Tác giả:

Cô Tô Khuynh thấy mọi người ở đây đều đang sôi nổi suy đoán, rơi vào trạng thái mất khống chế. Hắn nhanh chóng vận linh khí, giọng nói của hắn truyền khắp mọi góc quảng trường Thanh Sơn phái. "Năm vị tông chủ của các đại tông phái dan díu với Hàm Linh Phi, Hàm Linh Phi lại có thù với Đồ Khả Tình nên cố ý mượn chuyện này để gϊếŧ chết Đồ Khả Tình, muốn khiến nàng không thể xoay người. Tất cả mọi người ở đây đều là người sáng suốt, đều là nhân sĩ tu tiên, ta tin các vị sẽ đưa ra quyết định sáng suốt trong chuyện này." Từ khi Cô Tô Khuynh ném đạn tồn họa ra sắc mặt năm vị tông chủ đã vô cùng khó coi. Hiện tại, bởi vì lời nói của Cô Tô Khuynh và bằng chứng trước mắt mà toàn trường đồng loạt reo lên tiếng thảo phạt. "Gϊếŧ yêu nữ Hàm Linh Phi!" "Lại dám gây hại cho năm đại tông phái! Ta khinh!" "Đúng! Gϊếŧ nàng!" "Kể cả năm vị chưởng môn của các đại tông phái kia nữa! Thật độc ác, đã như thế còn thể diện gì mà đảm nhận chức vị chưởng môn? Còn tư cách gì làm người dẫn đầu?" "Năm vị chưởng môn…

Chương 421: Xin chào, tang thi vương (22)

[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan VỡTác giả: Tần NguyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô Tô Khuynh thấy mọi người ở đây đều đang sôi nổi suy đoán, rơi vào trạng thái mất khống chế. Hắn nhanh chóng vận linh khí, giọng nói của hắn truyền khắp mọi góc quảng trường Thanh Sơn phái. "Năm vị tông chủ của các đại tông phái dan díu với Hàm Linh Phi, Hàm Linh Phi lại có thù với Đồ Khả Tình nên cố ý mượn chuyện này để gϊếŧ chết Đồ Khả Tình, muốn khiến nàng không thể xoay người. Tất cả mọi người ở đây đều là người sáng suốt, đều là nhân sĩ tu tiên, ta tin các vị sẽ đưa ra quyết định sáng suốt trong chuyện này." Từ khi Cô Tô Khuynh ném đạn tồn họa ra sắc mặt năm vị tông chủ đã vô cùng khó coi. Hiện tại, bởi vì lời nói của Cô Tô Khuynh và bằng chứng trước mắt mà toàn trường đồng loạt reo lên tiếng thảo phạt. "Gϊếŧ yêu nữ Hàm Linh Phi!" "Lại dám gây hại cho năm đại tông phái! Ta khinh!" "Đúng! Gϊếŧ nàng!" "Kể cả năm vị chưởng môn của các đại tông phái kia nữa! Thật độc ác, đã như thế còn thể diện gì mà đảm nhận chức vị chưởng môn? Còn tư cách gì làm người dẫn đầu?" "Năm vị chưởng môn… Hệ thống cẩn thận dò hỏi: [ký chủ, cô có thể nhận ra gương mặt của dạ minh châu đại nhân không?]Nam Nhiễm: "Ừ, hừ."Sau đó, cô dần dần nhớ ra.Xác thực lớn lên giống nhau như đúc.Trong mắt Nam Nhiễm, lúc nhìn người, điểm đầu tiên phải xem xét là có phát sáng hay không, tiếp đến mới là xem mặt.Giống như người bình thường nhìn người khác, đầu tiên là nhìn mặt sau đó là chân hoặc là bộ phận nào khác. Nếu để người thường tự đi hỏi người khác xếp hạng của các mặt khác thì cũng phải tốn không ít thời gian.Hệ thống thấp thỏm, nghĩ tới ký chủ chỉ thích làm theo ý mình.Hiện tại dạ minh châu lại không phát sáng.... này... này con mẹ nó tai họa ngập đầu.Dạ minh châu không phát sáng không phải sẽ biến thành viên đá nhỏ sao?Trong biển người mờ nhạt, hệ thống sợ ký chủ sẽ một giây trở mặt không nhận ra Túc Bạch đại nhân.Nam Nhiễm tò mò hỏi: "Tại sao anh lại không phát sáng?"Túc Bạch lãnh đạm lên tiếng: "Ừ."Sau khi hắn đáp lời, lại thấy phản ứng không vui của Nam Nhiễm, trong đầu lập tức hiện lên vài cảnh tượng ở thế