Editor: Red Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn vào ký túc xá mới, khi dọn dẹp trong phòng tôi có tìm thấy một nhật ký trong góc giường, trên bìa sách có ghi tiêu đề: "Tôi thực sự là một kẻ điên". Sau đây là nhật ký nội dung, và trong đơn dấu ngoặc đơn là điều biên tập viên muốn nói. .
Chương 3: 3: Ngày 15 Tháng 6
Nhật Kí Của Kẻ ĐiênTác giả: Nhược cẩn TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịEditor: Red Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn vào ký túc xá mới, khi dọn dẹp trong phòng tôi có tìm thấy một nhật ký trong góc giường, trên bìa sách có ghi tiêu đề: "Tôi thực sự là một kẻ điên". Sau đây là nhật ký nội dung, và trong đơn dấu ngoặc đơn là điều biên tập viên muốn nói. . Editor: RedBeta-er: LalaliAn.(Nhật ký là một thứ gì đó rất lộn xộn, người biên tập chỉ chọn ra những câu chuyện kỳ lạ để ghi chép và biên soạn lại.)Hôm nay gió thổi rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến cho cây cối nghiêng ngả.Tôi không dám bước ra khỏi nhà.Điều mà tôi cảm thấy kỳ lạ là, cánh cửa nhà tôi thế mà cứ đóng đóng mở mở theo cơn gió.Trời nổi cơn gió mạnh khiến cửa tung ra là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng mà, nếu như cánh cửa kia cứ từ từ mở ra, rồi từ từ khép lại như vậy thì sao?Trông cứ như đang có người ra vào liên hồi vậy.Cửa nhẹ mở, rồi lại nhẹ đóng.Tôi nhìn chằm chặp vào cánh cửa kia, nhưng không đủ can đảm bước đến để khóa lại.Bỗng nhiên từ trong lòng tôi dâng lên một cỗ cảm giác rất quái lạ – dù cho tôi có khóa cửa lại đi chăng nữa, thì cánh cửa ấy vẫn sẽ bị mở toang ra.Tôi cố gắng dời đi sự chú ý khỏi nó, nhưng không thể tự chủ được mà thi thoảng vẫn cứ trộm liếc mắt về phía cánh cửa.Cũng may chỉ chốc lát sau ba mẹ tôi cũng đã về, cửa cuối cùng cũng không còn khép mở nữa..
Nhật Kí Của Kẻ ĐiênTác giả: Nhược cẩn TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịEditor: Red Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn vào ký túc xá mới, khi dọn dẹp trong phòng tôi có tìm thấy một nhật ký trong góc giường, trên bìa sách có ghi tiêu đề: "Tôi thực sự là một kẻ điên". Sau đây là nhật ký nội dung, và trong đơn dấu ngoặc đơn là điều biên tập viên muốn nói. . Editor: RedBeta-er: LalaliAn.(Nhật ký là một thứ gì đó rất lộn xộn, người biên tập chỉ chọn ra những câu chuyện kỳ lạ để ghi chép và biên soạn lại.)Hôm nay gió thổi rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến cho cây cối nghiêng ngả.Tôi không dám bước ra khỏi nhà.Điều mà tôi cảm thấy kỳ lạ là, cánh cửa nhà tôi thế mà cứ đóng đóng mở mở theo cơn gió.Trời nổi cơn gió mạnh khiến cửa tung ra là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng mà, nếu như cánh cửa kia cứ từ từ mở ra, rồi từ từ khép lại như vậy thì sao?Trông cứ như đang có người ra vào liên hồi vậy.Cửa nhẹ mở, rồi lại nhẹ đóng.Tôi nhìn chằm chặp vào cánh cửa kia, nhưng không đủ can đảm bước đến để khóa lại.Bỗng nhiên từ trong lòng tôi dâng lên một cỗ cảm giác rất quái lạ – dù cho tôi có khóa cửa lại đi chăng nữa, thì cánh cửa ấy vẫn sẽ bị mở toang ra.Tôi cố gắng dời đi sự chú ý khỏi nó, nhưng không thể tự chủ được mà thi thoảng vẫn cứ trộm liếc mắt về phía cánh cửa.Cũng may chỉ chốc lát sau ba mẹ tôi cũng đã về, cửa cuối cùng cũng không còn khép mở nữa..
Nhật Kí Của Kẻ ĐiênTác giả: Nhược cẩn TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịEditor: Red Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn vào ký túc xá mới, khi dọn dẹp trong phòng tôi có tìm thấy một nhật ký trong góc giường, trên bìa sách có ghi tiêu đề: "Tôi thực sự là một kẻ điên". Sau đây là nhật ký nội dung, và trong đơn dấu ngoặc đơn là điều biên tập viên muốn nói. . Editor: RedBeta-er: LalaliAn.(Nhật ký là một thứ gì đó rất lộn xộn, người biên tập chỉ chọn ra những câu chuyện kỳ lạ để ghi chép và biên soạn lại.)Hôm nay gió thổi rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến cho cây cối nghiêng ngả.Tôi không dám bước ra khỏi nhà.Điều mà tôi cảm thấy kỳ lạ là, cánh cửa nhà tôi thế mà cứ đóng đóng mở mở theo cơn gió.Trời nổi cơn gió mạnh khiến cửa tung ra là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng mà, nếu như cánh cửa kia cứ từ từ mở ra, rồi từ từ khép lại như vậy thì sao?Trông cứ như đang có người ra vào liên hồi vậy.Cửa nhẹ mở, rồi lại nhẹ đóng.Tôi nhìn chằm chặp vào cánh cửa kia, nhưng không đủ can đảm bước đến để khóa lại.Bỗng nhiên từ trong lòng tôi dâng lên một cỗ cảm giác rất quái lạ – dù cho tôi có khóa cửa lại đi chăng nữa, thì cánh cửa ấy vẫn sẽ bị mở toang ra.Tôi cố gắng dời đi sự chú ý khỏi nó, nhưng không thể tự chủ được mà thi thoảng vẫn cứ trộm liếc mắt về phía cánh cửa.Cũng may chỉ chốc lát sau ba mẹ tôi cũng đã về, cửa cuối cùng cũng không còn khép mở nữa..