Tác giả:

Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…

Chương 313

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 313: Gặp con bé một lần cuốiNhưng Viên Vũ lại không cho: “Không, Nhật Linh, con cũng phải tới, nhất định con phải tới”Viên Vũ khóc lóc van xin cô: “Nhã Tuyết muốn gặp con, con bé muốn gặp con lần cuối! Mẹ cầu xin con, nể tình hơn hai mươi năm mẹ nuôi dạy con, con hãy đến bệnh viện một chuyến đi, con có thể đến gặp Nhã Tuyết được không? Trước đây đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con đi cùng với cha tới bệnh viện được không?”Cho dù có đối xử với Lê Nhật Linh tốt đến đâu thì đó cũng là đồ thừa của.Lê Nhã Tuyết sau khi sử dụng xong.Viên Vũ có thể vì Lê Nhã Tuyết mà không nhận đứa con gái Lê Nhật Linh này, nhưng để thực hiện ước nguyện cửa Lý Nhã Tuyết trước khi chết mà bà ta có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, cầu xin Lê Nhật Linh tha thứ.Đây mới là tình thương của mẹ…Dù Viên Vũ có đối xử tốt với cô như thế nào thì bà ta cũng chưa bao giờ thực sự coi cô là con gái, bà ta chỉ cảm thấy cô đáng thương, cảm thấy cô là một đứa bé đáng thương bí bỏ fơi trong cô nhi viện mà thôi.Lúc này Lê Nhật Linh bỗng nhiên bình thường trở lại, thật ra từ trước đến giờ nhà họ Lê vẫn không phải nhà của cô, là cô tự lừa mình dối người, tự kiềm chế và trói buộc bản thân.Quan tâm làm gì chứ?Đó cũng không phải là cha mẹ của cô, không phải nhà của cô.“Nhật Linh, con có nghe không? Cầu xin con, con hãy tới gặp em gái cón một lần cuối, được không?”“Được” Cô yên lặng phun ra một chữ cuối cùng này.Lần gặp mặt này, coi như là lần cuối cùng cô vĩnh biệt nhà họ Lê đi.Lâm Quân nói: “Để anh đưa.em qua đó.”“Được” Cô chớp chớp mắt, mỉm cười với Lâm Quân: “Thật tốt khi có anh”Chỉ có Lâm Quân là không bao giờ nói dối hay giấu diếm cô điều gì.Mà bây giờ cô cũng chỉ còn duy nhất một mình anh.Lê Hải Thiên vẫn tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, cũng chưa có ý định đứng dậy.Lâm Quân mất kiên nhãn liếc nhìn ông ta: “Đi hay không là tùy ông, nhưng nếu ông không đi thì sẽ không được nhìn thấy mặt con gái ruột một lần cuối cùng đâu.”Bốn chữ một lần cuối cùng khiến Lê Hải Thiên vô cùng đau đớn, ông ta vội vàng đứng dậy.lau nước mắt: “Tôi đi, tôi đi.”Ngay cả khi.Nhã Tuyết lừa ông ta, lợi dụng ông ta thì ông ta vẫn không nố oán hận cô ta, càng không nỡ nhìn cô ta chết.Đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh nhìn thấy Lê Hải Thiên khóc, lúc này cô mới biết được rằng đây là bản năng tình thương của người cha.Mà tình yêu của người cha này, trước giờ đều không hề dành chơ mình..; Lê Hải Thiên bắt xe của nhân viên đi, Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh đi đến hướng bệnh viện.Vì để có thể khiến Lê Nhật Linh đi gặp con gái mình, bà ta thật sự quỳ.phủ phục xuống mặt đất: “Những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết là Nhã Tuyết đang nói dối, càng không phải cố tình muốn chia rế gia đình con, mẹ xin lỗi con, con đi gặp Nhã Tuyết một lần cuối được không?”Lê Nhật Linh giật mình trước hành động quỳ xuống của Viên Vũ, cô đỡ bà ta dậy: “Con không trÁnh ma”“Nếu con không trách mẹ thì hãy đi gặp em gái con có được không; bác sĩ nói con bé sống không nổi qua đêm nay, con bé có chuyện muốn nói với con; cầu xin con vào gặp con bé một lần cuối đi”

