Tác giả:

Mùa đông ở Ninh Thành đến sớm, mới tháng mười một mà trời đã lạnh cóng. Trong phòng, Mạnh Dao cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng. Cô không dậy nghỉ ngơi, cũng không uống thêm cà phê, chỉ dựa vào chiếc ghế tựa rồi nhẹ nhõm nhìn vào màn hình. Trên bức tường nền trắng, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng - đây là khách hàng mới của cô, vừa mới hoàn thành buổi chụp ảnh ngày hôm qua. Ban ngày khách hàng bày ra tư thế này muốn cô chụp, Mạnh Dao không có ý kiến gì. Nhưng, khi kiểm tra và sửa lỗi công việc, tim cô nhất thời run lên. Cô nghĩ về một người, một người cũng có đôi mắt lạnh lùng như vậy, một người cô từng chụp lén ở góc độ tương tự. Nhưng cô đã không nghĩ về người đó bao lâu rồi? Mạnh Dao không khỏi ngẩng đầu nhắm mắt lại, chuyện cũ mười mấy năm rồi nhưng vẫn luôn ở trong lòng cô. Muốn quên, nhưng không thể quên. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường. Căn phòng cũng rất tối,…

Chương 40

Thời Gian Như Ngừng LạiTác giả: Tô Hành NhạcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMùa đông ở Ninh Thành đến sớm, mới tháng mười một mà trời đã lạnh cóng. Trong phòng, Mạnh Dao cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng. Cô không dậy nghỉ ngơi, cũng không uống thêm cà phê, chỉ dựa vào chiếc ghế tựa rồi nhẹ nhõm nhìn vào màn hình. Trên bức tường nền trắng, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng - đây là khách hàng mới của cô, vừa mới hoàn thành buổi chụp ảnh ngày hôm qua. Ban ngày khách hàng bày ra tư thế này muốn cô chụp, Mạnh Dao không có ý kiến gì. Nhưng, khi kiểm tra và sửa lỗi công việc, tim cô nhất thời run lên. Cô nghĩ về một người, một người cũng có đôi mắt lạnh lùng như vậy, một người cô từng chụp lén ở góc độ tương tự. Nhưng cô đã không nghĩ về người đó bao lâu rồi? Mạnh Dao không khỏi ngẩng đầu nhắm mắt lại, chuyện cũ mười mấy năm rồi nhưng vẫn luôn ở trong lòng cô. Muốn quên, nhưng không thể quên. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường. Căn phòng cũng rất tối,… Cuối cùng Phí Minh Nghị và Mạnh Dao cũng có một tiểu công chúa để cưng chiều.Mạnh Dao vẫn làm nghề nhiếp ảnh, cuộc sống gia đình viên mãn.Cô không sinh thêm con, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ đã đủ bận rộn rồi.Vài năm sau, Phí Chấn Hoa lâm bệnh và từ chức ở công ty.Phí Minh Nghị tiếp quản tập đoàn Trường Hằng, nhưng cho tới khi cha anh qua đời, anh vẫn không tha thứ cho ông ta.Năm thứ tám sau khi Phí Minh Nghị và Mạnh Dao kết hôn, cả hai tận hưởng một chút không gian riêng của vợ chồng.TV đang phát sóng cuộc phỏng vấn với một tác giả nổi tiếng.Người dẫn chương trình hỏi: "Cuộc đời bạn cho đến nay, điều hối tiếc lớn nhất là gì?"Nhà văn ngập ngừng, rồi đáp: "Có một chuyện"Người dẫn chương trình hơi ngạc nhiên: "Cô có thể chia sẻ với khán giả một chút không?""Khi còn nhỏ, tôi bị bạo lực học đường ở trường, khi ấy có một cô gái đến giúp đỡ tôi, nhưng chỉ vì sự hèn nhát mà tôi đã để cô ấy thất vọng. Tôi muốn nói cảm ơn và xin lỗi với cô ấy suốt những năm qua, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.""Vậy cô có nhớ tên cô ấy không?""Cô ấy họ Mạnh, tôi vẫn còn nhớ..."Mạnh Dao im lặng xem.Phí Minh Nghị rót nước đi tới, hỏi cô: "Em đang xem gì mà mê mẩn vậy?"Mạnh Dao quay đầu cười: "Không có chuyện gì."Bao nhiêu câu chuyện chôn vùi trong quá khứ, năm tháng lặng im, chẳng cần nhìn lại.(HOÀN)

Cuối cùng Phí Minh Nghị và Mạnh Dao cũng có một tiểu công chúa để cưng chiều.

Mạnh Dao vẫn làm nghề nhiếp ảnh, cuộc sống gia đình viên mãn.

Cô không sinh thêm con, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ đã đủ bận rộn rồi.

Vài năm sau, Phí Chấn Hoa lâm bệnh và từ chức ở công ty.