giới trước.Nàng luôn gọi hắn là dạ minh châu. Lúc tức giận cũng gọi hắn là dạ minh châu, muốn cắn hắn, muốn đánh hắn cũng gọi hắn là dạ minh châu.Hỏi nàng thích hắn ở điểm nào. Nàng nói người hắn lành lạnh, cả người đều phát sáng. Nàng thích những thứ phát sáng. Mỗi lúc nàng nhìn hắn đều cảm thấy cả người hắn như đang phát sáng.Khi đó cũng không có cảm giác gì.Hiện giờ nghe Nam Nhiễm hỏi mình như vậy, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.Không phát sáng thì không phải dạ minh châu.Thế nào?Trong 5 năm này, nàng coi trọng người khác, cảm thấy người kia sáng lấp lánh?Cảm xúc trong lòng Túc Bạch dao động mạnh mẽ.Túc Bạch kéo Nam Nhiễm tới trước mặt mình, cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trán chạm trán với Nam Nhiễm. Môi mỏng lạnh chậm rãi nói: "Nam Nhiễm, bản tôn khuyên nàng tốt nhất nên thu lại mấy cái suy nghĩ muốn đổi người khác làm dạ minh châu đi."Hơi thở lạnh băng tỏ rõ cảm xúc của hắn lúc này vô cùng không tốt.Kỳ thật, vốn dĩ Nam Nhiễm cũng không có ý định sẽ đổi một viên dạ minh châu khác. Thậm chí còn tưởng rằng viên dạ minh châu này đang bị bệnh, chỉ cần tìm được thuốc thì sẽ tốt lên. Dù sao trước đây hắn cũng từng có lúc không phát sáng.Nhưng Túc Bạch vừa nói lời này, Nam Nhiễm liền cảm thấy khá có lý, sau đó còn chưa kịp bổ não đã nghe Túc Bạch cường điệu nói: "Nếu để bản tôn thấy được có người nào ở cạnh nàng. Bản tôn sẽ gϊếŧ chết hắn, còn nàng...." Hắn dừng một chút: "Sẽ chết trên giường của bản tôn." Trong lời nói của Túc Bạch mang theo vẻ kiên quyết và tàn nhẫn.Nam Nhiễm cứng người.Cô không phải loại người dễ dàng bị người khác uy hiếp.Bất quá.... được rồi, cô không muốn chết ở trên giường hắn.Nam Nhiễm gật gật đầu: "Ừ."Hệ thống đi theo ký chủ một thời gian dài, đã có lúc nào thấy ký chủ chịu thiệt như hôm nay?Từ trước đến nay ký chủ đã bao giờ sợ mấy loại lời uy hiếp tàn nhẫn?Dù phải đối mặt với núi đao biển lửa, ký chủ cũng không hề nhăn mày một cái. Bây giờ, gặp phải dạ minh châu, còn là một viên dạ minh châu không phát sáng, nói lời hung ác với ký chủ.Hệ thống nơm nớp lo sợ dự đoán chuyện tình xảy ra sau đó. Nhưng đợi một lúc lại chỉ thấy ký chủ ngoan ngoãn như bị thay tim.Chậc chậc chậc.Dạ minh châu không phát sáng thì còn là dạ minh châu nữa sao?Đương nhiên là không. Nhưng dạ minh châu lại giống như khắc tinh của ký chủ, chỉ một giây đã làm ký chủ phải ngoan ngoãn nghe theo.Hai người đứng gần như vậy, tuy rằng mọi người ở xa sẽ không nghe thấy họ đang nói cái gì nhưng tất cả những hình ảnh lôi lôi kéo kéo của Túc Bạch và Nam Nhiễm đều bị người khác nhìn thấy.Dưới ánh trăng, Nam Tiểu Nhiễm mặc một bộ váy trắng, vẻ mặt ửng đỏ ngại ngùng hoàn toàn biến mất.Đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phía xa, tay nhắm chặt váy.Cô ta biết Túc Bạch lâu như vậy, chưa từng thấy hắn chủ động chạm vào người mình.Chẳng lẽ bởi vì cô gái kia là người mù nên được hắn chú ý nhiều hơn sao?...Hai thế giới liên tục đều xuất hiện bạch liên hoa làm người ta chán ghét.Cái vị bạch liên hoa ở vị diện trước tự tin đến thái quá cuối cùng lại tự vả mặt. Còn vị bạch liên hoa ở vi diện này thì,,, không thể nói thành lời. Nếu biết nhau 5 ngày có thể gọi là lâu vậy thì Nhiễm tỷ vs Túc Bạch phải gọi là gì nhỉ?

