Đại Hòa năm thứ chín, kinh thành Trường An, Vương Nhai phủ. Vương Nhai (1), khi làm môn hạ Thị lang, đại học sĩ Hoằng Văn Quán, thẩm tra Ti không, được phong làm Đại quốc công, có thể nói là một vị quan thần. Lão vốn là người của Thái Nguyên Vương thị. Thái Nguyên Vương thị, giống như đặc biệt được thần tài chiếu cố, giàu có khắp thiên hạ, mặc dù là dòng dõi Vương thị lại cực kỳ hiểu cách làm ăn, vơ vét của cải. [Chú thích: (1) Vương Nhai 王涯 (764-835) tự Quảng Tân 廣津, người Thái Nguyên, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên đời Đường, làm Hàn lâm học sĩ, sau đổi đi Kiến Nam, Đông Xuyên làm Tiết độ sứ, cuối cùng giữ chức Thượng thư bộ lại, cai trị khắc nghiệt. Nguồn: Zaidap.com ] Vương Nhai tuy rằng vào triều làm quan, nhưng gia đình giàu có có thể nói là khó ai sánh bằng. Lão lại là một cao nhân, nên ngoài sự giàu có, trong nhà còn đầy ắp kho thư pháp và đồ họa của các đại văn nhân nhã sĩ các triều đại trước hay là kỳ trân dị bảo từ hải ngoại Tây Vực. Bảo vật của gia tộc lão, ngay cả Hoàng…
Chương 17: Hậu kí
Kiếm Khí HànhTác giả: Phi Hoa (JJ)Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhĐại Hòa năm thứ chín, kinh thành Trường An, Vương Nhai phủ. Vương Nhai (1), khi làm môn hạ Thị lang, đại học sĩ Hoằng Văn Quán, thẩm tra Ti không, được phong làm Đại quốc công, có thể nói là một vị quan thần. Lão vốn là người của Thái Nguyên Vương thị. Thái Nguyên Vương thị, giống như đặc biệt được thần tài chiếu cố, giàu có khắp thiên hạ, mặc dù là dòng dõi Vương thị lại cực kỳ hiểu cách làm ăn, vơ vét của cải. [Chú thích: (1) Vương Nhai 王涯 (764-835) tự Quảng Tân 廣津, người Thái Nguyên, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên đời Đường, làm Hàn lâm học sĩ, sau đổi đi Kiến Nam, Đông Xuyên làm Tiết độ sứ, cuối cùng giữ chức Thượng thư bộ lại, cai trị khắc nghiệt. Nguồn: Zaidap.com ] Vương Nhai tuy rằng vào triều làm quan, nhưng gia đình giàu có có thể nói là khó ai sánh bằng. Lão lại là một cao nhân, nên ngoài sự giàu có, trong nhà còn đầy ắp kho thư pháp và đồ họa của các đại văn nhân nhã sĩ các triều đại trước hay là kỳ trân dị bảo từ hải ngoại Tây Vực. Bảo vật của gia tộc lão, ngay cả Hoàng… Hội Xương năm thứ năm, ta cảm thấy tình trạng thể chất của mình có sự thay đổi, ta nghĩ đã đến lúc ta phải uống đan dược. Lăng tẩm đã bắt đầu động thổ, cách Trang lăng của đại ca và Chương lăng của nhị ca không xa, như vậy ba huynh đệ chúng ta ở dưới sẽ dễ dàng thăm viếng nhau, cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn.Vào ngày hôm đó, ta chợt nhớ ra, rằng ta đã không gặp Thái Hòa trong một thời gian dài, từ khi nàng trở lại, liền điều tra cẩn thận, làm những gì ta đã từng làm.Suy nghĩ vừa chuyển, ta quyết định đi gặp nàng, mấy ngày nay, nàng ngày càng hốc hác, đôi mắt thiếu sức sống, ta biết sinh mệnh của nàng cũng không còn bao lâu nữa. Ta nghĩ, đem nàng về Trường An có lẽ là một sai lầm, dù ở trên thảo nguyên, mặc dù phải chuyển đi nơi khác, nàng vẫn nỗ lực để tồn tại, nhưng sau khi trở về Trường An, niềm tin khiến nàng sống sót đã vĩnh viễn biến mất.Khi bước vào tẩm cung của Thái Hòa, một người phụ nữ vội vã rời đi đã thu hút sự chú ý của ta, dưới ánh trăng nàng ta cúi đầu đi ngang qua, khi nàng ta đi ngang qua bên cạnh ta, nàng ta ngước mắt lên nhìn ta một cái, ta cảm thấy rằng người phụ nữ này dường như ta đã từng quen, nhưng ta đã quên mất từng gặp ở đâu.Cánh cửa khép