Tác giả:

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt Vui lòng đem đi nhớ mang nguồn Đầu thu. Làn gió nhẹ thổi qua thành phố Nam Tầm, khí trời có chút mát mẻ. Tần Yên tỉnh dậy ở chỗ làm việc bởi một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới. Cô cau mày, nằm trên bàn một lúc trước khi từ từ đứng dậy khỏi chỗ làm. Lúc này, Lưu tổng đi ra khỏi văn phòng, cầm lấy văn kiện vỗ lên mặt bàn làm việc của cô, "Tần Yên, đi với tôi." Cô ôm bụng, cổ vũ tinh thần rồi đi theo Lưu tổng vào phòng họp. Khuôn mặt Tần Yên tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất thanh thuần tuấn tú, lúc này môi không tô son, nhìn có chút tái nhợt, hốc hác. Sinh ra vài phần yếu ớt khiến cho người khác nhìn vào đau lòng. Nhìn bộ dạng của cô, Lưu tổng không khỏi nói thầm: "Cô chỗ nào không thoải mái à?" Tần Yên im lặng. Hắn không biết làm gì khác ngoài viết bắt chuyện: "Khi nào cô bắt đầu đi học?" Cô nói, "Tuần sau." Lưu tổng gật đầu, "Tần Yên, rất cảm ơn cô đã đóng góp cho công ty trong khoảng thời gian này. Cô lúc đó viết những hạng mục báo cáo vào mục sơ yếu lí lịch sẽ rất đẹp…

Chương 31: Không ngờ hắn lại ấu trĩ như vậy...

Muốn Em Là Của Riêng AnhTác giả: Tử Tiểu ThựTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgười dịch: Hạ Hạ bốn mắt Vui lòng đem đi nhớ mang nguồn Đầu thu. Làn gió nhẹ thổi qua thành phố Nam Tầm, khí trời có chút mát mẻ. Tần Yên tỉnh dậy ở chỗ làm việc bởi một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới. Cô cau mày, nằm trên bàn một lúc trước khi từ từ đứng dậy khỏi chỗ làm. Lúc này, Lưu tổng đi ra khỏi văn phòng, cầm lấy văn kiện vỗ lên mặt bàn làm việc của cô, "Tần Yên, đi với tôi." Cô ôm bụng, cổ vũ tinh thần rồi đi theo Lưu tổng vào phòng họp. Khuôn mặt Tần Yên tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất thanh thuần tuấn tú, lúc này môi không tô son, nhìn có chút tái nhợt, hốc hác. Sinh ra vài phần yếu ớt khiến cho người khác nhìn vào đau lòng. Nhìn bộ dạng của cô, Lưu tổng không khỏi nói thầm: "Cô chỗ nào không thoải mái à?" Tần Yên im lặng. Hắn không biết làm gì khác ngoài viết bắt chuyện: "Khi nào cô bắt đầu đi học?" Cô nói, "Tuần sau." Lưu tổng gật đầu, "Tần Yên, rất cảm ơn cô đã đóng góp cho công ty trong khoảng thời gian này. Cô lúc đó viết những hạng mục báo cáo vào mục sơ yếu lí lịch sẽ rất đẹp… Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống mặt đất một vòng ánh sáng. Nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên một chút, điều hòa cũng đã tắt tự lúc nào.Khi Tần Yên tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.Cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn thời gian.Tám giờ ba mươi!Tần Yên tỉnh lại ngay lập tức.Quá muộn để rửa mặt rồi bắt taxi!Cô sẽ đến muộn mất! ! !Cô có chút hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, vừa nghĩ quần áo ở đâu, vừa tìm túi mỹ phẩm.Kết quả là sau khi hoảng loạn cuống cuồn, cô mới nhớ ra.Ah, ở nhà Cận Nam Dã, tại sao cô lại hoảng sợ?Tần Yên lại nằm xuống.Sau khi đầu óc cô có chút tỉnh táo, cô lại bắt đầu lo lắng,Cận Nam Dã chắc sẽ không đánh bài 'chuồn' đi trước đâu nhỉ?Bạn trai của cô, hẳn là rất đáng tin cậy.... đúng không?Tần Yên đứng dậy đi mở cửa.Cô tình cờ gặp Cận Nam Dã trong bộ tây trang cùng giày da.Người đàn ông cao với đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, khoác lên người bộ vest đen làm cho hắn có khí chất tuyệt vời, cả người tỏa ra một mùi hormone gợi cảm .Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo bóng hắn đi rất dài.Cận Nam Dã đưa tay chải mái tóc rối bù của cô, "Tỉnh rồi?""Em dậy muộn." Giọng Tần Yên ủy khuất đến mức suýt khóc, "Anh sẽ không trừ tiền lương của em phải không, ông chủ?"."..." Cận Nam Dã nhướng mày, "Em gọi anh là gì?"Tần Yên vùi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông chủ.""..."Người đàn ông bị lời nói của cô làm cho bật cười, cúi đầu: "Nếu mà em gọi anh là 'ông chủ', anh sẽ suy nghĩ lại một chút."Tần Yên:? ? ?Hắn nghiêng người, ghé sát vào cô và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má."Ở đây."Tần Yên hiểu ra trong giây lát, nhanh chóng đi tới hôn.Hôn xong, Cận Nam Dã có vẻ như thỏa mãn, bên môi xuất hiện lúm đồng tiền.Hắn vươn tay nhéo nhéo gáy cô, "Được rồi, hôm nay em cứ đi xe anh. Chậm một chút cũng được, có gì nói rằng đi với anh gặp khách hàng."Tần Yên gật đầu nghe lời: "Gặp khách hàng nào?"."Lừa người mà em cũng tin.""..."Cận Nam Dã nhéo gáy của cô, đưa cô tới nhà vệ sinh: "Đi rửa mặt".Tần Yên bị hắn đẩy về phía trước.Đến cửa phòng tắm, cô quay lại và đưa tay lên trên đầu, làm động tác thể hiện tình yêu với Cận Nam Dã."Cám ơn bạn trai, em yêu anh."Cận Nam Dã vuốt tóc rối bù của cô, môi cong lên nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Không cần".Tần Yên cũng không thương tiếc chọc hắn, "Nhưng mà anh thích.""..."Cận Nam Dã xoay người rời đi.Trước khi rời đi, hắn nhỏ giọng nói: "Chó đất". (khúc này tui cũng không hiểu ý CND là gì:

Muốn Em Là Của Riêng AnhTác giả: Tử Tiểu ThựTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgười dịch: Hạ Hạ bốn mắt Vui lòng đem đi nhớ mang nguồn Đầu thu. Làn gió nhẹ thổi qua thành phố Nam Tầm, khí trời có chút mát mẻ. Tần Yên tỉnh dậy ở chỗ làm việc bởi một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới. Cô cau mày, nằm trên bàn một lúc trước khi từ từ đứng dậy khỏi chỗ làm. Lúc này, Lưu tổng đi ra khỏi văn phòng, cầm lấy văn kiện vỗ lên mặt bàn làm việc của cô, "Tần Yên, đi với tôi." Cô ôm bụng, cổ vũ tinh thần rồi đi theo Lưu tổng vào phòng họp. Khuôn mặt Tần Yên tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất thanh thuần tuấn tú, lúc này môi không tô son, nhìn có chút tái nhợt, hốc hác. Sinh ra vài phần yếu ớt khiến cho người khác nhìn vào đau lòng. Nhìn bộ dạng của cô, Lưu tổng không khỏi nói thầm: "Cô chỗ nào không thoải mái à?" Tần Yên im lặng. Hắn không biết làm gì khác ngoài viết bắt chuyện: "Khi nào cô bắt đầu đi học?" Cô nói, "Tuần sau." Lưu tổng gật đầu, "Tần Yên, rất cảm ơn cô đã đóng góp cho công ty trong khoảng thời gian này. Cô lúc đó viết những hạng mục báo cáo vào mục sơ yếu lí lịch sẽ rất đẹp… Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống mặt đất một vòng ánh sáng. Nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên một chút, điều hòa