Đau! Cảm giác đau trước nay chưa từng có! Tôi nghĩ tôi nhất định là đang nằm mơ rồi, không ngờ lại cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông rõ ràng như thế. Đồng Kha Kha, mày có biết xấu hổ không vậy, chỉ vừa mới vào mùa xuân, vậy mà mày đã bắt đầu mộng xuân rồi! Tôi thầm tự mắng bản thân mình trong giấc mơ, vùng vẫy muốn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng lại cũng muốn bản thân tôi đắm chìm trong giấc mơ đó. Đây là một giấc mơ hoang đường như thế nào. Vậy mà tôi lại mơ thấy bản thân và một người đàn ông làm chuyện đó, còn vui vẻ nỉ non kêu gào. Mà trong lòng tôi cũng biết, người đàn ông đó không phải là Hạng Chương. Tôi đã mơ thấy một người đàn ông không phải chồng của tôi, sau đó còn cùng với anh mây mưa vần vũ. Giấc mơ này, vô cùng chân thực, đến khi tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến, mềm nhũn không có khí lực, loại cảm giác này, rất vi diệu… “Em tỉnh rồi!” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Hạng Chương, tôi bỗng mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn xuống…
Chương 24: Dáng vẻ của cô là dáng vẻ chết tiệt gì vậy
Ngoại Tình Ngọt NgàoTác giả: Lạc Đồ ĐồTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐau! Cảm giác đau trước nay chưa từng có! Tôi nghĩ tôi nhất định là đang nằm mơ rồi, không ngờ lại cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông rõ ràng như thế. Đồng Kha Kha, mày có biết xấu hổ không vậy, chỉ vừa mới vào mùa xuân, vậy mà mày đã bắt đầu mộng xuân rồi! Tôi thầm tự mắng bản thân mình trong giấc mơ, vùng vẫy muốn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng lại cũng muốn bản thân tôi đắm chìm trong giấc mơ đó. Đây là một giấc mơ hoang đường như thế nào. Vậy mà tôi lại mơ thấy bản thân và một người đàn ông làm chuyện đó, còn vui vẻ nỉ non kêu gào. Mà trong lòng tôi cũng biết, người đàn ông đó không phải là Hạng Chương. Tôi đã mơ thấy một người đàn ông không phải chồng của tôi, sau đó còn cùng với anh mây mưa vần vũ. Giấc mơ này, vô cùng chân thực, đến khi tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến, mềm nhũn không có khí lực, loại cảm giác này, rất vi diệu… “Em tỉnh rồi!” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Hạng Chương, tôi bỗng mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn xuống… Đôi môi lạnh lẽo hạ xuống, tôi cảm thấy anh đang hôn nhẹ lên cổ tôi, rồi khẽ ngửi, sau đó nụ hôn đó mạnh mẽ hơn một chút, hơi thở nóng bỏng thô ráp của anh phả trên da tôi.Tôi gắt gao cắn môi, cố kìm nén tiếng thét chói tai từ trong cổ họng.Trước khi tới đây, Trình Gia Tiên đã nói với tôi rằng, chỉ cần tôi bất động như người chết, đàn ông sẽ rất nhanh mất hứng, thế là tôi có thể thoát rồi, cứ làm thế vài lần nữa, chắc chắn Cố Thanh Thiên sẽ hoàn toàn chán ghét tôi thôi.Để sớm thoát khỏi Cố Thanh Thiên, tôi quyết định làm theo những gì Trình Gia Tiên nói.Vì vậy khi hai tay anh bóp vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể tôi, tôi cắn môi dưới, im lặng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả việc hô hấp dường như cũng ngừng lại luôn.Mày là tảng đá! Là một tảng đá không có cảm xúc! Tôi nhắm mắt lại tự nói với bản thân như vậy.Nhưng tôi chẳng ngờ, một hòn đá khi rơi vào tay Cố Thanh Thiên lại có thể trở nên mềm nhũn như vậy.Hẳn là việc tôi không phản ứng gì đã chọc giận anh thì phải, anh buông lỏng tay ra rồi ôm tôi ném trên ghế sofa, trong nháy mắt, thân hình cao lớn của anh đè xuống người tôi, khiến cho chiếc ghế sofa vốn rất rộng lập tức chật hẹp một cách lạ thường.