Tác giả:

Phòng họp khoa Ngoại thần kinh vang vang thanh âm đầy tiết tấu của Cố Bình Sinh. Với độ tuổi đã ngoài năm mươi được xem như rất khẳng khái, sôi sục mười phần tinh thần. Nhưng nói sao cũng lớn tuổi rồi, có lòng nhưng không đủ lực, không nhớ hết được mọi chi tiết, cứ ngẩng mặt nói được nửa câu lại phải nhìn vào văn bản cầm trên tay nói tiếp mười câu. Cố Bình Sinh đẩy gọng kính, cúi đầu nheo mắt nhìn văn bản, lúc ngẩng đầu liền tháo kính xuống, quét mắt nhìn bao quát phòng họp, lên giọng hỏi: “Những chính sách đổi mới này có ai có ý kiến gì không?” Bên dưới phòng họp, những cái đầu đang mơ màng ngủ chợt ngẩng lên, ánh mắt ngây thơ nhìn nhau đầy ẩn ý: “Ý kiến gì? Dù có ý kiến cũng sẽ không hỏi ngài a.” Cố Bình Sinh hài lòng nói: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục nói đến…” “Haha…”- Tiếng cười trong trẻo phát ra từ một nữ bác sĩ, tiếp theo là hàng loạt tiếng cười rộ lên như đã kiềm chế rất lâu. Cố Bình Sinh ngừng lại, tháo kính, ngẩng đầu liền phát hiện những người vừa cười kia nháy mắt đã giấu…

Chương 142

An Ca Ký Vi TừTác giả: Mễ TửuTruyện Đam MỹPhòng họp khoa Ngoại thần kinh vang vang thanh âm đầy tiết tấu của Cố Bình Sinh. Với độ tuổi đã ngoài năm mươi được xem như rất khẳng khái, sôi sục mười phần tinh thần. Nhưng nói sao cũng lớn tuổi rồi, có lòng nhưng không đủ lực, không nhớ hết được mọi chi tiết, cứ ngẩng mặt nói được nửa câu lại phải nhìn vào văn bản cầm trên tay nói tiếp mười câu. Cố Bình Sinh đẩy gọng kính, cúi đầu nheo mắt nhìn văn bản, lúc ngẩng đầu liền tháo kính xuống, quét mắt nhìn bao quát phòng họp, lên giọng hỏi: “Những chính sách đổi mới này có ai có ý kiến gì không?” Bên dưới phòng họp, những cái đầu đang mơ màng ngủ chợt ngẩng lên, ánh mắt ngây thơ nhìn nhau đầy ẩn ý: “Ý kiến gì? Dù có ý kiến cũng sẽ không hỏi ngài a.” Cố Bình Sinh hài lòng nói: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục nói đến…” “Haha…”- Tiếng cười trong trẻo phát ra từ một nữ bác sĩ, tiếp theo là hàng loạt tiếng cười rộ lên như đã kiềm chế rất lâu. Cố Bình Sinh ngừng lại, tháo kính, ngẩng đầu liền phát hiện những người vừa cười kia nháy mắt đã giấu… "Không được! Trưởng khoa sao có thể đáp ứng để Kiều Thạc đi quản giường? Đây rõ ràng là cố ý."- Từ phòng họp đến phòng của Cố Bình Sinh chỉ khoảng mười mấy mét, Quý Hàng đã nín một bụng khí, cửa còn chưa khóa kín đã nhịn không nhịn được cất giọng chất vấn."Cho đến bây giờ chưa từng có chuyện bác sĩ nội trú Khoa Ngoại thần kinh phải đến khoa khác làm bác sĩ quản giường. Khu điều trị theo yêu cầu ở lầu tám bên cạnh, phải đi một đoạn đường dài khoảng hai mươi phút dưới trời tuyết rơi ngày một dày đặc, Trưởng khoa muốn Kiều Thạc mỗi ngày đều phải chạy tới lui như thế, cậu ta không cần lên ca phẫu thuật sao?”"Cậu ồn ào cái gì? Tôi còn chưa mắng cậu đâu?”