Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 425
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 425: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (4) Tôi dường như đã đoán ra được câu nói tiếptheo. Cô ấy nhìn tôi yếu ớt cười đáp: “Chắc côcũng nghĩ ra rồi. mẹ tôi lớn tuổi, cơ thể bị tổnthương không thể hiến tủy cho em trai tôi, còn chatôi thì khỏi phải nói, nhiều năm qua ông ta đãchẳng còn coi chúng tôi là con của mình rồi”“Còn cô là vì mang thai?” Tôi dường như đãđoán được rồi, nếu như không phải vì cùng đườngchắc cả nhà bọn họ cũng chẳng mặt dày tìm đếnChu Nhiên An.Cô ấy gật đầu: “Ừ, khi ấy tôi đối mặt với khókhăn trong nghề lại mang thai khi đã có tuổi, đừngnói đến nhắc đến chuyện lấy tủy, có giữ được đứatrẻ hay không cũng là vấn đề rồi. Sau đó, mẹ tôitìm đến cha mẹ nuôi của Chu Nhiên An, ai ngờ bàấy lại dùng cách cực đoan. Mẹ tôi đã cầu xin chamẹ nuôi của Chu Nhiên An rất lâu nhưng dù gì đócũng là đứa trẻ họ tự tay nuôi lớn, sao có thể đểnó chịu tổn thương được. Cha mẹ nuôi khôngđồng ý cho Chu Nhiên An phẫu thuật nên mẹ tôiđã chạy đến trước công ty nhà họ, muốn lấy cáichết ra uy hiếp. Nhưng cũng chính bởi vì thế, chacủa Chu Nhiên An vì tránh mẹ tôi mà lúc đánh taylái đã đụng phải chiếc xe đi ngược chiều, chếtngay tại chỗ” truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻTôi sửng sốt không thể tin nổi, tôi dừng trướcngã tư đèn xanh đỏ nhìn cô ấy gần như không thểnói được lời nào. Rất lâu sau tôi mới lên tiếng: “Tôicó thể hiểu tại sao Chu Nhiên An lại hận nhà côvậy rồi, thật là!”Sinh con mà không nuôi đã là tội ác rồi, thếmà lúc con gái tìm được nơi tốt nương thân, cócha mẹ, có gia đình mới lại còn muốn được voiđòi tiên, làm tổn thương cô ấy. Đúng là cực kìđáng ghét.Lâm Gia Hân hít một hơi sâu, cúi đầu nở nụcười khổ: “Tôi cũng hiểu là nhà chúng tôi 0a conbé quá nhiều, con bé hận cũng phải thôi. Nhưngdù có thế nào đó cũng là mẹ ruột của con bé,chẳng qua là bà ấy quá ngu ngốc mà thôi”Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên có cảm giác đúng làcó lúc không thể chỉ đánh giá người khác qua vẻbề ngoài. Lúc trước tôi cho rằng Lâm HạnhNguyên xấu, Lâm Gia Hân xấu, thậm chí cả LâmUyên cũng xấu.Nhưng tôi chưa từng thấy gia đình nào giốngnhư người nhà Lâm Gia Hân vậy. Tôi mỉm cườinhìn cô ấy: “Lâm Gia Hân, cô biết loại người ghêtởm nhất, đáng buồn nhất trên thế giới này là gìkhông?”Cô ấy chỉ nhìn tôi không đáp.Đèn xanh đã sáng, tôi khởi động xe, nhìn vềcon đường trước mặt nói: “Nếu tôi là Chu NhiênAn thì nói thật, trả thù các cô như vậy đã là quánhân từ rồi, tôi sẽ còn xuống tay ác hơn cả cô ấy”Có lẽ Lâm Gia Hân cũng không ngờ tôi sẽ nóira những lời này, cô ấy cứ ngơ ngác nhìn tôi.Tôi lại nói tiếp: “Trên thế giới có một số người,bọn họ sinh ra đã thiếu thốn nhưng không phải vềvật chất mà là trái tim, giống như mẹ cô và cô vậy.Chuyện mẹ cô đã làm còn đáng sợ và vô nhântính hơn cả giết người phóng hỏa. Bà ta vì sự