Đầu mùa xuân, chỉ với một cơn mưa xuân Giang Nam đã ngập tràn sắc xuân, cả thế giới bị thống trị bởi màu xanh biếc, trong nháy mắt đã là xanh mơn mởn. Đinh Nguyệt Hoa xoa xoa cái cổ đau, thêu hoa cả buổi sáng, cô quả thật có chút mệt mỏi. Nhưng mấy hôm nay không phải đã tốn công vô ích, hai đóa hoa phù dung trên tấm vải thêu trông rất sống động, nó chẳng thua gì những đóa hoa vừa mới chớm nở ở trong sân. Cô đặt tấm vải thêu xuống rồi đi tới cửa sổ, gió xuân ấm áp phây phẩy khiến cô có chút say. Cô thích cảm giác này, cái cảm giác cứ như đang bay lượn. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nó đẹp đến thế, giá mà có thể đi ra ngoài ngắm một chút thì tuyệt biết mấy. Cô hơi có phần mê mẩn, không hề phát hiện ra từ lúc nào trong sân này đã có nhiều hơn một người, chỉ nghe thấy người nọ cười nói: “Nguyệt nha đầu lại ngây người ra à!” Cô không hoảng sợ mà lại thản nhiên đáp: “Nhà của ta có cửa nhưng ngũ ca huynh lại trèo tường vào.” Người nọ cũng không tức giận, cười nói: “Ta chỉ là…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...