Diệp Oản Oản mở mắt. Ngay lập tức đối diện với đôi môi khiến cô sợ hãi đến mức ngay cả tâm hồn cũng run rẩy. "A---" Ngón tay nhợt nhạt của cô đột nhiên cầm lấy chăn ngăn chặn vật phía dưới cơ thể. Cảm giác tê liệt và thống khổ hiện rõ trên người, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ lại chịu cảm giác đó một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục hay sao? Tại sao rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở lại nơi này, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc lên làm đến hỗn loạn tưng bừng, Diệp Oản Oản theo bản năng chống cự: "Đừng đụng vào tôi!!!" Người đàn ông hơi khựng lại một hồi, nhưng sau đó liền giống như bị đụng phải vảy ngược, khuôn mặt y như lệ quỷ khát máu của anh nhất thời u ám, đôi môi mỏng lạnh giá mang theo sự tàn nhẫn cắn xuống cơ thể cô, như thể muốn nuốt hết xương máu của cô vào bụng. Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản đau đến mức không thể suy nghĩ điều gì, chỉ có thể vô thức lầm bầm: "Tại sao... Tại sao lại là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại…

Chương 84: Xem như anh ruột

Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)Tác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDiệp Oản Oản mở mắt. Ngay lập tức đối diện với đôi môi khiến cô sợ hãi đến mức ngay cả tâm hồn cũng run rẩy. "A---" Ngón tay nhợt nhạt của cô đột nhiên cầm lấy chăn ngăn chặn vật phía dưới cơ thể. Cảm giác tê liệt và thống khổ hiện rõ trên người, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ lại chịu cảm giác đó một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục hay sao? Tại sao rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở lại nơi này, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc lên làm đến hỗn loạn tưng bừng, Diệp Oản Oản theo bản năng chống cự: "Đừng đụng vào tôi!!!" Người đàn ông hơi khựng lại một hồi, nhưng sau đó liền giống như bị đụng phải vảy ngược, khuôn mặt y như lệ quỷ khát máu của anh nhất thời u ám, đôi môi mỏng lạnh giá mang theo sự tàn nhẫn cắn xuống cơ thể cô, như thể muốn nuốt hết xương máu của cô vào bụng. Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản đau đến mức không thể suy nghĩ điều gì, chỉ có thể vô thức lầm bầm: "Tại sao... Tại sao lại là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại… Edit: Vân Linh Nhược Vũ.Đang suy nghĩ, Diệp Oản Oản phát giác được Trầm Mộng Kỳ đang âm trầm nhìn mình.Diệp Oản Oản âm thầm nhíu mày, vờ như vô tội ung dung mở miệng: "Mộng Kỳ, tớ không biết mọi việc sẽ trở thành như vậy, cậu sẽ không trách tớ chứ?"Trầm Mộng Kỳ nghe những lời xì xào bàn tán khó nghe xung quanh, đã sớm giận đến điên người, chỉ có thể ép lửa giận xuống, giấu vẻ âm u trong đáy mắt, cười nói: "Oản Oản, sao lại thế được. Tớ sao lại trách cậu được, cậu cũng là vô ý thôi..."Trầm Mộng Kỳ cắn răng nói xong, quét nhìn xung quanh một vòng, những người kia còn chưa rời đi, sau đó tiếp tục giải thích với Diệp Oản Oản: "Thật ra Yên Nhiên hiểu lầm tớ thôi, sao tớ có thể cướp người trong lòng của cậu ấy.Tống Tử Hàng quả thật thích tớ, cũng luôn theo đuổi tớ, nhưng tớ chưa từng đáp lại anh ấy, còn cố ý đi nói giúp cho Yên Nhiên, là anh ấy thừa dịp tớ không chú ý nên hôn tớ một cái, không phải tớ chủ động, tớ cũng hoàn toàn không ngờ tới...Tớ sợ Yên Nhiên hiểu nhầm nên mới luôn giấu cậu ấy, ai ngờ..."