Vì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người…
Chương 53: Phiên ngoại: Dụ thanh 3
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Một phong thư vĩnh viễn không bao giờ gửi đi được:“Thứ bảy tối qua, cuộc họp vốn tưởng rằng cần đến 10 giờ kết thúc đã kết thúc từ lúc 8h rồi, hiếm khi tôi có được cho mình thời gian hai tiếng rảnh rỗi.Ra khỏi tòa nhà công ty, tôi bâng quơ đi trên phố.Cách công ty không xa có một trường quốc tế, rất nhiều du học sinh ở đó, thi thoảng có thể nhìn thấy mấy người Trung Quốc, Ở nơi đất khách quên người nhìn thấy gương mặt người Hoa luôn thấy thân thiết hơn, chẳng biết có phải do nguyên nhân này không, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đi về hướng đó.Đang lúc tan học, cánh cổng trường mở rộng, mấy học sinh đeo cặp sách đi ra ngoài.Đồng phục của bọn họ rất đẹp đẽ tinh tế, chẳng giống chúng ta tẹo nào.Quần áo dài tay màu xanh trắng xen kẽ, trừ bỏ việc nó không dễ bắt bẩn thì chẳng còn ưu điểm nào khác.Buổi trưa hôm ấy em làm đề toán, viết mãi viết mãi rồi ngủ mất, thế nhưng trong tay vẫn nắm chặt cây bút, không cẩn thận quệt lên quần áo của tôi, sau khi em tỉnh lại nhìn thấy vết bẩn ấy, dường như nhìn thấy thứ gì lạ lùng lắm, em nói:“Oa, thì ra Dụ Thanh cậu cũng sẽ quệt vào tay áo này!”Tôi bất lực, lại không biết phản bác thế nào, trong lòng nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày để em giặt sạch nó cho tôi.Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên dừng chân lại.Đột nhiên, một trận cười đồ bỗng ập tới gần.Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì đám sinh viên ấy đã đi về phía tôi, cô gái phía sau lưng tôi cũng không cẩn thận đụng vào lưng tôi.Tôi quay đầu, là một học sinh cấp ba buộc tóc đuôi ngựa cao, mang gương mặt của người Hoa.Cô gái đó đường hoàng cúi gập người về phía tôi, cười nói một câu “sorry”, sau đó lại cười đùa với bạn bè mình đi xa mất.Tôi nhìn bóng lưng của cô gái đó, dường như có chút thất thần.Tôi nghĩ, tôi đã qua cái độ tuổi mà chạy quanh trên sân vận động cả người ướt mồ hôi ấy rồi, thế nhưng tôi vĩnh viễn nhớ em được em của khi ấy.Mà khoảnh khắc ấy, dường như tôi nhìn thấy gương mặt em trên người cô gái đó.Hai mươi mấy năm thời gian từ tòa nhà dạy học nhảy ra cả người đầy vui mừng, tan tành thành từng đốm sao.Quá đỗi vội vã”- -----oOo------
Một phong thư vĩnh viễn không bao giờ gửi đi được:
“Thứ bảy tối qua, cuộc họp vốn tưởng rằng cần đến 10 giờ kết thúc đã kết thúc từ lúc 8h rồi, hiếm khi tôi có được cho mình thời gian hai tiếng rảnh rỗi.
Ra khỏi tòa nhà công ty, tôi bâng quơ đi trên phố.
Cách công ty không xa có một trường quốc tế, rất nhiều du học sinh ở đó, thi thoảng có thể nhìn thấy mấy người Trung Quốc, Ở nơi đất khách quên người nhìn thấy gương mặt người Hoa luôn thấy thân thiết hơn, chẳng biết có phải do nguyên nhân này không, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đi về hướng đó.
Đang lúc tan học, cánh cổng trường mở rộng, mấy học sinh đeo cặp sách đi ra ngoài.
Đồng phục của bọn họ rất đẹp đẽ tinh tế, chẳng giống chúng ta tẹo nào.
Quần áo dài tay màu xanh trắng xen kẽ, trừ bỏ việc nó không dễ bắt bẩn thì chẳng còn ưu điểm nào khác.
Buổi trưa hôm ấy em làm đề toán, viết mãi viết mãi rồi ngủ mất, thế nhưng trong tay vẫn nắm chặt cây bút, không cẩn thận quệt lên quần áo của tôi, sau khi em tỉnh lại nhìn thấy vết bẩn ấy, dường như nhìn thấy thứ gì lạ lùng lắm, em nói:
“Oa, thì ra Dụ Thanh cậu cũng sẽ quệt vào tay áo này!”
