tập đoàn Phó Thiên
phải chịu tổn thất rất lớn. Nếu như cần thiết, tôi sẽ
khuyên Phó Thắng Nam để cô rời khỏi tập đoàn
Phó Thiên, suy cho cùng thì tập đoàn Phó Thiên
cũng không phải là nơi cho các cô đấu đá với
nhau”
Cô ta cười giễu, kiêu ngạo như con chim
công: “Cô cảm thấy cô có cái khả năng đó
không?” Vào đọc tại truyen.one nhé
Tôi nhướng mày: “Chúng ta cứ chờ mà xem”
Đứng dậy, tôi cảm thấy không cần thiết phải
tiếp tục nói chuyện tiếp nữa.
Vừa đến trước cửa, cô ta mở lời: “Thẩm Xuân
Hinh, cô không xứng với anh ấy”
Lời này, không có chút hồi hộp theo dõi nào,
mà trong đó chứa đựng đầy sự khinh thường.
Tôi quay đầu nhìn cô ta, cười nhẹ: “Vậy cô
cảm thấy cô xứng với anh ấy sao?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 423: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (2) Cái gọi là rút dây động rừng cũng chỉ như thế.Tôi cũng đi theo sau Phó Thắng Nam vàophòng thay đồ.Thấy tôi thay đồ xong, anh ngẩn người, cườinhẹ: “Anh đến công ty tìm hiểu tình hình cụ thể,em ở nhà đợi anh”Tôi khẽ cười, ngước lên nhìn người đàn ôngcao hơn tôi một cái đầu, nói: “Anh đến công ty tìmhiểu tình hình, em đến bệnh viện thăm Chu NhiênAn. Tuy em không hiểu chuyện ở công ty, nhưngchút tài hèn sức mọn này có thể làm được mà”Anh nhíu mày, hôn lên mặt tôi một cái: “Để emở nhà thì đúng là nhân tài không được trọng dụngrồi. Có phải anh nên suy nghĩ đến việc để em đếncông ty làm thư ký cho anh không?”Tôi “hứ” một tiếng: “Em chỉ có thể làm thư kýthôi sao?”Anh tức cười: “Em muốn làm cái gì cũngđược!”Không lảm lời với anh nữa, tôi lấy túi và chìakhóa đi ra khỏi biệt thự. Dặn dò với nhau xong thìmột người đến công ty, một người đến bệnh viện.Từ biệt thự đến bệnh viện mất khoảng nửatiếng. Lúc xe dừng lại, tôi nhìn thấy Lâm Gia Hânđang đi vào bệnh viện.Tôi lớn tiếng gọi cô ấy: “Cô Lâm”Cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nhất thời tôi khôngnghĩ ra được nên xưng hô thế nào liền gọi như vậy.Lúc đầu cô ấy không nghe thấy, tôi gọi rấtnhiều lần, cô ấy mới quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, côấy hơi sững người một lát, có hơi bất ngờ: “Tổnggiám đốc Thẩm!”Đi đến cạnh cô ấy, tôi cười nhẹ: “Cô đừng gọitôi là tổng giám đốc Thẩm nữa. Tôi đã rời khỏi tậpđoàn Phó Thiên đã mấy năm rồi, cứ gọi thẳng têntôi là được.”Cô ấy cười cười: “Thói quen rồi!”Tôi đưa tay lên bấm thang máy, nhìn thấy sắcmặt của cô ấy không được tốt, tôi khựng lại hỏi:“Cô đến tìm Chu Nhiên An sao?”Chu Nhiên An xảy ra chuyện nhập viện, tôi nênhỏi là đến thăm chứ không phải đến tìm. Nhưngnhìn điệu bộ của cô ấy, không phải là đến thăm.Cô ấy đứng trước thang máy, vẻ mặt có chútlạnh lẽo, do dự rồi nhìn tôi nói: “Cô đến thăm cô tasao?”Tôi gật đầu, chân chừ một lát rồi nhìn cô ấy,nói: “Cho nên, là cô sao?”Cô ấy cười khổ, nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Nếutôi nói không phải, cô có tin không?”