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 313: Gặp con bé một lần cuốiNhưng Viên Vũ lại không cho: “Không, Nhật Linh, con cũng phải tới, nhất định con phải tới”Viên Vũ khóc lóc van xin cô: “Nhã Tuyết muốn gặp con, con bé muốn gặp con lần cuối! Mẹ cầu xin con, nể tình hơn hai mươi năm mẹ nuôi dạy con, con hãy đến bệnh viện một chuyến đi, con có thể đến gặp Nhã Tuyết được không? Trước đây đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con đi cùng với cha tới bệnh viện được không?”Cho dù có đối xử với Lê Nhật Linh tốt đến đâu thì đó cũng là đồ thừa của.Lê Nhã Tuyết sau khi sử dụng xong.Viên Vũ có thể vì Lê Nhã Tuyết mà không nhận đứa con gái Lê Nhật Linh này, nhưng để thực hiện ước nguyện cửa Lý Nhã Tuyết trước khi chết mà bà ta có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, cầu xin Lê Nhật Linh tha thứ.Đây mới là tình thương của mẹ…Dù Viên Vũ có đối xử tốt với cô như thế nào thì bà ta cũng chưa bao giờ thực sự coi cô là con gái, bà ta chỉ cảm thấy cô đáng thương, cảm thấy cô là một đứa bé đáng thương bí bỏ fơi trong cô nhi viện mà thôi.Lúc này Lê Nhật Linh bỗng nhiên bình thường trở lại, thật ra từ trước đến giờ nhà họ Lê vẫn không phải nhà của cô, là cô tự lừa mình dối người, tự kiềm chế và trói buộc bản thân.Quan tâm làm gì chứ?Đó cũng không phải là cha mẹ của cô, không phải nhà của cô.“Nhật Linh, con có nghe không? Cầu xin con, con hãy tới gặp em gái cón một lần cuối, được không?”“Được” Cô yên lặng phun ra một chữ cuối cùng này.Lần gặp mặt này, coi như là lần cuối cùng cô vĩnh biệt nhà họ Lê đi.Lâm Quân nói: “Để anh đưa.em qua đó.”“Được” Cô chớp chớp mắt, mỉm cười với Lâm Quân: “Thật tốt khi có anh”Chỉ có Lâm Quân là không bao giờ nói dối hay giấu diếm cô điều gì.Mà bây giờ cô cũng chỉ còn duy nhất một mình anh.Lê Hải Thiên vẫn tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, cũng chưa có ý định đứng dậy.Lâm Quân mất kiên nhãn liếc nhìn ông ta: “Đi hay không là tùy ông, nhưng nếu ông không đi thì sẽ không được nhìn thấy mặt con gái ruột một lần cuối cùng đâu.”Bốn chữ một lần cuối cùng khiến Lê Hải Thiên vô cùng đau đớn, ông ta vội vàng đứng dậy.lau nước mắt: “Tôi đi, tôi đi.”Ngay cả khi.Nhã Tuyết lừa ông ta, lợi dụng ông ta thì ông ta vẫn không nố oán hận cô ta, càng không nỡ nhìn cô ta chết.Đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh nhìn thấy Lê Hải Thiên khóc, lúc này cô mới biết được rằng đây là bản năng tình thương của người cha.Mà tình yêu của người cha này, trước giờ đều không hề dành chơ mình..; Lê Hải Thiên bắt xe của nhân viên đi, Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh đi đến hướng bệnh viện.Vì để có thể khiến Lê Nhật Linh đi gặp con gái mình, bà ta thật sự quỳ.phủ phục xuống mặt đất: “Những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết là Nhã Tuyết đang nói dối, càng không phải cố tình muốn chia rế gia đình con, mẹ xin lỗi con, con đi gặp Nhã Tuyết một lần cuối được không?”Lê Nhật Linh giật mình trước hành động quỳ xuống của Viên Vũ, cô đỡ bà ta dậy: “Con không trÁnh ma”“Nếu con không trách mẹ thì hãy đi gặp em gái con có được không; bác sĩ nói con bé sống không nổi qua đêm nay, con bé có chuyện muốn nói với con; cầu xin con vào gặp con bé một lần cuối đi”

