Trong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh…
Chương 105-106: Điều Tra -
Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… 105: Điều TraTống thiếu ngồi đó vỗ về vợ mình đến khi tiếng khóc dứt hẳn, rồi lại hỏi thêmEm có muốn bóc quà không?Cô lắc lắc đầuHắn chậm rãi đứng lên rồi nóiVậy em ngủ chút đi, anh bảo nhà bếp làm chút thức ăn sau khi thức dậy thì dùng nhé?Thấy hắn có ý định rời đi, cô như đứa trẻ mất đi chỗ dựa.Gương mặt thập phần lo lắng, nhanh chóng níu lấy góc tay áoĐừngĐôi mắt trong suốt lấp lánh đáng yêu, lại có chút tội nghiệp như cún con bị hất hủi khiến hắn lỡ nhịpTống Tư Duệ ngồi xuống, nhanh chóng đồng ýĐược, vậy thì ở lại đây với emNói xong liền cẩn thận đỡ cô nằm xuống, đắp chănCách lớp chăn dày, hắn đặt tay lên vùng bụng, đau xót hỏiCòn đau không?Cô lắc đầuHắn nhìn đôi mắt sưng to như quả hồ đào của cô, định đi tìm khăn lạnh.Chưa kịp đứng lên đã bị nắm lấy ngón tay cáiGương mặt nam tính hiện lên tia ôn nhu chỉ dành riêng cho cô, giọng nói cũng không còn doạ người như lúc nãyMắt em sưng to, anh đi lấy khăn lạnhCô lại lắc đầuTống thiếu chạm nhẹ lên đôi mắt của cô, dịu dàng lên tiếng Ngoan, mắt sưng sẽ khó chịuCố Giai Lệ mếu máo, nắm chặt hơn.Thậm chí còn kéo tay thon dài kia áp lên gương mặt của mình, dụi dụi vài cáiHắn vừa vui mừng trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cườiLúc sáng vẫn còn ấp a ấp úng chẳng nói được với nhau mấy câu, bây giờ cô đối với hắn đã không muốn rờiTống Tư Duệ nhoài người đến, vén vài sợi tóc lấm lem nước mắt bám lại trên gương mặt côHắn nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏiKể cho anh nghe ...!lúc em còn ở nhà họ Cố được không?Hắn thật sự muốn biết, bọn chúng đã làm gì lại khiến cô trở thành bộ dạng nhu nhược, chỉ cần cơn gió thổi ngang qua cũng sợ đến tím tái mặt màyCố Giai Lệ thật sự không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc đến những chuyện kinh hoàng bản thân đã trải qua trong quá khứCô giờ đây đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.Bọn họ cũng sẽ chẳng thể gặp lại được nữaCho nên nhanh chóng lắc đầuĐược, em không muốn thì tạm thời bỏ qua vậyCửa phòng lúc này chợt mở ra, Châu Vỹ đi vàoĐến bên cạnh, bà đẩy con trai mình qua một bên, ngụ ý ngáng đường quáSau đó liền hỏiCon có sao không, Gray nói con va vào ghế đẩu rất mạnh.Mẹ phải gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát ...Vợ con mệt rồi, phải nghỉ ngơi.Đợi cô ấy ngủ một giấc thức dậy rồi hãy nói tiếp Không phải đã dặn con ít gặp mặt con dâu của mẹ rồi sao? Ở đây ...Bà lên tiếng chất vấn, sau đó nhìn thấy màn nắm tay trước mắt, hắng giọng rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửaChâu Vỹ suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên.Bà nhìn Gray, thái độ cáu bẵn giận cá chém thớtCòn đứng đây làm gì? Mau điều tra xem trước đó Giai Lệ ở nhà họ Cố đã trải qua những gì cho tôiCứ tưởng con bé bị đối xử thiên vị, ai mà ngờ lại bị bạo hànhỞ nơi này còn dám ra tay thì ở nhà còn như thế nào?Chuyện này không thể dễ dàng cho qua