Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 453

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 453: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (7) Tôi cau mày và không nói gì, tôi không biết vềnhững chuyện này, quần áo tôi mặc hàng ngàycũng là do Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩasắp xếp. Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, quần áomấy trăm nghìn, mấy triệu hoặc là mấy chục triệuđều có thể mặc được, thoải mái là đủ rồi, sao phảiđể ý nhiều làm gì.Chiếc hộp ba mươi lăm tỷ kia cuối cùng đãđược người đàn ông mặc vest đấu giá được, đốivới tôi, chiếc hộp không có giá trị như vậy, tôi chỉmuốn mở hộp ra.Sau khi suy nghĩ, tôi nhờ Trần Văn Nghĩa tìmngười đàn ông mặc vest kia và xin số điện thoại,tôi nghĩ anh ta chắc cũng tò mò muốn mở chiếchộp thì có thể cùng nhau mở ra.Lần đấu giá tiếp theo đều chỉ là những trangsức và đồ cổ, tôi không biết nhiều về nó, xem mộtlúc xong tôi định rời đi.Hoàng Nhược Vi là nhân viên công tác, saukhi đấu giá kết thúc còn phải ở lại giúp đỡ.Trần Văn Nghĩa và tôi đi ra khỏi viện bảo tàngmới chỉ đi được vài bước đã bị chặn lại.“Cô ơi, xin dừng bước!”Đọc full tại truyen.one nhéTôi không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy làngười đàn ông vừa nãy đã mua chiếc hộp, tôi mỉmcười: “Xin chào!”Anh ta gật đầu: “Thưa cô, tôi có thể mời côuống một chén trà được không?”Tôi nhìn Trần Văn Nghĩa và nghĩ là có phảianh ta đã nói với người đàn ông này là chúng tôicó chiếc hộp khác sao.Trần Văn Nghĩa gật đầu, ra hiệu rằng tôi cóthể nhận lời, tôi gật đầu, nhìn người đàn ông kia,nói: “Anh tên là gì?”“Tôi họ Đăng, cô có thể gọi tôi là Đặng Viêu:Anh ta nói, rồi nở một nụ cười nhẹ, có chút thậntrọng.Tôi gật đầu cười: “Tôi tên Thẩm Xuân Hinh, rấtvui được làm quen”Anh ta mỉm cười và làm một tư thế mời: “CôXuân Hinh, xin mời!”Chúng tôi theo anh ta vào một quán trà, ngồixuống, một nghệ nhân pha trà tao nhã và duyêndáng đang biểu diễn nghệ thuật pha trà.Đăng Việt không vội nói, chỉ xem người phụnữ đang biểu diễn trà đạo, nói: “Trà đạo ở GiangNinh đã nổi tiếng ngàn năm, hôm nay được nếmthử, đúng là may mắn”Tôi không nói chuyện, Trần Văn Nghĩa khẽ liếcanh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh Đăng Việt, tốthơn nên vào thẳng chủ đề thôi”Đăng Việt thờ ơ nhìn Trần Văn Nghĩa, mỉmcười rồi nhìn tôi nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cô XuânHinh có một chiếc hộp giống tôi ở buổi đấu giá, tôitò mò nên muốn thử cho chắc ăn.Anh ta nói, rồi nở một nụ cười nhẹ, có chút thậntrọng.Tôi gật đầu cười: “Tôi tên Thẩm Xuân Hinh, rấtvui được làm quen”Anh ta mỉm cười và làm một tư thế mời: “CôXuân Hinh, xin mời!”Chúng tôi theo anh ta vào một quán trà, ngồixuống, một nghệ nhân pha trà tao nhã và duyêndáng đang biểu diễn nghệ thuật pha trà.Đăng Việt không vội nói, chỉ xem người phụnữ đang biểu diễn trà đạo, nói: “Trà đạo ở GiangNinh đã nổi tiếng ngàn năm, hôm nay được nếmthử, đúng là may mắn”Tôi không nói chuyện, Trần Văn Nghĩa khẽ liếcanh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh Đăng Việt, tốthơn nên vào thẳng chủ đề thôi”Đăng Việt thờ ơ nhìn Trần Văn Nghĩa, mỉmcười rồi nhìn tôi nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cô XuânHinh có một chiếc hộp giống tôi ở buổi đấu giá, tôitò mò nên muốn thử cho chắc ăn. Có thât⁄e. +12hai chiếc hộp có thể cùng nhau mở ra không”Tôi mím môi: “Anh Đăng Việt cũng giống nhưtôi đang nghĩ, nhưng tôi để chiếc hộp ở nhà.Chúng tôi đã để lại địa chỉ rồi khi nào rảnh thì anhĐăng Việt mang chiếc hộp kia đến, cùng xem làcó mở được không”Anh ta nhướng mày, nhẹ nhàng uống trà, cườinói: “Cô Xuân Hinh đúng là người chu đáo, nhưngcô Xuân Hinh, tôi rất tò mò, chiếc hộp của tôi làđấu giá được, vậy chiếc hộp của cô là từ đâu màcó?”Tôi hơi cau mày, dừng lại một chút rồi nói: “Cáihộp của tôi không phải là đấu giá mới có được,chỉ là bề trên trong nhà truyền lại thôi”Sắc mặt Đăng Việt nhàn nhạt, nhưng chỉ chốclát, anh