Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ…

Chương 8: Gặp Mặt

Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mẹ chồng nàng dâu ba người trở lại chỗ Đường Khiêm, hai rổ trứng gà đã không còn lại bao nhiêu.Tuy thôn Đào Hoa cách An Ninh trấn không phải quá xa, nhưng rất hiển nhiên kinh tế trong thôn không thể so sánh với bên này, Kinh Châu phủ cách Thịnh Kinh hơn một ngàn ba trăm dặm, nhưng cạnh Kinh Châu phủ lại có đường sông từ bắc hướng nam, từ đường bộ đi Thịnh Kinh, ngồi xe ngựa cần thời gian hai tháng, nhưng đi đường thủy lại chỉ cần thời gian chưa đến một tháng.Thôn Đào Hoa cách Kinh Châu phủ hơn hai trăm dặm, khoảng cách không coi là quá xa, lại cũng tuyệt đối không gần, nhưng vì thôn Đào Hoa đặc biệt cảnh sắc, cho nên so với địa phương khác giàu có hơn rất nhiều.Ở sau thôn có một con sông, chỗ sâu hơn ba thước, chỗ nông không quá cẳng chân, nghe nói trước nay đều chưa từng cạn, cho dù gặp khô hạn ba bốn năm, cũng như cũ có thể nhìn thấy nước chảy, Đường Mẫn cảm thấy sông này khẳng định từng rất lớn cũng rất sâu, phía dưới tất nhiên có sông ngầm.Lúc lão thái thái trở về chỉ mới giờ Tỵ.Mẹ con Trần thị bị lão thái thái tống cổ ra ruộng làm việc, Trương thị ở nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Đường Mẫn thấy lão thái thái tiến vào, trong tay còn ôm thực nặng, tiến lên tiếp nhận, đặt lên bàn.“Đây là vải mua cho con, chờ lúc con thành thân mang đi, còn chưa đến bảy ngày là mừng thọ tổ phụ con, đến lúc đó biểu cữu con sẽ tới, con cần mẫn chút, miễn cho bị nhà chồng coi thường.”Đường Mẫn gật đầu, tuy trong lòng muốn hỏi xem Bùi Cẩm Triều có tới hay không, nhưng cũng biết, nếu thật sự hỏi, lão thái thái nhất định không cao hứng.Mấy ngày kế tiếp, Đường gia thực an tĩnh, Trương thị thật sự có khả năng, chuyện trong nhà đều chuẩn bị thoả đáng, Trần thị lại có chút khổ sở, ra ruộng làm việc kéo ba kéo bốn, về đến nhà liền ôm eo rên hừ hừ, mỗi lần nàng biểu hiện như vậy, lão thái thái liền xụ mặt, lúc ăn cơm đều là nhắc mãi không ngừng.Đảo mắt chính là mười tám tháng năm, ngày này là đại thọ sáu mươi của lão gia tử.Làm Đường Mẫn ngoài ý muốn chính là, Bùi Cẩm Triều cũng theo phu thê Bùi Hải Cường cùng đến đây.Lão thái thái nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, biểu hiện ân cần đến cực điểm, bắt đầu từ buổi.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ chồng nàng dâu ba người trở lại chỗ Đường Khiêm, hai rổ trứng gà đã không còn lại bao nhiêu.

Tuy thôn Đào Hoa cách An Ninh trấn không phải quá xa, nhưng rất hiển nhiên kinh tế trong thôn không thể so sánh với bên này, Kinh Châu phủ cách Thịnh Kinh hơn một ngàn ba trăm dặm, nhưng cạnh Kinh Châu phủ lại có đường sông từ bắc hướng nam, từ đường bộ đi Thịnh Kinh, ngồi xe ngựa cần thời gian hai tháng, nhưng đi đường thủy lại chỉ cần thời gian chưa đến một tháng.

Thôn Đào Hoa cách Kinh Châu phủ hơn hai trăm dặm, khoảng cách không coi là quá xa, lại cũng tuyệt đối không gần, nhưng vì thôn Đào Hoa đặc biệt cảnh sắc, cho nên so với địa phương khác giàu có hơn rất nhiều.

Ở sau thôn có một con sông, chỗ sâu hơn ba thước, chỗ nông không quá cẳng chân, nghe nói trước nay đều chưa từng cạn, cho dù gặp khô hạn ba bốn năm, cũng như cũ có thể nhìn thấy nước chảy, Đường Mẫn cảm thấy sông này khẳng định từng rất lớn cũng rất sâu, phía dưới tất nhiên có sông ngầm.

Lúc lão thái thái trở về chỉ mới giờ Tỵ.