đượcGray nhìn bà rồi đáp Chuyện này ...!thật ra thiếu gia đã bảo tôi điều tra trước đó.Nhưng không có manh mốiChâu Vỹ nhìn anh, soi xét nóiDù tin tức có kín thế nào thì cũng phải có kẽ hở, không có manh mối là thế nào?Người hầu làm việc ở Cố gia toàn bộ đều là những kẻ không còn người thân, sống chết tuyệt đối trung thành.Tôi đã thử cài người vào ...! nhưng đều bị phát hiệnTống phu nhân cười khẩyCố gia cũng không được tính là thế lực, vậy mà chuyện tuyển dụng nhân sự làm thật kín kẽ.Cứ như có bí mật không muốn cho người khác biết vậyGray không nói gì thêm, Châu Vỹ phất tayChuyện này chỉ có thể hỏi Giai Lệ thôi Chương 105: điều tra...Biệt thự nhà họ CốCố Minh Hiên được khiên vào, thống thiết gào lênMẹ ơi đau chết con rồi!Anh Túc đi bên cạnh xót xa mắng chửiĐám người các người không biết nhẹ tay hay sao? Không thấy con trai ta đang than à?Cố Nham đứng bên cạnh chỉ có thể nói vài câu, không dám chọc giận vợBà bình tĩnh điBình tĩnh thế nào được? Ông không thấy tên Tống Tư Duệ đó hành hạ con trai chúng ta hay sao? Phải kiện hắn tội hành hung.106: Không thể tiếp tục'' Không được!'' - Cố Minh Châu nhanh chóng chen vàoCố Nham cũng a dua theo'' Dù có kiện cũng chẳng thể làm được gì nhà họ Tống. Không khéo còn khiến chúng ta mất đi hậu thuẫn. Các xí nghiệp nhỏ tôi và bà cực khổ lôi kéo cũng sẽ vì không muốn đắc tội nhà họ Tống mà chấm dứt hợp đồng với chúng ta''Anh Túc nhìn Cố Minh Hiên đang được băng bó trên giường, cục tức nuốt không trôi cũng phải nhịn mà nuốt xuống.........Kể từ hôm đó trở đi, Cố Giai Lệ đi đâu đều có bác sĩ âm thầm giám sátTống Tư Duệ đã gặng hỏi rất nhiều lần, muốn cô nói ra chuyện quá khứNhưng cái bóng tâm lý quá lớn, cô thật sự sợ hãi. Không muốn nhớ lạiCũng may, Lục Xu là bác sĩ có thâm niên cao1 tháng trôi qua, sau vài lần tiếp xúc cũng đã nắm rõ được tình trạng của côNhân lúc Cố Giai Lệ đang ngủMẹ con Tống thiếu gia liền đến phòng làm việc nói chuyện với bác sĩ'' Tình trạng con bé thế nào?'' - Châu Vỹ lên tiếng trước tiên'' Đại khái cũng biết được đôi chút. Con dâu bà rất sợ người lạ'' - Lục Xu bỏ mắt kính ra, nhìn bạn già rồi nói'' Là thế nào?'' - Tống Tư Duệ nhíu màyBác sĩ Lục hờ hững nhìn hắn rồi mở miệng'' Nói cho dễ hiểu ... thì Tống thiếu đây không thích nữ nhân. Còn vợ cậu trầm trọng hơn, bất kể là nam hay nữ con bé đều rất sợ. Tất nhiên là trừ những trường hợp đối tốt như Châu Vỹ đây chẳng hạn'''' ....'' - hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhauLục Xu mất kiên nhẫn thở dài'' Tống thiếu đây bị vô cớ động chạm cảm thấy thế nào?'''' Như có hàng vạn con rết cắn xé da thịt rồi chui vào bên trong'' - hắn nói'' Cậu xử lý thế nào?'''' Đẩy kẻ đó ra rồi xử lý'' - hắn tỉnh bơ đáp lạiLục Xu gật đầu, giở lại hồ sơ đã thống kê rồi lên tiếng'' Con bé thì không giống cậu. Ở nó còn có triệu chứng khó thở, buồn nôn ... nhưng cách giải quyết lại khác, nó cam chịu để người đó tùy ý dù trong lòng cực kỳ khó chịu''Nói xong liền xoay qua Châu Vỹ'' Đây chỉ là do tôi suy luận. Nếu con bé không muốn nói, hay là sử dụng