ta lại mỉm cười nhìn tôi: “Vậy thì tôi đoáncô Xuân Hinh hẳn là một người sinh ra trong mộtgia đình danh giá rồi, chiếc hộp này, người bìnhthường không thể có được”Nói xong, anh ta khế nhíu mày, trầm ngâm nói:—&A í¡“Tuy tôi không phải là người gốc ở Giang Ninh,nhưng tôi vẫn có chút hiểu biết về Giang Ninh, ởGiang Ninh hình như không có dòng họ lớn nào làhọ Thẩm thì phải!”Tôi mỉm cười yếu ớt liếc nhìn Trần Văn Nghĩa,anh ta hiểu ý, nói với Đăng Việt: “Anh Đăng Việtsuy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không phải là dònghọ lớn gì, chỉ là một gia đình nghèo mà thôi, tuychiếc hộp đấy là do cụ bà để lại, chúng tôi cũngkhông biết có phải là hộp rồng phượng mà anh đãđấu giá được hay không, cho nên cần phải xácnhận lại”“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa,chúng tôi về trước đây”Đăng Việt khẽ cau mày nhìn tôi nói: “Cô XuânHinh, vậy.. “Tôi cười: “Thật ngại quá, ở nhà còn có đứanhỏ, tôi phải trở về”Tôi nói xong, lập tức đứng dậy, Đăng Việtdường như có điêu muốn nói, nhưng thấy tôi—“A íchuẩn bị rời đi, anh ta cũng thôi.Ra khỏi viện bảo tàng, trên xe, Trần Văn Nghĩakhởi động xe, nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thấymột chiếc xe đi theo, môi anh ta nhếch lên, cóchút khinh thường.Tôi quay lại nhìn xem, thấy người lái xe làĐăng Việt, nhẹ giọng nói: “Người đàn ông tênĐăng Việt này, anh đã kiểm tra chưa?”Trần Văn Nghĩa lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưngđến tối sẽ biết là ai”Nhìn chiếc Maybach đi theo sau, tôi có chútnhíu mày: “Có người phía sau chúng ta”Trần Văn Nghĩa gật đầu.Điều khiến tôi khó hiểu là, tại sao Đăng Việt lạimuốn theo dõi chúng tôi chứ?“Họ định tìm thứ gì đó từ tôi sao?” Tôi có chúthơi khó hiểu, nói ra.Trần Văn Nghĩa khế lắc đầu: “Tôi nghĩ là bọnhọ đang dòm ngó chiếc hộp kia” Dừng lai DÔ,chút, anh ta nhìn tôi: “Chiếc hộp kia cô có biết nótừ đâu tới không?”Tôi lắc đầu: “Từ nhỏ tôi đã thấy bà ngoại đểtrong tủ rồi, hình như chưa từng được mở ra, tôichỉ nghĩ đấy là hộp trang sức thôi, tôi không quantâm lắm nên cũng không để ý”Anh ta ừ một tiếng, rồi nói: “Điều mà ĐăngViệt muốn biết, dường như là người đẳng sauchiếc hộp đấy”Đọc full tại truyen.one nhéTôi mím môi, không nói nữa,việc này có đoán cũng không đoán được.Chiếc xe phía sau vẫn tiếp tục chạy theo, có lẽvì sợ quá lộ liễu, chiếc xe đấy đã lùi về sau mộtđoạn.Trần Văn Nghĩa đang lái xe về phía biệt thự,tôi thấy vậy không khỏi nói: “Cho bọn họ biết địachỉ quá không an toàn, trước tiên cắt đuôi bọ họđãi”Dù sao vẫn không rõ Đăng Việt là ai, khôngnên để bọn họ điều tra ra được, đối phương ả.¿trong tối mình lại ở ngoài sáng, không an toàn.Trần Văn Nghĩa gật đầu, đi đường khác, tăngtốc độ, cũng may anh ta rất quen thuộc GiangNinh, không bao lâu đã cắt đuôi được chiếc xe đitheo.Trở lại biệt thự, trời đã sẩm tối, Tuệ Minh đangngủ, dì Triệu sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuống lầu.Thấy tôi đi về, bà vội vàng đến đón: “Cậu chủgọi về mấy lần hỏi cô đã về chưa, tôi sợ là cậu ấylo lắng, cô gọi lại cho cậu ấy đi”Tôi gật đầu, vừa rồi trên đường có chuyện, tôikhông để ý điện thoại, mở ra thì thấy máy đã hếtpin.Lập tức, tôi quay lại phòng ngủ để sạc điện,sau khi tảm rửa xong tôi mới gọi cho Phó ThẳngNam, vừa mới gọi, bên kia đã bấm nghe.Dường như Anh đang đợi cuộc gọi của tôi,giọng nói hơi trầm xuống: “Em đang nằm trêngiường à?”Tôi buồn cười, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên.bàn trang điểm, nói vào điện thoại: “Em vừa tắmxong, còn anh thì sao?”“Anh nhớ eml” Người đàn ông này, đôi khithực sự…Không cùng anh lảm nhảm, tôi cười: “Hômnay thế nào? Ở thủ đô có mưa không?”Lễ Thanh minh có mưa, Giang Ninh thì mưatầm tã, đang là mùa gieo trồng, mưa nhiều làchuyện tốt.Anh ừ một tiếng, giọng có chút nặng nề, nói:“Hội đấu giá thế nào rồi?”Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Em đã thấy chiếchộp kia, giống hệt chiếc hộp ở nhà”“Tại sao em không mua nó?”Anh trầm giọng,nói.

