Chương 1: Cô chết khi còn chưa thành niên Edit: Tư Đằng Beta: Cánh Cụt Biết Bay                                                                                    ********** Ngày mùa hè ánh nắng gay gắt, đường chạy điền kinh màu đỏ dường như cũng bị phơi đến mức nóng rực. Trong tay Tô Sầm Sầm cầm chai nước khoáng, vừa uống vừa nhìn cô gái bị mọi người vây quanh ở cách đó không xa. Gương mặt của Vu Hoàn có vẻ đẹp dịu dàng điềm đạm, làn da trắng nõn ở dưới ánh nắng càng trắng, gần như trong suốt, mái tóc mềm mại bị gió thổi hơi rối, hình như vừa mới chạy bộ làm nóng người nên trên trán hơi toát mồ hôi. Trong thời tiết oi bức thế này, mấy bạn học khác chạy xong đều mồ hôi đầm đìa thở phì phò như cún, chỉ có dáng người của cô ta vẫn đứng thẳng tắp, thở dốc nhẹ nhàng uống từng ngụm nước nhỏ, cả người trông như một nữ thần. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Tô Sầm Sầm, Vu Hoàn quay đầu lại cười, lúm đồng tiền nhỏ ở bên môi như ẩn như hiện, vừa thuần khiết lại dịu dàng. "Tiểu Sầm, lại đây…

Chương 31: tôi chính là cô

Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ ChínhTác giả: Già Phê Nãi ĐốngTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Cô chết khi còn chưa thành niên Edit: Tư Đằng Beta: Cánh Cụt Biết Bay                                                                                    ********** Ngày mùa hè ánh nắng gay gắt, đường chạy điền kinh màu đỏ dường như cũng bị phơi đến mức nóng rực. Trong tay Tô Sầm Sầm cầm chai nước khoáng, vừa uống vừa nhìn cô gái bị mọi người vây quanh ở cách đó không xa. Gương mặt của Vu Hoàn có vẻ đẹp dịu dàng điềm đạm, làn da trắng nõn ở dưới ánh nắng càng trắng, gần như trong suốt, mái tóc mềm mại bị gió thổi hơi rối, hình như vừa mới chạy bộ làm nóng người nên trên trán hơi toát mồ hôi. Trong thời tiết oi bức thế này, mấy bạn học khác chạy xong đều mồ hôi đầm đìa thở phì phò như cún, chỉ có dáng người của cô ta vẫn đứng thẳng tắp, thở dốc nhẹ nhàng uống từng ngụm nước nhỏ, cả người trông như một nữ thần. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Tô Sầm Sầm, Vu Hoàn quay đầu lại cười, lúm đồng tiền nhỏ ở bên môi như ẩn như hiện, vừa thuần khiết lại dịu dàng. "Tiểu Sầm, lại đây… Cô nằm lại lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà.Đầu cô cứ quay quay cuồng cuồng, cảm thấy mọi thứ rất không giống thực.Không biết qua bao lâu, đột ngột vang lên tiếng cửa bị mở ra.Bách Thanh xách theo hộp giữ nhiệt đi vào.Thấy Tô Sầm Sầm đã tỉnh lại, rõ ràng anh rất ngạc nhiên. Sau khi đặt đồ lên tủ đầu giường, Bách Thanh hỏi cô: "Tỉnh từ bao giờ vậy?"Chốc lát sau, Tô Sầm Sầm mới chậm rì rì đáp lại: "Cũng chưa lâu lắm."Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, khi nói chuyện đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Bách Thanh, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại như ẩn giấu thứ gì đó.Bách Thanh chỉ đơn giản nghĩ là do cô vừa tỉnh lại nên vẫn còn hơi mơ hồ, anh kéo ghế cạnh giường rồi ngồi xuống, mở hộp giữ nhiệt mà anh mang đến ra: "Bác sĩ nói hiện tại chỉ nên ăn những thức ăn thanh đạm, mẹ tớ đặc biệt nấu cháo để tớ mang tới đây."Anh múc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Tô Sầm Sầm: "Ăn đi."Tô Sầm Sầm lại chẳng hé miệng.Đôi môi cô tái nhợt, gương mặt cũng không có huyết sắc, quần áo bệnh nhân to rộng mặc trên người càng làm nổi bật vẻ gầy yếu của cô, gió thổi là bay.Lâu sau, Bách Thanh mới nghe thấy cô hỏi: "Trước kia, có phải cậu rất chán ghét tớ không?"

Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ ChínhTác giả: Già Phê Nãi ĐốngTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Cô chết khi còn chưa thành niên Edit: Tư Đằng Beta: Cánh Cụt Biết Bay                                                                                    ********** Ngày mùa hè ánh nắng gay gắt, đường chạy điền kinh màu đỏ dường như cũng bị phơi đến mức nóng rực. Trong tay Tô Sầm Sầm cầm chai nước khoáng, vừa uống vừa nhìn cô gái bị mọi người vây quanh ở cách đó không xa. Gương mặt của Vu Hoàn có vẻ đẹp dịu dàng điềm đạm, làn da trắng nõn ở dưới ánh nắng càng trắng, gần như trong suốt, mái tóc mềm mại bị gió thổi hơi rối, hình như vừa mới chạy bộ làm nóng người nên trên trán hơi toát mồ hôi. Trong thời tiết oi bức thế này, mấy bạn học khác chạy xong đều mồ hôi đầm đìa thở phì phò như cún, chỉ có dáng người của cô ta vẫn đứng thẳng tắp, thở dốc nhẹ nhàng uống từng ngụm nước nhỏ, cả người trông như một nữ thần. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Tô Sầm Sầm, Vu Hoàn quay đầu lại cười, lúm đồng tiền nhỏ ở bên môi như ẩn như hiện, vừa thuần khiết lại dịu dàng. "Tiểu Sầm, lại đây… Cô nằm lại lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà.Đầu cô cứ quay quay cuồng cuồng, cảm thấy mọi thứ rất không giống thực.Không biết qua bao lâu, đột ngột vang lên tiếng cửa bị mở ra.Bách Thanh xách theo hộp giữ nhiệt đi vào.Thấy Tô Sầm Sầm đã tỉnh lại, rõ ràng anh rất ngạc nhiên. Sau khi đặt đồ lên tủ đầu giường, Bách Thanh hỏi cô: "Tỉnh từ bao giờ vậy?"Chốc lát sau, Tô Sầm Sầm mới chậm rì rì đáp lại: "Cũng chưa lâu lắm."Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, khi nói chuyện đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Bách Thanh, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại như ẩn giấu thứ gì đó.Bách Thanh chỉ đơn giản nghĩ là do cô vừa tỉnh lại nên vẫn còn hơi mơ hồ, anh kéo ghế cạnh giường rồi ngồi xuống, mở hộp giữ nhiệt mà anh mang đến ra: "Bác sĩ nói hiện tại chỉ nên ăn những thức ăn thanh đạm, mẹ tớ đặc biệt nấu cháo để tớ mang tới đây."Anh múc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Tô Sầm Sầm: "Ăn đi."Tô Sầm Sầm lại chẳng hé miệng.Đôi môi cô tái nhợt, gương mặt cũng không có huyết sắc, quần áo bệnh nhân to rộng mặc trên người càng làm nổi bật vẻ gầy yếu của cô, gió thổi là bay.Lâu sau, Bách Thanh mới nghe thấy cô hỏi: "Trước kia, có phải cậu rất chán ghét tớ không?"

Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ ChínhTác giả: Già Phê Nãi ĐốngTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Cô chết khi còn chưa thành niên Edit: Tư Đằng Beta: Cánh Cụt Biết Bay                                                                                    ********** Ngày mùa hè ánh nắng gay gắt, đường chạy điền kinh màu đỏ dường như cũng bị phơi đến mức nóng rực. Trong tay Tô Sầm Sầm cầm chai nước khoáng, vừa uống vừa nhìn cô gái bị mọi người vây quanh ở cách đó không xa. Gương mặt của Vu Hoàn có vẻ đẹp dịu dàng điềm đạm, làn da trắng nõn ở dưới ánh nắng càng trắng, gần như trong suốt, mái tóc mềm mại bị gió thổi hơi rối, hình như vừa mới chạy bộ làm nóng người nên trên trán hơi toát mồ hôi. Trong thời tiết oi bức thế này, mấy bạn học khác chạy xong đều mồ hôi đầm đìa thở phì phò như cún, chỉ có dáng người của cô ta vẫn đứng thẳng tắp, thở dốc nhẹ nhàng uống từng ngụm nước nhỏ, cả người trông như một nữ thần. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Tô Sầm Sầm, Vu Hoàn quay đầu lại cười, lúm đồng tiền nhỏ ở bên môi như ẩn như hiện, vừa thuần khiết lại dịu dàng. "Tiểu Sầm, lại đây… Cô nằm lại lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà.Đầu cô cứ quay quay cuồng cuồng, cảm thấy mọi thứ rất không giống thực.Không biết qua bao lâu, đột ngột vang lên tiếng cửa bị mở ra.Bách Thanh xách theo hộp giữ nhiệt đi vào.Thấy Tô Sầm Sầm đã tỉnh lại, rõ ràng anh rất ngạc nhiên. Sau khi đặt đồ lên tủ đầu giường, Bách Thanh hỏi cô: "Tỉnh từ bao giờ vậy?"Chốc lát sau, Tô Sầm Sầm mới chậm rì rì đáp lại: "Cũng chưa lâu lắm."Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, khi nói chuyện đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Bách Thanh, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại như ẩn giấu thứ gì đó.Bách Thanh chỉ đơn giản nghĩ là do cô vừa tỉnh lại nên vẫn còn hơi mơ hồ, anh kéo ghế cạnh giường rồi ngồi xuống, mở hộp giữ nhiệt mà anh mang đến ra: "Bác sĩ nói hiện tại chỉ nên ăn những thức ăn thanh đạm, mẹ tớ đặc biệt nấu cháo để tớ mang tới đây."Anh múc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Tô Sầm Sầm: "Ăn đi."Tô Sầm Sầm lại chẳng hé miệng.Đôi môi cô tái nhợt, gương mặt cũng không có huyết sắc, quần áo bệnh nhân to rộng mặc trên người càng làm nổi bật vẻ gầy yếu của cô, gió thổi là bay.Lâu sau, Bách Thanh mới nghe thấy cô hỏi: "Trước kia, có phải cậu rất chán ghét tớ không?"

Chương 31: tôi chính là cô