Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 429

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 429: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (8) Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh mới đỡ hơnmấy phần, đẩy người con gái bên cạnh đi, dườngnhư không có chút thương hoa tiếc ngọc.Anh nhanh chân đi về phía tôi, giọng nói trầmthấp: “Sao lại chạy sang bên này?”“Gặp một người quen.” Tôi mở lời, không giảithích cụ thể chuyện gặp được .John.Anh nhíu mày, kéo tôi chuẩn bị rời đi.Nhưng Chu Nhiên An đâu thể để anh rời đinhư vậy được. Nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ta lạnhbuốt, say đến mức không còn lý trí, cô ta nhìn tôikhiêu khích.Cô ta mở lời nói với Phó Thắng Nam: “PhóThẳng Nam, anh nhìn bọn em xem, anh nhìn chocẩn thận đi, làm em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?Vóc dáng của ai đẹp hơn? Cô ta có thể cho anhcái gì em cũng đều có thể, cái mà cô ta không thểcho anh, em cũng có thể”Nói đến mức kích động, đương nhiên cô takhông hề chú ý đến thể diện nữa, cô ra cởi quầnáo trước ngực mình, để hở một khoảng da thịttrắng như tuyết, kéo tay Phó Thắng Nam rồi nói:“Anh sờ mà xem, cô ta thoải mái để anh làm gìtrên giường, em cũng có thể, em còn làm tốt hơncô ta nữa”Dù sao cũng là nơi công cộng, hành động củacô ta chắc chản sẽ thu hút đám đông.Phó Thắng Nam đen mặt, dường như khôngchút nào do dự, anh hơi vung tay, cả người ChuNhiên An bị ngã nhào xuống đất.Cô ta đang mang giày cao gót nên khôngđứng vững, lùi lại mấy bước rồi đụng phải gócbàn, phần trán cũng bị thương.Có lẽ đau đớn giúp cô ta tỉnh táo thêm mộtchút, cô ta ngước mắt nhìn Phó Thẳng Nam, BÊmới phát hiện ra tất cả mọi người xung quanh đềuđang nhìn mình, cô ta không khỏi cúi đầu, nhìnthấy cơ thể lồ lộ của bản thân.Theo bản năng, cô ta đưa tay kéo quần áosang che lại.Nhưng dù sao cũng là người say rượu, mặcdù tỉnh táo được một lúc nhưng cũng chỉ là trongchốc lát mà thôi, cô ta cúi đầu, bật cười thànhtiếng.Sau đó lại ngước mắt nhìn về phía tôi và PhóThắng Nam, đôi mắt ướt át, cô ta nhìn Phó ThắngNam rồi nói tiếp, ngoài miệng thì cười nhưng nướcmắt không hề vơi đi.Cô ta đưa tay chỉ về phía tôi: “Thẩm XuânHinh, cô dùng thủ đoạn gì mà quyến rũ đượcngười đàn ông này vậy, sao anh ấy cứ si mê cônhư vậy?” Đọc full tại truyen.one nhéSau đó cô ta nhìn Phó Thắng Nam, châmchọc nói: “Cô ta có gì tốt chứ? Cô ta dây dưakhông rõ với Cố Diệc Hàn, anh tưởng cô ta cònsạch sẽ hay sao? Anh xem những tin tức đã bị émkia đi, rốt cuộc cô ta bẩn thỉu thế nào mà anh cònmuốn cô ta chứ, tại sao? Không phải đàn ông cácanh đều ăn kiêng sao?”Dường như chỉ trong nháy mắt, tôi còn chưakịp phản ứng, Phó Thắng Nam đã xông tới bóp cổChu Nhiên An.Vẻ mặt tức giận và đỏ bừng vì hít thở khôngthông của Chu Nhiên An.Anh híp mắt, giọng nói lạnh băng: “Nếu cômuốn chết như vậy thì tôi sẽ tiễn cô một đoạnđường.Vừa nói, lực tay của anh càng tăng thêm.Bốn phía vang lên tiếng bàn luận và hít hà,đến khi tôi giật mình phản ứng lại, thì Chu NhiênAn đã chọc giận Phó Thẳng Nam thật rồi.Làm anh muốn giết người.Thấy có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, tôibất giác chạy về phía Phó Thắng Nam, đẩy tayanh ra rồi nói: “Phó Thắng Nam, anh đứng kíchđộng, mình về nhà thôi.”Một khi tin tức này bị lan truyền, chỉ sợ PhóThẳng Nam sẽ bị mọi người công kích.Cho dù là một người đàn ông ưu tú, nhưng khibị đồn thổi là đánh phụ nữ, có khuynh hướng bạolực, cư dân mạng đâu cần tìm hiểu đã xảy rachuyện gì mà sẽ trực tiếp luận tội chết.Trong phút chốc, Phó Thắng Nam đúng làPhó Thắng Nam, quản lý Phó Thiên nhiều nămnhư vậy, ở giới thương trường anh lừa tôi gạt, mộtChu Nhiên An không đủ để khiến anh nổi giận.Anh buông tay