Chương 453: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (7)

 

Tôi cau mày và không nói gì, tôi không biết về

những chuyện này, quần áo tôi mặc hàng ngày

cũng là do Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa

sắp xếp. Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, quần áo

mấy trăm nghìn, mấy triệu hoặc là mấy chục triệu

đều có thể mặc được, thoải mái là đủ rồi, sao phải

để ý nhiều làm gì.

Chiếc hộp ba mươi lăm tỷ kia cuối cùng đã

được người đàn ông mặc vest đấu giá được, đối

với tôi, chiếc hộp không có giá trị như vậy, tôi chỉ

muốn mở hộp ra.

Sau khi suy nghĩ, tôi nhờ Trần Văn Nghĩa tìm

người đàn ông mặc vest kia và xin số điện thoại,

tôi nghĩ anh ta chắc cũng tò mò muốn mở chiếc

hộp thì có thể cùng nhau mở ra.

Lần đấu giá tiếp theo đều chỉ là những trang

sức và đồ cổ, tôi không biết nhiều về nó, xem một

lúc xong tôi định rời đi.

Hoàng Nhược Vi là nhân viên công tác, sau

khi đấu giá kết thúc còn phải ở lại giúp đỡ.

Trần Văn Nghĩa và tôi đi ra khỏi viện bảo tàng

mới chỉ đi được vài bước đã bị chặn lại.

“Cô ơi, xin dừng bước!”Đọc full tại truyen.one nhé

Tôi không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy là

người đàn ông vừa nãy đã mua chiếc hộp, tôi mỉm

cười: “Xin chào!”

