Vì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người…
Chương 31
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Nếu đã là họp lớp, thì việc chạm mặt với Dụ Thanh là điều nằm trong dự đoán, cho du tôi đã ổn định tâm trạng những ba lần, thế nhưng khoảnh khắc đẩy cửa ra ấy, tôi vẫn vô thức cúi đầu xuống.“Ôi chao, nhìn xem là ai đây, cuối cùng anh Lâm của chúng ta cũng tới rồi."Lớp trưởng đang giơ ly rượu đã uống đến hai má đô bừng, vừa vẫy chào bọn tôi vừa nói.Bạn cùng bàn năm đó của Lâm Tử Tiêu gọi cậu ta qua, cô gái chơi khá thân với tôi cũng đang gọi tôi.Trong lúc tôi định đi vòng tới bên người cô gái đó, bỗng Lâm Tử Tiêu nắm chặt lấy cổ tay tôi giơ lên, “Chúng tôi đến cùng nhau, nên sẽ ngồi cùng nhau luôn."Tiếng hò hét vang lên khắp trong phòng bao, hệt như chúng tôi năm đó.Tôi bỗng ngẩng đầu, nhưng lại đối mặt với gưong mặt mỉm cười bình tĩnh của Dụ Thanh, khoảnh khắc ấy chua xót xông thẳng vào trong lòng.Tôi muốn hỏi bao năm nay anh có sống tốt không, có gặp được cô gái mà anh rất yêu và cô gái ấy cũng rất yêu anh không, có từng đong đếm đến bảy năm xa cách của chúng tôi không.Thế nhưng tôi chẳng nói gì cả, tôi chỉ nhìn anh, cũng mỉm cười gật đầu.“Nói tới thì, quan hệ tốt nhất lớp chúng ta năm đó chính là ba người các cậu còn gì, hiện giờ hai người các cậu thành một đôi rồi hả? ĐểDụ Thanh người ta phải làm thế nào."Nghe vậy, tôi vội vã hoảng loạn ngẩng đầu muốn nhìn về phía Dụ Thanh, nhưng nửa đường ý thức được gì đó, tôi cứng rắn chuyển hướng, nhìn cậu bạn vừa nói chuyện.Lâm Tử Tiêu “Ha ha" một tiếng, nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, vừa vặn cùng nhau tới mà th."Tôi cũng lặng lẽ gật đầu.“Ấy, Dụ Thanh, nghe nói bây giờ cậu làm bác sĩ rồi hả, còn tưởng cậu tốt nghiệp xong sẽ về thừa kế gia sản nữa đó."Người đàn ông bên cạnh đẩy cậu bạn đang nói, “Đó là ước mơ hoài bão của người ta, là theo đuổi, cậu tưởng giống cậu chắc ha ha ha.."Lần này, cuối cùng tôi cũng không thể khống chế ánh mắt nhìn về phía Dụ Thanh.Bác sĩ...?Thiếu niên ấy vẫn là dáng vẻ mát lành rực rõ, cho dù có kẹp giữa đám người thì cũng khó vương chút khói lửa.Anh cười nói: “Vẫn nên làm chuyện mà mình thích."Ký ức ổ ạt kéo về, dường như tôi nhìn thấy bản thân mình nghiêm túc nói câu “Phải xem bản thân Dụ Thanh thích cái gì."Là bởi cầu nói đó sao?Anh cũng đang hoài niệm quãng thời gian đó sao?Thế nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn tôi lấy một cái.Lâm Tử Tiêu bên cạnh bỏ một con tôm đã được bóc sạch sẽ vào đĩa của tôi.Bàn tay lọt vào tầm mắt cuối cùng cũng kéo lực chú ý của tôi về.Lâm Tử Tiêu kiên định nói: “Cậu đến đây cùng tôi, có thể chỉ nhìn tôi được không."Tôi khựng lại, nhìn con tôm được bóc sạch sẽ trong đĩa mình, cúi đầu nói: “...Tôi muốn chấm nước tương."