cách thôi miên?'''' Vợ tôi không muốn nhớ lại, nếu cưỡng ép có khi sẽ phản tác dụng'' - Tống Tư Duệ sốt ruột lên tiếngĐáp lại hắn là ánh mắt có chút coi khinh của bác sĩ cùng mẹ mìnhGương mặt bọn họ như đang muốn thốt lên- Người tùy tiện làm theo ý mình mà cũng có mặt mũi bắt bẻ người khác?'' Đúng là chúng ta ai cũng muốn biết con bé đã trải qua những gì. Nhưng nếu Giai Lệ không muốn nhớ đến thì không cần đâu. Tránh làm con bé nhớ đến chuyện cũ lại tổn thương'' - Châu Vỹ thở dàiBa người ở trong phòng, chẳng thể ngờ lại có người nghe lén bên ngoàiBóng dáng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ mỏng manh đứng tựa lưng vào cửa. Cố Giai Lệ rơi vào trầm tưMọi người đối với cô tốt như thế này, ngay cả khi tò mò về quá khứ cũng đặt cảm xúc của cô lên hàng đầuCố Giai Lệ à, mày rốt cuộc sợ cái gì?Họ sẽ không bao giờ bỏ rơi hay khinh thường mày. Mày cũng biết điều đó màKhông muốn nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấnVậy chẳng thà kể rõ mọi chuyệnMày muốn sống hạnh phúc thì phải thay đổi. Sống nhu nhược hơn 15 năm đã đủ lắm rồiCố Giai Lệ hít sâu, như muốn tiếp thêm cho bản thân dũng khíCô xoay người, đẩy cửaNgười bên trong chốt lát bị kinh động, hướng mắt về cửa liền thấy cô gái nhỏ đứng đó cúi đầu nhưng không bước vàoTống Tư Duệ là người đầu tiên đứng lênHắn tiến đến nơi cô đang đứng, có chút đắn đoXong rồi, có phải vợ hắn đã nghe được cuộc trò chuyện nên sợ bị mọi người tính kế cho nên mới bước vào đây nói chuyện?Lục Xu hắng giọng, thấy tình hình có chút khó xử liền đứng lên'' Ở đây không còn việc gì thì tôi đi trước nhé''Châu Vỹ liếc xéo- Thật đúng là không có nghĩa khí gì cảTống thiếu gia chú tâm lên người vợ mình, cũng chẳng thèm để ý đến hai người bọn họ'' Vợ ... ''Cố Giai Lệ cúi đầu, ngẩng lên nhìn đôi chút rồi rụt rè bước vàoChâu Vỹ cũng chột dạ đôi chút. Cảm giác như bản thân đang phạm phải lỗi lớnCô gái nhỏ tiến đến chỗ mà bác sĩ vừa rời đi, ngồi vào. Đặt tay lên đùi, cô có chút khúm núm
Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… 105: Điều TraTống thiếu ngồi đó vỗ về vợ mình đến khi tiếng khóc dứt hẳn, rồi lại hỏi thêmEm có muốn bóc quà không?Cô lắc lắc đầuHắn chậm rãi đứng lên rồi nóiVậy em ngủ chút đi, anh bảo nhà bếp làm chút thức ăn sau khi thức dậy thì dùng nhé?Thấy hắn có ý định rời đi, cô như đứa trẻ mất đi chỗ dựa.Gương mặt thập phần lo lắng, nhanh chóng níu lấy góc tay áoĐừngĐôi mắt trong suốt lấp lánh đáng yêu, lại có chút tội nghiệp như cún con bị hất hủi khiến hắn lỡ nhịpTống Tư Duệ ngồi xuống, nhanh chóng đồng ýĐược, vậy thì ở lại đây với emNói xong liền cẩn thận đỡ cô nằm xuống, đắp chănCách lớp chăn dày, hắn đặt tay lên vùng bụng, đau xót hỏiCòn đau không?Cô lắc đầuHắn nhìn đôi mắt sưng to như quả hồ đào của cô, định đi tìm khăn lạnh.Chưa kịp đứng lên đã bị nắm lấy ngón tay cáiGương mặt nam tính hiện lên tia ôn nhu chỉ dành riêng cho cô, giọng nói cũng không còn doạ người như lúc nãyMắt em sưng to, anh đi lấy khăn lạnhCô lại lắc đầuTống thiếu chạm nhẹ lên đôi mắt của cô, dịu dàng lên