Tác giả:

Trong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh…

Chương 12: Muốn Chết Không

Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… Cố Giai Lệ đem từng quyển sách đặt lại vị trí ban đầu, sau đó lưu loát tìm kiếm những quyển sách mà hắn cần đem đến bànĐiệu bộ nhút nhát như phải đem thức ăn cho con sư tử bị bỏ đói cả tuần, cô nhích từng bước chân khó nhọc, đặt sách lên lập tức lui ra xa.Như sợ hắn sẽ ăn thịt mình đến nơiTống Tư Duệ nhìn những cuốn sách trên bàn, đúng là thứ hắn cần không sai.Xem ra cô cũng có điểm sử dụng đượcHắn không gây khó dễ, yên lặng mà đọcCô thấy hắn đang chuyên tâm, dường như không chú ý đến mình thì liền nảy ra 1 quyết định vô cùng táo bạoCứ cách vài phút, lại di chuyển ra xa.Muốn dùng kế sách này để thoát khỏi đâyNhưng khi lặp lại động tác lần thứ 12 liền nghe thấy âm thanh như loài quỷ dữ truyền đến taiBớt giở trò, đứng yên đó cho tôiCố Giai Lệ cắn chặt môi dưới, chỉ dám yếu đuối nghe theoNhưng hắn vẫn chưa hài lòng, đặt mạnh quyển sách trong tay xuống quay sang tặng cô 1 cái lườm sắc như daoCâm rồi saoCô lắc đầu ...Nói - hắn lười biếng ra lệnh khiến cô nhất thời không biết nên làm gìPhải nói gì mới được đây?Càng nghĩ càng loạn, trong đầu Cố Giai Lệ lúc này rối như mớ bòng bongHắn là ai? Đột nhiên xông vào rồi ra lệnh cho cô hệt như chủ nhân nơi nàyCó lẽ nào chính là Tống Tư Duệ mà mọi người mỗi khi nhắc đến thường kinh sợ ra mặt?Không thể nàoNghe nói hắn năm nay đã sắp trở thành lão già đầu hói, hơn nữa trên gương mặt có rất nhiều vết sẹo đáng sợMà người này ...!1 chút cũng không giống như miêu tả.Có lẽ chỉ là người quenThấy cô đứng yên mà run rẩy, ngay cả 1 chữ cũng không nói.Dám khinh thường hắn?Muốn chết không?Cố Giai Lệ tiếp tục lắc đầu, cúi đầu không muốn hắn nhìn thấy gương mặt mếu máo của mìnhNếu không phải đang bận tìm tư liệu thì hắn đã sớm dạy dỗ cô rồi.Tống thiếu gia lầm bầm vài câu tục tĩuMẹ nó ...!Mau xuống bếp nói với lão Tô ( bếp trưởng) pha ấm trà nóng mang lên đây - Tống Tư Duệ tiếp tục mở cuốn sách ra đọc, bá đạo yêu cầuCô lúc này sợ hãi muốn chết, lập tức chạy ra khỏi phòng.Tống Tư Duệ lại chau mày, nếu cứ thế này thì hắn sẽ thành lão già với vô số nếp nhăn mấtDám không trả lời rồi cúi chào mà chạy đi ...!Không ổn rồi, khi cô đem trà lên phải chấn chỉnh lại.Vô phép thế này sao có thể hầu hạ hắn tốt được?Cố Giai Lệ chạy trên hành lang dài, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầm đìaƯớt khắp gương mặt nhỏ nhắn, rơi xuống cả cái áo đang mặcHắn đáng sợ quá!!!Cô có chọc giận hắn đâu, sao lại đối với cô thế này?Khi đến phòng bếp với vẻ mặt ướt đẫm đó, cả gian bếp đều hoang mangHuhu ...!