- Cố Bình Sinh nới lỏng cà vạt, nhìn người đang đứng trước mặt rõ ràng không khác gì một thiếu niên đang trưởng thành chỉ biết mạnh miệng phát tiết tính tình."Trước khi vào phòng đã cảnh cáo cậu nói chuyện cho cẩn thận một chút, uyển chuyển, khách khí một chút, cậu cho người đó là ai, là người cậu có thể đắc tội nổi sao?""Tôi nói đều là thật.- Áo blouse trắng dài phẳng phiu bao bọc thân thể cao ngất, phảng phất đầy chính khí."Tuần này đã lên lịch bốn ca giải phẫu giảm áp, ba ca phẫu thuật cắt bỏ u não hoài nghi là ác tính, còn có hỗ trợ khoa nhi một ca u nguyên bào thần kinh, sáng sớm nay vừa hội chẩn liên khoa cùng Khoa nội thần kinh một ca tai biến mạch máu não, tùy thời còn phải làm phẫu thuật giảm áp cấp cứu. Có ca nào so với khối u đã phát triển kéo dài hơn một năm kia cần kịp thời can thiệp hơn chứ?”"Là thật cũng có thể nói thẳng thừng như thế?”-  Cố Bình Sinh trừng lớn hai mắt, tức giận đến giọng đều run lên."Tôi còn tưởng rằng trong mấy năm nay cậu đã trưởng thành lên không ít, nói sao cũng đã là người đứng đầu của một đội nhóm còn cần tôi phải đi phàn nàn với Nhan Đình An mới có thể trị được cậu có phải hay không?"Một lời này làm Quý Hàng nghẹn họng, thật lâu mới thốt nên lời."Tôi đã cố gắng khắc chế."Cố Bình Sinh liếc mắt một cái có chút không tin, nhưng Quý Hàng cuối cùng không có thái độ cường ngạnh như lúc vừa rồi cũng xem như một thùng nước lạnh vừa được tưới lên dập tắt phần nào ngọn lửa đang bùng lên trên người ông, giọng điệu cũng nhẹ bớt đi."Ở trong mắt cậu chỉ là những ca bệnh được phân cấp nặng, nhẹ, cấp bách hay thong thả nhưng với cô gái ấy là phải mổ sọ, có thể không sợ sao?"Bóng đêm dần xuống, ánh mắt Quý Hàng lẳng lặng trở nên ảm đạm. Một câu này của Cố Bình Sinh vô tình làm Quý Hàng có chút ủy khuất. Quý Hàng làm sao không có sự đồng tình, còn nhớ ngày ấy khi bản thân gần như đứng bên vách đá cheo leo, sắp rơi xuống đáy vực thì bất chợt có một sợi dây leo hạ xuống kéo lấy mình. Cho nên, ở lâm sàng trong mấy năm nay, mỗi lần thấy những ánh mắt vô cùng mong đợi, cho nên dù chỉ một ca phẫu thuật đơn giản, tự bản thân cũng sinh ra một loại áp lực vô hình.Nhưng cô gái Điềm Điềm kia so với những bệnh nhân ở những vùng thôn quê xa xôi, tranh thủ từng chút thời gian để bắt số là bất đồng, cô ấy rõ ràng có rất nhiều cơ hội lựa chọn, không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, lại càng không thiếu cái quý báu nhất của xã hội thời nay là quyền thế.Quý Hàng đột nhiên nhớ đến một chuyện nói: "Thân nhân của chính khách trước nay không phải luôn điều trị tại bệnh viện Lục Quân sao?”"Thân nhân? Cậu rốt cuộc có nhìn qua lai lịch của bệnh nhân chưa?"- Cố Bình Sinh trừng mắt, bộ dáng tiếc hận rèn sắt không thành thép."Cái gì cũng không biết chỉ biết ương ngạnh vươn cổ ra cho người ta chém.”Quý Hàng trầm mặt, anh bây giờ làm gì có tâm tư để ý đến cái cổ của chính mình, trong lòng chỉ còn duy nhất một dòng suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể tránh cho Kiều Thạc bị chịu tội trong vũng nước đục này."Tính tình của Kiều Thạc đối mặt với bọn họ nhất định sẽ thua thiệt.""Quý Hàng, cậu sẽ không thật sự cho rằng Cù Lâm chỉ đích danh Kiều Thạc chỉ bởi vì nhìn cậu ta vừa mắt?"