Đôi môi mềm mại lại một lần nữa rơi vào ngực tôi, từ từ rơi xuống phía dưới…Tôi trừng mắt nhìn trần nhà, căng thẳng nắm chặt đệm ghế sofa, tim đập thình thịch.Cảm nhận được môi anh đã chạm đến da thịt mình, tim tôi suýt nữa vọt lên tận cổ họng, ngay sau đó, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà thét lên.Anh… Anh lại đi cắn tôi sao…Tôi thét lên, giống như bị rắn cắn vậy, liên tục vừa đá vừa đẩy anh ra, hai tay ôm lấy bản thân mình rồi lui về một bên.“Đồng Kha Kha, cô điên rồi sao?”Cố Thanh Thiên tức giận mắng chửi, rồi tách một tiếng, đèn được bật lên.Ánh đèn sáng như tuyết chợt sáng lên, tôi khó chịu quay đầu, nheo mắt lại, còn anh xông về phía tôi rồi giữ cánh tay tôi lại, một tay đẩy tôi ngã từ trên ghế sofa xuống sàn nhà, đầu đập mạnh vào chân bàn trà.“Đồng Kha Kha, cô bày ra cái bộ dạng tôi đang cưỡng hiếp cái xác khô của cô là ý gì vậy hả?”Tôi không rảnh mà để ý tới cơn đau dữ dội trên đầu, Cố Thanh Thiên tức giận khiến tôi thực sự rất sợ hãi, dùng hết sức lực của cơ thể mà đứng dậy, nhanh chóng suy nghĩ tìm một lý do.“Cố tổng, anh biết em đã kết hôn rồi, vì vậy… có thể đừng để lại vết tích trên người em được không. Em không muốn để cho chồng em nhìn thấy.” Tôi che ngực, ép mình giữ giọng bình tĩnh để nói.Ban nãy anh vừa cắn vừa gặm, nhất định sẽ để lại dấu vết, nếu bị Hạng Chương nhìn thấy, tôi biết giải thích làm sao đây.Cố Thanh Thiên im lặng, tôi cắn răng nằm vào ghế sofa một lần nữa, nhắm mắt lại nói: “Cố tổng, anh yên tâm, chỉ cần anh không để lại vết tích trên cơ thể em, em sẽ không phản kháng.”Tôi cảm thấy mình nằm lâu đến mức như thể một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy, Cố Thanh Thiên không chạm vào người tôi, vào lúc tôi không thể chịu đựng được sự yên tĩnh đáng sợ này mà mở mắt ra, liền nghe thấy Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói: “Cút!”Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong lòng thầm căng thẳng, rồi lại thả lỏng ra.Ngày hôm nay xem như thoát rồi chăng?Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhặt chiếc váy dưới đất lên mặc lại, lúc tôi ôm chiếc áo khoác định bỏ chạy, Cố Thanh Thiên đột nhiên lên tiếng gọi tôi lại: “Chờ chút!”Tôi cứng đờ cả người, đứng lại.“Cố tổng còn gì dặn dò ạ.”“Ngồi xuống.” Cố Thanh Thiên chỉ vào ghế sofa.Tôi không biết anh muốn gì, nhưng tôi vẫn phải làm theo chỉ thị của anh, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí được chỉ định.Cố Thanh Thiên rời khỏi phòng khách, rồi nhanh chóng mang theo một hòm thuốc đi ra, ngồi xuống bàn trà trước mặt tôi.Tôi theo bản năng lui về phía sau, anh lập tức trừng mắt liếc tôi: “Tiến về phía trước!”Tôi đành nghiêng người về phía trước, anh siết cằm tôi, lắc sang hai bên xem xét một lượt, sau đó lấy đồ từ trong hòm thuốc ra thoa lên trán tôi.“A…” Tôi bị đau nên kêu lên một tiếng, quay đầu muốn né tránh anh.Cố Thanh Thiên càng dùng sức giữ chặt cằm tôi lại: “Đừng lộn xộn!” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất hấp tấp: “Trán cô bị thương rồi.”