ngungốc của bản thân mà tự tay hủy diệt sinh mệnhcủa từng đứa con mình, mà dẫu vậy đến giờ bà tavẫn thấy mình không sai. Còn về Chu Nhiên An, côấy đúng là bất hạnh vì đã sinh ra trong gia đìnhcác người, nhưng cũng may số mệnh cô ấy vẫncòn tốt bởi đã gặp được người làm cha mẹ nângniu cô ấy trong tay, dưỡng dục cô ấy thành ngườiưu tú đến vậy”“Còn các người thì sao? Các người đã làm gìchứ? Cuộc sống của cô ấy vốn đang tốt đẹp vậymà lại bị một tay các người hủy hoại. Các ngườihại chết người cha đã dưỡng dục cô ấy, người chavĩ đại đã cứu vớt cô ấy khỏi địa ngục tối tăm, cácngười đã tự tay hại chết ân nhân của mình, thếmà mẹ cô vẫn còn cứ cho rằng mình thật vĩ đại, hisinh tất cả vì con trai, nhưng cô ấy có cho là vậykhông. Bà ta đã mang nặng đẻ đau bấy lâu, cũng chỉ làkhác giới tính thôi mà, cô ấy đã sai ở đâu chứ?”Lâm Gia Hân cúi đầu nức nở, nước mắt lănxuống gò má, rơi lên cánh tay, tiếng khóc nghẹnngào không biết làm sao giữ được: “Nhưng chúngtôi cũng đâu còn cách nào khác, nếu con békhông đồng ý hiến tủy, em trai tôi sẽ chết. Chúngtôi đều là người thân, sao con bé có thể nhẫn tâmnhìn em trai tôi chết đi chứ?”Tôi thực sự thấy tức cười: “Sao cô ấy có thểnhẫn tâm ư? Mẹ cô sinh con ra không nuôi cũngcó khác gì giết người cướp của đâu? Chu NhiênAn bị nhà các người vứt bỏ nhiều năm như thế màcác người chưa bao giờ đi tìm cô ấy, hỏi thăm côấy, giờ đột nhiên xảy ra chuyện lại đi tìm cô ấy à?Các người lấy cái thứ gọi là máu mủ tình thân tróibuộc cô ấy, muốn cô ấy phải chịu đựng đau khổtột cùng để hiến tủy cho em trai cô. Người mộtnhà các người đúng là giỏi biến sự ích kỉ thành vởkịch đặc sắc đấy”Tôi nhìn cô ta, đè nén cơn tức nói tiếp: “LâmGia Hân, trái tim người cũng là máu thịt, cô biết rõmẹ mình đã làm sai mà còn cố chấp bao che, đólà giúp người làm ác”Lâm Gia Hân gật đầu, nhất thời chẳng nóiđược tiếng nào.Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Nhưngkhông làm vậy thì tôi cũng đâu biết phải làm saobây giờ.”truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ“Nếu như có thể, tôi thấy cô nên nói chuyện tửtế với Chu Nhiên An đi, nếu không được thì cácngười tránh xa cô ấy ra. Không thể giúp cô ấykhông có tội, nhưng đã không giúp được gì cònlàm liên lụy cô ấy thì là tội sâu nghiệp nặng rồi”“Nhưng em trai tôi…” Lâm Gia Hân đỏ mắt:“Nếu không làm phẫu thuật nó sẽ chết mất!”“Chẳng lẽ chỉ mình Chu Nhiên An có quan hệmáu mủ với nó sao? Sức khỏe mẹ cô không tốtnhưng còn cha nó? Nếu quả thật muốn tìm ai đóphải chịu trách nhiệm với em cô thì người đầu tiênNhu —nên tìm không phải nên là cha cô sao?” Tôi cũngkhông hiểu nổi kiểu tư duy của cả nhà họ nữa rồi.Cô ấy ủ rũ, thở dài nói: “Cha đã không liên lạcvới chúng tôi nhiều năm rồi, giờ ông ta cũng cótuổi, mẹ tôi lo cơ thể ông ta chịu không nổi nênmới không tìm đến. Tuổi tác ông ta đã cao, khảnăng có thể năm lên bàn mổ là rất nhỏ.”Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy có lúc tìnhngười phức tạp đến mức tôi cũng chẳng saođoán được.Tôi thấy người nhà bọn họ đối xử với ChuNhiên An vừa tàn nhãn lại tệ hại nhưng Lâm GiaHân lại cho rằng, trên người Chu Nhiên An chảydòng máu của cha mẹ cô ấy nên hi sinh vì em traicô ấy cũng là lẽ đương nhiên.Cha mẹ thiên vị mù quáng cộng thêm sự dungtúng của cô chị nữa, chắc hẳn Chu Nhiên phảithất vọng với nhà họ lắm!Nếu còn tiếp tục chủ đề này nữa có lẽ tôi sẽtức giận vô cùng thậm chí còn mắng chửi LâmGia Hân nữa.Vậy nên tôi đã chấm dứt chủ đề này.Nhà hàng đã chọn, tôi với Lâm Gia Hân đithẳng tới đó, tránh nhắc chuyện Chu Nhiên An mànói về những chuyện khác, cũng tạm ổn.Ăn xong cơm, trời đã chạng vạng tối, Lâm GiaHân có việc đi trước, tôi ngồi trong nhà hàng mộtlúc.Phó Thẳng Nam gọi điện đến nói sẽ tới đóntôi cùng về nhà, tôi cũng tiếp tục ngồi trong phòngăn ngơ ngác chờ anh.Nhà hàng cao cấp nổi tiếng thành phố cũngchỉ có vài quán, tôi cũng chẳng thấy bất ngờ khigặp Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh.Thấy tôi, Lâm Uyên cũng chẳng tìm chỗ ngồinữa mà kéo Mạc Đình Sinh đến ngồi cạnh tôi.Nhìn qua những món ăn đã động vào trên bàn, bàấy khẽ cười nói: “Xuân Hinh, con ăn rồi à?”Tôi gật đầu, nhìn bà ấy có phần do dự: “Bảonhân viên phục vụ đến thu dọn qua rồi hai ngườilại gọi món chứ?”So với cha mẹ của Lâm Gia Hân, có lẽ LâmUyên và Mạc Đình Sinh không tệ đến vậy, bọn họđối xử với người ngoài quả thực tàn nhẫn, hà khắcnhưng đối với người thân cũng coi như bao dung,quan tâm.
Chương 425: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (4)
Tôi dường như đã đoán ra được câu nói tiếp
theo. Cô ấy nhìn tôi yếu ớt cười đáp: “Chắc cô
cũng nghĩ ra rồi. mẹ tôi lớn tuổi, cơ thể bị tổn
thương không thể hiến tủy cho em trai tôi, còn cha
tôi thì khỏi phải nói, nhiều năm qua ông ta đã
chẳng còn coi chúng tôi là con của mình rồi”
“Còn cô là vì mang thai?” Tôi dường như đã
đoán được rồi, nếu như không phải vì cùng đường
chắc cả nhà bọn họ cũng chẳng mặt dày tìm đến
Chu Nhiên An.
Cô ấy gật đầu: “Ừ, khi ấy tôi đối mặt với khó
khăn trong nghề lại mang thai khi đã có tuổi, đừng
nói đến nhắc đến chuyện lấy tủy, có giữ được đứa
trẻ hay không cũng là vấn đề rồi. Sau đó, mẹ tôi
tìm đến cha mẹ nuôi của Chu Nhiên An, ai ngờ bà
ấy lại dùng cách cực đoan. Mẹ tôi đã cầu xin cha
mẹ nuôi của Chu Nhiên An rất lâu nhưng dù gì đó
cũng là đứa trẻ họ tự tay nuôi lớn, sao có thể để
nó chịu tổn thương được. Cha mẹ nuôi không
đồng ý cho Chu Nhiên An phẫu thuật nên mẹ tôi
đã chạy đến trước công ty nhà họ, muốn lấy cái
chết ra uy hiếp. Nhưng cũng chính bởi vì thế, cha
của Chu Nhiên An vì tránh mẹ tôi mà lúc đánh tay
lái đã đụng phải chiếc xe đi ngược chiều, chết
ngay tại chỗ” truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Tôi sửng sốt không thể tin nổi, tôi dừng trước
ngã tư đèn xanh đỏ nhìn cô ấy gần như không thể
nói được lời nào. Rất lâu sau tôi mới lên tiếng: “Tôi
có thể hiểu tại sao Chu Nhiên An lại hận nhà cô
vậy rồi, thật là!”