ra, khẽ cong môi lên, lấy mấytờ tiền trong ví rồi nhét vào trước khuôn ngực đẫyđà của Chu Nhiên An.Anh cười nhẹ, đầy vẻ thân sĩ: “Cô biểu diễnkhổ cực như vậy, đây là tiền boa, tiếc là tôi thíchsạch sẽ, cái loại xe công cộng như cô sao mà ratay được, tiền này đủ để cô thuê xe đi về đấy”Bị dao đâm thì nhiều lắm là cơn đau như cắtthịt, nhưng những từ ngữ trào phúng chê cười nàycòn khiến người ta đau đớn hơn dao.Vẻ mặt của Chu Nhiên An trắng bệch trongnháy mắt, không còn chút máu.Mấy câu của Phó Thắng Nam vừa rồi như sosánh cô ta và mấy cô gái phố đèn đỏ với nhau.Tâm hồn và lòng tự tôn bị chà đạp dưới chân.Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, hàng mi vươngđầy nước mắt, từ từ rơi xuống.Phó Thẳng Nam đứng dậy, thoải mái nhét vítiền vào túi, nắm lấy tay tôi đi ra ngoài cửa.Phía sau vang lên tiếng khóc xé lòng, tôi quayđầu nhìn lại phía sau lưng Phó Thắng Nam, thấymột đám người đang vây quanh Chu Nhiên An.Ở những nơi như quán bar thế này, cho dù cócao cấp, sạch sẽ đến đâu, cũng sẽ có rất nhiềungười không tốt xuất hiện, đủ hạng người thườngxuyên lui tới.Chu Nhiên An xinh đẹp và gợi cảm như vậy thìđúng là cực phẩm, huống hồ lúc nãy cô ta cònphanh áo hở ngực, chỉ e là bị người ta theo dõi rồi.Đi tới cửa, tôi mới ngừng lại, Phó Thẳng Namcũng dừng bước quay đầu nhìn tôi.Vẻ mặt không còn ác liệt như lúc vừa rồi, anhnhíu mày: “Sao vậy?”Tôi suy nghĩ rồi vẫn nói: “Phó Thẳng Nam, côấy cần một người đưa về”Phó Thắng Nam nhíu mày, ánh mắt rơi trênngười tôi, sắc mặt hơi trâm xuống: “Thẩm XuânHinh, cô ta không đáng để em thương cảm”Tôi hiểu tại sao Phó Thẳng Nam tức giận, bởivì những câu mà Chu Nhiên An nói, những lời tràophúng đó đã chạm vào điểm mấu chốt của PhóThẳng Nam. Đọc full tại truyen.one nhéTôi chính là điểm mấu chốt của anh, anh giậnlà vì Chu Nhiên An có ác ý với tôi.Thấy anh định đi, tôi bèn kéo anh lại, nói: “Emkhông thương cảm cô ta, Phó Thắng Nam, cô talà nhân viên của Phó Thiên, hằng năm anh đềuhọp khen thưởng nhân viên, nếu như cô ta xảy rachuyện, không chỉ mình cô ta mà còn ảnh hưởngđến cả Phó Thiên nữa, anh chỉ cần tìm một ngườiđưa cô ta về nhà là được, đảm bảo an toàn thôi,những thứ khác thì không cần thiết.”Thương cảm sao?Có một phần.Tôi hiểu Chu Nhiên An, tuy chỉ có mấy lầnchạm mặt nhưng nếu tôi chưa từng nghe Lâm GiaHân nói, có lẽ tôi sẽ không quản mấy chuyện đêm nay.Nhưng tôi đã nghe thấy rồi, cho nên tôi độnglòng trắc ẩn, Phó Thắng Nam ưu tú nên sẽ bịngười khác nhớ thương, đó là chuyện bình thường.Tóm lại, trên con đường nhân sinh dài dằngdặc, tôi nghĩ Phó Thắng Nam biết rõ hơn tôi nêngiải quyết với đống hoa đào bên cạnh như thế nào.Trâm mặc hồi lâu, Phó Thắng Namthỏa hiệp, anh đưa tay vẫy một người phục vụở Hoàng Gia, nói vài câu rồi nhìn về phía tôi: “Giờđược chưa?”Tôi gật đầu, kéo anh cười nhẹ: “Được rồi, đithôi nào, chúng ta về nhà thôi.”Trên xe.Phó Thắng Nam không vội nổ máy mà chỉnhìn tôi chằm chằm: “Thẩm Xuân Hinh, hình nhưem không ghét cô ta lắm nhỉ?”Tôi sững sờ, bất giác hỏi lại anh: “Ai cơ?”“Chu Nhiên An”Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới nói:“Thật ra cũng không phải là không ghét, chỉ là embiết trong lòng anh có em, bởi vì đã xác nhậnđược anh yêu em, cho nên em biết, cho dù ngườikhách có thương nhớ anh thế nào thì em cũngkhông sợ, bởi vì anh sẽ trở về-”Anh nhìn tôi, đôi đồng tử thâm sâu khó tả:“Em tin anh đến vậy à?”Tôi gật đầu, chắc chản: “Phó Thắng Nam,chúng ta đã đi qua một phần ba cuộc đời, có rấtnhiều thứ có thể hiểu rõ ràng, nghĩ thông suốt, chonên củi gạo dầu muối mới là cuộc sống”Anh trầm mặc hồi lâu rồi không lên tiếng nữa,khởi động xe đi thẳng.Tôi cảm giác mấy câu này không sai, nhưngcứ cảm thấy hình như anh hơi yên lặng quá.