tiếng Ngoan, mắt sưng sẽ khó chịuCố Giai Lệ mếu máo, nắm chặt hơn.Thậm chí còn kéo tay thon dài kia áp lên gương mặt của mình, dụi dụi vài cáiHắn vừa vui mừng trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cườiLúc sáng vẫn còn ấp a ấp úng chẳng nói được với nhau mấy câu, bây giờ cô đối với hắn đã không muốn rờiTống Tư Duệ nhoài người đến, vén vài sợi tóc lấm lem nước mắt bám lại trên gương mặt côHắn nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏiKể cho anh nghe ...!lúc em còn ở nhà họ Cố được không?Hắn thật sự muốn biết, bọn chúng đã làm gì lại khiến cô trở thành bộ dạng nhu nhược, chỉ cần cơn gió thổi ngang qua cũng sợ đến tím tái mặt màyCố Giai Lệ thật sự không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc đến những chuyện kinh hoàng bản thân đã trải qua trong quá khứCô giờ đây đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.Bọn họ cũng sẽ chẳng thể gặp lại được nữaCho nên nhanh chóng lắc đầuĐược, em không muốn thì tạm thời bỏ qua vậyCửa phòng lúc này chợt mở ra, Châu Vỹ đi vàoĐến bên cạnh, bà đẩy con trai mình qua một bên, ngụ ý ngáng đường quáSau đó liền hỏiCon có sao không, Gray nói con va vào ghế đẩu rất mạnh.Mẹ phải gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát ...Vợ con mệt rồi, phải nghỉ ngơi.Đợi cô ấy ngủ một giấc thức dậy rồi hãy nói tiếp Không phải đã dặn con ít gặp mặt con dâu của mẹ rồi sao? Ở đây ...Bà lên tiếng chất vấn, sau đó nhìn thấy màn nắm tay trước mắt, hắng giọng rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửaChâu Vỹ suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên.Bà nhìn Gray, thái độ cáu bẵn giận cá chém thớtCòn đứng đây làm gì? Mau điều tra xem trước đó Giai Lệ ở nhà họ Cố đã trải qua những gì cho tôiCứ tưởng con bé bị đối xử thiên vị, ai mà ngờ lại bị bạo hànhỞ nơi này còn dám ra tay thì ở nhà còn như thế nào?Chuyện này không thể dễ dàng cho qua đượcGray nhìn bà rồi đáp Chuyện này ...!thật ra thiếu gia đã bảo tôi điều tra trước đó.Nhưng không có manh mốiChâu Vỹ nhìn anh, soi xét nóiDù tin tức có kín thế nào thì cũng phải có kẽ hở, không có manh mối là thế nào?Người hầu làm việc ở Cố gia toàn bộ đều là những kẻ không còn người thân, sống chết tuyệt đối trung thành.Tôi đã thử cài người vào ...! nhưng đều bị phát hiệnTống phu nhân cười khẩyCố gia cũng không được tính là thế lực, vậy mà chuyện tuyển dụng nhân sự làm thật kín kẽ.Cứ như có bí mật không muốn cho người khác biết vậyGray không nói gì thêm, Châu Vỹ phất tayChuyện này chỉ có thể hỏi Giai Lệ thôi Chương 105: điều tra...Biệt thự nhà họ CốCố Minh Hiên được khiên vào, thống thiết gào lênMẹ ơi đau chết con rồi!Anh Túc đi bên cạnh xót xa mắng chửiĐám người các người không biết nhẹ tay hay sao? Không thấy con trai ta đang than à?Cố Nham đứng bên cạnh chỉ có thể nói vài câu, không dám chọc giận vợBà bình tĩnh điBình tĩnh thế nào được? Ông không thấy tên Tống Tư Duệ đó hành hạ con trai chúng ta hay sao? Phải kiện hắn tội hành hung.106: Không thể tiếp tục'' Không được!'' - Cố Minh Châu nhanh chóng chen vàoCố