Tôi bất lực, lại không biết phản bác thế nào, trong lòng nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày để em giặt sạch nó cho tôi.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên dừng chân lại.
Đột nhiên, một trận cười đồ bỗng ập tới gần.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì đám sinh viên ấy đã đi về phía tôi, cô gái phía sau lưng tôi cũng không cẩn thận đụng vào lưng tôi.
Tôi quay đầu, là một học sinh cấp ba buộc tóc đuôi ngựa cao, mang gương mặt của người Hoa.
Cô gái đó đường hoàng cúi gập người về phía tôi, cười nói một câu “sorry”, sau đó lại cười đùa với bạn bè mình đi xa mất.
Tôi nhìn bóng lưng của cô gái đó, dường như có chút thất thần.
Tôi nghĩ, tôi đã qua cái độ tuổi mà chạy quanh trên sân vận động cả người ướt mồ hôi ấy rồi, thế nhưng tôi vĩnh viễn nhớ em được em của khi ấy.
Mà khoảnh khắc ấy, dường như tôi nhìn thấy gương mặt em trên người cô gái đó.
Hai mươi mấy năm thời gian từ tòa nhà dạy học nhảy ra cả người đầy vui mừng, tan tành thành từng đốm sao.
Quá đỗi vội vã”
- -----oOo------
Đường Chân TrờiTác giả: Lừa Già Đầu To Hóng GióTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta. [Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.] Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa. Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn. Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn. Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết: Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi. Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người… Một phong thư vĩnh viễn không bao giờ gửi đi được:“Thứ bảy tối qua, cuộc họp vốn tưởng rằng cần đến 10 giờ kết thúc đã kết thúc từ lúc 8h rồi, hiếm khi tôi có được cho mình thời gian hai tiếng rảnh rỗi.Ra khỏi tòa nhà công ty, tôi bâng quơ đi trên phố.Cách công ty không xa có một trường quốc tế, rất nhiều du học sinh ở đó, thi thoảng có thể nhìn thấy mấy người Trung Quốc, Ở nơi đất khách quên người nhìn thấy gương mặt người Hoa luôn thấy thân thiết hơn, chẳng biết có phải do nguyên nhân này không, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đi về hướng đó.Đang lúc tan học, cánh cổng trường mở rộng, mấy học sinh đeo cặp sách đi ra ngoài.Đồng phục của bọn họ rất đẹp đẽ tinh tế, chẳng giống chúng ta tẹo nào.Quần áo dài tay màu xanh trắng xen kẽ, trừ bỏ việc nó không dễ bắt bẩn thì chẳng còn ưu điểm nào khác.Buổi trưa hôm ấy em làm đề toán, viết mãi viết mãi rồi ngủ mất, thế nhưng trong tay vẫn nắm chặt cây bút, không cẩn thận quệt lên quần áo của tôi, sau khi em tỉnh lại nhìn thấy vết bẩn ấy, dường như nhìn thấy thứ gì lạ lùng lắm, em nói:“Oa, thì ra Dụ Thanh cậu cũng sẽ quệt vào tay áo này!”Tôi bất lực, lại không biết phản bác thế nào, trong lòng nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày để em giặt sạch nó cho tôi.Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên dừng chân lại.Đột nhiên, một trận cười đồ bỗng ập tới gần.Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì đám sinh viên ấy đã đi về phía tôi, cô gái phía sau lưng tôi cũng không cẩn thận đụng vào lưng tôi.Tôi quay đầu, là một học sinh cấp ba buộc tóc đuôi ngựa cao, mang gương mặt của người Hoa.Cô gái đó đường hoàng cúi gập người về phía tôi, cười nói một câu “sorry”, sau đó lại cười đùa với bạn bè mình đi xa mất.Tôi nhìn bóng lưng của cô gái đó, dường như có chút thất thần.Tôi nghĩ, tôi đã qua cái độ tuổi mà chạy quanh trên sân vận động cả người ướt mồ hôi ấy rồi, thế nhưng tôi vĩnh viễn nhớ em được em của khi ấy.Mà khoảnh khắc ấy, dường như tôi nhìn thấy gương mặt em trên người cô gái đó.Hai mươi mấy năm thời gian từ tòa nhà dạy học nhảy ra cả người đầy vui mừng, tan tành thành từng đốm sao.Quá đỗi vội vã”- -----oOo------