Chương 429: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (8)

 

Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh mới đỡ hơn

mấy phần, đẩy người con gái bên cạnh đi, dường

như không có chút thương hoa tiếc ngọc.

Anh nhanh chân đi về phía tôi, giọng nói trầm

thấp: “Sao lại chạy sang bên này?”

“Gặp một người quen.” Tôi mở lời, không giải

thích cụ thể chuyện gặp được .John.

Anh nhíu mày, kéo tôi chuẩn bị rời đi.

Nhưng Chu Nhiên An đâu thể để anh rời đi

như vậy được. Nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ta lạnh

buốt, say đến mức không còn lý trí, cô ta nhìn tôi

khiêu khích.

Cô ta mở lời nói với Phó Thắng Nam: “Phó

Thẳng Nam, anh nhìn bọn em xem, anh nhìn cho

cẩn thận đi, làm em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?

Vóc dáng của ai đẹp hơn? Cô ta có thể cho anh

cái gì em cũng đều có thể, cái mà cô ta không thể

cho anh, em cũng có thể”

Nói đến mức kích động, đương nhiên cô ta

không hề chú ý đến thể diện nữa, cô ra cởi quần

áo trước ngực mình, để hở một khoảng da thịt

trắng như tuyết, kéo tay Phó Thắng Nam rồi nói:

“Anh sờ mà xem, cô ta thoải mái để anh làm gì

trên giường, em cũng có thể, em còn làm tốt hơn

cô ta nữa”

Dù sao cũng là nơi công cộng, hành động của

cô ta chắc chản sẽ thu hút đám đông.