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Nếu đã là họp lớp, thì việc chạm mặt với Dụ Thanh là điều nằm trong dự đoán, cho du tôi đã ổn định tâm trạng những ba lần, thế nhưng khoảnh khắc đẩy cửa ra ấy, tôi vẫn vô thức cúi đầu xuống.“Ôi chao, nhìn xem là ai đây, cuối cùng anh Lâm của chúng ta cũng tới rồi."Lớp trưởng đang giơ ly rượu đã uống đến hai má đô bừng, vừa vẫy chào bọn tôi vừa nói.Bạn cùng bàn năm đó của Lâm Tử Tiêu gọi cậu ta qua, cô gái chơi khá thân với tôi cũng đang gọi tôi.Trong lúc tôi định đi vòng tới bên người cô gái đó, bỗng Lâm Tử Tiêu nắm chặt lấy cổ tay tôi giơ lên, “Chúng tôi đến cùng nhau, nên sẽ ngồi cùng nhau luôn."Tiếng hò hét vang lên khắp trong phòng bao, hệt như chúng tôi năm đó.Tôi bỗng ngẩng đầu, nhưng lại đối mặt với gưong mặt mỉm cười bình tĩnh của Dụ Thanh, khoảnh khắc ấy chua xót xông thẳng vào trong lòng.Tôi muốn hỏi bao năm nay anh có sống tốt không, có gặp được cô gái mà anh rất yêu và cô gái ấy cũng rất yêu anh không, có từng đong đếm đến bảy năm xa cách của chúng tôi không.Thế nhưng tôi chẳng nói gì cả, tôi chỉ nhìn anh, cũng mỉm cười gật đầu.“Nói tới thì, quan hệ tốt nhất lớp chúng ta năm đó chính là ba người các cậu còn gì, hiện giờ hai người các cậu thành một đôi rồi hả? ĐểDụ Thanh người ta phải làm thế nào."Nghe vậy, tôi vội vã hoảng loạn ngẩng đầu muốn nhìn về phía Dụ Thanh, nhưng nửa đường ý thức được gì đó, tôi cứng rắn chuyển hướng, nhìn cậu bạn vừa nói chuyện.Lâm Tử Tiêu “Ha ha" một tiếng, nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, vừa vặn cùng nhau tới mà th."Tôi cũng lặng lẽ gật đầu.“Ấy, Dụ Thanh, nghe nói bây giờ cậu làm bác sĩ rồi hả, còn tưởng cậu tốt nghiệp xong sẽ về thừa kế gia sản nữa đó."Người đàn ông bên cạnh đẩy cậu bạn đang nói, “Đó là ước mơ hoài bão của người ta, là theo đuổi, cậu tưởng giống cậu chắc ha ha ha.."Lần này, cuối cùng tôi cũng không thể khống chế ánh mắt nhìn về phía Dụ Thanh.Bác sĩ...?Thiếu niên ấy vẫn là dáng vẻ mát lành rực rõ, cho dù có kẹp giữa đám người thì cũng khó vương chút khói lửa.Anh cười nói: “Vẫn nên làm chuyện mà mình thích."Ký ức ổ ạt kéo về, dường như tôi nhìn thấy bản thân mình nghiêm túc nói câu “Phải xem bản thân Dụ Thanh thích cái gì."Là bởi cầu nói đó sao?Anh cũng đang hoài niệm quãng thời gian đó sao?Thế nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn tôi lấy một cái.Lâm Tử Tiêu bên cạnh bỏ một con tôm đã được bóc sạch sẽ vào đĩa của tôi.Bàn tay lọt vào tầm mắt cuối cùng cũng kéo lực chú ý của tôi về.Lâm Tử Tiêu kiên định nói: “Cậu đến đây cùng tôi, có thể chỉ nhìn tôi được không."Tôi khựng lại, nhìn con tôm được bóc sạch sẽ trong đĩa mình, cúi đầu nói: “...Tôi muốn chấm nước tương."
