*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ…
Chương 12: Cút Đi
Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mắt nhìn xe ngựa Bùi gia ra thôn, biến mất ở nơi xa, Đường Mẫn mới cùng Trương thị chuẩn bị làm cơm chiều.Xe ngựa Bùi gia vừa đi, sắc mặt lão thái thái nháy mắt suy sụp, “bạch bạch” đi về phía phòng Đường Hân.Trần thị nhìn lão thái thái tư thế này, biết chắc là muốn răn dạy con gái nàng, cũng bất chấp nói gì, liếc mắt mẹ con Trương thị, mau chân đi theo.Thực mau, trong phòng truyền đến tiếng lão thái thái cao vút đã lâu không nghe được, đã từng lời mắng chửi chính là chỉ Trương thị và Đường Mẫn, hiện tại thật sự là phong thuỷ tuần hoàn.Trương thị lo lắng nhìn bên kia, chung quy không nhấc chân đi qua.Bất mãn Đường Hân, lão thái thái ước chừng nghẹn một buổi trưa.Hiện tại người Bùi gia rời đi, nếu bà lại không phát tiết lửa giận trong lòng, không biết sẽ khó chịu bao lâu.“Hiện tại biết sợ hãi? Vậy giữa trưa trên bàn cơm ngươi nói bậy nói bạ cái gì? Sao? Hiện tại nhìn thấy biểu ca ngươi lớn lên đẹp, cữu mẫu ngươi cho Mẫn Nhi một vòng tay bạc, trong lòng ghen ghét? Lúc trước ngươi làm gì? Lúc trước là ai nghẹn khuất nói không gả? Muốn chơi tâm nhãn trước mặt ta, lão bà tử ta ăn cơm bao nhiêu năm, có phải ngươi cảm thấy chình mình thực thông minh không? Cũng không nhìn xem chính mình là đức hạnh gì, vốn dĩ cho rằng ngươi là người tốt, kết quả ngươi nhìn xem chính mình làm gì, loại người lạn tim phổi ác độc còn muốn gả vào gia đình giàu có? Ngươi tưởng gia đình giàu có đều là người thiếu tâm nhãn hay sao? Quả thực chính là si tâm vọng tưởng, mấy ngày nay ngươi không được đi ra ngoài lăn lộn, chuyên tâm ở nhà thêu đồ cưới cho Mẫn Nhi, chờ nàng xuất giá, ngươi liền nhanh chóng gả chồng cút đi cho ta, Đường gia chúng ta không chứa nổi khuê nữ như ngươi.”Trần thị yêu thương con gái cũng không phải một ngày hai ngày, nghe lão thái thái nói khó nghe như vậy, trong lòng cũng hận ứa gan.“Nương……”“Ngươi câm miệng cho ta, con gái ngươi thế này, đều là ngươi nuông chiều mà ra, vừa lười vừa tham ăn, tâm nhãn lại không ít, nếu ngươi lại không đàng hoàng, ta kêu lão đại hưu ngươi.” Vừa nói,.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt nhìn xe ngựa Bùi gia ra thôn, biến mất ở nơi xa, Đường Mẫn mới cùng Trương thị chuẩn bị làm cơm chiều.
Xe ngựa Bùi gia vừa đi, sắc mặt lão thái thái nháy mắt suy sụp, “bạch bạch” đi về phía phòng Đường Hân.
Trần thị nhìn lão thái thái tư thế này, biết chắc là muốn răn dạy con gái nàng, cũng bất chấp nói gì, liếc mắt mẹ con Trương thị, mau chân đi theo.
Thực mau, trong phòng truyền đến tiếng lão thái thái cao vút đã lâu không nghe được, đã từng lời mắng chửi chính là chỉ Trương thị và Đường Mẫn, hiện tại thật sự là phong thuỷ tuần hoàn.
Trương thị lo lắng nhìn bên kia, chung quy không nhấc chân đi qua.
Bất mãn Đường Hân, lão thái thái ước chừng nghẹn một buổi trưa.
Hiện tại người Bùi gia rời đi, nếu bà lại không phát tiết lửa giận trong lòng, không biết sẽ khó chịu bao lâu.