Nham cũng a dua theo'' Dù có kiện cũng chẳng thể làm được gì nhà họ Tống. Không khéo còn khiến chúng ta mất đi hậu thuẫn. Các xí nghiệp nhỏ tôi và bà cực khổ lôi kéo cũng sẽ vì không muốn đắc tội nhà họ Tống mà chấm dứt hợp đồng với chúng ta''Anh Túc nhìn Cố Minh Hiên đang được băng bó trên giường, cục tức nuốt không trôi cũng phải nhịn mà nuốt xuống.........Kể từ hôm đó trở đi, Cố Giai Lệ đi đâu đều có bác sĩ âm thầm giám sátTống Tư Duệ đã gặng hỏi rất nhiều lần, muốn cô nói ra chuyện quá khứNhưng cái bóng tâm lý quá lớn, cô thật sự sợ hãi. Không muốn nhớ lạiCũng may, Lục Xu là bác sĩ có thâm niên cao1 tháng trôi qua, sau vài lần tiếp xúc cũng đã nắm rõ được tình trạng của côNhân lúc Cố Giai Lệ đang ngủMẹ con Tống thiếu gia liền đến phòng làm việc nói chuyện với bác sĩ'' Tình trạng con bé thế nào?'' - Châu Vỹ lên tiếng trước tiên'' Đại khái cũng biết được đôi chút. Con dâu bà rất sợ người lạ'' - Lục Xu bỏ mắt kính ra, nhìn bạn già rồi nói'' Là thế nào?'' - Tống Tư Duệ nhíu màyBác sĩ Lục hờ hững nhìn hắn rồi mở miệng'' Nói cho dễ hiểu ... thì Tống thiếu đây không thích nữ nhân. Còn vợ cậu trầm trọng hơn, bất kể là nam hay nữ con bé đều rất sợ. Tất nhiên là trừ những trường hợp đối tốt như Châu Vỹ đây chẳng hạn'''' ....'' - hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhauLục Xu mất kiên nhẫn thở dài'' Tống thiếu đây bị vô cớ động chạm cảm thấy thế nào?'''' Như có hàng vạn con rết cắn xé da thịt rồi chui vào bên trong'' - hắn nói'' Cậu xử lý thế nào?'''' Đẩy kẻ đó ra rồi xử lý'' - hắn tỉnh bơ đáp lạiLục Xu gật đầu, giở lại hồ sơ đã thống kê rồi lên tiếng'' Con bé thì không giống cậu. Ở nó còn có triệu chứng khó thở, buồn nôn ... nhưng cách giải quyết lại khác, nó cam chịu để người đó tùy ý dù trong lòng cực kỳ khó chịu''Nói xong liền xoay qua Châu Vỹ'' Đây chỉ là do tôi suy luận. Nếu con bé không muốn nói, hay là sử dụng cách thôi miên?'''' Vợ tôi không muốn nhớ lại, nếu cưỡng ép có khi sẽ phản tác dụng'' - Tống Tư Duệ sốt ruột lên tiếngĐáp lại hắn là ánh mắt có chút coi khinh của bác sĩ cùng mẹ mìnhGương mặt bọn họ như đang muốn thốt lên- Người tùy tiện làm theo ý mình mà cũng có mặt mũi bắt bẻ người khác?'' Đúng là chúng ta ai cũng muốn biết con bé đã trải qua những gì. Nhưng nếu Giai Lệ không muốn nhớ đến thì không cần đâu. Tránh làm con bé nhớ đến chuyện cũ lại tổn thương'' - Châu Vỹ thở dàiBa người ở trong phòng, chẳng thể ngờ lại có người nghe lén bên ngoàiBóng dáng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ mỏng manh đứng tựa lưng vào cửa. Cố Giai Lệ rơi vào trầm tưMọi người đối với cô tốt như thế này, ngay cả khi tò mò về quá khứ cũng đặt cảm xúc của cô lên hàng đầuCố Giai Lệ à, mày rốt cuộc sợ cái gì?Họ sẽ không bao giờ bỏ rơi hay khinh thường mày. Mày cũng biết điều đó màKhông muốn nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấnVậy chẳng thà kể rõ mọi chuyệnMày muốn sống hạnh phúc thì phải thay đổi. Sống nhu nhược hơn 15 năm đã đủ lắm rồiCố Giai Lệ hít sâu, như muốn tiếp thêm cho bản thân dũng khíCô xoay