Phó Thắng Nam đen mặt, dường như không

chút nào do dự, anh hơi vung tay, cả người Chu

Nhiên An bị ngã nhào xuống đất.

Cô ta đang mang giày cao gót nên không

đứng vững, lùi lại mấy bước rồi đụng phải góc

bàn, phần trán cũng bị thương.

Có lẽ đau đớn giúp cô ta tỉnh táo thêm một

chút, cô ta ngước mắt nhìn Phó Thẳng Nam, BÊ

mới phát hiện ra tất cả mọi người xung quanh đều

đang nhìn mình, cô ta không khỏi cúi đầu, nhìn

thấy cơ thể lồ lộ của bản thân.

Theo bản năng, cô ta đưa tay kéo quần áo

sang che lại.

Nhưng dù sao cũng là người say rượu, mặc

dù tỉnh táo được một lúc nhưng cũng chỉ là trong

chốc lát mà thôi, cô ta cúi đầu, bật cười thành

tiếng.

Sau đó lại ngước mắt nhìn về phía tôi và Phó

Thắng Nam, đôi mắt ướt át, cô ta nhìn Phó Thắng

Nam rồi nói tiếp, ngoài miệng thì cười nhưng nước

mắt không hề vơi đi.

Cô ta đưa tay chỉ về phía tôi: “Thẩm Xuân

Hinh, cô dùng thủ đoạn gì mà quyến rũ được

người đàn ông này vậy, sao anh ấy cứ si mê cô

như vậy?” Đọc full tại truyen.one nhé

Sau đó cô ta nhìn Phó Thắng Nam, châm

chọc nói: “Cô ta có gì tốt chứ? Cô ta dây dưa

không rõ với Cố Diệc Hàn, anh tưởng cô ta còn

sạch sẽ hay sao? Anh xem những tin tức đã bị ém

kia đi, rốt cuộc cô ta bẩn thỉu thế nào mà anh còn

muốn cô ta chứ, tại sao? Không phải đàn ông các

anh đều ăn kiêng sao?”

Dường như chỉ trong nháy mắt, tôi còn chưa

kịp phản ứng, Phó Thắng Nam đã xông tới bóp cổ

Chu Nhiên An.

Vẻ mặt tức giận và đỏ bừng vì hít thở không

thông của Chu Nhiên An.

Anh híp mắt, giọng nói lạnh băng: “Nếu cô

muốn chết như vậy thì tôi sẽ tiễn cô một đoạn

đường.

Vừa nói, lực tay của anh càng tăng thêm.

Bốn phía vang lên tiếng bàn luận và hít hà,

đến khi tôi giật mình phản ứng lại, thì Chu Nhiên

An đã chọc giận Phó Thẳng Nam thật rồi.

Làm anh muốn giết người.

Thấy có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, tôi

bất giác chạy về phía Phó Thắng Nam, đẩy tay

anh ra rồi nói: “Phó Thắng Nam, anh đứng kích

động, mình về nhà thôi.”

Một khi tin tức này bị lan truyền, chỉ sợ Phó

Thẳng Nam sẽ bị mọi người công kích.

Cho dù là một người đàn ông ưu tú, nhưng khi

bị đồn thổi là đánh phụ nữ, có khuynh hướng bạo

lực, cư dân mạng đâu cần tìm hiểu đã xảy ra

chuyện gì mà sẽ trực tiếp luận tội chết.

Trong phút chốc, Phó Thắng Nam đúng là

Phó Thắng Nam, quản lý Phó Thiên nhiều năm

như vậy, ở giới thương trường anh lừa tôi gạt, một

Chu Nhiên An không đủ để khiến anh nổi giận.

Anh buông tay ra, khẽ cong môi lên, lấy mấy

tờ tiền trong ví rồi nhét vào trước khuôn ngực đẫy

đà của Chu Nhiên An.

