*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ…
Chương 5
Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Mẫn âm thầm quan sát nàng một hồi lâu, cũng không nhịn được bị tiểu cô nương rối rắm chọc cười.“Dĩnh Nhi, trong phòng muội có quần áo dơ sao? Chúng ta cùng nhau giặt đi.”Phát hiện ánh mắt tiểu cô nương tức khắc sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại hừ một tiếng: “Đây chính là tỷ nhờ muội.”“Là đại tỷ nhờ muội, cùng tỷ giặt quần áo nha.” Nàng nén cười, thực nghiêm túc gật gật đầu.Đường Dĩnh vung đầu nhỏ, ném xuống hai chữ liền chạy vào phòng: “Chờ tí.”Mang chén đũa đã rửa sạch sẽ vào phòng bếp, nàng về phòng thu thập quần áo dơ của mình.Đường Dĩnh cầm quần áo của mình đứng cạnh lu nước, nhìn thấy Đường Mẫn ra tới, dẩu miệng nhỏ nói: “Tỷ thật chậm.”“Làm muội đợi lâu.” Nàng để quần áo vào bồn gỗ, cười tủm tỉm nói.Đường Dĩnh bị nàng tươi cười hoảng có chút mất tự nhiên, hừ hừ hai tiếng: “Cũng không lâu lắm, quần áo của tỷ nhiều như vậy, muội giúp tỷ.”“Được, tỷ giặt, muội xả nước sạch, nhất định phải giặt sạch sẽ nha.”“Hừ, này còn cần tỷ nói, muội đương nhiên biết.” Vừa nói xong, Đường Dĩnh liền cảm thấy chính mình giọng điệu có chút không tốt, muốn nói hai câu mềm, lại không mở được miệng: “Trước kia muội đã từng làm.”Đường Mẫn buồn cười, tiểu nha đầu mạnh miệng này.“Đại tỷ biết Dĩnh Nhi thực có khả năng.”Tiểu cô nương bởi vì những lời này, lộ ra lúm đồng tiền kiêu ngạo, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sáng quắc tiếu lệ.Hiện giờ tuy vừa kết thúc cày bừa vụ xuân, nhưng việc nhà nông trong ruộng vẫn rất nhiều.Đã nhiều ngày đại phòng không phải đặc biệt tốt, cho nên Trần thị ngày thường luôn luôn ở nhà lười biếng cũng bị lão gia tử kéo ra ruộng, mà Đường Hân vì là đại cô nương, đã nhiều ngày lão thái thái ra ra vào vào thu xếp việc hôn nhân cho nàng, cho nên vẫn luôn ru rú trong nhà.Hiện tại Đường Hân đang làm giày thêu và khăn voan cho Đường Mẫn, dù trong lòng không vui, nhưng lúc trước việc này là nàng chủ động tiếp nhận, hơn nữa bởi vì kết thân với cháu trai nhà mẹ đẻ của lão thái thái, tất nhiên bà ta sẽ không để việc hôn nhân này xảy ra sự cố, nếu bị lão thái thái biết Đường Hân thật sự dám gian lận trong áo cưới của Đường Mẫn, không biết sẽ giáo huấn nàng như.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Mẫn âm thầm quan sát nàng một hồi lâu, cũng không nhịn được bị tiểu cô nương rối rắm chọc cười.
“Dĩnh Nhi, trong phòng muội có quần áo dơ sao? Chúng ta cùng nhau giặt đi.
”
Phát hiện ánh mắt tiểu cô nương tức khắc sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại hừ một tiếng: “Đây chính là tỷ nhờ muội.
”
“Là đại tỷ nhờ muội, cùng tỷ giặt quần áo nha.
” Nàng nén cười, thực nghiêm túc gật gật đầu.
Đường Dĩnh vung đầu nhỏ, ném xuống hai chữ liền chạy vào phòng: “Chờ tí.
”
Mang chén đũa đã rửa sạch sẽ vào phòng bếp, nàng về phòng thu thập quần áo dơ của mình.
Đường Dĩnh cầm quần áo của mình đứng cạnh lu nước, nhìn thấy Đường Mẫn ra tới, dẩu miệng nhỏ nói: “Tỷ thật chậm.
”
“Làm muội đợi lâu.
” Nàng để quần áo vào bồn gỗ, cười tủm tỉm nói.
Đường Dĩnh bị nàng tươi cười hoảng có chút mất tự nhiên, hừ hừ hai tiếng: “Cũng không lâu lắm, quần áo của tỷ nhiều như vậy, muội giúp tỷ.
”
“Được, tỷ giặt, muội xả nước sạch, nhất định phải giặt sạch sẽ nha.
”
“Hừ, này còn cần tỷ nói, muội đương nhiên biết.