Sinh con mà không nuôi đã là tội ác rồi, thế
mà lúc con gái tìm được nơi tốt nương thân, có
cha mẹ, có gia đình mới lại còn muốn được voi
đòi tiên, làm tổn thương cô ấy. Đúng là cực kì
đáng ghét.
Lâm Gia Hân hít một hơi sâu, cúi đầu nở nụ
cười khổ: “Tôi cũng hiểu là nhà chúng tôi 0a con
bé quá nhiều, con bé hận cũng phải thôi. Nhưng
dù có thế nào đó cũng là mẹ ruột của con bé,
chẳng qua là bà ấy quá ngu ngốc mà thôi”
Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên có cảm giác đúng là
có lúc không thể chỉ đánh giá người khác qua vẻ
bề ngoài. Lúc trước tôi cho rằng Lâm Hạnh
Nguyên xấu, Lâm Gia Hân xấu, thậm chí cả Lâm
Uyên cũng xấu.
Nhưng tôi chưa từng thấy gia đình nào giống
như người nhà Lâm Gia Hân vậy. Tôi mỉm cười
nhìn cô ấy: “Lâm Gia Hân, cô biết loại người ghê
tởm nhất, đáng buồn nhất trên thế giới này là gì
không?”
Cô ấy chỉ nhìn tôi không đáp.
Đèn xanh đã sáng, tôi khởi động xe, nhìn về
con đường trước mặt nói: “Nếu tôi là Chu Nhiên
An thì nói thật, trả thù các cô như vậy đã là quá
nhân từ rồi, tôi sẽ còn xuống tay ác hơn cả cô ấy”
Có lẽ Lâm Gia Hân cũng không ngờ tôi sẽ nói
ra những lời này, cô ấy cứ ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi lại nói tiếp: “Trên thế giới có một số người,
bọn họ sinh ra đã thiếu thốn nhưng không phải về
vật chất mà là trái tim, giống như mẹ cô và cô vậy.
Chuyện mẹ cô đã làm còn đáng sợ và vô nhân
tính hơn cả giết người phóng hỏa. Bà ta vì sự ngu
ngốc của bản thân mà tự tay hủy diệt sinh mệnh
của từng đứa con mình, mà dẫu vậy đến giờ bà ta
vẫn thấy mình không sai. Còn về Chu Nhiên An, cô
ấy đúng là bất hạnh vì đã sinh ra trong gia đình
các người, nhưng cũng may số mệnh cô ấy vẫn
còn tốt bởi đã gặp được người làm cha mẹ nâng
niu cô ấy trong tay, dưỡng dục cô ấy thành người
ưu tú đến vậy”
“Còn các người thì sao? Các người đã làm gì
chứ? Cuộc sống của cô ấy vốn đang tốt đẹp vậy
mà lại bị một tay các người hủy hoại. Các người
hại chết người cha đã dưỡng dục cô ấy, người cha
vĩ đại đã cứu vớt cô ấy khỏi địa ngục tối tăm, các
người đã tự tay hại chết ân nhân của mình, thế
mà mẹ cô vẫn còn cứ cho rằng mình thật vĩ đại, hi
sinh tất cả vì con trai, nhưng cô ấy có cho là vậy
không. Bà ta đã mang nặng đẻ đau bấy lâu, cũng chỉ là
khác giới tính thôi mà, cô ấy đã sai ở đâu chứ?”