[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan VỡTác giả: Tần NguyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô Tô Khuynh thấy mọi người ở đây đều đang sôi nổi suy đoán, rơi vào trạng thái mất khống chế. Hắn nhanh chóng vận linh khí, giọng nói của hắn truyền khắp mọi góc quảng trường Thanh Sơn phái. "Năm vị tông chủ của các đại tông phái dan díu với Hàm Linh Phi, Hàm Linh Phi lại có thù với Đồ Khả Tình nên cố ý mượn chuyện này để gϊếŧ chết Đồ Khả Tình, muốn khiến nàng không thể xoay người. Tất cả mọi người ở đây đều là người sáng suốt, đều là nhân sĩ tu tiên, ta tin các vị sẽ đưa ra quyết định sáng suốt trong chuyện này." Từ khi Cô Tô Khuynh ném đạn tồn họa ra sắc mặt năm vị tông chủ đã vô cùng khó coi. Hiện tại, bởi vì lời nói của Cô Tô Khuynh và bằng chứng trước mắt mà toàn trường đồng loạt reo lên tiếng thảo phạt. "Gϊếŧ yêu nữ Hàm Linh Phi!" "Lại dám gây hại cho năm đại tông phái! Ta khinh!" "Đúng! Gϊếŧ nàng!" "Kể cả năm vị chưởng môn của các đại tông phái kia nữa! Thật độc ác, đã như thế còn thể diện gì mà đảm nhận chức vị chưởng môn? Còn tư cách gì làm người dẫn đầu?" "Năm vị chưởng môn… Hệ thống cẩn thận dò hỏi: [ký chủ, cô có thể nhận ra gương mặt của dạ minh châu đại nhân không?]Nam Nhiễm: "Ừ, hừ."Sau đó, cô dần dần nhớ ra.Xác thực lớn lên giống nhau như đúc.Trong mắt Nam Nhiễm, lúc nhìn người, điểm đầu tiên phải xem xét là có phát sáng hay không, tiếp đến mới là xem mặt.Giống như người bình thường nhìn người khác, đầu tiên là nhìn mặt sau đó là chân hoặc là bộ phận nào khác. Nếu để người thường tự đi hỏi người khác xếp hạng của các mặt khác thì cũng phải tốn không ít thời gian.Hệ thống thấp thỏm, nghĩ tới ký chủ chỉ thích làm theo ý mình.Hiện tại dạ minh châu lại không phát sáng.... này... này con mẹ nó tai họa ngập đầu.Dạ minh châu không phát sáng không phải sẽ biến thành viên đá nhỏ sao?Trong biển người mờ nhạt, hệ thống sợ ký chủ sẽ một giây trở mặt không nhận ra Túc Bạch đại nhân.Nam Nhiễm tò mò hỏi: "Tại sao anh lại không phát sáng?"Túc Bạch lãnh đạm lên tiếng: "Ừ."Sau khi hắn đáp lời, lại thấy phản ứng không vui của Nam Nhiễm, trong đầu lập tức hiện lên vài cảnh tượng ở thế giới trước.Nàng luôn gọi hắn là dạ minh châu. Lúc tức giận cũng gọi hắn là dạ minh châu, muốn cắn hắn, muốn đánh hắn cũng gọi hắn là dạ minh châu.Hỏi nàng thích hắn ở điểm nào. Nàng nói người hắn lành lạnh, cả người đều phát sáng. Nàng thích những thứ phát sáng. Mỗi lúc nàng nhìn hắn đều cảm thấy cả người hắn như đang phát sáng.Khi đó cũng không có cảm giác gì.Hiện giờ nghe Nam Nhiễm hỏi mình như vậy, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.Không phát sáng thì không phải dạ minh châu.Thế nào?Trong 5 năm này, nàng