” Vừa nói xong, Đường Dĩnh liền cảm thấy chính mình giọng điệu có chút không tốt, muốn nói hai câu mềm, lại không mở được miệng: “Trước kia muội đã từng làm.
”
Đường Mẫn buồn cười, tiểu nha đầu mạnh miệng này.
“Đại tỷ biết Dĩnh Nhi thực có khả năng.
”
Tiểu cô nương bởi vì những lời này, lộ ra lúm đồng tiền kiêu ngạo, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sáng quắc tiếu lệ.
Hiện giờ tuy vừa kết thúc cày bừa vụ xuân, nhưng việc nhà nông trong ruộng vẫn rất nhiều.
Đã nhiều ngày đại phòng không phải đặc biệt tốt, cho nên Trần thị ngày thường luôn luôn ở nhà lười biếng cũng bị lão gia tử kéo ra ruộng, mà Đường Hân vì là đại cô nương, đã nhiều ngày lão thái thái ra ra vào vào thu xếp việc hôn nhân cho nàng, cho nên vẫn luôn ru rú trong nhà.
Hiện tại Đường Hân đang làm giày thêu và khăn voan cho Đường Mẫn, dù trong lòng không vui, nhưng lúc trước việc này là nàng chủ động tiếp nhận, hơn nữa bởi vì kết thân với cháu trai nhà mẹ đẻ của lão thái thái, tất nhiên bà ta sẽ không để việc hôn nhân này xảy ra sự cố, nếu bị lão thái thái biết Đường Hân thật sự dám gian lận trong áo cưới của Đường Mẫn, không biết sẽ giáo huấn nàng như
.
Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Mẫn âm thầm quan sát nàng một hồi lâu, cũng không nhịn được bị tiểu cô nương rối rắm chọc cười.“Dĩnh Nhi, trong phòng muội có quần áo dơ sao? Chúng ta cùng nhau giặt đi.”Phát hiện ánh mắt tiểu cô nương tức khắc sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại hừ một tiếng: “Đây chính là tỷ nhờ muội.”“Là đại tỷ nhờ muội, cùng tỷ giặt quần áo nha.” Nàng nén cười, thực nghiêm túc gật gật đầu.Đường Dĩnh vung đầu nhỏ, ném xuống hai chữ liền chạy vào phòng: “Chờ tí.”Mang chén đũa đã rửa sạch sẽ vào phòng bếp, nàng về phòng thu thập quần áo dơ của mình.Đường Dĩnh cầm quần áo của mình đứng cạnh lu nước, nhìn thấy Đường Mẫn ra tới, dẩu miệng nhỏ nói: “Tỷ thật chậm.”“Làm muội đợi lâu.” Nàng để quần áo vào bồn gỗ, cười tủm tỉm nói.Đường Dĩnh bị nàng tươi cười hoảng có chút mất tự nhiên, hừ hừ hai tiếng: “Cũng không lâu lắm, quần áo của tỷ nhiều như vậy, muội giúp tỷ.”“Được, tỷ giặt, muội xả nước sạch, nhất định phải giặt sạch sẽ nha.”“Hừ, này còn cần tỷ nói, muội đương nhiên biết.” Vừa nói xong, Đường Dĩnh liền cảm thấy chính mình giọng điệu có chút không tốt, muốn nói hai câu mềm, lại không mở được miệng: “Trước kia muội đã từng làm.”Đường Mẫn buồn cười, tiểu nha đầu mạnh miệng này.“Đại tỷ biết Dĩnh Nhi thực có khả năng.”Tiểu cô nương bởi vì những lời này, lộ ra lúm đồng tiền kiêu ngạo, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sáng quắc tiếu lệ.Hiện giờ tuy vừa kết thúc cày bừa vụ xuân, nhưng việc nhà nông trong ruộng vẫn rất nhiều.Đã nhiều ngày đại phòng không phải đặc biệt tốt, cho nên Trần thị ngày thường luôn luôn ở nhà lười biếng cũng bị lão gia tử kéo ra ruộng, mà Đường Hân vì là đại cô nương, đã nhiều ngày lão thái thái ra ra vào vào thu xếp việc hôn nhân cho nàng, cho nên vẫn luôn ru rú trong nhà.Hiện tại Đường Hân đang làm giày thêu và khăn voan cho Đường Mẫn, dù trong lòng không vui, nhưng lúc trước việc này là nàng chủ động tiếp nhận, hơn nữa bởi vì kết thân với cháu trai nhà mẹ đẻ của lão thái thái, tất nhiên bà ta sẽ không để việc hôn nhân này xảy ra sự cố, nếu bị lão thái thái biết Đường Hân thật sự dám gian lận trong áo cưới của Đường Mẫn, không biết sẽ giáo huấn nàng như.