- Cố Giai Lệ khóc lócMọi người thấy thế đều xót xa, tuy chỉ tiếp xúc 3 tháng nhưng cô trong sáng thuần khiết thế này, ai lại dám bắt nạt?Có chuyện gì với người vậy, thiếu phu nhân? - bếp trưởng cầm cái chảo trên tay, hớt hải hỏi hangBị đau ở đâu, kẻ nào bắt nạt người có đúng không? - cô quản gia lên tiếngCố Giai Lệ được an ủi, trong lòng có chút hạnh phúc, uất ức khi nãy liền giải toả ra bên ngoài.Cô khóc lợi hại hơnNhưng vẫn không quên công việc hắn giao, trả lời trong tiếng khóc nấcƯ ...!trà ...!phòng sách ...!huhu ...!nóng ..........!- cả căn phòng trở chìm trong im lặngBác bếp trưởng gượng gạo hỏiThiếu ...!phu nhân, có thể ...!nói rõ chút ...!được không?Cố Giai Lệ nghe xong càng khóc lợi hại hơn, họ đành phải đợi cô bình tĩnh rồi mới hỏi chuyệnDù sao cũng không thấy phiền hà vì cô khóc lóc quá nhiều.Vì họ biết cô rất nhút nhát màHaizzz, chẳng biết là tên khốn nào lại nhẫn tâm khiến cho 1 người đáng yêu phải nức nở như thế - trưởng hầu gái Dung Dung đẩy gọng kính tròn, lắc đầu có ý trách mócĐúng đó, nếu để tôi biết được là tên nào thì sẽ bẻ gãy răng hắn ra - bếp trưởng siết chặt cái muôi trong tay, hùng hổ nóiNhưng họ chỉ dám đứng ở chỗ cách xa cô nhất có thể, tránh thiếu phu nhân nghe thấy nhớ lại chuyện sợ hãi mà thương tâm

Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… Cố Giai Lệ đem từng quyển sách đặt lại vị trí ban đầu, sau đó lưu loát tìm kiếm những quyển sách mà hắn cần đem đến bànĐiệu bộ nhút nhát như phải đem thức ăn cho con sư tử bị bỏ đói cả tuần, cô nhích từng bước chân khó nhọc, đặt sách lên lập tức lui ra xa.Như sợ hắn sẽ ăn thịt mình đến nơiTống Tư Duệ nhìn những cuốn sách trên bàn, đúng là thứ hắn cần không sai.Xem ra cô cũng có điểm sử dụng đượcHắn không gây khó dễ, yên lặng mà đọcCô thấy hắn đang chuyên tâm, dường như không chú ý đến mình thì liền nảy ra 1 quyết định vô cùng táo bạoCứ cách vài phút, lại di chuyển ra xa.Muốn dùng kế sách này để thoát khỏi đâyNhưng khi lặp lại động tác lần thứ 12 liền nghe thấy âm thanh như loài quỷ dữ truyền đến taiBớt giở trò, đứng yên đó cho tôiCố Giai Lệ cắn chặt môi dưới, chỉ dám yếu đuối nghe theoNhưng hắn vẫn chưa hài lòng, đặt mạnh quyển sách trong tay xuống quay sang tặng cô 1 cái lườm sắc như daoCâm rồi saoCô lắc đầu ...Nói - hắn lười biếng ra lệnh khiến cô nhất thời không biết nên làm gìPhải nói gì mới được đây?Càng nghĩ càng loạn, trong đầu Cố Giai Lệ lúc này rối như mớ bòng bongHắn là ai? Đột nhiên xông vào rồi ra lệnh cho cô hệt như chủ nhân nơi nàyCó lẽ nào chính là Tống Tư Duệ mà mọi người mỗi khi nhắc đến thường kinh sợ ra mặt?Không thể nàoNghe nói hắn năm nay đã sắp trở thành lão già đầu hói, hơn nữa trên gương mặt có rất nhiều vết sẹo đáng sợMà người này ...!1 chút cũng không giống như miêu tả.Có lẽ chỉ là người quenThấy cô đứng yên mà run rẩy, ngay cả 1 chữ cũng không nói.Dám khinh thường hắn?Muốn chết không?Cố Giai Lệ tiếp tục lắc đầu, cúi đầu không muốn hắn nhìn thấy gương mặt mếu máo của mìnhNếu không phải đang bận tìm tư liệu thì hắn đã sớm dạy dỗ cô rồi.Tống thiếu gia lầm bầm vài câu tục tĩuMẹ nó ...!Mau xuống bếp nói với lão Tô ( bếp trưởng) pha ấm