Đầu trang báo có đoạn video cô ấy đẩy ChuNhiên An, video quay rất rõ ràng, thậm chí là biểucảm của hai người cũng rất rõ ràng. Chỉ là trongvideo có âm thanh xen vào nên không rõ cuộc tròchuyện của hai người trước khi xảy ra chuyện.Trong lúc do dự, tôi nhìn cô ấy, cũng xem nhưlà đáp lại một cách khá là chân thành: “Chuyệnnày tôi không có cách nào đoán được. Nhưngtheo tình hình trước mắt, tạm thời tôi không tìm rađược lý do cô đẩy cô ta”Cô ấy cười nhẹ, ngược lại có hơi không quantâm lắm, khẽ nhún vai nói: “Chuyện này đúng làkhó mà giải thích rõ ràng được”Cửa thang máy mở ra, bên trong có mộtnhóm y tá đẩy bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuậtxong ra, tôi và cô ấy nhường đường cho họ.Đợi mọi người ra khỏi thang máy hết rồi tôimới vào trong, bấm số tầng, tôi nhìn cô ấy: “Hômnay cô đến là để xin lỗi hay là làm sáng tỏ mọichuyện?” Vào đọc tại truyen.one nhéCô ấy ôm túi, cười đau khổ: “Xem tình hìnhthôi!” Câu nói này rất nhẹ nhàng, gân như khôngcó cảm xúc gì.Tôi mím môi, không nói gì nữa.Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hình nhưLâm Gia Hân và Chu Nhiên An đâu có xuất hiệncùng lúc, sao lại xảy ra cọ xát trong tiệc tất niênđược chứ?Cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Hân chần chừmột lát rồi nhìn tôi nói: “Tổng… Cô Thẩm, cô vàotrước đi, lát nữa tôi sẽ vào!”Tôi ngây người một lát rồi cũng không nóinhiều, dứt khoát đi vào trong.Trong phòng bệnh, có y tá đang thay thuốcnước cho Chu Nhiên An, bệnh nhân quá xinh đẹpkhiến cho cô y tá nhỏ thay thuốc không kìm chếđược mà nhìn thêm mấy lần.Ai cũng nói đàn ông háo sắc, nhưng thực raphụ nữ cũng háo sắc không kém. Cô y tá kiachính là ví dụ điển hình.Trong tiểu thuyết cứ viết rằng, vì nữ chính quáxinh đẹp nên gây ra rất nhiều sự đố ky, tôi luônkhinh thường kiểu viết đó. ¡ “Tôi mím môi, không nói gì nữa.Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hình nhưLâm Gia Hân và Chu Nhiên An đâu có xuất hiệncùng lúc, sao lại xảy ra cọ xát trong tiệc tất niênđược chứ?Cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Hân chần chừmột lát rồi nhìn tôi nói: “Tổng… Cô Thẩm, cô vàotrước đi, lát nữa tôi sẽ vào!”Tôi ngây người một lát rồi cũng không nóinhiều, dứt khoát đi vào trong.Trong phòng bệnh, có y tá đang thay thuốcnước cho Chu Nhiên An, bệnh nhân quá xinh đẹpkhiến cho cô y tá nhỏ thay thuốc không kìm chếđược mà nhìn thêm mấy lần.Ai cũng nói đàn ông háo sắc, nhưng thực raphụ nữ cũng háo sắc không kém. Cô y tá kiachính là ví dụ điển hình.Trong tiểu thuyết cứ viết rằng, vì nữ chính quáxinh đẹp nên gây ra rất nhiều sự đố ky, tôi luônkhinh thường kiểu viết đó. li, –Trong cuộc sống thực tế, rất nhiều cô gái gặpphải người đẹp, người ta cũng chỉ không kìm chếđược nhìn thêm mấy cái thôi, lấy đâu ra nhiều ác ýnhư thế?Cho nên mới nói tiểu thuyết không đáng tin!Nghe thấy tiếng động, y tá nhìn vê phía tôi,ngây người một lát, thăm dò hỏi: “Chào cô, cô làcô Phó?”Tôi gật đầu, cười mỉm: “Ừm, tôi đến thăm côChu một lát, làm phiền cô rồi.”