Anh ta gật đầu: “Thưa cô, tôi có thể mời cô

uống một chén trà được không?”

Tôi nhìn Trần Văn Nghĩa và nghĩ là có phải

anh ta đã nói với người đàn ông này là chúng tôi

có chiếc hộp khác sao.

Trần Văn Nghĩa gật đầu, ra hiệu rằng tôi có

thể nhận lời, tôi gật đầu, nhìn người đàn ông kia,

nói: “Anh tên là gì?”

“Tôi họ Đăng, cô có thể gọi tôi là Đặng Viêu:

Anh ta nói, rồi nở một nụ cười nhẹ, có chút thận

trọng.

Tôi gật đầu cười: “Tôi tên Thẩm Xuân Hinh, rất

vui được làm quen”

Anh ta mỉm cười và làm một tư thế mời: “Cô

Xuân Hinh, xin mời!”

Chúng tôi theo anh ta vào một quán trà, ngồi

xuống, một nghệ nhân pha trà tao nhã và duyên

dáng đang biểu diễn nghệ thuật pha trà.

Đăng Việt không vội nói, chỉ xem người phụ

nữ đang biểu diễn trà đạo, nói: “Trà đạo ở Giang

Ninh đã nổi tiếng ngàn năm, hôm nay được nếm

thử, đúng là may mắn”

Tôi không nói chuyện, Trần Văn Nghĩa khẽ liếc

anh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh Đăng Việt, tốt

hơn nên vào thẳng chủ đề thôi”

Đăng Việt thờ ơ nhìn Trần Văn Nghĩa, mỉm

cười rồi nhìn tôi nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cô Xuân

Hinh có một chiếc hộp giống tôi ở buổi đấu giá, tôi

tò mò nên muốn thử cho chắc ăn.

Anh ta nói, rồi nở một nụ cười nhẹ, có chút thận

trọng.

Tôi gật đầu cười: “Tôi tên Thẩm Xuân Hinh, rất

vui được làm quen”

Anh ta mỉm cười và làm một tư thế mời: “Cô

Xuân Hinh, xin mời!”

Chúng tôi theo anh ta vào một quán trà, ngồi

xuống, một nghệ nhân pha trà tao nhã và duyên

dáng đang biểu diễn nghệ thuật pha trà.

Đăng Việt không vội nói, chỉ xem người phụ

nữ đang biểu diễn trà đạo, nói: “Trà đạo ở Giang

Ninh đã nổi tiếng ngàn năm, hôm nay được nếm

thử, đúng là may mắn”

Tôi không nói chuyện, Trần Văn Nghĩa khẽ liếc

anh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh Đăng Việt, tốt

hơn nên vào thẳng chủ đề thôi”

Đăng Việt thờ ơ nhìn Trần Văn Nghĩa, mỉm

cười rồi nhìn tôi nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cô Xuân

Hinh có một chiếc hộp giống tôi ở buổi đấu giá, tôi

tò mò nên muốn thử cho chắc ăn. Có thât⁄e. +12

hai chiếc hộp có thể cùng nhau mở ra không”

Tôi mím môi: “Anh Đăng Việt cũng giống như

tôi đang nghĩ, nhưng tôi để chiếc hộp ở nhà.

Chúng tôi đã để lại địa chỉ rồi khi nào rảnh thì anh

Đăng Việt mang chiếc hộp kia đến, cùng xem là

có mở được không”

Anh ta nhướng mày, nhẹ nhàng uống trà, cười

nói: “Cô Xuân Hinh đúng là người chu đáo, nhưng

cô Xuân Hinh, tôi rất tò mò, chiếc hộp của tôi là

đấu giá được, vậy chiếc hộp của cô là từ đâu mà

có?”