coi trọng người khác, cảm thấy người kia sáng lấp lánh?Cảm xúc trong lòng Túc Bạch dao động mạnh mẽ.Túc Bạch kéo Nam Nhiễm tới trước mặt mình, cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trán chạm trán với Nam Nhiễm. Môi mỏng lạnh chậm rãi nói: "Nam Nhiễm, bản tôn khuyên nàng tốt nhất nên thu lại mấy cái suy nghĩ muốn đổi người khác làm dạ minh châu đi."Hơi thở lạnh băng tỏ rõ cảm xúc của hắn lúc này vô cùng không tốt.Kỳ thật, vốn dĩ Nam Nhiễm cũng không có ý định sẽ đổi một viên dạ minh châu khác. Thậm chí còn tưởng rằng viên dạ minh châu này đang bị bệnh, chỉ cần tìm được thuốc thì sẽ tốt lên. Dù sao trước đây hắn cũng từng có lúc không phát sáng.Nhưng Túc Bạch vừa nói lời này, Nam Nhiễm liền cảm thấy khá có lý, sau đó còn chưa kịp bổ não đã nghe Túc Bạch cường điệu nói: "Nếu để bản tôn thấy được có người nào ở cạnh nàng. Bản tôn sẽ gϊếŧ chết hắn, còn nàng...." Hắn dừng một chút: "Sẽ chết trên giường của bản tôn." Trong lời nói của Túc Bạch mang theo vẻ kiên quyết và tàn nhẫn.Nam Nhiễm cứng người.Cô không phải loại người dễ dàng bị người khác uy hiếp.Bất quá.... được rồi, cô không muốn chết ở trên giường hắn.Nam Nhiễm gật gật đầu: "Ừ."Hệ thống đi theo ký chủ một thời gian dài, đã có lúc nào thấy ký chủ chịu thiệt như hôm nay?Từ trước đến nay ký chủ đã bao giờ sợ mấy loại lời uy hiếp tàn nhẫn?Dù phải đối mặt với núi đao biển lửa, ký chủ cũng không hề nhăn mày một cái. Bây giờ, gặp phải dạ minh châu, còn là một viên dạ minh châu không phát sáng, nói lời hung ác với ký chủ.Hệ thống nơm nớp lo sợ dự đoán chuyện tình xảy ra sau đó. Nhưng đợi một lúc lại chỉ thấy ký chủ ngoan ngoãn như bị thay tim.Chậc chậc chậc.Dạ minh châu không phát sáng thì còn là dạ minh châu nữa sao?Đương nhiên là không. Nhưng dạ minh châu lại giống như khắc tinh của ký chủ, chỉ một giây đã làm ký chủ phải ngoan ngoãn nghe theo.Hai người đứng gần như vậy, tuy rằng mọi người ở xa sẽ không nghe thấy họ đang nói cái gì nhưng tất cả những hình ảnh lôi lôi kéo kéo của Túc Bạch và Nam Nhiễm đều bị người khác nhìn thấy.Dưới ánh trăng, Nam Tiểu Nhiễm mặc một bộ váy trắng, vẻ mặt ửng đỏ ngại ngùng hoàn toàn biến mất.Đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phía xa, tay nhắm chặt váy.Cô ta biết Túc Bạch lâu như vậy, chưa từng thấy hắn chủ động chạm vào người mình.Chẳng lẽ bởi vì cô gái kia là người mù nên được hắn chú ý nhiều hơn sao?...Hai thế giới liên tục đều xuất hiện bạch liên hoa làm người ta chán ghét.Cái vị bạch liên hoa ở vị diện trước tự tin đến thái quá cuối cùng lại tự vả mặt. Còn vị bạch liên hoa ở vi diện này thì,,, không thể nói thành lời. Nếu biết nhau 5 ngày có thể gọi là lâu vậy thì Nhiễm tỷ vs Túc Bạch phải gọi là gì nhỉ?