trà nóng mang lên đây - Tống Tư Duệ tiếp tục mở cuốn sách ra đọc, bá đạo yêu cầuCô lúc này sợ hãi muốn chết, lập tức chạy ra khỏi phòng.Tống Tư Duệ lại chau mày, nếu cứ thế này thì hắn sẽ thành lão già với vô số nếp nhăn mấtDám không trả lời rồi cúi chào mà chạy đi ...!Không ổn rồi, khi cô đem trà lên phải chấn chỉnh lại.Vô phép thế này sao có thể hầu hạ hắn tốt được?Cố Giai Lệ chạy trên hành lang dài, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầm đìaƯớt khắp gương mặt nhỏ nhắn, rơi xuống cả cái áo đang mặcHắn đáng sợ quá!!!Cô có chọc giận hắn đâu, sao lại đối với cô thế này?Khi đến phòng bếp với vẻ mặt ướt đẫm đó, cả gian bếp đều hoang mangHuhu ...!- Cố Giai Lệ khóc lócMọi người thấy thế đều xót xa, tuy chỉ tiếp xúc 3 tháng nhưng cô trong sáng thuần khiết thế này, ai lại dám bắt nạt?Có chuyện gì với người vậy, thiếu phu nhân? - bếp trưởng cầm cái chảo trên tay, hớt hải hỏi hangBị đau ở đâu, kẻ nào bắt nạt người có đúng không? - cô quản gia lên tiếngCố Giai Lệ được an ủi, trong lòng có chút hạnh phúc, uất ức khi nãy liền giải toả ra bên ngoài.Cô khóc lợi hại hơnNhưng vẫn không quên công việc hắn giao, trả lời trong tiếng khóc nấcƯ ...!trà ...!phòng sách ...!huhu ...!nóng ..........!- cả căn phòng trở chìm trong im lặngBác bếp trưởng gượng gạo hỏiThiếu ...!phu nhân, có thể ...!nói rõ chút ...!được không?Cố Giai Lệ nghe xong càng khóc lợi hại hơn, họ đành phải đợi cô bình tĩnh rồi mới hỏi chuyệnDù sao cũng không thấy phiền hà vì cô khóc lóc quá nhiều.Vì họ biết cô rất nhút nhát màHaizzz, chẳng biết là tên khốn nào lại nhẫn tâm khiến cho 1 người đáng yêu phải nức nở như thế - trưởng hầu gái Dung Dung đẩy gọng kính tròn, lắc đầu có ý trách mócĐúng đó, nếu để tôi biết được là tên nào thì sẽ bẻ gãy răng hắn ra - bếp trưởng siết chặt cái muôi trong tay, hùng hổ nóiNhưng họ chỉ dám đứng ở chỗ cách xa cô nhất có thể, tránh thiếu phu nhân nghe thấy nhớ lại chuyện sợ hãi mà thương tâm

Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… Cố Giai Lệ đem từng quyển sách đặt lại vị trí ban đầu, sau đó lưu loát tìm kiếm những quyển sách mà hắn cần đem đến bànĐiệu bộ nhút nhát như phải đem thức ăn cho con sư tử bị bỏ đói cả tuần, cô nhích từng bước chân khó nhọc, đặt sách lên lập tức lui ra xa.Như sợ hắn sẽ ăn thịt mình đến nơiTống Tư Duệ nhìn những cuốn sách trên bàn, đúng là thứ hắn cần không sai.Xem ra cô cũng có điểm sử dụng đượcHắn không gây khó dễ, yên lặng mà đọcCô thấy hắn đang chuyên tâm, dường như không chú ý đến mình thì liền nảy ra 1 quyết định vô cùng táo bạoCứ cách vài phút, lại di chuyển ra xa.Muốn dùng kế sách này để thoát khỏi đâyNhưng khi lặp lại động tác lần thứ 12 liền nghe thấy âm thanh như loài quỷ dữ truyền đến taiBớt giở trò, đứng yên đó cho tôiCố Giai Lệ cắn chặt môi dưới, chỉ dám yếu đuối nghe theoNhưng hắn vẫn chưa hài lòng, đặt mạnh quyển sách trong tay xuống quay sang tặng cô 