Tác giả:

Trong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh…

Chương 96: Dạy Bảo

Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… Con ...!- cô lại sai rồi chăng? nhưng mỗi lần có chuyện gì khó giải quyết cô cũng đều xin lỗi, rất hiệu quảNhìn thấy cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bà lại hỏi thêmĐược.Vậy con nói mẹ nghe xem, con sai ở đâu?Cô không biết nên nói thế nào nữa, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn xem biểu cảm của bà.Cứ như đứa trẻ nhỏChâu Vỹ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thẳng thừngCon trai của mẹ ...!ép con làm việc con không muốn, thỉnh thoảng sẽ lớn tiếng mắng chửi, làm cho người con đầy vết thương lớn nhỏ.Con nói xem ...!nó sai hay là con đây?Cô không dám chỉ trích hắn, chỉ có thể suy xét bản thân.Song, bên cạnh đó lại không thể nào hiểu được bản thân mình đã làm gì thiếu sót Mẹ biết tính tình con trai mình vô cùng tệ hại, con không dám phán xét vì sợ nó điên lên - bà nắm tay cô chặt hơn, giọng nói run rẩy đột nhiên lại khiến cô có chút đau xót - Nhưng dù con không dám phản bác, thì ít ra cũng nên nói với mẹ, để mẹ phân xử giúp con chứ?Cô run sợ, lẩm nhẩmCon sợ ...!mẹ sẽ tức giậnĐúng là mẹ đang cực kỳ tức giận.Giận con trai mình dám đối xử không tốt với con.Giận con hơn vì gặp chuyện mà không nói.Điều làm mẹ càng giận, chính là bản thân lại không chịu quan sát gì, khiến cho con chịu thiệt - Châu Vỹ tự tráchBà nâng gương mặt rưng rưng nước mắt của cô lên, nhìn thẳng vào.Đôi mắt như xoáy nước hút cô vào, khiến cho Cố Giai Lệ không dám lẫn tránhLà do Tư Duệ nó cư xử khốn kiếp, sao con lại là người xin lỗi? Con tại sao lại phải xin lỗi chứ? Cô ấp úng rồi lấy hết can đảm nói raVì con ...!làm cho mẹ lo lắngChâu Vỹ ôm lấy, vừa xót xa vừa trách mócNgười một nhà lo lắng cho nhau là đương nhiên.Con nói ngốc nghếch gì vậy hả?Điều này là bình thường sao?Những người cô từng tiếp xúc nếu không mắng mỏ thì cũng đánh đập.Họ luôn bảo cô bớt đem phiền phức đến cho họChưa từng có ai chăm lo cho cô mà thoải mái.Nhưng bây giờ lại có người vì cô im hơi lặng tiếng mà trách mócLần đầu bị mắng nhưng lại cảm thấy không ghét bỏ.Trong lòng lân lân cảm xúc thật khác biệtLồng ngực tuy thắt lại, khó chịu đến phát khóc, lại khiến cho cô có chút vuiCố Giai Lệ trào nước mắt, giọng cô run lên nghẹn ngàoDù con ...!có gặp chuyện phiền phức ...!cũng có thể nói sao?Gặp chuyện khó giải quyết càng phải nói cho mẹ nghe, mẹ giúp con xử lýBà lấy khăn tay lau những giọt nước mắt lăn trên má cô, cương quyết nóiSau này có chuyện bận lòng thì phải nói với mẹ có biết không?DạNói lớn lên, con bé ngốc này! - bà lớn tiếngDạ - cô không dám làm trái, nghe theoTư Duệ nó có động đến một sợi tóc của con, cũng phải nói với mẹ nghe không?!!!Dạ, mẹ Không xong rồi, cô ngày càng không muốn rời khỏi nơi đâyViệc con muốn làm thì cứ làm, việc con không