Lâm Gia Hân cúi đầu nức nở, nước mắt lăn
xuống gò má, rơi lên cánh tay, tiếng khóc nghẹn
ngào không biết làm sao giữ được: “Nhưng chúng
tôi cũng đâu còn cách nào khác, nếu con bé
không đồng ý hiến tủy, em trai tôi sẽ chết. Chúng
tôi đều là người thân, sao con bé có thể nhẫn tâm
nhìn em trai tôi chết đi chứ?”
Tôi thực sự thấy tức cười: “Sao cô ấy có thể
nhẫn tâm ư? Mẹ cô sinh con ra không nuôi cũng
có khác gì giết người cướp của đâu? Chu Nhiên
An bị nhà các người vứt bỏ nhiều năm như thế mà
các người chưa bao giờ đi tìm cô ấy, hỏi thăm cô
ấy, giờ đột nhiên xảy ra chuyện lại đi tìm cô ấy à?
Các người lấy cái thứ gọi là máu mủ tình thân trói
buộc cô ấy, muốn cô ấy phải chịu đựng đau khổ
tột cùng để hiến tủy cho em trai cô. Người một
nhà các người đúng là giỏi biến sự ích kỉ thành vở
kịch đặc sắc đấy”
Tôi nhìn cô ta, đè nén cơn tức nói tiếp: “Lâm
Gia Hân, trái tim người cũng là máu thịt, cô biết rõ
mẹ mình đã làm sai mà còn cố chấp bao che, đó
là giúp người làm ác”
Lâm Gia Hân gật đầu, nhất thời chẳng nói
được tiếng nào.
Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Nhưng
không làm vậy thì tôi cũng đâu biết phải làm sao
bây giờ.”
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“Nếu như có thể, tôi thấy cô nên nói chuyện tử
tế với Chu Nhiên An đi, nếu không được thì các
người tránh xa cô ấy ra. Không thể giúp cô ấy
không có tội, nhưng đã không giúp được gì còn
làm liên lụy cô ấy thì là tội sâu nghiệp nặng rồi”
“Nhưng em trai tôi…” Lâm Gia Hân đỏ mắt:
“Nếu không làm phẫu thuật nó sẽ chết mất!”
“Chẳng lẽ chỉ mình Chu Nhiên An có quan hệ
máu mủ với nó sao? Sức khỏe mẹ cô không tốt
nhưng còn cha nó? Nếu quả thật muốn tìm ai đó
phải chịu trách nhiệm với em cô thì người đầu tiên
Nhu —
nên tìm không phải nên là cha cô sao?” Tôi cũng
không hiểu nổi kiểu tư duy của cả nhà họ nữa rồi.
Cô ấy ủ rũ, thở dài nói: “Cha đã không liên lạc
với chúng tôi nhiều năm rồi, giờ ông ta cũng có
tuổi, mẹ tôi lo cơ thể ông ta chịu không nổi nên
mới không tìm đến. Tuổi tác ông ta đã cao, khả
năng có thể năm lên bàn mổ là rất nhỏ.”
Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy có lúc tình
người phức tạp đến mức tôi cũng chẳng sao
đoán được.
Tôi thấy người nhà bọn họ đối xử với Chu
Nhiên An vừa tàn nhãn lại tệ hại nhưng Lâm Gia
Hân lại cho rằng, trên người Chu Nhiên An chảy
dòng máu của cha mẹ cô ấy nên hi sinh vì em trai
cô ấy cũng là lẽ đương nhiên.
Cha mẹ thiên vị mù quáng cộng thêm sự dung
túng của cô chị nữa, chắc hẳn Chu Nhiên phải
thất vọng với nhà họ lắm!
Nếu còn tiếp tục chủ đề này nữa có lẽ tôi sẽ
tức giận vô cùng thậm chí còn mắng chửi Lâm
Gia Hân nữa.
Vậy nên tôi đã chấm dứt chủ đề này.