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng TrốnTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 313: Gặp con bé một lần cuốiNhưng Viên Vũ lại không cho: “Không, Nhật Linh, con cũng phải tới, nhất định con phải tới”Viên Vũ khóc lóc van xin cô: “Nhã Tuyết muốn gặp con, con bé muốn gặp con lần cuối! Mẹ cầu xin con, nể tình hơn hai mươi năm mẹ nuôi dạy con, con hãy đến bệnh viện một chuyến đi, con có thể đến gặp Nhã Tuyết được không? Trước đây đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con đi cùng với cha tới bệnh viện được không?”Cho dù có đối xử với Lê Nhật Linh tốt đến đâu thì đó cũng là đồ thừa của.Lê Nhã Tuyết sau khi sử dụng xong.Viên Vũ có thể vì Lê Nhã Tuyết mà không nhận đứa con gái Lê Nhật Linh này, nhưng để thực hiện ước nguyện cửa Lý Nhã Tuyết trước khi chết mà bà ta có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, cầu xin Lê Nhật Linh tha thứ.Đây mới là tình thương của mẹ…Dù Viên Vũ có đối xử tốt với cô như thế nào thì bà ta cũng chưa bao giờ thực sự coi cô là con gái, bà ta chỉ cảm thấy cô đáng thương, cảm thấy cô là một đứa bé đáng thương bí bỏ fơi trong cô nhi viện mà thôi.Lúc này Lê Nhật Linh bỗng nhiên bình thường trở lại, thật ra từ trước đến giờ nhà họ Lê vẫn không phải nhà của cô, là cô tự lừa mình dối người, tự kiềm chế và trói buộc bản thân.Quan tâm làm gì chứ?Đó cũng không phải là cha mẹ của cô, không phải nhà của cô.“Nhật Linh, con có nghe không? Cầu xin con, con hãy tới gặp em gái cón một lần cuối, được không?”“Được” Cô yên lặng phun ra một chữ cuối cùng này.Lần gặp mặt này, coi như là lần cuối cùng cô vĩnh biệt nhà họ Lê đi.Lâm Quân nói: “Để anh đưa.em qua đó.”“Được” Cô chớp chớp mắt, mỉm cười với Lâm Quân: “Thật tốt khi có anh”Chỉ có Lâm Quân là không bao giờ nói dối hay giấu diếm cô điều gì.Mà bây giờ cô cũng chỉ còn duy nhất một mình anh.Lê Hải Thiên vẫn tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, cũng chưa có ý định đứng dậy.Lâm Quân mất kiên nhãn liếc nhìn ông ta: “Đi hay không là tùy ông, nhưng nếu ông không đi thì sẽ không được nhìn thấy mặt con gái ruột một lần cuối cùng đâu.”Bốn chữ một lần cuối cùng khiến Lê Hải Thiên vô cùng đau đớn, ông ta vội vàng đứng dậy.lau nước mắt: “Tôi đi, tôi đi.”Ngay cả khi.Nhã Tuyết lừa ông ta, lợi dụng ông ta thì ông ta vẫn không nố oán hận cô ta, càng không nỡ nhìn cô ta chết.Đây là lần đầu tiên Lê Nhật Linh nhìn thấy Lê Hải Thiên khóc, lúc này cô mới biết được rằng đây là bản năng tình thương của người cha.Mà tình yêu của người cha này, trước giờ đều không hề dành chơ mình..; Lê Hải Thiên bắt xe của nhân viên đi, Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh đi đến hướng bệnh viện.Vì để có thể khiến Lê Nhật Linh đi gặp con gái mình, bà ta thật sự quỳ.phủ phục xuống mặt đất: “Những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết là Nhã Tuyết đang nói dối, càng không phải cố tình muốn chia rế gia đình con, mẹ xin lỗi con, con đi gặp Nhã Tuyết một lần cuối được không?”Lê Nhật Linh giật mình trước hành động quỳ xuống của Viên Vũ, cô đỡ bà ta dậy: “Con không trÁnh ma”“Nếu con không trách mẹ thì hãy đi gặp em gái con có được không; bác sĩ nói con bé sống không nổi qua đêm nay, con bé có chuyện muốn nói với con; cầu xin con vào gặp con bé một lần cuối đi”

Chương 313