[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan VỡTác giả: Tần NguyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô Tô Khuynh thấy mọi người ở đây đều đang sôi nổi suy đoán, rơi vào trạng thái mất khống chế. Hắn nhanh chóng vận linh khí, giọng nói của hắn truyền khắp mọi góc quảng trường Thanh Sơn phái. "Năm vị tông chủ của các đại tông phái dan díu với Hàm Linh Phi, Hàm Linh Phi lại có thù với Đồ Khả Tình nên cố ý mượn chuyện này để gϊếŧ chết Đồ Khả Tình, muốn khiến nàng không thể xoay người. Tất cả mọi người ở đây đều là người sáng suốt, đều là nhân sĩ tu tiên, ta tin các vị sẽ đưa ra quyết định sáng suốt trong chuyện này." Từ khi Cô Tô Khuynh ném đạn tồn họa ra sắc mặt năm vị tông chủ đã vô cùng khó coi. Hiện tại, bởi vì lời nói của Cô Tô Khuynh và bằng chứng trước mắt mà toàn trường đồng loạt reo lên tiếng thảo phạt. "Gϊếŧ yêu nữ Hàm Linh Phi!" "Lại dám gây hại cho năm đại tông phái! Ta khinh!" "Đúng! Gϊếŧ nàng!" "Kể cả năm vị chưởng môn của các đại tông phái kia nữa! Thật độc ác, đã như thế còn thể diện gì mà đảm nhận chức vị chưởng môn? Còn tư cách gì làm người dẫn đầu?" "Năm vị chưởng môn… Hệ thống cẩn thận dò hỏi: [ký chủ, cô có thể nhận ra gương mặt của dạ minh châu đại nhân không?]Nam Nhiễm: "Ừ, hừ."Sau đó, cô dần dần nhớ ra.Xác thực lớn lên giống nhau như đúc.Trong mắt Nam Nhiễm, lúc nhìn người, điểm đầu tiên phải xem xét là có phát sáng hay không, tiếp đến mới là xem mặt.Giống như người bình thường nhìn người khác, đầu tiên là nhìn mặt sau đó là chân hoặc là bộ phận nào khác. Nếu để người thường tự đi hỏi người khác xếp hạng của các mặt khác thì cũng phải tốn không ít thời gian.Hệ thống thấp thỏm, nghĩ tới ký chủ chỉ thích làm theo ý mình.Hiện tại dạ minh châu lại không phát sáng.... này... này con mẹ nó tai họa ngập đầu.Dạ minh châu không phát sáng không phải sẽ biến thành viên đá nhỏ sao?Trong biển người mờ nhạt, hệ thống sợ ký chủ sẽ một giây trở mặt không nhận ra Túc Bạch đại nhân.Nam Nhiễm tò mò hỏi: "Tại sao anh lại không phát sáng?"Túc Bạch lãnh đạm lên tiếng: "Ừ."Sau khi hắn đáp lời, lại thấy phản ứng không vui của Nam Nhiễm, trong đầu lập tức hiện lên vài cảnh tượng ở thế giới trước.Nàng luôn gọi hắn là dạ minh châu. Lúc tức giận cũng gọi hắn là dạ minh châu, muốn cắn hắn, muốn đánh hắn cũng gọi hắn là dạ minh châu.Hỏi nàng thích hắn ở điểm nào. Nàng nói người hắn lành lạnh, cả người đều phát sáng. Nàng thích những thứ phát sáng. Mỗi lúc nàng nhìn hắn đều cảm thấy cả người hắn như đang phát sáng.Khi đó cũng không có cảm giác gì.Hiện giờ nghe Nam Nhiễm hỏi mình như vậy, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.Không phát sáng thì không phải dạ minh châu.Thế nào?Trong 5 năm này, nàng coi trọng người