- Cố Bình Sinh đang giận cũng phải bật cười nói."Người ta hôm nay có thể cùng cậu ngồi ngang hàng nói điều kiện, khẳng định đã có chuẩn bị trước, cậu cho rằng người nào cũng giống như cậu chỉ có một cái đầu nóng?”Trong một cái chớp mắt, Quý Hàng có chút vui mừng, thật may mắn quan hệ giữa mình và An gia không dễ bị phát hiện, nếu không, so sánh với quan hệ thầy trò thì quan hệ anh em ruột thịt càng là cái chuôi lợi hại để bị người khác nắm lấy uy hiếp.——-

An Ca Ký Vi TừTác giả: Mễ TửuTruyện Đam MỹPhòng họp khoa Ngoại thần kinh vang vang thanh âm đầy tiết tấu của Cố Bình Sinh. Với độ tuổi đã ngoài năm mươi được xem như rất khẳng khái, sôi sục mười phần tinh thần. Nhưng nói sao cũng lớn tuổi rồi, có lòng nhưng không đủ lực, không nhớ hết được mọi chi tiết, cứ ngẩng mặt nói được nửa câu lại phải nhìn vào văn bản cầm trên tay nói tiếp mười câu. Cố Bình Sinh đẩy gọng kính, cúi đầu nheo mắt nhìn văn bản, lúc ngẩng đầu liền tháo kính xuống, quét mắt nhìn bao quát phòng họp, lên giọng hỏi: “Những chính sách đổi mới này có ai có ý kiến gì không?” Bên dưới phòng họp, những cái đầu đang mơ màng ngủ chợt ngẩng lên, ánh mắt ngây thơ nhìn nhau đầy ẩn ý: “Ý kiến gì? Dù có ý kiến cũng sẽ không hỏi ngài a.” Cố Bình Sinh hài lòng nói: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục nói đến…” “Haha…”- Tiếng cười trong trẻo phát ra từ một nữ bác sĩ, tiếp theo là hàng loạt tiếng cười rộ lên như đã kiềm chế rất lâu. Cố Bình Sinh ngừng lại, tháo kính, ngẩng đầu liền phát hiện những người vừa cười kia nháy mắt đã giấu… "Không được! Trưởng khoa sao có thể đáp ứng để Kiều Thạc đi quản giường? Đây rõ ràng là cố ý."- Từ phòng họp đến phòng của Cố Bình Sinh chỉ khoảng mười mấy mét, Quý Hàng đã nín một bụng khí, cửa còn chưa khóa kín đã nhịn không nhịn được cất giọng chất vấn."Cho đến bây giờ chưa từng có chuyện bác sĩ nội trú Khoa Ngoại thần kinh phải đến khoa khác làm bác sĩ quản giường. Khu điều trị theo yêu cầu ở lầu tám bên cạnh, phải đi một đoạn đường dài khoảng hai mươi phút dưới trời tuyết rơi ngày một dày đặc, Trưởng khoa muốn Kiều Thạc mỗi ngày đều phải chạy tới lui như thế, cậu ta không cần lên ca phẫu thuật sao?”"Cậu ồn ào cái gì? Tôi còn chưa mắng cậu đâu?”- Cố Bình Sinh nới lỏng cà vạt, nhìn người đang đứng trước mặt rõ ràng không khác gì một thiếu niên đang trưởng thành chỉ biết mạnh miệng phát tiết tính tình."Trước khi vào phòng đã cảnh cáo cậu nói chuyện cho cẩn thận một chút, uyển chuyển, khách khí một chút, cậu cho người đó là ai, là người cậu có thể đắc tội nổi sao?""Tôi nói đều là thật.