Ngoại Tình Ngọt NgàoTác giả: Lạc Đồ ĐồTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐau! Cảm giác đau trước nay chưa từng có! Tôi nghĩ tôi nhất định là đang nằm mơ rồi, không ngờ lại cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông rõ ràng như thế. Đồng Kha Kha, mày có biết xấu hổ không vậy, chỉ vừa mới vào mùa xuân, vậy mà mày đã bắt đầu mộng xuân rồi! Tôi thầm tự mắng bản thân mình trong giấc mơ, vùng vẫy muốn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng lại cũng muốn bản thân tôi đắm chìm trong giấc mơ đó. Đây là một giấc mơ hoang đường như thế nào. Vậy mà tôi lại mơ thấy bản thân và một người đàn ông làm chuyện đó, còn vui vẻ nỉ non kêu gào. Mà trong lòng tôi cũng biết, người đàn ông đó không phải là Hạng Chương. Tôi đã mơ thấy một người đàn ông không phải chồng của tôi, sau đó còn cùng với anh mây mưa vần vũ. Giấc mơ này, vô cùng chân thực, đến khi tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến, mềm nhũn không có khí lực, loại cảm giác này, rất vi diệu… “Em tỉnh rồi!” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Hạng Chương, tôi bỗng mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn xuống… Đôi môi lạnh lẽo hạ xuống, tôi cảm thấy anh đang hôn nhẹ lên cổ tôi, rồi khẽ ngửi, sau đó nụ hôn đó mạnh mẽ hơn một chút, hơi thở nóng bỏng thô ráp của anh phả trên da tôi.Tôi gắt gao cắn môi, cố kìm nén tiếng thét chói tai từ trong cổ họng.Trước khi tới đây, Trình Gia Tiên đã nói với tôi rằng, chỉ cần tôi bất động như người chết, đàn ông sẽ rất nhanh mất hứng, thế là tôi có thể thoát rồi, cứ làm thế vài lần nữa, chắc chắn Cố Thanh Thiên sẽ hoàn toàn chán ghét tôi thôi.Để sớm thoát khỏi Cố Thanh Thiên, tôi quyết định làm theo những gì Trình Gia Tiên nói.Vì vậy khi hai tay anh bóp vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể tôi, tôi cắn môi dưới, im lặng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả việc hô hấp dường như cũng ngừng lại luôn.Mày là tảng đá! Là một tảng đá không có cảm xúc! Tôi nhắm mắt lại tự nói với bản thân như vậy.Nhưng tôi chẳng ngờ, một hòn đá khi rơi vào tay Cố Thanh Thiên lại có thể trở nên mềm nhũn như vậy.Hẳn là việc tôi không phản ứng gì đã chọc giận anh thì phải, anh buông lỏng tay ra rồi ôm tôi ném trên ghế sofa, trong nháy mắt, thân hình cao lớn của anh đè xuống người tôi, khiến cho chiếc ghế sofa vốn rất rộng lập tức chật hẹp một cách lạ thường.Đôi môi mềm mại lại một lần nữa rơi vào ngực tôi, từ từ rơi xuống phía dưới…Tôi trừng mắt nhìn trần nhà, căng thẳng nắm chặt đệm ghế sofa, tim đập thình thịch.Cảm nhận được môi anh đã chạm đến da thịt mình, tim tôi suýt nữa vọt lên tận cổ họng, ngay sau đó, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà thét lên.Anh… Anh lại đi cắn tôi sao…Tôi thét lên, giống như bị rắn cắn vậy, liên tục vừa đá vừa đẩy anh ra, hai tay ôm lấy bản thân mình rồi lui về một bên.“Đồng Kha Kha, cô điên rồi sao?”Cố Thanh Thiên tức giận mắng chửi, rồi tách một tiếng, đèn được bật lên.Ánh đèn sáng như tuyết chợt sáng lên, tôi khó chịu quay đầu, nheo mắt lại, còn anh xông về phía tôi rồi giữ cánh tay tôi lại, một tay đẩy tôi ngã từ trên ghế sofa xuống sàn nhà, đầu đập mạnh vào chân bàn trà.“Đồng Kha Kha, cô bày ra cái bộ dạng tôi đang cưỡng hiếp cái xác khô của cô là ý gì vậy hả?”Tôi không rảnh mà để ý tới cơn đau dữ dội trên đầu, Cố Thanh Thiên tức giận khiến tôi thực sự rất sợ hãi, dùng hết sức lực của cơ thể mà đứng dậy, nhanh chóng suy nghĩ tìm một lý do.