Tôi hơi cau mày, dừng lại một chút rồi nói: “Cái

hộp của tôi không phải là đấu giá mới có được,

chỉ là bề trên trong nhà truyền lại thôi”

Sắc mặt Đăng Việt nhàn nhạt, nhưng chỉ chốc

lát, anh ta lại mỉm cười nhìn tôi: “Vậy thì tôi đoán

cô Xuân Hinh hẳn là một người sinh ra trong một

gia đình danh giá rồi, chiếc hộp này, người bình

thường không thể có được”

Nói xong, anh ta khế nhíu mày, trầm ngâm nói:

—&A í¡

“Tuy tôi không phải là người gốc ở Giang Ninh,

nhưng tôi vẫn có chút hiểu biết về Giang Ninh, ở

Giang Ninh hình như không có dòng họ lớn nào là

họ Thẩm thì phải!”

Tôi mỉm cười yếu ớt liếc nhìn Trần Văn Nghĩa,

anh ta hiểu ý, nói với Đăng Việt: “Anh Đăng Việt

suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không phải là dòng

họ lớn gì, chỉ là một gia đình nghèo mà thôi, tuy

chiếc hộp đấy là do cụ bà để lại, chúng tôi cũng

không biết có phải là hộp rồng phượng mà anh đã

đấu giá được hay không, cho nên cần phải xác

nhận lại”

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa,

chúng tôi về trước đây”

Đăng Việt khẽ cau mày nhìn tôi nói: “Cô Xuân

Hinh, vậy.. “

Tôi cười: “Thật ngại quá, ở nhà còn có đứa

nhỏ, tôi phải trở về”

Tôi nói xong, lập tức đứng dậy, Đăng Việt

dường như có điêu muốn nói, nhưng thấy tôi

—“A í

chuẩn bị rời đi, anh ta cũng thôi.

Ra khỏi viện bảo tàng, trên xe, Trần Văn Nghĩa

khởi động xe, nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thấy

một chiếc xe đi theo, môi anh ta nhếch lên, có

chút khinh thường.

Tôi quay lại nhìn xem, thấy người lái xe là

Đăng Việt, nhẹ giọng nói: “Người đàn ông tên

Đăng Việt này, anh đã kiểm tra chưa?”

Trần Văn Nghĩa lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng

đến tối sẽ biết là ai”

Nhìn chiếc Maybach đi theo sau, tôi có chút

nhíu mày: “Có người phía sau chúng ta”

Trần Văn Nghĩa gật đầu.

Điều khiến tôi khó hiểu là, tại sao Đăng Việt lại

muốn theo dõi chúng tôi chứ?

“Họ định tìm thứ gì đó từ tôi sao?” Tôi có chút

hơi khó hiểu, nói ra.

Trần Văn Nghĩa khế lắc đầu: “Tôi nghĩ là bọn

họ đang dòm ngó chiếc hộp kia” Dừng lai DÔ,

chút, anh ta nhìn tôi: “Chiếc hộp kia cô có biết nó

từ đâu tới không?”

Tôi lắc đầu: “Từ nhỏ tôi đã thấy bà ngoại để

trong tủ rồi, hình như chưa từng được mở ra, tôi

chỉ nghĩ đấy là hộp trang sức thôi, tôi không quan

tâm lắm nên cũng không để ý”

Anh ta ừ một tiếng, rồi nói: “Điều mà Đăng

Việt muốn biết, dường như là người đẳng sau

chiếc hộp đấy”

Đọc full tại truyen.one nhéTôi mím môi, không nói nữa,

việc này có đoán cũng không đoán được.

Chiếc xe phía sau vẫn tiếp tục chạy theo, có lẽ

vì sợ quá lộ liễu, chiếc xe đấy đã lùi về sau một

đoạn.

Trần Văn Nghĩa đang lái xe về phía biệt thự,

tôi thấy vậy không khỏi nói: “Cho bọn họ biết địa

chỉ quá không an toàn, trước tiên cắt đuôi bọ họ

đãi”

Dù sao vẫn không rõ Đăng Việt là ai, không

nên để bọn họ điều tra ra được, đối phương ả.¿

trong tối mình lại ở ngoài sáng, không an toàn.

Trần Văn Nghĩa gật đầu, đi đường khác, tăng

tốc độ, cũng may anh ta rất quen thuộc Giang

Ninh, không bao lâu đã cắt đuôi được chiếc xe đi

theo.

Trở lại biệt thự, trời đã sẩm tối, Tuệ Minh đang

ngủ, dì Triệu sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuống lầu.