Ỷ vào việc Giang Yên Nhiên đã đi, Tống Tử Hàng cũng không ở đây, không có ai biết được sự thật, Trầm Mộng Kỳ vội phủi sạch tội danh của mình, sẵn tiện đẩy trách nhiệm lên người Diệp Oản Oản.Diệp Oản Oản biết thế nhưng không vạch trần, trên mặt bày ra vẻ đã tỉnh ngộ, mở miệng nói: "Tớ đã nói rồi mà, người cậu thích rõ ràng là anh tớ!"Trầm Mộng Kỳ nghe vậy thì cả kinh, sau đó vội vàng nghiêm túc nói: "Oản Oản, cậu đừng nói bậy, tớ chỉ xem anh Mộ Phàm như anh ruột của mình, thích anh ấy cũng chỉ là thích đơn thuần giữa em gái và anh trai."Bây giờ công ty Tụ Tinh dưới cờ Trầm gia phát triển không ngừng, tương lai cô ta còn phải làm đại minh tinh, tiền đồ trải rộng, cô ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với tên vô dụng Diệp Mộ Phàm kia.Sở dĩ còn treo anh ta ở đó là vì anh ta còn giá trị lợi dụng mà thôi.Câu này của Trầm Mộng Kỳ làm Diệp Oản Oản giận muốn sôi trào.Cô sao có thể không biết ý nghĩ của Trầm mộng Kỳ, cô âm thầm khinh thường, ra vẻ hồ nghi nói: "Thật sao? Ban đầu cậu còn nhờ tớ gửi thư tình cho anh tớ đấy! Nội dung cũng vô cùng sến sẩm, cái gì mà lần đầu tiên gặp anh đã thích anh, anh chính là người đàn ông hoàn mĩ trong lòng em...Hóa ra là tớ hiểu nhầm, chẳng qua là tớ nghĩ bậy, tớ còn tưởng bởi vì việc của nhà tớ nên cậu mới coi thường anh trai tớ."Người xung quanh nghe tới đó, nhất thời thổn thức một trận, âm thầm nhìn Thẩm Mộng Kỳ khinh bỉ.Đối với lời giải thích của Trầm Mộng Kỳ, họ vốn nửa tin nửa ngờ, phần lớn vẫn đứng về phía Giang Yên Nhiên.Bây giờ nghe được lời của Diệp Oản Oản, họ có hiềm nghi Trầm Mộng Kỳ tham vàng bỏ ngải rồi. Anh trai Diệp Mộ Phàm của Diệp Oản Oản ban đầu cũng là nhân vật lớn của Thanh Hòa, không ai không biết, Trầm Mộng Kỳ vốn thân cận với Diệp Mộ Phàm, sau khi nhà Diệp Mộ Phàm thất thế thì đuổi ngược anh ta, việc này không ít người biết.Bây giờ nói chỉ xem người ta là anh trai? Ai tin được!Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ cứng đờ: "Oản Oản, đó đều là chuyện vô cùng lâu rồi, khi đó tớ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, làm sao biết cái gì là thích!Còn nữa, tớ sao có thể vì chuyện của nhà cậu mà xa lánh anh Mộ Phàm. Nếu tớ thực sự nghĩ vậy thì sao vẫn làm bạn với cậu, còn giúp anh cậu vào công ty của ba tớ làm chứ?"Nói tới chỗ này, Trầm Mộng Kỳ nhất thời có sức lực, cười nói: "Anh Mộ Phàm ngoại trừ rất thích đánh bạc ra thì làm việc cũng vô cùng cố gắng, trước kia cha tớ còn khen anh ấy nữa đấy! Chỉ cần anh ấy cố gắng làm việc, cha tớ nhất định sẽ không bạc đãi anh ấy!"

Edit: Vân Linh Nhược Vũ.

Đang suy nghĩ, Diệp Oản Oản phát giác được Trầm Mộng Kỳ đang âm trầm nhìn mình.