1 cái lườm sắc như daoCâm rồi saoCô lắc đầu ...Nói - hắn lười biếng ra lệnh khiến cô nhất thời không biết nên làm gìPhải nói gì mới được đây?Càng nghĩ càng loạn, trong đầu Cố Giai Lệ lúc này rối như mớ bòng bongHắn là ai? Đột nhiên xông vào rồi ra lệnh cho cô hệt như chủ nhân nơi nàyCó lẽ nào chính là Tống Tư Duệ mà mọi người mỗi khi nhắc đến thường kinh sợ ra mặt?Không thể nàoNghe nói hắn năm nay đã sắp trở thành lão già đầu hói, hơn nữa trên gương mặt có rất nhiều vết sẹo đáng sợMà người này ...!1 chút cũng không giống như miêu tả.Có lẽ chỉ là người quenThấy cô đứng yên mà run rẩy, ngay cả 1 chữ cũng không nói.Dám khinh thường hắn?Muốn chết không?Cố Giai Lệ tiếp tục lắc đầu, cúi đầu không muốn hắn nhìn thấy gương mặt mếu máo của mìnhNếu không phải đang bận tìm tư liệu thì hắn đã sớm dạy dỗ cô rồi.Tống thiếu gia lầm bầm vài câu tục tĩuMẹ nó ...!Mau xuống bếp nói với lão Tô ( bếp trưởng) pha ấm trà nóng mang lên đây - Tống Tư Duệ tiếp tục mở cuốn sách ra đọc, bá đạo yêu cầuCô lúc này sợ hãi muốn chết, lập tức chạy ra khỏi phòng.Tống Tư Duệ lại chau mày, nếu cứ thế này thì hắn sẽ thành lão già với vô số nếp nhăn mấtDám không trả lời rồi cúi chào mà chạy đi ...!Không ổn rồi, khi cô đem trà lên phải chấn chỉnh lại.Vô phép thế này sao có thể hầu hạ hắn tốt được?Cố Giai Lệ chạy trên hành lang dài, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầm đìaƯớt khắp gương mặt nhỏ nhắn, rơi xuống cả cái áo đang mặcHắn đáng sợ quá!!!Cô có chọc giận hắn đâu, sao lại đối với cô thế này?Khi đến phòng bếp với vẻ mặt ướt đẫm đó, cả gian bếp đều hoang mangHuhu ...!- Cố Giai Lệ khóc lócMọi người thấy thế đều xót xa, tuy chỉ tiếp xúc 3 tháng nhưng cô trong sáng thuần khiết thế này, ai lại dám bắt nạt?Có chuyện gì với người vậy, thiếu phu nhân? - bếp trưởng cầm cái chảo trên tay, hớt hải hỏi hangBị đau ở đâu, kẻ nào bắt nạt người có đúng không? - cô quản gia lên tiếngCố Giai Lệ được an ủi, trong lòng có chút hạnh phúc, uất ức khi nãy liền giải toả ra bên ngoài.Cô khóc lợi hại hơnNhưng vẫn không quên công việc hắn giao, trả lời trong tiếng khóc nấcƯ ...!trà ...!phòng sách ...!huhu ...!nóng ..........!- cả căn phòng trở chìm trong im lặngBác bếp trưởng gượng gạo hỏiThiếu ...!phu nhân, có thể ...!nói rõ chút ...!được không?Cố Giai Lệ nghe xong càng khóc lợi hại hơn, họ đành phải đợi cô bình tĩnh rồi mới hỏi chuyệnDù sao cũng không thấy phiền hà vì cô khóc lóc quá nhiều.Vì họ biết cô rất nhút nhát màHaizzz, chẳng biết là tên khốn nào lại nhẫn tâm khiến cho 1 người đáng yêu phải nức nở như thế - trưởng hầu gái Dung Dung đẩy gọng kính tròn, lắc đầu có ý trách mócĐúng đó, nếu để tôi biết được là tên nào thì sẽ bẻ gãy răng hắn ra - bếp trưởng siết chặt cái muôi trong tay, hùng hổ nóiNhưng họ chỉ dám đứng ở chỗ cách xa cô nhất có thể, tránh thiếu phu nhân nghe thấy nhớ lại chuyện sợ hãi mà thương tâm

Chương 12: Muốn Chết Không