- Áo blouse trắng dài phẳng phiu bao bọc thân thể cao ngất, phảng phất đầy chính khí."Tuần này đã lên lịch bốn ca giải phẫu giảm áp, ba ca phẫu thuật cắt bỏ u não hoài nghi là ác tính, còn có hỗ trợ khoa nhi một ca u nguyên bào thần kinh, sáng sớm nay vừa hội chẩn liên khoa cùng Khoa nội thần kinh một ca tai biến mạch máu não, tùy thời còn phải làm phẫu thuật giảm áp cấp cứu. Có ca nào so với khối u đã phát triển kéo dài hơn một năm kia cần kịp thời can thiệp hơn chứ?”"Là thật cũng có thể nói thẳng thừng như thế?”-  Cố Bình Sinh trừng lớn hai mắt, tức giận đến giọng đều run lên."Tôi còn tưởng rằng trong mấy năm nay cậu đã trưởng thành lên không ít, nói sao cũng đã là người đứng đầu của một đội nhóm còn cần tôi phải đi phàn nàn với Nhan Đình An mới có thể trị được cậu có phải hay không?"Một lời này làm Quý Hàng nghẹn họng, thật lâu mới thốt nên lời."Tôi đã cố gắng khắc chế."Cố Bình Sinh liếc mắt một cái có chút không tin, nhưng Quý Hàng cuối cùng không có thái độ cường ngạnh như lúc vừa rồi cũng xem như một thùng nước lạnh vừa được tưới lên dập tắt phần nào ngọn lửa đang bùng lên trên người ông, giọng điệu cũng nhẹ bớt đi."Ở trong mắt cậu chỉ là những ca bệnh được phân cấp nặng, nhẹ, cấp bách hay thong thả nhưng với cô gái ấy là phải mổ sọ, có thể không sợ sao?"Bóng đêm dần xuống, ánh mắt Quý Hàng lẳng lặng trở nên ảm đạm. Một câu này của Cố Bình Sinh vô tình làm Quý Hàng có chút ủy khuất. Quý Hàng làm sao không có sự đồng tình, còn nhớ ngày ấy khi bản thân gần như đứng bên vách đá cheo leo, sắp rơi xuống đáy vực thì bất chợt có một sợi dây leo hạ xuống kéo lấy mình. Cho nên, ở lâm sàng trong mấy năm nay, mỗi lần thấy những ánh mắt vô cùng mong đợi, cho nên dù chỉ một ca phẫu thuật đơn giản, tự bản thân cũng sinh ra một loại áp lực vô hình.Nhưng cô gái Điềm Điềm kia so với những bệnh nhân ở những vùng thôn quê xa xôi, tranh thủ từng chút thời gian để bắt số là bất đồng, cô ấy rõ ràng có rất nhiều cơ hội lựa chọn, không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, lại càng không thiếu cái quý báu nhất của xã hội thời nay là quyền thế.Quý Hàng đột nhiên nhớ đến một chuyện nói: "Thân nhân của chính khách trước nay không phải luôn điều trị tại bệnh viện Lục Quân sao?”"Thân nhân? Cậu rốt cuộc có nhìn qua lai lịch của bệnh nhân chưa?"- Cố Bình Sinh trừng mắt, bộ dáng tiếc hận rèn sắt không thành thép."Cái gì cũng không biết chỉ biết ương ngạnh vươn cổ ra cho người ta chém.”Quý Hàng trầm mặt, anh bây giờ làm gì có tâm tư để ý đến cái cổ của chính mình, trong lòng chỉ còn duy nhất một dòng suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể tránh cho Kiều Thạc bị chịu tội trong vũng nước đục này."Tính tình của Kiều Thạc đối mặt với bọn họ nhất định sẽ thua thiệt.""Quý Hàng, cậu sẽ không thật sự cho rằng Cù Lâm chỉ đích danh Kiều Thạc chỉ bởi vì nhìn cậu ta vừa mắt?"- Cố Bình Sinh đang giận cũng phải bật cười nói."Người ta hôm nay có thể cùng cậu ngồi ngang hàng nói điều kiện, khẳng định đã có chuẩn bị trước, cậu cho rằng người nào cũng giống như cậu chỉ có một cái đầu nóng?”Trong một cái chớp mắt, Quý Hàng có chút vui mừng, thật may mắn quan hệ giữa mình và An gia không dễ bị phát hiện, nếu không, so sánh với quan hệ thầy trò thì quan hệ anh em ruột thịt càng là cái chuôi lợi hại để bị người khác nắm lấy uy hiếp.——-

