Tác giả:

“Ối mẹ ơi! Có đánh nhau!” “Trời ạ, bạn nữ kia ngất rồi!” “Đánh chết rồi á?!” “Đi gọi giáo viên đi mau lên!!” ...! Trong một chốc, đủ thứ tiếng ồn ào huyên náo từ bốn phương tám hướng xuyên thẳng vào tai, quả thực khiến người ta bực bội. Hạ Miên Miên cố gắng mở mắt ra, cảnh sắc xung quanh mông lung hư ảo, đất dưới chân cứ mềm như bông, hệt lúc say rượu. Đầu cô nặng trĩu, ký ức lạ lẫm như thước phim tua chậm rót xuống tận cùng ý thức. Từng người, từng việc, hệt như bị người ta bắt ép nhét vào đầu. Hạ Miên Miên thấy toàn thân khó chịu. “Hạ Miên Miên? Em sao rồi?” Có ai đó đang vỗ vào mặt cô, lực tay không nhỏ chút nào, làm đầu óc cô cũng choáng theo. Có vẻ thấy không mấy tác dụng, bàn tay kia không xoa mặt nữa mà chuyển sang chuẩn bị nhấn huyệt nhân trung. Lần này Hạ Miên Miên sợ đau, vội huơ tay lên cản lại. “Em tỉnh rồi à! Hạ Miên Miên, Hạ Miên Miên, em có thấy không khỏe ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?” Đối phương có vẻ không sợ phiền người khác, luôn miệng gọi tên cô, cứ như…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...