“Cố tổng, anh biết em đã kết hôn rồi, vì vậy… có thể đừng để lại vết tích trên người em được không. Em không muốn để cho chồng em nhìn thấy.” Tôi che ngực, ép mình giữ giọng bình tĩnh để nói.Ban nãy anh vừa cắn vừa gặm, nhất định sẽ để lại dấu vết, nếu bị Hạng Chương nhìn thấy, tôi biết giải thích làm sao đây.Cố Thanh Thiên im lặng, tôi cắn răng nằm vào ghế sofa một lần nữa, nhắm mắt lại nói: “Cố tổng, anh yên tâm, chỉ cần anh không để lại vết tích trên cơ thể em, em sẽ không phản kháng.”Tôi cảm thấy mình nằm lâu đến mức như thể một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy, Cố Thanh Thiên không chạm vào người tôi, vào lúc tôi không thể chịu đựng được sự yên tĩnh đáng sợ này mà mở mắt ra, liền nghe thấy Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói: “Cút!”Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong lòng thầm căng thẳng, rồi lại thả lỏng ra.Ngày hôm nay xem như thoát rồi chăng?Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhặt chiếc váy dưới đất lên mặc lại, lúc tôi ôm chiếc áo khoác định bỏ chạy, Cố Thanh Thiên đột nhiên lên tiếng gọi tôi lại: “Chờ chút!”Tôi cứng đờ cả người, đứng lại.“Cố tổng còn gì dặn dò ạ.”“Ngồi xuống.” Cố Thanh Thiên chỉ vào ghế sofa.Tôi không biết anh muốn gì, nhưng tôi vẫn phải làm theo chỉ thị của anh, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí được chỉ định.Cố Thanh Thiên rời khỏi phòng khách, rồi nhanh chóng mang theo một hòm thuốc đi ra, ngồi xuống bàn trà trước mặt tôi.Tôi theo bản năng lui về phía sau, anh lập tức trừng mắt liếc tôi: “Tiến về phía trước!”Tôi đành nghiêng người về phía trước, anh siết cằm tôi, lắc sang hai bên xem xét một lượt, sau đó lấy đồ từ trong hòm thuốc ra thoa lên trán tôi.“A…” Tôi bị đau nên kêu lên một tiếng, quay đầu muốn né tránh anh.Cố Thanh Thiên càng dùng sức giữ chặt cằm tôi lại: “Đừng lộn xộn!” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất hấp tấp: “Trán cô bị thương rồi.”
Ngoại Tình Ngọt NgàoTác giả: Lạc Đồ ĐồTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐau! Cảm giác đau trước nay chưa từng có! Tôi nghĩ tôi nhất định là đang nằm mơ rồi, không ngờ lại cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông rõ ràng như thế. Đồng Kha Kha, mày có biết xấu hổ không vậy, chỉ vừa mới vào mùa xuân, vậy mà mày đã bắt đầu mộng xuân rồi! Tôi thầm tự mắng bản thân mình trong giấc mơ, vùng vẫy muốn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng lại cũng muốn bản thân tôi đắm chìm trong giấc mơ đó. Đây là một giấc mơ hoang đường như thế nào. Vậy mà tôi lại mơ thấy bản thân và một người đàn ông làm chuyện đó, còn vui vẻ nỉ non kêu gào. Mà trong lòng tôi cũng biết, người đàn ông đó không phải là Hạng Chương. Tôi đã mơ thấy một người đàn ông không phải chồng của tôi, sau đó còn cùng với anh mây mưa vần vũ. Giấc mơ này, vô cùng chân thực, đến khi tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến, mềm nhũn không có khí lực, loại cảm giác này, rất vi diệu… “Em tỉnh rồi!” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Hạng Chương, tôi bỗng mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn xuống… Đôi môi lạnh lẽo hạ xuống, tôi cảm thấy anh đang hôn nhẹ lên cổ tôi, rồi khẽ ngửi, sau đó nụ hôn đó mạnh mẽ hơn một chút, hơi thở nóng bỏng thô ráp của anh phả trên da tôi.Tôi gắt gao cắn môi, cố kìm nén tiếng thét chói tai từ trong cổ họng.Trước khi tới đây, Trình Gia Tiên đã nói với tôi rằng, chỉ cần tôi bất động như người chết, đàn ông sẽ rất nhanh mất hứng, thế là tôi có thể thoát rồi, cứ làm thế vài lần nữa, chắc chắn Cố Thanh Thiên sẽ hoàn toàn chán ghét tôi thôi.