Thấy tôi đi về, bà vội vàng đến đón: “Cậu chủ

gọi về mấy lần hỏi cô đã về chưa, tôi sợ là cậu ấy

lo lắng, cô gọi lại cho cậu ấy đi”

Tôi gật đầu, vừa rồi trên đường có chuyện, tôi

không để ý điện thoại, mở ra thì thấy máy đã hết

pin.

Lập tức, tôi quay lại phòng ngủ để sạc điện,

sau khi tảm rửa xong tôi mới gọi cho Phó Thẳng

Nam, vừa mới gọi, bên kia đã bấm nghe.

Dường như Anh đang đợi cuộc gọi của tôi,

giọng nói hơi trầm xuống: “Em đang nằm trên

giường à?”

Tôi buồn cười, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên.

bàn trang điểm, nói vào điện thoại: “Em vừa tắm

xong, còn anh thì sao?”

“Anh nhớ eml” Người đàn ông này, đôi khi

thực sự…

Không cùng anh lảm nhảm, tôi cười: “Hôm

nay thế nào? Ở thủ đô có mưa không?”

Lễ Thanh minh có mưa, Giang Ninh thì mưa

tầm tã, đang là mùa gieo trồng, mưa nhiều là

chuyện tốt.

Anh ừ một tiếng, giọng có chút nặng nề, nói:

“Hội đấu giá thế nào rồi?”

Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Em đã thấy chiếc

hộp kia, giống hệt chiếc hộp ở nhà”

