Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 464
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 464: Những người sau này đều đi rồi (5)Rõ ràng bị ngạc nhiên, cô ta đánh giá tôi từtrên xuống dưới, ánh mắt rơi vào áo sơ mi đentrên người tôi.Sắc mặt hơi tái nhợt, cô ta bất ngờ cắn chặtmôi, âm thầm kìm nén những cảm xúc.Tôi hơi sững sờ: “Tôi sẽ sấy một lát”Tôi không thích dùng máy sấy để sấy tóc,mùa đông thì không được, nhưng mùa khác thìkhông nên sấy, rất hại tóc.Thấy vậy, Phó Thắng Nam khế cau mày, đôimắt đen hơi nheo lại, anh dừng lại, sau đó nhìn vềphía Chu Nhiên An nói: “Việc quảng bá AI sẽ giaocho bộ phận tiếp thị, những việc khác cô liên hệvới Trần Văn Nghĩa”Chu Nhiên An cau mày, nhìn tôi rồi nói với anh:“Tổng giám đốc Phó, tất cả những thứ này đềuphải qua tay anh mới.. ”“Đi đi!” Phó Thắng Nam ngắt lời cô ta, nhìn tôi,giơ tay lên: “Lại đây!”Khi tôi đi về phía anh, Chu Nhiên An có lẽ nghĩrằng tôi hơi kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm vào tôi.Cô ta tức giận bỏ đi.Kéo tôi vào trong vòng tay của mình, PhóThắng Nam trầm giọng nói: “Nếu không sấy khôtóc, e sẽ bị cảm lạnh”Vừa nói vừa lấy khăn trên tay lau tóc tôi.Tôi gật đầu, không khỏi nhìn xuống bộ móngtay dài bên dưới, tôi đã không cắt chúng lâu rồi,chúng nên được cắt đi.Sau đó tôi nhận ra anh ấy đang nhìn tôi chằmchằm, lông mày lạnh lùng và mềm mại, vòng xoáytrong đôi mắt đen của anh dường như có thể nuốtchứng người tôi.“Trên mặt em có gì không?” Đây là phản ứngtheo bản năng của tôi, tôi đưa tay lên lau mặt,không khỏi có chút bối rối.Anh cười, ánh sáng và bóng tối thoáng quatrên lông mày anh.“Không!” Khi anh nói, nụ cười của anh có vẻnặng nề hơn.Tôi gật đầu nghĩ về điều đó: “Chúng ta đi ăntrưa sau nhé?”“Em muốn ăn gì?”“Ăn gì cũng được!”Anh đồng ý, nhưng không nói chính xác phảiăn gì.Phó Thắng Nam chuẩn bị họp, sấy tóc cho tôi,Trần Văn Nghĩa đến nhắc nhở anh vài lần, nóirằng một cuộc hội nghị ở Đức sắp bắt đầu, bảoanh nhanh chóng đến đó.Anh không vội mà ra hiệu cho Trần Văn Nghĩatìm quần áo và để tôi thay trước khi đi.Tôi có chút vô lực nhưng cũng không khỏi cóút se lại.Chu Nhiên An bước vào đột ngột khiến tôi hơiạc nhiên, nhìn thấy cô ta tôi nói: “Anh ấy đi họpCô ta gật đầu, vẻ mặt trầm xuống, và đặtng giấy tờ trên tay lại trên bàn.Cô ta không vội vàng ra ngoài mà đứng trước‡t tôi, dường như có điều gì đó muốn nói.Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta, nhẹ giọng nói:3 Chu có gì muốn nói sao?”Cô ta không nói, mà ngồi đối diện tôi, sau khiÌn thẳng vào tôi, cô ta nói: “Gần đây tổng giámOl,.. c Phó rất hay về muộn, đúng không?”Tôi cau mày nhìn cô ta mà không lên tiếng.Cô ta mỉm cười, thản nhiên ra hiệu: “Không… hỏi?”“Có thể nói thẳng” Tôi không giỏi tán gẫu vớió ững người không quen biết.Cô ta cong môi khoe khoang : “AI muốn đượcbán công khai. Anh ấy và tôi phải làm việc muộnhàng đêm. Đôi khi chúng tôi bận rộn thậm chíquên cả ăn. May mà trợ lý Trần rất quan tâm vàluôn nhắc nhở chúng tôi.”“Thẩm Xuân Hinh, cô đã rời xa anh ấy rồi.