Để sớm thoát khỏi Cố Thanh Thiên, tôi quyết định làm theo những gì Trình Gia Tiên nói.Vì vậy khi hai tay anh bóp vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể tôi, tôi cắn môi dưới, im lặng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả việc hô hấp dường như cũng ngừng lại luôn.Mày là tảng đá! Là một tảng đá không có cảm xúc! Tôi nhắm mắt lại tự nói với bản thân như vậy.Nhưng tôi chẳng ngờ, một hòn đá khi rơi vào tay Cố Thanh Thiên lại có thể trở nên mềm nhũn như vậy.Hẳn là việc tôi không phản ứng gì đã chọc giận anh thì phải, anh buông lỏng tay ra rồi ôm tôi ném trên ghế sofa, trong nháy mắt, thân hình cao lớn của anh đè xuống người tôi, khiến cho chiếc ghế sofa vốn rất rộng lập tức chật hẹp một cách lạ thường.Đôi môi mềm mại lại một lần nữa rơi vào ngực tôi, từ từ rơi xuống phía dưới…Tôi trừng mắt nhìn trần nhà, căng thẳng nắm chặt đệm ghế sofa, tim đập thình thịch.Cảm nhận được môi anh đã chạm đến da thịt mình, tim tôi suýt nữa vọt lên tận cổ họng, ngay sau đó, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà thét lên.Anh… Anh lại đi cắn tôi sao…Tôi thét lên, giống như bị rắn cắn vậy, liên tục vừa đá vừa đẩy anh ra, hai tay ôm lấy bản thân mình rồi lui về một bên.“Đồng Kha Kha, cô điên rồi sao?”Cố Thanh Thiên tức giận mắng chửi, rồi tách một tiếng, đèn được bật lên.Ánh đèn sáng như tuyết chợt sáng lên, tôi khó chịu quay đầu, nheo mắt lại, còn anh xông về phía tôi rồi giữ cánh tay tôi lại, một tay đẩy tôi ngã từ trên ghế sofa xuống sàn nhà, đầu đập mạnh vào chân bàn trà.“Đồng Kha Kha, cô bày ra cái bộ dạng tôi đang cưỡng hiếp cái xác khô của cô là ý gì vậy hả?”Tôi không rảnh mà để ý tới cơn đau dữ dội trên đầu, Cố Thanh Thiên tức giận khiến tôi thực sự rất sợ hãi, dùng hết sức lực của cơ thể mà đứng dậy, nhanh chóng suy nghĩ tìm một lý do.“Cố tổng, anh biết em đã kết hôn rồi, vì vậy… có thể đừng để lại vết tích trên người em được không. Em không muốn để cho chồng em nhìn thấy.” Tôi che ngực, ép mình giữ giọng bình tĩnh để nói.Ban nãy anh vừa cắn vừa gặm, nhất định sẽ để lại dấu vết, nếu bị Hạng Chương nhìn thấy, tôi biết giải thích làm sao đây.Cố Thanh Thiên im lặng, tôi cắn răng nằm vào ghế sofa một lần nữa, nhắm mắt lại nói: “Cố tổng, anh yên tâm, chỉ cần anh không để lại vết tích trên cơ thể em, em sẽ không phản kháng.”Tôi cảm thấy mình nằm lâu đến mức như thể một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy, Cố Thanh Thiên không chạm vào người tôi, vào lúc tôi không thể chịu đựng được sự yên tĩnh đáng sợ này mà mở mắt ra, liền nghe thấy Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói: “Cút!”Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong lòng thầm căng thẳng, rồi lại thả lỏng ra.Ngày hôm nay xem như thoát rồi chăng?Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhặt chiếc váy dưới đất lên mặc lại, lúc tôi ôm chiếc áo khoác định bỏ chạy, Cố Thanh Thiên đột nhiên lên tiếng gọi tôi lại: “Chờ chút!”Tôi cứng đờ cả người, đứng lại.“Cố tổng còn gì dặn dò ạ.”“Ngồi xuống.” Cố Thanh Thiên chỉ vào ghế sofa.Tôi không biết anh muốn gì, nhưng tôi vẫn phải làm theo chỉ thị của anh, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí được chỉ định.Cố Thanh Thiên rời khỏi phòng khách, rồi nhanh chóng mang theo một hòm thuốc đi ra, ngồi xuống bàn trà trước mặt tôi.Tôi theo bản năng lui về phía sau, anh lập tức trừng mắt liếc tôi: “Tiến về phía trước!”Tôi đành nghiêng người về phía trước, anh siết cằm tôi, lắc sang hai bên xem xét một lượt, sau đó lấy đồ từ trong hòm thuốc ra thoa lên trán tôi.“A…” Tôi bị đau nên kêu lên một tiếng, quay đầu muốn né tránh anh.Cố Thanh Thiên càng dùng sức giữ chặt cằm tôi lại: “Đừng lộn xộn!” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất hấp tấp: “Trán cô bị thương rồi.”