“Hiện tại biết sợ hãi? Vậy giữa trưa trên bàn cơm ngươi nói bậy nói bạ cái gì? Sao? Hiện tại nhìn thấy biểu ca ngươi lớn lên đẹp, cữu mẫu ngươi cho Mẫn Nhi một vòng tay bạc, trong lòng ghen ghét? Lúc trước ngươi làm gì? Lúc trước là ai nghẹn khuất nói không gả? Muốn chơi tâm nhãn trước mặt ta, lão bà tử ta ăn cơm bao nhiêu năm, có phải ngươi cảm thấy chình mình thực thông minh không? Cũng không nhìn xem chính mình là đức hạnh gì, vốn dĩ cho rằng ngươi là người tốt, kết quả ngươi nhìn xem chính mình làm gì, loại người lạn tim phổi ác độc còn muốn gả vào gia đình giàu có? Ngươi tưởng gia đình giàu có đều là người thiếu tâm nhãn hay sao? Quả thực chính là si tâm vọng tưởng, mấy ngày nay ngươi không được đi ra ngoài lăn lộn, chuyên tâm ở nhà thêu đồ cưới cho Mẫn Nhi, chờ nàng xuất giá, ngươi liền nhanh chóng gả chồng cút đi cho ta, Đường gia chúng ta không chứa nổi khuê nữ như ngươi.
”
Trần thị yêu thương con gái cũng không phải một ngày hai ngày, nghe lão thái thái nói khó nghe như vậy, trong lòng cũng hận ứa gan.
“Nương……”
“Ngươi câm miệng cho ta, con gái ngươi thế này, đều là ngươi nuông chiều mà ra, vừa lười vừa tham ăn, tâm nhãn lại không ít, nếu ngươi lại không đàng hoàng, ta kêu lão đại hưu ngươi.
” Vừa nói,
.
Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mắt nhìn xe ngựa Bùi gia ra thôn, biến mất ở nơi xa, Đường Mẫn mới cùng Trương thị chuẩn bị làm cơm chiều.Xe ngựa Bùi gia vừa đi, sắc mặt lão thái thái nháy mắt suy sụp, “bạch bạch” đi về phía phòng Đường Hân.Trần thị nhìn lão thái thái tư thế này, biết chắc là muốn răn dạy con gái nàng, cũng bất chấp nói gì, liếc mắt mẹ con Trương thị, mau chân đi theo.Thực mau, trong phòng truyền đến tiếng lão thái thái cao vút đã lâu không nghe được, đã từng lời mắng chửi chính là chỉ Trương thị và Đường Mẫn, hiện tại thật sự là phong thuỷ tuần hoàn.Trương thị lo lắng nhìn bên kia, chung quy không nhấc chân đi qua.Bất mãn Đường Hân, lão thái thái ước chừng nghẹn một buổi trưa.Hiện tại người Bùi gia rời đi, nếu bà lại không phát tiết lửa giận trong lòng, không biết sẽ khó chịu bao lâu.“Hiện tại biết sợ hãi? Vậy giữa trưa trên bàn cơm ngươi nói bậy nói bạ cái gì? Sao? Hiện tại nhìn thấy biểu ca ngươi lớn lên đẹp, cữu mẫu ngươi cho Mẫn Nhi một vòng tay bạc, trong lòng ghen ghét? Lúc trước ngươi làm gì? Lúc trước là ai nghẹn khuất nói không gả? Muốn chơi tâm nhãn trước mặt ta, lão bà tử ta ăn cơm bao nhiêu năm, có phải ngươi cảm thấy chình mình thực thông minh không? Cũng không nhìn xem chính mình là đức hạnh gì, vốn dĩ cho rằng ngươi là người tốt, kết quả ngươi nhìn xem chính mình làm gì, loại người lạn tim phổi ác độc còn muốn gả vào gia đình giàu có? Ngươi tưởng gia đình giàu có đều là người thiếu tâm nhãn hay sao? Quả thực chính là si tâm vọng tưởng, mấy ngày nay ngươi không được đi ra ngoài lăn lộn, chuyên tâm ở nhà thêu đồ cưới cho Mẫn Nhi, chờ nàng xuất giá, ngươi liền nhanh chóng gả chồng cút đi cho ta, Đường gia chúng ta không chứa nổi khuê nữ như ngươi.”Trần thị yêu thương con gái cũng không phải một ngày hai ngày, nghe lão thái thái nói khó nghe như vậy, trong lòng cũng hận ứa gan.“Nương……”“Ngươi câm miệng cho ta, con gái ngươi thế này, đều là ngươi nuông chiều mà ra, vừa lười vừa tham ăn, tâm nhãn lại không ít, nếu ngươi lại không đàng hoàng, ta kêu lão đại hưu ngươi.” Vừa nói,.