Điều anh ấy cần là một người phụ nữ có thể sánhbước bên anh ấy”Tôi nhìn cô ta, chợt nhớ đến vết son trên cổáo của Phó Thắng Nam.Nhưng tôi cũng không tức giận, chỉ nói mộtcách lạnh nhạt: “Tôi luôn cảm thấy rằng theo quanđiểm của tôi, người mẹ nào trong khi giáo dục congái cũng sẽ giáo dục chúng hiểu đạo lý, nhưngbây giờ dường như không phải đứa con gái nàocũng có mẹ.”“Cô…” Cô ta trừng mắt nhìn tôi khi bị chọc vàochỗ đau.Tôi mỉm cười: “Cô Chu, sự xuất sắc và chuyênnghiệp của cô được mọi người công nhận vàđánh giá cao, nhưng về những thứ khác, tôi tinThắng Nam và tôi có cùng quan điểm. Kẻ đến sausẽ mãi là kẻ đến sau. Tôi thực sự hy vọng cô cóthể thành công”Cô ta cau mày, cô ta không hiểu ý tôi.Lạnh nhạt nhìn cô ta, tôi cười không nói gì.Hai người nhìn nhau một lát rồi đi ra ngoài,sắc mặt không tốt lắm.Bữa trưa.Đó là sự lựa chọn của Phó Thăng Nam, mộtmón ăn Quảng Đông có vị thanh nhẹ và chủ yếu làngọt ngọt nên rất hợp khẩu vị của các bạn nữ.“Chiều nay em có dự định gì không?” PhóThắng Nam nói, vẫn không ngừng gắp đồ ăn choTôi.Tôi dừng lại, lắc đầu: “Em vẫn chưa biết!”Thấy tôi không nói nhiều, anh cũng không làmphiền, khi tôi ăn xong, anh đưa tay ra và nói với tôi:“Dạo này anh bận. Anh xin lỗi vì không ở bên emđược”Tôi cười lắc đầu: “Em biết, vậy anh không cầnphải nói xin lỗi”Nhưng tôi đã ăn xong, lần đầu tiên tôi ănnhiều như vậy, tôi cầm tay anh và nói: “Đi, đi dạo,tiêu hóa thức ăn”Bây giờ vẫn còn sớm, vì vậy tôi chỉ đơn giản làtheo anh lang thang trong thành phố.Đường phố huyên náo, người đi bộ cũng nhộnnhịp, anh chăn tôi khi băng qua đường và quay lạinói: “Đừng chạy lung tung!”Giống như một người cha nói với con gái củamình, tôi mỉm cười. Khi tôi nhìn lên những vì saotrên bầu trời, thấy ánh mắt ghen tị của nhữngngười qua đường.Đúng vậy, tôi quên mất, anh có ánh sáng riêngcủa mình, đặc biệt bắt mắt trong đám đông.Trên đường có nam nữ thanh niên qua lại, bênkia đường có một đôi ôm chặt dường như khôngnuốn tách ra.Sau khi băng qua đường, tôi không nhịn đượckéo ống tay áo của Phó Thắng Nam xuống, anhhói: “Em có chuyện muốn nói với anh sao?”Tôi gật đầu, chỉ tay về phía đôi tình nhân vẫnđang ôm nhau bên đường, cười nói: “Anh chưaừng kể với em câu chuyện tình yêu hồi trẻ củaình”Sau một lúc dừng lại, tôi nghĩ đến Lâm HạnhNguyên, nhưng anh đã từng nói rằng anh chưabao giờ yêu Lâm Hạnh Nguyên.Đi bộ trong đám đông, anh đến gần tôi và nói:Anh không có tình yêu tuổi thiếu niên”Tôi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Đừng nóilối!”“Khi đó, mỗi ngày có vô số khóa học và luậntăn phải viết, ông nội còn cho anh học thêm luật,:ho nên căn bản không có thời gian”Đây là một lời giải thích, tôi hơi cong môi: “Vậyanh có thích ai không?”