muốn thì không ai có thể ép buộc.Nếu kẻ đó dám, thì phải thẳng thừng từ chối - vì không để cho cô phải muộn phiền, bà liền nói thêmTừ đó, Tống thiếu phu nhân bắt đầu dạng dĩ hơnCô không thích ăn rau sẽ trực tiếp nói không, tuy thỉnh thoảng cũng có vài lần buồn bã nhưng không đáng kểTống Tư Duệ gần đây bắt đầu cẩn thậnHắn ở nơi làm việc lúc rãnh sẽ tìm hiểu xem cách lấy lòng phụ nữ.Khi về nhà sẽ tranh thủ trò chuyện với cô nhiều hơnCố Giai Lệ có chút đề phòng, không như trước đây cam chịu cúi đầu.Bây giờ mỗi lần muốn gặp, đều sẽ có Châu Vỹ hoặc Dung Dung bên cạnhChỉ cần hắn nhích lại gần cô vượt quá 2 mét liền bị cảnh báoĐây là vòng tay san hô, kiểu dáng rất hợp với em - Tống thiếu về đến nhà lập tức đem quà đi tìm vợKhông ...!cần - cô nóiChâu Vỹ ngồi bên cạnh khiến cho cô có thêm sức mạnh, nhanh chóng từ chối món quà hắn tặng, tuy vẫn còn có chút gượng gạoTống Tư Duệ ném nó cho Gray, lôi ra món tiếp theoVậy thì thử đôi bông tai này xemKhông ...!thíchChiếc váy này thì sao? Không.muốn.

Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… Con ...!- cô lại sai rồi chăng? nhưng mỗi lần có chuyện gì khó giải quyết cô cũng đều xin lỗi, rất hiệu quảNhìn thấy cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bà lại hỏi thêmĐược.Vậy con nói mẹ nghe xem, con sai ở đâu?Cô không biết nên nói thế nào nữa, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn xem biểu cảm của bà.Cứ như đứa trẻ nhỏChâu Vỹ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thẳng thừngCon trai của mẹ ...!ép con làm việc con không muốn, thỉnh thoảng sẽ lớn tiếng mắng chửi, làm cho người con đầy vết thương lớn nhỏ.Con nói xem ...!nó sai hay là con đây?Cô không dám chỉ trích hắn, chỉ có thể suy xét bản thân.Song, bên cạnh đó lại không thể nào hiểu được bản thân mình đã làm gì thiếu sót Mẹ biết tính tình con trai mình vô cùng tệ hại, con không dám phán xét vì sợ nó điên lên - bà nắm tay cô chặt hơn, giọng nói run rẩy đột nhiên lại khiến cô có chút đau xót - Nhưng dù con không dám phản bác, thì ít ra cũng nên nói với mẹ, để mẹ phân xử giúp con chứ?Cô run sợ, lẩm nhẩmCon sợ ...!mẹ sẽ tức giậnĐúng là mẹ đang cực kỳ tức giận.Giận con trai mình dám đối xử không tốt với con.Giận con hơn vì gặp chuyện mà không nói.Điều làm mẹ càng giận, chính là bản thân lại không chịu quan sát gì, khiến cho con chịu thiệt - Châu Vỹ tự tráchBà nâng gương mặt rưng rưng nước mắt của cô lên, nhìn thẳng vào.Đôi mắt như xoáy nước hút cô vào, khiến cho Cố Giai Lệ không dám lẫn tránhLà do Tư Duệ nó cư xử khốn kiếp, sao con lại là người xin lỗi? Con tại sao lại phải xin lỗi chứ? Cô ấp úng rồi lấy hết can đảm nói raVì con ...!làm cho mẹ lo lắngChâu Vỹ ôm lấy, vừa xót xa vừa trách mócNgười một nhà lo lắng cho nhau là đương nhiên.Con nói ngốc nghếch gì vậy hả?