Nhà hàng đã chọn, tôi với Lâm Gia Hân đi
thẳng tới đó, tránh nhắc chuyện Chu Nhiên An mà
nói về những chuyện khác, cũng tạm ổn.
Ăn xong cơm, trời đã chạng vạng tối, Lâm Gia
Hân có việc đi trước, tôi ngồi trong nhà hàng một
lúc.
Phó Thẳng Nam gọi điện đến nói sẽ tới đón
tôi cùng về nhà, tôi cũng tiếp tục ngồi trong phòng
ăn ngơ ngác chờ anh.
Nhà hàng cao cấp nổi tiếng thành phố cũng
chỉ có vài quán, tôi cũng chẳng thấy bất ngờ khi
gặp Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh.
Thấy tôi, Lâm Uyên cũng chẳng tìm chỗ ngồi
nữa mà kéo Mạc Đình Sinh đến ngồi cạnh tôi.
Nhìn qua những món ăn đã động vào trên bàn, bà
ấy khẽ cười nói: “Xuân Hinh, con ăn rồi à?”
Tôi gật đầu, nhìn bà ấy có phần do dự: “Bảo
nhân viên phục vụ đến thu dọn qua rồi hai người
lại gọi món chứ?”
So với cha mẹ của Lâm Gia Hân, có lẽ Lâm
Uyên và Mạc Đình Sinh không tệ đến vậy, bọn họ
đối xử với người ngoài quả thực tàn nhẫn, hà khắc
nhưng đối với người thân cũng coi như bao dung,
quan tâm.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 425: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (4) Tôi dường như đã đoán ra được câu nói tiếptheo. Cô ấy nhìn tôi yếu ớt cười đáp: “Chắc côcũng nghĩ ra rồi. mẹ tôi lớn tuổi, cơ thể bị tổnthương không thể hiến tủy cho em trai tôi, còn chatôi thì khỏi phải nói, nhiều năm qua ông ta đãchẳng còn coi chúng tôi là con của mình rồi”“Còn cô là vì mang thai?” Tôi dường như đãđoán được rồi, nếu như không phải vì cùng đườngchắc cả nhà bọn họ cũng chẳng mặt dày tìm đếnChu Nhiên An.Cô ấy gật đầu: “Ừ, khi ấy tôi đối mặt với khókhăn trong nghề lại mang thai khi đã có tuổi, đừngnói đến nhắc đến chuyện lấy tủy, có giữ được đứatrẻ hay không cũng là vấn đề rồi. Sau đó, mẹ tôitìm đến cha mẹ nuôi của Chu Nhiên An, ai ngờ bàấy lại dùng cách cực đoan. Mẹ tôi đã cầu xin chamẹ nuôi của Chu Nhiên An rất lâu nhưng dù gì đócũng là đứa trẻ họ tự tay nuôi lớn, sao có thể đểnó chịu tổn thương được. Cha mẹ nuôi khôngđồng ý cho Chu Nhiên An phẫu thuật nên mẹ tôiđã chạy đến trước công ty nhà họ, muốn lấy cáichết ra uy hiếp. Nhưng cũng chính bởi vì thế, chacủa Chu Nhiên An vì tránh mẹ tôi mà lúc đánh taylái đã đụng phải chiếc xe đi ngược chiều, chếtngay tại chỗ” truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻTôi sửng sốt không thể tin nổi, tôi dừng trướcngã tư đèn xanh đỏ nhìn cô ấy gần như không thểnói được lời nào. Rất lâu sau tôi mới lên tiếng: “Tôicó thể hiểu tại sao Chu Nhiên An lại hận nhà côvậy rồi, thật là!”Sinh con mà không nuôi đã là tội ác rồi, thếmà lúc con gái tìm được nơi tốt nương thân, cócha mẹ, có gia đình mới lại còn muốn được voiđòi tiên, làm tổn thương cô ấy. Đúng là cực kìđáng ghét.Lâm Gia Hân hít một hơi sâu, cúi đầu nở nụcười khổ: “Tôi cũng hiểu là nhà