Ánh mắt anh rơi vào trên người tôi, có chútthâm trầm: “Bắt đầu từ khi gặp em ở đại họcGiang Ninh”Tôi sửng sốt, má hơi đỏ.Bước đi chậm rãi, anh nói: “Em có câu hỏi nàomuốn hỏi anh không?”Tôi không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”“Chị Linh mấy ngày trước nói anh có vết sontrên áo, sao em không hỏi?”Tôi hơi sững sờ, sau đó nói: “Em tin anhl”Anh sững sờ một lúc, như có điều suy nghĩ, tôicũng không nghĩ nữa, cố gắng giữ tâm trạng vuivẻ mà cùng anh đi dạo cả một con phố.Chiều nay tôi vẫn phải đến công ty.Tới cửa công ty, tôi không đi lên, đứng ở dướilầu vẫy tay với anh, ra hiệu anh lên lầu.Anh không có rời đi, chỉ nhìn tôi nói: “Em về đi,anh sẽ ở đây nhìn em về”Tôi không từ chối, cười nhẹ, trong lòng cóchút tiếc nuối, không thấy bộ dạng anh nuối tiếckhi rời khỏi tôi.Đi được vài bước, tôi quay đầu, chạy vàotrong vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, giọng nóikhàn khàn: “Anh phải chăm sóc cho bản thân đấy”Anh nhíu mày, tự hỏi: “Sao vậy? Em khôngmuốn về sao?”Tôi lắc đầu ôm anh: “Em chỉ muốn ôm anh”Bỗng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh:“Tại sao chúng ta không ở lại, đêm nay chúng tacùng nhau trở về?”Nới lỏng rồi thu xếp cà vạt cho anh, tôi cười:“Được rồi, em về đây”
Chương 464: Những người sau này đều đi rồi (5)
Rõ ràng bị ngạc nhiên, cô ta đánh giá tôi từ
trên xuống dưới, ánh mắt rơi vào áo sơ mi đen
trên người tôi.
Sắc mặt hơi tái nhợt, cô ta bất ngờ cắn chặt
môi, âm thầm kìm nén những cảm xúc.
Tôi hơi sững sờ: “Tôi sẽ sấy một lát”
Tôi không thích dùng máy sấy để sấy tóc,
mùa đông thì không được, nhưng mùa khác thì
không nên sấy, rất hại tóc.
Thấy vậy, Phó Thắng Nam khế cau mày, đôi
mắt đen hơi nheo lại, anh dừng lại, sau đó nhìn về
phía Chu Nhiên An nói: “Việc quảng bá AI sẽ giao
cho bộ phận tiếp thị, những việc khác cô liên hệ
với Trần Văn Nghĩa”
Chu Nhiên An cau mày, nhìn tôi rồi nói với anh:
“Tổng giám đốc Phó, tất cả những thứ này đều
phải qua tay anh mới.. ”
“Đi đi!” Phó Thắng Nam ngắt lời cô ta, nhìn tôi,
giơ tay lên: “Lại đây!”
Khi tôi đi về phía anh, Chu Nhiên An có lẽ nghĩ
rằng tôi hơi kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ta tức giận bỏ đi.
Kéo tôi vào trong vòng tay của mình, Phó
Thắng Nam trầm giọng nói: “Nếu không sấy khô
tóc, e sẽ bị cảm lạnh”
Vừa nói vừa lấy khăn trên tay lau tóc tôi.
Tôi gật đầu, không khỏi nhìn xuống bộ móng
tay dài bên dưới, tôi đã không cắt chúng lâu rồi,
chúng nên được cắt đi.
Sau đó tôi nhận ra anh ấy đang nhìn tôi chằm
chằm, lông mày lạnh lùng và mềm mại, vòng xoáy
trong đôi mắt đen của anh dường như có thể nuốt
chứng người tôi.
“Trên mặt em có gì không?” Đây là phản ứng
theo bản năng của tôi, tôi đưa tay lên lau mặt,
không khỏi có chút bối rối.
Anh cười, ánh sáng và bóng tối thoáng qua
trên lông mày anh.
“Không!” Khi anh nói, nụ cười của anh có vẻ
nặng nề hơn.
Tôi gật đầu nghĩ về điều đó: “Chúng ta đi ăn
trưa sau nhé?”
“Em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được!”
Anh đồng ý, nhưng không nói chính xác phải
ăn gì.
Phó Thắng Nam chuẩn bị họp, sấy tóc cho tôi,
Trần Văn Nghĩa đến nhắc nhở anh vài lần, nói
rằng một cuộc hội nghị ở Đức sắp bắt đầu, bảo
anh nhanh chóng đến đó.
Anh không vội mà ra hiệu cho Trần Văn Nghĩa
tìm quần áo và để tôi thay trước khi đi.