người, đẩy cửaNgười bên trong chốt lát bị kinh động, hướng mắt về cửa liền thấy cô gái nhỏ đứng đó cúi đầu nhưng không bước vàoTống Tư Duệ là người đầu tiên đứng lênHắn tiến đến nơi cô đang đứng, có chút đắn đoXong rồi, có phải vợ hắn đã nghe được cuộc trò chuyện nên sợ bị mọi người tính kế cho nên mới bước vào đây nói chuyện?Lục Xu hắng giọng, thấy tình hình có chút khó xử liền đứng lên'' Ở đây không còn việc gì thì tôi đi trước nhé''Châu Vỹ liếc xéo- Thật đúng là không có nghĩa khí gì cảTống thiếu gia chú tâm lên người vợ mình, cũng chẳng thèm để ý đến hai người bọn họ'' Vợ ... ''Cố Giai Lệ cúi đầu, ngẩng lên nhìn đôi chút rồi rụt rè bước vàoChâu Vỹ cũng chột dạ đôi chút. Cảm giác như bản thân đang phạm phải lỗi lớnCô gái nhỏ tiến đến chỗ mà bác sĩ vừa rời đi, ngồi vào. Đặt tay lên đùi, cô có chút khúm núm
Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua ĐâyTác giả: Tiểu Cam CamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao? - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ? Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố. Giai. Lệ ...!nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt? Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao - Cố Minh… 105: Điều TraTống thiếu ngồi đó vỗ về vợ mình đến khi tiếng khóc dứt hẳn, rồi lại hỏi thêmEm có muốn bóc quà không?Cô lắc lắc đầuHắn chậm rãi đứng lên rồi nóiVậy em ngủ chút đi, anh bảo nhà bếp làm chút thức ăn sau khi thức dậy thì dùng nhé?Thấy hắn có ý định rời đi, cô như đứa trẻ mất đi chỗ dựa.Gương mặt thập phần lo lắng, nhanh chóng níu lấy góc tay áoĐừngĐôi mắt trong suốt lấp lánh đáng yêu, lại có chút tội nghiệp như cún con bị hất hủi khiến hắn lỡ nhịpTống Tư Duệ ngồi xuống, nhanh chóng đồng ýĐược, vậy thì ở lại đây với emNói xong liền cẩn thận đỡ cô nằm xuống, đắp chănCách lớp chăn dày, hắn đặt tay lên vùng bụng, đau xót hỏiCòn đau không?Cô lắc đầuHắn nhìn đôi mắt sưng to như quả hồ đào của cô, định đi tìm khăn lạnh.Chưa kịp đứng lên đã bị nắm lấy ngón tay cáiGương mặt nam tính hiện lên tia ôn nhu chỉ dành riêng cho cô, giọng nói cũng không còn doạ người như lúc nãyMắt em sưng to, anh đi lấy khăn lạnhCô lại lắc đầuTống thiếu chạm nhẹ lên đôi mắt của cô, dịu dàng lên tiếng Ngoan, mắt sưng sẽ khó chịuCố Giai Lệ mếu máo, nắm chặt hơn.Thậm chí còn kéo tay thon dài kia áp lên gương mặt của mình, dụi dụi vài cáiHắn vừa vui mừng trong lòng, lại cảm thấy có chút buồn cườiLúc sáng vẫn còn ấp a ấp úng chẳng nói được với nhau mấy câu, bây giờ cô đối với hắn đã không muốn rờiTống Tư Duệ nhoài người đến, vén vài sợi tóc lấm lem nước mắt bám lại trên gương mặt côHắn nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏiKể cho anh nghe ...!lúc em còn ở nhà họ Cố được không?Hắn thật sự muốn biết, bọn chúng đã làm gì lại khiến cô trở thành bộ dạng nhu nhược, chỉ cần cơn gió thổi ngang qua cũng sợ đến tím tái mặt màyCố Giai Lệ thật sự không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc đến những chuyện kinh hoàng bản thân đã trải qua trong quá khứCô giờ đây đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.Bọn họ cũng sẽ chẳng thể gặp lại được nữaCho nên nhanh chóng lắc đầuĐược, em không muốn thì tạm thời bỏ qua vậyCửa phòng lúc này chợt mở ra, Châu Vỹ đi vàoĐến bên cạnh, bà đẩy con trai mình qua một bên, ngụ ý ngáng đường quáSau đó liền hỏiCon có sao không, Gray nói con va vào ghế đẩu rất mạnh.Mẹ phải gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát ...Vợ con mệt rồi, phải nghỉ ngơi.