chúng tôi 0a conbé quá nhiều, con bé hận cũng phải thôi. Nhưngdù có thế nào đó cũng là mẹ ruột của con bé,chẳng qua là bà ấy quá ngu ngốc mà thôi”Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên có cảm giác đúng làcó lúc không thể chỉ đánh giá người khác qua vẻbề ngoài. Lúc trước tôi cho rằng Lâm HạnhNguyên xấu, Lâm Gia Hân xấu, thậm chí cả LâmUyên cũng xấu.Nhưng tôi chưa từng thấy gia đình nào giốngnhư người nhà Lâm Gia Hân vậy. Tôi mỉm cườinhìn cô ấy: “Lâm Gia Hân, cô biết loại người ghêtởm nhất, đáng buồn nhất trên thế giới này là gìkhông?”Cô ấy chỉ nhìn tôi không đáp.Đèn xanh đã sáng, tôi khởi động xe, nhìn vềcon đường trước mặt nói: “Nếu tôi là Chu NhiênAn thì nói thật, trả thù các cô như vậy đã là quánhân từ rồi, tôi sẽ còn xuống tay ác hơn cả cô ấy”Có lẽ Lâm Gia Hân cũng không ngờ tôi sẽ nóira những lời này, cô ấy cứ ngơ ngác nhìn tôi.Tôi lại nói tiếp: “Trên thế giới có một số người,bọn họ sinh ra đã thiếu thốn nhưng không phải vềvật chất mà là trái tim, giống như mẹ cô và cô vậy.Chuyện mẹ cô đã làm còn đáng sợ và vô nhântính hơn cả giết người phóng hỏa. Bà ta vì sự ngungốc của bản thân mà tự tay hủy diệt sinh mệnhcủa từng đứa con mình, mà dẫu vậy đến giờ bà tavẫn thấy mình không sai. Còn về Chu Nhiên An, côấy đúng là bất hạnh vì đã sinh ra trong gia đìnhcác người, nhưng cũng may số mệnh cô ấy vẫncòn tốt bởi đã gặp được người làm cha mẹ nângniu cô ấy trong tay, dưỡng dục cô ấy thành ngườiưu tú đến vậy”“Còn các người thì sao? Các người đã làm gìchứ? Cuộc sống của cô ấy vốn đang tốt đẹp vậymà lại bị một tay các người hủy hoại. Các ngườihại chết người cha đã dưỡng dục cô ấy, người chavĩ đại đã cứu vớt cô ấy khỏi địa ngục tối tăm, cácngười đã tự tay hại chết ân nhân của mình, thếmà mẹ cô vẫn còn cứ cho rằng mình thật vĩ đại, hisinh tất cả vì con trai, nhưng cô ấy có cho là vậykhông. Bà ta đã mang nặng đẻ đau bấy lâu, cũng chỉ làkhác giới tính thôi mà, cô ấy đã sai ở đâu chứ?”Lâm Gia Hân cúi đầu nức nở, nước mắt lănxuống gò má, rơi lên cánh tay, tiếng khóc nghẹnngào không biết làm sao giữ được: “Nhưng chúngtôi cũng đâu còn cách nào khác, nếu con békhông đồng ý hiến tủy, em trai tôi sẽ chết. Chúngtôi đều là người thân, sao con bé có thể nhẫn tâmnhìn em trai tôi chết đi chứ?”Tôi thực sự thấy tức cười: “Sao cô ấy có thểnhẫn tâm ư? Mẹ cô sinh con ra không nuôi cũngcó khác gì giết người cướp của đâu? Chu NhiênAn bị nhà các người vứt bỏ nhiều năm như thế màcác người chưa bao giờ đi tìm cô ấy, hỏi thăm côấy, giờ đột nhiên xảy ra chuyện lại đi tìm cô ấy à?Các người lấy cái thứ gọi là máu mủ tình thân tróibuộc cô ấy, muốn cô ấy phải chịu đựng đau khổtột cùng để hiến tủy cho em trai cô. Người mộtnhà các người đúng là giỏi biến sự ích kỉ thành vởkịch đặc sắc đấy”Tôi nhìn cô ta, đè nén cơn tức nói tiếp: “LâmGia Hân, trái tim người cũng là máu thịt, cô biết rõmẹ mình đã làm sai mà còn cố chấp bao che, đólà giúp người làm ác”Lâm Gia Hân gật đầu, nhất thời chẳng nóiđược tiếng nào.Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Nhưngkhông làm vậy thì tôi cũng đâu biết phải làm saobây giờ.”truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ“Nếu như có thể, tôi thấy cô nên nói chuyện tửtế với Chu Nhiên An đi, nếu không được thì cácngười tránh xa cô ấy ra. Không thể giúp cô ấykhông có tội, nhưng đã không giúp được gì cònlàm liên lụy cô ấy thì là tội sâu nghiệp nặng rồi”“Nhưng em trai tôi…” Lâm Gia Hân đỏ mắt:“Nếu không làm phẫu thuật nó sẽ chết mất!”“Chẳng lẽ chỉ mình Chu Nhiên An có quan hệmáu mủ với nó sao? Sức khỏe mẹ cô không tốtnhưng còn cha nó? Nếu quả thật muốn tìm ai đóphải chịu trách nhiệm với em cô thì người đầu tiênNhu —nên tìm không phải nên là cha cô sao?” Tôi cũngkhông hiểu nổi kiểu tư duy của cả nhà họ nữa rồi.Cô ấy ủ rũ, thở dài nói: “Cha đã không liên lạcvới chúng tôi nhiều năm rồi, giờ ông ta cũng cótuổi, mẹ tôi lo cơ thể ông ta chịu không nổi nênmới không tìm đến. Tuổi tác ông ta đã cao, khảnăng có thể năm lên bàn mổ là rất nhỏ.”Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy có lúc tìnhngười phức tạp đến mức tôi cũng chẳng saođoán được.Tôi thấy người nhà bọn họ đối xử với ChuNhiên An vừa tàn nhãn lại tệ hại nhưng Lâm GiaHân lại cho rằng, trên người Chu Nhiên An chảydòng máu của cha mẹ cô ấy nên hi sinh vì em traicô ấy cũng là lẽ đương nhiên.Cha mẹ thiên vị mù quáng cộng thêm sự dungtúng của cô chị nữa, chắc hẳn Chu Nhiên phảithất vọng với nhà họ lắm!Nếu còn tiếp tục chủ đề này nữa có lẽ tôi sẽtức giận vô cùng thậm chí còn mắng chửi LâmGia Hân nữa.Vậy nên tôi đã chấm dứt chủ đề này.Nhà hàng đã chọn, tôi với Lâm Gia Hân đithẳng tới đó, tránh nhắc chuyện Chu Nhiên An mànói về những chuyện khác, cũng tạm ổn.Ăn xong cơm, trời đã chạng vạng tối, Lâm GiaHân có việc đi trước, tôi ngồi trong nhà hàng mộtlúc.Phó Thẳng Nam gọi điện đến nói sẽ tới đóntôi cùng về nhà, tôi cũng tiếp tục ngồi trong phòngăn ngơ ngác chờ anh.Nhà hàng cao cấp nổi tiếng thành phố cũngchỉ có vài quán, tôi cũng chẳng thấy bất ngờ khigặp Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh.Thấy tôi, Lâm Uyên cũng chẳng tìm chỗ ngồinữa mà kéo Mạc Đình Sinh đến ngồi cạnh tôi.Nhìn qua những món ăn đã động vào trên bàn, bàấy khẽ cười nói: “Xuân Hinh, con ăn rồi à?”Tôi gật đầu, nhìn bà ấy có phần do dự: “Bảonhân viên phục vụ đến thu dọn qua rồi hai ngườilại gọi món chứ?”So với cha mẹ của Lâm Gia Hân, có lẽ LâmUyên và Mạc Đình Sinh không tệ đến vậy, bọn họđối xử với người ngoài quả thực tàn nhẫn, hà khắcnhưng đối với người thân cũng coi như bao dung,quan tâm.