hờ, mở ra bằng tay, phòng ngủ được thắp sáng rực rỡ, làn khói xanh của thụy não bay trong lặng lẽ. Thái Hòa nghiêng người trước án, dường như đang ngủ.Ta bước đến, muốn gọi nàng dậy, nhưng nhìn thoáng qua ta đã thấy con dao găm cắm vào tim nàng, con dao găm cắm sâu vào cơ thể nàng một cách chính xác không nhân nhượng, ngăn không cho máu chảy ra. Khoảnh khắc này liền giống như thời khắc đại ca chết mười chín năm trước.Kỳ quái hơn là, ta cũng không thấy kinh ngạc, tuy rằng chậm trễ mười chín năm, nhưng ta biết cái đêm khi đại ca chết, Thái Hòa cũng đã chết theo.Thái Hòa lặng lẽ nằm đó, khuôn mặt như hoa đào, môi như đỏ son, trên khuôn mặt của nàng hiện lên một chút vui vẻ quen thuộc, chẳng lẽ chỉ có cái chết mới khiến người ta thực sự cảm thấy bình yên và hạnh phúc sao?Làn sương mù ám ảnh ta suốt mười chín năm trời biến mất trong một đêm này, ta nhớ vẻ cay đắng hận thù trong đôi mắt người phụ nữ vừa rồi. Ánh trăng sáng như bạc vụn trên không trung chiếu xuống, mười chín năm trước, khi đại ca bước vào cạm bẫy tử thần, những nhóm hung thủ với ý đồ xấu đã bí mật chờ đợi ở một bên, nhưng bọn họ đều không kịp động thủ, một người phụ nữ đã quả cảm mà quyết liệt hành động kích liệt nhất trước bọn họ.Ta biết rằng nếu ta gọi vào lúc này, ta có thể ngăn người phụ nữ kia rời đi, nhưng cuối cùng ta đã xua tan ý định này, ta tin rằng cả đại ca và Thái Hòa đều không muốn ta làm điều đó. Sau mười chín năm chờ đợi, cuối cùng bọn họ cũng có thể một lần nữa gặp lại, chẳng lẽ đây không phải là một loại hạnh phúc sao?Đứng bên cửa sổ, ánh sáng trên bầu trời thỉnh thoảng giống như chuỗi ngọc trai màu tím khi còn nằm trong tã. Sự yên bình và tĩnh lặng tràn ngập trái tim ta hơn bao giờ hết, ta thực sự cảm nhận được hạnh phúc của bọn họ, lặng lẽ bước vào một thế giới khác mà người đời chưa biết đến.Kết thúc
Kiếm Khí HànhTác giả: Phi Hoa (JJ)Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhĐại Hòa năm thứ chín, kinh thành Trường An, Vương Nhai phủ. Vương Nhai (1), khi làm môn hạ Thị lang, đại học sĩ Hoằng Văn Quán, thẩm tra Ti không, được phong làm Đại quốc công, có thể nói là một vị quan thần. Lão vốn là người của Thái Nguyên Vương thị. Thái Nguyên Vương thị, giống như đặc biệt được thần tài chiếu cố, giàu có khắp thiên hạ, mặc dù là dòng dõi Vương thị lại cực kỳ hiểu cách làm ăn, vơ vét của cải. [Chú thích: (1) Vương Nhai 王涯 (764-835) tự Quảng Tân 廣津, người Thái Nguyên, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên đời Đường, làm Hàn lâm học sĩ, sau đổi đi Kiến Nam, Đông Xuyên làm Tiết độ sứ, cuối cùng giữ chức Thượng thư bộ lại, cai trị khắc nghiệt. Nguồn: Zaidap.com ] Vương Nhai tuy rằng vào triều làm quan, nhưng gia đình giàu có có thể nói là khó ai sánh bằng. Lão lại là một cao nhân, nên ngoài sự giàu có, trong nhà còn đầy ắp kho thư pháp và đồ họa của các đại văn nhân nhã sĩ các triều đại trước hay là kỳ trân dị bảo từ hải ngoại Tây Vực. Bảo vật của gia tộc lão, ngay cả Hoàng… Hội Xương năm thứ năm, ta cảm thấy tình trạng thể chất của mình có sự thay đổi, ta nghĩ đã đến lúc ta phải uống đan dược. Lăng tẩm đã bắt đầu động thổ, cách Trang lăng của đại ca và Chương lăng của nhị ca không xa, như vậy ba huynh đệ chúng ta ở dưới sẽ dễ dàng thăm viếng nhau, cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn.Vào ngày hôm đó, ta chợt nhớ ra, rằng ta đã không gặp Thái Hòa trong một thời gian dài, từ khi nàng