Anh cười nhẹ, đầy vẻ thân sĩ: “Cô biểu diễn

khổ cực như vậy, đây là tiền boa, tiếc là tôi thích

sạch sẽ, cái loại xe công cộng như cô sao mà ra

tay được, tiền này đủ để cô thuê xe đi về đấy”

Bị dao đâm thì nhiều lắm là cơn đau như cắt

thịt, nhưng những từ ngữ trào phúng chê cười này

còn khiến người ta đau đớn hơn dao.

Vẻ mặt của Chu Nhiên An trắng bệch trong

nháy mắt, không còn chút máu.

Mấy câu của Phó Thắng Nam vừa rồi như so

sánh cô ta và mấy cô gái phố đèn đỏ với nhau.

Tâm hồn và lòng tự tôn bị chà đạp dưới chân.

Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, hàng mi vương

đầy nước mắt, từ từ rơi xuống.

Phó Thẳng Nam đứng dậy, thoải mái nhét ví

tiền vào túi, nắm lấy tay tôi đi ra ngoài cửa.

Phía sau vang lên tiếng khóc xé lòng, tôi quay

đầu nhìn lại phía sau lưng Phó Thắng Nam, thấy

một đám người đang vây quanh Chu Nhiên An.

Ở những nơi như quán bar thế này, cho dù có

cao cấp, sạch sẽ đến đâu, cũng sẽ có rất nhiều

người không tốt xuất hiện, đủ hạng người thường

xuyên lui tới.

Chu Nhiên An xinh đẹp và gợi cảm như vậy thì

đúng là cực phẩm, huống hồ lúc nãy cô ta còn

phanh áo hở ngực, chỉ e là bị người ta theo dõi rồi.

Đi tới cửa, tôi mới ngừng lại, Phó Thẳng Nam

cũng dừng bước quay đầu nhìn tôi.

Vẻ mặt không còn ác liệt như lúc vừa rồi, anh

nhíu mày: “Sao vậy?”

Tôi suy nghĩ rồi vẫn nói: “Phó Thẳng Nam, cô

ấy cần một người đưa về”

Phó Thắng Nam nhíu mày, ánh mắt rơi trên

người tôi, sắc mặt hơi trâm xuống: “Thẩm Xuân

Hinh, cô ta không đáng để em thương cảm”

Tôi hiểu tại sao Phó Thẳng Nam tức giận, bởi

vì những câu mà Chu Nhiên An nói, những lời trào

phúng đó đã chạm vào điểm mấu chốt của Phó

Thẳng Nam. Đọc full tại truyen.one nhé

Tôi chính là điểm mấu chốt của anh, anh giận

là vì Chu Nhiên An có ác ý với tôi.

Thấy anh định đi, tôi bèn kéo anh lại, nói: “Em

không thương cảm cô ta, Phó Thắng Nam, cô ta

là nhân viên của Phó Thiên, hằng năm anh đều

họp khen thưởng nhân viên, nếu như cô ta xảy ra

chuyện, không chỉ mình cô ta mà còn ảnh hưởng

đến cả Phó Thiên nữa, anh chỉ cần tìm một người

đưa cô ta về nhà là được, đảm bảo an toàn thôi,

những thứ khác thì không cần thiết.”

Thương cảm sao?

Có một phần.

Tôi hiểu Chu Nhiên An, tuy chỉ có mấy lần

chạm mặt nhưng nếu tôi chưa từng nghe Lâm Gia

Hân nói, có lẽ tôi sẽ không quản mấy chuyện đêm nay.

Nhưng tôi đã nghe thấy rồi, cho nên tôi động

lòng trắc ẩn, Phó Thắng Nam ưu tú nên sẽ bị

người khác nhớ thương, đó là chuyện bình thường.

Tóm lại, trên con đường nhân sinh dài dằng

dặc, tôi nghĩ Phó Thắng Nam biết rõ hơn tôi nên

giải quyết với đống hoa đào bên cạnh như thế nào.

Trâm mặc hồi lâu, Phó Thắng Nam

thỏa hiệp, anh đưa tay vẫy một người phục vụ

ở Hoàng Gia, nói vài câu rồi nhìn về phía tôi: “Giờ

được chưa?”