“Tại sao em không mua nó?”Anh trầm giọng,

nói.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 453: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (7) Tôi cau mày và không nói gì, tôi không biết vềnhững chuyện này, quần áo tôi mặc hàng ngàycũng là do Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩasắp xếp. Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, quần áomấy trăm nghìn, mấy triệu hoặc là mấy chục triệuđều có thể mặc được, thoải mái là đủ rồi, sao phảiđể ý nhiều làm gì.Chiếc hộp ba mươi lăm tỷ kia cuối cùng đãđược người đàn ông mặc vest đấu giá được, đốivới tôi, chiếc hộp không có giá trị như vậy, tôi chỉmuốn mở hộp ra.Sau khi suy nghĩ, tôi nhờ Trần Văn Nghĩa tìmngười đàn ông mặc vest kia và xin số điện thoại,tôi nghĩ anh ta chắc cũng tò mò muốn mở chiếchộp thì có thể cùng nhau mở ra.Lần đấu giá tiếp theo đều chỉ là những trangsức và đồ cổ, tôi không biết nhiều về nó, xem mộtlúc xong tôi định rời đi.Hoàng Nhược Vi là nhân viên công tác, saukhi đấu giá kết thúc còn phải ở lại giúp đỡ.Trần Văn Nghĩa và tôi đi ra khỏi viện bảo tàngmới chỉ đi được vài bước đã bị chặn lại.“Cô ơi, xin dừng bước!”Đọc full tại truyen.one nhéTôi không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy làngười đàn ông vừa nãy đã mua chiếc hộp, tôi mỉmcười: “Xin chào!”Anh ta gật đầu: “Thưa cô, tôi có thể mời côuống một chén trà được không?”Tôi nhìn Trần Văn Nghĩa và nghĩ là có phảianh ta đã nói với người đàn ông này là chúng tôicó chiếc hộp khác sao.Trần Văn Nghĩa gật đầu, ra hiệu rằng tôi cóthể nhận lời, tôi gật đầu, nhìn người đàn ông kia,nói: “Anh tên là gì?”“Tôi họ Đăng, cô có thể gọi tôi là Đặng Viêu:Anh ta nói, rồi nở một nụ cười nhẹ, có chút thậntrọng.Tôi gật đầu cười: “Tôi tên Thẩm Xuân Hinh, rấtvui được làm quen”Anh ta mỉm cười và làm một tư thế mời: “CôXuân Hinh, xin mời!”Chúng tôi theo anh ta vào một quán trà, ngồixuống, một nghệ nhân pha trà tao nhã và duyêndáng đang biểu diễn nghệ thuật pha trà.Đăng Việt không vội nói, chỉ xem người phụnữ đang biểu diễn trà đạo, nói: “Trà đạo ở GiangNinh đã nổi tiếng ngàn năm, hôm nay được nếmthử, đúng là may mắn”Tôi không nói chuyện, Trần Văn Nghĩa khẽ liếcanh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh Đăng Việt, tốthơn nên vào thẳng chủ đề thôi”Đăng Việt thờ ơ nhìn Trần Văn Nghĩa, mỉmcười rồi nhìn tôi nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cô XuânHinh có một chiếc hộp giống tôi ở buổi đấu giá, tôitò mò nên muốn thử cho chắc ăn.Anh ta nói, rồi nở một nụ cười nhẹ, có chút thậntrọng.Tôi gật đầu cười: “Tôi tên Thẩm Xuân Hinh, rấtvui được làm quen”Anh ta mỉm cười và làm một tư thế mời: “CôXuân Hinh, xin mời!”Chúng tôi theo anh ta vào một quán trà, ngồixuống, một nghệ nhân pha trà tao nhã và duyêndáng đang biểu diễn nghệ thuật pha trà.Đăng Việt không vội nói, chỉ xem người phụnữ đang biểu diễn trà đạo, nói: “Trà đạo ở GiangNinh đã nổi tiếng ngàn năm, hôm nay được nếmthử, đúng là may mắn”Tôi không nói chuyện, Trần Văn Nghĩa khẽ liếcanh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh Đăng Việt, tốthơn nên vào thẳng chủ đề thôi”Đăng Việt thờ ơ nhìn Trần Văn Nghĩa, mỉmcười rồi nhìn tôi nói: “Vừa rồi tôi nghe nói cô XuânHinh có một chiếc hộp giống tôi ở buổi đấu giá, tôitò mò nên muốn thử cho chắc ăn. Có thât⁄e. +12hai chiếc hộp có thể cùng nhau mở ra không”Tôi mím môi: “Anh Đăng Việt cũng giống nhưtôi đang nghĩ, nhưng tôi để chiếc hộp ở nhà.Chúng tôi đã để lại địa chỉ rồi khi nào rảnh thì anhĐăng Việt mang chiếc hộp kia đến, cùng xem làcó mở được không”Anh ta nhướng mày, nhẹ nhàng uống trà, cườinói: “Cô Xuân Hinh đúng là người chu đáo, nhưngcô Xuân Hinh, tôi rất tò mò, chiếc hộp của tôi làđấu giá được, vậy chiếc hộp của cô là từ đâu màcó?”Tôi hơi cau mày, dừng lại một chút rồi nói: “Cáihộp của tôi không phải là đấu giá mới có được,chỉ là bề trên trong nhà truyền lại thôi”Sắc mặt Đăng Việt nhàn nhạt, nhưng chỉ chốclát, anh ta lại mỉm cười nhìn