Diệp Oản Oản âm thầm nhíu mày, vờ như vô tội ung dung mở miệng: "Mộng Kỳ, tớ không biết mọi việc sẽ trở thành như vậy, cậu sẽ không trách tớ chứ?"

Trầm Mộng Kỳ nghe những lời xì xào bàn tán khó nghe xung quanh, đã sớm giận đến điên người, chỉ có thể ép lửa giận xuống, giấu vẻ âm u trong đáy mắt, cười nói: "Oản Oản, sao lại thế được. Tớ sao lại trách cậu được, cậu cũng là vô ý thôi..."

Trầm Mộng Kỳ cắn răng nói xong, quét nhìn xung quanh một vòng, những người kia còn chưa rời đi, sau đó tiếp tục giải thích với Diệp Oản Oản: "Thật ra Yên Nhiên hiểu lầm tớ thôi, sao tớ có thể cướp người trong lòng của cậu ấy.

Tống Tử Hàng quả thật thích tớ, cũng luôn theo đuổi tớ, nhưng tớ chưa từng đáp lại anh ấy, còn cố ý đi nói giúp cho Yên Nhiên, là anh ấy thừa dịp tớ không chú ý nên hôn tớ một cái, không phải tớ chủ động, tớ cũng hoàn toàn không ngờ tới...

Tớ sợ Yên Nhiên hiểu nhầm nên mới luôn giấu cậu ấy, ai ngờ..."

Ỷ vào việc Giang Yên Nhiên đã đi, Tống Tử Hàng cũng không ở đây, không có ai biết được sự thật, Trầm Mộng Kỳ vội phủi sạch tội danh của mình, sẵn tiện đẩy trách nhiệm lên người Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản biết thế nhưng không vạch trần, trên mặt bày ra vẻ đã tỉnh ngộ, mở miệng nói: "Tớ đã nói rồi mà, người cậu thích rõ ràng là anh tớ!"

Trầm Mộng Kỳ nghe vậy thì cả kinh, sau đó vội vàng nghiêm túc nói: "Oản Oản, cậu đừng nói bậy, tớ chỉ xem anh Mộ Phàm như anh ruột của mình, thích anh ấy cũng chỉ là thích đơn thuần giữa em gái và anh trai."

Bây giờ công ty Tụ Tinh dưới cờ Trầm gia phát triển không ngừng, tương lai cô ta còn phải làm đại minh tinh, tiền đồ trải rộng, cô ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với tên vô dụng Diệp Mộ Phàm kia.

Sở dĩ còn treo anh ta ở đó là vì anh ta còn giá trị lợi dụng mà thôi.

Câu này của Trầm Mộng Kỳ làm Diệp Oản Oản giận muốn sôi trào.

Cô sao có thể không biết ý nghĩ của Trầm mộng Kỳ, cô âm thầm khinh thường, ra vẻ hồ nghi nói: "Thật sao? Ban đầu cậu còn nhờ tớ gửi thư tình cho anh tớ đấy! Nội dung cũng vô cùng sến sẩm, cái gì mà lần đầu tiên gặp anh đã thích anh, anh chính là người đàn ông hoàn mĩ trong lòng em...

Hóa ra là tớ hiểu nhầm, chẳng qua là tớ nghĩ bậy, tớ còn tưởng bởi vì việc của nhà tớ nên cậu mới coi thường anh trai tớ."

Người xung quanh nghe tới đó, nhất thời thổn thức một trận, âm thầm nhìn Thẩm Mộng Kỳ khinh bỉ.

Đối với lời giải thích của Trầm Mộng Kỳ, họ vốn nửa tin nửa ngờ, phần lớn vẫn đứng về phía Giang Yên Nhiên.