cũng đã tắt tự lúc nào.Khi Tần Yên tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.Cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn thời gian.Tám giờ ba mươi!Tần Yên tỉnh lại ngay lập tức.Quá muộn để rửa mặt rồi bắt taxi!Cô sẽ đến muộn mất! ! !Cô có chút hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, vừa nghĩ quần áo ở đâu, vừa tìm túi mỹ phẩm.Kết quả là sau khi hoảng loạn cuống cuồn, cô mới nhớ ra.Ah, ở nhà Cận Nam Dã, tại sao cô lại hoảng sợ?Tần Yên lại nằm xuống.Sau khi đầu óc cô có chút tỉnh táo, cô lại bắt đầu lo lắng,Cận Nam Dã chắc sẽ không đánh bài 'chuồn' đi trước đâu nhỉ?Bạn trai của cô, hẳn là rất đáng tin cậy.... đúng không?Tần Yên đứng dậy đi mở cửa.Cô tình cờ gặp Cận Nam Dã trong bộ tây trang cùng giày da.Người đàn ông cao với đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, khoác lên người bộ vest đen làm cho hắn có khí chất tuyệt vời, cả người tỏa ra một mùi hormone gợi cảm .Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo bóng hắn đi rất dài.Cận Nam Dã đưa tay chải mái tóc rối bù của cô, "Tỉnh rồi?""Em dậy muộn." Giọng Tần Yên ủy khuất đến mức suýt khóc, "Anh sẽ không trừ tiền lương của em phải không, ông chủ?"."..." Cận Nam Dã nhướng mày, "Em gọi anh là gì?"Tần Yên vùi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông chủ.""..."Người đàn ông bị lời nói của cô làm cho bật cười, cúi đầu: "Nếu mà em gọi anh là 'ông chủ', anh sẽ suy nghĩ lại một chút."Tần Yên:? ? ?Hắn nghiêng người, ghé sát vào cô và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má."Ở đây."Tần Yên hiểu ra trong giây lát, nhanh chóng đi tới hôn.Hôn xong, Cận Nam Dã có vẻ như thỏa mãn, bên môi xuất hiện lúm đồng tiền.Hắn vươn tay nhéo nhéo gáy cô, "Được rồi, hôm nay em cứ đi xe anh. Chậm một chút cũng được, có gì nói rằng đi với anh gặp khách hàng."Tần Yên gật đầu nghe lời: "Gặp khách hàng nào?"."Lừa người mà em cũng tin.""..."Cận Nam Dã nhéo gáy của cô, đưa cô tới nhà vệ sinh: "Đi rửa mặt".Tần Yên bị hắn đẩy về phía trước.Đến cửa phòng tắm, cô quay lại và đưa tay lên trên đầu, làm động tác thể hiện tình yêu với Cận Nam Dã."Cám ơn bạn trai, em yêu anh."Cận Nam Dã vuốt tóc rối bù của cô, môi cong lên nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Không cần".Tần Yên cũng không thương tiếc chọc hắn, "Nhưng mà anh thích.""..."Cận Nam Dã xoay người rời đi.Trước khi rời đi, hắn nhỏ giọng nói: "Chó đất". (khúc này tui cũng không hiểu ý CND là gì:

Muốn Em Là Của Riêng AnhTác giả: Tử Tiểu ThựTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgười dịch: Hạ Hạ bốn mắt Vui lòng đem đi nhớ mang nguồn Đầu thu. Làn gió nhẹ thổi qua thành phố Nam Tầm, khí trời có chút mát mẻ. Tần Yên tỉnh dậy ở chỗ làm việc bởi một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới. Cô cau mày, nằm trên bàn một lúc trước khi từ từ đứng dậy khỏi chỗ làm. Lúc này, Lưu tổng đi ra khỏi văn phòng, cầm lấy văn kiện vỗ lên mặt bàn làm việc của cô, "Tần Yên, đi với tôi." Cô ôm bụng, cổ vũ tinh thần rồi đi theo Lưu tổng vào phòng họp. Khuôn mặt Tần Yên tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất thanh thuần tuấn tú, lúc này môi