Tôi có chút vô lực nhưng cũng không khỏi có
út se lại.
Chu Nhiên An bước vào đột ngột khiến tôi hơi
ạc nhiên, nhìn thấy cô ta tôi nói: “Anh ấy đi họp
Cô ta gật đầu, vẻ mặt trầm xuống, và đặt
ng giấy tờ trên tay lại trên bàn.
Cô ta không vội vàng ra ngoài mà đứng trước
‡t tôi, dường như có điều gì đó muốn nói.
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta, nhẹ giọng nói:
3 Chu có gì muốn nói sao?”
Cô ta không nói, mà ngồi đối diện tôi, sau khi
Ìn thẳng vào tôi, cô ta nói: “Gần đây tổng giám
Ol,.. c Phó rất hay về muộn, đúng không?”
Tôi cau mày nhìn cô ta mà không lên tiếng.
Cô ta mỉm cười, thản nhiên ra hiệu: “Không
… hỏi?”
“Có thể nói thẳng” Tôi không giỏi tán gẫu với
ó ững người không quen biết.
Cô ta cong môi khoe khoang : “AI muốn được
bán công khai. Anh ấy và tôi phải làm việc muộn
hàng đêm. Đôi khi chúng tôi bận rộn thậm chí
quên cả ăn. May mà trợ lý Trần rất quan tâm và
luôn nhắc nhở chúng tôi.”
“Thẩm Xuân Hinh, cô đã rời xa anh ấy rồi.
Điều anh ấy cần là một người phụ nữ có thể sánh
bước bên anh ấy”
Tôi nhìn cô ta, chợt nhớ đến vết son trên cổ
áo của Phó Thắng Nam.
Nhưng tôi cũng không tức giận, chỉ nói một
cách lạnh nhạt: “Tôi luôn cảm thấy rằng theo quan
điểm của tôi, người mẹ nào trong khi giáo dục con
gái cũng sẽ giáo dục chúng hiểu đạo lý, nhưng
bây giờ dường như không phải đứa con gái nào
cũng có mẹ.”
“Cô…” Cô ta trừng mắt nhìn tôi khi bị chọc vào
chỗ đau.
Tôi mỉm cười: “Cô Chu, sự xuất sắc và chuyên
nghiệp của cô được mọi người công nhận và
đánh giá cao, nhưng về những thứ khác, tôi tin
Thắng Nam và tôi có cùng quan điểm. Kẻ đến sau
sẽ mãi là kẻ đến sau. Tôi thực sự hy vọng cô có
thể thành công”
Cô ta cau mày, cô ta không hiểu ý tôi.
Lạnh nhạt nhìn cô ta, tôi cười không nói gì.
Hai người nhìn nhau một lát rồi đi ra ngoài,
sắc mặt không tốt lắm.
Bữa trưa.
Đó là sự lựa chọn của Phó Thăng Nam, một
món ăn Quảng Đông có vị thanh nhẹ và chủ yếu là
ngọt ngọt nên rất hợp khẩu vị của các bạn nữ.
“Chiều nay em có dự định gì không?” Phó
Thắng Nam nói, vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho
Tôi.
Tôi dừng lại, lắc đầu: “Em vẫn chưa biết!”
Thấy tôi không nói nhiều, anh cũng không làm
phiền, khi tôi ăn xong, anh đưa tay ra và nói với tôi:
“Dạo này anh bận. Anh xin lỗi vì không ở bên em
được”
Tôi cười lắc đầu: “Em biết, vậy anh không cần
phải nói xin lỗi”
Nhưng tôi đã ăn xong, lần đầu tiên tôi ăn
nhiều như vậy, tôi cầm tay anh và nói: “Đi, đi dạo,
tiêu hóa thức ăn”
Bây giờ vẫn còn sớm, vì vậy tôi chỉ đơn giản là
theo anh lang thang trong thành phố.
Đường phố huyên náo, người đi bộ cũng nhộn
nhịp, anh chăn tôi khi băng qua đường và quay lại
nói: “Đừng chạy lung tung!”
Giống như một người cha nói với con gái của
mình, tôi mỉm cười. Khi tôi nhìn lên những vì sao
trên bầu trời, thấy ánh mắt ghen tị của những
người qua đường.
Đúng vậy, tôi quên mất, anh có ánh sáng riêng
của mình, đặc biệt bắt mắt trong đám đông.