tôi: “Vậy thì tôi đoáncô Xuân Hinh hẳn là một người sinh ra trong mộtgia đình danh giá rồi, chiếc hộp này, người bìnhthường không thể có được”Nói xong, anh ta khế nhíu mày, trầm ngâm nói:—&A í¡“Tuy tôi không phải là người gốc ở Giang Ninh,nhưng tôi vẫn có chút hiểu biết về Giang Ninh, ởGiang Ninh hình như không có dòng họ lớn nào làhọ Thẩm thì phải!”Tôi mỉm cười yếu ớt liếc nhìn Trần Văn Nghĩa,anh ta hiểu ý, nói với Đăng Việt: “Anh Đăng Việtsuy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không phải là dònghọ lớn gì, chỉ là một gia đình nghèo mà thôi, tuychiếc hộp đấy là do cụ bà để lại, chúng tôi cũngkhông biết có phải là hộp rồng phượng mà anh đãđấu giá được hay không, cho nên cần phải xácnhận lại”“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa,chúng tôi về trước đây”Đăng Việt khẽ cau mày nhìn tôi nói: “Cô XuânHinh, vậy.. “Tôi cười: “Thật ngại quá, ở nhà còn có đứanhỏ, tôi phải trở về”Tôi nói xong, lập tức đứng dậy, Đăng Việtdường như có điêu muốn nói, nhưng thấy tôi—“A íchuẩn bị rời đi, anh ta cũng thôi.Ra khỏi viện bảo tàng, trên xe, Trần Văn Nghĩakhởi động xe, nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thấymột chiếc xe đi theo, môi anh ta nhếch lên, cóchút khinh thường.Tôi quay lại nhìn xem, thấy người lái xe làĐăng Việt, nhẹ giọng nói: “Người đàn ông tênĐăng Việt này, anh đã kiểm tra chưa?”Trần Văn Nghĩa lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưngđến tối sẽ biết là ai”Nhìn chiếc Maybach đi theo sau, tôi có chútnhíu mày: “Có người phía sau chúng ta”Trần Văn Nghĩa gật đầu.Điều khiến tôi khó hiểu là, tại sao Đăng Việt lạimuốn theo dõi chúng tôi chứ?“Họ định tìm thứ gì đó từ tôi sao?” Tôi có chúthơi khó hiểu, nói ra.Trần Văn Nghĩa khế lắc đầu: “Tôi nghĩ là bọnhọ đang dòm ngó chiếc hộp kia” Dừng lai DÔ,chút, anh ta nhìn tôi: “Chiếc hộp kia cô có biết nótừ đâu tới không?”Tôi lắc đầu: “Từ nhỏ tôi đã thấy bà ngoại đểtrong tủ rồi, hình như chưa từng được mở ra, tôichỉ nghĩ đấy là hộp trang sức thôi, tôi không quantâm lắm nên cũng không để ý”Anh ta ừ một tiếng, rồi nói: “Điều mà ĐăngViệt muốn biết, dường như là người đẳng sauchiếc hộp đấy”Đọc full tại truyen.one nhéTôi mím môi, không nói nữa,việc này có đoán cũng không đoán được.Chiếc xe phía sau vẫn tiếp tục chạy theo, có lẽvì sợ quá lộ liễu, chiếc xe đấy đã lùi về sau mộtđoạn.Trần Văn Nghĩa đang lái xe về phía biệt thự,tôi thấy vậy không khỏi nói: “Cho bọn họ biết địachỉ quá không an toàn, trước tiên cắt đuôi bọ họđãi”Dù sao vẫn không rõ Đăng Việt là ai, khôngnên để bọn họ điều tra ra được, đối phương ả.¿trong tối mình lại ở ngoài sáng, không an toàn.Trần Văn Nghĩa gật đầu, đi đường khác, tăngtốc độ, cũng may anh ta rất quen thuộc GiangNinh, không bao lâu đã cắt đuôi được chiếc xe đitheo.Trở lại biệt thự, trời đã sẩm tối, Tuệ Minh đangngủ, dì Triệu sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuống lầu.Thấy tôi đi về, bà vội vàng đến đón: “Cậu chủgọi về mấy lần hỏi cô đã về chưa, tôi sợ là cậu ấylo lắng, cô gọi lại cho cậu ấy đi”Tôi gật đầu, vừa rồi trên đường có chuyện, tôikhông để ý điện thoại, mở ra thì thấy máy đã hếtpin.Lập tức, tôi quay lại phòng ngủ để sạc điện,sau khi tảm rửa xong tôi mới gọi cho Phó ThẳngNam, vừa mới gọi, bên kia đã bấm nghe.Dường như Anh đang đợi cuộc gọi của tôi,giọng nói hơi trầm xuống: “Em đang nằm trêngiường à?”Tôi buồn cười, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên.bàn trang điểm, nói vào điện thoại: “Em vừa tắmxong, còn anh thì sao?”“Anh nhớ eml” Người đàn ông này, đôi khithực sự…Không cùng anh lảm nhảm, tôi cười: “Hômnay thế nào? Ở thủ đô có mưa không?”Lễ Thanh minh có mưa, Giang Ninh thì mưatầm tã, đang là mùa gieo trồng, mưa nhiều làchuyện tốt.Anh ừ một tiếng, giọng có chút nặng nề, nói:“Hội đấu giá thế nào rồi?”Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Em đã thấy chiếchộp kia, giống hệt chiếc hộp ở nhà”“Tại sao em không mua nó?”Anh trầm giọng,nói.

Chương 453