trở lại, liền điều tra cẩn thận, làm những gì ta đã từng làm.Suy nghĩ vừa chuyển, ta quyết định đi gặp nàng, mấy ngày nay, nàng ngày càng hốc hác, đôi mắt thiếu sức sống, ta biết sinh mệnh của nàng cũng không còn bao lâu nữa. Ta nghĩ, đem nàng về Trường An có lẽ là một sai lầm, dù ở trên thảo nguyên, mặc dù phải chuyển đi nơi khác, nàng vẫn nỗ lực để tồn tại, nhưng sau khi trở về Trường An, niềm tin khiến nàng sống sót đã vĩnh viễn biến mất.Khi bước vào tẩm cung của Thái Hòa, một người phụ nữ vội vã rời đi đã thu hút sự chú ý của ta, dưới ánh trăng nàng ta cúi đầu đi ngang qua, khi nàng ta đi ngang qua bên cạnh ta, nàng ta ngước mắt lên nhìn ta một cái, ta cảm thấy rằng người phụ nữ này dường như ta đã từng quen, nhưng ta đã quên mất từng gặp ở đâu.Cánh cửa khép hờ, mở ra bằng tay, phòng ngủ được thắp sáng rực rỡ, làn khói xanh của thụy não bay trong lặng lẽ. Thái Hòa nghiêng người trước án, dường như đang ngủ.Ta bước đến, muốn gọi nàng dậy, nhưng nhìn thoáng qua ta đã thấy con dao găm cắm vào tim nàng, con dao găm cắm sâu vào cơ thể nàng một cách chính xác không nhân nhượng, ngăn không cho máu chảy ra. Khoảnh khắc này liền giống như thời khắc đại ca chết mười chín năm trước.Kỳ quái hơn là, ta cũng không thấy kinh ngạc, tuy rằng chậm trễ mười chín năm, nhưng ta biết cái đêm khi đại ca chết, Thái Hòa cũng đã chết theo.Thái Hòa lặng lẽ nằm đó, khuôn mặt như hoa đào, môi như đỏ son, trên khuôn mặt của nàng hiện lên một chút vui vẻ quen thuộc, chẳng lẽ chỉ có cái chết mới khiến người ta thực sự cảm thấy bình yên và hạnh phúc sao?Làn sương mù ám ảnh ta suốt mười chín năm trời biến mất trong một đêm này, ta nhớ vẻ cay đắng hận thù trong đôi mắt người phụ nữ vừa rồi. Ánh trăng sáng như bạc vụn trên không trung chiếu xuống, mười chín năm trước, khi đại ca bước vào cạm bẫy tử thần, những nhóm hung thủ với ý đồ xấu đã bí mật chờ đợi ở một bên, nhưng bọn họ đều không kịp động thủ, một người phụ nữ đã quả cảm mà quyết liệt hành động kích liệt nhất trước bọn họ.Ta biết rằng nếu ta gọi vào lúc này, ta có thể ngăn người phụ nữ kia rời đi, nhưng cuối cùng ta đã xua tan ý định này, ta tin rằng cả đại ca và Thái Hòa đều không muốn ta làm điều đó. Sau mười chín năm chờ đợi, cuối cùng bọn họ cũng có thể một lần nữa gặp lại, chẳng lẽ đây không phải là một loại hạnh phúc sao?Đứng bên cửa sổ, ánh sáng trên bầu trời thỉnh thoảng giống như chuỗi ngọc trai màu tím khi còn nằm trong tã. Sự yên bình và tĩnh lặng tràn ngập trái tim ta hơn bao giờ hết, ta thực sự cảm nhận được hạnh phúc của bọn họ, lặng lẽ bước vào một thế giới khác mà người đời chưa biết đến.Kết thúc
Kiếm Khí HànhTác giả: Phi Hoa (JJ)Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhĐại Hòa năm thứ chín, kinh thành Trường An, Vương Nhai phủ. Vương Nhai (1), khi làm môn hạ Thị lang, đại học sĩ Hoằng Văn Quán, thẩm tra Ti không, được phong làm Đại quốc công, có thể nói là một vị quan thần. Lão vốn là người của Thái Nguyên Vương thị. Thái Nguyên Vương thị, giống như đặc biệt được thần tài chiếu cố, giàu có khắp thiên hạ, mặc dù là dòng dõi Vương thị lại cực kỳ hiểu cách làm ăn, vơ vét của cải. [Chú thích: (1) Vương Nhai 王涯 (764-835) tự Quảng Tân 廣津, người Thái Nguyên, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên đời Đường, làm Hàn lâm học sĩ, sau đổi đi Kiến Nam, Đông Xuyên làm Tiết độ sứ, cuối cùng giữ chức Thượng thư bộ lại, cai trị khắc