Trên đường có nam nữ thanh niên qua lại, bên
kia đường có một đôi ôm chặt dường như không
nuốn tách ra.
Sau khi băng qua đường, tôi không nhịn được
kéo ống tay áo của Phó Thắng Nam xuống, anh
hói: “Em có chuyện muốn nói với anh sao?”
Tôi gật đầu, chỉ tay về phía đôi tình nhân vẫn
đang ôm nhau bên đường, cười nói: “Anh chưa
ừng kể với em câu chuyện tình yêu hồi trẻ của
ình”
Sau một lúc dừng lại, tôi nghĩ đến Lâm Hạnh
Nguyên, nhưng anh đã từng nói rằng anh chưa
bao giờ yêu Lâm Hạnh Nguyên.
Đi bộ trong đám đông, anh đến gần tôi và nói:
Anh không có tình yêu tuổi thiếu niên”
Tôi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Đừng nói
lối!”
“Khi đó, mỗi ngày có vô số khóa học và luận
tăn phải viết, ông nội còn cho anh học thêm luật,
:ho nên căn bản không có thời gian”
Đây là một lời giải thích, tôi hơi cong môi: “Vậy
anh có thích ai không?”
Ánh mắt anh rơi vào trên người tôi, có chút
thâm trầm: “Bắt đầu từ khi gặp em ở đại học
Giang Ninh”
Tôi sửng sốt, má hơi đỏ.
Bước đi chậm rãi, anh nói: “Em có câu hỏi nào
muốn hỏi anh không?”
Tôi không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”
“Chị Linh mấy ngày trước nói anh có vết son
trên áo, sao em không hỏi?”
Tôi hơi sững sờ, sau đó nói: “Em tin anhl”
Anh sững sờ một lúc, như có điều suy nghĩ, tôi
cũng không nghĩ nữa, cố gắng giữ tâm trạng vui
vẻ mà cùng anh đi dạo cả một con phố.
Chiều nay tôi vẫn phải đến công ty.
Tới cửa công ty, tôi không đi lên, đứng ở dưới
lầu vẫy tay với anh, ra hiệu anh lên lầu.
Anh không có rời đi, chỉ nhìn tôi nói: “Em về đi,
anh sẽ ở đây nhìn em về”
Tôi không từ chối, cười nhẹ, trong lòng có
chút tiếc nuối, không thấy bộ dạng anh nuối tiếc
khi rời khỏi tôi.
Đi được vài bước, tôi quay đầu, chạy vào
trong vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, giọng nói
khàn khàn: “Anh phải chăm sóc cho bản thân đấy”
Anh nhíu mày, tự hỏi: “Sao vậy? Em không
muốn về sao?”
Tôi lắc đầu ôm anh: “Em chỉ muốn ôm anh”
Bỗng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh:
“Tại sao chúng ta không ở lại, đêm nay chúng ta
cùng nhau trở về?”
Nới lỏng rồi thu xếp cà vạt cho anh, tôi cười:
“Được rồi, em về đây”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 464: Những người sau này đều đi rồi (5)Rõ ràng bị ngạc nhiên, cô ta đánh giá tôi từtrên xuống dưới, ánh mắt rơi vào áo sơ mi đentrên người tôi.Sắc mặt hơi tái nhợt, cô ta bất ngờ cắn chặtmôi, âm thầm kìm nén những cảm xúc.Tôi hơi sững sờ: “Tôi sẽ sấy một lát”Tôi không thích dùng máy sấy để sấy tóc,mùa đông thì không được, nhưng mùa khác thìkhông nên sấy, rất hại tóc.Thấy vậy, Phó Thắng Nam khế cau mày, đôimắt đen hơi nheo lại, anh dừng lại, sau đó nhìn vềphía Chu Nhiên An nói: “Việc quảng bá AI sẽ giaocho bộ phận tiếp thị, những việc khác cô liên hệvới Trần Văn Nghĩa”Chu Nhiên An cau mày, nhìn tôi rồi nói với anh:“Tổng giám đốc Phó, tất cả những thứ này đềuphải qua tay anh mới.. ”“Đi đi!” Phó Thắng Nam ngắt lời cô ta, nhìn tôi,giơ tay lên: “Lại đây!”Khi tôi đi về phía anh, Chu Nhiên An có lẽ nghĩrằng