Bây giờ nghe được lời của Diệp Oản Oản, họ có hiềm nghi Trầm Mộng Kỳ tham vàng bỏ ngải rồi. Anh trai Diệp Mộ Phàm của Diệp Oản Oản ban đầu cũng là nhân vật lớn của Thanh Hòa, không ai không biết, Trầm Mộng Kỳ vốn thân cận với Diệp Mộ Phàm, sau khi nhà Diệp Mộ Phàm thất thế thì đuổi ngược anh ta, việc này không ít người biết.

Bây giờ nói chỉ xem người ta là anh trai? Ai tin được!

Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ cứng đờ: "Oản Oản, đó đều là chuyện vô cùng lâu rồi, khi đó tớ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, làm sao biết cái gì là thích!

Còn nữa, tớ sao có thể vì chuyện của nhà cậu mà xa lánh anh Mộ Phàm. Nếu tớ thực sự nghĩ vậy thì sao vẫn làm bạn với cậu, còn giúp anh cậu vào công ty của ba tớ làm chứ?"

Nói tới chỗ này, Trầm Mộng Kỳ nhất thời có sức lực, cười nói: "Anh Mộ Phàm ngoại trừ rất thích đánh bạc ra thì làm việc cũng vô cùng cố gắng, trước kia cha tớ còn khen anh ấy nữa đấy! Chỉ cần anh ấy cố gắng làm việc, cha tớ nhất định sẽ không bạc đãi anh ấy!"

Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)Tác giả: Quân Quân Hữu YêuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDiệp Oản Oản mở mắt. Ngay lập tức đối diện với đôi môi khiến cô sợ hãi đến mức ngay cả tâm hồn cũng run rẩy. "A---" Ngón tay nhợt nhạt của cô đột nhiên cầm lấy chăn ngăn chặn vật phía dưới cơ thể. Cảm giác tê liệt và thống khổ hiện rõ trên người, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ lại chịu cảm giác đó một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục hay sao? Tại sao rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở lại nơi này, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc lên làm đến hỗn loạn tưng bừng, Diệp Oản Oản theo bản năng chống cự: "Đừng đụng vào tôi!!!" Người đàn ông hơi khựng lại một hồi, nhưng sau đó liền giống như bị đụng phải vảy ngược, khuôn mặt y như lệ quỷ khát máu của anh nhất thời u ám, đôi môi mỏng lạnh giá mang theo sự tàn nhẫn cắn xuống cơ thể cô, như thể muốn nuốt hết xương máu của cô vào bụng. Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản đau đến mức không thể suy nghĩ điều gì, chỉ có thể vô thức lầm bầm: "Tại sao... Tại sao lại là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại… Edit: Vân Linh Nhược Vũ.Đang suy nghĩ, Diệp Oản Oản phát giác được Trầm Mộng Kỳ đang âm trầm nhìn mình.Diệp Oản Oản âm thầm nhíu mày, vờ như vô tội ung dung mở miệng: "Mộng Kỳ, tớ không biết mọi việc sẽ trở thành như vậy, cậu sẽ không trách tớ chứ?"Trầm Mộng Kỳ nghe những lời xì xào bàn tán khó nghe xung quanh, đã sớm giận đến điên người, chỉ có thể ép lửa giận xuống, giấu vẻ âm u trong đáy mắt, cười nói: "Oản Oản, sao lại thế được. Tớ sao lại trách cậu được, cậu cũng là vô ý thôi..."Trầm Mộng Kỳ cắn răng nói xong, quét nhìn xung quanh một vòng, những người kia còn chưa rời đi, sau đó tiếp tục giải thích với Diệp Oản Oản: "Thật ra Yên Nhiên hiểu lầm tớ thôi, sao tớ có thể cướp người trong lòng của cậu ấy.Tống Tử Hàng quả thật thích tớ, cũng luôn theo đuổi tớ, nhưng tớ chưa từng đáp lại anh ấy, còn cố ý đi nói giúp cho Yên Nhiên, là anh ấy thừa dịp tớ không chú ý nên hôn tớ một cái, không phải tớ chủ động, tớ cũng hoàn toàn không ngờ tới...Tớ sợ Yên Nhiên hiểu nhầm nên mới luôn giấu cậu ấy, ai ngờ..."Ỷ vào việc Giang Yên Nhiên đã đi, Tống Tử Hàng cũng không ở đây, không có ai biết được sự thật, Trầm Mộng Kỳ vội phủi sạch tội danh của mình, sẵn tiện đẩy trách nhiệm lên người Diệp Oản Oản.Diệp Oản Oản biết thế nhưng không vạch trần, trên mặt bày ra vẻ đã tỉnh ngộ, mở miệng nói: "Tớ đã nói rồi mà, người cậu thích rõ ràng là anh tớ!"Trầm Mộng Kỳ nghe vậy thì cả kinh, sau đó vội vàng nghiêm túc nói: "Oản Oản, cậu đừng nói bậy, tớ chỉ xem anh Mộ Phàm như anh ruột của mình, thích anh ấy cũng chỉ là thích đơn thuần giữa em gái và anh trai."Bây giờ công ty Tụ Tinh dưới cờ Trầm gia phát triển không ngừng, tương lai cô ta còn phải làm đại minh tinh, tiền đồ trải rộng, cô ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với tên vô dụng Diệp Mộ Phàm kia.Sở dĩ còn treo anh ta ở đó là vì anh ta còn giá trị lợi dụng mà thôi.Câu này của Trầm Mộng Kỳ làm Diệp Oản Oản giận muốn sôi trào.Cô sao có thể không biết ý nghĩ của Trầm mộng Kỳ, cô âm thầm khinh thường, ra vẻ hồ nghi nói: "Thật sao? Ban đầu cậu còn nhờ tớ gửi thư tình cho anh tớ đấy! Nội dung cũng vô cùng sến sẩm, cái gì mà lần đầu tiên gặp anh đã thích anh, anh chính là người đàn ông hoàn mĩ trong lòng em...Hóa ra là tớ hiểu nhầm, chẳng qua là tớ nghĩ bậy, tớ còn tưởng bởi vì việc của nhà tớ nên cậu mới coi thường anh trai tớ."Người xung quanh nghe tới đó, nhất thời thổn thức một trận, âm thầm nhìn Thẩm Mộng Kỳ khinh bỉ.Đối với lời giải thích của Trầm Mộng Kỳ, họ vốn nửa tin nửa ngờ, phần lớn vẫn đứng về phía Giang Yên Nhiên.Bây giờ nghe được lời của Diệp Oản Oản, họ có hiềm nghi Trầm Mộng Kỳ tham vàng bỏ ngải rồi. Anh trai Diệp Mộ Phàm của Diệp Oản Oản ban đầu cũng là nhân vật lớn của Thanh Hòa, không ai không biết, Trầm Mộng Kỳ vốn thân cận với Diệp Mộ Phàm, sau khi nhà Diệp Mộ Phàm thất thế thì đuổi ngược anh ta, việc này không ít người biết.Bây giờ nói chỉ xem người ta là anh trai? Ai tin được!Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ cứng đờ: "Oản Oản, đó đều là chuyện vô cùng lâu rồi, khi đó tớ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, làm sao biết cái gì là thích!Còn nữa, tớ sao có thể vì chuyện của nhà cậu mà xa lánh anh Mộ Phàm. Nếu tớ thực sự nghĩ vậy thì sao vẫn làm bạn với cậu, còn giúp anh cậu vào công ty của ba tớ làm chứ?"Nói tới chỗ này, Trầm Mộng Kỳ nhất thời có sức lực, cười nói: "Anh Mộ Phàm ngoại trừ rất thích đánh bạc ra thì làm việc cũng vô cùng cố gắng, trước kia cha tớ còn khen anh ấy nữa đấy! Chỉ cần anh ấy cố gắng làm việc, cha tớ nhất định sẽ không bạc đãi anh ấy!"

Chương 84: Xem như anh ruột