An Ca Ký Vi TừTác giả: Mễ TửuTruyện Đam MỹPhòng họp khoa Ngoại thần kinh vang vang thanh âm đầy tiết tấu của Cố Bình Sinh. Với độ tuổi đã ngoài năm mươi được xem như rất khẳng khái, sôi sục mười phần tinh thần. Nhưng nói sao cũng lớn tuổi rồi, có lòng nhưng không đủ lực, không nhớ hết được mọi chi tiết, cứ ngẩng mặt nói được nửa câu lại phải nhìn vào văn bản cầm trên tay nói tiếp mười câu. Cố Bình Sinh đẩy gọng kính, cúi đầu nheo mắt nhìn văn bản, lúc ngẩng đầu liền tháo kính xuống, quét mắt nhìn bao quát phòng họp, lên giọng hỏi: “Những chính sách đổi mới này có ai có ý kiến gì không?” Bên dưới phòng họp, những cái đầu đang mơ màng ngủ chợt ngẩng lên, ánh mắt ngây thơ nhìn nhau đầy ẩn ý: “Ý kiến gì? Dù có ý kiến cũng sẽ không hỏi ngài a.” Cố Bình Sinh hài lòng nói: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục nói đến…” “Haha…”- Tiếng cười trong trẻo phát ra từ một nữ bác sĩ, tiếp theo là hàng loạt tiếng cười rộ lên như đã kiềm chế rất lâu. Cố Bình Sinh ngừng lại, tháo kính, ngẩng đầu liền phát hiện những người vừa cười kia nháy mắt đã giấu… "Không được! Trưởng khoa sao có thể đáp ứng để Kiều Thạc đi quản giường? Đây rõ ràng là cố ý."- Từ phòng họp đến phòng của Cố Bình Sinh chỉ khoảng mười mấy mét, Quý Hàng đã nín một bụng khí, cửa còn chưa khóa kín đã nhịn không nhịn được cất giọng chất vấn."Cho đến bây giờ chưa từng có chuyện bác sĩ nội trú Khoa Ngoại thần kinh phải đến khoa khác làm bác sĩ quản giường. Khu điều trị theo yêu cầu ở lầu tám bên cạnh, phải đi một đoạn đường dài khoảng hai mươi phút dưới trời tuyết rơi ngày một dày đặc, Trưởng khoa muốn Kiều Thạc mỗi ngày đều phải chạy tới lui như thế, cậu ta không cần lên ca phẫu thuật sao?”"Cậu ồn ào cái gì? Tôi còn chưa mắng cậu đâu?”- Cố Bình Sinh nới lỏng cà vạt, nhìn người đang đứng trước mặt rõ ràng không khác gì một thiếu niên đang trưởng thành chỉ biết mạnh miệng phát tiết tính tình."Trước khi vào phòng đã cảnh cáo cậu nói chuyện cho cẩn thận một chút, uyển chuyển, khách khí một chút, cậu cho người đó là ai, là người cậu có thể đắc tội nổi sao?""Tôi nói đều là thật.- Áo blouse trắng dài phẳng phiu bao bọc thân thể cao ngất, phảng phất đầy chính khí."Tuần này đã lên lịch bốn ca giải phẫu giảm áp, ba ca phẫu thuật cắt bỏ u não hoài nghi là ác tính, còn có hỗ trợ khoa nhi một ca u nguyên bào thần kinh, sáng sớm nay vừa hội chẩn liên khoa cùng Khoa nội thần kinh một ca tai biến mạch máu não, tùy thời còn phải làm phẫu thuật giảm áp cấp cứu. Có ca nào so với khối u đã phát triển kéo dài hơn một năm kia cần kịp thời can thiệp hơn chứ?”"Là thật cũng có thể nói thẳng thừng như thế?”