Đợi cô ấy ngủ một giấc thức dậy rồi hãy nói tiếp Không phải đã dặn con ít gặp mặt con dâu của mẹ rồi sao? Ở đây ...Bà lên tiếng chất vấn, sau đó nhìn thấy màn nắm tay trước mắt, hắng giọng rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửaChâu Vỹ suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên.Bà nhìn Gray, thái độ cáu bẵn giận cá chém thớtCòn đứng đây làm gì? Mau điều tra xem trước đó Giai Lệ ở nhà họ Cố đã trải qua những gì cho tôiCứ tưởng con bé bị đối xử thiên vị, ai mà ngờ lại bị bạo hànhỞ nơi này còn dám ra tay thì ở nhà còn như thế nào?Chuyện này không thể dễ dàng cho qua đượcGray nhìn bà rồi đáp Chuyện này ...!thật ra thiếu gia đã bảo tôi điều tra trước đó.Nhưng không có manh mốiChâu Vỹ nhìn anh, soi xét nóiDù tin tức có kín thế nào thì cũng phải có kẽ hở, không có manh mối là thế nào?Người hầu làm việc ở Cố gia toàn bộ đều là những kẻ không còn người thân, sống chết tuyệt đối trung thành.Tôi đã thử cài người vào ...! nhưng đều bị phát hiệnTống phu nhân cười khẩyCố gia cũng không được tính là thế lực, vậy mà chuyện tuyển dụng nhân sự làm thật kín kẽ.Cứ như có bí mật không muốn cho người khác biết vậyGray không nói gì thêm, Châu Vỹ phất tayChuyện này chỉ có thể hỏi Giai Lệ thôi Chương 105: điều tra...Biệt thự nhà họ CốCố Minh Hiên được khiên vào, thống thiết gào lênMẹ ơi đau chết con rồi!Anh Túc đi bên cạnh xót xa mắng chửiĐám người các người không biết nhẹ tay hay sao? Không thấy con trai ta đang than à?Cố Nham đứng bên cạnh chỉ có thể nói vài câu, không dám chọc giận vợBà bình tĩnh điBình tĩnh thế nào được? Ông không thấy tên Tống Tư Duệ đó hành hạ con trai chúng ta hay sao? Phải kiện hắn tội hành hung.106: Không thể tiếp tục'' Không được!'' - Cố Minh Châu nhanh chóng chen vàoCố Nham cũng a dua theo'' Dù có kiện cũng chẳng thể làm được gì nhà họ Tống. Không khéo còn khiến chúng ta mất đi hậu thuẫn. Các xí nghiệp nhỏ tôi và bà cực khổ lôi kéo cũng sẽ vì không muốn đắc tội nhà họ Tống mà chấm dứt hợp đồng với chúng ta''Anh Túc nhìn Cố Minh Hiên đang được băng bó trên giường, cục tức nuốt không trôi cũng phải nhịn mà nuốt xuống.........Kể từ hôm đó trở đi, Cố Giai Lệ đi đâu đều có bác sĩ âm thầm giám sátTống Tư Duệ đã gặng hỏi rất nhiều lần, muốn cô nói ra chuyện quá khứNhưng cái bóng tâm lý quá lớn, cô thật sự sợ hãi. Không muốn nhớ lạiCũng may, Lục Xu là bác sĩ có thâm niên cao1 tháng trôi qua, sau vài lần tiếp xúc cũng đã nắm rõ được tình trạng của côNhân lúc Cố Giai Lệ đang ngủMẹ con Tống thiếu gia liền đến phòng làm việc nói chuyện với bác sĩ'' Tình trạng con bé thế nào?'' - Châu