Vì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người…

Chương 25

Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… [Liên Vị Chi]..Có nhiều lúc xem tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật chính đều tầm 16-17 tuổi, dường như chỉ cần ở trong độ tuổi ấy, làm việc gì cũng đều là đẹp đẽ cả.Thế nhưng tôi không biết nên hình dung độ tuổi 16,17 của mình như thế nào.Bố mẹ tôi ly hôn vào lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi tái hôn vào năm tôi học lớp 8, đối phương là một ông chủ có tiền, vẫy tay một cái đã đưa tôi vào học tại một trường cấp ba A, được xưng là trường quý tộc.Tôi cảm thấy đây là một loại bù đắp cho nỗi áy náy của mẹ tôi đối với tôi bao năm nay, mà tôi căn bản không cần đến sự bù đắp này.Trong độ tuổi đó, con người dễ dàng rơi vào hai kiểu cực đoan, một là, bạn yêu tất cả mọi người, hai là, bạn hận tất cả mọi người.Mà tôi của khi ấy, thuộc vể vế sau.Tôi từ chối tất cả mọi người đến gần, đuổi hết tất cả những người bên cạnh tôi, tôi gây chuyện, làm loạn, vô công rồi nghề, tôi cho rằng cuộc đời tôi cứ như vậy cho đến hết, mãi đến khi Dụ Than xuất hiện.Tôi chưa bao giờ gặp được người sạch sẽ như thế.Sạch đến nỗi dường như cuộc đời của anh, không hề trải qua bất cứ khổ nạn nào.Tôi không sợ không có bạn bè, nhưng lại bắt đầu sỢ Dụ Thanh không coi tôi là bạn.Vậy nên đến buổi trưa mọi người kết bạn thành nhóm đi ăn cơm với nhau, tôi nằm bò ra bàn giả vờ ngủ, mãi đến khi tỉnh lại trên bàn có một hộp bánh.Giọng nói của thiếu niên mát lạnh, “Thấy trưa cậu không ăn cơm, tiện tay mua cho cậu chút đồ."Anh ngừng chiếc bút đang xoay trên tay, quay đầu hỏi tôi: “Con gái các cậu....Có phải đều muốn giảm cân không?"Tôi đã không nghe vào bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ ngốc nghếch gật đầu.Anh thấy vậy nhăn mày lại, “Xinh đẹp đương nhiên là quan trọng, nhưng ăn cơm vẫn phải ăn."Tôi nói được.Cho nên từ đó về sau, nhà ăn cửa trường nhiều thêm bóng dáng của tôi và Dụ Thanh, còn cả Lâm Tử Tiêu ngày nào cũng khoác vai bá cổ tôi hét, “Ba chúng ta là anh em tốt."Cho nên khi Dụ Thanh không từ mà biệt đặt chân lên máy bay tiến sang bờ bên kia đại dương, tôi phát hiện tiếc nuối lớn nhất trong lòng mình, là chưa thể chính thức nói với anh ấy một tiếng cảm ơn.Cảm ơn anh, Dụ Thanh, cảm ơn anh đã xuất hiện vào tuổi 16 tồi tệ nhất của em, mới khiến em cuối cùng cũng trở thành người lương thiện giống như anh.- -----oOo------

Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… [Liên Vị Chi]..Có nhiều lúc xem tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật chính đều tầm 16-17 tuổi, dường như chỉ cần ở trong độ tuổi ấy, làm việc gì cũng đều là đẹp đẽ cả.Thế nhưng tôi không biết nên hình dung độ tuổi 16,17 của mình như thế nào.Bố mẹ tôi ly hôn vào lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi tái hôn vào năm tôi học lớp 8, đối phương là một ông chủ có tiền, vẫy tay một cái đã đưa tôi vào học tại một trường cấp ba A, được xưng là trường quý tộc.Tôi cảm thấy đây là một loại bù đắp cho nỗi áy náy của mẹ tôi đối với tôi bao năm nay, mà tôi căn bản không cần đến sự bù đắp này.Trong độ tuổi đó, con người dễ dàng rơi vào hai kiểu cực đoan, một là, bạn yêu tất cả mọi người, hai là, bạn hận tất cả mọi người.Mà tôi của khi ấy, thuộc vể vế sau.Tôi từ chối tất cả mọi người đến gần, đuổi hết tất cả những người bên cạnh tôi, tôi gây chuyện, làm loạn, vô công rồi nghề, tôi cho rằng cuộc đời tôi cứ như vậy cho đến hết, mãi đến khi Dụ Than xuất hiện.Tôi chưa bao giờ gặp được người sạch sẽ như thế.Sạch đến nỗi dường như cuộc đời của anh, không hề trải qua bất cứ khổ nạn nào.Tôi không sợ không có bạn bè, nhưng lại bắt đầu sỢ Dụ Thanh không coi tôi là bạn.Vậy nên đến buổi trưa mọi người kết bạn thành nhóm đi ăn cơm với nhau, tôi nằm bò ra bàn giả vờ ngủ, mãi đến khi tỉnh lại trên bàn có một hộp bánh.Giọng nói của thiếu niên mát lạnh, “Thấy trưa cậu không ăn cơm, tiện tay mua cho cậu chút đồ."Anh ngừng chiếc bút đang xoay trên tay, quay đầu hỏi tôi: “Con gái các cậu....Có phải đều muốn giảm cân không?"Tôi đã không nghe vào bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ ngốc nghếch gật đầu.Anh thấy vậy nhăn mày lại, “Xinh đẹp đương nhiên là quan trọng, nhưng ăn cơm vẫn phải ăn."Tôi nói được.Cho nên từ đó về sau, nhà ăn cửa trường nhiều thêm bóng dáng của tôi và Dụ Thanh, còn cả Lâm Tử Tiêu ngày nào cũng khoác vai bá cổ tôi hét, “Ba chúng ta là anh em tốt."Cho nên khi Dụ Thanh không từ mà biệt đặt chân lên máy bay tiến sang bờ bên kia đại dương, tôi phát hiện tiếc nuối lớn nhất trong lòng mình, là chưa thể chính thức nói với anh ấy một tiếng cảm ơn.Cảm ơn anh, Dụ Thanh, cảm ơn anh đã xuất hiện vào tuổi 16 tồi tệ nhất của em, mới khiến em cuối cùng cũng trở thành người lương thiện giống như anh.- -----oOo------

Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… [Liên Vị Chi]..Có nhiều lúc xem tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật chính đều tầm 16-17 tuổi, dường như chỉ cần ở trong độ tuổi ấy, làm việc gì cũng đều là đẹp đẽ cả.Thế nhưng tôi không biết nên hình dung độ tuổi 16,17 của mình như thế nào.Bố mẹ tôi ly hôn vào lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi tái hôn vào năm tôi học lớp 8, đối phương là một ông chủ có tiền, vẫy tay một cái đã đưa tôi vào học tại một trường cấp ba A, được xưng là trường quý tộc.Tôi cảm thấy đây là một loại bù đắp cho nỗi áy náy của mẹ tôi đối với tôi bao năm nay, mà tôi căn bản không cần đến sự bù đắp này.Trong độ tuổi đó, con người dễ dàng rơi vào hai kiểu cực đoan, một là, bạn yêu tất cả mọi người, hai là, bạn hận tất cả mọi người.Mà tôi của khi ấy, thuộc vể vế sau.Tôi từ chối tất cả mọi người đến gần, đuổi hết tất cả những người bên cạnh tôi, tôi gây chuyện, làm loạn, vô công rồi nghề, tôi cho rằng cuộc đời tôi cứ như vậy cho đến hết, mãi đến khi Dụ Than xuất hiện.Tôi chưa bao giờ gặp được người sạch sẽ như thế.Sạch đến nỗi dường như cuộc đời của anh, không hề trải qua bất cứ khổ nạn nào.Tôi không sợ không có bạn bè, nhưng lại bắt đầu sỢ Dụ Thanh không coi tôi là bạn.Vậy nên đến buổi trưa mọi người kết bạn thành nhóm đi ăn cơm với nhau, tôi nằm bò ra bàn giả vờ ngủ, mãi đến khi tỉnh lại trên bàn có một hộp bánh.Giọng nói của thiếu niên mát lạnh, “Thấy trưa cậu không ăn cơm, tiện tay mua cho cậu chút đồ."Anh ngừng chiếc bút đang xoay trên tay, quay đầu hỏi tôi: “Con gái các cậu....Có phải đều muốn giảm cân không?"Tôi đã không nghe vào bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ ngốc nghếch gật đầu.Anh thấy vậy nhăn mày lại, “Xinh đẹp đương nhiên là quan trọng, nhưng ăn cơm vẫn phải ăn."Tôi nói được.Cho nên từ đó về sau, nhà ăn cửa trường nhiều thêm bóng dáng của tôi và Dụ Thanh, còn cả Lâm Tử Tiêu ngày nào cũng khoác vai bá cổ tôi hét, “Ba chúng ta là anh em tốt."Cho nên khi Dụ Thanh không từ mà biệt đặt chân lên máy bay tiến sang bờ bên kia đại dương, tôi phát hiện tiếc nuối lớn nhất trong lòng mình, là chưa thể chính thức nói với anh ấy một tiếng cảm ơn.Cảm ơn anh, Dụ Thanh, cảm ơn anh đã xuất hiện vào tuổi 16 tồi tệ nhất của em, mới khiến em cuối cùng cũng trở thành người lương thiện giống như anh.- -----oOo------

Chương 25