-  Cố Bình Sinh trừng lớn hai mắt, tức giận đến giọng đều run lên."Tôi còn tưởng rằng trong mấy năm nay cậu đã trưởng thành lên không ít, nói sao cũng đã là người đứng đầu của một đội nhóm còn cần tôi phải đi phàn nàn với Nhan Đình An mới có thể trị được cậu có phải hay không?"Một lời này làm Quý Hàng nghẹn họng, thật lâu mới thốt nên lời."Tôi đã cố gắng khắc chế."Cố Bình Sinh liếc mắt một cái có chút không tin, nhưng Quý Hàng cuối cùng không có thái độ cường ngạnh như lúc vừa rồi cũng xem như một thùng nước lạnh vừa được tưới lên dập tắt phần nào ngọn lửa đang bùng lên trên người ông, giọng điệu cũng nhẹ bớt đi."Ở trong mắt cậu chỉ là những ca bệnh được phân cấp nặng, nhẹ, cấp bách hay thong thả nhưng với cô gái ấy là phải mổ sọ, có thể không sợ sao?"Bóng đêm dần xuống, ánh mắt Quý Hàng lẳng lặng trở nên ảm đạm. Một câu này của Cố Bình Sinh vô tình làm Quý Hàng có chút ủy khuất. Quý Hàng làm sao không có sự đồng tình, còn nhớ ngày ấy khi bản thân gần như đứng bên vách đá cheo leo, sắp rơi xuống đáy vực thì bất chợt có một sợi dây leo hạ xuống kéo lấy mình. Cho nên, ở lâm sàng trong mấy năm nay, mỗi lần thấy những ánh mắt vô cùng mong đợi, cho nên dù chỉ một ca phẫu thuật đơn giản, tự bản thân cũng sinh ra một loại áp lực vô hình.Nhưng cô gái Điềm Điềm kia so với những bệnh nhân ở những vùng thôn quê xa xôi, tranh thủ từng chút thời gian để bắt số là bất đồng, cô ấy rõ ràng có rất nhiều cơ hội lựa chọn, không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, lại càng không thiếu cái quý báu nhất của xã hội thời nay là quyền thế.Quý Hàng đột nhiên nhớ đến một chuyện nói: "Thân nhân của chính khách trước nay không phải luôn điều trị tại bệnh viện Lục Quân sao?”"Thân nhân? Cậu rốt cuộc có nhìn qua lai lịch của bệnh nhân chưa?"- Cố Bình Sinh trừng mắt, bộ dáng tiếc hận rèn sắt không thành thép."Cái gì cũng không biết chỉ biết ương ngạnh vươn cổ ra cho người ta chém.”Quý Hàng trầm mặt, anh bây giờ làm gì có tâm tư để ý đến cái cổ của chính mình, trong lòng chỉ còn duy nhất một dòng suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể tránh cho Kiều Thạc bị chịu tội trong vũng nước đục này."Tính tình của Kiều Thạc đối mặt với bọn họ nhất định sẽ thua thiệt.""Quý Hàng, cậu sẽ không thật sự cho rằng Cù Lâm chỉ đích danh Kiều Thạc chỉ bởi vì nhìn cậu ta vừa mắt?"- Cố Bình Sinh đang giận cũng phải bật cười nói."Người ta hôm nay có thể cùng cậu ngồi ngang hàng nói điều kiện, khẳng định đã có chuẩn bị trước, cậu cho rằng người nào cũng giống như cậu chỉ có một cái đầu nóng?”Trong một cái chớp mắt, Quý Hàng có chút vui mừng, thật may mắn quan hệ giữa mình và An gia không dễ bị phát hiện, nếu không, so sánh với quan hệ thầy trò thì quan hệ anh em ruột thịt càng là cái chuôi lợi hại để bị người khác nắm lấy uy hiếp.——-

Chương 142