“Không có không có, cô Phó khách sáo rồi!”Cô y tá chào hỏi xong, dọn dẹp bình thuốc xongthì ra ngoài.Chu Nhiên An không ngủ, đương nhiên là cónghe cuộc trò chuyện lúc nấy. Nhưng hình như côta không muốn gặp tôi cho lảm.Vẻ mặt cô ta có chút lạnh lùng, cô ta mởmiệng hỏi: “Cô Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”Biết cô ta không muốn gặp tôi, tôi nói thẳngvào vấn đề chính: “Cô xem tin tức đầu trang báohôm nay rồi sao?”Cô ta nhìn tôi, bĩu môi, thái độ vẫn lạnh lùngnhư cũ: “Xem rồi!”Tôi gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn sắcmặt của cô ta, tuy nước trong hồ lạnh buốt nhưngmay mà cô ta được cứu lên kịp thời. Hơn nữa côta đã dưỡng bệnh ở bệnh viện một ngày rồi, cũngkhông có gì đáng ngại.“Tuy tôi không biết mục đích của cô là gì,nhưng tôi có thể nhìn ra được cô ít nhiều cóngưỡng mộ Phó Thẳng Nam. Nếu đã như vậy, côcó biết cô gây ra những tin tức này có ảnh hưởngthế nào với Phó Thắng Nam không?” Phải nói làkhả năng cô ta cố ý hại tập đoàn Phó Thiên khônglớn, mục đích lớn nhất cô ta làm như vậy là nhằmvào Lâm Gia Hân.Thế thì ân oán cá nhân giữa cô ta và Lâm GiaHân càng không cần thiết phải làm như vậy.Ánh mắt cô ta lướt qua nhìn tôi, sắc mặt cànglạnh lùng hơn, giọng nói trầm thấp: “Tại sao cô lạicảm thấy tôi hại cô ta?”Tôi để cái túi ra đằng sau ghế, nghĩ một hồi rồiđáp: “Tôi và cô ấy đã quen biết nhau bảy năm rồi,cũng không quá thân thiết, nhưng cô ấy làm nhiềunăm ở tập đoàn Phó Thiên như vậy, về nhân phẩmcủa cô ấy thì tôi có thể hiểu rõ. Hơn nữa cô ấy vớicô không thù không oán, tôi không tìm ra lý do côấy đẩy cô”“Ha Ha!” Cô ta cười giễu, có chút mỉa mai:“Quả nhiên, đàn ông càng giỏi giang, thì lúc chọnphụ nữ đều mù cả. Thẩm Xuân Hinh, tôi không thểđánh giá trí tuệ thông minh của cô, nhưng côđánh giá thấp tính người quá rồi. Vả lại, cô khônghiểu quan hệ giữa tôi và Lâm Gia Hân, làm sao côbiết được giữa tôi với cô ta không có qua lại?”Tôi cười nhẹ, cũng không có tức giận: “Chonên, chuyện cô ấy không đẩy cô là thật? Việc ngãxuống hồ bơi là do cô tự biên tự diễn?”Cô ta cười giêu, tránh nói vào vấn đề chính:“Về việc ai đúng ai sai, chuyện này nên để tổnggiám đốc Phó đến hỏi. Tôi nghĩ cô đến đây, mụcđích chắc không phải thẩm vấn tôi, không phảisao?”Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài fullTôi nhất thời không nói được gì. Quả thật, lýdo lớn nhất tôi đến đây là động viên.Nhưng quả thật tôi không thể dịu dàng nổi vớicô gái mà cả người toàn là gai này.Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Cô với Lâm Gia Hâncó ân oán gì, đúng là tôi không quản nổi. Nhưngcô làm như thế đã khiến cho Tập đoàn Phó Thiênphải chịu tổn thất rất lớn. Nếu như cần thiết, tôi sẽkhuyên Phó Thắng Nam để cô rời khỏi tập đoànPhó Thiên, suy cho cùng thì tập đoàn Phó Thiêncũng không phải là nơi cho các cô đấu đá vớinhau”Cô ta cười giễu, kiêu ngạo như con chimcông: “Cô cảm thấy cô có cái khả năng đókhông?” Vào đọc tại truyen.one nhéTôi nhướng mày: “Chúng ta cứ chờ mà xem”Đứng dậy, tôi cảm thấy không cần thiết phảitiếp tục nói chuyện tiếp nữa.Vừa đến trước cửa, cô ta mở lời: “Thẩm XuânHinh, cô không xứng với anh ấy”Lời này, không có chút hồi hộp theo dõi nào,mà trong đó chứa đựng đầy sự khinh thường.Tôi quay đầu nhìn cô ta, cười nhẹ: “Vậy côcảm thấy cô xứng với anh ấy sao?”