Mẹ con Trần thị bị lão thái thái tống cổ ra ruộng làm việc, Trương thị ở nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Đường Mẫn thấy lão thái thái tiến vào, trong tay còn ôm thực nặng, tiến lên tiếp nhận, đặt lên bàn.

“Đây là vải mua cho con, chờ lúc con thành thân mang đi, còn chưa đến bảy ngày là mừng thọ tổ phụ con, đến lúc đó biểu cữu con sẽ tới, con cần mẫn chút, miễn cho bị nhà chồng coi thường.

Đường Mẫn gật đầu, tuy trong lòng muốn hỏi xem Bùi Cẩm Triều có tới hay không, nhưng cũng biết, nếu thật sự hỏi, lão thái thái nhất định không cao hứng.

Mấy ngày kế tiếp, Đường gia thực an tĩnh, Trương thị thật sự có khả năng, chuyện trong nhà đều chuẩn bị thoả đáng, Trần thị lại có chút khổ sở, ra ruộng làm việc kéo ba kéo bốn, về đến nhà liền ôm eo rên hừ hừ, mỗi lần nàng biểu hiện như vậy, lão thái thái liền xụ mặt, lúc ăn cơm đều là nhắc mãi không ngừng.

Đảo mắt chính là mười tám tháng năm, ngày này là đại thọ sáu mươi của lão gia tử.

Làm Đường Mẫn ngoài ý muốn chính là, Bùi Cẩm Triều cũng theo phu thê Bùi Hải Cường cùng đến đây.

Lão thái thái nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, biểu hiện ân cần đến cực điểm, bắt đầu từ buổi

Image removed.

.

Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mẹ chồng nàng dâu ba người trở lại chỗ Đường Khiêm, hai rổ trứng gà đã không còn lại bao nhiêu.Tuy thôn Đào Hoa cách An Ninh trấn không phải quá xa, nhưng rất hiển nhiên kinh tế trong thôn không thể so sánh với bên này, Kinh Châu phủ cách Thịnh Kinh hơn một ngàn ba trăm dặm, nhưng cạnh Kinh Châu phủ lại có đường sông từ bắc hướng nam, từ đường bộ đi Thịnh Kinh, ngồi xe ngựa cần thời gian hai tháng, nhưng đi đường thủy lại chỉ cần thời gian chưa đến một tháng.Thôn Đào Hoa cách Kinh Châu phủ hơn hai trăm dặm, khoảng cách không coi là quá xa, lại cũng tuyệt đối không gần, nhưng vì thôn Đào Hoa đặc biệt cảnh sắc, cho nên so với địa phương khác giàu có hơn rất nhiều.Ở sau thôn có một con sông, chỗ sâu hơn ba thước, chỗ nông không quá cẳng chân, nghe nói trước nay đều chưa từng cạn, cho dù gặp khô hạn ba bốn năm, cũng như cũ có thể nhìn thấy nước chảy, Đường Mẫn cảm thấy sông này khẳng định từng rất lớn cũng rất sâu, phía dưới tất nhiên có sông ngầm.Lúc lão thái thái trở về chỉ mới giờ Tỵ.Mẹ con Trần thị bị lão thái thái tống cổ ra ruộng làm việc, Trương thị ở nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Đường Mẫn thấy lão thái thái tiến vào, trong tay còn ôm thực nặng, tiến lên tiếp nhận, đặt lên bàn.“Đây là vải mua cho con, chờ lúc con thành thân mang đi, còn chưa đến bảy ngày là mừng thọ tổ phụ con, đến lúc đó biểu cữu con sẽ tới, con cần mẫn chút, miễn cho bị nhà chồng coi thường.”Đường Mẫn gật đầu, tuy trong lòng muốn hỏi xem Bùi Cẩm Triều có tới hay không, nhưng cũng biết, nếu thật sự hỏi, lão thái thái nhất định không cao hứng.Mấy ngày kế tiếp, Đường gia thực an tĩnh, Trương thị thật sự có khả năng, chuyện trong nhà đều chuẩn bị thoả đáng, Trần thị lại có chút khổ sở, ra ruộng làm việc kéo ba kéo bốn, về đến nhà liền ôm eo rên hừ hừ, mỗi lần nàng biểu hiện như vậy, lão thái thái liền xụ mặt, lúc ăn cơm đều là nhắc mãi không ngừng.Đảo mắt chính là mười tám tháng năm, ngày này là đại thọ sáu mươi của lão gia tử.Làm Đường Mẫn ngoài ý muốn chính là, Bùi Cẩm Triều cũng theo phu thê Bùi Hải Cường cùng đến đây.Lão thái thái nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, biểu hiện ân cần đến cực điểm, bắt đầu từ buổi.

Chương 8: Gặp Mặt