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Nếu đã là họp lớp, thì việc chạm mặt với Dụ Thanh là điều nằm trong dự đoán, cho du tôi đã ổn định tâm trạng những ba lần, thế nhưng khoảnh khắc đẩy cửa ra ấy, tôi vẫn vô thức cúi đầu xuống.“Ôi chao, nhìn xem là ai đây, cuối cùng anh Lâm của chúng ta cũng tới rồi."Lớp trưởng đang giơ ly rượu đã uống đến hai má đô bừng, vừa vẫy chào bọn tôi vừa nói.Bạn cùng bàn năm đó của Lâm Tử Tiêu gọi cậu ta qua, cô gái chơi khá thân với tôi cũng đang gọi tôi.Trong lúc tôi định đi vòng tới bên người cô gái đó, bỗng Lâm Tử Tiêu nắm chặt lấy cổ tay tôi giơ lên, “Chúng tôi đến cùng nhau, nên sẽ ngồi cùng nhau luôn."Tiếng hò hét vang lên khắp trong phòng bao, hệt như chúng tôi năm đó.Tôi bỗng ngẩng đầu, nhưng lại đối mặt với gưong mặt mỉm cười bình tĩnh của Dụ Thanh, khoảnh khắc ấy chua xót xông thẳng vào trong lòng.Tôi muốn hỏi bao năm nay anh có sống tốt không, có gặp được cô gái mà anh rất yêu và cô gái ấy cũng rất yêu anh không, có từng đong đếm đến bảy năm xa cách của chúng tôi không.Thế nhưng tôi chẳng nói gì cả, tôi chỉ nhìn anh, cũng mỉm cười gật đầu.“Nói tới thì, quan hệ tốt nhất lớp chúng ta năm đó chính là ba người các cậu còn gì, hiện giờ hai người các cậu thành một đôi rồi hả? ĐểDụ Thanh người ta phải làm thế nào."Nghe vậy, tôi vội vã hoảng loạn ngẩng đầu muốn nhìn về phía Dụ Thanh, nhưng nửa đường ý thức được gì đó, tôi cứng rắn chuyển hướng, nhìn cậu bạn vừa nói chuyện.Lâm Tử Tiêu “Ha ha" một tiếng, nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, vừa vặn cùng nhau tới mà th."Tôi cũng lặng lẽ gật đầu.“Ấy, Dụ Thanh, nghe nói bây giờ cậu làm bác sĩ rồi hả, còn tưởng cậu tốt nghiệp xong sẽ về thừa kế gia sản nữa đó."Người đàn ông bên cạnh đẩy cậu bạn đang nói, “Đó là ước mơ hoài bão của người ta, là theo đuổi, cậu tưởng giống cậu chắc ha ha ha.."Lần này, cuối cùng tôi cũng không thể khống chế ánh mắt nhìn về phía Dụ Thanh.Bác sĩ...?Thiếu niên ấy vẫn là dáng vẻ mát lành rực rõ, cho dù có kẹp giữa đám người thì cũng khó vương chút khói lửa.Anh cười nói: “Vẫn nên làm chuyện mà mình thích."Ký ức ổ ạt kéo về, dường như tôi nhìn thấy bản thân mình nghiêm túc nói câu “Phải xem bản thân Dụ Thanh thích cái gì."Là bởi cầu nói đó sao?Anh cũng đang hoài niệm quãng thời gian đó sao?Thế nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn tôi lấy một cái.Lâm Tử Tiêu bên cạnh bỏ một con tôm đã được bóc sạch sẽ vào đĩa của tôi.Bàn tay lọt vào tầm mắt cuối cùng cũng kéo lực chú ý của tôi về.Lâm Tử Tiêu kiên định nói: “Cậu đến đây cùng tôi, có thể chỉ nhìn tôi được không."Tôi khựng lại, nhìn con tôm được bóc sạch sẽ trong đĩa mình, cúi đầu nói: “...Tôi muốn chấm nước tương."