Điều này là bình thường sao?Những người cô từng tiếp xúc nếu không mắng mỏ thì cũng đánh đập.Họ luôn bảo cô bớt đem phiền phức đến cho họChưa từng có ai chăm lo cho cô mà thoải mái.Nhưng bây giờ lại có người vì cô im hơi lặng tiếng mà trách mócLần đầu bị mắng nhưng lại cảm thấy không ghét bỏ.Trong lòng lân lân cảm xúc thật khác biệtLồng ngực tuy thắt lại, khó chịu đến phát khóc, lại khiến cho cô có chút vuiCố Giai Lệ trào nước mắt, giọng cô run lên nghẹn ngàoDù con ...!có gặp chuyện phiền phức ...!cũng có thể nói sao?Gặp chuyện khó giải quyết càng phải nói cho mẹ nghe, mẹ giúp con xử lýBà lấy khăn tay lau những giọt nước mắt lăn trên má cô, cương quyết nóiSau này có chuyện bận lòng thì phải nói với mẹ có biết không?DạNói lớn lên, con bé ngốc này! - bà lớn tiếngDạ - cô không dám làm trái, nghe theoTư Duệ nó có động đến một sợi tóc của con, cũng phải nói với mẹ nghe không?!!!Dạ, mẹ Không xong rồi, cô ngày càng không muốn rời khỏi nơi đâyViệc con muốn làm thì cứ làm, việc con không muốn thì không ai có thể ép buộc.Nếu kẻ đó dám, thì phải thẳng thừng từ chối - vì không để cho cô phải muộn phiền, bà liền nói thêmTừ đó, Tống thiếu phu nhân bắt đầu dạng dĩ hơnCô không thích ăn rau sẽ trực tiếp nói không, tuy thỉnh thoảng cũng có vài lần buồn bã nhưng không đáng kểTống Tư Duệ gần đây bắt đầu cẩn thậnHắn ở nơi làm việc lúc rãnh sẽ tìm hiểu xem cách lấy lòng phụ nữ.Khi về nhà sẽ tranh thủ trò chuyện với cô nhiều hơnCố Giai Lệ có chút đề phòng, không như trước đây cam chịu cúi đầu.Bây giờ mỗi lần muốn gặp, đều sẽ có Châu Vỹ hoặc Dung Dung bên cạnhChỉ cần hắn nhích lại gần cô vượt quá 2 mét liền bị cảnh báoĐây là vòng tay san hô, kiểu dáng rất hợp với em - Tống thiếu về đến nhà lập tức đem quà đi tìm vợKhông ...!cần - cô nóiChâu Vỹ ngồi bên cạnh khiến cho cô có thêm sức mạnh, nhanh chóng từ chối món quà hắn tặng, tuy vẫn còn có chút gượng gạoTống Tư Duệ ném nó cho Gray, lôi ra món tiếp theoVậy thì thử đôi bông tai này xemKhông ...!thíchChiếc váy này thì sao? Không.muốn.

Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… Con ...!- cô lại sai rồi chăng? nhưng mỗi lần có chuyện gì khó giải quyết cô cũng đều xin lỗi, rất hiệu quảNhìn thấy cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bà lại hỏi thêmĐược.Vậy con nói mẹ nghe xem, con sai ở đâu?Cô không biết nên nói thế nào nữa, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn xem biểu cảm của bà.Cứ như đứa trẻ nhỏChâu Vỹ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thẳng thừngCon trai của mẹ ...!ép con làm việc con không muốn, thỉnh thoảng sẽ lớn tiếng mắng chửi, làm cho người con đầy vết thương lớn nhỏ.Con nói xem ...!nó sai hay là con đây?Cô không dám chỉ trích hắn, chỉ có thể suy xét bản thân.Song, bên cạnh đó lại không thể nào hiểu được bản thân mình đã làm gì thiếu sót Mẹ biết tính tình con trai mình vô cùng tệ hại, con không dám phán xét vì sợ nó điên lên - bà nắm tay cô chặt hơn, giọng nói run rẩy đột nhiên lại khiến cô có chút đau xót - Nhưng dù con không dám phản bác, thì ít ra cũng nên nói với mẹ, để mẹ phân xử giúp con chứ?Cô run sợ, lẩm nhẩmCon sợ ...!mẹ sẽ tức giậnĐúng là mẹ đang cực kỳ tức giận.Giận con trai mình dám đối xử không tốt với con.Giận con hơn vì gặp chuyện mà không nói.