Tôi gật đầu, kéo anh cười nhẹ: “Được rồi, đi

thôi nào, chúng ta về nhà thôi.”

Trên xe.

Phó Thắng Nam không vội nổ máy mà chỉ

nhìn tôi chằm chằm: “Thẩm Xuân Hinh, hình như

em không ghét cô ta lắm nhỉ?”

Tôi sững sờ, bất giác hỏi lại anh: “Ai cơ?”

“Chu Nhiên An”

Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới nói:

“Thật ra cũng không phải là không ghét, chỉ là em

biết trong lòng anh có em, bởi vì đã xác nhận

được anh yêu em, cho nên em biết, cho dù người

khách có thương nhớ anh thế nào thì em cũng

không sợ, bởi vì anh sẽ trở về-”

Anh nhìn tôi, đôi đồng tử thâm sâu khó tả:

“Em tin anh đến vậy à?”

Tôi gật đầu, chắc chản: “Phó Thắng Nam,

chúng ta đã đi qua một phần ba cuộc đời, có rất

nhiều thứ có thể hiểu rõ ràng, nghĩ thông suốt, cho

nên củi gạo dầu muối mới là cuộc sống”

Anh trầm mặc hồi lâu rồi không lên tiếng nữa,

khởi động xe đi thẳng.

