*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ…
Chương 14: Nhan Sắc
Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Khiêm mắt thấy không khí tang thương không giống hỉ sự, vội vàng tiến vào, nâng Đường Mẫn dậy, sau đó nói với nàng: “Mẫn Nhi, đại ca cõng muội lên kiệu hoa.”“Cảm ơn đại ca.”Nàng ghé vào trên lưng Đường Khiêm, tùy ý hắn cõng chính mình chậm rãi bước ra cửa phòng.Sau đó bị nhét vào kiệu hoa, phía sau trong nhà, tiếng pháo bùm bùm đinh tai nhức óc.Bà mối không ngừng nói lời cát tường, một hồi lâu kiệu hoa mới bị người nâng lên, nàng giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, tùy ý mưa rền gió dữ, lung lay đi về phía Bùi Trang.Bùi Trang, con trai lí chính cưới vợ, người trong thôn hận không thể toàn bộ đều tới hỗ trợ.“Tẩu tử, con dâu mới như thế nào?” Một phụ nhân hỏi Trâu thị.Trâu thị nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cười nói: “Là người hiểu quy củ.”“Vậy là tốt rồi, Triều nhi nhà chúng ta rất tốt, tức phụ cũng không thể hư, cưới về một con dâu tính tình không tốt, cả gia đình đều không yên lành.”“Đệ muội nói đúng lắm.”Chuyện như vậy đã không hiếm thấy, thôn nào mà không có ba năm tức phụ lợi hại không đàng hoàng, không chỉ cả gia đình đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, mà cuộc sống cũng rất gian nan.Từ Đào Hoa thôn đến Bùi Trang, kiệu hoa phải đi khoảng một canh giờ, cũng may Đường Mẫn không nặng, hơn nữa nâng kiệu hoa đều là hán tử nông hộ có sức lực, thời gian một canh giờ cũng không mệt.Bùi Cẩm Triều cưỡi ngựa đi trước kiệu hoa, thường thường sẽ ho khan hai tiếng, tiếng ho cũng mang theo một loại áp lực, truyền tới lỗ tai người khác, tổng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lấp kín miệng đối phương.Tâm tình Đường Mẫn vốn dĩ có chút trầm thấp, lúc này càng là bực bội đến mức muốn gỡ khăn voan trên đầu xuống.Bà mối đi theo bên cạnh kiệu hoa, thường thường sẽ nói vài câu với Đường Mẫn ngồi trong kiệu, phần lớn đều là khen Bùi gia hào phóng và người Bùi gia hiền lành, nhưng không thể làm nàng thả lỏng chút nào.Quay lại Bùi gia, mắt thấy kiệu hoa.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Khiêm mắt thấy không khí tang thương không giống hỉ sự, vội vàng tiến vào, nâng Đường Mẫn dậy, sau đó nói với nàng: “Mẫn Nhi, đại ca cõng muội lên kiệu hoa.
”
“Cảm ơn đại ca.
”
Nàng ghé vào trên lưng Đường Khiêm, tùy ý hắn cõng chính mình chậm rãi bước ra cửa phòng.
Sau đó bị nhét vào kiệu hoa, phía sau trong nhà, tiếng pháo bùm bùm đinh tai nhức óc.
Bà mối không ngừng nói lời cát tường, một hồi lâu kiệu hoa mới bị người nâng lên, nàng giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, tùy ý mưa rền gió dữ, lung lay đi về phía Bùi Trang.
Bùi Trang, con trai lí chính cưới vợ, người trong thôn hận không thể toàn bộ đều tới hỗ trợ.
“Tẩu tử, con dâu mới như thế nào?” Một phụ nhân hỏi Trâu thị.
Trâu thị nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cười nói: “Là người hiểu quy củ.
”
“Vậy là tốt rồi, Triều nhi nhà chúng ta rất tốt, tức phụ cũng không thể hư, cưới về một con dâu tính tình không tốt, cả gia đình đều không yên lành.
”
“Đệ muội nói đúng lắm.
”
Chuyện như vậy đã không hiếm thấy, thôn nào mà không có ba năm tức phụ lợi hại không đàng hoàng, không chỉ cả gia đình đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, mà cuộc sống cũng rất gian nan.
Từ Đào Hoa thôn đến Bùi Trang, kiệu hoa phải đi khoảng một canh giờ, cũng may Đường Mẫn không nặng, hơn nữa nâng kiệu hoa đều là hán tử nông hộ có sức lực, thời gian một canh giờ cũng không mệt.