Điều làm mẹ càng giận, chính là bản thân lại không chịu quan sát gì, khiến cho con chịu thiệt - Châu Vỹ tự tráchBà nâng gương mặt rưng rưng nước mắt của cô lên, nhìn thẳng vào.Đôi mắt như xoáy nước hút cô vào, khiến cho Cố Giai Lệ không dám lẫn tránhLà do Tư Duệ nó cư xử khốn kiếp, sao con lại là người xin lỗi? Con tại sao lại phải xin lỗi chứ? Cô ấp úng rồi lấy hết can đảm nói raVì con ...!làm cho mẹ lo lắngChâu Vỹ ôm lấy, vừa xót xa vừa trách mócNgười một nhà lo lắng cho nhau là đương nhiên.Con nói ngốc nghếch gì vậy hả?Điều này là bình thường sao?Những người cô từng tiếp xúc nếu không mắng mỏ thì cũng đánh đập.Họ luôn bảo cô bớt đem phiền phức đến cho họChưa từng có ai chăm lo cho cô mà thoải mái.Nhưng bây giờ lại có người vì cô im hơi lặng tiếng mà trách mócLần đầu bị mắng nhưng lại cảm thấy không ghét bỏ.Trong lòng lân lân cảm xúc thật khác biệtLồng ngực tuy thắt lại, khó chịu đến phát khóc, lại khiến cho cô có chút vuiCố Giai Lệ trào nước mắt, giọng cô run lên nghẹn ngàoDù con ...!có gặp chuyện phiền phức ...!cũng có thể nói sao?Gặp chuyện khó giải quyết càng phải nói cho mẹ nghe, mẹ giúp con xử lýBà lấy khăn tay lau những giọt nước mắt lăn trên má cô, cương quyết nóiSau này có chuyện bận lòng thì phải nói với mẹ có biết không?DạNói lớn lên, con bé ngốc này! - bà lớn tiếngDạ - cô không dám làm trái, nghe theoTư Duệ nó có động đến một sợi tóc của con, cũng phải nói với mẹ nghe không?!!!Dạ, mẹ Không xong rồi, cô ngày càng không muốn rời khỏi nơi đâyViệc con muốn làm thì cứ làm, việc con không muốn thì không ai có thể ép buộc.Nếu kẻ đó dám, thì phải thẳng thừng từ chối - vì không để cho cô phải muộn phiền, bà liền nói thêmTừ đó, Tống thiếu phu nhân bắt đầu dạng dĩ hơnCô không thích ăn rau sẽ trực tiếp nói không, tuy thỉnh thoảng cũng có vài lần buồn bã nhưng không đáng kểTống Tư Duệ gần đây bắt đầu cẩn thậnHắn ở nơi làm việc lúc rãnh sẽ tìm hiểu xem cách lấy lòng phụ nữ.Khi về nhà sẽ tranh thủ trò chuyện với cô nhiều hơnCố Giai Lệ có chút đề phòng, không như trước đây cam chịu cúi đầu.Bây giờ mỗi lần muốn gặp, đều sẽ có Châu Vỹ hoặc Dung Dung bên cạnhChỉ cần hắn nhích lại gần cô vượt quá 2 mét liền bị cảnh báoĐây là vòng tay san hô, kiểu dáng rất hợp với em - Tống thiếu về đến nhà lập tức đem quà đi tìm vợKhông ...!cần - cô nóiChâu Vỹ ngồi bên cạnh khiến cho cô có thêm sức mạnh, nhanh chóng từ chối món quà hắn tặng, tuy vẫn còn có chút gượng gạoTống Tư Duệ ném nó cho Gray, lôi ra món tiếp theoVậy thì thử đôi bông tai này xemKhông ...!thíchChiếc váy này thì sao? Không.muốn.

Chương 96: Dạy Bảo