Vỹ lên tiếng trước tiên'' Đại khái cũng biết được đôi chút. Con dâu bà rất sợ người lạ'' - Lục Xu bỏ mắt kính ra, nhìn bạn già rồi nói'' Là thế nào?'' - Tống Tư Duệ nhíu màyBác sĩ Lục hờ hững nhìn hắn rồi mở miệng'' Nói cho dễ hiểu ... thì Tống thiếu đây không thích nữ nhân. Còn vợ cậu trầm trọng hơn, bất kể là nam hay nữ con bé đều rất sợ. Tất nhiên là trừ những trường hợp đối tốt như Châu Vỹ đây chẳng hạn'''' ....'' - hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhauLục Xu mất kiên nhẫn thở dài'' Tống thiếu đây bị vô cớ động chạm cảm thấy thế nào?'''' Như có hàng vạn con rết cắn xé da thịt rồi chui vào bên trong'' - hắn nói'' Cậu xử lý thế nào?'''' Đẩy kẻ đó ra rồi xử lý'' - hắn tỉnh bơ đáp lạiLục Xu gật đầu, giở lại hồ sơ đã thống kê rồi lên tiếng'' Con bé thì không giống cậu. Ở nó còn có triệu chứng khó thở, buồn nôn ... nhưng cách giải quyết lại khác, nó cam chịu để người đó tùy ý dù trong lòng cực kỳ khó chịu''Nói xong liền xoay qua Châu Vỹ'' Đây chỉ là do tôi suy luận. Nếu con bé không muốn nói, hay là sử dụng cách thôi miên?'''' Vợ tôi không muốn nhớ lại, nếu cưỡng ép có khi sẽ phản tác dụng'' - Tống Tư Duệ sốt ruột lên tiếngĐáp lại hắn là ánh mắt có chút coi khinh của bác sĩ cùng mẹ mìnhGương mặt bọn họ như đang muốn thốt lên- Người tùy tiện làm theo ý mình mà cũng có mặt mũi bắt bẻ người khác?'' Đúng là chúng ta ai cũng muốn biết con bé đã trải qua những gì. Nhưng nếu Giai Lệ không muốn nhớ đến thì không cần đâu. Tránh làm con bé nhớ đến chuyện cũ lại tổn thương'' - Châu Vỹ thở dàiBa người ở trong phòng, chẳng thể ngờ lại có người nghe lén bên ngoàiBóng dáng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ mỏng manh đứng tựa lưng vào cửa. Cố Giai Lệ rơi vào trầm tưMọi người đối với cô tốt như thế này, ngay cả khi tò mò về quá khứ cũng đặt cảm xúc của cô lên hàng đầuCố Giai Lệ à, mày rốt cuộc sợ cái gì?Họ sẽ không bao giờ bỏ rơi hay khinh thường mày. Mày cũng biết điều đó màKhông muốn nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấnVậy chẳng thà kể rõ mọi chuyệnMày muốn sống hạnh phúc thì phải thay đổi. Sống nhu nhược hơn 15 năm đã đủ lắm rồiCố Giai Lệ hít sâu, như muốn tiếp thêm cho bản thân dũng khíCô xoay người, đẩy cửaNgười bên trong chốt lát bị kinh động, hướng mắt về cửa liền thấy cô gái nhỏ đứng đó cúi đầu nhưng không bước vàoTống Tư Duệ là người đầu tiên đứng lênHắn tiến đến nơi cô đang đứng, có chút đắn đoXong rồi, có phải vợ hắn đã nghe được cuộc trò chuyện nên sợ bị mọi người tính kế cho nên mới bước vào đây nói chuyện?Lục Xu hắng giọng, thấy tình hình có chút khó xử liền đứng lên'' Ở đây không còn việc gì thì tôi đi trước nhé''Châu Vỹ liếc xéo- Thật đúng là không có nghĩa khí gì cảTống thiếu gia chú tâm lên người vợ mình, cũng chẳng thèm để ý đến hai người bọn họ'' Vợ ... ''Cố Giai Lệ cúi đầu, ngẩng lên nhìn đôi chút rồi rụt rè bước vàoChâu Vỹ cũng chột dạ đôi chút. Cảm giác như bản thân đang phạm phải lỗi lớnCô gái nhỏ tiến đến chỗ mà bác sĩ vừa rời đi, ngồi vào. Đặt tay lên đùi, cô có chút khúm núm