khác, cảm thấy người kia sáng lấp lánh?Cảm xúc trong lòng Túc Bạch dao động mạnh mẽ.Túc Bạch kéo Nam Nhiễm tới trước mặt mình, cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trán chạm trán với Nam Nhiễm. Môi mỏng lạnh chậm rãi nói: "Nam Nhiễm, bản tôn khuyên nàng tốt nhất nên thu lại mấy cái suy nghĩ muốn đổi người khác làm dạ minh châu đi."Hơi thở lạnh băng tỏ rõ cảm xúc của hắn lúc này vô cùng không tốt.Kỳ thật, vốn dĩ Nam Nhiễm cũng không có ý định sẽ đổi một viên dạ minh châu khác. Thậm chí còn tưởng rằng viên dạ minh châu này đang bị bệnh, chỉ cần tìm được thuốc thì sẽ tốt lên. Dù sao trước đây hắn cũng từng có lúc không phát sáng.Nhưng Túc Bạch vừa nói lời này, Nam Nhiễm liền cảm thấy khá có lý, sau đó còn chưa kịp bổ não đã nghe Túc Bạch cường điệu nói: "Nếu để bản tôn thấy được có người nào ở cạnh nàng. Bản tôn sẽ gϊếŧ chết hắn, còn nàng...." Hắn dừng một chút: "Sẽ chết trên giường của bản tôn." Trong lời nói của Túc Bạch mang theo vẻ kiên quyết và tàn nhẫn.Nam Nhiễm cứng người.Cô không phải loại người dễ dàng bị người khác uy hiếp.Bất quá.... được rồi, cô không muốn chết ở trên giường hắn.Nam Nhiễm gật gật đầu: "Ừ."Hệ thống đi theo ký chủ một thời gian dài, đã có lúc nào thấy ký chủ chịu thiệt như hôm nay?Từ trước đến nay ký chủ đã bao giờ sợ mấy loại lời uy hiếp tàn nhẫn?Dù phải đối mặt với núi đao biển lửa, ký chủ cũng không hề nhăn mày một cái. Bây giờ, gặp phải dạ minh châu, còn là một viên dạ minh châu không phát sáng, nói lời hung ác với ký chủ.Hệ thống nơm nớp lo sợ dự đoán chuyện tình xảy ra sau đó. Nhưng đợi một lúc lại chỉ thấy ký chủ ngoan ngoãn như bị thay tim.Chậc chậc chậc.Dạ minh châu không phát sáng thì còn là dạ minh châu nữa sao?Đương nhiên là không. Nhưng dạ minh châu lại giống như khắc tinh của ký chủ, chỉ một giây đã làm ký chủ phải ngoan ngoãn nghe theo.Hai người đứng gần như vậy, tuy rằng mọi người ở xa sẽ không nghe thấy họ đang nói cái gì nhưng tất cả những hình ảnh lôi lôi kéo kéo của Túc Bạch và Nam Nhiễm đều bị người khác nhìn thấy.Dưới ánh trăng, Nam Tiểu Nhiễm mặc một bộ váy trắng, vẻ mặt ửng đỏ ngại ngùng hoàn toàn biến mất.Đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phía xa, tay nhắm chặt váy.Cô ta biết Túc Bạch lâu như vậy, chưa từng thấy hắn chủ động chạm vào người mình.Chẳng lẽ bởi vì cô gái kia là người mù nên được hắn chú ý nhiều hơn sao?...Hai thế giới liên tục đều xuất hiện bạch liên hoa làm người ta chán ghét.Cái vị bạch liên hoa ở vị diện trước tự tin đến thái quá cuối cùng lại tự vả mặt. Còn vị bạch liên hoa ở vi diện này thì,,, không thể nói thành lời. Nếu biết nhau 5 ngày có thể gọi là lâu vậy thì Nhiễm tỷ vs Túc Bạch phải gọi là gì nhỉ?

Chương 421: Xin chào, tang thi vương (22)