không tô son, nhìn có chút tái nhợt, hốc hác. Sinh ra vài phần yếu ớt khiến cho người khác nhìn vào đau lòng. Nhìn bộ dạng của cô, Lưu tổng không khỏi nói thầm: "Cô chỗ nào không thoải mái à?" Tần Yên im lặng. Hắn không biết làm gì khác ngoài viết bắt chuyện: "Khi nào cô bắt đầu đi học?" Cô nói, "Tuần sau." Lưu tổng gật đầu, "Tần Yên, rất cảm ơn cô đã đóng góp cho công ty trong khoảng thời gian này. Cô lúc đó viết những hạng mục báo cáo vào mục sơ yếu lí lịch sẽ rất đẹp… Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống mặt đất một vòng ánh sáng. Nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên một chút, điều hòa cũng đã tắt tự lúc nào.Khi Tần Yên tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.Cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn thời gian.Tám giờ ba mươi!Tần Yên tỉnh lại ngay lập tức.Quá muộn để rửa mặt rồi bắt taxi!Cô sẽ đến muộn mất! ! !Cô có chút hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, vừa nghĩ quần áo ở đâu, vừa tìm túi mỹ phẩm.Kết quả là sau khi hoảng loạn cuống cuồn, cô mới nhớ ra.Ah, ở nhà Cận Nam Dã, tại sao cô lại hoảng sợ?Tần Yên lại nằm xuống.Sau khi đầu óc cô có chút tỉnh táo, cô lại bắt đầu lo lắng,Cận Nam Dã chắc sẽ không đánh bài 'chuồn' đi trước đâu nhỉ?Bạn trai của cô, hẳn là rất đáng tin cậy.... đúng không?Tần Yên đứng dậy đi mở cửa.Cô tình cờ gặp Cận Nam Dã trong bộ tây trang cùng giày da.Người đàn ông cao với đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, khoác lên người bộ vest đen làm cho hắn có khí chất tuyệt vời, cả người tỏa ra một mùi hormone gợi cảm .Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo bóng hắn đi rất dài.Cận Nam Dã đưa tay chải mái tóc rối bù của cô, "Tỉnh rồi?""Em dậy muộn." Giọng Tần Yên ủy khuất đến mức suýt khóc, "Anh sẽ không trừ tiền lương của em phải không, ông chủ?"."..." Cận Nam Dã nhướng mày, "Em gọi anh là gì?"Tần Yên vùi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông chủ.""..."Người đàn ông bị lời nói của cô làm cho bật cười, cúi đầu: "Nếu mà em gọi anh là 'ông chủ', anh sẽ suy nghĩ lại một chút."Tần Yên:? ? ?Hắn nghiêng người, ghé sát vào cô và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má."Ở đây."Tần Yên hiểu ra trong giây lát, nhanh chóng đi tới hôn.Hôn xong, Cận Nam Dã có vẻ như thỏa mãn, bên môi xuất hiện lúm đồng tiền.Hắn vươn tay nhéo nhéo gáy cô, "Được rồi, hôm nay em cứ đi xe anh. Chậm một chút cũng được, có gì nói rằng đi với anh gặp khách hàng."Tần Yên gật đầu nghe lời: "Gặp khách hàng nào?"."Lừa người mà em cũng tin.""..."Cận Nam Dã nhéo gáy của cô, đưa cô tới nhà vệ sinh: "Đi rửa mặt".Tần Yên bị hắn đẩy về phía trước.Đến cửa phòng tắm, cô quay lại và đưa tay lên trên đầu, làm động tác thể hiện tình yêu với Cận Nam Dã."Cám ơn bạn trai, em yêu anh."Cận Nam Dã vuốt tóc rối bù của cô, môi cong lên nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Không cần".Tần Yên cũng không thương tiếc chọc hắn, "Nhưng mà anh thích.""..."Cận Nam Dã xoay người rời đi.Trước khi rời đi, hắn nhỏ giọng nói: "Chó đất". (khúc này tui cũng không hiểu ý CND là gì:

Chương 31: Không ngờ hắn lại ấu trĩ như vậy...