Tôi cảm giác mấy câu này không sai, nhưng

cứ cảm thấy hình như anh hơi yên lặng quá.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 429: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (8) Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh mới đỡ hơnmấy phần, đẩy người con gái bên cạnh đi, dườngnhư không có chút thương hoa tiếc ngọc.Anh nhanh chân đi về phía tôi, giọng nói trầmthấp: “Sao lại chạy sang bên này?”“Gặp một người quen.” Tôi mở lời, không giảithích cụ thể chuyện gặp được .John.Anh nhíu mày, kéo tôi chuẩn bị rời đi.Nhưng Chu Nhiên An đâu thể để anh rời đinhư vậy được. Nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ta lạnhbuốt, say đến mức không còn lý trí, cô ta nhìn tôikhiêu khích.Cô ta mở lời nói với Phó Thắng Nam: “PhóThẳng Nam, anh nhìn bọn em xem, anh nhìn chocẩn thận đi, làm em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?Vóc dáng của ai đẹp hơn? Cô ta có thể cho anhcái gì em cũng đều có thể, cái mà cô ta không thểcho anh, em cũng có thể”Nói đến mức kích động, đương nhiên cô takhông hề chú ý đến thể diện nữa, cô ra cởi quầnáo trước ngực mình, để hở một khoảng da thịttrắng như tuyết, kéo tay Phó Thắng Nam rồi nói:“Anh sờ mà xem, cô ta thoải mái để anh làm gìtrên giường, em cũng có thể, em còn làm tốt hơncô ta nữa”Dù sao cũng là nơi công cộng, hành động củacô ta chắc chản sẽ thu hút đám đông.Phó Thắng Nam đen mặt, dường như khôngchút nào do dự, anh hơi vung tay, cả người ChuNhiên An bị ngã nhào xuống đất.Cô ta đang mang giày cao gót nên khôngđứng vững, lùi lại mấy bước rồi đụng phải gócbàn, phần trán cũng bị thương.Có lẽ đau đớn giúp cô ta tỉnh táo thêm mộtchút, cô ta ngước mắt nhìn Phó Thẳng Nam, BÊmới phát hiện ra tất cả mọi người xung quanh đềuđang nhìn mình, cô ta không khỏi cúi đầu, nhìnthấy cơ thể lồ lộ của bản thân.Theo bản năng, cô ta đưa tay kéo quần áosang che lại.Nhưng dù sao cũng là người say rượu, mặcdù tỉnh táo được một lúc nhưng cũng chỉ là trongchốc lát mà thôi, cô ta cúi đầu, bật cười thànhtiếng.Sau đó lại ngước mắt nhìn về phía tôi và PhóThắng Nam, đôi mắt ướt át, cô ta nhìn Phó ThắngNam rồi nói tiếp, ngoài miệng thì cười nhưng nướcmắt không hề vơi đi.Cô ta đưa tay chỉ về phía tôi: “Thẩm XuânHinh, cô dùng thủ đoạn gì mà quyến rũ đượcngười đàn ông này vậy, sao anh ấy cứ si mê cônhư vậy?” Đọc full tại truyen.one nhéSau đó cô ta nhìn Phó Thắng Nam, châmchọc nói: “Cô ta có gì tốt chứ? Cô ta dây dưakhông rõ với Cố Diệc Hàn, anh tưởng cô ta cònsạch sẽ hay sao? Anh xem những tin tức đã bị émkia đi, rốt cuộc cô ta bẩn thỉu thế nào mà anh cònmuốn cô ta chứ, tại sao? Không phải đàn ông cácanh đều ăn kiêng sao?”Dường như chỉ trong nháy mắt, tôi còn chưakịp phản ứng, Phó Thắng Nam đã xông tới bóp cổChu Nhiên An.Vẻ mặt tức giận và đỏ bừng vì hít thở khôngthông của Chu Nhiên An.Anh híp mắt, giọng nói lạnh băng: “Nếu cômuốn chết như vậy thì tôi sẽ tiễn cô một đoạnđường.Vừa nói, lực tay của anh càng tăng thêm.Bốn phía vang lên tiếng bàn luận và hít hà,đến khi tôi giật mình phản ứng lại, thì Chu NhiênAn đã chọc giận Phó Thẳng Nam thật rồi.Làm anh muốn giết người.Thấy có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, tôibất giác chạy về phía Phó Thắng Nam, đẩy tayanh ra rồi nói: “Phó Thắng Nam, anh đứng kíchđộng, mình về nhà thôi.”Một khi tin tức này bị lan truyền, chỉ sợ PhóThẳng Nam sẽ bị mọi người công kích.Cho dù là một người đàn ông ưu tú, nhưng khibị đồn thổi là đánh phụ nữ, có khuynh hướng bạolực, cư dân mạng đâu cần tìm hiểu đã xảy rachuyện gì mà sẽ trực tiếp luận tội chết.Trong phút chốc, Phó Thắng Nam đúng làPhó Thắng Nam, quản lý Phó Thiên nhiều nămnhư vậy, ở giới thương trường anh lừa tôi gạt, mộtChu Nhiên An không đủ để khiến anh nổi giận.Anh