Tác giả:

Cuối tháng tám, Hải Thành nghênh đón cơn bão cuối cùng, mây đen bao phủ, sắc trời mau tối hơn mọi khi. Cửa phòng ngủ phụ bị đẩy ra, mợ Ngô Anh Hoa vừa cầm khăn lông lau nước vừa lớn tiếng oán trách: “Mưa lớn như thế cũng không biết lên lầu dọn chăn xuống, cả ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng, không sợ mốc sao.” Thích Ánh không hề nhúc nhích ngồi trước cửa sổ, đến cả tư thế cũng không thay đổi. Du Trạc lười nhác nửa nằm trên sô pha mở miệng: “Chị ấy không nghe thấy, mẹ mắng chị cũng có ích gì đâu.” Ngô Anh Hoa đi đến vỗ vào đầu cậu: “Nó điếc con cũng điếc sao, chỉ biết chơi game, con sắp lên lớp mười rồi, không thể chơi như thời cấp hai được nữa.” Du Trạc bị đánh, cả mặt không vui, dùng dằng đứng dậy quay về phòng mình đóng sập cửa lại. Ngô Anh Hoa bực mình, quay đầu thấy Thích Ánh vẫn ngồi yên bên cửa sổ, dáng người nhỏ nhắn, gầy yếu phản chiếu trên màn mưa to ngoài ô cửa, bỗng tạo ra cảm giác cô đơn lạnh lẽo. Nghĩ đến tai ương mà cháu gái này gặp phải, cơn tức giận trong lòng bà…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...