tôi hơi kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm vào tôi.Cô ta tức giận bỏ đi.Kéo tôi vào trong vòng tay của mình, PhóThắng Nam trầm giọng nói: “Nếu không sấy khôtóc, e sẽ bị cảm lạnh”Vừa nói vừa lấy khăn trên tay lau tóc tôi.Tôi gật đầu, không khỏi nhìn xuống bộ móngtay dài bên dưới, tôi đã không cắt chúng lâu rồi,chúng nên được cắt đi.Sau đó tôi nhận ra anh ấy đang nhìn tôi chằmchằm, lông mày lạnh lùng và mềm mại, vòng xoáytrong đôi mắt đen của anh dường như có thể nuốtchứng người tôi.“Trên mặt em có gì không?” Đây là phản ứngtheo bản năng của tôi, tôi đưa tay lên lau mặt,không khỏi có chút bối rối.Anh cười, ánh sáng và bóng tối thoáng quatrên lông mày anh.“Không!” Khi anh nói, nụ cười của anh có vẻnặng nề hơn.Tôi gật đầu nghĩ về điều đó: “Chúng ta đi ăntrưa sau nhé?”“Em muốn ăn gì?”“Ăn gì cũng được!”Anh đồng ý, nhưng không nói chính xác phảiăn gì.Phó Thắng Nam chuẩn bị họp, sấy tóc cho tôi,Trần Văn Nghĩa đến nhắc nhở anh vài lần, nóirằng một cuộc hội nghị ở Đức sắp bắt đầu, bảoanh nhanh chóng đến đó.Anh không vội mà ra hiệu cho Trần Văn Nghĩatìm quần áo và để tôi thay trước khi đi.Tôi có chút vô lực nhưng cũng không khỏi cóút se lại.Chu Nhiên An bước vào đột ngột khiến tôi hơiạc nhiên, nhìn thấy cô ta tôi nói: “Anh ấy đi họpCô ta gật đầu, vẻ mặt trầm xuống, và đặtng giấy tờ trên tay lại trên bàn.Cô ta không vội vàng ra ngoài mà đứng trước‡t tôi, dường như có điều gì đó muốn nói.Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta, nhẹ giọng nói:3 Chu có gì muốn nói sao?”Cô ta không nói, mà ngồi đối diện tôi, sau khiÌn thẳng vào tôi, cô ta nói: “Gần đây tổng giámOl,.. c Phó rất hay về muộn, đúng không?”Tôi cau mày nhìn cô ta mà không lên tiếng.Cô ta mỉm cười, thản nhiên ra hiệu: “Không… hỏi?”“Có thể nói thẳng” Tôi không giỏi tán gẫu vớió ững người không quen biết.Cô ta cong môi khoe khoang : “AI muốn đượcbán công khai. Anh ấy và tôi phải làm việc muộnhàng đêm. Đôi khi chúng tôi bận rộn thậm chíquên cả ăn. May mà trợ lý Trần rất quan tâm vàluôn nhắc nhở chúng tôi.”“Thẩm Xuân Hinh, cô đã rời xa anh ấy rồi.Điều anh ấy cần là một người phụ nữ có thể sánhbước bên anh ấy”Tôi nhìn cô ta, chợt nhớ đến vết son trên cổáo của Phó Thắng Nam.Nhưng tôi cũng không tức giận, chỉ nói mộtcách lạnh nhạt: “Tôi luôn cảm thấy rằng theo quanđiểm của tôi, người mẹ nào trong khi giáo dục congái cũng sẽ giáo dục chúng hiểu đạo lý, nhưngbây giờ dường như không phải đứa con gái nàocũng có mẹ.”“Cô…” Cô ta trừng mắt nhìn tôi khi bị chọc vàochỗ đau.Tôi mỉm cười: “Cô Chu, sự xuất sắc và chuyênnghiệp của cô được mọi người công nhận vàđánh giá cao, nhưng về những thứ khác, tôi tinThắng Nam và tôi có cùng quan điểm. Kẻ đến sausẽ mãi là kẻ đến sau. Tôi thực sự hy vọng cô cóthể thành công”Cô ta cau mày, cô ta không hiểu ý tôi.Lạnh nhạt nhìn cô ta, tôi cười không nói gì.Hai người nhìn nhau một lát rồi đi ra ngoài,sắc mặt không tốt lắm.Bữa trưa.Đó là sự lựa chọn của Phó Thăng Nam, mộtmón ăn Quảng Đông có vị thanh nhẹ và chủ yếu làngọt ngọt nên rất hợp khẩu vị của các bạn nữ.