Bùi Cẩm Triều cưỡi ngựa đi trước kiệu hoa, thường thường sẽ ho khan hai tiếng, tiếng ho cũng mang theo một loại áp lực, truyền tới lỗ tai người khác, tổng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lấp kín miệng đối phương.
Tâm tình Đường Mẫn vốn dĩ có chút trầm thấp, lúc này càng là bực bội đến mức muốn gỡ khăn voan trên đầu xuống.
Bà mối đi theo bên cạnh kiệu hoa, thường thường sẽ nói vài câu với Đường Mẫn ngồi trong kiệu, phần lớn đều là khen Bùi gia hào phóng và người Bùi gia hiền lành, nhưng không thể làm nàng thả lỏng chút nào.
Quay lại Bùi gia, mắt thấy kiệu hoa
.
Nhất Phẩm Quý ThêTác giả: Tịch Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôn Đào Hoa, tên như ý nghĩa, ở trong thôn có rất nhiều cây đào, nhưng đều là hoang dại, cho dù chín rồi, trái cây cũng khó có thể ăn vào miệng, lại không ngại mùa xuân cảnh đẹp trắng hồng khắp núi đồi, mỗi năm đầu xuân, thôn dân làng trên xóm dưới sẽ thừa dịp nhàn hạ tới nơi này đi dạo, mà mấy năm trước, một gia đình giàu có ở phủ thành đột nhiên xây một tòa biệt viện ở rừng đào sau núi, chỉ có đầu xuân mới đến ở gần một tháng. Hiện giờ đúng là lúc hoa đào nở đầy khắp núi đồi, cho dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cây đào trăm năm ở cửa thôn càng là nơi đại cô nương, tiểu tức phụ tụ tập thêu thùa. Hôm nay, Đường gia lại náo nhiệt, làm không ít người đều nghe được. Đường Mẫn là trưởng nữ của Đường Võ, nhị phòng Đường gia, năm nay mười bốn tuổi, phía dưới còn có một đôi long phượng thai mười tuổi, đệ đệ Đường Hạo và muội muội nhỏ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Khiêm mắt thấy không khí tang thương không giống hỉ sự, vội vàng tiến vào, nâng Đường Mẫn dậy, sau đó nói với nàng: “Mẫn Nhi, đại ca cõng muội lên kiệu hoa.”“Cảm ơn đại ca.”Nàng ghé vào trên lưng Đường Khiêm, tùy ý hắn cõng chính mình chậm rãi bước ra cửa phòng.Sau đó bị nhét vào kiệu hoa, phía sau trong nhà, tiếng pháo bùm bùm đinh tai nhức óc.Bà mối không ngừng nói lời cát tường, một hồi lâu kiệu hoa mới bị người nâng lên, nàng giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, tùy ý mưa rền gió dữ, lung lay đi về phía Bùi Trang.Bùi Trang, con trai lí chính cưới vợ, người trong thôn hận không thể toàn bộ đều tới hỗ trợ.“Tẩu tử, con dâu mới như thế nào?” Một phụ nhân hỏi Trâu thị.Trâu thị nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cười nói: “Là người hiểu quy củ.”“Vậy là tốt rồi, Triều nhi nhà chúng ta rất tốt, tức phụ cũng không thể hư, cưới về một con dâu tính tình không tốt, cả gia đình đều không yên lành.”“Đệ muội nói đúng lắm.”Chuyện như vậy đã không hiếm thấy, thôn nào mà không có ba năm tức phụ lợi hại không đàng hoàng, không chỉ cả gia đình đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, mà cuộc sống cũng rất gian nan.Từ Đào Hoa thôn đến Bùi Trang, kiệu hoa phải đi khoảng một canh giờ, cũng may Đường Mẫn không nặng, hơn nữa nâng kiệu hoa đều là hán tử nông hộ có sức lực, thời gian một canh giờ cũng không mệt.Bùi Cẩm Triều cưỡi ngựa đi trước kiệu hoa, thường thường sẽ ho khan hai tiếng, tiếng ho cũng mang theo một loại áp lực, truyền tới lỗ tai người khác, tổng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lấp kín miệng đối phương.Tâm tình Đường Mẫn vốn dĩ có chút trầm thấp, lúc này càng là bực bội đến mức muốn gỡ khăn voan trên đầu xuống.Bà mối đi theo bên cạnh kiệu hoa, thường thường sẽ nói vài câu với Đường Mẫn ngồi trong kiệu, phần lớn đều là khen Bùi gia hào phóng và người Bùi gia hiền lành, nhưng không thể làm nàng thả lỏng chút nào.Quay lại Bùi gia, mắt thấy kiệu hoa.