nghiệt. Nguồn: Zaidap.com ] Vương Nhai tuy rằng vào triều làm quan, nhưng gia đình giàu có có thể nói là khó ai sánh bằng. Lão lại là một cao nhân, nên ngoài sự giàu có, trong nhà còn đầy ắp kho thư pháp và đồ họa của các đại văn nhân nhã sĩ các triều đại trước hay là kỳ trân dị bảo từ hải ngoại Tây Vực. Bảo vật của gia tộc lão, ngay cả Hoàng… Hội Xương năm thứ năm, ta cảm thấy tình trạng thể chất của mình có sự thay đổi, ta nghĩ đã đến lúc ta phải uống đan dược. Lăng tẩm đã bắt đầu động thổ, cách Trang lăng của đại ca và Chương lăng của nhị ca không xa, như vậy ba huynh đệ chúng ta ở dưới sẽ dễ dàng thăm viếng nhau, cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn.Vào ngày hôm đó, ta chợt nhớ ra, rằng ta đã không gặp Thái Hòa trong một thời gian dài, từ khi nàng trở lại, liền điều tra cẩn thận, làm những gì ta đã từng làm.Suy nghĩ vừa chuyển, ta quyết định đi gặp nàng, mấy ngày nay, nàng ngày càng hốc hác, đôi mắt thiếu sức sống, ta biết sinh mệnh của nàng cũng không còn bao lâu nữa. Ta nghĩ, đem nàng về Trường An có lẽ là một sai lầm, dù ở trên thảo nguyên, mặc dù phải chuyển đi nơi khác, nàng vẫn nỗ lực để tồn tại, nhưng sau khi trở về Trường An, niềm tin khiến nàng sống sót đã vĩnh viễn biến mất.Khi bước vào tẩm cung của Thái Hòa, một người phụ nữ vội vã rời đi đã thu hút sự chú ý của ta, dưới ánh trăng nàng ta cúi đầu đi ngang qua, khi nàng ta đi ngang qua bên cạnh ta, nàng ta ngước mắt lên nhìn ta một cái, ta cảm thấy rằng người phụ nữ này dường như ta đã từng quen, nhưng ta đã quên mất từng gặp ở đâu.Cánh cửa khép hờ, mở ra bằng tay, phòng ngủ được thắp sáng rực rỡ, làn khói xanh của thụy não bay trong lặng lẽ. Thái Hòa nghiêng người trước án, dường như đang ngủ.Ta bước đến, muốn gọi nàng dậy, nhưng nhìn thoáng qua ta đã thấy con dao găm cắm vào tim nàng, con dao găm cắm sâu vào cơ thể nàng một cách chính xác không nhân nhượng, ngăn không cho máu chảy ra. Khoảnh khắc này liền giống như thời khắc đại ca chết mười chín năm trước.Kỳ quái hơn là, ta cũng không thấy kinh ngạc, tuy rằng chậm trễ mười chín năm, nhưng ta biết cái đêm khi đại ca chết, Thái Hòa cũng đã chết theo.Thái Hòa lặng lẽ nằm đó, khuôn mặt như hoa đào, môi như đỏ son, trên khuôn mặt của nàng hiện lên một chút vui vẻ quen thuộc, chẳng lẽ chỉ có cái chết mới khiến người ta thực sự cảm thấy bình yên và hạnh phúc sao?Làn sương mù ám ảnh ta suốt mười chín năm trời biến mất trong một đêm này, ta nhớ vẻ cay đắng hận thù trong đôi mắt người phụ nữ vừa rồi. Ánh trăng sáng như bạc vụn trên không trung chiếu xuống, mười chín năm trước, khi đại ca bước vào cạm bẫy tử thần, những nhóm hung thủ với ý đồ xấu đã bí mật chờ đợi ở một bên, nhưng bọn họ đều không kịp động thủ, một người phụ nữ đã quả cảm mà quyết liệt hành động kích liệt nhất trước bọn họ.Ta biết rằng nếu ta gọi vào lúc này, ta có thể ngăn người phụ nữ kia rời đi, nhưng cuối cùng ta đã xua tan ý định này, ta tin rằng cả đại ca và Thái Hòa đều không muốn ta làm điều đó. Sau mười chín năm chờ đợi, cuối cùng bọn họ cũng có thể một lần nữa gặp lại, chẳng lẽ đây không phải là một loại hạnh phúc sao?Đứng bên cửa sổ, ánh sáng trên bầu trời thỉnh thoảng giống như chuỗi ngọc trai màu tím khi còn nằm trong tã. Sự yên bình và tĩnh lặng tràn ngập trái tim ta hơn bao giờ hết, ta thực sự cảm nhận được hạnh phúc của bọn họ, lặng lẽ bước vào một thế giới khác mà người đời chưa biết đến.Kết thúc