Phí Minh Nghị tiếp quản tập đoàn Trường Hằng, nhưng cho tới khi cha anh qua đời, anh vẫn không tha thứ cho ông ta.

Năm thứ tám sau khi Phí Minh Nghị và Mạnh Dao kết hôn, cả hai tận hưởng một chút không gian riêng của vợ chồng.

TV đang phát sóng cuộc phỏng vấn với một tác giả nổi tiếng.

Người dẫn chương trình hỏi: "Cuộc đời bạn cho đến nay, điều hối tiếc lớn nhất là gì?"

Nhà văn ngập ngừng, rồi đáp: "Có một chuyện"

Người dẫn chương trình hơi ngạc nhiên: "Cô có thể chia sẻ với khán giả một chút không?"

"Khi còn nhỏ, tôi bị bạo lực học đường ở trường, khi ấy có một cô gái đến giúp đỡ tôi, nhưng chỉ vì sự hèn nhát mà tôi đã để cô ấy thất vọng. Tôi muốn nói cảm ơn và xin lỗi với cô ấy suốt những năm qua, nhưng chưa bao giờ có cơ hội."

"Vậy cô có nhớ tên cô ấy không?"

"Cô ấy họ Mạnh, tôi vẫn còn nhớ..."

Mạnh Dao im lặng xem.

Phí Minh Nghị rót nước đi tới, hỏi cô: "Em đang xem gì mà mê mẩn vậy?"

Mạnh Dao quay đầu cười: "Không có chuyện gì."

Bao nhiêu câu chuyện chôn vùi trong quá khứ, năm tháng lặng im, chẳng cần nhìn lại.

(HOÀN)

Thời Gian Như Ngừng LạiTác giả: Tô Hành NhạcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMùa đông ở Ninh Thành đến sớm, mới tháng mười một mà trời đã lạnh cóng. Trong phòng, Mạnh Dao cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng. Cô không dậy nghỉ ngơi, cũng không uống thêm cà phê, chỉ dựa vào chiếc ghế tựa rồi nhẹ nhõm nhìn vào màn hình. Trên bức tường nền trắng, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng - đây là khách hàng mới của cô, vừa mới hoàn thành buổi chụp ảnh ngày hôm qua. Ban ngày khách hàng bày ra tư thế này muốn cô chụp, Mạnh Dao không có ý kiến gì. Nhưng, khi kiểm tra và sửa lỗi công việc, tim cô nhất thời run lên. Cô nghĩ về một người, một người cũng có đôi mắt lạnh lùng như vậy, một người cô từng chụp lén ở góc độ tương tự. Nhưng cô đã không nghĩ về người đó bao lâu rồi? Mạnh Dao không khỏi ngẩng đầu nhắm mắt lại, chuyện cũ mười mấy năm rồi nhưng vẫn luôn ở trong lòng cô. Muốn quên, nhưng không thể quên. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường. Căn phòng cũng rất tối,… Cuối cùng Phí Minh Nghị và Mạnh Dao cũng có một tiểu công chúa để cưng chiều.Mạnh Dao vẫn làm nghề nhiếp ảnh, cuộc sống gia đình viên mãn.Cô không sinh thêm con, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ đã đủ bận rộn rồi.Vài năm sau, Phí Chấn Hoa lâm bệnh và từ chức ở công ty.Phí Minh Nghị tiếp quản tập đoàn Trường Hằng, nhưng cho tới khi cha anh qua đời, anh vẫn không tha thứ cho ông ta.Năm thứ tám sau khi Phí Minh Nghị và Mạnh Dao kết hôn, cả hai tận hưởng một chút không gian riêng của vợ chồng.TV đang phát sóng cuộc phỏng vấn với một tác giả nổi tiếng.Người dẫn chương trình hỏi: "Cuộc đời bạn cho đến nay, điều hối tiếc lớn nhất là gì?"Nhà văn ngập ngừng, rồi đáp: "Có một chuyện"Người dẫn chương trình hơi ngạc nhiên: "Cô có thể chia sẻ với khán giả một chút không?""Khi còn nhỏ, tôi bị bạo lực học đường ở trường, khi ấy có một cô gái đến giúp đỡ tôi, nhưng chỉ vì sự hèn nhát mà tôi đã để cô ấy thất vọng. Tôi muốn nói cảm ơn và xin lỗi với cô ấy suốt những năm qua, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.""Vậy cô có nhớ tên cô ấy không?""Cô ấy họ Mạnh, tôi vẫn còn nhớ..."Mạnh Dao im lặng xem.Phí Minh Nghị rót nước đi tới, hỏi cô: "Em đang xem gì mà mê mẩn vậy?"Mạnh Dao quay đầu cười: "Không có chuyện gì."Bao nhiêu câu chuyện chôn vùi trong quá khứ, năm tháng lặng im, chẳng cần nhìn lại.(HOÀN)

Chương 40