Vì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người…
Chương 16
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Sau ngày hôm ấy, cái tên Dụ Thanh đã biến mất trong miệng của chúng tôi.Kết thúc cùng với đó, còn có tình bạn ba năm của tôi và Lâm Tử Tiêu.Bởi vì trong một lần tôi chạy tới quán bar mua say vào đêm khuya, chẳng biết Lâm Tử Tiêu từ đầu tới, giơ tay cướp lấy chai rượu trọng tay tôi."Cậu có nhất thiết phải hủy hoại bản thân mình như thế này không?"Tôi còn nhớ có lẽ khi ấy tôi mỉm cười, hơn nữa nụ cười ấy vô cùng chấm chọc, tôi nói: “Cậu hiểu cái rắm, cậu từng thích người nào chưa? Cậu có hiểu cảm nhận của tôi không?"|Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tử Tiểu nổi giận, cậu ta nói: “Liên Vị Chi cậu thực sự không rõ sao?"Có lẽ là gió bên ngoài quá lạnh, hoặc có lẽ bị câu nói thẳng thừng của cậu ta làm thức tỉnh.Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cậu ta, đau thương, phẫn nộ, cuộn trào trút xuống đầm nước sâu thằm.Tôi không rõ sao?Thực ra tôi hiểu rõ, những thứ tốt đẹp độc nhất vô nhị kia, những dịu dàng chỉ dành cho một người, không phải tôi không hiểu, chỉ là tôi không dám hiểu.Vậy nên tôi chỉ có thể nói: “A Tiêu, tôi xin lỗi."Sau buổi tối hôm ấy, chúng tôi ăn ý không liên lạc với đối phương.Tôi có thể vô cảm ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm, nhưng không có cách nào cho Lâm Tử Tiêu thứ mà cậu ta muốn.Hoặc là lòng tôi mang một trái tim sợ hãi sau khi bên nhau sẽ đánh mất đối phương, nhưng cũng chính bởi tâm thái như vậy, khiến chúng tôi dần trở nên xa cách.Mãi đến bảy năm sau, Lâm Tử Tiêu xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, dường như quá khứ chỉ là mây bay.Thế nhưng cậu ta mở miệng, đối mắt đỏ ứng giọng nói run rẩy, đều đang chứng minh rằng trong bảy năm này cậu ta chưa từng buông bỏ, giống như tôi, cũng chưa từng buông xuống vậy.
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Sau ngày hôm ấy, cái tên Dụ Thanh đã biến mất trong miệng của chúng tôi.Kết thúc cùng với đó, còn có tình bạn ba năm của tôi và Lâm Tử Tiêu.Bởi vì trong một lần tôi chạy tới quán bar mua say vào đêm khuya, chẳng biết Lâm Tử Tiêu từ đầu tới, giơ tay cướp lấy chai rượu trọng tay tôi."Cậu có nhất thiết phải hủy hoại bản thân mình như thế này không?"Tôi còn nhớ có lẽ khi ấy tôi mỉm cười, hơn nữa nụ cười ấy vô cùng chấm chọc, tôi nói: “Cậu hiểu cái rắm, cậu từng thích người nào chưa? Cậu có hiểu cảm nhận của tôi không?"|Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tử Tiểu nổi giận, cậu ta nói: “Liên Vị Chi cậu thực sự không rõ sao?"Có lẽ là gió bên ngoài quá lạnh, hoặc có lẽ bị câu nói thẳng thừng của cậu ta làm thức tỉnh.Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cậu ta, đau thương, phẫn nộ, cuộn trào trút xuống đầm nước sâu thằm.Tôi không rõ sao?Thực ra tôi hiểu rõ, những thứ tốt đẹp độc nhất vô nhị kia, những dịu dàng chỉ dành cho một người, không phải tôi không hiểu, chỉ là tôi không dám hiểu.Vậy nên tôi chỉ có thể nói: “A Tiêu, tôi xin lỗi."Sau buổi tối hôm ấy, chúng tôi ăn ý không liên lạc với đối phương.Tôi có thể vô cảm ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm, nhưng không có cách nào cho Lâm Tử Tiêu thứ mà cậu ta muốn.Hoặc là lòng tôi mang một trái tim sợ hãi sau khi bên nhau sẽ đánh mất đối phương, nhưng cũng chính bởi tâm thái như vậy, khiến chúng tôi dần trở nên xa cách.Mãi đến bảy năm sau, Lâm Tử Tiêu xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, dường như quá khứ chỉ là mây bay.Thế nhưng cậu ta mở miệng, đối mắt đỏ ứng giọng nói run rẩy, đều đang chứng minh rằng trong bảy năm này cậu ta chưa từng buông bỏ, giống như tôi, cũng chưa từng buông xuống vậy.
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Sau ngày hôm ấy, cái tên Dụ Thanh đã biến mất trong miệng của chúng tôi.Kết thúc cùng với đó, còn có tình bạn ba năm của tôi và Lâm Tử Tiêu.Bởi vì trong một lần tôi chạy tới quán bar mua say vào đêm khuya, chẳng biết Lâm Tử Tiêu từ đầu tới, giơ tay cướp lấy chai rượu trọng tay tôi."Cậu có nhất thiết phải hủy hoại bản thân mình như thế này không?"Tôi còn nhớ có lẽ khi ấy tôi mỉm cười, hơn nữa nụ cười ấy vô cùng chấm chọc, tôi nói: “Cậu hiểu cái rắm, cậu từng thích người nào chưa? Cậu có hiểu cảm nhận của tôi không?"|Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tử Tiểu nổi giận, cậu ta nói: “Liên Vị Chi cậu thực sự không rõ sao?"Có lẽ là gió bên ngoài quá lạnh, hoặc có lẽ bị câu nói thẳng thừng của cậu ta làm thức tỉnh.Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cậu ta, đau thương, phẫn nộ, cuộn trào trút xuống đầm nước sâu thằm.Tôi không rõ sao?Thực ra tôi hiểu rõ, những thứ tốt đẹp độc nhất vô nhị kia, những dịu dàng chỉ dành cho một người, không phải tôi không hiểu, chỉ là tôi không dám hiểu.Vậy nên tôi chỉ có thể nói: “A Tiêu, tôi xin lỗi."Sau buổi tối hôm ấy, chúng tôi ăn ý không liên lạc với đối phương.Tôi có thể vô cảm ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm, nhưng không có cách nào cho Lâm Tử Tiêu thứ mà cậu ta muốn.Hoặc là lòng tôi mang một trái tim sợ hãi sau khi bên nhau sẽ đánh mất đối phương, nhưng cũng chính bởi tâm thái như vậy, khiến chúng tôi dần trở nên xa cách.Mãi đến bảy năm sau, Lâm Tử Tiêu xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, dường như quá khứ chỉ là mây bay.Thế nhưng cậu ta mở miệng, đối mắt đỏ ứng giọng nói run rẩy, đều đang chứng minh rằng trong bảy năm này cậu ta chưa từng buông bỏ, giống như tôi, cũng chưa từng buông xuống vậy.