“Chiều nay em có dự định gì không?” PhóThắng Nam nói, vẫn không ngừng gắp đồ ăn choTôi.Tôi dừng lại, lắc đầu: “Em vẫn chưa biết!”Thấy tôi không nói nhiều, anh cũng không làmphiền, khi tôi ăn xong, anh đưa tay ra và nói với tôi:“Dạo này anh bận. Anh xin lỗi vì không ở bên emđược”Tôi cười lắc đầu: “Em biết, vậy anh không cầnphải nói xin lỗi”Nhưng tôi đã ăn xong, lần đầu tiên tôi ănnhiều như vậy, tôi cầm tay anh và nói: “Đi, đi dạo,tiêu hóa thức ăn”Bây giờ vẫn còn sớm, vì vậy tôi chỉ đơn giản làtheo anh lang thang trong thành phố.Đường phố huyên náo, người đi bộ cũng nhộnnhịp, anh chăn tôi khi băng qua đường và quay lạinói: “Đừng chạy lung tung!”Giống như một người cha nói với con gái củamình, tôi mỉm cười. Khi tôi nhìn lên những vì saotrên bầu trời, thấy ánh mắt ghen tị của nhữngngười qua đường.Đúng vậy, tôi quên mất, anh có ánh sáng riêngcủa mình, đặc biệt bắt mắt trong đám đông.Trên đường có nam nữ thanh niên qua lại, bênkia đường có một đôi ôm chặt dường như khôngnuốn tách ra.Sau khi băng qua đường, tôi không nhịn đượckéo ống tay áo của Phó Thắng Nam xuống, anhhói: “Em có chuyện muốn nói với anh sao?”Tôi gật đầu, chỉ tay về phía đôi tình nhân vẫnđang ôm nhau bên đường, cười nói: “Anh chưaừng kể với em câu chuyện tình yêu hồi trẻ củaình”Sau một lúc dừng lại, tôi nghĩ đến Lâm HạnhNguyên, nhưng anh đã từng nói rằng anh chưabao giờ yêu Lâm Hạnh Nguyên.Đi bộ trong đám đông, anh đến gần tôi và nói:Anh không có tình yêu tuổi thiếu niên”Tôi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Đừng nóilối!”“Khi đó, mỗi ngày có vô số khóa học và luậntăn phải viết, ông nội còn cho anh học thêm luật,:ho nên căn bản không có thời gian”Đây là một lời giải thích, tôi hơi cong môi: “Vậyanh có thích ai không?”Ánh mắt anh rơi vào trên người tôi, có chútthâm trầm: “Bắt đầu từ khi gặp em ở đại họcGiang Ninh”Tôi sửng sốt, má hơi đỏ.Bước đi chậm rãi, anh nói: “Em có câu hỏi nàomuốn hỏi anh không?”Tôi không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”“Chị Linh mấy ngày trước nói anh có vết sontrên áo, sao em không hỏi?”Tôi hơi sững sờ, sau đó nói: “Em tin anhl”Anh sững sờ một lúc, như có điều suy nghĩ, tôicũng không nghĩ nữa, cố gắng giữ tâm trạng vuivẻ mà cùng anh đi dạo cả một con phố.Chiều nay tôi vẫn phải đến công ty.Tới cửa công ty, tôi không đi lên, đứng ở dướilầu vẫy tay với anh, ra hiệu anh lên lầu.Anh không có rời đi, chỉ nhìn tôi nói: “Em về đi,anh sẽ ở đây nhìn em về”Tôi không từ chối, cười nhẹ, trong lòng cóchút tiếc nuối, không thấy bộ dạng anh nuối tiếckhi rời khỏi tôi.Đi được vài bước, tôi quay đầu, chạy vàotrong vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, giọng nóikhàn khàn: “Anh phải chăm sóc cho bản thân đấy”Anh nhíu mày, tự hỏi: “Sao vậy? Em khôngmuốn về sao?”Tôi lắc đầu ôm anh: “Em chỉ muốn ôm anh”Bỗng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh:“Tại sao chúng ta không ở lại, đêm nay chúng tacùng nhau trở về?”Nới lỏng rồi thu xếp cà vạt cho anh, tôi cười:“Được rồi, em về đây”