buông tay ra, khẽ cong môi lên, lấy mấytờ tiền trong ví rồi nhét vào trước khuôn ngực đẫyđà của Chu Nhiên An.Anh cười nhẹ, đầy vẻ thân sĩ: “Cô biểu diễnkhổ cực như vậy, đây là tiền boa, tiếc là tôi thíchsạch sẽ, cái loại xe công cộng như cô sao mà ratay được, tiền này đủ để cô thuê xe đi về đấy”Bị dao đâm thì nhiều lắm là cơn đau như cắtthịt, nhưng những từ ngữ trào phúng chê cười nàycòn khiến người ta đau đớn hơn dao.Vẻ mặt của Chu Nhiên An trắng bệch trongnháy mắt, không còn chút máu.Mấy câu của Phó Thắng Nam vừa rồi như sosánh cô ta và mấy cô gái phố đèn đỏ với nhau.Tâm hồn và lòng tự tôn bị chà đạp dưới chân.Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, hàng mi vươngđầy nước mắt, từ từ rơi xuống.Phó Thẳng Nam đứng dậy, thoải mái nhét vítiền vào túi, nắm lấy tay tôi đi ra ngoài cửa.Phía sau vang lên tiếng khóc xé lòng, tôi quayđầu nhìn lại phía sau lưng Phó Thắng Nam, thấymột đám người đang vây quanh Chu Nhiên An.Ở những nơi như quán bar thế này, cho dù cócao cấp, sạch sẽ đến đâu, cũng sẽ có rất nhiềungười không tốt xuất hiện, đủ hạng người thườngxuyên lui tới.Chu Nhiên An xinh đẹp và gợi cảm như vậy thìđúng là cực phẩm, huống hồ lúc nãy cô ta cònphanh áo hở ngực, chỉ e là bị người ta theo dõi rồi.Đi tới cửa, tôi mới ngừng lại, Phó Thẳng Namcũng dừng bước quay đầu nhìn tôi.Vẻ mặt không còn ác liệt như lúc vừa rồi, anhnhíu mày: “Sao vậy?”Tôi suy nghĩ rồi vẫn nói: “Phó Thẳng Nam, côấy cần một người đưa về”Phó Thắng Nam nhíu mày, ánh mắt rơi trênngười tôi, sắc mặt hơi trâm xuống: “Thẩm XuânHinh, cô ta không đáng để em thương cảm”Tôi hiểu tại sao Phó Thẳng Nam tức giận, bởivì những câu mà Chu Nhiên An nói, những lời tràophúng đó đã chạm vào điểm mấu chốt của PhóThẳng Nam. Đọc full tại truyen.one nhéTôi chính là điểm mấu chốt của anh, anh giậnlà vì Chu Nhiên An có ác ý với tôi.Thấy anh định đi, tôi bèn kéo anh lại, nói: “Emkhông thương cảm cô ta, Phó Thắng Nam, cô talà nhân viên của Phó Thiên, hằng năm anh đềuhọp khen thưởng nhân viên, nếu như cô ta xảy rachuyện, không chỉ mình cô ta mà còn ảnh hưởngđến cả Phó Thiên nữa, anh chỉ cần tìm một ngườiđưa cô ta về nhà là được, đảm bảo an toàn thôi,những thứ khác thì không cần thiết.”Thương cảm sao?Có một phần.Tôi hiểu Chu Nhiên An, tuy chỉ có mấy lầnchạm mặt nhưng nếu tôi chưa từng nghe Lâm GiaHân nói, có lẽ tôi sẽ không quản mấy chuyện đêm nay.Nhưng tôi đã nghe thấy rồi, cho nên tôi độnglòng trắc ẩn, Phó Thắng Nam ưu tú nên sẽ bịngười khác nhớ thương, đó là chuyện bình thường.Tóm lại, trên con đường nhân sinh dài dằngdặc, tôi nghĩ Phó Thắng Nam biết rõ hơn tôi nêngiải quyết với đống hoa đào bên cạnh như thế nào.Trâm mặc hồi lâu, Phó Thắng Namthỏa hiệp, anh đưa tay vẫy một người phục vụở Hoàng Gia, nói vài câu rồi nhìn về phía tôi: “Giờđược chưa?”Tôi gật đầu, kéo anh cười nhẹ: “Được rồi, đithôi nào, chúng ta về nhà thôi.”Trên xe.Phó Thắng Nam không vội nổ máy mà chỉnhìn tôi chằm chằm: “Thẩm Xuân Hinh, hình nhưem không ghét cô ta lắm nhỉ?”Tôi sững sờ, bất giác hỏi lại anh: “Ai cơ?”“Chu Nhiên An”Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới nói:“Thật ra cũng không phải là không ghét, chỉ là embiết trong lòng anh có em, bởi vì đã xác nhậnđược anh yêu em, cho nên em biết, cho dù ngườikhách có thương nhớ anh thế nào thì em cũngkhông sợ, bởi vì anh sẽ trở về-”Anh nhìn tôi, đôi đồng tử thâm sâu khó tả:“Em tin anh đến vậy à?”Tôi gật đầu, chắc chản: “Phó Thắng Nam,chúng ta đã đi qua một phần ba cuộc đời, có rấtnhiều thứ có thể hiểu rõ ràng, nghĩ thông suốt, chonên củi gạo dầu muối mới là cuộc sống”Anh trầm mặc hồi lâu rồi không lên tiếng nữa,khởi động xe đi thẳng.Tôi cảm giác mấy câu này không sai, nhưngcứ cảm thấy hình như anh hơi yên lặng quá.

Chương 429